Chương 12: KHÔNG GẢ
Mễ Mễ
15/01/2022
Dường như nhìn thấy thứ gì đáng sợ cực độ, nàng thét lên một tiếng rồi té ngã xuống sàn. Cuống cuồng xoay người định chạy ra khỏi phòng thì bả vai nàng bị Vi Hạo nắm chặt. Hắn cúi xuống, cong cong môi, nói khẽ vào tai nàng, "Đừng chạy"
"Buông muội ra, Vi Hạo, buông ra!"
"Lâm Uyên, ngươi sang đây!"
Lâm Uyên bước lại gần hai người họ, nắm chặt tay của Sinh Cát, điểm huyệt vào ngay đầu vai nàng khiến Sinh Cát choáng váng ngã phịch xuống đất. Lâm Uyên đưa tay đặt Sinh Cát ngồi lên ghế, để nàng ngồi đối diện với chiếc giường lớn, rồi đi sang đứng bên cạnh Vi Hạo.
Hai mắt Sinh Cát trợn trừng, nàng dường như không thể tin nổi mà nhìn chằm chặp vào chiếc giường lớn kia, nước mắt cứ thế mà nhỏ ròng ròng. Vi Hạo cười cười, bước lại gần chiếc giường, vỗ vỗ vài cái lên mặt giường liền nghe một tiếng "meo" ngọt nị phát ra.
Ở trên chiếc giường lớn, một nô ɭệ bị trói sấp lại, tứ chi banh mở, phân biệt cột vào bốn góc giường, cái mông chổng cao nhô lên, để lộ ra một cái đuôi nhỏ đang khẽ đung đưa. Trên cổ nô ɭệ đeo hạng quyển bằng loại da thượng hạng, khảm không ít trân châu ngọc bích quý giá được điêu khắc cầu kì, tinh xảo. Ở đằng trước của hạng quyển có móc một chiếc móc bằng kim loại, một đầu đoạn dây xích bạch kim mỏng manh được móc vào đó, đầu còn lại nối với một chiếc que nhỏ đang cắm vào niệu đạo trên ƈôи ŧɦịŧ của nô ɭệ đáng thương. Từ hai bên đầu nhũ có thể nhìn thấy hai chiếc khuyên đã sớm được xỏ vào, bên dưới còn treo lủng lẳng hai quả cầu có vẻ rất nặng nề. Sinh Cát tận mắt nhìn thấy hai đầṳ ѵú của nô ɭệ trĩu xuống, còn rỉ máu. Dường như chỉ một chút nữa thôi, hai đầṳ ѵú sẽ đứt đoạn. Nô ɭệ bị trùm kín mặt, nhưng nàng có thể thấy được từng dòng nước bọt cứ thế mà chảy ra thấm ướt cả một mảng thảm trải giường. Côи ŧɦịŧ cương cứng ở giữa hai chân đã thể hiện rất rõ, nô ɭệ không những đau đớn mà ngược lại còn rất suиɠ sướиɠ.
Dù cho nô ɭệ kia bị trói để quay mặt về phía nàng, dù cho ở nơi đây có đến hai người lạ mặt đang nhìn nó chằm chằm, nó vẫn cứng lên. Vi Hạo mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh nô ɭệ kia, sau đó dùng tay đung đưa hai quả cầu treo trước ngực của nô ɭệ. Quả cầu nặng trĩu đung đưa qua lại, mang đến cơn đau xộc lên đại não nhưng cũng có kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt khiến cho cả người nô ɭệ giật nãy lên, nước bọt còn chảy ra càng lúc càng nhiều hơn.
Sinh Cát trợn trắng mắt nhìn chằm chặp vào cảnh tượng trước mắt, trong lòng đột ngột tràn ngập phẫn hận, nàng cho rằng tên nô ɭệ kia chính là Thiên Việt! Là Thiên Việt mê hoặc Hạo ca của nàng! Là tên nam kĩ đó mê hoặc Hạo ca của nàng làm ra loại chuyện hoang đường này! Sinh Cát uất ức cực độ, như gằn từng tiếng mà chất vấn nam nô trên giường, "Ninh Thiên Việt! Ngươi còn liêm sỉ không? Đường đường là một đại tướng quân, lại banh chân để người ta chơi đùa như kẻ tiện loại! Người đó còn là chủ tử của ngươi? Ngươi có còn liêm sỉ không? Tên khốn kiếp!"
Đoạn nàng quay sang Vi Hạo, trong giọng nói đã tràn ngập bi thương, "Hạo ca ca, huynh nói muội biết. Là hắn, là hắn ta mê hoặc huynh phải không? Phải không?"
Vi Hạo mỉm cười nhìn nàng, bàn tay vốn đang chơi đùa hai đầṳ ѵú của nô ɭệ bỗng thu lại. Hắn vỗ vỗ lên cái đầu của nó, nhẹ nhàng bảo, "Tiểu cẩu, ngươi câu dẫn bản vương sao?" Nô ɭệ bị trói ở trên giường, lắc lắc cái đầu nhỏ ra chiều oan ức lắm, miệng còn liên tục kêu lên từng tiếng "Ư ... ư..." như muốn kêu oan cho mình.
Hắn vỗ vỗ lưng nó, dùng giọng điệu bình thản bảo nó, "Đem cái đuôi rút ra đi nào, cả những thứ trong người ngươi nữa". Vi Hạo vừa dứt lời, đã thấy nô ɭệ kia hóp chặt bụng, cố sức rặn cái đuôi đang cắm trong mông của mình ra. Chưa qua bao lâu, cái đuôi rớt hẳn ra ngoài, va chạm với đệm giường kêu "bịch" một tiếng. Đến tận lúc này, không chỉ Sinh Cát mà cả Lâm Uyên cũng giật mình. Ở gốc đuôi được cắm một cái ngọc thế xù xì, lởm chởm những chấm tròn nhô cao, to bằng cả cánh tay em bé. Bọn họ không thể tin nổi, cái vật to như thế là có thể được một nam nhân hàm chứa bên trong hậu huyệt nhỏ xíu của mình. Lại còn có thể dễ dàng đẩy nó ra như thế.
Nhưng dường như bất ngờ chưa dừng lại ở đó, từ trong hậu huyệt lại rơi ra thêm vài viên ngọc to bằng một viên hồ lô, đếm tới đếm lui cũng phải được 5 viên. Mị thịt đỏ tươi vì chịu sức ép quá độ mà vẫn còn mấp mé một ít bên ngoài, mãi vẫn không chịu chui vào trong, nô ɭệ dường như kiệt sức mà nằm rạp xuống giường, khổ sở quay đầu về hướng có chủ nhân, rên khẽ vài tiếng như nũng nịu. Nó không thấy được xung quanh, chỉ theo bản năng mà quay tìm nơi có mùi hương của chủ nhân.
Hắn rút hai ngón tay cắm vào bên trong hậu huyệt của nô ɭệ, nhiệt tình đâm rút, tựa như mọi thứ đã sớm thành thói quen. Hắn quay sang hướng nàng, vui vẻ kể chuyện, "Sinh Cát, muội biết không? Ngày ta đem tên nô ɭệ này về, cứ mỗi lần ta muốn điều giáo y, y lại xù cả lông lên muốn phản kháng. Nhưng mà bây giờ muội nhìn xem, hắn còn có thể ngậm cả một cây ngọc thế lớn, còn tự mình lấy ra được mà không cần dùng tay. Y chẳng quyến rũ ta đâu. Là ta muốn. Bất kể ai leo lên giường của ta, đều phải được điều giáo thành cái dạng này cái đã. Sinh Cát, muội cũng phải thế. Xuất giá tòng phu, dù là chuyện gì đi nữa, muội cũng phải hơn người khác chứ, ít nhất là trong chuyện thoả mãn bổn Vương"
Sinh Cát nghe xong từng lời của Vi Hạo, chúng tựa như từng mũi dao xuyên thủng trái tim nàng, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, Vi Hạo lại có thể đáng sợ đến như vậy... Nhưng sự cố chấp suốt mười mấy năm vẫn khiến cho Sinh Cát cố gắng đi tìm một đáp án khác, nàng như phát điên mà gào lên ầm ĩ, hướng nô ɭệ kia mà công kích, "Tên chết tiệt! Thiên Việt, ngươi rốt cuộc làm gì Hạo ca của ta? Huynh ấy dịu dàng như thế, cao quý như thế, không thể nào là một tên không biết liêm sỉ thế này!"
"Quận chúa, người hiểu lầm rồi!"
Cánh cửa phòng bật mở, Sinh Cát quay đầu sang nhìn, là Thiên Việt! Nàng giật mình quay sang nhìn Vi Hạo, lại thấy hắn ngả ngớn cười nhìn người mới bước vào kia, "Việt nhi đấy à? Đến cản ta chơi đùa sao? Tiểu tức phụ ghen rồi?"
"Tại sao lại....?" Sinh Cát dường như bị làm cho á khẩu, mãi mà vẫn không nói nên lời. Nàng nhìn thấy trong đôi mắt của Thiên Việt là sự tan vỡ, là biết bao nhiêu đau lòng cùng mất mát. Ánh mắt ấy, tang thương không kém gì nàng. Nàng còn cứ ngỡ đây là thuật dịch dung mà Vi Hạo tìm người đến thay thế để tránh nghi kị cho Thiên Việt. Nhưng vào giờ phút này, nhìn thấy sự tan rã cùng cực trong đôi mắt kia, nàng đã tin đây là Thiên Việt thật sự.
Nàng trước đây vẫn luôn nghĩ, Vi Hạo ca ca của nàng là một trang nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, có lễ giáo, trọng tình trọng nghĩa. Nàng yêu hắn lâu như vậy, sao có thể không biết hắn thích nam phong? Chỉ là nàng vẫn một mực tin rằng, chỉ cần nàng có thể gả cho hắn, chuyện gì cũng có thể thay đổi được. Tình nghĩa thanh mai trúc mã, sự săn sóc hắn dành cho nàng, rồi cũng sẽ thật sự đơm hoa kết trái. Nàng vẫn luôn nghĩ, trong lòng Vi Hạo vì còn có Thiên Việt nên mới xa lánh nàng. Nàng vẫn nghĩ, chỉ cần là người đối diện có tình, thì có thể dùng tình để thay đổi.
Nhưng đến giây phút này, khoảnh khắc nhìn thấy Thiên Việt cũng giống mình mang lên cùng một cảm xúc vỡ vụn, chăm chăm nhìn về hướng Vi Hạo đang đùa nghịch một tên nô ɭệ không biết từ đâu đem về, nàng chân chính nhận ra, ca ca của nàng, là một kẻ khốn nạn đến chừng nào! Dù là nàng, hay Thiên Việt, cũng chỉ là đồ chơi trong tay hắn mà thôi. Cái vẻ ngoài đạo mạo kia, là để che giấu đi bản chất của một tên sắc lang vô sỉ!
