A Thiền - Đinh Mặc

Chương 56: Đoàn tụ (1)

Đinh Mặc

04/09/2024

Trương Tĩnh Thiền cùng Lý Vi Ý ngồi trên xe cứu thương đi đến bệnh viện. Hướng Cầm Linh và Lý Hiểu Ý cũng vội vã chạy đến, cả nhà khóc nấc lên đưa Lý Trung Hằng vào phòng cấp cứu. Chung Nghị vừa nghe tin vội vàng đi đến, chủ động chạy ngược chạy xuôi giúp họ.

Trương Tĩnh Thiền đang ở trong phòng điều trị kiểm tra, may mắn chỉ bị thương ở ngoài da thịt, không bị ảnh hưởng đến xương. Những vết thương trên trán, cánh tay, lưng phải băng bó và bôi thuốc. Mẹ con nhà Lý cảm thấy vô cùng xót xa, Lý Vi Ý chen vào bên cạnh cũng đau lòng đỏ hoe mắt. Cảnh tượng này khiến Trương Tĩnh Thiền dứt khoát tránh ra xa, đi chạy việc vặt với Chung Nghị.

Mẹ con Hướng Cầm Linh biết lần này lại là A Thiền (Lý Vi Ý) giúp đỡ tìm ra Lý Trung Hằng, cả hai người đều cảm động đến rơi nước mắt. Rồi khi nhìn thấy A Thiền mắt rưng rưng ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, nước mắt tuôn rơi y hết bọn họ, hai mẹ con lại càng cảm thấy cậu ấy là người vừa chính trực vừa tình cảm, ấn tượng tốt tăng lên gấp bội.

Còn việc cậu ấy luôn theo con gái út như hình với bóng, thì hai mẹ con cũng để ý đến, nhưng hiện tại họ không rảnh rỗi để quan tâm chuyện này.

Vài tiếng sau, Lý Trung Hằng được đẩy ra khỏi phòng, ca phẫu thuật rất thành công, đã không còn nguy hiểm tính mạng. Ông chỉ rơi vào trạng thái hôn mê, sau này cần được chăm sóc để phục hồi cơ thể.

Cuộc điều tra bên phía cảnh sát cũng có bước đột phá nhanh chóng. Dưới sức ép mạnh mẽ của Đinh Trầm Mặc trong cuộc thẩm vấn, cộng thêm chứng cứ chất đầy như núi, Chu Chí Hạo không thể ngoan cố được lâu, đã nhận tội.

Đúng như suy đoán của Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền, thời gian gần đây gia đình Chu Chí Hạo gặp nhiều phiền toái, ngày càng sa sút, Lý Hiểu Ý lại nói muốn chia tay khiến hắn vô cùng tức giận.

Trước vụ án, hắn đã quầy rầy bố mẹ Lý trong vài ngày, hắn biết họ rất mềm lòng. Ban đầu chỉ định dỗ ngọt bọn họ, không được thì ép buộc dụ dỗ để họ thuyết phục Lý Hiểu Ý quay lại với mình.

Buổi tối mùng 8, hắn theo dõi Lý Trung Hằng và dần nhận thấy có điều bất thường. Chu Chí Hạo thường xuyên mua vé số, luôn mơ mộng giàu có sau một đêm. Khi thấy Lý Trung Hằng hiền lành chất phác đứng trước quầy bán vé số, mặt đỏ tía tai nhìn chằm chằm vào dãy số trúng thưởng trên tường. Rồi hắn lại thấy Lý Trung Hằng lén lút chạy ra chỗ không người, lấy tờ vé số từ trong túi ra cẩn thận nhìn lại lần nữa, ánh mắt Chu Chí Hạo đỏ lừ.

Hắn chặn Lý Trung Nghị lại ở con đường nhỏ đến bến xe buýt.

Ban đầu, hắn chỉ định lừa cướp tờ vé số, nếu đã nằm ở trong tay hắn, thì không người nào có thể xác định tờ vé số là của ai. Không ngờ Lý Trung Hằng lại rất cẩn trọng, không chịu lấy tờ vé ra, nói qua loa rằng ông có việc muốn đi trước.

Một bên là nhà Chu trong vũng lầy, một bên là số tiền lớn và người trong lòng, Chu Chí Hạo chỉ nghĩ đến việc có khoản tiền đó, hắn có thể sống sung sướng đến cuối đời. Trong đầu hắn không còn nghĩ đến việc hoàn cảnh sa sút của nhà Chu, chỉ nghĩ rằng gia đình Lý vì số tiền này sẽ phải cúi đầu bắt Lý Hiểu Ý làm lành với hắn. Hắn không kiềm chế được nữa, như bị ngọn lửa phừng phừng thôi thúc, lùi lại phía sau lấy một viên gạch đập vào đầu Lý Trung Hằng.



Sau đó giống với suy đoán của Đinh Trầm Mặc, hắn đánh người bất tỉnh rồi cướp tờ vé số. Trong lúc đường cùng bí lối hắn nảy ra ý định, trước tiên cứ giấu Lý Trung Hằng trong nhà kho củi của chị ba. 

Nhưng sáng hôm sau, chị ba đi cùng chồng đến, sự việc không thể giấu được nữa, Chu Chí Hạo không muốn chia tiền cho họ. Hắn đã từng nổi lên dã tâm muốn giết người, đào một cái hố trong sân, nhưng cuối cùng vẫn còn sót lại chút nhân tính. Hắn nhớ đến Lý Trung Hằng luôn đối xử tốt với mình, không nỡ ra tay giết chết một mạng sống.

Sau đó, hắn lại khiêng Lý Trung Hằng sang cái sân bỏ hoang cách vách.

Những thương tích trên người Lý Trung Hằng đều do hắn gây ra, không thành thạo nên các vết thương lộn xộn, nhưng không trúng chỗ trí mạng. Hắn muốn ra tay giết người nhưng lại không đủ tàn nhẫn, vì vậy cứ lặp đi lặp lại. Nhưng nếu kéo dài thời gian quá lâu, Lý Trung Hằng chắc chắn sẽ chết vì bị mất máu và nhiễm trùng.



Chờ đợi Chu Chí Hạo là hình phạt công bằng, nghiêm khắc nhất của pháp luật. Cả quãng đời còn lại, hắn sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp cận Lý Hiểu Ý.

Về phần số tiền trúng số, hắn đã tiêu phí gần một triệu tệ để mua đồ hàng hiệu, đá quý, điện thoại, xe ô tô, tiêu xài phung phí ăn chơi đàng điếm ở Tương Thành. Những gì có thể thu hồi hoặc bán tài sản được, Đinh Trầm Mặc nói sẽ lấy lại giúp gia đình Lý.

Nhưng người nhà Lý hoàn toàn không vui mừng chút nào. Thay vì mừng rỡ khi trúng một khoản tiền lớn, thì họ càng đau xót hơn khi thấy nỗi đau của những vết thương mà Lý Trung Hằng phải chịu đựng. Tuy nhiên, sau khi Lý Trung Hằng tỉnh lại vào tối hôm, nghe nói thanh toán chi phí phẫu thuật và phục hồi sức khỏe xong, thì vẫn còn lại hơn nửa số tiền, Lý Trung Hằng mỉm cười nói: “Ông trời vẫn còn có mắt, sự khổ cực của tôi không phải vô ích.”

Khi ông nghe kể rằng Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền đã dẫn cảnh sát đến tìm ông rồi giúp đỡ tóm được Chu Chí Hạo, Lý Trung Hằng nắm lấy tay chàng trai Lý Vi Ý, ông yếu ớt nói: “A Thiền, ân huệ này chú sẽ mãi ghi nhớ. Chú mặt dày muốn nói chuyện này, chỉ cần con đồng ý thì từ nay về sau hãy coi nhà Lý như nhà của con, coi chúng ta… là người nhà của con.”

