Chương 11
Tạ Vãn Niên
15/05/2024
Ở bãi đậu xe bên ngoài phim trường, Kiều Việt đến gần một chiếc Maybach
màu bạc lấp lánh, gõ hai cái vào cửa xe. Kính xe hạ dần dần xuống, hiện
ra gương mặt cương nghị của Bành Thừa. Bành Thừa để kiểu tóc húi cua,
mày rậm mắt to, tràn đầy nhiệt huyết, có một ít râu trên cằm. Mặc vest
màu xám tro, để lộ một nửa hình xăm ở bên phải cần cổ, không nhìn rõ đó
là hình gì, hệt như bản thân anh ta vậy, thần bí khó lường như nhau.
"Anh Bành ạ." Kiều Việt đứng ở ngoài xe, thờ ơ mà nói, "Lâu rồi không gặp."
Sắc trời đã tối, không khí mát mẻ, mây đen dày đặc, như khu rừng lật ngược lại vậy. Trong tích tắc, trời bắt đầu đổ mưa phùn.
Kiều Việt vẫn mặc mỗi một chiếc áo len mỏng tang, sợi len lặng lẽ ngấm một ít hạt mưa, lại thêm đèn xe chiếu vào nên chiếc áo lấp lánh ánh sáng. Kiều Việt đứng thẳng, dáng người thon gầy.
Bành Thừa mở cửa xe bên kia, vẫy tay ra hiệu với Kiều Việt: "Lên xe rồi hẵng nói chuyện."
Kiều Việt ngồi ở ghế phụ, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang chìm sâu trong suy nghĩ của bản thân mà quên mất chính mình đang ở nơi nào. Bành Thừa cũng không hối thúc cậu. Một lúc lâu sau, Kiều Việt mới quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Hôm nay anh Bành tới đây có việc gì sao? Nếu như không có chuyện gì, tôi sẽ không làm mất thời gian của anh nữa."
Bành Thừa quan sát cậu một vòng, đưa mắt nhìn sang phía trước: "Đạo diễn Kiều đúng là không hiểu nhân tình thế thái gì cả. Lợi dụng tôi xong thì vứt bỏ ngay."
Ngoài cửa sổ, mưa liên miên không ngớt, sương mù bao phủ dãy núi trùng trùng.
Im lặng một chốc, Kiều Việt mới bắt đầu nói: "Cảm ơn anh Bành đã giúp đỡ. Nhưng hình như anh đã hiểu lầm gì đó thì phải, chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp tác làm ăn mà thôi."
Bành Thừa nhìn chằm chằm cậu mấy giây, cố ý nói bóng nói gió: "Cậu sợ cái gì? Sợ tôi ăn thịt cậu sao? Chú Kiều giới thiệu cậu cho tôi có dụng ý gì, so với tôi thì cậu phải hiểu hơn chứ nhỉ."
Kiều Việt dựa lưng vào cửa xe, nhẹ giọng nói: "Tôi biết. Chỉ là tôi không hiểu tại sao anh lại tới tìm tôi. Diễn mãi như thế không mệt mỏi sao? Nhìn anh cũng đâu giống thích tôi."
Bầu không khí lại rơi vào trầm lặng.
Bành Thừa nhấn nút cần gạt gạt hết nước mưa trên kính, nước mưa từng hàng đi xuống, tựa như từng dòng nước mắt đang rơi.
Kiều Việt nắm tay nắm cửa định rời đi, lại nghe Bành Thừa đột nhiên cười hai tiếng, dùng giọng điệu kì quái nói: "Với ngoại hình và tính cách của đạo diễn Kiều, tôi sao có thể không thích cho được? Hai chúng ta đều là người trong giới. Kết hôn với ai cũng giống như nhau cả thôi. Nếu đã như vậy, đương nhiên tôi phải chọn người đẹp rồi. Gia đình của tôi khá thích cậu, chắc hẳn chú Kiều cũng hài lòng về gia đình tôi. Tôi đoán đạo diễn Kiều cũng không có lựa chọn nào tốt hơn tôi nhỉ. Không bằng chúng ta hợp tác cùng nhau duy trì hôn nhân hình thức thì sao? Sau khi kết hôn, đôi bên sẽ không can thiệp chuyện riêng của nhau. Nếu như đạo diễn Kiều có hứng thú, cậu và tôi có thể bồi dưỡng tình cảm thêm. Dù sao tôi cũng có thể giúp cậu vào kỳ phát tình. Nói chung thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể..."
"Cảm ơn ý tốt của anh Bành. Tôi rất cảm kích về điều đó." Kiều Việt mở cửa xe. Trước khi rời đi, giọng nói vừa mệt mỏi vừa nhấn mạnh, "Hi vọng anh Bành nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới đây nữa, tạm biệt."
Bành Thừa ở đằng sau cậu, nói vọng: "Hi vọng đạo diễn Kiều suy nghĩ một chút về lời đề nghị của tôi. Khi nào có thời gian tôi sẽ ghé thăm tiếp."
Kiều Việt không lên tiếng. Cậu đội mưa quay về khách sạn gần trường quay, bước chân chầm chậm, bóng lưng có chút tiêu điều.
Mưa càng lúc càng lớn, khắp người Kiều Việt đẫm nước. Cậu đi tới chỗ trạm dừng xe buýt. Mở điện thoại ra như thể vừa tỉnh giấc chiêm bao, thấy nửa tiếng trước Kiều Vinh gửi tin nhắn đến. Kể từ lúc cậu vào trường quay, cậu luôn để điện thoại ở chế độ im lặng, trong suốt quá trình quay phim cũng không hề động vào, mãi đến khi kết thúc công việc mới mở lại.
Kiều Vinh nói: "Anh, dạo này anh thế nào rồi? Ăn uống thật ngon vào nhé, tuần sau em sẽ tới thăm anh." Kiều Vinh là sinh viên năm nhất của Học viện Điện ảnh và Truyền hình tại thành phố Z, sắp tới kết thúc kì nghỉ đông sẽ phải quay lại trường học.
Kiều Việt: "Mọi thứ đều ổn cả. Em không cần đến đây đâu. Cố gắng học tập cho giỏi là được."
Tin nhắn gửi đi thành công, Kiều Vinh ngay lập tức trả lời: "Anh ăn cơm tối chưa? Cái người kia, à Hà Tịch Dương, biểu hiện của cậu ta thế nào?"
Kiều Việt dừng lại một chút, nói: "Ăn rồi, vẫn ổn."
Lúc này, đột nhiên điện thoại hiện thông báo có người đang gọi đến. Người gọi là ba Kiều. Kiều Việt lẳng lặng nhìn màn hình vài giây, ấn nghe. Cậu còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe ba Kiều hỏi: "Cậu suy nghĩ đến đâu rồi?"
"Vẫn chưa ạ..." Kiều Việt chật vật phun ra ba chữ.
Dường như nghe được tiếng ba Kiều thở dài: "Lề mề quá. Tôi thấy nhà họ Bành cũng không tệ, cậu nên liên lạc qua lại với họ nhiều lên đi. Quay phim thì có lợi ích gì cơ chứ. Nếu như không có nhà họ Kiều này, cậu chả là cái thá gì cả."
Ba Kiều nói xong liền cúp điện thoại. Không cho Kiều Việt có cơ hội thương lượng hay từ chối, mà bản thân cậu cũng chẳng có quyền từ chối.
Trong mấy phút đồng hồ vừa rồi, Kiều Vinh gửi mấy chục tin nhắn cho cậu để hỏi thăm tình hình của Hà Tịch Dương. Kiều Việt ngơ ngẩn tắt màn hình, nhìn về một nơi xa xăm mờ mịt.
Đèn điều khiển bằng giọng nói chợt tắt. Trạm chờ xe buýt bỗng chìm vào khoảng không ảm đạm tối tăm, chỉ còn bóng dáng mơ hồ qua lại.
Kiều Việt về đến khách sạn đã là chín giờ tối. Khi cậu mở cửa phòng, còn chưa kịp bật đèn lên, đã bị một nguồn sức mạnh ôm vào trong lòng.
Trong bóng tối, Kiều Việt hoảng sợ vài giây. Đợi đến khi nhịp thở trở lại bình thường, nhẹ giọng hỏi: "Lục Tranh?"
"Là tôi." Lục Tranh khẽ hừ một tiếng, giữ chặt cánh tay Kiều Việt. Có vẻ rất vui vẻ, "Mũi của đạo diễn Kiều thính thật đấy. Tôi còn tưởng rằng em đã quên mất mùi hương của tôi rồi đấy... Làm sao thế này, em mắc mưa à?"
Lục Tranh sờ khắp người Kiều Việt. Cả người cậu, từ đầu đến mông đều ướt nhẹp.
Kiều Việt không quan tâm lắm. Ngược lại cậu hệt như được trút bỏ hết gánh nặng, mỏi mệt tựa vào vai của Lục Tranh, thấp giọng nói: "Sao anh lại ở đây?"
Lục Tranh có cảm giác kì quái. Nếu là trước đây, Kiều Việt đã đuổi hắn đi từ lâu rồi... Hắn im lặng nghĩ một lát, mập mờ nói: "Tôi đến đây là vì nhớ em. Đạo diễn Kiều đi tiệc gặp người đẹp nào mà muộn như vậy rồi mới về thế?"
