Chương 43: Người mất tích (1)
Đinh Mặc
04/09/2024
Một khúc nhạc du dương vang lên bên tai cô.
Tay Lý Vi Ý với ra khỏi chăn tắt chuông báo thức, tính ngủ thêm một lúc nữa thì cô bỗng bừng tỉnh.
Cô đang ở trong một căn phòng lạ lẫm.
Căn phòng khoảng 17-18 mét vuông, lớn hơn, mới hơn và đẹp hơn phòng cũ của cô. Tường sơn màu xanh nhạt, chăn ga với hoa văn kẻ sọc, bên cạnh giường là một chiếc bàn bằng gỗ, trên tường treo đầy tranh, bao gồm tranh hoạt hình, bức phác họa, màu nước… Toàn bộ căn phòng là những gam màu phong phú và ấm áp.
Lý Vi Ý cầm lấy chiếc điện ở trên tủ đầu giường.
Ngày 13 tháng 1 năm 2022. Cô đã quay trở lại cùng ngày với lần trước.
Cũng là ngày mà chị gái mất.
Nhưng lần này, Lý Vi Ý không vội vàng gọi điện thoại cho chị gái, cô có một cảm giác kì lạ.
Cô cảm thấy bản thân mình đã đạt được mục đích.
Cô bước ra khỏi phòng và đi đến phòng khách. Phòng khách giống như một phòng vẽ. Ở góc chỉ có một chiếc ghế xô pha vải nỉ nhỏ và vài chiếc ghế tròn nhỏ. Ở giữa phòng là một tấm bảng lớn, chứa đầy bức phác thảo, bên cạnh đặt nhiều tài liệu và sách. Xung quanh sàn nhà còn có vài kệ vẽ tranh. Phía trên đầu là những chùm đèn tinh xảo sáng sủa, toàn bộ không gian tràn ngập bầu không khí nghệ thuật tự do, phóng khoáng.
Còn có một căn phòng khác, bên trong có một chiếc giường dài 1,5m, sắp xếp cả một dãy tủ sách. Lý Vi Ý đi vào căn phòng đó, bên ngoài là một ban công, có một cánh cửa thông với phòng của cô. Ban công tuy nhỏ nhưng tràn ngập ánh nắng. Hóa ra tầng này rất cao, ít nhất là cao từ tầng 30 trở lên, xung quanh là các tòa nhà cao tầng. Phía xa xa có một hồ nước lấp lánh, hòn đảo giữa hồ xanh mướt. Xa hơn cả nữa là ngọn núi Nhạc Lộc bị mây bù bao phủ.
Nơi đây quả thật là căn hộ trong mơ của cô.
Lý Vi Ý nhớ ra, đây là căn hộ nhỏ mà năm ngoái cô đã mua bằng tiền tiết kiệm, thậm chí còn vay cả chị gái và anh rể một ít tiền để mua trả trước căn hộ nhỏ này. Tiếp theo sau đó là một chuỗi ký ức mới liên tục tràn vào não cô.
Vào mùa xuân năm lớp 11, lần thứ hai cô không rõ nguyên do bị mất trí nhớ của 3 ngày, cô đã thấy lá thư của chính mình trong tương lai để lại dưới gối. Bố mẹ đồng ý cho cô chuyển sang học vẽ, điều này khiến cô rất vui mừng.
Cô cũng nhớ lại lúc đó, Chu Chí Hạo đã đến nhà quấn rầy chị gái mấy ngày, khiến cả nhà rất đau đầu, lại còn đánh nhau với Chung Nghị. Nhưng sau đó không biết vì lý do gì, Chu Chí Hạo đột nhiên biến mất, không hề xuất hiện thêm lần nào nữa. Có lẽ là do nhà Chu xảy ra chuyện.
Hai năm sau, Chung Nghị đã phát triển thương hiệu thời trang nữ trong thành phố, sở hữu trong tay ba cửa hàng mặt tiền. Chị gái không còn là một nhân viên bán hàng nữa, mà đã trở cộng sự của anh, cũng ngay trong cuối năm đó cả hai đã tiến tới hôn nhân.
Còn cô tuy không thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật Hoa Hạ, nhưng cũng đã đỗ vào một học viện Mỹ thuật khác nằm trong nguyện vọng của cô. Năm ba đại học, cô đã đồng ý sự theo đuổi của anh chàng đẹp trai học trường Đại học Khoa học và Kỹ thuật, ngay sát trường cô. Sau khi tốt nghiệp, do xa cách nên hai người đã chia tay trong hòa bình.
Nghĩ đến điều này, trong đầu Lý Vi Ý bỗng hiện ra dáng vẻ Trương Tĩnh Thiền hôm qua ngồi đối diện cô, rồi nhớ những việc mà anh đã thay cô sắp xếp: học bằng kép, đi làm vài năm rồi mới yêu đương… Cô ngượng ngùng sờ mũi, bản thân hoàn toàn không làm được điều nào, lấy bằng kép, thôi bỏ đi. Tuy nhiên, bạn trai cũ khá ổn, hai người yêu nhau khá vui vẻ lúc chia tay đều rơi nước mắt, nhưng chưa từng hối hận.
Gia đình Trương Tĩnh Thiền chắc đã vượt qua khó khăn rồi nhỉ? Mặc dù không còn giàu sang phú quý, nhưng cả gia đình đều yên ổn, thì hoàn toàn có thể xây dựng lại cơ ngơi.
Bây giờ Lý Vi Ý là một họa sĩ tự do. Cô vừa đi sâu nâng cao kiến thức chuyên môn, tranh thủ thời gian để sớm mở triển lãm cá nhân; mặt khác vừa vẽ poster cho sách và phim điện ảnh. Tuy vẫn chưa giàu lên nhanh chóng, nhưng vẫn có được cuộc sống ổn định.
Lý Vi Ý lại nằm lên chiếc giường lớn, miệng cười không khép lại được.
Cô đã làm được điều đó, đi trên con đường theo đuổi ước mơ của mình.
Cô rất vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường. Rồi nghĩ đến nếu Trương Tĩnh Thiền nhìn thấy cô của hiện ta, chắc là sẽ khẽ cười rồi gõ lên đầu cô nhỉ? Người này rõ ràng chỉ lớn hơn cô hai tuổi, nhưng thích ra vẻ thâm trầm.
Tất cả những chuyện ở kiếp trước vốn dĩ đều khắc ghi rất rõ trong lòng. Nhưng vì đã có cuộc sống và ký ức mới, nên tất cả chuyện cũ dần dần mơ hồ giống như ánh trăng trong làn nước.
Đây rốt cuộc là không gian song song? Hay là điềm báo trong giấc mơ? Lý Vi Ý không tiếp tục đào sâu vào vấn đề này nữa, cô chỉ muốn hiện tại mình có thể nắm chắc được mọi thứ trong tay.
Nhưng mà cô hình như đã quên mất một điều gì đó quan trọng. Còn chuyện gì cô không nhớ ra được nhỉ?
Cô lật người ngồi dậy, gọi điện thoại cho chị gái.
“Alo, nhóc con, có chuyện gì?” Giọng của chị gái nghe có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, khác hẳn với giọng nói kìm nén, tuyệt vọng trong kiếp trước.
Vì thế trong lòng Lý Vi Ý rất mừng rỡ, cô nói to: “Chị, chị của em, chị sống tốt không?”
Lý Hiểu Ý đang thái rau trong phòng bếp, cô ấy rửa tay sạch sẽ rồi nhận lấy điện thoại: “Sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện này? Nếu mà chị sống không tốt, thì chị đến sống với em có được không?”
Lý Vi Ý đau xót, khóe mắt cô ẩm ướt, cô hỏi tiếp: “Em chỉ muốn biết, chồng chị đối xử với chị có tốt không?”
Lý Hiểu Ý: ” Em sao thế? Chồng chị, anh ấy…” Cô ấy đã 30 tuổi rồi, nhưng khi nhắc đến chồng vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Anh ấy dám! Nếu mà anh ấy dám đối xử với chị không tốt, chị sẽ bế An An về nhà mình luôn!”
Lý Vi Ý cười: “Chị em ngầu quá!”
Đúng vậy, cô vừa nhớ ra, sau khi kết hôn được nửa năm thì hai vợ chồng chị đã sinh ra một bé gái, tên ở nhà là An An. Hai vợ chồng vô cùng yêu thương con bé. Vốn dĩ chị gái còn định sinh thêm bé thứ hai, nhưng Chung Nghị lo rằng sinh bé thứ hai sẽ phải phân chia tình cảm với con gái, vì thế không đồng ý. Việc này khiến chị gái và mẹ phải làm công tác tư tưởng cho Chung Nghị…
Lý Vi Ý bụp miệng cười.
Lý Hiểu Ý: “Sao tự nhiên lại gọi điện cho chị? Không lẽ bây giờ em mới rời giường, lại thức đêm à, họa sĩ lớn?”
Lý Vi Ý nhìn đồng hồ treo tường, vậy mà đã gần 11 giờ rồi, “Á…”
Lý Hiểu Ý thở dài: “Qua nhà chị ăn cơm đi, không được gọi đồ ăn ngoài, vừa nhiều dầu vừa không tốt cho sức khỏe. Chị bảo mẹ làm món thịt bò hầm cà chua mà em thích nhất.”
“Vâng!” Cùng lúc đó Lý Vi Ý nhớ lại hai năm trước, Chung Nghị đã phát triển làm ăn tới Tương Thành, cả nhà chị gái chuyển đến đây, còn mua một căn nhà, 4 phòng và 2 phòng khách 160 mét vuông, khang trang hơn căn nhà của cô nhiều.
Lý Vi Ý rất hài lòng người anh rể Chung Nghị, trong lòng cảm thấy rất may mắn khi năm đó mình và Trương Tĩnh Thiền đã “đầu tư” vào anh ấy.
Nhưng mà những chuyện này, chị sẽ mãi mãi không biết được và cũng không cần biết.
“Mẹ cũng đến nhà chị à?” Cô hỏi.
“Không phải mẹ vẫn luôn ở nhà chị à? Con bé này hỏi gì kì, nhanh qua đây đi, buổi chiều chồng chị còn việc, buổi trưa ăn sớm chút.”
Lý Vi Ý thầm nghĩ, hóa ra bố mẹ cũng đến Tương Thành ở cùng chị, tốt quá đi.
Lý Vi Ý đứng trước tủ quần áo, toàn bộ bên trong hầu như đều là quần áo và váy vóc thoải mái, không giống với trước kia, cả tủ quần áo đều là đồ công sở nghiêm túc. Cô hài lòng gật đầu, cô chọn quần áo như hoàng đế chọn phi tần. Cô lấy ra một chiếc áo len trắng viền xanh, một chiếc váy đen và một chiếc áo khoác có màu sắc nhã nhặn, tự cảm thấy mình đẹp quá đi.
Khi mặc quần áo xong rời khỏi nhà, cô bỗng lại nghĩ đến Trương Tĩnh Thiền.
Không biết bây giờ anh đang ở đâu, làm gì? Chắc là đang bận rộn tiếp nhận thông tin số phận mới.
Tay Lý Vi Ý với ra khỏi chăn tắt chuông báo thức, tính ngủ thêm một lúc nữa thì cô bỗng bừng tỉnh.
Cô đang ở trong một căn phòng lạ lẫm.
Căn phòng khoảng 17-18 mét vuông, lớn hơn, mới hơn và đẹp hơn phòng cũ của cô. Tường sơn màu xanh nhạt, chăn ga với hoa văn kẻ sọc, bên cạnh giường là một chiếc bàn bằng gỗ, trên tường treo đầy tranh, bao gồm tranh hoạt hình, bức phác họa, màu nước… Toàn bộ căn phòng là những gam màu phong phú và ấm áp.
Lý Vi Ý cầm lấy chiếc điện ở trên tủ đầu giường.
Ngày 13 tháng 1 năm 2022. Cô đã quay trở lại cùng ngày với lần trước.
Cũng là ngày mà chị gái mất.
Nhưng lần này, Lý Vi Ý không vội vàng gọi điện thoại cho chị gái, cô có một cảm giác kì lạ.
Cô cảm thấy bản thân mình đã đạt được mục đích.
Cô bước ra khỏi phòng và đi đến phòng khách. Phòng khách giống như một phòng vẽ. Ở góc chỉ có một chiếc ghế xô pha vải nỉ nhỏ và vài chiếc ghế tròn nhỏ. Ở giữa phòng là một tấm bảng lớn, chứa đầy bức phác thảo, bên cạnh đặt nhiều tài liệu và sách. Xung quanh sàn nhà còn có vài kệ vẽ tranh. Phía trên đầu là những chùm đèn tinh xảo sáng sủa, toàn bộ không gian tràn ngập bầu không khí nghệ thuật tự do, phóng khoáng.
Còn có một căn phòng khác, bên trong có một chiếc giường dài 1,5m, sắp xếp cả một dãy tủ sách. Lý Vi Ý đi vào căn phòng đó, bên ngoài là một ban công, có một cánh cửa thông với phòng của cô. Ban công tuy nhỏ nhưng tràn ngập ánh nắng. Hóa ra tầng này rất cao, ít nhất là cao từ tầng 30 trở lên, xung quanh là các tòa nhà cao tầng. Phía xa xa có một hồ nước lấp lánh, hòn đảo giữa hồ xanh mướt. Xa hơn cả nữa là ngọn núi Nhạc Lộc bị mây bù bao phủ.
Nơi đây quả thật là căn hộ trong mơ của cô.
Lý Vi Ý nhớ ra, đây là căn hộ nhỏ mà năm ngoái cô đã mua bằng tiền tiết kiệm, thậm chí còn vay cả chị gái và anh rể một ít tiền để mua trả trước căn hộ nhỏ này. Tiếp theo sau đó là một chuỗi ký ức mới liên tục tràn vào não cô.
Vào mùa xuân năm lớp 11, lần thứ hai cô không rõ nguyên do bị mất trí nhớ của 3 ngày, cô đã thấy lá thư của chính mình trong tương lai để lại dưới gối. Bố mẹ đồng ý cho cô chuyển sang học vẽ, điều này khiến cô rất vui mừng.
Cô cũng nhớ lại lúc đó, Chu Chí Hạo đã đến nhà quấn rầy chị gái mấy ngày, khiến cả nhà rất đau đầu, lại còn đánh nhau với Chung Nghị. Nhưng sau đó không biết vì lý do gì, Chu Chí Hạo đột nhiên biến mất, không hề xuất hiện thêm lần nào nữa. Có lẽ là do nhà Chu xảy ra chuyện.
Hai năm sau, Chung Nghị đã phát triển thương hiệu thời trang nữ trong thành phố, sở hữu trong tay ba cửa hàng mặt tiền. Chị gái không còn là một nhân viên bán hàng nữa, mà đã trở cộng sự của anh, cũng ngay trong cuối năm đó cả hai đã tiến tới hôn nhân.
Còn cô tuy không thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật Hoa Hạ, nhưng cũng đã đỗ vào một học viện Mỹ thuật khác nằm trong nguyện vọng của cô. Năm ba đại học, cô đã đồng ý sự theo đuổi của anh chàng đẹp trai học trường Đại học Khoa học và Kỹ thuật, ngay sát trường cô. Sau khi tốt nghiệp, do xa cách nên hai người đã chia tay trong hòa bình.
Nghĩ đến điều này, trong đầu Lý Vi Ý bỗng hiện ra dáng vẻ Trương Tĩnh Thiền hôm qua ngồi đối diện cô, rồi nhớ những việc mà anh đã thay cô sắp xếp: học bằng kép, đi làm vài năm rồi mới yêu đương… Cô ngượng ngùng sờ mũi, bản thân hoàn toàn không làm được điều nào, lấy bằng kép, thôi bỏ đi. Tuy nhiên, bạn trai cũ khá ổn, hai người yêu nhau khá vui vẻ lúc chia tay đều rơi nước mắt, nhưng chưa từng hối hận.
Gia đình Trương Tĩnh Thiền chắc đã vượt qua khó khăn rồi nhỉ? Mặc dù không còn giàu sang phú quý, nhưng cả gia đình đều yên ổn, thì hoàn toàn có thể xây dựng lại cơ ngơi.
Bây giờ Lý Vi Ý là một họa sĩ tự do. Cô vừa đi sâu nâng cao kiến thức chuyên môn, tranh thủ thời gian để sớm mở triển lãm cá nhân; mặt khác vừa vẽ poster cho sách và phim điện ảnh. Tuy vẫn chưa giàu lên nhanh chóng, nhưng vẫn có được cuộc sống ổn định.
Lý Vi Ý lại nằm lên chiếc giường lớn, miệng cười không khép lại được.
Cô đã làm được điều đó, đi trên con đường theo đuổi ước mơ của mình.
Cô rất vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường. Rồi nghĩ đến nếu Trương Tĩnh Thiền nhìn thấy cô của hiện ta, chắc là sẽ khẽ cười rồi gõ lên đầu cô nhỉ? Người này rõ ràng chỉ lớn hơn cô hai tuổi, nhưng thích ra vẻ thâm trầm.
Tất cả những chuyện ở kiếp trước vốn dĩ đều khắc ghi rất rõ trong lòng. Nhưng vì đã có cuộc sống và ký ức mới, nên tất cả chuyện cũ dần dần mơ hồ giống như ánh trăng trong làn nước.
Đây rốt cuộc là không gian song song? Hay là điềm báo trong giấc mơ? Lý Vi Ý không tiếp tục đào sâu vào vấn đề này nữa, cô chỉ muốn hiện tại mình có thể nắm chắc được mọi thứ trong tay.
Nhưng mà cô hình như đã quên mất một điều gì đó quan trọng. Còn chuyện gì cô không nhớ ra được nhỉ?
Cô lật người ngồi dậy, gọi điện thoại cho chị gái.
“Alo, nhóc con, có chuyện gì?” Giọng của chị gái nghe có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, khác hẳn với giọng nói kìm nén, tuyệt vọng trong kiếp trước.
Vì thế trong lòng Lý Vi Ý rất mừng rỡ, cô nói to: “Chị, chị của em, chị sống tốt không?”
Lý Hiểu Ý đang thái rau trong phòng bếp, cô ấy rửa tay sạch sẽ rồi nhận lấy điện thoại: “Sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện này? Nếu mà chị sống không tốt, thì chị đến sống với em có được không?”
Lý Vi Ý đau xót, khóe mắt cô ẩm ướt, cô hỏi tiếp: “Em chỉ muốn biết, chồng chị đối xử với chị có tốt không?”
Lý Hiểu Ý: ” Em sao thế? Chồng chị, anh ấy…” Cô ấy đã 30 tuổi rồi, nhưng khi nhắc đến chồng vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Anh ấy dám! Nếu mà anh ấy dám đối xử với chị không tốt, chị sẽ bế An An về nhà mình luôn!”
Lý Vi Ý cười: “Chị em ngầu quá!”
Đúng vậy, cô vừa nhớ ra, sau khi kết hôn được nửa năm thì hai vợ chồng chị đã sinh ra một bé gái, tên ở nhà là An An. Hai vợ chồng vô cùng yêu thương con bé. Vốn dĩ chị gái còn định sinh thêm bé thứ hai, nhưng Chung Nghị lo rằng sinh bé thứ hai sẽ phải phân chia tình cảm với con gái, vì thế không đồng ý. Việc này khiến chị gái và mẹ phải làm công tác tư tưởng cho Chung Nghị…
Lý Vi Ý bụp miệng cười.
Lý Hiểu Ý: “Sao tự nhiên lại gọi điện cho chị? Không lẽ bây giờ em mới rời giường, lại thức đêm à, họa sĩ lớn?”
Lý Vi Ý nhìn đồng hồ treo tường, vậy mà đã gần 11 giờ rồi, “Á…”
Lý Hiểu Ý thở dài: “Qua nhà chị ăn cơm đi, không được gọi đồ ăn ngoài, vừa nhiều dầu vừa không tốt cho sức khỏe. Chị bảo mẹ làm món thịt bò hầm cà chua mà em thích nhất.”
“Vâng!” Cùng lúc đó Lý Vi Ý nhớ lại hai năm trước, Chung Nghị đã phát triển làm ăn tới Tương Thành, cả nhà chị gái chuyển đến đây, còn mua một căn nhà, 4 phòng và 2 phòng khách 160 mét vuông, khang trang hơn căn nhà của cô nhiều.
Lý Vi Ý rất hài lòng người anh rể Chung Nghị, trong lòng cảm thấy rất may mắn khi năm đó mình và Trương Tĩnh Thiền đã “đầu tư” vào anh ấy.
Nhưng mà những chuyện này, chị sẽ mãi mãi không biết được và cũng không cần biết.
“Mẹ cũng đến nhà chị à?” Cô hỏi.
“Không phải mẹ vẫn luôn ở nhà chị à? Con bé này hỏi gì kì, nhanh qua đây đi, buổi chiều chồng chị còn việc, buổi trưa ăn sớm chút.”
Lý Vi Ý thầm nghĩ, hóa ra bố mẹ cũng đến Tương Thành ở cùng chị, tốt quá đi.
Lý Vi Ý đứng trước tủ quần áo, toàn bộ bên trong hầu như đều là quần áo và váy vóc thoải mái, không giống với trước kia, cả tủ quần áo đều là đồ công sở nghiêm túc. Cô hài lòng gật đầu, cô chọn quần áo như hoàng đế chọn phi tần. Cô lấy ra một chiếc áo len trắng viền xanh, một chiếc váy đen và một chiếc áo khoác có màu sắc nhã nhặn, tự cảm thấy mình đẹp quá đi.
Khi mặc quần áo xong rời khỏi nhà, cô bỗng lại nghĩ đến Trương Tĩnh Thiền.
Không biết bây giờ anh đang ở đâu, làm gì? Chắc là đang bận rộn tiếp nhận thông tin số phận mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.