Chương 16: Cầu ngươi
Không Ngốc
21/12/2020
Trong cơn mê man đầy máu và nước mắt ấy, Hàn chới với như đã tưởng mất đi sinh mệnh nhỏ bé kia, cũng muốn trôi theo dòng máu mủ ấy, rời đi.
Nhưng đến khi hơi thở dường như tắt lịm, Hàn như thấy cả người đều được cuộn lại trong men ca cao quen thuộc, một dòng nước thơm dịu tràn qua yết hầu, khiến những vết thương đã không còn quá nhức nhối. Thứ gì đó vừa ấm áp, vừa ráp nhám liếm qua khắp mọi nơi trên thân thể kéo miệng những vết thương dần dần khô lại.
Hàn theo bản năng, cuộn chặt lấy người, mấy tấm quần áo thơm mùi ca cao cũng vô thức kéo sâu vào thành một tổ nhỏ.
Nơi hậu huyệt siết chặt, bọc ôm lấy gốc kết dương v*t phóng mở, không nỡ rời.
Ánh trăng tan hết, những sợi lông bạc rút ngắn, móng vuốt không còn.
Leo cứ như thế nằm nguyên trên ổ cỏ khô cứng nhắc, vuốt ve từng vết thương trên người Hàn, lặng người nghe hơi thở trong vòm ngực đã bình ổn dần, mùi thơm cỏ tươi bắt đầu vương vít, bẽn lẽn với tay chạm lấy chùm ca cao.
Nơi bụng dưới, mầm nhỏ vươn mình uốn một đường trên chiếc bụng gầy thương.
Trái tim Leo nảy lên từng nhịp, ngọt ngào hơn bất kỳ thứ gì từng nếm trải qua.
Bờ vai nát một mảng, vết thuốc đắp xót tận xương
Thế nhưng, cái đấy không khó chịu bằng một phần việc hậu huyệt kia một lúc lại tham lam khẽ hút lấy, một lúc lại mấp máy mời gọi. Leo quá khó khăn để dằn lại dục vọng chiếm hữu đưa đẩy.
Không có thứ gì có thể chặn được bào thai nhỏ trôi tuột ra ngoài.
Chỉ có thể như vậy, đâm sâu vào, mở kết, đưa vào nơi ấy những luồng dịch ấm áp, cho đến khi ổn lại mới thôi.
Đã gắn kết như thế, chôn sâu như thế suốt ba ngày.
Thực sự đã có lúc tưởng như mất hết kiên nhẫn mà đưa đẩy, làm hỏng mất.
- ---------
Con của ta..
Mầm nhỏ của ta...
Hàn hoảng hốt tỉnh dậy,
- Con của ta!
- Xin hãy cứu con ta...
Tiếng nói như rên lên nức nở, Leo cảm thấy như vừa bị cắt mất một miếng trên da thịt, đau đớn siết lại người trong lòng, vụng về hôn tràn lên tóc, lên trán người:
- Ngươi tỉnh lại rồi
- Không sao, không sao rồi,!
- Đều ổn rồi
- Con của chúng ta.. hắn vẫn còn đây, vẫn còn đây.
Hàn mở đôi mắt hơi ngập nước, vội vàng quờ tay xuống bụng, nắn lấy..
Mầm nhỏ cuộn người...
Hàn như quên tất thảy mọi chuyện, bật khóc.
Là gì đây... vòm ngực rộng thơm nồng ấy..
Đứa nhỏ vẫn còn nguyên vẹn...
Nhớ..
Suốt hơn hai tháng qua.. đều nhớ đến như thế..
Là mơ sao?
- --------
Mái tóc bạc như reo vui lên thành tiếng. với gọi:.
- Lix!
Ở phía ngoài, cảnh vệ đứng dàn thành hàng bao quanh chiếc lều tồi tàn,ngăn cách.