"Biết rõ rồi còn hỏi. Tôi đi gặp Bành Thừa." Kiều Việt không chút che giấu nói.
"Dùng chỗ nào biết?" Lục Tranh lấy ngón tay, cách một lớp quần đè xuống lỗ nhỏ của Kiều Việt, giọng trầm thấp đầy dục vọng, "Chỗ này sao?"
Kiều Việt nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, trả lời: "Đúng vậy, anh hài lòng chưa?"
Lục Tranh ghé đầu vào hõm cổ Kiều Việt, cẩn thận ngửi một lúc, lắc đầu: "Không hài lòng, em nói dối."
"Nhạt nhẽo quá." Kiều Việt trào phúng nói. Cuối cùng cũng đẩy hắn ra. Dựa vào ánh sáng ngoài cửa, bật đèn lên.
Thoáng chốc cả căn phòng trở nên sáng sủa đến mức chói mắt.
Kiều Việt chớp chớp mắt, cố nháy mắt để thích ứng với ánh sáng. Ngay lập tức nhìn thấy Alpha đã lâu không gặp.
Lục Tranh mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, đai thắt lưng buộc một cách lỏng lẻo, lộ ra phần lớn cơ ngực săn chắc, mơ hồ ở đó còn đọng lại những giọt nước. Mái tóc ướt rũ trên trán, có một cảm giác đẹp hỗn loạn.
Lục Tranh mỉm cười, bắt lấy tay trái của Kiều Việt, dụ dỗ nói: "Đẹp không? Em muốn sờ thì cứ sờ đi."
Kiều Việt nghiêm túc nhéo vào cơ bắp của hắn, thản nhiên nói: "Cứng quá đi."
Lòng Lục Tranh nhất thời dấy lên lửa dục, nắm cằm Kiều Việt hỏi: "Hôm nay em làm sao vậy?"
Kiều Việt cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn Lục Tranh, ánh mắt loé sáng: "Không có chuyện gì đâu. Chỉ là tôi có chút đói bụng thôi."
"Anh Bành không mời em ăn cơm hả? Hay là em vẫn chưa no?" Lục Tranh hỏi.
Kiều Việt lắc đầu, không biết là khẳng định hay là phủ nhận, lặp lại: "Tôi đói."
Lục Tranh buông Kiều Việt ra, tìm điện thoại. Một bên tìm số điện thoại chăm sóc khách hàng của khách sạn, một bên hỏi: "Em muốn ăn cái gì? Để tôi đặt đồ ăn cho em, đồ ăn chắc sẽ có trước mười hai giờ."
"Muốn ăn khúc thịt kia thôi." Kiều Việt cởi bỏ chiếc áo tắm Lục Tranh đang mặc. Đưa bàn tay phải trắng nõn của mình về phía khu vực cấm.
"Bụp" một tiếng, Lục Tranh ném chiếc điện thoại trên mặt đất.
Hắn bắt được tay của Kiều Việt, không thể tin nổi, nói: "Em vừa nói cái gì?"
Tay còn lại của Kiều Việt vòng qua cổ Lục Tranh, nghiêng đầu hỏi: "Không phải anh muốn cùng tôi làm bạn tình sao? Không phải anh tới tận đây chỉ để lên giường với tôi sao? Vậy thì đánh dấu tôi đi, muốn làm cái gì cũng được."
Vòng tay của Omega vừa ấm áp vừa mềm mại, biểu cảm ngây ngô hờ hững, như thể đang nói một chuyện nhỏ không đáng để nhắc đến.
Cơ hội được giữ chặt lấy Omega đột ngột giáng xuống đầu, không chút phòng bị, cũng có chút không thực tế. Thế nhưng Lục Tranh không có nổi một cảm giác thành tựu. Rồi khi hắn đối mặt với dáng vẻ hiện tại của Kiều Việt, hắn chẳng còn sức lực chống đỡ nổi. Trên trán nổi đầy gân xanh, phía dưới căng phồng, gồ lên bốn góc chiếc quần lót màu đen, khiến người ta không thể không nhìn thấy.
"Nào, dùng dương v*t của anh chịch mở khoang sinh sản của tôi ra, bắn hết tinh dịch của anh vào đó đi. Chịch tôi đến khi nào mang thai thì mới thôi..." Kiều Việt dùng giọng lạnh lùng nói ra mấy câu dâm đãng. Đã vậy cậu còn dùng đùi cạ lên người Lục Tranh. Lời nói và hành động của cậu gần như đã đánh tan lý trí của Lục Tranh.
Lục Tranh bế ngang Kiều Việt lên, ném lên giường lớn, cởi hết quần áo ướt của Kiều Việt ra. Sau đó mới cởi áo tắm trên người mình, hai chân dang rộng, quỳ xuống giữa hai chân Kiều Việt. Xuyên qua lớp quần lót, thứ thô to kia cọ vào đôi môi Kiều Việt: "Đây là lời em nói đấy, đừng có hối hận."
Giọng điệu cứng nhắc, lộ ra vẻ tức giận.
"Há miệng ra ăn đi." Lục Tranh nói.
Kiều Việt nằm ngửa trên giường, không nói một lời. Khóe mắt lại càng lúc càng đỏ, giống như một giây sau sẽ rơi nước mắt vậy.
Nhưng mà không có gì cả.
Có vẻ hắn đang tức giận. Vươn tay kéo quần lót của Lục Tranh xuống, dương v*t đỏ lựng thoát khỏi sự kìm kẹp, đập thẳng vào cằm của Kiều Việt. Kiều Việt cầm lấy côn th*t của Lục Tranh, ngậm lấy quy đầu nhẵn bóng, tản ra mùi sữa tắm vào trong miệng.
Nhìn chung Kiều Việt không hề có kỹ xảo căn bản gì. Ngoại trừ chỉ biết lè lưỡi liếm láp lộn xộn, cộng thêm việc dùng răng cạ vào nữa.
Dù là như thế, Lục Tranh cũng đủ sướng đến mức muốn bay lên thiên đường. Hắn trầm giọng rên rỉ thở dốc, đồng thời nhìn chằm chằm Kiều Việt.
Kiều Việt cũng mở to hai mắt nhìn hắn, thậm chí quên cả việc phải chớp mắt. Ánh mắt càng ngày càng mất đi tiêu cự, viền mắt dần dần dâng lên một tầng nước.
"Mẹ nó." Lục Tranh thấp giọng chửi một câu, nhanh chóng rút dương v*t ra khỏi miệng cậu. Ẩn nhẫn mà ôm lấy Kiều Việt vào lòng. Hắn sợ giây tiếp theo bản thân không nhịn được mà đâm xuống cuống họng của Kiều Việt mất.
Kiều Việt chưa kịp phản kháng thì Lục Tranh đã nhượng bộ trước. Thời gian còn chưa được ba mươi giây.
Hai phút sau, Lục Tranh mới bình tĩnh lại được. Hắn vuốt tóc Kiều Việt, bất đắc dĩ nói: "Sao em lại khóc? Em đói đến vậy sao?"
Kiều Việt không nóng không lạnh nói, giọng điệu bình thản. Nhưng nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn, ướt cả ngực Lục Tranh.
"Em đau ở chỗ nào?" Lục Tranh kéo người ra khỏi lồng ngực. Mới phát hiện sắc mặt Kiều Việt tái nhợt, đôi môi trắng bệch, trên trán đổ không ít mồ hôi.
Kiều Việt nhắm mắt lại, cau chặt mày, lông mi run rẩy, tựa như vô cùng đau đớn. Cậu nắm lấy tay của Lục Tranh đặt lên bụng của mình, không ngừng nỉ non: "Đau..."
"Đau dạ dày? Em có đem theo thuốc dạ dày không?"
Lục Tranh vội vàng xoa xoa bụng Kiều Việt. Thuận tiện cầm điện thoại di động may mắn không bị hư sau cú vứt mới nãy, gọi điện đặt đồ ăn.
Kiều Việt yếu ớt gật đầu, chỉ vào chiếc tủ cạnh đầu giường. Lục Tranh lập tức tìm ra thuốc dạ dày, đưa hai viên cho Kiều Việt uống trước. Sau đó hắn lấy khăn lông lau mồ hôi cho cậu.
"Đắng quá." Kiều Việt ghét bỏ nhíu mày, có chút giống con nít.
Lục Tranh nhéo chóp mũi của cậu, buồn cười nói: "Ai bảo em không ăn cơm đúng giờ đúng giấc."
"Cơm của đoàn phim không ngon." Kiều Việt nắm lấy tay của Lục Tranh, ý bảo hắn tiếp tục giúp mình xoa bụng.
Lục Tranh thở dài: "Cuối cùng em cũng chịu nói thật rồi sao." Hắn đưa đôi bàn tay ấm áp khô ráo ra, vuốt ve xoa nắn làn da bóng loáng mịn màng, ho khan hai tiếng. Cuối cùng mới mặc đồ ngủ cho Kiều Việt.
Kiều Việt dần dần thả lỏng người, vẫn nhắm nghiền mắt, im lặng hưởng thụ sự phục vụ của Lục Tranh. Không khí yên tĩnh ám muội, tràn ngập mùi pheromone của Alpha và Omega đan xen với nhau.
Không ai phá vỡ sự im lặng này, mãi cho đến khi chuông cửa vang lên.
"Chắc là người ta mang đồ ăn đến. Để tôi đi xem thử."
Lục Tranh đắp chăn cho Kiều Việt, mặc quần áo tử tế rồi mới xuống giường. Ai mà ngờ, vừa mở cửa phòng ra thì đã bị một Omega ngọt mềm nhào vào lòng hắn
"Anh Bành ạ." Kiều Việt đứng ở ngoài xe, thờ ơ mà nói, "Lâu rồi không gặp."
Sắc trời đã tối, không khí mát mẻ, mây đen dày đặc, như khu rừng lật ngược lại vậy. Trong tích tắc, trời bắt đầu đổ mưa phùn.
Kiều Việt vẫn mặc mỗi một chiếc áo len mỏng tang, sợi len lặng lẽ ngấm một ít hạt mưa, lại thêm đèn xe chiếu vào nên chiếc áo lấp lánh ánh sáng. Kiều Việt đứng thẳng, dáng người thon gầy.
Bành Thừa mở cửa xe bên kia, vẫy tay ra hiệu với Kiều Việt: "Lên xe rồi hẵng nói chuyện."
Kiều Việt ngồi ở ghế phụ, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang chìm sâu trong suy nghĩ của bản thân mà quên mất chính mình đang ở nơi nào. Bành Thừa cũng không hối thúc cậu. Một lúc lâu sau, Kiều Việt mới quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Hôm nay anh Bành tới đây có việc gì sao? Nếu như không có chuyện gì, tôi sẽ không làm mất thời gian của anh nữa."
Bành Thừa quan sát cậu một vòng, đưa mắt nhìn sang phía trước: "Đạo diễn Kiều đúng là không hiểu nhân tình thế thái gì cả. Lợi dụng tôi xong thì vứt bỏ ngay."
Ngoài cửa sổ, mưa liên miên không ngớt, sương mù bao phủ dãy núi trùng trùng.
Im lặng một chốc, Kiều Việt mới bắt đầu nói: "Cảm ơn anh Bành đã giúp đỡ. Nhưng hình như anh đã hiểu lầm gì đó thì phải, chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp tác làm ăn mà thôi."
Bành Thừa nhìn chằm chằm cậu mấy giây, cố ý nói bóng nói gió: "Cậu sợ cái gì? Sợ tôi ăn thịt cậu sao? Chú Kiều giới thiệu cậu cho tôi có dụng ý gì, so với tôi thì cậu phải hiểu hơn chứ nhỉ."
Kiều Việt dựa lưng vào cửa xe, nhẹ giọng nói: "Tôi biết. Chỉ là tôi không hiểu tại sao anh lại tới tìm tôi. Diễn mãi như thế không mệt mỏi sao? Nhìn anh cũng đâu giống thích tôi."
Bầu không khí lại rơi vào trầm lặng.
Bành Thừa nhấn nút cần gạt gạt hết nước mưa trên kính, nước mưa từng hàng đi xuống, tựa như từng dòng nước mắt đang rơi.
Kiều Việt nắm tay nắm cửa định rời đi, lại nghe Bành Thừa đột nhiên cười hai tiếng, dùng giọng điệu kì quái nói: "Với ngoại hình và tính cách của đạo diễn Kiều, tôi sao có thể không thích cho được? Hai chúng ta đều là người trong giới. Kết hôn với ai cũng giống như nhau cả thôi. Nếu đã như vậy, đương nhiên tôi phải chọn người đẹp rồi. Gia đình của tôi khá thích cậu, chắc hẳn chú Kiều cũng hài lòng về gia đình tôi. Tôi đoán đạo diễn Kiều cũng không có lựa chọn nào tốt hơn tôi nhỉ. Không bằng chúng ta hợp tác cùng nhau duy trì hôn nhân hình thức thì sao? Sau khi kết hôn, đôi bên sẽ không can thiệp chuyện riêng của nhau. Nếu như đạo diễn Kiều có hứng thú, cậu và tôi có thể bồi dưỡng tình cảm thêm. Dù sao tôi cũng có thể giúp cậu vào kỳ phát tình. Nói chung thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể..."
"Cảm ơn ý tốt của anh Bành. Tôi rất cảm kích về điều đó." Kiều Việt mở cửa xe. Trước khi rời đi, giọng nói vừa mệt mỏi vừa nhấn mạnh, "Hi vọng anh Bành nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới đây nữa, tạm biệt."
Bành Thừa ở đằng sau cậu, nói vọng: "Hi vọng đạo diễn Kiều suy nghĩ một chút về lời đề nghị của tôi. Khi nào có thời gian tôi sẽ ghé thăm tiếp."
Kiều Việt không lên tiếng. Cậu đội mưa quay về khách sạn gần trường quay, bước chân chầm chậm, bóng lưng có chút tiêu điều.
Mưa càng lúc càng lớn, khắp người Kiều Việt đẫm nước. Cậu đi tới chỗ trạm dừng xe buýt. Mở điện thoại ra như thể vừa tỉnh giấc chiêm bao, thấy nửa tiếng trước Kiều Vinh gửi tin nhắn đến. Kể từ lúc cậu vào trường quay, cậu luôn để điện thoại ở chế độ im lặng, trong suốt quá trình quay phim cũng không hề động vào, mãi đến khi kết thúc công việc mới mở lại.
Kiều Vinh nói: "Anh, dạo này anh thế nào rồi? Ăn uống thật ngon vào nhé, tuần sau em sẽ tới thăm anh." Kiều Vinh là sinh viên năm nhất của Học viện Điện ảnh và Truyền hình tại thành phố Z, sắp tới kết thúc kì nghỉ đông sẽ phải quay lại trường học.
Kiều Việt: "Mọi thứ đều ổn cả. Em không cần đến đây đâu. Cố gắng học tập cho giỏi là được."
Tin nhắn gửi đi thành công, Kiều Vinh ngay lập tức trả lời: "Anh ăn cơm tối chưa? Cái người kia, à Hà Tịch Dương, biểu hiện của cậu ta thế nào?"
Kiều Việt dừng lại một chút, nói: "Ăn rồi, vẫn ổn."
Lúc này, đột nhiên điện thoại hiện thông báo có người đang gọi đến. Người gọi là ba Kiều. Kiều Việt lẳng lặng nhìn màn hình vài giây, ấn nghe. Cậu còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe ba Kiều hỏi: "Cậu suy nghĩ đến đâu rồi?"
"Vẫn chưa ạ..." Kiều Việt chật vật phun ra ba chữ.
Dường như nghe được tiếng ba Kiều thở dài: "Lề mề quá. Tôi thấy nhà họ Bành cũng không tệ, cậu nên liên lạc qua lại với họ nhiều lên đi. Quay phim thì có lợi ích gì cơ chứ. Nếu như không có nhà họ Kiều này, cậu chả là cái thá gì cả."
Ba Kiều nói xong liền cúp điện thoại. Không cho Kiều Việt có cơ hội thương lượng hay từ chối, mà bản thân cậu cũng chẳng có quyền từ chối.
Trong mấy phút đồng hồ vừa rồi, Kiều Vinh gửi mấy chục tin nhắn cho cậu để hỏi thăm tình hình của Hà Tịch Dương. Kiều Việt ngơ ngẩn tắt màn hình, nhìn về một nơi xa xăm mờ mịt.
Đèn điều khiển bằng giọng nói chợt tắt. Trạm chờ xe buýt bỗng chìm vào khoảng không ảm đạm tối tăm, chỉ còn bóng dáng mơ hồ qua lại.
Kiều Việt về đến khách sạn đã là chín giờ tối. Khi cậu mở cửa phòng, còn chưa kịp bật đèn lên, đã bị một nguồn sức mạnh ôm vào trong lòng.
Trong bóng tối, Kiều Việt hoảng sợ vài giây. Đợi đến khi nhịp thở trở lại bình thường, nhẹ giọng hỏi: "Lục Tranh?"
"Là tôi." Lục Tranh khẽ hừ một tiếng, giữ chặt cánh tay Kiều Việt. Có vẻ rất vui vẻ, "Mũi của đạo diễn Kiều thính thật đấy. Tôi còn tưởng rằng em đã quên mất mùi hương của tôi rồi đấy... Làm sao thế này, em mắc mưa à?"
Lục Tranh sờ khắp người Kiều Việt. Cả người cậu, từ đầu đến mông đều ướt nhẹp.
Kiều Việt không quan tâm lắm. Ngược lại cậu hệt như được trút bỏ hết gánh nặng, mỏi mệt tựa vào vai của Lục Tranh, thấp giọng nói: "Sao anh lại ở đây?"
Lục Tranh có cảm giác kì quái. Nếu là trước đây, Kiều Việt đã đuổi hắn đi từ lâu rồi... Hắn im lặng nghĩ một lát, mập mờ nói: "Tôi đến đây là vì nhớ em. Đạo diễn Kiều đi tiệc gặp người đẹp nào mà muộn như vậy rồi mới về thế?"
"Biết rõ rồi còn hỏi. Tôi đi gặp Bành Thừa." Kiều Việt không chút che giấu nói.
"Dùng chỗ nào biết?" Lục Tranh lấy ngón tay, cách một lớp quần đè xuống lỗ nhỏ của Kiều Việt, giọng trầm thấp đầy dục vọng, "Chỗ này sao?"