Lý Vi Ý nước mắt lưng tròng, nhào xuống giường bệnh của ông: “Bố! Mẹ! Chị…” 

Mặc dù gia đình Lý vô cùng biết ơn cô, nhưng lúc này ai nấy đều sững sờ.

Lý Vi Ý nắm lấy tay Lý Trung Hằng, áp gương mặt tuấn tú vào tay ông, khiến Lý Trung Hằng vừa cảm động vừa buồn cười.

Chung Nghị bỗng nhiên nhìn Lý Hiểu Ý, ánh mắt ẩn ý khó hiểu. Lý Hiểu Ý đỏ mặt, ho nhẹ một cái.



Trương Tĩnh Thiền đợi Lý Vi Ý làm nũng đủ rồi, mới túm lấy lưng áo kéo cô đứng sang bên cạnh mình và nói: “Anh ấy hơi cảm tính, thích gọi theo con, mọi người đừng suy nghĩ nhiều.” 

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quay ra nhìn anh. Chỉ có ánh mắt anh rể tương lai âm thầm ngưỡng mộ.

Trương Tĩnh Thiền cũng nhận ra lời vừa nói không suy nghĩ kỹ, có lẽ bởi không khí nhà Lý hài hòa và nhẹ nhàng, khiến suy nghĩ trong não anh chậm lại. Khuôn mặt anh hơi ửng đỏ, nói: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, con sẽ đưa anh ấy về trước.”

Mẹ Lý nói: “Con cũng bị thương rồi, tiễn A Thiền về xong thì con cũng về nhà luôn đi, ở đây đã có mẹ và chị gái con trông nom rồi, đừng lo lắng.”

Trương Tĩnh Thiền gật đầu, kéo theo Lý Vi Ý đang lưu luyến không rời đi ra khỏi phòng.

Hai người vừa bước ra khỏi phòng bệnh, đã gặp phải một nhóm người bừng bừng khí thế đi tới, dẫn đầu chính là Trương Mặc Vân và Ngô Hinh Tuệ. Đi theo sau là các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn gồm Hứa Dị, Trương Phượng Minh, Trình Xuyên, Lê Kim Hùng…Có thể nói gần như hơn nửa ban lãnh đạo của Phúc Minh đều đến đây, thậm chí cả viện trưởng và viện phó còn đi bên cạnh họ.

Hai bên sửng sốt nhìn nhau một lúc, Ngô Hinh Tuệ mắt đỏ hoe chạy tới nắm lấy tay Lý Vi Ý: “Con trai, con có sao không? Nghe nói con giúp cảnh sát bắt tội phạm giết người, con, sao con liều lĩnh làm chuyện lớn như vậy? Không sợ chết sao? Làm mẹ sợ chết khiếp rồi, huhuhu…”

Lý Vi Ý liếc nhìn Trương Tĩnh Thiền, vội vàng ôm lấy bà: “Mẹ ơi con không sao, không có việc gì đâu. Mẹ nhìn này, con khỏe mạnh cường tráng lắm, còn đánh được kẻ xấu cơ!” 

Ngô Hinh Tuệ: “Vớ vẩn! Cảnh sát gọi điện thoại nói con bị đánh rất nặng.”

Lý Vi Ý: “…”

Ban lãnh đạo cấp cao đều cười, Trương Mặc Vân nhìn chằm chằm vào con trai, khuôn mặt nghiêm nghị cũng dần hiện lên nụ cười. Ngô Hinh Tuệ kéo tay Lý Vi Ý đi đến trước mặt Trương Mặc Vân.

Trương Mặc Vân không ngờ lại có một ngày, con trai lại rưng rưng nhìn ông, ánh mắt vừa rụt rè ngưỡng mộ vừa ngại ngùng. Từ sau khi con trai ông lên 5 tuổi, ông đã không còn nhìn thấy ánh mắt rưng rức như vậy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện A Thiền - Đinh Mặc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook