Chương 9: Cuộc sống thường ngày của A Thiền (1)
Đinh Mặc
04/09/2024
Đây là một căn biệt thự lớn ba tầng, to như lâu đài. Lý Vi Ý đứng ở tầng hai, nhìn các bức chạm khắc ngọc, điêu khắc đá và đồ vật được làm từ gỗ trầm hương, cực kỳ xa hoa, lỗng lẫy.
Từ tầng một vọng lên tiếng nói chuyện, tiếng cười, và cả tiếng chơi mạt chược.
Một dì giúp việc khoảng hơn 40 tuổi mặc bộ đồng phục màu trắng, trong tay cầm cây lau nhà và xô nước từ dưới tầng đi lên, ngước lên thấy cô, mỉm cười: “A Thiền dậy rồi à? Bữa sáng đang hâm nóng, dọn ra ngay đây. Bà chủ, A Thiền dậy rồi!”
Lý Vi Ý tay nắm lấy lan can, chầm chậm bước xuống cầu thang.
Một người phụ nữ sang trọng từ trong căn phòng bước ra, đằng sau còn có 3 người phụ nữ trạc tuổi bà. Vị phu nhân này trong khoảng đầu 40 tuổi, nước da trắng ngần, vô cùng xinh đẹp, phong cách ăn mặc tinh tế và sang trọng. Vừa nhìn thấy Vi Ý, khuôn mặt bà tràn đầy tình yêu thương, nắm lấy tay cô.
Lý Vi Ý sợ hãi rụt tay lại.
Ngô Hinh Tuệ không ngờ con trai mình ngủ một giấc tỉnh dậy, lại trở nên rụt rè như thế. Bà tưởng rằng do con mình hôm qua rơi xuống nước nên sợ sệt, bà đau lòng ôm con trai: “Đứa ngốc này, mẹ cầm tay thôi trốn gì mà trốn? Lúc nào cũng khó tính như thế! Có phải còn chỗ nào không thoải mái không?” Rồi bà sờ lên trán cô, thấy không bị sốt, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Lý Vi Ý mới bình tĩnh hơn, không tránh nữa, chỉ hơi cứng người mặc cho bà hết ôm rồi âu yếm. Cô cũng hiểu được thân phận người đối diện, nghĩ thầm thảo nào Trương Tĩnh Thiền đẹp trai như thế, mẹ xinh đẹp khí chất như vậy cơ mà.
Nhưng mà hiện tại cô không gọi nổi chữ “mẹ”, chỉ úp úp mở mở nói: “Con không sao, chắc là do ngủ nhiều quá, không cần lo cho con đâu ạ.” Sau đó cô cố gượng cười.
Ngô Hình Tuệ ngạc nhiên buông cô ra, nói với người bên cạnh: “Thằng bé này, hôm nay lại nói chuyện vừa nhẹ nhàng vừa lịch sự, chẳng giống dáng vẻ cau có, không thèm đếm xỉa đến ai như mọi khi.”
Mấy người phụ nữ bên cạnh cũng ríu rít: “Chị Tuệ, xem chị nói kìa, A Thiền vẫn luôn biết suy nghĩ, mạnh mẽ hơn con trai tôi nhiều, thanh niên cần có chút cá tính chứ.”
“Đúng vậy, không nhìn xem A Thiền là con trai của ai, là con trai của chủ tịch Trương và chị Tuệ đấy. Là đứa trẻ vô cùng xuất sắc đó, sao mà kém cỏi được.
“Tôi thật sự rất cảm động, một đứa trẻ cao quý như vậy, giữa thời tiết lạnh lẽo dám xả thân nhảy xuống nước cứu người khác, đức tính tốt đẹp biết bao! Tôi nói đúng chứ, chị mắng mỏ thằng bé làm gì!”
Ngô Hinh Tuệ mặc dù nghe đến mở cờ trong bụng, nhưng bà vẫn lắc đầu: “Tôi cần nó đi cứu người làm gì, chỉ cần thằng bé bình yên là được, may mà không xảy ra chuyện gì, nếu không chắc tôi chết mất.”
Mấy người phụ nữ bên cạnh lại đồng thanh an ủi, ánh mắt của mọi người mỗi khi nhìn Lý Vi Ý, đều giống như được tẩm 5 cân đường mật.
Da gà trên tay Lý Vi Ý sởn hết cả lên.
Hóa ra cuộc sống thường ngày của thái tử gia, khoa trương như vậy sao? Bây giờ cho dù cô cầm viên gạch lên, biểu diễn tiết mục đập vỡ gạch bằng ngực, hẳn là 3 vị phu nhân cùng chơi bài với bà Trương đều sẽ khen cô dũng mãnh mất.
Từ cuộc nói chuyện của họ, Lý Vi Ý cũng đã biết được, hóa ra Trương Tĩnh Thiền ngày hôm qua, bắt gặp một nữ sinh bị rơi xuống nước. Một Trương Tĩnh Thiền trước giờ vẫn luôn lạnh lùng thờ ơ, chưa bao giờ quan tâm chuyện của người khác, không biết là bị rút phải sợi dây thần kinh nào lại hăng hái làm việc nghĩa, nhảy xuống cứu người. Bản thân anh cũng bị cảm sốt, sau khi uống thuốc đã ngủ cả tối. Hôm nay tỉnh lại, cô của 8 năm sau đã ở trong thân thể anh rồi.
Mấy người phụ nữ vây quanh hỏi han ân cần một hồi lâu, cuối cùng cũng quay lại phòng chơi mạt chược. Lý Vi Ý thở phào nhẹ nhõm, lúc này giúp việc đã mang bữa sáng lên. Cô cảm thấy vô cùng đói bụng, chạy đi đánh răng, nhìn thấy một bàn đồ ăn sáng phong phú ngon mắt, cô âm thầm nuốt nước miếng.
Ngô Hinh Tuệ ngồi trong phòng mạt chược nói vọng ra ngoài: “A Thiền, mẹ bảo chị Lưu hầm cho con tổ yến, tốt xấu gì con cũng phải uống một ít, biết chưa, còn bổi bổ sức khỏe.”
Lý Vi Ý: “Vâng…”
Cô nhìn thứ nước trong veo, trơn mềm ở trong chiếc cốc sứ trắng, cô còn chưa bao giờ uống tổ yến. Cô uống một hớp, vị ngọt nhẹ, không cảm thấy gì, uống thêm vài hớp nữa hết sạch.
Chị giúp việc Lưu lại cảm thấy ngạc nhiên vui mừng, lớn tiếng gọi: “Bà chủ, bà chủ, A Thiền uống hết cốc tổ yến rồi!”
Giọng nói vui mừng của Ngô Hinh Tuệ từ phòng mạt chược vọng ra: “Thằng bé này hôm nay sao vậy nhỉ, vừa lễ phép vừa nghe lời. Trước kia khuyên hết lời nó cũng không uống, cứ nói đó là thứ đồ uống của phụ nữ, còn bảo là nước dãi của yến bẩn chết đi được.”
Lý Vi Ý: “…”
Một bác gái bên cạnh nói: “Haha, A Thiền thật thú vị. Tổ yến bẩn gì chứ, Hoàng đế phi tần thời cổ đại đều uống cả. Với cả, đàn ông cũng cần phải bồi bổ chứ. A Thiền đẹp trai như thế, uống thêm chút tổ yến, trắng trẻo đẹp da, không phải càng đẹp trai hơn sao?”
Chị Lưu cũng vui vẻ tiến lại gần: “Trong bếp hầm một nồi, tôi múc thêm một bát nữa nhé?”
Lý Vi Ý: “Không, không cần đâu. Cảm ơn chị.” Cô nói xong mỉm cười ngọt ngào.
Chị Lưu khiếp sợ nhìn cô.
Lý Vi Ý đột nhiên hết sức ảo não, cô mở miêng một câu hai câu gọi “chị” vô cùng trơn tru với một người phụ nữ trung niên. Xem ra cô sau này phải hết sức thận trọng, không được biểu hiện khác so với tính cách của Trương Tĩnh Thiền.
Ăn sáng xong, Lý Vi Ý lên tầng cầm lấy một chiếc áo khoác, tìm điện thoại và ví tiền. Cô đi đến trước cửa phòng chơi mạt chược, suy nghĩ một lúc, hai tay đút vào túi quần, hất cằm lên, lạnh lùng nhìn xuống, nói: “Con đi đây.”
Ngô Hinh Tuệ hiển nhiên giờ mới quen với Trương Tĩnh Thiền “bình thường” như vậy, bà nói: “À đúng rồi, con kiểm tra lại bằng lái đi, quà bố con tặng được đưa đến rồi đó. Hôm qua lúc về con không khỏe nên chưa xem phải không, đang ở trong ga ra đấy.”
3 người kia lại tâng bốc khen lấy khen để, Trương Tĩnh Thiền thông minh như nào, học bằng lái xe nhanh như nào. Bố anh- chủ tịch Trương hào phóng như nào. Ngô Hinh Tuệ cười tít mắt nghe họ nói, đôi mắt lấp lánh trong veo, xem ra bà là một vị phu nhân đơn thuần.
Lý Vi Ý nghe mà câm nín. Hóa ra thời thiếu niên, Trương Tĩnh Thiền sống trong môi trường giao tiếp như này, chậc… thật sự ngán ngẩm hộ anh.
—-
Lý Vi Ý đứng trước chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ, trong lòng thở dài.
Tuy nhiên, cô nghĩ đến tập đoàn Phúc Minh hình như cuối năm nay bị phá sản thanh lý, chiếc xe này đến lúc đó chắc chắn sẽ bị bán đi. Tâm trạng cô cũng bình tĩnh lại, nhìn chiếc Ferrari này giống như nhìn một đống sắt vụn.
Một giọng nam hét toáng từ đằng sau: “Trời ơi, anh Thiền, đây là con xe mới bố anh tặng à? Được đấy.”
Lý Vi Ý quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một cậu con trai cao gầy, mặc áo khoác bóng chày dày, quần thể thao, khiến người khác chú ý nhất là kiểu tóc ngắn, xoăn nhẹ của cậu ta, là một chàng trai đẹp trai tỏa nắng. Lý Vi Ý nhìn cậu ta trông rất quen, cô chợt nhớ ra, lần đầu tiên nhìn thấy Trương Tĩnh Thiền ở trụ sở chính, người đi đằng sau anh hình như là cậu trai này.
Hóa ra là quen Trương Tĩnh Thiền từ nhỏ, có thể khiến anh ấy tin tưởng nhiều năm như vậy, chắc là cô có thể tin được người này.
Lý Vi Ý cười nhìn cậu ta.
Lê Duẫn Mặc lại sửng sốt, lập tức dùng tay che ngực, cảnh giác nói: “Anh cười gian ác như thế làm gì? Muốn đánh em à?” Nhưng cậu ngẫm nghĩ cẩn thận, mình gần đây đâu có chọc gì vị Diêm Vương này đâu nhỉ.
Lúc này Lý Vi Ý sửng sốt, sau đó vẫn không nhịn được cười khúc khích, Lê Duẫn Mặc càng ngạc nhiên, đưa tay sờ lên trán cô, lẩm bẩm: “Có sốt đâu, cười gì mà ghê…”
Lý Vi Ý vội vàng mím môi lại, tránh khỏi tay cậu ta, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi không sao.”
Lê Duẫn Mặc nghi ngờ nhìn cô, rồi gật đầu thông suốt: “Chắc là hôm qua cứu người, não cũng bị úng nước rồi.”
Từ tầng một vọng lên tiếng nói chuyện, tiếng cười, và cả tiếng chơi mạt chược.
Một dì giúp việc khoảng hơn 40 tuổi mặc bộ đồng phục màu trắng, trong tay cầm cây lau nhà và xô nước từ dưới tầng đi lên, ngước lên thấy cô, mỉm cười: “A Thiền dậy rồi à? Bữa sáng đang hâm nóng, dọn ra ngay đây. Bà chủ, A Thiền dậy rồi!”
Lý Vi Ý tay nắm lấy lan can, chầm chậm bước xuống cầu thang.
Một người phụ nữ sang trọng từ trong căn phòng bước ra, đằng sau còn có 3 người phụ nữ trạc tuổi bà. Vị phu nhân này trong khoảng đầu 40 tuổi, nước da trắng ngần, vô cùng xinh đẹp, phong cách ăn mặc tinh tế và sang trọng. Vừa nhìn thấy Vi Ý, khuôn mặt bà tràn đầy tình yêu thương, nắm lấy tay cô.
Lý Vi Ý sợ hãi rụt tay lại.
Ngô Hinh Tuệ không ngờ con trai mình ngủ một giấc tỉnh dậy, lại trở nên rụt rè như thế. Bà tưởng rằng do con mình hôm qua rơi xuống nước nên sợ sệt, bà đau lòng ôm con trai: “Đứa ngốc này, mẹ cầm tay thôi trốn gì mà trốn? Lúc nào cũng khó tính như thế! Có phải còn chỗ nào không thoải mái không?” Rồi bà sờ lên trán cô, thấy không bị sốt, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Lý Vi Ý mới bình tĩnh hơn, không tránh nữa, chỉ hơi cứng người mặc cho bà hết ôm rồi âu yếm. Cô cũng hiểu được thân phận người đối diện, nghĩ thầm thảo nào Trương Tĩnh Thiền đẹp trai như thế, mẹ xinh đẹp khí chất như vậy cơ mà.