Kiều Việt nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, trả lời: "Đúng vậy, anh hài lòng chưa?"
Lục Tranh ghé đầu vào hõm cổ Kiều Việt, cẩn thận ngửi một lúc, lắc đầu: "Không hài lòng, em nói dối."
"Nhạt nhẽo quá." Kiều Việt trào phúng nói. Cuối cùng cũng đẩy hắn ra. Dựa vào ánh sáng ngoài cửa, bật đèn lên.
Thoáng chốc cả căn phòng trở nên sáng sủa đến mức chói mắt.
Kiều Việt chớp chớp mắt, cố nháy mắt để thích ứng với ánh sáng. Ngay lập tức nhìn thấy Alpha đã lâu không gặp.
Lục Tranh mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, đai thắt lưng buộc một cách lỏng lẻo, lộ ra phần lớn cơ ngực săn chắc, mơ hồ ở đó còn đọng lại những giọt nước. Mái tóc ướt rũ trên trán, có một cảm giác đẹp hỗn loạn.
Lục Tranh mỉm cười, bắt lấy tay trái của Kiều Việt, dụ dỗ nói: "Đẹp không? Em muốn sờ thì cứ sờ đi."
Kiều Việt nghiêm túc nhéo vào cơ bắp của hắn, thản nhiên nói: "Cứng quá đi."
Lòng Lục Tranh nhất thời dấy lên lửa dục, nắm cằm Kiều Việt hỏi: "Hôm nay em làm sao vậy?"
Kiều Việt cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn Lục Tranh, ánh mắt loé sáng: "Không có chuyện gì đâu. Chỉ là tôi có chút đói bụng thôi."
"Anh Bành không mời em ăn cơm hả? Hay là em vẫn chưa no?" Lục Tranh hỏi.
Kiều Việt lắc đầu, không biết là khẳng định hay là phủ nhận, lặp lại: "Tôi đói."
Lục Tranh buông Kiều Việt ra, tìm điện thoại. Một bên tìm số điện thoại chăm sóc khách hàng của khách sạn, một bên hỏi: "Em muốn ăn cái gì? Để tôi đặt đồ ăn cho em, đồ ăn chắc sẽ có trước mười hai giờ."
"Muốn ăn khúc thịt kia thôi." Kiều Việt cởi bỏ chiếc áo tắm Lục Tranh đang mặc. Đưa bàn tay phải trắng nõn của mình về phía khu vực cấm.
"Bụp" một tiếng, Lục Tranh ném chiếc điện thoại trên mặt đất.
Hắn bắt được tay của Kiều Việt, không thể tin nổi, nói: "Em vừa nói cái gì?"
Tay còn lại của Kiều Việt vòng qua cổ Lục Tranh, nghiêng đầu hỏi: "Không phải anh muốn cùng tôi làm bạn tình sao? Không phải anh tới tận đây chỉ để lên giường với tôi sao? Vậy thì đánh dấu tôi đi, muốn làm cái gì cũng được."
Vòng tay của Omega vừa ấm áp vừa mềm mại, biểu cảm ngây ngô hờ hững, như thể đang nói một chuyện nhỏ không đáng để nhắc đến.
Cơ hội được giữ chặt lấy Omega đột ngột giáng xuống đầu, không chút phòng bị, cũng có chút không thực tế. Thế nhưng Lục Tranh không có nổi một cảm giác thành tựu. Rồi khi hắn đối mặt với dáng vẻ hiện tại của Kiều Việt, hắn chẳng còn sức lực chống đỡ nổi. Trên trán nổi đầy gân xanh, phía dưới căng phồng, gồ lên bốn góc chiếc quần lót màu đen, khiến người ta không thể không nhìn thấy.
"Nào, dùng dương v*t của anh chịch mở khoang sinh sản của tôi ra, bắn hết tinh dịch của anh vào đó đi. Chịch tôi đến khi nào mang thai thì mới thôi..." Kiều Việt dùng giọng lạnh lùng nói ra mấy câu dâm đãng. Đã vậy cậu còn dùng đùi cạ lên người Lục Tranh. Lời nói và hành động của cậu gần như đã đánh tan lý trí của Lục Tranh.
Lục Tranh bế ngang Kiều Việt lên, ném lên giường lớn, cởi hết quần áo ướt của Kiều Việt ra. Sau đó mới cởi áo tắm trên người mình, hai chân dang rộng, quỳ xuống giữa hai chân Kiều Việt. Xuyên qua lớp quần lót, thứ thô to kia cọ vào đôi môi Kiều Việt: "Đây là lời em nói đấy, đừng có hối hận."
Giọng điệu cứng nhắc, lộ ra vẻ tức giận.
"Há miệng ra ăn đi." Lục Tranh nói.
Kiều Việt nằm ngửa trên giường, không nói một lời. Khóe mắt lại càng lúc càng đỏ, giống như một giây sau sẽ rơi nước mắt vậy.
Nhưng mà không có gì cả.
Có vẻ hắn đang tức giận. Vươn tay kéo quần lót của Lục Tranh xuống, dương v*t đỏ lựng thoát khỏi sự kìm kẹp, đập thẳng vào cằm của Kiều Việt. Kiều Việt cầm lấy côn th*t của Lục Tranh, ngậm lấy quy đầu nhẵn bóng, tản ra mùi sữa tắm vào trong miệng.
Nhìn chung Kiều Việt không hề có kỹ xảo căn bản gì. Ngoại trừ chỉ biết lè lưỡi liếm láp lộn xộn, cộng thêm việc dùng răng cạ vào nữa.
Dù là như thế, Lục Tranh cũng đủ sướng đến mức muốn bay lên thiên đường. Hắn trầm giọng rên rỉ thở dốc, đồng thời nhìn chằm chằm Kiều Việt.
Kiều Việt cũng mở to hai mắt nhìn hắn, thậm chí quên cả việc phải chớp mắt. Ánh mắt càng ngày càng mất đi tiêu cự, viền mắt dần dần dâng lên một tầng nước.
"Mẹ nó." Lục Tranh thấp giọng chửi một câu, nhanh chóng rút dương v*t ra khỏi miệng cậu. Ẩn nhẫn mà ôm lấy Kiều Việt vào lòng. Hắn sợ giây tiếp theo bản thân không nhịn được mà đâm xuống cuống họng của Kiều Việt mất.
Kiều Việt chưa kịp phản kháng thì Lục Tranh đã nhượng bộ trước. Thời gian còn chưa được ba mươi giây.
Hai phút sau, Lục Tranh mới bình tĩnh lại được. Hắn vuốt tóc Kiều Việt, bất đắc dĩ nói: "Sao em lại khóc? Em đói đến vậy sao?"
Kiều Việt không nóng không lạnh nói, giọng điệu bình thản. Nhưng nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn, ướt cả ngực Lục Tranh.
"Em đau ở chỗ nào?" Lục Tranh kéo người ra khỏi lồng ngực. Mới phát hiện sắc mặt Kiều Việt tái nhợt, đôi môi trắng bệch, trên trán đổ không ít mồ hôi.
Kiều Việt nhắm mắt lại, cau chặt mày, lông mi run rẩy, tựa như vô cùng đau đớn. Cậu nắm lấy tay của Lục Tranh đặt lên bụng của mình, không ngừng nỉ non: "Đau..."
"Đau dạ dày? Em có đem theo thuốc dạ dày không?"
Lục Tranh vội vàng xoa xoa bụng Kiều Việt. Thuận tiện cầm điện thoại di động may mắn không bị hư sau cú vứt mới nãy, gọi điện đặt đồ ăn.
Kiều Việt yếu ớt gật đầu, chỉ vào chiếc tủ cạnh đầu giường. Lục Tranh lập tức tìm ra thuốc dạ dày, đưa hai viên cho Kiều Việt uống trước. Sau đó hắn lấy khăn lông lau mồ hôi cho cậu.
"Đắng quá." Kiều Việt ghét bỏ nhíu mày, có chút giống con nít.
Lục Tranh nhéo chóp mũi của cậu, buồn cười nói: "Ai bảo em không ăn cơm đúng giờ đúng giấc."
"Cơm của đoàn phim không ngon." Kiều Việt nắm lấy tay của Lục Tranh, ý bảo hắn tiếp tục giúp mình xoa bụng.
Lục Tranh thở dài: "Cuối cùng em cũng chịu nói thật rồi sao." Hắn đưa đôi bàn tay ấm áp khô ráo ra, vuốt ve xoa nắn làn da bóng loáng mịn màng, ho khan hai tiếng. Cuối cùng mới mặc đồ ngủ cho Kiều Việt.
Kiều Việt dần dần thả lỏng người, vẫn nhắm nghiền mắt, im lặng hưởng thụ sự phục vụ của Lục Tranh. Không khí yên tĩnh ám muội, tràn ngập mùi pheromone của Alpha và Omega đan xen với nhau.
Không ai phá vỡ sự im lặng này, mãi cho đến khi chuông cửa vang lên.
"Chắc là người ta mang đồ ăn đến. Để tôi đi xem thử."
Lục Tranh đắp chăn cho Kiều Việt, mặc quần áo tử tế rồi mới xuống giường. Ai mà ngờ, vừa mở cửa phòng ra thì đã bị một Omega ngọt mềm nhào vào lòng hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.