Một vị bác sĩ cao cấp vội vàng theo bước chân của Lix tiến lại, bỏ qua tất cả những điều đỏ mặt dưới chiếc chăn mỏng, đo khám một chút.
Khuôn mặt như bỡ ngỡ cũng như hốt hoảng.
Kỳ diệu quá, trong thời gian ngắn như vậy.. không thể tin được,
Các vết thương hầu hết đã kết màng khô vảy, cơ thể chỉ là còn hơi yếu một chút, còn lại không hề có gì đáng ngại.
Ngay cả bào thai cũng đã ổn định.
Không thể tin nổi.
Thế nhưng trong lòng bàng hoàng, ngoài mặt vẫn chỉ có thể báo sơ qua như vậy.
Người trước mặt, là Tam Vương Tước,
Ánh mắt cảnh cáo rõ rệt đưa tới,
Nếu như muốn tò mò thêm một chút, tốt nhất hãy đào mộ sẵn thì hơn.
Liền, ra ngoài.
Lix liếc nhìn lên vết băng trên bả vai Leo, cũng muốn rời đi.
Giọng nói trầm ổn vang lên:
- Lix, khoan hãy nói cho cha mẹ ta.
Lix đặt một tay lên ngực, nghi lễ biểu thị sự trung thành. Rời đi.
- ----------
Hàn cựa mình,
- Ngươi mỏi sao?
Leo đang muốn cẩn thận đỡ người, lại làm cho dương v*t kia đâm sâu vào thêm một chút.
A...
Hàn giật nảy người, nhận ra tư thế vô cùng xấu hổ bây giờ.
Hai thân người trần trụi, khóe miệng cậu chỉ cách núm vú sẫm màu kia một hơi thở nhỏ.
Còn, dưới thân, hậu huyệt đang nuốt vào đó ngập hết dương v*t thô lớn, bờ vách thịt bám chặt lấy gốc kết, chùm lông mu màu bạc lấp lánh, cọ tới bờ mông cong, như trêu như ghẹo.
Phút chốc, khuôn mặt yếu ớt phủ một màu hồng nhạt, xấu hổ tới mức không thể thành lời.
Ai biết rằng bị thương đến tưởng đã chết rồi,
Vậy mà khi tỉnh lại...
Cái kia.. Khi Leo mở kết, Hàn không có bất cứ cách nào tự mình rút ra được.
Mùi cỏ thơm dụ dẫn lan tỏa. Hàn bắt đầu cắn cắn môi.
Không thể trách được, việc này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Hàn.
Bản năng của Omega chính là như vậy, thèm khát được cùng Alpha ký hiệu mình làm tình và hòa làm một, được che chở, được bao bọc, được quyện lấy.
Lại đã hơn hai tháng không làm qua. Vừa khỏe lại, lại ở trong tình trạng như thế này.. sản đạo đã trọn vẹn bao bọc lấy bào thai.. côn th*t tự dưng cảm nhận được sự xoắn xít bao quanh từ tràng đạo. Siết.
A?!
Leo nhìn lên vành tai cáu đỏ của người trong ngực.
Đã từng nghe nói rất nhiều rằng, các Omega khi mang thai, cơ thể cực kỳ nhạy cảm, nếu Alpha phát tán Phermone của mình, đối phương bị ký hiệu lập tức rơi vào kỳ phát tình..
Đôi mắt đầy ý cười, hơi híp lại.
Lặng lẽ phát tán.. lặng lẽ thả tới dày đặc.. ca cao chẳng mấy chốc, phủ đầy một mảnh hoang dại, cỏ tươi.
Hàn không tự chủ hít một ngụm thật lớn, đôi môi cũng không chịu nổi mà mút hờ lên hạt đậu đỏ trước ngực Leo.
Ưm...
Tiếng rên mang theo dâm dịch từ hậu huyệt nũng nịu nhỏ ra, bám lấy ngọn cỏ màu xám bạc vài ba giọt.
Đầu ngực được liếm mút, Leo sung sướng tới mức từng lỗ chân lông đều nở ra, nhịn tới ba ngày, côn th*t phồng tím tái hận không thể cắm đẩy điên cuồng.
Thế nhưng thật cố gắng để kìm lại, kìm lại, chất giọng sắp khàn đục nhìn về mái tóc đen mềm miệt mài bút nút trên ngực mình, đẩy ra:
- Hàn, ngươi làm gì vậy?
Hàn bị hỏi tới luống cuống rời môi khỏi đầu v* ấy, Khuôn mặt thường ngày lạnh nhạt đỏ đến mức sắp nhỏ cả ra máu.
- Ta.. ta..
- Ngươi làm sao?
Hàn cố gắng cúi đầu xuống, nhắm mắt lại:
- Ta, cái này.. Ngươi.. có thể... xẹp kết lại..
Leo gần như chịu đựng đến giới hạn, đầu móng tay đã cắm vào lòng tay đến đau nhói:
- Rút kết lại? Ngươi muốn ta ra khỏi người ngươi?
- ....
- A?!. Mầm dưỡng nhỏ trong bụng ngươi cũng đã ổn. Quả thực, ta nên đi ra rồi?
- ....Ta...
Dịch dâm đã nhỏ xuống đầy mùi cỏ tươi, bện chặt lấy bờ lông mu kia.
Kết xẹp dần xuống, dương v*t vừa động như rút ra ngoài, Khoái cảm thèm khát được lấp đầy đốt đi chút ý chí còn sót lại,
Phốc..
Hàn bất chợt đẩy sâu hông, ngồi sập xuống
- Đừng rút ra..
- Ngươi vừa nói gì?
- Ta,.. ta... có thể tự động..
Khuôn mặt đỏ ửng, lồng ngực phủ rịn mồ hôi mỏng diễm tình, hai hạt ngọc nhỏ nhô cao nảy nhẹ theo từng cú dập. Tiếng nước nhớp nháp dao động, hậu huyệt ngứa ngáy hận không thể ăn tới gốc kết.
Leo nhíu mày. Phermone đã thả đến cực hạn. Vậy mà vẫn cứng miệng như thế? Không chịu cầu xin, lại vẫn chỉ muốn tự mình động?!
Leo đưa tay, dừng chắc eo Hàn lại.
- A?.. ngươi..
- Cầu ta.
- ....
- Cầu ta.
Hàn cắn chặt răng
- Tam Vương Tước, ta cầu ngươi..
- Gọi ta là Leo.
Cánh tay thả lỏng, dương v*t lớn bổng rút bật ra ngoài,
Dịch nước cỏ thơm bắn tràn ướt đẫm một mảnh,
Cơ thể trống rỗng, bản năng sợ hãi bị bỏ rơi của Omega trỗi dậy mãnh liệt,
- Leo.. ta cầu ngươi.. cầu ngươi...
Tên của mình treo trên khóe môi người, một tiếng cầu xin lay động đến tâm gan
Leo gầm lên một tiếng, hung hăng đem người áp chặt xuống nền, đâm xỏ tới điên cuồng giục giã, từng tiếng phập mạnh lẫn trong tiếng va đập từ hai túi ngọc trĩu nặng vang lên trên khóe đùi ép chặt,
Hàn rên bật lên từng hồi sung sướng không có điểm dừng, Ưm a trong cổ họng như một tràng dài liên tiếp, mũi không kịp thở, miệng đành há lớn nuốt từng ngụm khí, nước bọt chảy dài xuống khóe môi.
Gọi tên người hàng trăm lần trên môi, cái giác được gắn kết, được trọn vẹn tống đầy tất cả những gì nóng bỏng nhất của Alpha đánh dấu, sảng khoái tới mê man,
- Leo
- Leo...
- Lấp đầy ta..
- Cầu ngươi..
- A...
- Ưm..
- Cầu ngươi.. làm chết ta...
- Thích quá...
dương v*t nhỏ đập lên bụng chao đảo theo từng cú thúc hông, dồn trên đầu nấm, tinh dịch phun bắn lên thành bụng, vẩy lấp cuống rốn.
Thở dốc, hư nhuyễn, và mơ màng..
Leo lại một lần đảo người, bế thốc lên trên đùi, gói gọn trong lòng mà thúc đẩy,, mái tóc bạc vùi giữa khuôn ngực ấy, mút lấy, một tay đỡ lưng, một tay kẹp lấy bên đầu v* mà xoa nắn tới đỏ bừng, Hàn ngửa cổ ưm một tiếng dài, khao khát đón lấy từng cơn khoái cảm triệt để rã rời kia. Bắn bung ra thêm một lần,
Leo vét thứ tinh dịch ấy, đưa lên miệng một miếng lớn, áp chặt lên môi Hàn
- Ưm...
- ....
Chút tinh dịch không còn đặc sếnh như lần đầu, kéo dài thành sợi vương giữa hai đầu khóe môi. Leo đưa đầu lưỡi đánh liếm một vòng trong miệng Hàn, cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ, không cho nhả ra,
Hàn theo nước bọt tràn, đem tinh dịch của chính mình nuốt xuống.
Leo vừa đâm xuyên, hai tay cũng không ngừng nghỉ sờ nắn, cánh mông mềm đã bị bóp tới đỏ ửng, lại dời tay tới hai đầu v* bứt ra một cái mạnh rồi bật lại, khiến Hàn rên lên sửng sốt, siết chặt hậu huyệt.
côn th*t thô lớn, phần lo cho mầm dưỡng nhỏ, phần đã nhịn quá ba ngày, dồn nén phun ra.
Hàn bị hôn tới không thở được, hổn hển dùng tay cào thành một đường đỏ ửng trên lưng Leo,
Khóe miệng vừa buông, Leo lại vét ra chính tinh dịch của mình vừa phóng, đưa lên miệng Hàn, sau đó lại một lần nữa hôn ập tới.
Khuôn mặt lập tức chau lại, Leo đỡ lấy cằm Hàn:
- Hàn... vẫn là của ngươi ngon hơn.
Nhưng đến khi hơi thở dường như tắt lịm, Hàn như thấy cả người đều được cuộn lại trong men ca cao quen thuộc, một dòng nước thơm dịu tràn qua yết hầu, khiến những vết thương đã không còn quá nhức nhối. Thứ gì đó vừa ấm áp, vừa ráp nhám liếm qua khắp mọi nơi trên thân thể kéo miệng những vết thương dần dần khô lại.
Hàn theo bản năng, cuộn chặt lấy người, mấy tấm quần áo thơm mùi ca cao cũng vô thức kéo sâu vào thành một tổ nhỏ.
Nơi hậu huyệt siết chặt, bọc ôm lấy gốc kết dương v*t phóng mở, không nỡ rời.
Ánh trăng tan hết, những sợi lông bạc rút ngắn, móng vuốt không còn.
Leo cứ như thế nằm nguyên trên ổ cỏ khô cứng nhắc, vuốt ve từng vết thương trên người Hàn, lặng người nghe hơi thở trong vòm ngực đã bình ổn dần, mùi thơm cỏ tươi bắt đầu vương vít, bẽn lẽn với tay chạm lấy chùm ca cao.
Nơi bụng dưới, mầm nhỏ vươn mình uốn một đường trên chiếc bụng gầy thương.
Trái tim Leo nảy lên từng nhịp, ngọt ngào hơn bất kỳ thứ gì từng nếm trải qua.
Bờ vai nát một mảng, vết thuốc đắp xót tận xương
Thế nhưng, cái đấy không khó chịu bằng một phần việc hậu huyệt kia một lúc lại tham lam khẽ hút lấy, một lúc lại mấp máy mời gọi. Leo quá khó khăn để dằn lại dục vọng chiếm hữu đưa đẩy.
Không có thứ gì có thể chặn được bào thai nhỏ trôi tuột ra ngoài.
Chỉ có thể như vậy, đâm sâu vào, mở kết, đưa vào nơi ấy những luồng dịch ấm áp, cho đến khi ổn lại mới thôi.
Đã gắn kết như thế, chôn sâu như thế suốt ba ngày.
Thực sự đã có lúc tưởng như mất hết kiên nhẫn mà đưa đẩy, làm hỏng mất.
- ---------
Con của ta..
Mầm nhỏ của ta...
Hàn hoảng hốt tỉnh dậy,
- Con của ta!
- Xin hãy cứu con ta...
Tiếng nói như rên lên nức nở, Leo cảm thấy như vừa bị cắt mất một miếng trên da thịt, đau đớn siết lại người trong lòng, vụng về hôn tràn lên tóc, lên trán người:
- Ngươi tỉnh lại rồi
- Không sao, không sao rồi,!
- Đều ổn rồi
- Con của chúng ta.. hắn vẫn còn đây, vẫn còn đây.
Hàn mở đôi mắt hơi ngập nước, vội vàng quờ tay xuống bụng, nắn lấy..
Mầm nhỏ cuộn người...
Hàn như quên tất thảy mọi chuyện, bật khóc.
Là gì đây... vòm ngực rộng thơm nồng ấy..
Đứa nhỏ vẫn còn nguyên vẹn...
Nhớ..
Suốt hơn hai tháng qua.. đều nhớ đến như thế..
Là mơ sao?
- --------
Mái tóc bạc như reo vui lên thành tiếng. với gọi:.
- Lix!
Ở phía ngoài, cảnh vệ đứng dàn thành hàng bao quanh chiếc lều tồi tàn,ngăn cách.
Một vị bác sĩ cao cấp vội vàng theo bước chân của Lix tiến lại, bỏ qua tất cả những điều đỏ mặt dưới chiếc chăn mỏng, đo khám một chút.
Khuôn mặt như bỡ ngỡ cũng như hốt hoảng.
Kỳ diệu quá, trong thời gian ngắn như vậy.. không thể tin được,
Các vết thương hầu hết đã kết màng khô vảy, cơ thể chỉ là còn hơi yếu một chút, còn lại không hề có gì đáng ngại.
Ngay cả bào thai cũng đã ổn định.
Không thể tin nổi.
Thế nhưng trong lòng bàng hoàng, ngoài mặt vẫn chỉ có thể báo sơ qua như vậy.
Người trước mặt, là Tam Vương Tước,
Ánh mắt cảnh cáo rõ rệt đưa tới,
Nếu như muốn tò mò thêm một chút, tốt nhất hãy đào mộ sẵn thì hơn.
Liền, ra ngoài.
Lix liếc nhìn lên vết băng trên bả vai Leo, cũng muốn rời đi.
Giọng nói trầm ổn vang lên:
- Lix, khoan hãy nói cho cha mẹ ta.
Lix đặt một tay lên ngực, nghi lễ biểu thị sự trung thành. Rời đi.
- ----------
Hàn cựa mình,
- Ngươi mỏi sao?
Leo đang muốn cẩn thận đỡ người, lại làm cho dương v*t kia đâm sâu vào thêm một chút.
A...
Hàn giật nảy người, nhận ra tư thế vô cùng xấu hổ bây giờ.
Hai thân người trần trụi, khóe miệng cậu chỉ cách núm vú sẫm màu kia một hơi thở nhỏ.
Còn, dưới thân, hậu huyệt đang nuốt vào đó ngập hết dương v*t thô lớn, bờ vách thịt bám chặt lấy gốc kết, chùm lông mu màu bạc lấp lánh, cọ tới bờ mông cong, như trêu như ghẹo.
Phút chốc, khuôn mặt yếu ớt phủ một màu hồng nhạt, xấu hổ tới mức không thể thành lời.
Ai biết rằng bị thương đến tưởng đã chết rồi,
Vậy mà khi tỉnh lại...
Cái kia.. Khi Leo mở kết, Hàn không có bất cứ cách nào tự mình rút ra được.
Mùi cỏ thơm dụ dẫn lan tỏa. Hàn bắt đầu cắn cắn môi.
Không thể trách được, việc này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Hàn.
Bản năng của Omega chính là như vậy, thèm khát được cùng Alpha ký hiệu mình làm tình và hòa làm một, được che chở, được bao bọc, được quyện lấy.
Lại đã hơn hai tháng không làm qua. Vừa khỏe lại, lại ở trong tình trạng như thế này.. sản đạo đã trọn vẹn bao bọc lấy bào thai.. côn th*t tự dưng cảm nhận được sự xoắn xít bao quanh từ tràng đạo. Siết.
A?!
Leo nhìn lên vành tai cáu đỏ của người trong ngực.
Đã từng nghe nói rất nhiều rằng, các Omega khi mang thai, cơ thể cực kỳ nhạy cảm, nếu Alpha phát tán Phermone của mình, đối phương bị ký hiệu lập tức rơi vào kỳ phát tình..
Đôi mắt đầy ý cười, hơi híp lại.
Lặng lẽ phát tán.. lặng lẽ thả tới dày đặc.. ca cao chẳng mấy chốc, phủ đầy một mảnh hoang dại, cỏ tươi.
Hàn không tự chủ hít một ngụm thật lớn, đôi môi cũng không chịu nổi mà mút hờ lên hạt đậu đỏ trước ngực Leo.
Ưm...
Tiếng rên mang theo dâm dịch từ hậu huyệt nũng nịu nhỏ ra, bám lấy ngọn cỏ màu xám bạc vài ba giọt.
Đầu ngực được liếm mút, Leo sung sướng tới mức từng lỗ chân lông đều nở ra, nhịn tới ba ngày, côn th*t phồng tím tái hận không thể cắm đẩy điên cuồng.
Thế nhưng thật cố gắng để kìm lại, kìm lại, chất giọng sắp khàn đục nhìn về mái tóc đen mềm miệt mài bút nút trên ngực mình, đẩy ra:
- Hàn, ngươi làm gì vậy?
Hàn bị hỏi tới luống cuống rời môi khỏi đầu v* ấy, Khuôn mặt thường ngày lạnh nhạt đỏ đến mức sắp nhỏ cả ra máu.
- Ta.. ta..
- Ngươi làm sao?
Hàn cố gắng cúi đầu xuống, nhắm mắt lại:
- Ta, cái này.. Ngươi.. có thể... xẹp kết lại..
Leo gần như chịu đựng đến giới hạn, đầu móng tay đã cắm vào lòng tay đến đau nhói:
- Rút kết lại? Ngươi muốn ta ra khỏi người ngươi?
- ....
- A?!. Mầm dưỡng nhỏ trong bụng ngươi cũng đã ổn. Quả thực, ta nên đi ra rồi?
- ....Ta...
Dịch dâm đã nhỏ xuống đầy mùi cỏ tươi, bện chặt lấy bờ lông mu kia.
Kết xẹp dần xuống, dương v*t vừa động như rút ra ngoài, Khoái cảm thèm khát được lấp đầy đốt đi chút ý chí còn sót lại,
Phốc..
Hàn bất chợt đẩy sâu hông, ngồi sập xuống
- Đừng rút ra..
- Ngươi vừa nói gì?
- Ta,.. ta... có thể tự động..
Khuôn mặt đỏ ửng, lồng ngực phủ rịn mồ hôi mỏng diễm tình, hai hạt ngọc nhỏ nhô cao nảy nhẹ theo từng cú dập. Tiếng nước nhớp nháp dao động, hậu huyệt ngứa ngáy hận không thể ăn tới gốc kết.
Leo nhíu mày. Phermone đã thả đến cực hạn. Vậy mà vẫn cứng miệng như thế? Không chịu cầu xin, lại vẫn chỉ muốn tự mình động?!
