[Abo] Bia Đỡ Đạn Alpha Đoản Mệnh Một Lòng Làm Cá Mặn
Chương 13: "Cậu lợi hại nhất."
Ôn Tửu Tiên Trà
01/05/2022
Buổi tối thứ sáu, khi Chử Y Hàm về nhà, Hàn Ngọc vừa mới cúp điện thoại
đã thấy cô thay giày rồi bước vào, trên mặt lộ ra một chút vui sướng.
Hàn Ngọc cười hỏi: "Ở trường gặp chuyện gì vui sao con?"
Chử Y Hàm cởi cặp sách ra, cầm lấy ly nước uống một ngụm: "Hôm nay lớp con với lớp 10/2 thi bóng rổ."
"Thắng sao con?"
"Thua."
Thua mà tâm trạng tốt vậy sao?
Hàn Ngọc mở to mắt, bà cẩn thận quan sắt ánh mắt của Chử Y Hàm, hai bên lông mày cô giãn ra, đôi đồng tử lấp lánh trong suốt, thực sự rất vui vẻ.
Bà đột nhiên nhớ đến gì đó, nhìn chằm chằm Chử Y Hàm: "Mẹ nhớ người bạn kia của con là 10/2, lớp của con bé đó thắng hả?"
Chử Y Hàm đặt ly xuống, khẽ xoay người, tránh ánh mắt tò mò của Hàn Ngọc, không cảm xúc lảng sang chuyện khác: "Con lên lầu trước."
Thấy Chử Y Hàm trở về bộ dáng yên tĩnh lãnh đạm, Hàn Ngọc cười cười, không hỏi sâu đề tài này, trở lại chuyện chính: "Sức khỏe của ông ngoại con bình phục rồi, chủ nhật định tổ chức tiệc ở Trung Hải, con cũng đi đi."
Chử Y Hàm hơi cau mày một chút.
Đối với đứa con gái trong đầu toàn yêu đương, ông Hàn không còn ôm hy vọng gì nữa. Ông luôn muốn cho đứa cháu gái Chử Y Hàm ưu tú của mình kế thừa gia sản.
Cho nên bữa tiệc này, ngoài mặt là chúc mừng ông Hàn bình phục xuất viện, thực tế chính là một cuộc xã giao, thứ nhất là muốn để đối tác làm ăn nhìn thấy tin thần ông Hàn vẫn còn minh mẫn, thứ hai thật ra cũng muốn để người thừa kế tương lai Chử Y Hàm lộ diện.
Tuy không thích những nơi thế này, nhưng Chử Y Hàm không muốn lão Hàn mất hứng ông mất hứng, lên tiếng đáp: "Đã biết."
Thấy Chử Y Hàm lên lầu, Hàn Ngọc ngập ngừng một lát lại gọi cô.
"Con bé tên Trịnh Thấm lớp con tuần sau không đi học." Hàn Ngọc ngừng một chút, bất đắc dĩ nói, "Hàm Hàm, lần sau ở trong trường bị bắt nạt đừng có giấu, nói cho mẹ biết được không?"
Nếu không phải bà ngoại Chử Y Hàm nghi ngờ, bảo bà đi thăm dò vì sao Chử Y Hàm lại bị dị ứng, kết quả tra ra đoạn video giám sát quay được Trịnh Thấm ở phòng thiết bị, nếu không thì việc này cứ thế trôi đi.
Bước chân Chử Y Hàm hơi dừng lại, không mặn không nhạt đáp một tiếng.
Hàn Ngọc nhìn bóng lưng gầy gầy của Chử Y Hàm, nhẹ nhàng thở dài.
Chử Y Hàm trở về phòng, đầu dựa vào cánh cửa, cửa đóng lại "cạch" một tiếng. Cô đưa tay che mắt.
Trong đầu cô hiện lên cảnh mình quay lại sân bóng rỗ khi nhìn thấy Văn Diên dùng tin tức tố áp chế Trịnh Thấm.
Thần thái và lời nói của Văn Diên, giống như cố tình bắt chước Trịnh Thấm trong video giám sát.
Là cô nghĩ nhiều, hay là... Văn Diên thật sự đang giúp cô xả giận?
Buổi tối chủ nhật tại nhà hàng Trung Hải.
Văn Diên đi theo Phương Tĩnh Bạch tham gia lễ kỷ niệm của công ty. Chức vụ của Phương Tĩnh Bạch trong công ty rất cao, trong bữa tiệc không ngừng được "thả rắm Cầu Vồng"*
* 彩虹屁 - ngôn ngữ mạng. Ám chỉ đến fan u mê khen ngợi tâng bốc thần tượng vô điều kiện. Cho dù idol có thả rắm thì cũng như thả Cầu Vồng ấy =))) Tui để nguyên vì tui thấy nó buồn cười.
Trong lúc người lớn nói chuyện công việc, Văn Diên ra sức càn quét đồ ăn. Văn Diên không có hứng thú nghe người chủ trì giới thiệu về lịch sử phát triển công ty, cô chào Phương Tĩnh Bạch một tiếng, sau đó chuồn ra khỏi bữa tiệc.
Tầng cao nhất của nhà hàng Trung Hải trang trí rất đẹp, bốn mặt đều là kính trong suốt, vừa có thể tận hưởng điều hòa mát mẻ, vừa có thể ngắm nhìn cảnh phố đêm.
Tầng này chỉ có mấy đứa trẻ đang chơi xích đu. Văn Diên ngồi xuống ghế mây tre ở góc khuất.
Cô đeo tai nghe điện thoại lên, kéo Thời Nhiễm với học trò nhỏ của cô ấy vào đội. Ngay khi cô chuẩn bị vào trận, một giọng nói trẻ con vang lên bên tai: "Ăn Gà! Kim Mã!* Chị mang theo em được không?"
* Game Ăn Gà là game Pubg, kim mã mình tra Google thì hình như là một chiếc xe hơi màu vàng. Không biết nên edit thế nào nên giữ nguyên.
Văn Diên xoay đầu, nhóc con hơn mười tuổi dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô.
Mắt to trừng mắt nhỏ, Văn Diên bại trận: "Được rồi, nói cho nhóc biết, nhóc không ăn được gà thì đừng trách chị."
Cậu bạn nhỏ chống cằm, ngồi đối diện cô, tự tin nói: "Em dẫn mọi người đi ăn gà!"
Văn Diên thấy cậu bạn nhỏ này rất thú vị, chào hỏi bên phía Thời Nhiễm rồi đem cậu bạn nhỏ kéo vào.
Nhảy xuống cảng N, vừa mới rơi xuống cậu bạn nhỏ với học trò nhỏ đã bị người ta bằnp ngã.
Hai người ôm bụng đi vào trong container, đứng nói chuyện.
Cậu bạn nhỏ như Đường Tăng niệm kinh: "Xong rồi, xong rồi, vào trong container rồi, em còn chưa ngồi lên kim mã nữa."
"Em trốn trong đó đi, đừng để bị bắn." Đồ đệ của Thời Nhiễm an ủi nhóc. "Sư phụ của chị với bạn của sư phụ rất lợi hại. Đợi lát nữa cả cảng N sẽ của chúng ta, chúng ta có thể ăn gà."
"Không thể nào, chị ấy nói mấy chị ai cũng cùi bắp."
"Chị ấy lừa em đó."
"Sao mà em tin được?"
Văn Diên thấy cậu bạn nhỏ này đùa rất vui, cố ý chọc với nhóc: "Nếu chị thực sự mang em đi ăn gà thì sao?"
"Vậy chị sẽ làm lão đại của em!" Cậu bạn nhỏ rối rắm nhíu mày, "A, không được, em có lão đại rồi. Nhưng nếu chị có thể làm em sống sót, em có thể để chị làm lão đại!"
Văn Diên bị thằng nhóc này chọc cười ha hả, cười xong, tò mò hỏi: "Thế lão đại của em là ai?"
"Là tấm gương của em! Một Omega cực kì mạnh!" Cậu bạn nhỏ nhắc tới lão đại của mình, vẻ mặt sùng bái nói, "Chị ấy thành tích siêu tốt, bài tập em nghĩ nát óc cũng không giải ra, chị ấy thì chỉ cần liếc mắt một cái."
Nói cũng như không nói, Văn Diên bật cười lắc đầu, trong đầu hiện lên một người.
Cô ấy cũng là Omega thành tích siêu tốt.
Trong lúc ngẩn ngơ, Văn Diên bị người đối diện bắn, Thời Nhiễm kéo cả hai đứng dậy.
Cậu bạn nhỏ thấy máu của cô rớt hơn phân nữa, không tin cô có thể đem mình đi ăn gà: "Là thế này đấy hả?"
Vừa dứt lời, cậu bạn nhỏ cũng bị đánh ngã, nhảy dựng hét to: "A a a, cứu em! Cứu em! Em cũng bị bắn!"
Văn Diên bình tĩnh lại, lạnh lùng cau mày: "Im lặng một chút!"
Trong nháy mắt, ba người trong đội ngũ không dám thở mạnh.
Người ta chưa kịp bắn chết cậu bạn nhỏ đã bị Văn Diên đã đánh gục.
Lân cận có ba tiếng bước chân, Văn Diên tắt mic, cẩn thận nghe tiếng bước. Cậu bạn nhỏ bị học trò nhỏ của Thời Nhiễm kéo về sau, kéo về phía thùng container không dám đánh.
Một hồi tiếng súng bằng bằng bằng, màn hình hiện ra vua của bốn phát súng liên tiếp. Tiếp sau đó hệ thống nhắc nhở Văn Diên trở thành vua đào thải đầu tiên. Cậu bạn nhỏ kinh ngạc kêu lên: "Ngầu bá cháy!"
"Đến nhặt trang bị đi."
"Đến liền đến liền"
Hai mươi phút sau, ăn gà.
Văn Diên bỏ điện thoại xuống, tháo một bên tai nghe ra, nhìn thấy cậu bạn nhỏ trợn mắt há mồm, nhíu mày: "Sao?"
Cậu bạn nhỏ kích động nói: "Lão đại ngầu lòi! Lão đại uy vũ! Chị chính là cha em, chị là mẹ ruột em."
Thằng nhỏ này dễ dàng kêu cha gọi mẹ như vậy, Văn Diên dở khóc dở cười.
Đằng sau truyền đến tiếng cười.
Văn Diên quay đầu lại, nhìn thấy Chử Y Hàm đang đứng bên bồn hoa cách mình vài bước.
Hôm nay Chử Y Hàm không buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc dài được uốn xoăn, phía trước được thắt bím tóc mỏng. Cô ấy mặc váy dài đến gối màu khoai môn tím, màu này thơ mộng thanh nhã nhưng lại kén màu da, làn da cô ấy rất trắng, rất hợp với màu này, giữ được thần sắc thiếu nữ, vừa có vẻ đẹp nhu hòa.
Trên mặt cô giống như lộ ra cười dịu dàng, lại có chút giống như cười tinh nghịch.
Bị trực tiếp nhìn thấy bản thân đang trêu chọc ăn hiếp một đứa bé, Văn Diên có chút xấu hổ, chẳng qua cô lại càng ngạc nhiên khi Chử Y Hàm xuất hiện hơn: "Sao cậu lại ở đây?"
"Ông ngoai mình xuất viện, tổ chức tiệc mừng sảnh phúc lộc ở tầng sáu." Chử Y Hàm tiến lên phía trước hai bước: "Cậu thì sao?"
Văn Diên nhớ đến lúc đang ăn, nghe mọi người nói chuyện, ban đầu bọn họ định tổ chức tiệc trên lầu sáu sảnh tài lộc, kết quả gặp được ông bác lớn tuổi mở tiệc chúc mừng bao hết các sảnh có chữ tài ở tầng sáu, thành ra phải đổi lại sảnh như ý ở tầng năm.
Xem ra ông bác lớn tuổi đó là ông ngoại của Chử Y Hàm.
Văn Diên à một tiếng rồi nói: "Công ty mẹ mình tổ chức tiệc kỷ niệm một năm."
Vừa dứt lời thì nghe cậu bạn nhỏ hưng phấn kêu một tiếng: "Lão đại!"
Văn Diên quay đầu, phát hiện tiếng gọi này của cậu bạn nhỏ đang gọi Chử Y Hàm.
Hóa ra Omega thành tích siêu tốt đúng thật là Chử Y Hàm.
"Việt Việt." Chử Y Hàm nghiêng đầu nhìn cậu bạn nhỏ cười cười, "Mẹ em tìm em kìa."
"Hả, mẹ lại tìm em làm gì." Việt Việt mím môi, không cam tâm tình nguyên rời đi.
Đợi Việt Việt đi rồi, Chử Y Hàm ngồi lên vị trí của cậu, ánh mắt dừng lại trên màn hình điện thoại của Văn Diên: "Mấy cậu chơi game hả?"
Trong tai nghe truyền ra câu hỏi các cô còn chơi nữa hay không, Văn Diên đưa mắt nhìn về Chử Y Hàm, hỏi: "Cậu chơi hay không?"
"Mình không giỏi lắm."
"Không sao đâu, mình sẽ bảo vệ cậu."
Văn Diên vốn tưởng rằng Chử Y Hàm là học thần, học cái gì cũng rất nhanh, chơi game chắc cũng hạng nhất, không giỏi lắm chỉ là cách nói khiêm tốn.
Nhìn Chử Y Hàm trong game đi phía trước, bị người ta bắn đến khi sắp cạn máu mới dùng thuật bắn súng bay lên trời giết chết đối phương. Ở trước của sổ nhảy nửa buổi cũng không thể nhảy qua, lúc lên xe cô cũng phải nhảy lấy đà, Văn Diên cuối cùng cũng nhận ra Chử Y Hàm thật sự không giỏi.
Thời Nhiễm bị thao tác của Chử Y Hàm làm buồn cười, không nhịn được trêu chọc: "Sao cậu học thì giỏi, mà chơi game thì cùi mía như thế hả?"
Chử Y Hàm mở mic, có chút ngượng ngùng nói: "Mình chơi không tốt liên lụy các cậu....... A! Bên chỗ mình có người."
Có hai đối thủ lục soát trong phòng, làm cô mất phân nửa máu.
