[Abo] Hoang Đường

Chương 2

Tạ Vãn Niên

27/03/2024

Lục Tranh bị cọ đến tỉnh.

Một cơ thể nóng ấm không ngừng vùi vào lồng ngực của hắn, nhích tới nhích lui, giống như một bé mèo con lăn qua lộn lại khi mùa xuân đến, nhưng rõ ràng bây giờ đang là mùa đông mà.

Hắn duỗi tay chạm vào một mảnh da thịt, cả người ướt đẫm, ấm áp dính nhớp. Đầu óc còn đang trong tình trạng hỗn loạn, khứu giác phát huy tác dụng, hắn ngửi thấy được một mùi hương ngọt ngào dày đặc trong phòng, đặc biệt là mùi trà nồng đậm.

Có một Omega mùi trà nằm bên cạnh hắn, hơn nữa, người kia sắp sửa phát tình.

Đợi đến khi ý thức được sự tình hiện tại, Lục Tranh đột ngột mở to mắt, đập vào mắt là phần ngực trần trắng trắng hồng hồng, là Kiều Việt. Không sai, là Kiều đại thiếu phát tình, cố gắng chịu đựng cảm giác dằn vặt khó có thể diễn tả thành lời, ngay cả trong lúc vô tình cởi lớp quần áo. Áo sơ mi nhàu nhĩ hờ hững trên người, quần bị cởi xuống dưới đầu gối, hiện ra vùng tam giác dâm mỹ và cặp đùi trắng nõn.

Pheromone của Omega không khống chế được mà tỏa ra, lấp kín cả căn phòng, thậm chí có khả năng xuyên qua vách tường truyền ra bên ngoài. Vào buổi tối, ngoài bức tường kia có không ít Alpha đến đây kiếm ăn, người nào người nấy như hổ như sói, e rằng chỉ một chốc nữa thôi, tất cả bọn họ sẽ men theo mùi hương mà nhào đến đây.

Lục Tranh đắp chăn cho Kiều Việt, xuống giường khóa trái cửa. Nơi này là phòng nghỉ ngơi riêng của Lục Tranh trong club, ở trong phòng lúc này ngoại trừ Kiều Việt, thì chỉ có Lục Tranh.

Không hiểu lý do gì mà một Omega và một Alpha lại nằm chung một giường, hơn nữa Omega kia đột nhiên bắt đầu tiến vào kì phát tình, đối với Alpha mà nói, chuyện này quả thực là cám dỗ chí mạng.

Thực sự quá trùng hợp, dường như tất cả những điều này đặc biệt chuẩn bị cho Lục Tranh.

Thế nhưng thân phận của Omega rất đặc biệt, không thể tùy tiện trêu chọc, bằng không... Lục Tranh nghĩ đến hậu quả một chút liền cảm thấy đau đầu.

Càng làm cho hắn đau đầu thêm chính là Omega không biết đã xốc chăn lên từ hồi nào, mơ mơ màng màng tự mình xoa vật nhỏ giữa hai chân, thứ đồ chơi kia đã hoàn toàn cương cứng, thẳng tắp phấn nộn, tinh dịch rỉ ra, màu sắc rất đẹp mắt.

"Ưm... Ha..."

Kiều Việt đang thủ dâm, khung cảnh này thực sự rất khó tả. Động tác của cậu rất mới lạ, nói thẳng ra là cậu vuốt lên vuốt xuống dục vọng một cách vô thức, ngón tay di chuyển loạn xạ, không có mục đích, bởi vì không tìm được chỗ kích thích, cậu khó chịu rên rỉ.

Do tình dục quấy nhiễu nên Kiều Việt đã sớm tháo đi lớp da lạnh lùng, cao ngạo thường ngày. Để lộ ra khía cạnh chân thực nhất, vừa chân thực lại gợi cảm. Trong thời gian ngắn, nhìn thấy hai bộ mặt khác nhau của đối phương, có thể nói đây là món quà của định mệnh ban cho hắn.

Đây là cơ hội tốt, sao có thể bỏ qua được chứ, Lục Tranh nghĩ thầm. Nếu lỡ như xong việc bị đối phương truy trách, mình nên giải quyết như thế nào đây? —— Không có lý do nào tốt hơn cái cớ pheromone.

Pheromone sinh ra là để hấp dẫn lẫn nhau, huống chi là pheromone người trước mặt đang tỏa ra, lý trí cùng tình cảm con mẹ gì nữa.

Lục Tranh nỗ lực khống chế bản thân, nhưng vẫn không quản được hạ thân rục rịch ngóc đầu, hắn cảm thấy bản thân sắp điên rồi, ấm đầu mà phóng thích ra rất nhiều pheromone, khiến Kiều Việt càng thêm thống khổ khó nhịn, mùi hương Omega cũng càng thêm nồng.

Bọn họ bị cuốn vào một vòng lẩn quẩn, nhưng mà đây không phải ngõ cụt. Lục Tranh chỉ cần đánh dấu tạm thời Kiều Việt, thế là hai bên có thể giải thoát khỏi tình cảnh này. Thế nhưng đồng hồ treo trên tường nói cho Lục Tranh biết, hắn cùng với Kiều Việt mới quen biết nhau hai, ba tiếng.

Trước khi kết thúc sinh nhật, hắn nhận được món quà lớn, mà chỉ sợ là "món quà" không tình nguyện.

Xuất phát từ tôn trọng, Lục Tranh quyết định thảo luận với Kiều Việt một chút.

Hắn trở lại giường, gạt phần tóc mái bị mồ hôi thấm ướt của Omega sang một bên, cố gắng đánh thức đối phương: "Kiều Việt, tỉnh táo lại đi, Kiều Việt?"

Lục Tranh vỗ nhẹ khuôn mặt ửng hồng của Kiều Việt, không nhịn được véo tai Kiều Việt một cái.

Kiều Việt bỗng kêu lên một tiếng, nghiêng đầu né tránh cái tay đang làm loạn kia. Lỗ tai là nơi nhạy cảm của cậu, việc người lạ chạm vào khiến cậu nhận thức được nguy hiểm đang rình rập mình.

Kiều Việt cảnh giác mở mắt ra, nhìn thấy Lục Tranh ở cùng cậu, mặt không hiểu gì: "Tổng giám đốc Lục?"

Chờ đến khi cậu phát hiện quần áo mình xốc xếch, liền giả vờ bình tĩnh, yếu ớt chui vào chăn, "Chuyện gì thế này?"

Lục Tranh vô tội: "Tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết em phát tình rồi, em không phát hiện ra sao?"



"Tôi... Trong quần áo của tôi có thuốc ức chế... Bực mình thật..." Hơn nửa mặt Kiều Việt giấu trong chăn, lộ ra đôi mắt đen láy lại mờ mịt, khóe mắt sớm đã sớm ướt.

Cậu một mực cứng rắn chống đỡ. Lục Tranh không đành lòng đả kích cậu, chỉ có thể nói thật: "Tôi tìm rồi, trong quần áo của em không có thuốc ức chế, hơn nữa tình huống hiện tại dùng thuốc ức chế cũng không có tác dụng với em."

Mắt Kiều Việt lập tức tối sầm xuống, tay cậu nắm chặt tấm chăn, thở hổn hển nói: "Tên lừa gạt này, anh tránh ra... Tôi muốn rời khỏi đây, thả tôi ra, để tôi đi..."

Hô hấp Omega càng lúc càng trở nên nặng nề, Lục Tranh nghiêng người nằm phía trên người cậu, bỗng chốc trở thành cọng cỏ cứu mạng, áp đảo cậu: "Kiều Việt à, vì sao lại muốn ra ngoài, em muốn bị một đám Alpha nhào vào đánh dấu em hay sao?"

"Không được!"

Kiều Việt theo phản xạ mà ôm lấy cổ Lục Tranh, như thể ôm lấy nơi cho cậu cảm giác an toàn.

"Không muốn." Cậu lặp lại một lần nữa, hai chữ nhẹ nhàng để lộ ra một tia yếu đuối.

"Vậy thì giao cho tôi đi?" Lục Tranh nói.

Kiều Việt siết chặt tay, yên lặng đáp ứng Lục Tranh. Đây không phải là thỏa hiệp, cũng không phải khuất phục, mà là một loại từ bỏ. Nếu sự tình đã không còn cách nào cứu vãn nữa, vậy thì trước khi cậu hoàn toàn mất lý trí, cậu sẽ tự lựa chọn Alpha cho mình. Mặc dù chẳng mấy chốc nữa cậu sẽ biến thành con rối bị điều khiển bởi dục vọng, nhưng cậu vẫn hi vọng bản thân được nắm quyền tự chủ. Cậu nhanh chóng tiếp thu tình huống hiện tại, dường như mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.

Đây là quyết định lúc còn đang tỉnh táo. Một lúc sau, theo cơn sóng tình ập đến, cậu hoàn toàn đánh mất chính mình.

Lục Tranh đã sớm chuẩn bị ổn thoả. Hắn cúi đầu cắn vào hầu kết Omega, vừa liếm vừa nút, hôn lướt qua xương quai xanh, tiến lên dần dần, ngậm lấy đầu v* đỏ hồng, dùng sức mút một chút, cả người Kiều Việt nhất thời run lên.

"Ha... Nhanh lên..." Kiều Việt lấy tay che mặt đi, nói ngắt quãng, "... Đừng mút nữa, nhột."

Hình như Lục Tranh không nghe rõ Kiều Việt đang nói gì, và cũng không muốn nghe. Hắn kéo áo sơ mi của Kiều Việt lên phía trên, che cả khuôn mặt Kiều Việt lại, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ xuyên qua ánh đèn mờ ảo. Kiều Việt không chống cự, đại khái cậu cũng không muốn nhìn thấy hắn.

Cá nước gặp nhau, hai người lại tiếp tục thân mật với nhau, thật là quái dị. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Lục Tranh đâu, là do ảnh hưởng của pheromone gây ra.

Lục tổng yên tâm, tâm trạng thoải mái tiếp tục hưởng thụ bữa tiệc lớn. Hắn nút hai núm vú đến sưng lên, có lẽ bởi vì pheromone khác biệt, cho nên hắn luôn có cảm giác liếm mút đầu v* Kiều Việt đặc biệt sướng miệng, hận không thể ngậm trong miệng vĩnh viễn. Mãi đến tận lúc Kiều Việt duỗi chân đạp hắn một cái, hắn mới buông tha cho hai bên ngực cậu.

Lục Tranh lưu luyến siết chặt eo Kiều Việt. Hắn điên thật rồi, không thể khống chế được lực đạo, siết đến nỗi trên da Omega lưu lại không ít dấu tay bầm tím. Dục vọng của hắn đã sớm như đạn đã lên nòng, chốc chốc lại đâm vào phía dưới của Kiều Việt.

Lục Tranh lột quần của Kiều Việt, chỉ để lại cho cậu một đôi tất ngắn màu trắng.

Cơ thể Kiều Việt hoàn toàn hiện ra. Cậu không mảnh khảnh giống như bề ngoài, cũng không có dáng vẻ nhu nhược yếu đuối như Omega khác. Cơ bắp của cậu vừa đủ, đường nét đẹp đẽ mềm mại, lông chân thưa thớt, rất vừa mắt Lục Tranh.

gậy th*t rục rịch dưới ánh mắt của Lục Tranh.

Lục Tranh vươn tay tóm được cái thứ nho nhỏ kia, chuyển động tay tự sướng giúp Kiều Việt. Kiều Việt thỏa mãn thở gấp, thúc giục hắn gia tăng tốc độ. Lục Tranh đặt hai phân thân nóng rực của mình và Kiều Việt cùng một chỗ, tuốt mạnh theo chiều từ trên xuống dưới, đồng thời cọ xát chúng với nhau. Không ai nói chuyện với ai, dù sao cũng không quen biết gì cho lắm, tình huống hiện tại của bọn họ chỉ thích hợp làm chút chuyện khoái hoạt mà thôi. Lục Tranh cầm lấy tay Kiều Việt vuốt ve côn th*t của hai người, hai vật thể nam tính dán vào nhau, ai cũng không nhịn được mà phát ra âm thanh sung sướng.

Khi bọn họ cùng nhau lên đỉnh, Lục Tranh không nhịn được sảng khoái thở ra một hơi, sau đó ngã xuống, đè lên người Kiều Việt. Sau khi Kiều Việt bình tĩnh lại, không thoải mái mà đẩy hắn ra. Lục Tranh giúp Kiều Việt kéo áo sơ mi xuống, để lộ khuôn mặt trong sáng thuần khiết bị nhuộm sắc đỏ tình dục.

Mặt Kiều Việt thấm mướt mồ hôi, từ trán chảy xuống khóe mắt, hệt như nước mắt vậy. Cậu hổn hển thở dốc, nghiêng đầu nói: "Mau lên... Tôi chỉ cần đánh dấu tạm thời thôi, xin anh đấy, tổng giám đốc Lục."

Sau khi Kiều Việt phát tiết, ham muốn của cậu không hề giảm bớt, trái lại càng lúc càng mãnh liệt. Miệng cậu há lớn, cố hít pheromone của Alpha vào trong phổi, để giảm bớt nôn nao trong người.

Không có hiệu quả gì cả. Cậu xoay người, quỳ nằm sấp ở trên giường, chổng cái mông lên. Kiều Việt một tay tách hai cánh mông mẩy, một tay cầm ngón tay Lục Tranh đưa vào địa phương đang khát cầu của mình.

Lục Tranh mắt thấy ngón tay trỏ của mình đang cắm vào hậu huyệt Kiều Việt, tiểu huyệt đã ướt đẫm từ lâu, không cần gel bôi trơn cũng thuận lợi nuốt vào một ngón tay.



Kiều Việt thoải mái thở dài một hơi, sau đó chủ động đẩy đưa, lắc mông mê loạn.

Ngón tay đặt bên trong nơi ướt át, ở giữa hai cánh mông trắng mịn, bên trong vách thịt đỏ hồng ấm nóng ra vào liên tục, hình ảnh này... quả thật rất kích thích.

Lý trí là cái gì, cút con mẹ nó đi.

Lục Tranh hoàn toàn phát điên, hắn khóa chặt hai tay Kiều Việt, không cho Omega động đậy. Sau đó đút thêm hai ngón tay vào mặt sau, ba ngón tay đồng thời ra ra vào vào, bắt đầu mở rộng cho cậu.

Cửa động này thật lạ thường, một khi đã rơi vào thì đừng nghĩ đến chuyện thoát ra. Bên trong không phải thiên đường, mà hơn cả thiên đường; không phải là địa ngục, nhưng so với địa ngục càng khó thoát thân hơn.

Cự vật của Lục Tranh nhắm ngay huyệt khẩu, chậm rãi mạnh mẽ đâm vào. Kiều Việt không nhịn được rên rỉ thành tiếng. Hai người gắt gao bám lấy nhau, không còn kẽ hở nào.

Lục Tranh nắm lấy bả vai của Kiều Việt, ưỡn hông thúc mạnh, rút ra cắm vào không ngơi nghỉ. Mỗi một cú thúc đều hung hăng cọ vào điểm mẫn cảm của Kiều Việt, mỗi một lần đều ra vào lút cán, tạo ra tiếng va chạm mãnh liệt cùng tiếng nước òm ọp.

"Tổng giám đốc Lục, anh không mang bao?" Kiều Việt nghiêng đầu qua chỗ khác, bất mãn lườm hắn một cái.

"Hửm?" Lục Tranh vươn tay nhéo nhéo đầu v* Kiều Việt, cười nói, "Kiều đại thiếu, cái miệng dưới của em chặt thật, ngậm cái đó của tôi rất sướng."

"Im đi..." Kiều Việt duỗi tay ra sau gáy, ra hiệu cho Lục Tranh chú ý tới tuyến thể của mình, "Nhanh lên, đừng làm mấy chuyện dư thừa."

Lục Tranh phớt lờ yêu cầu của Kiều Việt, thay vào đó hắn đè chặt eo Kiều Việt, côn th*t tiếp tục thâm nhập tiến sâu. Trong lúc vô tình, đâm đến một nơi nhỏ hẹp, côn th*t bị chỗ đó ngăn cản bên trong huyệt động.

Đó là khoang sinh sản của Omega, nếu như Alpha bắn tinh thành kết ở bên trong, sẽ ký hiệu hoàn toàn Omega, thậm chí còn khiến Omega mang thai.

Cảm nhận được nguy cơ sắp đến gần, Kiều Việt cảnh giác bò về phía trước, chống cự hét to: "Không được!"

Không muốn, không được, không cho phép. Kiều Việt ánh mắt yếu đuối vừa sợ hãi, đây là lần đầu tiên cậu yếu thế đến vậy khi đối mặt với Lục Tranh.

Lục Tranh bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, có cảm giác mình như một tên tội phạm, quả thực hắn điên hơi quá. Hắn vội vàng tỉnh táo lại, an ủi mà sờ nhẹ mặt Kiều Việt, trầm giọng nói: "Đừng sợ, Kiều ca à, tôi sẽ không đi vào đâu."

Kiều Việt nghẹn ngào một tiếng, thân thể chìm vào gối ôm mềm mại.

"Đừng có giỡn nữa." Cậu giận thật rồi.

Lục Tranh im lặng cười một tiếng, tiếp sau đó lại bắt đầu cuộc chinh phạt. Hắn để Kiều Việt đưa lưng về phía mình, đặt cậu ngồi lên cự vật đang ngẩng đầu, giữ chặt bờ mông của Kiều Việt, phần eo dùng lực, thâm nhập từ dưới đi lên, Kiều Việt khó nhịn rên thành tiếng.

"Kiều ca, tôi tới."

Lục Tranh bỗng nhiên áp sát vào tuyến thể Omega, liếm nhẹ qua nơi đó, cái góc nhỏ hơi phồng lên này tỏa ra mùi hương cực kỳ dụ người.

Kiều Việt mẫn cảm rướn cổ lên, muốn tránh né đầu lưỡi đang đùa giỡn của người kia.

Lục Tranh một tay ôm eo Kiều Việt, ôm chặt cậu vào lòng, một tay nắm chặt hạ thể Kiều Việt, nhanh chóng vuốt ve. Trong lúc Kiều Việt chìm trong bể dục vọng, hắn đột nhiên cắn vào tuyến thể Kiều Việt.

"Ưm a!"

Kiều Việt vừa đau vừa sướng, bắn ra, hậu huyệt mút chặt côn th*t.

Lục Tranh nhẹ nhàng liếm đi vết máu trên gáy Kiều Việt, tính khí ở bên trong tiểu huyệt đang co rút cũng đã đến cực điểm, hắn bắn tinh dịch đầy bụng Kiều Việt.

Hoàn tất ký hiệu tạm thời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Abo] Hoang Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook