Chương 70: Trái tim Hứa Dị (2)
Đinh Mặc
04/09/2024
Khi đến trước cửa nhà gia đình Lý, trong mắt Lý Vi Ý đã tràn ngập sự ngưỡng mộ và tin tưởng, cô nói: “Anh Hứa Dị, trò chuyện với anh rất thú vị, khiến tôi cũng muốn có một người anh trai ruột nữa. Đợi khi thi cuối kỳ xong, tôi sẽ mời anh ăn cơm!”
Hứa Dị bật cười, nói: “Anh không muốn làm anh trai của em đâu.”
Lý Vi Ý ngạc nhiên, người đàn ông lịch thiệp khoác áo ngoài đen, mặc bộ vest đi giày da, cúi đầu nhìn cô và nói: “Vi Ý, anh sắp 26 tuổi rồi, lớn hơn em 9 tuổi, anh nghĩ cũng không cách quá nhiều tuổi. Có thể em cảm thấy điều đó khá lạ lùng, nhưng anh thực sự đã có tình cảm mãnh liệt với em. Đợi đến khi em thi đỗ đại học, thì nói cho anh câu trả lời nhé, được không?”
Lý Vi Ý ngỡ ngàng.
Hứa Dị mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu cô bé và nói: “Em cân nhắc thật kỹ nhé, điều kiện của anh cũng ổn. Ở bên anh, anh có năng lực để em sống một cuộc đời mãi mãi thoải mái và hạnh phúc như vậy.”
Trên đường lái xe về nhà, Hứa Dị đã nhận được câu trả lời của Lý Vi Ý.
Cô gửi tin nhắn: “Xin lỗi anh Hứa Dị, tôi coi anh như một người anh trai. Tôi không có cảm giác đó với anh. Anh đừng chờ đợi tôi.”
Hứa Dị khẽ cười, rồi vứt điện thoại sang một bên.
Thợ săn sẽ quan tâm đến suy nghĩ của con mồi sao?
Anh ta nghĩ cô vẫn còn nhỏ, hoặc là đã bị dọa sợ. Cô vẫn chỉ là một cô gái, không phải là phụ nữ, chưa biết được những điểm tốt của anh ta, sự kiên cường của anh ta và cả dục vọng của anh ta.
Phúc Minh sắp lụi tàn rồi, cha con nhà họ Trương sẽ sa sút biến thành con chuột đầu đường, bị mọi người đánh đập và chửi rủa. Cô là cô gái từng khiến người thừa kế cao quý của nhà họ Trương chết mê chết mệt, nhưng giờ đây Trương Tĩnh Thiền lại không nhắc gì đến cô nữa.
Không người nào biết anh ta đang theo đuổi cô, Trương Tĩnh Thiền cũng không biết.
Cô giống như viên ngọc trai thuần khiết cuối cùng còn sót lại, bị người ta bỏ quên trong đầm lầy mục ruỗng sau khi tòa nhà sụp đổ và được anh ta nhặt lên.
Tuy nhiên trên thế giới này, mọi chuyện không hề tiếp diễn theo ý muốn của con người, thợ săn cũng có lúc bị diều hâu mổ vào mắt.
Sau khi Lý Vi Ý đậu đại học, Hứa Dị vẫn kiên trì theo đuổi và làm bạn cùng cô. Cùng với việc hai người tiếp xúc ngày càng nhiều, hiểu thêm về nhau hơn, anh dần dần phát hiện ra Lý Vi Ý vẫn còn nhiều khía cạnh khác.
Cô hoạt bát dễ mến, nhưng cũng cứng cỏi, kiên cường. Trên con đường học vẽ, cô luôn là người chăm chỉ nhất trong số các bạn học; Cô trông có vẻ rất tùy tiện, nhưng thực ra nội tâm bên trong rất tỉnh táo và lý trí. Có rất nhiều lúc cô vô tình nói một câu, cũng có thể khiến anh phải trầm tư suy nghĩ; cô luôn đối xử tốt, chân thành với những người xung quanh. Đây chính là người con gái mà Hứa Dị muốn có, bởi vì nếu cô đối xử tốt với những khác, thì với người yêu của mình cô sẽ càng yêu thương, bảo vệ hơn.
Càng theo đuổi cô, anh ta càng không muốn buông tay. Kể từ khi thành lập tập đoàn Mộc Thần, ngày càng có nhiều phụ nữ bị anh ta thu hút, trong đó có nhiều người xinh đẹp, trưởng thành và xuất sắc hơn cô. Nhưng anh ta không cần suy nghĩ mà từ chối luôn. Lúc đó anh ta cảm thấy, có lẽ bản thân chưa yêu Lý Vi Ý quá sâu đậm, chỉ là không nỡ buông bỏ đồ vật bé nhỏ mà anh ta đã quen thuộc nhiều năm.
Cảm xúc khiến Hứa Dị thật sự bùng nổ là vào mùa xuân năm đầu tiên Lý Vi Ý đi làm.
Lúc đó, Lý Vi Ý vẫn chưa chấp nhận anh ta, nhưng bọn họ đã là bạn bè thân thiết nhiều năm, bố mẹ và tất cả bạn bè cô đều biết anh, mọi người đều nghĩ họ nên ở bên nhau.
Ngay cả Hứa Dị cũng không ngờ rằng Lý Vi Ý có thể cứng đầu đến mức để anh ta theo đuổi nhiều năm như vậy, mà vẫn không chịu mở lòng, do dự không muốn đi bước tiếp theo. Anh ta không biết cô rốt cuộc đang kiên trì điều gì nữa. Nhưng lúc đó anh ta đã quyết không cho phép cuộc sống cô có thêm bất kỳ người nào khác.
Cho đến ngày hôm đó, họ đang ăn tối tại nhà hàng, giống như đôi bạn, giống như anh em, cũng giống như một đôi tình nhân chỉ còn thiếu một bước nữa đến được với nhau.
Trên TV đang phát tin tức, vào một giây phút nào đó, Hứa Dị ngẩng đầu lên, phát hiện Lý Vi Ý đang nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đó là tin tức về tập đoàn Huy Tụy, sáu năm đã trôi qua, Trương Tĩnh Thiền 25 tuổi đứng trước ống kính, đẹp trai cao ráo, khí chất áp đảo, dường như thuộc về một thế giới khác.
Hứa Dị bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, những chuyện và con người từ nhiều năm về trước bỗng ụp đến, anh hỏi: “Em đang xem gì vậy?”
Lý Vi Ý mới bừng tỉnh, chỉ vào màn hình: “Đây chính là Trương Tĩnh Thiền của tập đoàn Phúc Minh ngày xưa nhỉ, anh ấy đã thành lập công ty của riêng mình rồi, giỏi thật đấy.”
Thái độ này của khiến Hứa Dị yên tâm hơn, anh cười nhạt hỏi: “Chẳng lẽ em vẫn chưa quên anh ta sao?”
Lý Vi Ý trợn mắt: “Sao có thể! Tôi chỉ là……”
Chỉ là…….
Nhớ lại câu nói quan trọng gửi từ tương lai:
Đối xử tốt với Trương Tĩnh Thiền.
Nhưng đối xử như thế nào mới được coi là tốt và tôi có thể đối xử tốt với anh ấy như thế nào?
Những năm qua, tôi thường nghĩ về điều đó, nhưng vẫn không sao hiểu nổi.
Anh ấy chưa từng đến tìm tôi, và tôi cũng không biết làm như nào để đến bên anh ấy.
Nhưng bây giờ anh ấy thành công như vậy, có lẽ đã không cần một người nhỏ bé như cô đối xử tốt nữa rồi.
—
Sau tối hôm đó, Hứa Dị càng gấp gáp theo đuổi Lý Vi Ý hơn. Và anh ta nhạy bén nhận ra rằng, thái độ của cô cũng dần dần dao động. Trong mắt cô, anh ta nhìn thấy được sự cảm động ngày càng nhiều hơn, thương tiếc và nhẹ nhõm.
Có cả sự nhẹ nhõm.
Hứa Dị không hiểu, tại sao lại có sự nhẽ nhõm.
Nhưng anh ta biết mình sắp chiếm được trái tim cô.
Ngày Lý Vi Ý đồng ý ở bên anh ta, tâm trạng của Hứa Dị thực ra rất bình tĩnh, đó là một loại cảm giác thu hoạch trái ngọt sau thời gian dài kiên nhẫn chờ đợi. Anh ta thậm chí còn sắp xếp đi công tác vào ngày hôm sau.
Tuy nhiên tối hôm đó, Hứa Dị cũng không thể chợp mắt nổi. Niềm vui và sự thỏa mãn ẩn giấu, giống như một vòi nước quên tắt, ngập dần trong lồng ngực người đàn ông. Anh ta nhận ra mình đã đạt được hạnh phúc trước giờ chưa từng có, cuối cùng anh ta cũng hiểu ra ý nghĩa của Lý Vi Ý trong cuộc đời mình.
Cô đã trở thành một phần thói quen trong cuộc sống anh ta, là đứa trẻ được anh bao bọc lớn lên, cuối cùng đã trở thành người phụ nữ của anh. Anh ta khao khát được nắm giữ tất cả cuộc đời của cô.
Cô là chiến lợi phẩm trong giai đoạn u ám, nguy hiểm nhất của cuộc đời anh ta, cũng là ánh sáng rực rõ soi sáng trái tim anh ta.
—
Ngày 13 tháng 1 năm 2022.
Sau khi Lý Vi Ý từ chối đi ăn tối cùng và giả vờ vô tình treo máy, Hứa Dị dần dần ngả lưng ra sau ghế xoay. Thân hình anh ta vẫn thon gầy, mặc dù đã là người nắm quyền tuyệt đối của một công ty niêm yết, nhưng trông có vẻ không biệt nhiều với thanh niên trẻ 8 năm trước. Anh ta luôn bình lặng như hồ nước, khiến người khác không thể nhìn thấu được dưới làn nước đó cất giấu bao nhiêu tảng đá và mạch nước ngầm sắc bén.
Bàn tay anh ta chậm rãi vỗ nhẹ lên tay vịn, ánh mắt hoàn toàn không còn sự ấm áp.
Người phụ nữ này, bao nhiêu năm như vậy vẫn có thể khiến tâm trí anh ta rối bời.
Khiến anh ta đang ngồi một mình trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời, nhưng lại giống như quay về những năm trước, đứng một mình trước cửa nhà cô, nhìn cô bước đi mà không hề ngoảnh lại một lần. Lúc đó anh ta hiểu ra cô thật sự chưa từng yêu anh.
Nhưng Lý Vi Ý, em đã là người phụ nữ của anh, em đã hứa từ nay về sau sẽ một lòng một dạ yêu anh. Bây giờ em lại đang suy nghĩ gì vậy?
Anh ta lấy điện thoại, mở một ứng dụng có phần mềm theo dõi, mở bản đồ lên, điểm sáng tượng trưng cho điện thoại của Lý Vi Ý hiển thị: Cô đang ở trên một con đường cao tốc đi từ Tương Thành đến thành thành phố Thần.
Hứa Dị nhắm mắt ngả đầu ra sau, yết hầu khẽ chuyển động, từ từ thở ra một hơi.
Cô không biết lái xe.
Cô đang ở trên xe của ai?
(Đinh Mặc: Đoạn tình tiết này sẽ không bị kéo dài quá lâu, mạch truyện sẽ tăng dần tốc độ.)
Hứa Dị bật cười, nói: “Anh không muốn làm anh trai của em đâu.”
Lý Vi Ý ngạc nhiên, người đàn ông lịch thiệp khoác áo ngoài đen, mặc bộ vest đi giày da, cúi đầu nhìn cô và nói: “Vi Ý, anh sắp 26 tuổi rồi, lớn hơn em 9 tuổi, anh nghĩ cũng không cách quá nhiều tuổi. Có thể em cảm thấy điều đó khá lạ lùng, nhưng anh thực sự đã có tình cảm mãnh liệt với em. Đợi đến khi em thi đỗ đại học, thì nói cho anh câu trả lời nhé, được không?”
Lý Vi Ý ngỡ ngàng.
Hứa Dị mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu cô bé và nói: “Em cân nhắc thật kỹ nhé, điều kiện của anh cũng ổn. Ở bên anh, anh có năng lực để em sống một cuộc đời mãi mãi thoải mái và hạnh phúc như vậy.”
Trên đường lái xe về nhà, Hứa Dị đã nhận được câu trả lời của Lý Vi Ý.
Cô gửi tin nhắn: “Xin lỗi anh Hứa Dị, tôi coi anh như một người anh trai. Tôi không có cảm giác đó với anh. Anh đừng chờ đợi tôi.”
Hứa Dị khẽ cười, rồi vứt điện thoại sang một bên.
Thợ săn sẽ quan tâm đến suy nghĩ của con mồi sao?
Anh ta nghĩ cô vẫn còn nhỏ, hoặc là đã bị dọa sợ. Cô vẫn chỉ là một cô gái, không phải là phụ nữ, chưa biết được những điểm tốt của anh ta, sự kiên cường của anh ta và cả dục vọng của anh ta.
Phúc Minh sắp lụi tàn rồi, cha con nhà họ Trương sẽ sa sút biến thành con chuột đầu đường, bị mọi người đánh đập và chửi rủa. Cô là cô gái từng khiến người thừa kế cao quý của nhà họ Trương chết mê chết mệt, nhưng giờ đây Trương Tĩnh Thiền lại không nhắc gì đến cô nữa.
Không người nào biết anh ta đang theo đuổi cô, Trương Tĩnh Thiền cũng không biết.
Cô giống như viên ngọc trai thuần khiết cuối cùng còn sót lại, bị người ta bỏ quên trong đầm lầy mục ruỗng sau khi tòa nhà sụp đổ và được anh ta nhặt lên.
Tuy nhiên trên thế giới này, mọi chuyện không hề tiếp diễn theo ý muốn của con người, thợ săn cũng có lúc bị diều hâu mổ vào mắt.
Sau khi Lý Vi Ý đậu đại học, Hứa Dị vẫn kiên trì theo đuổi và làm bạn cùng cô. Cùng với việc hai người tiếp xúc ngày càng nhiều, hiểu thêm về nhau hơn, anh dần dần phát hiện ra Lý Vi Ý vẫn còn nhiều khía cạnh khác.
Cô hoạt bát dễ mến, nhưng cũng cứng cỏi, kiên cường. Trên con đường học vẽ, cô luôn là người chăm chỉ nhất trong số các bạn học; Cô trông có vẻ rất tùy tiện, nhưng thực ra nội tâm bên trong rất tỉnh táo và lý trí. Có rất nhiều lúc cô vô tình nói một câu, cũng có thể khiến anh phải trầm tư suy nghĩ; cô luôn đối xử tốt, chân thành với những người xung quanh. Đây chính là người con gái mà Hứa Dị muốn có, bởi vì nếu cô đối xử tốt với những khác, thì với người yêu của mình cô sẽ càng yêu thương, bảo vệ hơn.
Càng theo đuổi cô, anh ta càng không muốn buông tay. Kể từ khi thành lập tập đoàn Mộc Thần, ngày càng có nhiều phụ nữ bị anh ta thu hút, trong đó có nhiều người xinh đẹp, trưởng thành và xuất sắc hơn cô. Nhưng anh ta không cần suy nghĩ mà từ chối luôn. Lúc đó anh ta cảm thấy, có lẽ bản thân chưa yêu Lý Vi Ý quá sâu đậm, chỉ là không nỡ buông bỏ đồ vật bé nhỏ mà anh ta đã quen thuộc nhiều năm.
Cảm xúc khiến Hứa Dị thật sự bùng nổ là vào mùa xuân năm đầu tiên Lý Vi Ý đi làm.
Lúc đó, Lý Vi Ý vẫn chưa chấp nhận anh ta, nhưng bọn họ đã là bạn bè thân thiết nhiều năm, bố mẹ và tất cả bạn bè cô đều biết anh, mọi người đều nghĩ họ nên ở bên nhau.
Ngay cả Hứa Dị cũng không ngờ rằng Lý Vi Ý có thể cứng đầu đến mức để anh ta theo đuổi nhiều năm như vậy, mà vẫn không chịu mở lòng, do dự không muốn đi bước tiếp theo. Anh ta không biết cô rốt cuộc đang kiên trì điều gì nữa. Nhưng lúc đó anh ta đã quyết không cho phép cuộc sống cô có thêm bất kỳ người nào khác.
Cho đến ngày hôm đó, họ đang ăn tối tại nhà hàng, giống như đôi bạn, giống như anh em, cũng giống như một đôi tình nhân chỉ còn thiếu một bước nữa đến được với nhau.
Trên TV đang phát tin tức, vào một giây phút nào đó, Hứa Dị ngẩng đầu lên, phát hiện Lý Vi Ý đang nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đó là tin tức về tập đoàn Huy Tụy, sáu năm đã trôi qua, Trương Tĩnh Thiền 25 tuổi đứng trước ống kính, đẹp trai cao ráo, khí chất áp đảo, dường như thuộc về một thế giới khác.
Hứa Dị bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, những chuyện và con người từ nhiều năm về trước bỗng ụp đến, anh hỏi: “Em đang xem gì vậy?”
Lý Vi Ý mới bừng tỉnh, chỉ vào màn hình: “Đây chính là Trương Tĩnh Thiền của tập đoàn Phúc Minh ngày xưa nhỉ, anh ấy đã thành lập công ty của riêng mình rồi, giỏi thật đấy.”
Thái độ này của khiến Hứa Dị yên tâm hơn, anh cười nhạt hỏi: “Chẳng lẽ em vẫn chưa quên anh ta sao?”
Lý Vi Ý trợn mắt: “Sao có thể! Tôi chỉ là……”
Chỉ là…….
Nhớ lại câu nói quan trọng gửi từ tương lai:
Đối xử tốt với Trương Tĩnh Thiền.
Nhưng đối xử như thế nào mới được coi là tốt và tôi có thể đối xử tốt với anh ấy như thế nào?
Những năm qua, tôi thường nghĩ về điều đó, nhưng vẫn không sao hiểu nổi.
Anh ấy chưa từng đến tìm tôi, và tôi cũng không biết làm như nào để đến bên anh ấy.
Nhưng bây giờ anh ấy thành công như vậy, có lẽ đã không cần một người nhỏ bé như cô đối xử tốt nữa rồi.
—
Sau tối hôm đó, Hứa Dị càng gấp gáp theo đuổi Lý Vi Ý hơn. Và anh ta nhạy bén nhận ra rằng, thái độ của cô cũng dần dần dao động. Trong mắt cô, anh ta nhìn thấy được sự cảm động ngày càng nhiều hơn, thương tiếc và nhẹ nhõm.
Có cả sự nhẹ nhõm.
Hứa Dị không hiểu, tại sao lại có sự nhẽ nhõm.
Nhưng anh ta biết mình sắp chiếm được trái tim cô.
Ngày Lý Vi Ý đồng ý ở bên anh ta, tâm trạng của Hứa Dị thực ra rất bình tĩnh, đó là một loại cảm giác thu hoạch trái ngọt sau thời gian dài kiên nhẫn chờ đợi. Anh ta thậm chí còn sắp xếp đi công tác vào ngày hôm sau.
Tuy nhiên tối hôm đó, Hứa Dị cũng không thể chợp mắt nổi. Niềm vui và sự thỏa mãn ẩn giấu, giống như một vòi nước quên tắt, ngập dần trong lồng ngực người đàn ông. Anh ta nhận ra mình đã đạt được hạnh phúc trước giờ chưa từng có, cuối cùng anh ta cũng hiểu ra ý nghĩa của Lý Vi Ý trong cuộc đời mình.
Cô đã trở thành một phần thói quen trong cuộc sống anh ta, là đứa trẻ được anh bao bọc lớn lên, cuối cùng đã trở thành người phụ nữ của anh. Anh ta khao khát được nắm giữ tất cả cuộc đời của cô.
Cô là chiến lợi phẩm trong giai đoạn u ám, nguy hiểm nhất của cuộc đời anh ta, cũng là ánh sáng rực rõ soi sáng trái tim anh ta.
—
Ngày 13 tháng 1 năm 2022.
Sau khi Lý Vi Ý từ chối đi ăn tối cùng và giả vờ vô tình treo máy, Hứa Dị dần dần ngả lưng ra sau ghế xoay. Thân hình anh ta vẫn thon gầy, mặc dù đã là người nắm quyền tuyệt đối của một công ty niêm yết, nhưng trông có vẻ không biệt nhiều với thanh niên trẻ 8 năm trước. Anh ta luôn bình lặng như hồ nước, khiến người khác không thể nhìn thấu được dưới làn nước đó cất giấu bao nhiêu tảng đá và mạch nước ngầm sắc bén.
Bàn tay anh ta chậm rãi vỗ nhẹ lên tay vịn, ánh mắt hoàn toàn không còn sự ấm áp.
Người phụ nữ này, bao nhiêu năm như vậy vẫn có thể khiến tâm trí anh ta rối bời.
Khiến anh ta đang ngồi một mình trên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời, nhưng lại giống như quay về những năm trước, đứng một mình trước cửa nhà cô, nhìn cô bước đi mà không hề ngoảnh lại một lần. Lúc đó anh ta hiểu ra cô thật sự chưa từng yêu anh.
Nhưng Lý Vi Ý, em đã là người phụ nữ của anh, em đã hứa từ nay về sau sẽ một lòng một dạ yêu anh. Bây giờ em lại đang suy nghĩ gì vậy?
Anh ta lấy điện thoại, mở một ứng dụng có phần mềm theo dõi, mở bản đồ lên, điểm sáng tượng trưng cho điện thoại của Lý Vi Ý hiển thị: Cô đang ở trên một con đường cao tốc đi từ Tương Thành đến thành thành phố Thần.
Hứa Dị nhắm mắt ngả đầu ra sau, yết hầu khẽ chuyển động, từ từ thở ra một hơi.
Cô không biết lái xe.
Cô đang ở trên xe của ai?
(Đinh Mặc: Đoạn tình tiết này sẽ không bị kéo dài quá lâu, mạch truyện sẽ tăng dần tốc độ.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.