Cô mở mic toàn bản đồ, đối thủ đội kia nghe thấy là giọng nói con gái dịu dàng, lập tức lên tiếng: "À, là giọng con gái nha, anh không đánh cưng đâu, đồng đội của cưng đâu?"
Chử Y Hàm mờ mịt, cô mím môi, không lên tiếng, cũng không dám cử động, cô có chút bất lực nhìn về phía Văn Diên.
Thời Nhiễm và học trò nhỏ quan tâm hỏi: "Sao rớt máu nhiều vậy?"
"Chỗ cậu ấy có 4 đối thủ, mình hiện đang trên lầu." Văn Diên vừa giải thích với bên Thời Nhiễm vừa kéo ghế đến gần Chử Y Hàm.
Đầu gối, bả vai của hai người chạm vào nhau. Văn Diên hơi nghiêng về phía trước tiếp cơ thể càng thân mật hơn. Vài sợi tóc mai rơi xuống lướt qua gò má của Chử Y Hàm, hơi hơi ngưa ngứa.
Chử Y Hàm căng thẳng thần kinh, quên cả hô hấp, đến khi Văn Diên tắt mic của cô ngồi thẳng dậy, cô mới chậm rãi thở ra một hơi.
Văn Diên liếc nhìn cô, cười cười an ủi: "Đừng sợ, chờ mình."
Chử Y Hàm mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ ừ một tiếng.
Bên kia vẫn đang nói chuyện với Chử Y Hàm: "Cưng là Omega à? Giọng ngọt như vậy nhất định là Omega rồi?"
"Em gái gọi bọn anh một tiếng ông xã, bọn anh mang em đi ăn gà, thế nào?". Ra chương nhanh nhất tại — ТRUМ TRUYEЛ. vn —
"Thôi thôi thôi, đừng có trêu chọc em gái người ta, nè cưng, gọi là anh trai tốt được rồi."
Bốn người bọn họ phát ra tiếng cười dung tục.
Chử Y Hàm nhẹ nhàng túm lấy tay áo Văn Diên, Văn Diên cau mày, con ngươi trở nên lạnh lẽo. Cô đập lọ thuốc đi thẳng lên lầu.
Nghe thấy tiếng bước chân, bốn tên đối thủ cảnh giác lên, nhưng hai người trong số họ mới vừa cầm súng đi ra ngoài đã bị Văn Diên bắn ngã. Động tác cô khéo léo đổi súng, lên đạn, vua Tần chạy quay cột*, đổi vị trí, trực tiếp diệt đội.
• 秦王绕柱 - Tóm gọn nội dung chính của câu này theo tui tìm hiểu là khi vua Tần (Tần Thủy Hoàng) bị Kinh Kha ám sát, thấy mình không thể chạy thoát được thì chạy vòng quanh chiếc cột đồng trên điện. Cả hai người chạy đuổi bắt vòng quanh cái cột đó. Vua Tần nhân cơ hội Kinh Kha bị phân tâm do quan hậu cần ném túi thuốc vào mặt thì lấy được gươm chém đứt chân trái của Kinh Kha. Tui nghĩ ý trong truyện là hai bên vờn nhau, cuối cùng nhân cơ hội đội kia phân tâm thì Văn Diên giết sạch.
Văn Diên mở mic toàn map cười giễu, "Chơi dở tệ, chỉ xứng bị kêu con trai."
Bốn tên đối thủ trong điện thoại văng tục, bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười.
Văn Diên xoay tay, liếm môi, chân mày nhướng lên, dương dương tự đắc: "Mình lợi hại không?"
"Lợi hại." Chử Y Hàm rũ mắt, tầm mắt chậm rãi lướt qua cánh môi ướt át đỏ tươi của Văn Diên. Chầm chậm khẽ nói: "Cậu lợi hại nhất."
[...]
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mùi mồ hôi thật sự rất ngột ngạt, Chim Nhỏ vất vả quá. Cho nên hôm nay được tiểu học thần hung hăng khen ngợi đó ~
Bắt được thiệt là nhiều bạn đáng yêu làm tàu ngầm đó nha!!!
Đừng keo kiệt bình luận mà! Không có bao lì xì nhỏ thì cũng cho tui chút xíu khích lệ được không ~
Tui nhìn thấy vài bạn dễ thương hỏi có phải cả hai đều xuyên không hay không ~ Thông minh quá đi mất, quả thật là cả hai đều xuyên không đó.
Nhưng cụ thể thế nào thì chậm rãi đọc tiếp đi ~ spoil truyện không phải là một tác giả tốt.
Sau khi biên tập thông báo rằng không được
Thêm ABO vào đằng sau tên truyện. Suy nghĩ thì đổi tên truyện một chút.
Còn nữa, lúc đầu tui đặt ra thiết lập A cái gì cũng có. Nhưng mà đến sau này, mặc dù tui muốn xem nhẹ không viết nhiều. Nhưng trong lòng tui lúc nào cũng lấn cấn, thật sự khó tiếp thu con gái phát triển cái đó. Cho nên sửa lại, A không có cái đó đâu!
Hàn Ngọc cười hỏi: "Ở trường gặp chuyện gì vui sao con?"
Chử Y Hàm cởi cặp sách ra, cầm lấy ly nước uống một ngụm: "Hôm nay lớp con với lớp 10/2 thi bóng rổ."
"Thắng sao con?"
"Thua."
Thua mà tâm trạng tốt vậy sao?
Hàn Ngọc mở to mắt, bà cẩn thận quan sắt ánh mắt của Chử Y Hàm, hai bên lông mày cô giãn ra, đôi đồng tử lấp lánh trong suốt, thực sự rất vui vẻ.
Bà đột nhiên nhớ đến gì đó, nhìn chằm chằm Chử Y Hàm: "Mẹ nhớ người bạn kia của con là 10/2, lớp của con bé đó thắng hả?"
Chử Y Hàm đặt ly xuống, khẽ xoay người, tránh ánh mắt tò mò của Hàn Ngọc, không cảm xúc lảng sang chuyện khác: "Con lên lầu trước."
Thấy Chử Y Hàm trở về bộ dáng yên tĩnh lãnh đạm, Hàn Ngọc cười cười, không hỏi sâu đề tài này, trở lại chuyện chính: "Sức khỏe của ông ngoại con bình phục rồi, chủ nhật định tổ chức tiệc ở Trung Hải, con cũng đi đi."
Chử Y Hàm hơi cau mày một chút.
Đối với đứa con gái trong đầu toàn yêu đương, ông Hàn không còn ôm hy vọng gì nữa. Ông luôn muốn cho đứa cháu gái Chử Y Hàm ưu tú của mình kế thừa gia sản.
Cho nên bữa tiệc này, ngoài mặt là chúc mừng ông Hàn bình phục xuất viện, thực tế chính là một cuộc xã giao, thứ nhất là muốn để đối tác làm ăn nhìn thấy tin thần ông Hàn vẫn còn minh mẫn, thứ hai thật ra cũng muốn để người thừa kế tương lai Chử Y Hàm lộ diện.
Tuy không thích những nơi thế này, nhưng Chử Y Hàm không muốn lão Hàn mất hứng ông mất hứng, lên tiếng đáp: "Đã biết."
Thấy Chử Y Hàm lên lầu, Hàn Ngọc ngập ngừng một lát lại gọi cô.
"Con bé tên Trịnh Thấm lớp con tuần sau không đi học." Hàn Ngọc ngừng một chút, bất đắc dĩ nói, "Hàm Hàm, lần sau ở trong trường bị bắt nạt đừng có giấu, nói cho mẹ biết được không?"
Nếu không phải bà ngoại Chử Y Hàm nghi ngờ, bảo bà đi thăm dò vì sao Chử Y Hàm lại bị dị ứng, kết quả tra ra đoạn video giám sát quay được Trịnh Thấm ở phòng thiết bị, nếu không thì việc này cứ thế trôi đi.
Bước chân Chử Y Hàm hơi dừng lại, không mặn không nhạt đáp một tiếng.
Hàn Ngọc nhìn bóng lưng gầy gầy của Chử Y Hàm, nhẹ nhàng thở dài.
Chử Y Hàm trở về phòng, đầu dựa vào cánh cửa, cửa đóng lại "cạch" một tiếng. Cô đưa tay che mắt.
Trong đầu cô hiện lên cảnh mình quay lại sân bóng rỗ khi nhìn thấy Văn Diên dùng tin tức tố áp chế Trịnh Thấm.
Thần thái và lời nói của Văn Diên, giống như cố tình bắt chước Trịnh Thấm trong video giám sát.
Là cô nghĩ nhiều, hay là... Văn Diên thật sự đang giúp cô xả giận?
Buổi tối chủ nhật tại nhà hàng Trung Hải.
Văn Diên đi theo Phương Tĩnh Bạch tham gia lễ kỷ niệm của công ty. Chức vụ của Phương Tĩnh Bạch trong công ty rất cao, trong bữa tiệc không ngừng được "thả rắm Cầu Vồng"*
* 彩虹屁 - ngôn ngữ mạng. Ám chỉ đến fan u mê khen ngợi tâng bốc thần tượng vô điều kiện. Cho dù idol có thả rắm thì cũng như thả Cầu Vồng ấy =))) Tui để nguyên vì tui thấy nó buồn cười.
Trong lúc người lớn nói chuyện công việc, Văn Diên ra sức càn quét đồ ăn. Văn Diên không có hứng thú nghe người chủ trì giới thiệu về lịch sử phát triển công ty, cô chào Phương Tĩnh Bạch một tiếng, sau đó chuồn ra khỏi bữa tiệc.
Tầng cao nhất của nhà hàng Trung Hải trang trí rất đẹp, bốn mặt đều là kính trong suốt, vừa có thể tận hưởng điều hòa mát mẻ, vừa có thể ngắm nhìn cảnh phố đêm.
Tầng này chỉ có mấy đứa trẻ đang chơi xích đu. Văn Diên ngồi xuống ghế mây tre ở góc khuất.
Cô đeo tai nghe điện thoại lên, kéo Thời Nhiễm với học trò nhỏ của cô ấy vào đội. Ngay khi cô chuẩn bị vào trận, một giọng nói trẻ con vang lên bên tai: "Ăn Gà! Kim Mã!* Chị mang theo em được không?"
* Game Ăn Gà là game Pubg, kim mã mình tra Google thì hình như là một chiếc xe hơi màu vàng. Không biết nên edit thế nào nên giữ nguyên.
Văn Diên xoay đầu, nhóc con hơn mười tuổi dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô.
Mắt to trừng mắt nhỏ, Văn Diên bại trận: "Được rồi, nói cho nhóc biết, nhóc không ăn được gà thì đừng trách chị."
Cậu bạn nhỏ chống cằm, ngồi đối diện cô, tự tin nói: "Em dẫn mọi người đi ăn gà!"
Văn Diên thấy cậu bạn nhỏ này rất thú vị, chào hỏi bên phía Thời Nhiễm rồi đem cậu bạn nhỏ kéo vào.
Nhảy xuống cảng N, vừa mới rơi xuống cậu bạn nhỏ với học trò nhỏ đã bị người ta bằnp ngã.
Hai người ôm bụng đi vào trong container, đứng nói chuyện.
Cậu bạn nhỏ như Đường Tăng niệm kinh: "Xong rồi, xong rồi, vào trong container rồi, em còn chưa ngồi lên kim mã nữa."
"Em trốn trong đó đi, đừng để bị bắn." Đồ đệ của Thời Nhiễm an ủi nhóc. "Sư phụ của chị với bạn của sư phụ rất lợi hại. Đợi lát nữa cả cảng N sẽ của chúng ta, chúng ta có thể ăn gà."
"Không thể nào, chị ấy nói mấy chị ai cũng cùi bắp."
"Chị ấy lừa em đó."
"Sao mà em tin được?"
Văn Diên thấy cậu bạn nhỏ này đùa rất vui, cố ý chọc với nhóc: "Nếu chị thực sự mang em đi ăn gà thì sao?"
"Vậy chị sẽ làm lão đại của em!" Cậu bạn nhỏ rối rắm nhíu mày, "A, không được, em có lão đại rồi. Nhưng nếu chị có thể làm em sống sót, em có thể để chị làm lão đại!"
Văn Diên bị thằng nhóc này chọc cười ha hả, cười xong, tò mò hỏi: "Thế lão đại của em là ai?"
"Là tấm gương của em! Một Omega cực kì mạnh!" Cậu bạn nhỏ nhắc tới lão đại của mình, vẻ mặt sùng bái nói, "Chị ấy thành tích siêu tốt, bài tập em nghĩ nát óc cũng không giải ra, chị ấy thì chỉ cần liếc mắt một cái."
Nói cũng như không nói, Văn Diên bật cười lắc đầu, trong đầu hiện lên một người.
Cô ấy cũng là Omega thành tích siêu tốt.
Trong lúc ngẩn ngơ, Văn Diên bị người đối diện bắn, Thời Nhiễm kéo cả hai đứng dậy.
Cậu bạn nhỏ thấy máu của cô rớt hơn phân nữa, không tin cô có thể đem mình đi ăn gà: "Là thế này đấy hả?"
Vừa dứt lời, cậu bạn nhỏ cũng bị đánh ngã, nhảy dựng hét to: "A a a, cứu em! Cứu em! Em cũng bị bắn!"
Văn Diên bình tĩnh lại, lạnh lùng cau mày: "Im lặng một chút!"
Trong nháy mắt, ba người trong đội ngũ không dám thở mạnh.
Người ta chưa kịp bắn chết cậu bạn nhỏ đã bị Văn Diên đã đánh gục.
Lân cận có ba tiếng bước chân, Văn Diên tắt mic, cẩn thận nghe tiếng bước. Cậu bạn nhỏ bị học trò nhỏ của Thời Nhiễm kéo về sau, kéo về phía thùng container không dám đánh.
Một hồi tiếng súng bằng bằng bằng, màn hình hiện ra vua của bốn phát súng liên tiếp. Tiếp sau đó hệ thống nhắc nhở Văn Diên trở thành vua đào thải đầu tiên. Cậu bạn nhỏ kinh ngạc kêu lên: "Ngầu bá cháy!"
"Đến nhặt trang bị đi."
"Đến liền đến liền"
Hai mươi phút sau, ăn gà.
Văn Diên bỏ điện thoại xuống, tháo một bên tai nghe ra, nhìn thấy cậu bạn nhỏ trợn mắt há mồm, nhíu mày: "Sao?"
Cậu bạn nhỏ kích động nói: "Lão đại ngầu lòi! Lão đại uy vũ! Chị chính là cha em, chị là mẹ ruột em."
Thằng nhỏ này dễ dàng kêu cha gọi mẹ như vậy, Văn Diên dở khóc dở cười.
Đằng sau truyền đến tiếng cười.
Văn Diên quay đầu lại, nhìn thấy Chử Y Hàm đang đứng bên bồn hoa cách mình vài bước.
Hôm nay Chử Y Hàm không buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc dài được uốn xoăn, phía trước được thắt bím tóc mỏng. Cô ấy mặc váy dài đến gối màu khoai môn tím, màu này thơ mộng thanh nhã nhưng lại kén màu da, làn da cô ấy rất trắng, rất hợp với màu này, giữ được thần sắc thiếu nữ, vừa có vẻ đẹp nhu hòa.
Trên mặt cô giống như lộ ra cười dịu dàng, lại có chút giống như cười tinh nghịch.
Bị trực tiếp nhìn thấy bản thân đang trêu chọc ăn hiếp một đứa bé, Văn Diên có chút xấu hổ, chẳng qua cô lại càng ngạc nhiên khi Chử Y Hàm xuất hiện hơn: "Sao cậu lại ở đây?"
"Ông ngoai mình xuất viện, tổ chức tiệc mừng sảnh phúc lộc ở tầng sáu." Chử Y Hàm tiến lên phía trước hai bước: "Cậu thì sao?"
Văn Diên nhớ đến lúc đang ăn, nghe mọi người nói chuyện, ban đầu bọn họ định tổ chức tiệc trên lầu sáu sảnh tài lộc, kết quả gặp được ông bác lớn tuổi mở tiệc chúc mừng bao hết các sảnh có chữ tài ở tầng sáu, thành ra phải đổi lại sảnh như ý ở tầng năm.
Xem ra ông bác lớn tuổi đó là ông ngoại của Chử Y Hàm.
Văn Diên à một tiếng rồi nói: "Công ty mẹ mình tổ chức tiệc kỷ niệm một năm."
Vừa dứt lời thì nghe cậu bạn nhỏ hưng phấn kêu một tiếng: "Lão đại!"
Văn Diên quay đầu, phát hiện tiếng gọi này của cậu bạn nhỏ đang gọi Chử Y Hàm.
Hóa ra Omega thành tích siêu tốt đúng thật là Chử Y Hàm.
"Việt Việt." Chử Y Hàm nghiêng đầu nhìn cậu bạn nhỏ cười cười, "Mẹ em tìm em kìa."
"Hả, mẹ lại tìm em làm gì." Việt Việt mím môi, không cam tâm tình nguyên rời đi.
Đợi Việt Việt đi rồi, Chử Y Hàm ngồi lên vị trí của cậu, ánh mắt dừng lại trên màn hình điện thoại của Văn Diên: "Mấy cậu chơi game hả?"
Trong tai nghe truyền ra câu hỏi các cô còn chơi nữa hay không, Văn Diên đưa mắt nhìn về Chử Y Hàm, hỏi: "Cậu chơi hay không?"
"Mình không giỏi lắm."
"Không sao đâu, mình sẽ bảo vệ cậu."
Văn Diên vốn tưởng rằng Chử Y Hàm là học thần, học cái gì cũng rất nhanh, chơi game chắc cũng hạng nhất, không giỏi lắm chỉ là cách nói khiêm tốn.
Nhìn Chử Y Hàm trong game đi phía trước, bị người ta bắn đến khi sắp cạn máu mới dùng thuật bắn súng bay lên trời giết chết đối phương. Ở trước của sổ nhảy nửa buổi cũng không thể nhảy qua, lúc lên xe cô cũng phải nhảy lấy đà, Văn Diên cuối cùng cũng nhận ra Chử Y Hàm thật sự không giỏi.
Thời Nhiễm bị thao tác của Chử Y Hàm làm buồn cười, không nhịn được trêu chọc: "Sao cậu học thì giỏi, mà chơi game thì cùi mía như thế hả?"
Chử Y Hàm mở mic, có chút ngượng ngùng nói: "Mình chơi không tốt liên lụy các cậu....... A! Bên chỗ mình có người."
Có hai đối thủ lục soát trong phòng, làm cô mất phân nửa máu.
Cô mở mic toàn bản đồ, đối thủ đội kia nghe thấy là giọng nói con gái dịu dàng, lập tức lên tiếng: "À, là giọng con gái nha, anh không đánh cưng đâu, đồng đội của cưng đâu?"
Chử Y Hàm mờ mịt, cô mím môi, không lên tiếng, cũng không dám cử động, cô có chút bất lực nhìn về phía Văn Diên.
Thời Nhiễm và học trò nhỏ quan tâm hỏi: "Sao rớt máu nhiều vậy?"
"Chỗ cậu ấy có 4 đối thủ, mình hiện đang trên lầu." Văn Diên vừa giải thích với bên Thời Nhiễm vừa kéo ghế đến gần Chử Y Hàm.
Đầu gối, bả vai của hai người chạm vào nhau. Văn Diên hơi nghiêng về phía trước tiếp cơ thể càng thân mật hơn. Vài sợi tóc mai rơi xuống lướt qua gò má của Chử Y Hàm, hơi hơi ngưa ngứa.
Chử Y Hàm căng thẳng thần kinh, quên cả hô hấp, đến khi Văn Diên tắt mic của cô ngồi thẳng dậy, cô mới chậm rãi thở ra một hơi.
Văn Diên liếc nhìn cô, cười cười an ủi: "Đừng sợ, chờ mình."
Chử Y Hàm mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ ừ một tiếng.
Bên kia vẫn đang nói chuyện với Chử Y Hàm: "Cưng là Omega à? Giọng ngọt như vậy nhất định là Omega rồi?"
"Em gái gọi bọn anh một tiếng ông xã, bọn anh mang em đi ăn gà, thế nào?". Ra chương nhanh nhất tại — ТRUМ TRUYEЛ. vn —
"Thôi thôi thôi, đừng có trêu chọc em gái người ta, nè cưng, gọi là anh trai tốt được rồi."
Bốn người bọn họ phát ra tiếng cười dung tục.
Chử Y Hàm nhẹ nhàng túm lấy tay áo Văn Diên, Văn Diên cau mày, con ngươi trở nên lạnh lẽo. Cô đập lọ thuốc đi thẳng lên lầu.
Nghe thấy tiếng bước chân, bốn tên đối thủ cảnh giác lên, nhưng hai người trong số họ mới vừa cầm súng đi ra ngoài đã bị Văn Diên bắn ngã. Động tác cô khéo léo đổi súng, lên đạn, vua Tần chạy quay cột*, đổi vị trí, trực tiếp diệt đội.
• 秦王绕柱 - Tóm gọn nội dung chính của câu này theo tui tìm hiểu là khi vua Tần (Tần Thủy Hoàng) bị Kinh Kha ám sát, thấy mình không thể chạy thoát được thì chạy vòng quanh chiếc cột đồng trên điện. Cả hai người chạy đuổi bắt vòng quanh cái cột đó. Vua Tần nhân cơ hội Kinh Kha bị phân tâm do quan hậu cần ném túi thuốc vào mặt thì lấy được gươm chém đứt chân trái của Kinh Kha. Tui nghĩ ý trong truyện là hai bên vờn nhau, cuối cùng nhân cơ hội đội kia phân tâm thì Văn Diên giết sạch.
Văn Diên mở mic toàn map cười giễu, "Chơi dở tệ, chỉ xứng bị kêu con trai."
Bốn tên đối thủ trong điện thoại văng tục, bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười.
Văn Diên xoay tay, liếm môi, chân mày nhướng lên, dương dương tự đắc: "Mình lợi hại không?"
"Lợi hại." Chử Y Hàm rũ mắt, tầm mắt chậm rãi lướt qua cánh môi ướt át đỏ tươi của Văn Diên. Chầm chậm khẽ nói: "Cậu lợi hại nhất."
[...]
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mùi mồ hôi thật sự rất ngột ngạt, Chim Nhỏ vất vả quá. Cho nên hôm nay được tiểu học thần hung hăng khen ngợi đó ~
Bắt được thiệt là nhiều bạn đáng yêu làm tàu ngầm đó nha!!!
Đừng keo kiệt bình luận mà! Không có bao lì xì nhỏ thì cũng cho tui chút xíu khích lệ được không ~
Tui nhìn thấy vài bạn dễ thương hỏi có phải cả hai đều xuyên không hay không ~ Thông minh quá đi mất, quả thật là cả hai đều xuyên không đó.
Nhưng cụ thể thế nào thì chậm rãi đọc tiếp đi ~ spoil truyện không phải là một tác giả tốt.
Sau khi biên tập thông báo rằng không được
Thêm ABO vào đằng sau tên truyện. Suy nghĩ thì đổi tên truyện một chút.
Còn nữa, lúc đầu tui đặt ra thiết lập A cái gì cũng có. Nhưng mà đến sau này, mặc dù tui muốn xem nhẹ không viết nhiều. Nhưng trong lòng tui lúc nào cũng lấn cấn, thật sự khó tiếp thu con gái phát triển cái đó. Cho nên sửa lại, A không có cái đó đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.