Ở phía bên này, Thiên Việt cúi đầu, nhanh chóng nói ra, "Bẩm Vương gia, lễ vật người muốn nhờ Vinh Thân vương dâng cho Hoàng thượng hiện đã được chuẩn bị xong. Mạt tướng... cáo lui...."
Giữa lúc Thiên Việt định quay lưng đi, Vi Hạo lại lên tiếng,"Ấy Việt nhi, đi đâu gấp thế? Ở lại đây, nhìn ta chơi tên nô ɭệ này đã chứ? Ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi bỏ qua đấy thôi?"
Cánh tay đặt trên cửa của Thiên Việt khựng lại, cậu run lên rồi quay lại lặng lẽ đứng nhìn Vi Hạo đang dùng bàn tay của mình miết dọc theo sống lưng của tiểu nô ɭệ, ôn nhu mà dịu dàng. Tay còn lại không ngừng đâm chọc vào bên trong hậu huyệt. Hắn đưa tay vỗ vỗ cái mông căng tròn của tiểu nô ɭệ dưới thân, dụ dỗ mà nói, "Bảo bối, rên lớn lên cho bọn họ nghe, em sướng như thế nào!"
Tiểu nô ɭệ dưới thân rất ngoan ngoãn mà há to miệng rêи ɾỉ từng tiếng "A... a..." đứt quãng, cơ thể còn thuận theo mà đong đưa theo từng lần đâm rút từ ngón tay của Vi Hạo. Tiếng rêи ɾỉ đầy thoả mãn của nô ɭệ kia như từng tiếng sét ầm ầm đánh bên tai của Sinh Cát, như mối mọt đục khoét lấy trái tim của nàng. Vi Hạo ca ca mà nàng gửi gắm tình cảm đây ư? Đau quá....
Hắn liếc mắt nhìn sang vẻ mặt kinh hoảng của nàng, đem ba ngón tay đang cắm trong mông nô ɭệ rút ra, "Lâm Uyên, sang đây!". Lâm Uyên ngay lập tức bước sang gần hắn, lại nghe giọng hắn thản nhiên, "Giúp nó mở rộng một chút, lát nữa ta còn muốn dùng người."
Lâm Uyên sống trên đời nhiều năm, chưa từng trải qua chuyện như thế này, ngón tay hơi run lên một chút, lừng khừng mãi mà vẫn không đâm vào được. "Nhanh lên, ngươi cần bổn vương nhắc lại à? Đem ngón tay đâm vào, rồi căng ra, giữ yên như thế!"
Y nhìn chủ tử nhà mình mặt mày không lấy gì làm vui vẻ, bèn nhanh chóng làm theo. Dù gì, đây cũng đâu phải bảo bối của ngài ấy. Ngón tay tiến vào cửa huyệt rồi căng ra khiến nô ɭệ trên giường hốt hoảng, cơ thể như muốn nhích về phía trước hòng trốn đi lại bị Vi Hạo đè chặt thắt lưng, tay kia nắm lấy sợi dây gắn với ống thông niệu đạo giật mạnh. Hắn thờ ơ bảo, "Bảo bối, tốt nhất là nằm im, cứng lên cho ta. Lâm tướng quân đã tự mình mở rộng cho ngươi, còn trốn?"
Nô ɭệ đáng thương nghe chủ nhân doạ nạt, liền ư ử kêu lên một tiếng, ngoan ngoãn nâng mông lên để cho Lâm Uyên kéo căng cửa mình. Nó cố gắng hướng thân mình về cái kɦoáı ƈảʍ từ đôi bàn tay của chủ nhân, cố gắng lấy lòng hắn. Cửa huyệt chỉ bị căng ra còn ngón tay vẫn cứ nằm ở phía mép, khiến miệng huyệt như một cái động nhỏ. Từng luồng không khí tràn ngập vào miệng huyệt làm nó ngứa đến phát run, thế mà ngón tay của Lâm Uyên lại chỉ nằm ở mép ngoài, một chút cũng không cắm vào. Nó muốn chủ nhân của nó...
Nhìn một màn xuân cung đồ trước mắt vốn đã đủ đả kích, nay lại thấy Vi Hạo thản nhiên như không, xem người đang cố công hầu hạ mình kia như một vật vô tri có thể tuỳ ý chia sẻ, lại càng khiến nàng sợ hãi hơn. Nàng run run hỏi Thiên Việt, "Ngài ấy... trước nay vẫn như thế sao?"
Thiên Việt nhìn nàng, bất lực mà thốt ra, "Phải. Nếu tôi không hầu hạ tốt, ngài ấy sẽ đánh tôi." Nói rồi cậu xắn một bên tay áo lên, lộ ra cánh tay chằng chịt vết roi quất.
Lâm Uyên nhìn thấy hết những cảnh này, dường như phát hoảng mà nhìn sang Vi Hạo, Vương gia sao lại... đối xử với Ninh Tướng quân như thế? Lâm Uyên cố tìm ra một chút nét bất đắc dĩ trong mắt của Vi Hạo, lại chẳng tìm được gì. Vương gia... rốt cuộc là làm sao vậy? Sao có thể chưa đầy hai canh giờ đã đem người mình thương vứt ra sau đầu? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra...? Vương gia lãnh khốc với ai cũng được, nhưng hơn mười năm nay chẳng phải đều xem Thiên Việt như bảo bối à?
Nàng nhìn chằm chằm vào những vết roi đáng sợ kéo dài trên tay cậu, cả người run càng lúc càng mãnh liệt. Nàng lắc đầu nguầy nguậy như đang cố chối bỏ sự thật, lại nghe giọng nói đau khổ của Thiên Việt vang lên bên tai, "Quận chúa, từ bỏ đi! Tôi đã từng nghĩ ngài ấy yêu tôi, cho đến sau lần đầu tiên tôi mở chân hầu hạ ngài ấy. Vương gia... đã không còn là Vương gia nữa... Ban nãy, vị trí đó đáng lẽ là của tôi... nhưng tôi từ chối... Rồi... ngài ấy liền đánh tôi một trận... Vương gia rất đáng sợ..."
Giữa lúc hai người họ đang nói chuyện với nhau, giọng nói lạnh lùng của Vi Hạo vang lên, "Nói gì với nhau thế? Quay qua đây nhìn cho kĩ chứ? Sinh Cát, nhìn cho kĩ, sau này nàng cũng phải hầu hạ ta như thế thôi!"
Sinh Cát dường như không thể chịu đựng nổi nữa, nàng thà rằng Vi Hạo là kẻ si tình, chỉ để một mình Thiên Việt trong lòng, để nàng luôn tin hắn là một bậc chính nhân quân tử, một người đáng để nàng gửi gắm cả đời. Còn hơn là ở đây, nhìn hắn cùng một tên thanh quan lầu xanh chơi trò tình ái, lại còn hào hứng với việc biến người ta thành người không ra người, ma không ra ma. Không những thế, hắn còn điềm nhiên xem Thiên Việt-người đã trao hết trái tim mình cho hắn, như một công cụ phát tiết tìиɦ ɖu͙ƈ. Trước mặt nàng còn đem cậu ra diễn cảnh song túc song phi để giày vò nàng lâu như thế!
Hình tượng Vi Hạo mà nàng đem lòng yêu bao nhiêu năm nay, phút chốc ầm ầm sụp đổ. Một Vi Hạo dương quang rạng rỡ, giờ phút này hoá thành một tên cặn bã, một kẻ xem tấm chân tình người khác là trò đùa. Nàng oán giận Thiên Việt bao nhiêu năm nay, ai mà ngờ giây phút này, nàng với cậu lại cùng trở thành nạn nhân trong tay của Vi Hạo. Đớn đau thật... nhục nhã thật....
Nàng nhìn Thiên Việt đứng chết trân, hốc mắt đỏ lên mà thấy cay đắng trong lòng... Tình cảm của nàng bao nhiêu năm nay, hoá ra chỉ là trò đùa trong tay người nàng yêu nhất. Mà người nàng yêu, dường như cũng chẳng phải là vị ca ca năm nào nữa. Nàng bỏ cuộc... đến đây thôi....
Mặc cho một nam một nữ đứng đó mà thương tâm, bên này Vi Hạo vẫn đã sớm đem phân thân cực đại của mình cắm vào bên trong cái miệng của nô ɭệ, thoả mãn hưởng thụ sự hầu hạ cẩn thận của nó. Ánh mắt hoang dại lạnh lùng không có lấy một tia xúc cảm. Hắn chỉ lôi mỗi cự vật của mình ra khỏi lớp áo, còn mọi thứ vẫn chỉnh tề như cũ. Cái dáng vẻ ăn mặc lịch sự kín kẽ của hắn, hoàn toàn đối lập với hành động đầy dâm ô cùng đôi mắt lạnh nhạt kia, khiến cho người ta phải giật mình thảng thốt. Rốt cuộc đã từng giày vò bao nhiêu kẻ, mới có thể khiến hắn đối diện với sóng dục mà vẫn dửng dưng như không? Vi Hạo trước mặt nàng và Thiên Việt bây giờ, chẳng khác gì một con quỷ...
Sinh Cát đột ngột cười rất to, những tràng cười thê lương cùng cực, nàng vừa khóc vừa cười bảo hắn, "Dừng lại đi... quá đủ rồi.... Muội không gả... không gả nữa... Tha cho muội...."
Động tác cắm rút của Vi Hạo thoáng dừng lại, hắn nhấc một bên chân đặt lên lưng nô ɭệ, tay cưỡng ép mà nắm tóc nô ɭệ dí sát vào hạ bộ của mình, mỉa mai cười, "Không muốn nữa? Muội chắc rồi?"
"Chắc... làm ơn... dừng lại...."
Lâm Uyên liếc nhìn chủ tử của mình, thấy được cái gật đầu của hắn liền bước lại cạnh Sinh Cát, giải huyệt đạo cho nàng, lạnh giọng như không, "Quận chúa, người nên biết, chuyện này đừng có nói với ai. Nếu không, mạng của người...."
Mọi chuyện diễn ra trước mắt vốn dĩ đã trở nên vô dĩ phục gia, nhưng Sinh Cát lại càng không ngờ, đến tận giây phút cuối cùng này, hắn vẫn còn có thể bình thản cho người đe dọa nàng. Nhưng nàng biết, hắn nói được làm được. Ánh mắt lạnh lẽo vô tình kia báo cho nàng biết, hắn đã không còn là vị ca ca năm nào ra sức bảo hộ nàng nữa rồi. Nàng nhìn chăm chú vào nô ɭệ đang bị hắn ấn đầu vào hạ bộ kia, đến tận phút cuối cùng, thứ hắn nghĩ đến vẫn là du͙ƈ vọиɠ của chính mình ư?
Sinh Cát cố kìm nén cảm giác buồn nôn, tông cửa, ôm mặt chạy ra ngoài, chuyện đến đây thôi... đủ lắm rồi....
Vi Hạo bên này nhìn Sinh Cát đau khổ chạy đi như thế, bàn tay đang đè lên đầu nô ɭệ kia mới bình tĩnh buông lỏng, ôn nhu bảo, "Tiếp tục đi", khẽ thở dài, "Cuối cùng cũng đi rồi...."
Sau đó hắn mới nhìn sang người đang đứng, "Chờ gì nữa?"
~Mễ Mễ~
"Buông muội ra, Vi Hạo, buông ra!"
"Lâm Uyên, ngươi sang đây!"
Lâm Uyên bước lại gần hai người họ, nắm chặt tay của Sinh Cát, điểm huyệt vào ngay đầu vai nàng khiến Sinh Cát choáng váng ngã phịch xuống đất. Lâm Uyên đưa tay đặt Sinh Cát ngồi lên ghế, để nàng ngồi đối diện với chiếc giường lớn, rồi đi sang đứng bên cạnh Vi Hạo.
Hai mắt Sinh Cát trợn trừng, nàng dường như không thể tin nổi mà nhìn chằm chặp vào chiếc giường lớn kia, nước mắt cứ thế mà nhỏ ròng ròng. Vi Hạo cười cười, bước lại gần chiếc giường, vỗ vỗ vài cái lên mặt giường liền nghe một tiếng "meo" ngọt nị phát ra.
Ở trên chiếc giường lớn, một nô ɭệ bị trói sấp lại, tứ chi banh mở, phân biệt cột vào bốn góc giường, cái mông chổng cao nhô lên, để lộ ra một cái đuôi nhỏ đang khẽ đung đưa. Trên cổ nô ɭệ đeo hạng quyển bằng loại da thượng hạng, khảm không ít trân châu ngọc bích quý giá được điêu khắc cầu kì, tinh xảo. Ở đằng trước của hạng quyển có móc một chiếc móc bằng kim loại, một đầu đoạn dây xích bạch kim mỏng manh được móc vào đó, đầu còn lại nối với một chiếc que nhỏ đang cắm vào niệu đạo trên ƈôи ŧɦịŧ của nô ɭệ đáng thương. Từ hai bên đầu nhũ có thể nhìn thấy hai chiếc khuyên đã sớm được xỏ vào, bên dưới còn treo lủng lẳng hai quả cầu có vẻ rất nặng nề. Sinh Cát tận mắt nhìn thấy hai đầṳ ѵú của nô ɭệ trĩu xuống, còn rỉ máu. Dường như chỉ một chút nữa thôi, hai đầṳ ѵú sẽ đứt đoạn. Nô ɭệ bị trùm kín mặt, nhưng nàng có thể thấy được từng dòng nước bọt cứ thế mà chảy ra thấm ướt cả một mảng thảm trải giường. Côи ŧɦịŧ cương cứng ở giữa hai chân đã thể hiện rất rõ, nô ɭệ không những đau đớn mà ngược lại còn rất suиɠ sướиɠ.
Dù cho nô ɭệ kia bị trói để quay mặt về phía nàng, dù cho ở nơi đây có đến hai người lạ mặt đang nhìn nó chằm chằm, nó vẫn cứng lên. Vi Hạo mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh nô ɭệ kia, sau đó dùng tay đung đưa hai quả cầu treo trước ngực của nô ɭệ. Quả cầu nặng trĩu đung đưa qua lại, mang đến cơn đau xộc lên đại não nhưng cũng có kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt khiến cho cả người nô ɭệ giật nãy lên, nước bọt còn chảy ra càng lúc càng nhiều hơn.
Sinh Cát trợn trắng mắt nhìn chằm chặp vào cảnh tượng trước mắt, trong lòng đột ngột tràn ngập phẫn hận, nàng cho rằng tên nô ɭệ kia chính là Thiên Việt! Là Thiên Việt mê hoặc Hạo ca của nàng! Là tên nam kĩ đó mê hoặc Hạo ca của nàng làm ra loại chuyện hoang đường này! Sinh Cát uất ức cực độ, như gằn từng tiếng mà chất vấn nam nô trên giường, "Ninh Thiên Việt! Ngươi còn liêm sỉ không? Đường đường là một đại tướng quân, lại banh chân để người ta chơi đùa như kẻ tiện loại! Người đó còn là chủ tử của ngươi? Ngươi có còn liêm sỉ không? Tên khốn kiếp!"
Đoạn nàng quay sang Vi Hạo, trong giọng nói đã tràn ngập bi thương, "Hạo ca ca, huynh nói muội biết. Là hắn, là hắn ta mê hoặc huynh phải không? Phải không?"
Vi Hạo mỉm cười nhìn nàng, bàn tay vốn đang chơi đùa hai đầṳ ѵú của nô ɭệ bỗng thu lại. Hắn vỗ vỗ lên cái đầu của nó, nhẹ nhàng bảo, "Tiểu cẩu, ngươi câu dẫn bản vương sao?" Nô ɭệ bị trói ở trên giường, lắc lắc cái đầu nhỏ ra chiều oan ức lắm, miệng còn liên tục kêu lên từng tiếng "Ư ... ư..." như muốn kêu oan cho mình.
Hắn vỗ vỗ lưng nó, dùng giọng điệu bình thản bảo nó, "Đem cái đuôi rút ra đi nào, cả những thứ trong người ngươi nữa". Vi Hạo vừa dứt lời, đã thấy nô ɭệ kia hóp chặt bụng, cố sức rặn cái đuôi đang cắm trong mông của mình ra. Chưa qua bao lâu, cái đuôi rớt hẳn ra ngoài, va chạm với đệm giường kêu "bịch" một tiếng. Đến tận lúc này, không chỉ Sinh Cát mà cả Lâm Uyên cũng giật mình. Ở gốc đuôi được cắm một cái ngọc thế xù xì, lởm chởm những chấm tròn nhô cao, to bằng cả cánh tay em bé. Bọn họ không thể tin nổi, cái vật to như thế là có thể được một nam nhân hàm chứa bên trong hậu huyệt nhỏ xíu của mình. Lại còn có thể dễ dàng đẩy nó ra như thế.
Nhưng dường như bất ngờ chưa dừng lại ở đó, từ trong hậu huyệt lại rơi ra thêm vài viên ngọc to bằng một viên hồ lô, đếm tới đếm lui cũng phải được 5 viên. Mị thịt đỏ tươi vì chịu sức ép quá độ mà vẫn còn mấp mé một ít bên ngoài, mãi vẫn không chịu chui vào trong, nô ɭệ dường như kiệt sức mà nằm rạp xuống giường, khổ sở quay đầu về hướng có chủ nhân, rên khẽ vài tiếng như nũng nịu. Nó không thấy được xung quanh, chỉ theo bản năng mà quay tìm nơi có mùi hương của chủ nhân.
Hắn rút hai ngón tay cắm vào bên trong hậu huyệt của nô ɭệ, nhiệt tình đâm rút, tựa như mọi thứ đã sớm thành thói quen. Hắn quay sang hướng nàng, vui vẻ kể chuyện, "Sinh Cát, muội biết không? Ngày ta đem tên nô ɭệ này về, cứ mỗi lần ta muốn điều giáo y, y lại xù cả lông lên muốn phản kháng. Nhưng mà bây giờ muội nhìn xem, hắn còn có thể ngậm cả một cây ngọc thế lớn, còn tự mình lấy ra được mà không cần dùng tay. Y chẳng quyến rũ ta đâu. Là ta muốn. Bất kể ai leo lên giường của ta, đều phải được điều giáo thành cái dạng này cái đã. Sinh Cát, muội cũng phải thế. Xuất giá tòng phu, dù là chuyện gì đi nữa, muội cũng phải hơn người khác chứ, ít nhất là trong chuyện thoả mãn bổn Vương"
Sinh Cát nghe xong từng lời của Vi Hạo, chúng tựa như từng mũi dao xuyên thủng trái tim nàng, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, Vi Hạo lại có thể đáng sợ đến như vậy... Nhưng sự cố chấp suốt mười mấy năm vẫn khiến cho Sinh Cát cố gắng đi tìm một đáp án khác, nàng như phát điên mà gào lên ầm ĩ, hướng nô ɭệ kia mà công kích, "Tên chết tiệt! Thiên Việt, ngươi rốt cuộc làm gì Hạo ca của ta? Huynh ấy dịu dàng như thế, cao quý như thế, không thể nào là một tên không biết liêm sỉ thế này!"
"Quận chúa, người hiểu lầm rồi!"
Cánh cửa phòng bật mở, Sinh Cát quay đầu sang nhìn, là Thiên Việt! Nàng giật mình quay sang nhìn Vi Hạo, lại thấy hắn ngả ngớn cười nhìn người mới bước vào kia, "Việt nhi đấy à? Đến cản ta chơi đùa sao? Tiểu tức phụ ghen rồi?"
"Tại sao lại....?" Sinh Cát dường như bị làm cho á khẩu, mãi mà vẫn không nói nên lời. Nàng nhìn thấy trong đôi mắt của Thiên Việt là sự tan vỡ, là biết bao nhiêu đau lòng cùng mất mát. Ánh mắt ấy, tang thương không kém gì nàng. Nàng còn cứ ngỡ đây là thuật dịch dung mà Vi Hạo tìm người đến thay thế để tránh nghi kị cho Thiên Việt. Nhưng vào giờ phút này, nhìn thấy sự tan rã cùng cực trong đôi mắt kia, nàng đã tin đây là Thiên Việt thật sự.
Nàng trước đây vẫn luôn nghĩ, Vi Hạo ca ca của nàng là một trang nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, có lễ giáo, trọng tình trọng nghĩa. Nàng yêu hắn lâu như vậy, sao có thể không biết hắn thích nam phong? Chỉ là nàng vẫn một mực tin rằng, chỉ cần nàng có thể gả cho hắn, chuyện gì cũng có thể thay đổi được. Tình nghĩa thanh mai trúc mã, sự săn sóc hắn dành cho nàng, rồi cũng sẽ thật sự đơm hoa kết trái. Nàng vẫn luôn nghĩ, trong lòng Vi Hạo vì còn có Thiên Việt nên mới xa lánh nàng. Nàng vẫn nghĩ, chỉ cần là người đối diện có tình, thì có thể dùng tình để thay đổi.
Nhưng đến giây phút này, khoảnh khắc nhìn thấy Thiên Việt cũng giống mình mang lên cùng một cảm xúc vỡ vụn, chăm chăm nhìn về hướng Vi Hạo đang đùa nghịch một tên nô ɭệ không biết từ đâu đem về, nàng chân chính nhận ra, ca ca của nàng, là một kẻ khốn nạn đến chừng nào! Dù là nàng, hay Thiên Việt, cũng chỉ là đồ chơi trong tay hắn mà thôi. Cái vẻ ngoài đạo mạo kia, là để che giấu đi bản chất của một tên sắc lang vô sỉ!
Ở phía bên này, Thiên Việt cúi đầu, nhanh chóng nói ra, "Bẩm Vương gia, lễ vật người muốn nhờ Vinh Thân vương dâng cho Hoàng thượng hiện đã được chuẩn bị xong. Mạt tướng... cáo lui...."
Giữa lúc Thiên Việt định quay lưng đi, Vi Hạo lại lên tiếng,"Ấy Việt nhi, đi đâu gấp thế? Ở lại đây, nhìn ta chơi tên nô ɭệ này đã chứ? Ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi bỏ qua đấy thôi?"
Cánh tay đặt trên cửa của Thiên Việt khựng lại, cậu run lên rồi quay lại lặng lẽ đứng nhìn Vi Hạo đang dùng bàn tay của mình miết dọc theo sống lưng của tiểu nô ɭệ, ôn nhu mà dịu dàng. Tay còn lại không ngừng đâm chọc vào bên trong hậu huyệt. Hắn đưa tay vỗ vỗ cái mông căng tròn của tiểu nô ɭệ dưới thân, dụ dỗ mà nói, "Bảo bối, rên lớn lên cho bọn họ nghe, em sướng như thế nào!"
Tiểu nô ɭệ dưới thân rất ngoan ngoãn mà há to miệng rêи ɾỉ từng tiếng "A... a..." đứt quãng, cơ thể còn thuận theo mà đong đưa theo từng lần đâm rút từ ngón tay của Vi Hạo. Tiếng rêи ɾỉ đầy thoả mãn của nô ɭệ kia như từng tiếng sét ầm ầm đánh bên tai của Sinh Cát, như mối mọt đục khoét lấy trái tim của nàng. Vi Hạo ca ca mà nàng gửi gắm tình cảm đây ư? Đau quá....
Hắn liếc mắt nhìn sang vẻ mặt kinh hoảng của nàng, đem ba ngón tay đang cắm trong mông nô ɭệ rút ra, "Lâm Uyên, sang đây!". Lâm Uyên ngay lập tức bước sang gần hắn, lại nghe giọng hắn thản nhiên, "Giúp nó mở rộng một chút, lát nữa ta còn muốn dùng người."
Lâm Uyên sống trên đời nhiều năm, chưa từng trải qua chuyện như thế này, ngón tay hơi run lên một chút, lừng khừng mãi mà vẫn không đâm vào được. "Nhanh lên, ngươi cần bổn vương nhắc lại à? Đem ngón tay đâm vào, rồi căng ra, giữ yên như thế!"
Y nhìn chủ tử nhà mình mặt mày không lấy gì làm vui vẻ, bèn nhanh chóng làm theo. Dù gì, đây cũng đâu phải bảo bối của ngài ấy. Ngón tay tiến vào cửa huyệt rồi căng ra khiến nô ɭệ trên giường hốt hoảng, cơ thể như muốn nhích về phía trước hòng trốn đi lại bị Vi Hạo đè chặt thắt lưng, tay kia nắm lấy sợi dây gắn với ống thông niệu đạo giật mạnh. Hắn thờ ơ bảo, "Bảo bối, tốt nhất là nằm im, cứng lên cho ta. Lâm tướng quân đã tự mình mở rộng cho ngươi, còn trốn?"
Nô ɭệ đáng thương nghe chủ nhân doạ nạt, liền ư ử kêu lên một tiếng, ngoan ngoãn nâng mông lên để cho Lâm Uyên kéo căng cửa mình. Nó cố gắng hướng thân mình về cái kɦoáı ƈảʍ từ đôi bàn tay của chủ nhân, cố gắng lấy lòng hắn. Cửa huyệt chỉ bị căng ra còn ngón tay vẫn cứ nằm ở phía mép, khiến miệng huyệt như một cái động nhỏ. Từng luồng không khí tràn ngập vào miệng huyệt làm nó ngứa đến phát run, thế mà ngón tay của Lâm Uyên lại chỉ nằm ở mép ngoài, một chút cũng không cắm vào. Nó muốn chủ nhân của nó...
Nhìn một màn xuân cung đồ trước mắt vốn đã đủ đả kích, nay lại thấy Vi Hạo thản nhiên như không, xem người đang cố công hầu hạ mình kia như một vật vô tri có thể tuỳ ý chia sẻ, lại càng khiến nàng sợ hãi hơn. Nàng run run hỏi Thiên Việt, "Ngài ấy... trước nay vẫn như thế sao?"
Thiên Việt nhìn nàng, bất lực mà thốt ra, "Phải. Nếu tôi không hầu hạ tốt, ngài ấy sẽ đánh tôi." Nói rồi cậu xắn một bên tay áo lên, lộ ra cánh tay chằng chịt vết roi quất.
Lâm Uyên nhìn thấy hết những cảnh này, dường như phát hoảng mà nhìn sang Vi Hạo, Vương gia sao lại... đối xử với Ninh Tướng quân như thế? Lâm Uyên cố tìm ra một chút nét bất đắc dĩ trong mắt của Vi Hạo, lại chẳng tìm được gì. Vương gia... rốt cuộc là làm sao vậy? Sao có thể chưa đầy hai canh giờ đã đem người mình thương vứt ra sau đầu? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra...? Vương gia lãnh khốc với ai cũng được, nhưng hơn mười năm nay chẳng phải đều xem Thiên Việt như bảo bối à?
Nàng nhìn chằm chằm vào những vết roi đáng sợ kéo dài trên tay cậu, cả người run càng lúc càng mãnh liệt. Nàng lắc đầu nguầy nguậy như đang cố chối bỏ sự thật, lại nghe giọng nói đau khổ của Thiên Việt vang lên bên tai, "Quận chúa, từ bỏ đi! Tôi đã từng nghĩ ngài ấy yêu tôi, cho đến sau lần đầu tiên tôi mở chân hầu hạ ngài ấy. Vương gia... đã không còn là Vương gia nữa... Ban nãy, vị trí đó đáng lẽ là của tôi... nhưng tôi từ chối... Rồi... ngài ấy liền đánh tôi một trận... Vương gia rất đáng sợ..."
Giữa lúc hai người họ đang nói chuyện với nhau, giọng nói lạnh lùng của Vi Hạo vang lên, "Nói gì với nhau thế? Quay qua đây nhìn cho kĩ chứ? Sinh Cát, nhìn cho kĩ, sau này nàng cũng phải hầu hạ ta như thế thôi!"
Sinh Cát dường như không thể chịu đựng nổi nữa, nàng thà rằng Vi Hạo là kẻ si tình, chỉ để một mình Thiên Việt trong lòng, để nàng luôn tin hắn là một bậc chính nhân quân tử, một người đáng để nàng gửi gắm cả đời. Còn hơn là ở đây, nhìn hắn cùng một tên thanh quan lầu xanh chơi trò tình ái, lại còn hào hứng với việc biến người ta thành người không ra người, ma không ra ma. Không những thế, hắn còn điềm nhiên xem Thiên Việt-người đã trao hết trái tim mình cho hắn, như một công cụ phát tiết tìиɦ ɖu͙ƈ. Trước mặt nàng còn đem cậu ra diễn cảnh song túc song phi để giày vò nàng lâu như thế!
Hình tượng Vi Hạo mà nàng đem lòng yêu bao nhiêu năm nay, phút chốc ầm ầm sụp đổ. Một Vi Hạo dương quang rạng rỡ, giờ phút này hoá thành một tên cặn bã, một kẻ xem tấm chân tình người khác là trò đùa. Nàng oán giận Thiên Việt bao nhiêu năm nay, ai mà ngờ giây phút này, nàng với cậu lại cùng trở thành nạn nhân trong tay của Vi Hạo. Đớn đau thật... nhục nhã thật....
Nàng nhìn Thiên Việt đứng chết trân, hốc mắt đỏ lên mà thấy cay đắng trong lòng... Tình cảm của nàng bao nhiêu năm nay, hoá ra chỉ là trò đùa trong tay người nàng yêu nhất. Mà người nàng yêu, dường như cũng chẳng phải là vị ca ca năm nào nữa. Nàng bỏ cuộc... đến đây thôi....
Mặc cho một nam một nữ đứng đó mà thương tâm, bên này Vi Hạo vẫn đã sớm đem phân thân cực đại của mình cắm vào bên trong cái miệng của nô ɭệ, thoả mãn hưởng thụ sự hầu hạ cẩn thận của nó. Ánh mắt hoang dại lạnh lùng không có lấy một tia xúc cảm. Hắn chỉ lôi mỗi cự vật của mình ra khỏi lớp áo, còn mọi thứ vẫn chỉnh tề như cũ. Cái dáng vẻ ăn mặc lịch sự kín kẽ của hắn, hoàn toàn đối lập với hành động đầy dâm ô cùng đôi mắt lạnh nhạt kia, khiến cho người ta phải giật mình thảng thốt. Rốt cuộc đã từng giày vò bao nhiêu kẻ, mới có thể khiến hắn đối diện với sóng dục mà vẫn dửng dưng như không? Vi Hạo trước mặt nàng và Thiên Việt bây giờ, chẳng khác gì một con quỷ...
Sinh Cát đột ngột cười rất to, những tràng cười thê lương cùng cực, nàng vừa khóc vừa cười bảo hắn, "Dừng lại đi... quá đủ rồi.... Muội không gả... không gả nữa... Tha cho muội...."
Động tác cắm rút của Vi Hạo thoáng dừng lại, hắn nhấc một bên chân đặt lên lưng nô ɭệ, tay cưỡng ép mà nắm tóc nô ɭệ dí sát vào hạ bộ của mình, mỉa mai cười, "Không muốn nữa? Muội chắc rồi?"
"Chắc... làm ơn... dừng lại...."
Lâm Uyên liếc nhìn chủ tử của mình, thấy được cái gật đầu của hắn liền bước lại cạnh Sinh Cát, giải huyệt đạo cho nàng, lạnh giọng như không, "Quận chúa, người nên biết, chuyện này đừng có nói với ai. Nếu không, mạng của người...."
Mọi chuyện diễn ra trước mắt vốn dĩ đã trở nên vô dĩ phục gia, nhưng Sinh Cát lại càng không ngờ, đến tận giây phút cuối cùng này, hắn vẫn còn có thể bình thản cho người đe dọa nàng. Nhưng nàng biết, hắn nói được làm được. Ánh mắt lạnh lẽo vô tình kia báo cho nàng biết, hắn đã không còn là vị ca ca năm nào ra sức bảo hộ nàng nữa rồi. Nàng nhìn chăm chú vào nô ɭệ đang bị hắn ấn đầu vào hạ bộ kia, đến tận phút cuối cùng, thứ hắn nghĩ đến vẫn là du͙ƈ vọиɠ của chính mình ư?
Sinh Cát cố kìm nén cảm giác buồn nôn, tông cửa, ôm mặt chạy ra ngoài, chuyện đến đây thôi... đủ lắm rồi....
Vi Hạo bên này nhìn Sinh Cát đau khổ chạy đi như thế, bàn tay đang đè lên đầu nô ɭệ kia mới bình tĩnh buông lỏng, ôn nhu bảo, "Tiếp tục đi", khẽ thở dài, "Cuối cùng cũng đi rồi...."
Sau đó hắn mới nhìn sang người đang đứng, "Chờ gì nữa?"
~Mễ Mễ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.