Chương 6: Lần thứ nhất bị cưỡng X và bị ép mở khoang thất (HHH) ♪(2)
Vô Sở Vị
20/11/2024
"Đau quá, Nhung Ngạn, mau lấy ra..." Cả người Chu Mạc đầy mồ hôi, hô hấp dồn dập, hai tay run rẩy nắm tay đối phương, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt tích tụ hơi nước, môi run run, tính khí của Nhung Ngạn lớn hơn gậy mát xa nhiều lần, khoang thất vừa khôi phục giờ như bị đâm xuyên qua, cảm giác đau đớn và xé rách quen thuộc khiến Chu Mạc vô thức run lên bần bật.
Nhung Ngạn cố kìm chế, nhưng không được vẫn là quá gấp, hậu huyệt cắn chặt khiến hắn không thể nhúc nhích được.
"Thả lỏng, Mạc, lần này ta nhất định phải đi vào khoang thất của em." Nhung Ngạn cắn lên tuyến thể của đối phương, truyền lượng lớn tín tức tố vào, hôn lên cần cổ anh, lưu lại từng vết hồng ngân, lướt xuống dưới, cắn đầu v* đối phương, chậm rãi liếm mút.
"A... Không được..." Trên ngực truyền đến cảm giác kích thích dời đi sự chú ý của Chu Mạc. Nhung Ngạn mút đầu v* anh rồi dùng răng nanh khẽ cắn,khóe miệng Chu Mạc tràn ra tiếng rên rỉ vừa đau khổ vừa sung sướng. đầu v* đã bị hắn dạy dỗ vô cùng mẫn cảm, cả người bắt đầu thả lỏng.
Đầu lưỡi Nhung Ngạn không ngừng liếm mút hạt nhỏ kia, nếu như Chu Mạc mang thai con hắn, có lẽ nơi này sẽ tiết ra sữa chăng? Vì vậy hắn lại dùng lực hút, hạ thân cũng nhẹ nhàng di chuyển, cảm nhận được cửa khoang thất thả lỏng, hắn cũng không ngừng lại, dùng sức đâm mạnh vào.
"A... ưm... đau quá, em đau quá..." Nơi yếu ớt nhất trong cơ thể bị chiếm lấy, nước mắt Chu Mạc không ngừng tuôn rơi, anh vặn vẹo muốn đẩy nam nhân đang nằm trên mình ra nhưng như vậy lại càng kích thích thú tính của hắn.
Nhung Ngạn chỉ thấy cái miệng nhỏ của đối phương không ngừng cắn chặt hắn, mấp máy hút hắn vào, nhất là khi Chu Mạc giãy giụa, vách tràng non mềm càng siết chặt lại, tính khí của hắn lại lớn thêm một vòng.
Cảm nhận được thứ kia lại lớn thêm, vách tràng ngoài bị trướng đau còn có cảm giác tê dại kì quái, kích thích anh giãy giụa, chạy trốn. Chu Mạc rất sợ, thực sự rất sợ, anh sợ Nhung Ngạn sẽ xuyên thủng anh, cũng sợ bản thân mình mất khống chế.
"Xin anh đó, Nhung Ngạn, em đau quá, đừng nên cử động nữa..." Thanh âm khàn khàn nức nở vang lên, kích thích này khiến Nhung Ngạn nổ tung, phân thân sưng to không chút lưu tình đâm mạnh vào sâu bên trong nội bích chật hẹp.
"A...." Nước mắt không ngừng tuôn rơi, cảm giác thân thể như bị chém làm đôi, đau đớn khiến anh không thể cử động được, hơi thở dần trở nên yếu ớt.
Tơ máu tràn ra từ chỗ hai người kết hợp, nhưng ngay lập tức lại bị phân thân của nam nhân đẩy vào.
Nhung Ngạn lúc này chẳng khác gì một dã thú chỉ biết động dục, hắn đỏ mắt thở hổn hển, hạ thân dùng sức đâm mạnh vào, lực đạo cùng tần suất kia như muốn đâm xuyên Chu Mạc, đóng chặt anh dưới thân hắn.
Chu Mạc bị đâm đến khó thở, kêu khóc và cầu xin nhưng lực đạo của nam nhân cũng không giảm chút nào, dường như muốn đâm mở khoang thất của anh, đâm tới tận cùng, mãi cho tới tận tử cung.
Linh hồn như bị những cú thúc của nam nhân đánh bay, anh chịu không nổi mà cầu khóc xin tha, hai tay nắm chặt bả vai hắn, tạo ra từng vệt dài.
"Ưm... không muốn, đau quá, sẽ bị đâm thủng mất, Nhung Ngạn, đừng như vậy... Xin anh, thả em ra..."
"Ha ha, Chu Mạc không thể được. Hiện tại ta chỉ muốn làm chết em, làm đến khi khoang thất của em mở ra, để em có thể mang thai con trai của ta."
"Không được, không... Nhung Ngạn, em sai rồi, đáng lẽ em không nên bỏ trốn! Xin anh mau buông em ra!" Lời nói bắt đầu lộn xộn, còn chưa nói hết câu móng tay đã ghim chặt vào cánh tay hắn: "Đau quá, mau lấy ra đi..."
Nhung Ngạn cười nhẹ một tiếng, coi như không nghe thấy lời Chu Mạc nói, hạ thân đâm mạnh vào nội bích non mềm. Có lẽ do máu khiến hắn trừu sáp càng thêm thông thuận, hắn còn cảm thấy bên trong Chu Mạc còn chảy nước, nội bích mềm mại hút chặt lấy hắn, để hắn đâm càng sâu và bên trong, toàn bộ phân thân thô dài đâm vào trong thân thể Chu Mạc, quy đầu cũng chạm vào cửa khoang thất.
"Hưm a..." Nội bích bị trừu sáp đến mềm mại, Chu Mạc giật mạnh một cái, cả người như vừa bị luồng điện đi qua.
"Đau quá, xin anh đó Nhung Ngạn..." Còn chưa dứt lời cầu xin, quy đầu to lớn đâm mạnh vào cửa khoang thất, bụng anh đau đớn, anh chỉ thấy, Nhung Ngạn muốn làm chết anh, muốn đâm thủng anh.
"Thật chặt, quá thoải mái..." Nhung Ngạn thở hổn hển, bên trong Chu Mạc vô cùng thoải mái, vách tràng ban đầu còn trúc trắc ngậm lấy hắn giờ như có sinh mệnh mà quấn chặt lấy phân thân, mềm mại hút lấy quy đầu. Cảm giác này khiến cả người hắn dần trở nên kích động.
"Xem xem, khoang thất của em đang hút chặt ta, muốn ta đâm sâu hơn nữa, em có cảm thấy không?" Nhung Ngạn vừa hỏi vừa di chuyển tính khí của mình, quy đầu lướt qua cửa khoang thất, nỗ lực tiến vào bên trong khoang thất nhỏ hẹp.
Ngay cả một câu Chu Mạc cũng chẳng nói nổi, thân mình không ngừng run lên, nước mắt sinh lý cứ thế trào ra, tính khí mềm nhũn cũng gắng gượng đứng lên, trào ra từng chút tinh dịch.
Nhung Ngạn cũng phát hiện ra điều này, hắn cười nhẹ xoa lên phân thân của anh: "Mạc, em đúng là kẻ lừa đảo, làm sao mà đau được, em xem, em còn sướng đến độ không nói lên lời cơ mà."
Dứt lời động tác lại càng nhanh hơn. Cửa khoang thất vẫn không chịu mở ra, Chu Mạc bị làm đến câm lặng, đau đớn khiến anh không thể thở nối, trên mặt là dấu nước mắt loang lổ, chỉ vô thức thấp giọng thút thít.
Trái lại, động tác của Nhung Ngạn ngày càng mạnh bạo, tín tức tố α tràn ngập phòng.
"Bé ngoan, mau mở khoang thất đi, để ta tiến vào." Nhung Ngạn nói một câu, vách tràng lại càng hút hắn chặt hơn, quy đầu không ngừng làm loạn trong cơ thể anh.
"A... Không mở... Van anh đó, thả tôi ra..." Tiếng rên rỉ khàn khàn nát vụn mang lên.
"Vì sao lại là tôi, vì sao..."
"Không có vì sao, không phải em từng nói α là động vật cấp thấp, chỉ biết động dục và giao phối hay sao?" Hắn lạnh lùng cười ra tiếng, bên tai anh thủ thỉ: "Mà ta – động vật cấp thấp này đã chọn em, để em trở thành đối tượng giao phối của ta, vì ta dựng dục duy trì đời sau..." Dứt lời, hắn tiếp tục động tác trừu sáp, lần này hắn nhất định phải đâm mở khoang thất của anh!
Chu Mạc bị hắn làm đến gần mất ý thức, nghe những lời này của hắn, đầu óc hỗn loạn miễn cưỡng thanh tỉnh... Anh từng nói.... Đầu óc hỗn loạn nhớ ra, những câu này, là khi anh ra ngoài giết tang thi mà cứu được một β.
"Đừng từ bỏ, cố gắng sống tiếp." Người yêu của β đó bị tang thi cắn chết, anh ta cũng không còn ý chí muốn sống nữa, Chu Mạc vì muốn người đó sống tiếp mà không ngừng an ủi anh ta. β đó hỏi anh, β vốn chẳng thể sống sót, không bằng để anh ta đi cùng bầu bạn của mình còn hơn. Chu Mạc trầm mặc một hồi, nói cho anh ta câu nói khiến anh vẫn kiên trì sống sót trong mạt thế.
"Thật ra tôi vẫn luôn tin, chỉ có β mới có thể sống sót trong mạt thế." Nhìn vẻ mặt của β đó, khóe miệng anh khẽ cong lên.
"Tất cả mọi người đều coi α và Ω là con cưng của Thần... Nhưng tôi không hề tin điều đó. α và Ω đều chưa tiến hóa hoàn toàn, bởi vì bọn họ không khống chế được tính dục, chỉ biết giao phối và sinh nở. Nếu thế giới hòa bình thì không nói, nhưng hiện tại là tận thế, nếu không khống chế được kì phát tình của bản thân, họ chẳng khác gì động vật cấp thấp cả. Tuy bọn họ có trí thông minh và năng lực cao, nhưng tôi vẫn cảm thấy gen của họ chưa phát triển đến mức hoàn mỹ. Nhưng β thì có thể khống chế tình dục của bản thân, cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi tín tức tố của α và Ω, mới có thể tồn tại...."
Chu Mạc khai sáng cho β kia, lời của anh có thể rất quá đáng nhưng bởi sự giáo dục của gia đình đã bao trùm nhận thức của anh, anh cũng tin, nếu có thể khống chế được dục vọng của mình mới có thể sống sót. Nhưng bởi vì quy tắc của Đế quốc đều muốn β kết thông gia với α hoặc Ω, bởi thế mà nhiều β vốn quen tự lập lại ỷ vào α.
"Hiện tại là tận thế, anh phải biết, chỉ có dựa vào mình mới có thể sống sót..."
Kết thúc hồi ức, Chu Mạc trợn mắt nhìn Nhung Ngạn, sắc mặt trắng bệch: "Anh, anh nghe được?"
Nhung Ngạn hôn một cái lên môi Chu Mạc như phần thưởng: "Phải, ta nghe được, còn nhớ vô cùng rõ. Em nói không sai, ta là động vật cấp thấp chỉ biết giao phối, bây giờ ta muốn em mở rộng khoang thất, để ta đi vào ký hiệu em!" Dứt lời hắn chặn Chu Mạc đang hoang mang muốn bỏ chạy lại, lực đạo so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn, hạ thân đâm mạnh như muốn xuyên thủng anh.
Nhung Ngạn cố kìm chế, nhưng không được vẫn là quá gấp, hậu huyệt cắn chặt khiến hắn không thể nhúc nhích được.
"Thả lỏng, Mạc, lần này ta nhất định phải đi vào khoang thất của em." Nhung Ngạn cắn lên tuyến thể của đối phương, truyền lượng lớn tín tức tố vào, hôn lên cần cổ anh, lưu lại từng vết hồng ngân, lướt xuống dưới, cắn đầu v* đối phương, chậm rãi liếm mút.
"A... Không được..." Trên ngực truyền đến cảm giác kích thích dời đi sự chú ý của Chu Mạc. Nhung Ngạn mút đầu v* anh rồi dùng răng nanh khẽ cắn,khóe miệng Chu Mạc tràn ra tiếng rên rỉ vừa đau khổ vừa sung sướng. đầu v* đã bị hắn dạy dỗ vô cùng mẫn cảm, cả người bắt đầu thả lỏng.
Đầu lưỡi Nhung Ngạn không ngừng liếm mút hạt nhỏ kia, nếu như Chu Mạc mang thai con hắn, có lẽ nơi này sẽ tiết ra sữa chăng? Vì vậy hắn lại dùng lực hút, hạ thân cũng nhẹ nhàng di chuyển, cảm nhận được cửa khoang thất thả lỏng, hắn cũng không ngừng lại, dùng sức đâm mạnh vào.
"A... ưm... đau quá, em đau quá..." Nơi yếu ớt nhất trong cơ thể bị chiếm lấy, nước mắt Chu Mạc không ngừng tuôn rơi, anh vặn vẹo muốn đẩy nam nhân đang nằm trên mình ra nhưng như vậy lại càng kích thích thú tính của hắn.
Nhung Ngạn chỉ thấy cái miệng nhỏ của đối phương không ngừng cắn chặt hắn, mấp máy hút hắn vào, nhất là khi Chu Mạc giãy giụa, vách tràng non mềm càng siết chặt lại, tính khí của hắn lại lớn thêm một vòng.
Cảm nhận được thứ kia lại lớn thêm, vách tràng ngoài bị trướng đau còn có cảm giác tê dại kì quái, kích thích anh giãy giụa, chạy trốn. Chu Mạc rất sợ, thực sự rất sợ, anh sợ Nhung Ngạn sẽ xuyên thủng anh, cũng sợ bản thân mình mất khống chế.
"Xin anh đó, Nhung Ngạn, em đau quá, đừng nên cử động nữa..." Thanh âm khàn khàn nức nở vang lên, kích thích này khiến Nhung Ngạn nổ tung, phân thân sưng to không chút lưu tình đâm mạnh vào sâu bên trong nội bích chật hẹp.
"A...." Nước mắt không ngừng tuôn rơi, cảm giác thân thể như bị chém làm đôi, đau đớn khiến anh không thể cử động được, hơi thở dần trở nên yếu ớt.
Tơ máu tràn ra từ chỗ hai người kết hợp, nhưng ngay lập tức lại bị phân thân của nam nhân đẩy vào.
Nhung Ngạn lúc này chẳng khác gì một dã thú chỉ biết động dục, hắn đỏ mắt thở hổn hển, hạ thân dùng sức đâm mạnh vào, lực đạo cùng tần suất kia như muốn đâm xuyên Chu Mạc, đóng chặt anh dưới thân hắn.
Chu Mạc bị đâm đến khó thở, kêu khóc và cầu xin nhưng lực đạo của nam nhân cũng không giảm chút nào, dường như muốn đâm mở khoang thất của anh, đâm tới tận cùng, mãi cho tới tận tử cung.
Linh hồn như bị những cú thúc của nam nhân đánh bay, anh chịu không nổi mà cầu khóc xin tha, hai tay nắm chặt bả vai hắn, tạo ra từng vệt dài.
"Ưm... không muốn, đau quá, sẽ bị đâm thủng mất, Nhung Ngạn, đừng như vậy... Xin anh, thả em ra..."
"Ha ha, Chu Mạc không thể được. Hiện tại ta chỉ muốn làm chết em, làm đến khi khoang thất của em mở ra, để em có thể mang thai con trai của ta."
"Không được, không... Nhung Ngạn, em sai rồi, đáng lẽ em không nên bỏ trốn! Xin anh mau buông em ra!" Lời nói bắt đầu lộn xộn, còn chưa nói hết câu móng tay đã ghim chặt vào cánh tay hắn: "Đau quá, mau lấy ra đi..."
Nhung Ngạn cười nhẹ một tiếng, coi như không nghe thấy lời Chu Mạc nói, hạ thân đâm mạnh vào nội bích non mềm. Có lẽ do máu khiến hắn trừu sáp càng thêm thông thuận, hắn còn cảm thấy bên trong Chu Mạc còn chảy nước, nội bích mềm mại hút chặt lấy hắn, để hắn đâm càng sâu và bên trong, toàn bộ phân thân thô dài đâm vào trong thân thể Chu Mạc, quy đầu cũng chạm vào cửa khoang thất.
"Hưm a..." Nội bích bị trừu sáp đến mềm mại, Chu Mạc giật mạnh một cái, cả người như vừa bị luồng điện đi qua.
"Đau quá, xin anh đó Nhung Ngạn..." Còn chưa dứt lời cầu xin, quy đầu to lớn đâm mạnh vào cửa khoang thất, bụng anh đau đớn, anh chỉ thấy, Nhung Ngạn muốn làm chết anh, muốn đâm thủng anh.
"Thật chặt, quá thoải mái..." Nhung Ngạn thở hổn hển, bên trong Chu Mạc vô cùng thoải mái, vách tràng ban đầu còn trúc trắc ngậm lấy hắn giờ như có sinh mệnh mà quấn chặt lấy phân thân, mềm mại hút lấy quy đầu. Cảm giác này khiến cả người hắn dần trở nên kích động.
"Xem xem, khoang thất của em đang hút chặt ta, muốn ta đâm sâu hơn nữa, em có cảm thấy không?" Nhung Ngạn vừa hỏi vừa di chuyển tính khí của mình, quy đầu lướt qua cửa khoang thất, nỗ lực tiến vào bên trong khoang thất nhỏ hẹp.
Ngay cả một câu Chu Mạc cũng chẳng nói nổi, thân mình không ngừng run lên, nước mắt sinh lý cứ thế trào ra, tính khí mềm nhũn cũng gắng gượng đứng lên, trào ra từng chút tinh dịch.
Nhung Ngạn cũng phát hiện ra điều này, hắn cười nhẹ xoa lên phân thân của anh: "Mạc, em đúng là kẻ lừa đảo, làm sao mà đau được, em xem, em còn sướng đến độ không nói lên lời cơ mà."
Dứt lời động tác lại càng nhanh hơn. Cửa khoang thất vẫn không chịu mở ra, Chu Mạc bị làm đến câm lặng, đau đớn khiến anh không thể thở nối, trên mặt là dấu nước mắt loang lổ, chỉ vô thức thấp giọng thút thít.
Trái lại, động tác của Nhung Ngạn ngày càng mạnh bạo, tín tức tố α tràn ngập phòng.
"Bé ngoan, mau mở khoang thất đi, để ta tiến vào." Nhung Ngạn nói một câu, vách tràng lại càng hút hắn chặt hơn, quy đầu không ngừng làm loạn trong cơ thể anh.
"A... Không mở... Van anh đó, thả tôi ra..." Tiếng rên rỉ khàn khàn nát vụn mang lên.
"Vì sao lại là tôi, vì sao..."
"Không có vì sao, không phải em từng nói α là động vật cấp thấp, chỉ biết động dục và giao phối hay sao?" Hắn lạnh lùng cười ra tiếng, bên tai anh thủ thỉ: "Mà ta – động vật cấp thấp này đã chọn em, để em trở thành đối tượng giao phối của ta, vì ta dựng dục duy trì đời sau..." Dứt lời, hắn tiếp tục động tác trừu sáp, lần này hắn nhất định phải đâm mở khoang thất của anh!
Chu Mạc bị hắn làm đến gần mất ý thức, nghe những lời này của hắn, đầu óc hỗn loạn miễn cưỡng thanh tỉnh... Anh từng nói.... Đầu óc hỗn loạn nhớ ra, những câu này, là khi anh ra ngoài giết tang thi mà cứu được một β.
"Đừng từ bỏ, cố gắng sống tiếp." Người yêu của β đó bị tang thi cắn chết, anh ta cũng không còn ý chí muốn sống nữa, Chu Mạc vì muốn người đó sống tiếp mà không ngừng an ủi anh ta. β đó hỏi anh, β vốn chẳng thể sống sót, không bằng để anh ta đi cùng bầu bạn của mình còn hơn. Chu Mạc trầm mặc một hồi, nói cho anh ta câu nói khiến anh vẫn kiên trì sống sót trong mạt thế.
"Thật ra tôi vẫn luôn tin, chỉ có β mới có thể sống sót trong mạt thế." Nhìn vẻ mặt của β đó, khóe miệng anh khẽ cong lên.
"Tất cả mọi người đều coi α và Ω là con cưng của Thần... Nhưng tôi không hề tin điều đó. α và Ω đều chưa tiến hóa hoàn toàn, bởi vì bọn họ không khống chế được tính dục, chỉ biết giao phối và sinh nở. Nếu thế giới hòa bình thì không nói, nhưng hiện tại là tận thế, nếu không khống chế được kì phát tình của bản thân, họ chẳng khác gì động vật cấp thấp cả. Tuy bọn họ có trí thông minh và năng lực cao, nhưng tôi vẫn cảm thấy gen của họ chưa phát triển đến mức hoàn mỹ. Nhưng β thì có thể khống chế tình dục của bản thân, cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi tín tức tố của α và Ω, mới có thể tồn tại...."
Chu Mạc khai sáng cho β kia, lời của anh có thể rất quá đáng nhưng bởi sự giáo dục của gia đình đã bao trùm nhận thức của anh, anh cũng tin, nếu có thể khống chế được dục vọng của mình mới có thể sống sót. Nhưng bởi vì quy tắc của Đế quốc đều muốn β kết thông gia với α hoặc Ω, bởi thế mà nhiều β vốn quen tự lập lại ỷ vào α.
"Hiện tại là tận thế, anh phải biết, chỉ có dựa vào mình mới có thể sống sót..."
Kết thúc hồi ức, Chu Mạc trợn mắt nhìn Nhung Ngạn, sắc mặt trắng bệch: "Anh, anh nghe được?"
Nhung Ngạn hôn một cái lên môi Chu Mạc như phần thưởng: "Phải, ta nghe được, còn nhớ vô cùng rõ. Em nói không sai, ta là động vật cấp thấp chỉ biết giao phối, bây giờ ta muốn em mở rộng khoang thất, để ta đi vào ký hiệu em!" Dứt lời hắn chặn Chu Mạc đang hoang mang muốn bỏ chạy lại, lực đạo so với lúc trước còn mạnh mẽ hơn, hạ thân đâm mạnh như muốn xuyên thủng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.