Leo đưa tay, dừng chắc eo Hàn lại.
- A?.. ngươi..
- Cầu ta.
- ....
- Cầu ta.
Hàn cắn chặt răng
- Tam Vương Tước, ta cầu ngươi..
- Gọi ta là Leo.
Cánh tay thả lỏng, dương v*t lớn bổng rút bật ra ngoài,
Dịch nước cỏ thơm bắn tràn ướt đẫm một mảnh,
Cơ thể trống rỗng, bản năng sợ hãi bị bỏ rơi của Omega trỗi dậy mãnh liệt,
- Leo.. ta cầu ngươi.. cầu ngươi...
Tên của mình treo trên khóe môi người, một tiếng cầu xin lay động đến tâm gan
Leo gầm lên một tiếng, hung hăng đem người áp chặt xuống nền, đâm xỏ tới điên cuồng giục giã, từng tiếng phập mạnh lẫn trong tiếng va đập từ hai túi ngọc trĩu nặng vang lên trên khóe đùi ép chặt,
Hàn rên bật lên từng hồi sung sướng không có điểm dừng, Ưm a trong cổ họng như một tràng dài liên tiếp, mũi không kịp thở, miệng đành há lớn nuốt từng ngụm khí, nước bọt chảy dài xuống khóe môi.
Gọi tên người hàng trăm lần trên môi, cái giác được gắn kết, được trọn vẹn tống đầy tất cả những gì nóng bỏng nhất của Alpha đánh dấu, sảng khoái tới mê man,
- Leo
- Leo...
- Lấp đầy ta..
- Cầu ngươi..
- A...
- Ưm..
- Cầu ngươi.. làm chết ta...
- Thích quá...
dương v*t nhỏ đập lên bụng chao đảo theo từng cú thúc hông, dồn trên đầu nấm, tinh dịch phun bắn lên thành bụng, vẩy lấp cuống rốn.
Thở dốc, hư nhuyễn, và mơ màng..
Leo lại một lần đảo người, bế thốc lên trên đùi, gói gọn trong lòng mà thúc đẩy,, mái tóc bạc vùi giữa khuôn ngực ấy, mút lấy, một tay đỡ lưng, một tay kẹp lấy bên đầu v* mà xoa nắn tới đỏ bừng, Hàn ngửa cổ ưm một tiếng dài, khao khát đón lấy từng cơn khoái cảm triệt để rã rời kia. Bắn bung ra thêm một lần,
Leo vét thứ tinh dịch ấy, đưa lên miệng một miếng lớn, áp chặt lên môi Hàn
- Ưm...
- ....
Chút tinh dịch không còn đặc sếnh như lần đầu, kéo dài thành sợi vương giữa hai đầu khóe môi. Leo đưa đầu lưỡi đánh liếm một vòng trong miệng Hàn, cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ, không cho nhả ra,
Hàn theo nước bọt tràn, đem tinh dịch của chính mình nuốt xuống.
Leo vừa đâm xuyên, hai tay cũng không ngừng nghỉ sờ nắn, cánh mông mềm đã bị bóp tới đỏ ửng, lại dời tay tới hai đầu v* bứt ra một cái mạnh rồi bật lại, khiến Hàn rên lên sửng sốt, siết chặt hậu huyệt.
côn th*t thô lớn, phần lo cho mầm dưỡng nhỏ, phần đã nhịn quá ba ngày, dồn nén phun ra.
Hàn bị hôn tới không thở được, hổn hển dùng tay cào thành một đường đỏ ửng trên lưng Leo,
Khóe miệng vừa buông, Leo lại vét ra chính tinh dịch của mình vừa phóng, đưa lên miệng Hàn, sau đó lại một lần nữa hôn ập tới.
Khuôn mặt lập tức chau lại, Leo đỡ lấy cằm Hàn:
- Hàn... vẫn là của ngươi ngon hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.