Nhưng mà hiện tại cô không gọi nổi chữ “mẹ”, chỉ úp úp mở mở nói: “Con không sao, chắc là do ngủ nhiều quá, không cần lo cho con đâu ạ.” Sau đó cô cố gượng cười.
Ngô Hình Tuệ ngạc nhiên buông cô ra, nói với người bên cạnh: “Thằng bé này, hôm nay lại nói chuyện vừa nhẹ nhàng vừa lịch sự, chẳng giống dáng vẻ cau có, không thèm đếm xỉa đến ai như mọi khi.”
Mấy người phụ nữ bên cạnh cũng ríu rít: “Chị Tuệ, xem chị nói kìa, A Thiền vẫn luôn biết suy nghĩ, mạnh mẽ hơn con trai tôi nhiều, thanh niên cần có chút cá tính chứ.”
“Đúng vậy, không nhìn xem A Thiền là con trai của ai, là con trai của chủ tịch Trương và chị Tuệ đấy. Là đứa trẻ vô cùng xuất sắc đó, sao mà kém cỏi được.
“Tôi thật sự rất cảm động, một đứa trẻ cao quý như vậy, giữa thời tiết lạnh lẽo dám xả thân nhảy xuống nước cứu người khác, đức tính tốt đẹp biết bao! Tôi nói đúng chứ, chị mắng mỏ thằng bé làm gì!”
Ngô Hinh Tuệ mặc dù nghe đến mở cờ trong bụng, nhưng bà vẫn lắc đầu: “Tôi cần nó đi cứu người làm gì, chỉ cần thằng bé bình yên là được, may mà không xảy ra chuyện gì, nếu không chắc tôi chết mất.”
Mấy người phụ nữ bên cạnh lại đồng thanh an ủi, ánh mắt của mọi người mỗi khi nhìn Lý Vi Ý, đều giống như được tẩm 5 cân đường mật.
Da gà trên tay Lý Vi Ý sởn hết cả lên.
Hóa ra cuộc sống thường ngày của thái tử gia, khoa trương như vậy sao? Bây giờ cho dù cô cầm viên gạch lên, biểu diễn tiết mục đập vỡ gạch bằng ngực, hẳn là 3 vị phu nhân cùng chơi bài với bà Trương đều sẽ khen cô dũng mãnh mất.
Từ cuộc nói chuyện của họ, Lý Vi Ý cũng đã biết được, hóa ra Trương Tĩnh Thiền ngày hôm qua, bắt gặp một nữ sinh bị rơi xuống nước. Một Trương Tĩnh Thiền trước giờ vẫn luôn lạnh lùng thờ ơ, chưa bao giờ quan tâm chuyện của người khác, không biết là bị rút phải sợi dây thần kinh nào lại hăng hái làm việc nghĩa, nhảy xuống cứu người. Bản thân anh cũng bị cảm sốt, sau khi uống thuốc đã ngủ cả tối. Hôm nay tỉnh lại, cô của 8 năm sau đã ở trong thân thể anh rồi.
Mấy người phụ nữ vây quanh hỏi han ân cần một hồi lâu, cuối cùng cũng quay lại phòng chơi mạt chược. Lý Vi Ý thở phào nhẹ nhõm, lúc này giúp việc đã mang bữa sáng lên. Cô cảm thấy vô cùng đói bụng, chạy đi đánh răng, nhìn thấy một bàn đồ ăn sáng phong phú ngon mắt, cô âm thầm nuốt nước miếng.
Ngô Hinh Tuệ ngồi trong phòng mạt chược nói vọng ra ngoài: “A Thiền, mẹ bảo chị Lưu hầm cho con tổ yến, tốt xấu gì con cũng phải uống một ít, biết chưa, còn bổi bổ sức khỏe.”
Lý Vi Ý: “Vâng…”
Cô nhìn thứ nước trong veo, trơn mềm ở trong chiếc cốc sứ trắng, cô còn chưa bao giờ uống tổ yến. Cô uống một hớp, vị ngọt nhẹ, không cảm thấy gì, uống thêm vài hớp nữa hết sạch.
Chị giúp việc Lưu lại cảm thấy ngạc nhiên vui mừng, lớn tiếng gọi: “Bà chủ, bà chủ, A Thiền uống hết cốc tổ yến rồi!”
Giọng nói vui mừng của Ngô Hinh Tuệ từ phòng mạt chược vọng ra: “Thằng bé này hôm nay sao vậy nhỉ, vừa lễ phép vừa nghe lời. Trước kia khuyên hết lời nó cũng không uống, cứ nói đó là thứ đồ uống của phụ nữ, còn bảo là nước dãi của yến bẩn chết đi được.”
Lý Vi Ý: “…”
Một bác gái bên cạnh nói: “Haha, A Thiền thật thú vị. Tổ yến bẩn gì chứ, Hoàng đế phi tần thời cổ đại đều uống cả. Với cả, đàn ông cũng cần phải bồi bổ chứ. A Thiền đẹp trai như thế, uống thêm chút tổ yến, trắng trẻo đẹp da, không phải càng đẹp trai hơn sao?”
Chị Lưu cũng vui vẻ tiến lại gần: “Trong bếp hầm một nồi, tôi múc thêm một bát nữa nhé?”
Lý Vi Ý: “Không, không cần đâu. Cảm ơn chị.” Cô nói xong mỉm cười ngọt ngào.
Chị Lưu khiếp sợ nhìn cô.
Lý Vi Ý đột nhiên hết sức ảo não, cô mở miêng một câu hai câu gọi “chị” vô cùng trơn tru với một người phụ nữ trung niên. Xem ra cô sau này phải hết sức thận trọng, không được biểu hiện khác so với tính cách của Trương Tĩnh Thiền.
Ăn sáng xong, Lý Vi Ý lên tầng cầm lấy một chiếc áo khoác, tìm điện thoại và ví tiền. Cô đi đến trước cửa phòng chơi mạt chược, suy nghĩ một lúc, hai tay đút vào túi quần, hất cằm lên, lạnh lùng nhìn xuống, nói: “Con đi đây.”
Ngô Hinh Tuệ hiển nhiên giờ mới quen với Trương Tĩnh Thiền “bình thường” như vậy, bà nói: “À đúng rồi, con kiểm tra lại bằng lái đi, quà bố con tặng được đưa đến rồi đó. Hôm qua lúc về con không khỏe nên chưa xem phải không, đang ở trong ga ra đấy.”
3 người kia lại tâng bốc khen lấy khen để, Trương Tĩnh Thiền thông minh như nào, học bằng lái xe nhanh như nào. Bố anh- chủ tịch Trương hào phóng như nào. Ngô Hinh Tuệ cười tít mắt nghe họ nói, đôi mắt lấp lánh trong veo, xem ra bà là một vị phu nhân đơn thuần.
Lý Vi Ý nghe mà câm nín. Hóa ra thời thiếu niên, Trương Tĩnh Thiền sống trong môi trường giao tiếp như này, chậc… thật sự ngán ngẩm hộ anh.
—-
Lý Vi Ý đứng trước chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ, trong lòng thở dài.
Tuy nhiên, cô nghĩ đến tập đoàn Phúc Minh hình như cuối năm nay bị phá sản thanh lý, chiếc xe này đến lúc đó chắc chắn sẽ bị bán đi. Tâm trạng cô cũng bình tĩnh lại, nhìn chiếc Ferrari này giống như nhìn một đống sắt vụn.
Một giọng nam hét toáng từ đằng sau: “Trời ơi, anh Thiền, đây là con xe mới bố anh tặng à? Được đấy.”
Lý Vi Ý quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một cậu con trai cao gầy, mặc áo khoác bóng chày dày, quần thể thao, khiến người khác chú ý nhất là kiểu tóc ngắn, xoăn nhẹ của cậu ta, là một chàng trai đẹp trai tỏa nắng. Lý Vi Ý nhìn cậu ta trông rất quen, cô chợt nhớ ra, lần đầu tiên nhìn thấy Trương Tĩnh Thiền ở trụ sở chính, người đi đằng sau anh hình như là cậu trai này.
Hóa ra là quen Trương Tĩnh Thiền từ nhỏ, có thể khiến anh ấy tin tưởng nhiều năm như vậy, chắc là cô có thể tin được người này.
Lý Vi Ý cười nhìn cậu ta.
Lê Duẫn Mặc lại sửng sốt, lập tức dùng tay che ngực, cảnh giác nói: “Anh cười gian ác như thế làm gì? Muốn đánh em à?” Nhưng cậu ngẫm nghĩ cẩn thận, mình gần đây đâu có chọc gì vị Diêm Vương này đâu nhỉ.
Lúc này Lý Vi Ý sửng sốt, sau đó vẫn không nhịn được cười khúc khích, Lê Duẫn Mặc càng ngạc nhiên, đưa tay sờ lên trán cô, lẩm bẩm: “Có sốt đâu, cười gì mà ghê…”
Lý Vi Ý vội vàng mím môi lại, tránh khỏi tay cậu ta, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi không sao.”
Lê Duẫn Mặc nghi ngờ nhìn cô, rồi gật đầu thông suốt: “Chắc là hôm qua cứu người, não cũng bị úng nước rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.