[Abo] Hoang Đường

Chương 4

Tạ Vãn Niên

27/03/2024

Bữa sáng được giao đến, Lục Tranh xuống tầng lấy đồ ăn.

Kiều Việt lén lút bò ra ngoài ổ chăn, đứng dậy từ từ, cảm giác được toàn thân không được ổn lắm. Tứ chi đau nhức, hai điểm trước ngực vừa đau nhức vừa tê dại. Giữa hai cánh mông hình như vẫn còn thứ gì đó dinh dính còn sót lại, Kiều Việt âm thầm co rút hậu huyệt vài cái, quả nhiên có chất lỏng chảy ra... Nơi đó không được sạch sẽ. Kiều Việt đi vào phòng tắm, tự mình động thủ rửa sạch chỗ đó, ngón tay trỏ vói vào trong, phản ứng đầu tiên chính là: Chặt quá.

—— Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, cậu đã mắc phải căn bệnh lạ, hơn nữa là bệnh không hề nhẹ.

Kiều Việt cọ quẹt lung tung hai lần liền đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua cái gương lớn, cậu bỗng ngây ngẩn cả người. Toàn thân từ trên xuống dưới dấu vết chi chít, xương quai xanh, ngực, rốn, hai bên xương sườn, đùi trong, không biết còn bao nhiêu chỗ không nhìn thấy được. Thật đáng sợ, tất cả những thứ này hoàn toàn chứng minh cậu đã bị xâm phạm bởi một Alpha chỉ mới gặp mặt một lần.

Kiều Việt càng nhìn càng cảm thấy giận dữ và xấu hổ, vội vã chạy ra khỏi phòng tắm.

Bên ngoài cũng không ổn hơn là mấy. Giường, quần áo, pheromone đều xa lạ, toàn bộ không gian đều tràn ngập hơi thở khác lạ, khiến cậu muốn thoát khỏi đây ngay lập tức.

Cậu vội vã tìm đồ đạc của mình. Chỉ tìm thấy điện thoại đang bật chế độ máy bay, cậu mở 4G, một loạt tin nhắn từ WeChat hiện lên, đa số là của Kiều Vinh nhắn.

Cậu nhắn cho Kiều Vinh là mình đã đi công tác ở một nơi khác, tháng sau mới về nhà được. Trong tiềm thức, cậu không muốn bất kì người nào biết được chuyện ngoài ý muốn này.

"Kiều Việt?" Lục Tranh đột nhiên ở bên ngoài gõ cửa, "Em ổn chứ?"

"Chờ đã." Kiều Việt vội vã mặc đồ ngủ vào, chậm rãi bước ra khỏi cửa. Sau khi nhìn thấy Lục Tranh thì không được tự nhiên, dời mắt sang chỗ khác.

Lục Tranh dẫn cậu xuống phòng ăn. Lúc Kiều Việt đi xuống tầng không cẩn thận mà loạng choạng, suýt chút nữa ngã sấp mặt, cũng may có Lục Tranh đỡ cậu: "Cẩn thận."

Kiều Việt hất tay của hắn ra, nhỏ giọng nói: "Không cần anh quan tâm." Sau đó khập khễnh bước xuống, mỗi bước xuống bậc như sắp té ngã đến nơi.

Lục Tranh ở phía sau nhìn cậu rồi lắc đầu, bước lên phía trước bế Omega lên, dùng tư thế như ôm trẻ con.

"Anh làm gì vậy! Thả tôi xuống——" Kiều Việt giãy dụa.

"Đừng cậy mạnh nữa." Lục Tranh nâng cái mông của cậu lên rồi đi thẳng xuống tầng dưới.

Kiều Việt không lên tiếng, dùng hai tay đè vai Lục Tranh, nhắm chặt mắt, như thể cậu đang bị tra tấn.

Cứ như vậy, cuối cùng đến phòng ăn, trên bàn ăn đặt vài món ăn khác nhau. Kiều Việt đói lả, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt dò xét của tên Alpha kia, tập trung vào việc lấp đầy dạ dày của mình trước.

"Ăn cơm đi." Lục Tranh gắp một đũa bắp cải tím cho cậu.

Rốt cuộc Kiều Việt cũng ngẩng đầu lên nhìn Lục Tranh, đúng lúc cậu chạm vào đôi mắt mang đầy ý cười của hắn.

Kiều Việt do dự vài giây, sau đó yên lặng ăn tiếp.

"Em không thích bắp cải tím sao?" Lục Tranh nhận thấy cậu đang chần chừ, "Em thích ăn món gì?"

Kiều Việt thả chén đũa xuống, cầm lấy giấy ăn lau miệng: "Không thích cũng không ghét lắm. Tổng giám đốc Lục quan tâm đủ thứ chuyện thật đấy, trong lúc ăn cơm thì đừng nên nói chuyện."

Lục Tranh thấy cậu tránh nói về sở thích của mình, cũng không truy hỏi nữa, không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng nhìn người ta ăn cơm.

Xung quanh ngoại trừ mùi đồ ăn, còn tản ra một mùi hương mát lạnh nhu hòa, đó là kết quả pheromone của hai người hoà vào nhau. Ngồi giữa không gian có mùi hương của bọn họ, tâm trạng Lục Tranh trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

Có lẽ bởi vì đã lên giường cùng nhau, cho nên hắn luôn muốn gần gũi Omega, muốn ôm người ta vào lòng, đi bất kỳ đâu cũng ôm người ấy theo, thậm chí còn muốn người đó ngồi vào lòng mình để ăn cơm.

Sau một hồi Lục Tranh tưởng tượng ra viễn cảnh kia, không nhịn được tự hỏi bản thân đang suy nghĩ cái gì vậy.

"Kiều Việt, em có muốn dựa vào tôi..."

"Cạch —— "

Chiếc thìa trên tay Kiều Việt rơi vào trong cốc, sữa bò văng lên mặt cậu, cậu ta ghét bỏ lấy tay lau mặt, ngồi thẳng lưng, lạnh lùng nói: "Tổng giám đốc Lục, hy vọng anh không nên có những suy nghĩ không đúng đắn. Bất quá chúng ta chỉ là tình một đêm mà thôi, đừng nói là anh lớn như vậy rồi mà chưa có kinh nghiệm gì nha?"

Lục Tranh đưa cho cậu tờ khăn giấy, lúc Kiều Việt giơ tay nhận lấy khăn giấy thì hắn nắm lấy cậu, nghiêm túc nói: "Thật ngại quá, tôi mới vừa 27 tuổi, đang ở thời kỳ đỉnh cao. Hơn nữa ngày hôm qua là lần đầu tiên của tôi, không có công cũng có cán nhỉ? Mong Kiều thiếu hiểu cho."

Kiều Việt liếc mắt nhìn tay của hai người, hừ một tiếng: "Sao, anh muốn tôi chịu trách nhiệm à?"

Lục Tranh bị cái nhìn kia của cậu khiến lòng ngứa ngáy, buông tay ra, thử dò xét nói: "Cậu xem, cơ thể và pheromone của chúng ta hợp nhau đến vậy, tại sao hai ta không thử làm bạn tình của nhau, định kỳ gặp nhau giải quyết vấn đề sinh lý? Đương nhiên, còn nếu như trong lòng của Kiều đại thiếu đã có bóng dáng người thương thì thôi vậy."

Kiều Việt đứng lên sửa lại trang phục của mình một chút, nói lời từ chối: "Không được, chuyện ngày hôm qua là tôi tình anh nguyện, hi vọng Tổng giám đốc Lục quên chuyện này đi. Sau này tình cờ gặp nhau thì hãy giả vờ như chúng ta không quen biết nhau. Cảm ơn, tôi ăn xong rồi."

Kiều Việt lên tầng thay bộ quần áo khác, cậu muốn rời khỏi nơi này, cành nhanh càng tốt. Thế nhưng khi cậu chuẩn bị rời đi, hai chân bỗng dưng mềm nhũn, đầu gối khụy xuống, quỳ ngay cầu thang. Một loại cảm giác quen thuộc dậy sóng, bao phủ khắp toàn thân, cảm giác trống rỗng cơ hồ lấn át cậu trong nháy mắt.

Cậu lại phát tình. Lần này không hề có điềm báo trước, đặc biệt mãnh liệt.

Ngồi ở tầng một, Lục Tranh ngửi thấy mùi pheromone hương trà của Omega đang phát ra, hương thơm ấy dẫn dụ hắn đi lên tầng ba.

Chỉ thấy Kiều Việt lạnh lùng vừa nãy đã biến thành thành một miếng đồ ngọt hồng nhuận non mềm, trên mặt viết ba chữ lớn —— "Ăn tôi đi" " Ăn tôi đi" " Ăn tôi đi"...



Bản năng của Alpha thôi thúc Lục Tranh đến xâm chiếm Omega. Omega hoàn toàn không có cách nào phòng bị và sức lực để phản kháng.

Bọn họ sớm đã trầm luân vào bể dục.

Lần phát tình này của Kiều Việt thực sự rất dữ dội. Cậu triệt để trở thành một tội nhân của dục vọng. Khi ăn cơm, rửa mặt, ngủ, cơ bản tất cả hoạt động cậu đều bám dính trên người Lục Tranh, thân thể một khắc cũng không thể rời khỏi Alpha này. Trong lúc cậu bị Lục Tranh đánh dấu tạm thời mấy lần nữa, thì vết cắn trên tuyến thể ngày càng một sâu.

Kiều Việt hoàn toàn tỉnh táo đã là ba ngày sau. Mấy ngày qua hai người đã trải qua một trận vừa hoang dâm lại vừa thoải mái, mỗi khi Alpha thúc mạnh nơi đó, mỗi khi hắn gặm cắn tuyến thể của cậu, cậu chỉ biết che miệng để không rên thành tiếng. Cậu nhớ tới dáng dấp của bản thân khi nằm dưới thân Lục Tranh, trong lòng sinh ra một loại cảm giác thất bại sâu sắc, không khỏi hận chính mình tại sao lại là một Omega, tại sao là một Omega bị Alpha khống chế như vậy chứ.

Lục Tranh đoán sai rồi. Kiều Việt không những muốn tới gần Lục Tranh, hơn nữa vừa ngửi thấy mùi của Alpha liền hận không thể nhào tới ngay, muốn quấn lấy Alpha, muốn người kia ôm lấy mình, muốn người kia dùng sức mà xâm nhập xỏ xuyên vào trong cậu, thậm chí cậu còn muốn mở khoang sinh sản ra để cho cự vật hung hãn kia đâm vào.

Cậu trở nên rất dơ bẩn, từ trong ra ngoài đều thật bẩn, tại sao lại như vậy chứ? Đáng ra không nên như thế mới phải.

Chuyện này chắc có lẽ chỉ là một cơn ác mộng thôi.

Đúng, chỉ là mơ mà thôi.

Kiều Việt ngồi xổm ở góc giường, lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng xóa đi những ký ức bẩn thỉu đó. Cậu không muốn bị dục vọng chi phối, cho nên cậu quyết định sẽ tránh Lục Tranh thật xa, cậu cho rằng chỉ cần rời xa Alpha này thì có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Kiều Việt vạn bất đắc dĩ mặc quần áo của Alpha lần nữa, pheromone Alpha nồng nặc khiến cậu vừa ỷ lại vừa cảm thấy không khỏe lắm.

Cậu lặng lẽ đi xuống tầng, phát hiện Lục Tranh đang ngồi trên ghế salông xem ti vi ở phòng khách.

"Em phải đi sao?" Lục Tranh thấy cậu đi xuống, biết rõ còn cố hỏi.

Kiều Việt hắng giọng, giả bộ thong dong: "Vâng, cảm ơn Tổng giám đốc Lục đã tiếp đón."

"Vậy để tôi đưa em về." Lục Tranh đứng dậy, lấy chìa khóa xe.

"Không cần." Kiều Việt lớn tiếng từ chối, cậu không muốn cùng Lục Tranh có bất kì liên hệ nào nữa.

Lục Tranh nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng lấy từ trong ví tiền ra một trăm tệ đưa cho cậu.

100 NDT = 345.891 VND

Ngay lập tức Kiều Việt giận đến đỏ cả mặt: "Tổng giám đốc Lục đây là có ý gì? Đừng có mà sỉ nhục người khác!"

Lục Tranh thở dài: "Đây là tiền để em đi taxi, em không muốn đi bộ về nhà đúng không?"

Kiều Việt biết mình đã hiểu lầm người nọ, có chút khó xử, điện thoại của cậu sớm đã hết pin, trên người cũng không mang theo tiền mặt. Theo tình hình hiện tại của cậu xác thực không thích hợp cậy mạnh lắm, cậu cũng không nghĩ cũng như không muốn gọi người đến đón mình, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đành cầm tiền xông ra cửa.

"Xin lỗi, cảm ơn anh." Từ trước tới nay cậu không hề thiếu tiền, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được thế nào là tiền nóng phỏng tay.

Cứ như vậy, hai người từ biệt nhau từ lúc đó.

Một tháng sau, Kiều Việt biến mất không một dấu vết. Nếu không phải trong phòng ngủ của hắn còn vương lại pheromone nhàn nhạt của Omega, Lục Tranh còn tưởng rằng cậu chưa từng xuất hiện ở đây.

Sáng sớm hôm nay, Lục Tranh từ phòng tắm đi ra, nửa người dưới quấn khăn tắm, nửa thân trên để trần, show ra cơ bụng cùng đường nhân ngư đẹp mê người trong không gian. Lúc hắn đứng trước chiếc gương chạm đất để cạo râu, chợt phát hiện một vết răng trên vai trái. Bởi lúc đó không sơ cứu tạm thời, cho nên trên vai lưu lại vết sẹo, không nghĩ tới thứ này cư nhiên trở thành minh chứng về sự tồn tại của Kiều Việt.

Lục Tranh lau sạch bọt trên cằm, rửa sạch tay, ấn vào dấu răng kia. Hắn nhớ mang máng dáng vẻ của Kiều Việt lúc cắn hắn xong, luống cuống mà quật cường, giống như một đứa trẻ đang chờ ba mẹ khiển trách khi phạm sai lầm.

Omega kia bề ngoài trông như con nhím, nhưng thực chất cậu chỉ là con thỏ có giáo dưỡng lại không biết sợ là gì, bị người ta khi dễ cũng không nói ra những lời khó nghe. Khi rời khỏi nhà, cậu còn cảm ơn Lục Tranh... Vì vậy Lục Tranh mềm lòng, chỉ có thể để cho cậu chạy đi mất.

Mềm lòng có nghĩa là động lòng. Lục Tranh thừa nhận, hắn động lòng.

Nhưng hắn không rõ hắn động lòng là do pheromone hay là vì con người của Kiều Việt.

Từ trước đến giờ Lục Tranh luôn khắc chế, làm việc đều theo kế hoạch, nếu không nắm chắc thì hắn sẽ không bao giờ làm. Kiều Việt là việc xảy ra ngoài ý muốn, khiến cho hắn cảm thấy bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải.

Cân nhắc đến thân phận của Kiều Việt, hắn nghĩ, thôi bỏ đi.

Kết quả, sau đó hắn thường xuyên nằm mơ, Omega tên Kiều Việt luôn xuất hiện trong giấc mơ.

Một Omega lạnh lùng, thẹn thùng, thẫn thờ, dáng vẻ phát tình cực kì quyến rũ mà có khi chính cậu cũng không biết.

Hắn đối với Kiều Việt nhớ mãi không quên. Nhưng ngay cả phương thức liên lạc của Kiều Việt hắn cũng không có, hơn nữa hắn không muốn thông qua mấy chỗ khác tìm hiểu chuyện riêng tư của Kiều Việt. Không thể làm gì khác hơn là ngồi ở "Landed On Earth" ôm cây đợi thỏ, thế nhưng thỏ thật giống như tu tiên rồi bay lên trời vậy, không thấy bước vào ổ sói lần nào nữa.

Đương lúc Lục Tranh khổ não vì chuyện tình cảm, đạo diễn Tạ Chi Nam đang hợp tác cùng hắn gọi điện thoại tới, hỏi hắn về tình hình của dự án mới.

Phải nói Tạ Chi Nam chính là một kẻ cuồng công việc, mới tuổi xuân xanh đã mang cái đầu hói đi khắp nơi. Một giây một phút hắn cũng không muốn nghỉ ngơi, nghe tin Lục Tranh đang chuẩn bị cho dự án mới nên hắn gọi điện đến để xin tham gia.

"Thầy Tạ à, chúng ta gặp mặt thảo luận chi tiết hơn đi." Lục Tranh tạm thời quăng Kiều Việt ra sau đầu.

Buổi chiều, Tạ Chi Nam và Lục Tranh cùng với biên kịch Bạch Hiểu hẹn nhau ở tầng hai.

Bạch Hiểu là một nữ Beta, khoảng chừng 24 tuổi, tốt nghiệp khoa tiếng Trung, có tài viết lách. Hai năm trước cô gặp Lục Tranh tại tiệc rượu của đài truyền hình, sau đó chủ động mang kịch bản tới tìm Lục Tranh. Lục Tranh xem qua kịch bản liền cùng Bạch Hiểu thương lượng và ký kết hợp đồng.



Kịch bản kia chính là 《Người tình ngoài cửa sổ》, một bộ phim hài nhẹ nhàng về tình yêu. Sau đó, Lục Tranh mời Tạ Chi Nam về làm đạo diễn cho bộ phim. Bộ phim này đã chiếu vào năm ngoái, mặc dù doanh thu bán vé không cao lắm, thế nhưng xét về kinh phí thấp, bọn họ vẫn đạt được kết quả đôi bên cùng có lợi.

Hôm nay Bạch Hiểu mặc một chiếc áo lông màu đỏ cổ cao, phía dưới là một chiếc quần da màu đen cùng đôi bốt, dáng người đầy đặn. Sau khi nhìn thấy Lục Tranh, cô lập tức dán sát vào hắn, hít hà mấy cái, lộ ra một nụ cười gian trá: "Nhìn anh Lục dạo này tràn đầy xuân sắc, gần đây có chuyện gì vui sao?"

Lục Tranh nghiêng mình tránh Bạch Hiểu, mang theo hai người vào phòng họp, thuận miệng đáp: "Cô đoán xem."

Bạch Hiểu ngồi bên cạnh Lục Tranh, chống hai bên má, nói: "Tôi đoán mùa xuân của Tổng giám đốc Lục đây đến rồi."

Lục Tranh nghe vậy thì cười, hỏi ngược lại: "Bộ rõ ràng lắm sao?"

"Uầy, thật luôn á hả! Là ai là ai, mùa xuân của anh ở nơi nào vậy?" Bạch Hiểu kinh ngạc há hốc miệng.

"Được rồi, Tiểu Bạch, Tổng giám đốc Lục đã không muốn nói, thì cô có hỏi nữa cũng như không thôi." Tạ Chi Nam cắt ngang Bạch Hiểu, chuyển hướng sang Lục Tranh, "Tổng giám đốc Lục, bộ phim tiếp theo anh định làm sẽ là thể loại gì?"

Lục Tranh nói: "Kịch bản đang ở trong tay của thầy Bạch."

Bạch Hiểu bĩu môi, ánh mắt lóe lên một tia thất vọng, từ bên hông lấy ra túi hồ sơ đưa cho Tạ Chi Nam.

Tạ Chi Nam nhìn lướt qua bìa kịch bản, dừng lại chốc lát rồi mới mở ra xem kỹ.

Nửa giờ sau, Tạ Chi Nam xác nhận nói: "Tổng giám đốc Lục, anh dự định làm phim hoạt hình chiếu rạp à?"

Lục Tranh đặt tách trà ô long trên tay xuống (từ sau khi gặp Kiều Việt, hắn bỗng nhiên thích uống trà), trả lời: "Đúng vậy, thầy Tạ, anh cảm thấy thế nào?"

Tạ Chi Nam đẩy kịch bản đến giữa, chỉ vào bìa: "Nội dung của kịch bản rất hay, thế nhưng đề tài thì..."

Trên mặt bìa viết bốn chữ lớn: Thanh Xà hậu truyện.

Lục Tranh nói: "Có chuyện gì mong thầy Tạ cứ nói thẳng, đừng ngại."

Bạch Hiểu ở bên cạnh ngây thơ chớp chớp mắt: "Đạo diễn Tạ, là Tổng giám đốc Lục kêu tôi viết, không liên quan gì đến tôi hết nha."

Đạo diễn Tạ không nhìn Bạch Hiểu, nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc Lục, thị trường phim hoạt hình chiếu rạp không được lạc quan cho lắm, đề tài này của anh e rằng rất khó hồi vốn. Hãy cân nhắc kỹ lưỡng."

Lục Tranh nói: "Thầy Tạ à, đối với tình hình thị trường, so với anh thì tôi còn hiểu rõ hơn, thật ra mấy năm gần đây thị trường phim hoạt hình chiếu rạp đang có chuyển biến tốt. Trừ mấy phim điện ảnh nước ngoài, chỉ tính riêng doanh thu phòng vé của điện ảnh trong nước cũng đã tăng lên rất nhiều. Huống hồ, kịch bản của tôi vừa có hiệu ứng IP, lại vừa có thể sáng tạo đổi mới cốt truyện Bạch Xà, cho khán giả nghe câu chuyện về Thanh Xà. Nếu như làm tốt bộ phim này thì chắc hẳn sẽ rất ăn khách. Hơn nữa, tôi sẽ tìm được công ty chuyên phát hành và đội ngũ marketing chất lượng, để tăng tỷ lệ đặt lịch chiếu phim và tăng độ phổ biến cho phim. Chỉ cần chất lượng qua vòng kiểm định, trên mạng tự khắc sẽ có quảng bá, review phim thôi. Mặc dù cư dân mạng ngoài miệng thì chê bai, nhưng cuối cùng cũng chạy không thoát quy luật tự vả."

Quy luật tự vả: ý nói người lúc đầu nói một kiểu nhưng sau đó làm hành động ngược lại, không khác nào tự vả vào mặt.

"Chà, Tổng giám đốc Lục à, anh vẫn còn quá trẻ nên không hiểu được, bộ anh không thấy những bộ phim chết yểu ngoài kia nhiều bao nhiêu sao." Tạ Chi Nam nói, "Nếu anh muốn tận dụng triệt để độ phổ biến của IP, vậy tại sao không quay phiên bản live-action?"

"Bản live-action đã có những bộ phim nổi tiếng khác làm rồi, lỡ như làm không tốt, không thể vượt qua cái bóng của những bộ phim trước đó, chỉ tổ khiến người ta chê cười." Lục Tranh trầm giọng nói, "Vì sao phải so sánh với mấy bộ phim chết yểu đó, lẽ nào thầy Tạ không tin tưởng chính mình, không tin tưởng tôi sao? Nếu như đạo diễn Tạ không muốn thì tôi sẽ tìm người khác. Nhưng nếu Lục Tranh tôi đã muốn làm một bộ phim nào thì sẽ nhất định làm tốt, thành thật mà nói bộ phim này nhất định sẽ đoạt được giải thưởng. Tuy rằng hàm lượng vàng trên chiếc cúp của phim hoạt hình trong nước không nhiều cũng chả lớn mấy, nhưng tôi nghĩ có còn hơn không."

Lời của Lục Tranh chọc vào chỗ đau của Tạ Chi Nam. Anh ta đã hơn 40 tuổi, vào nghề hơn 10 năm, cho đến bây giờ vẫn chưa có một giải thưởng nào. Nếu như không phải gặp được Lục Tranh, có lẽ hắn vẫn đang ngồi ngơ ngác ở tuyến 18.

Tuyến 18: dùng để chỉ những người trong giới giải trí không có địa vị, không nổi tiếng, không ai biết đến.

Tạ Chi Nam suy nghĩ một chút, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, tôi sẽ làm. Tôi tin tưởng anh đấy, Tổng giám đốc Lục."

"Tôi tin anh, thầy Tạ!" Bạch Hiểu tiếp một câu.

Lục Tranh đứng dậy rót trà cho hai người: "Thầy Tạ, thầy Bạch, vất vả rồi, cảm ơn hai người đã ủng hộ. Mấy ngày nữa tôi sẽ tìm người đến Quảng Điện nộp hồ sơ, rồi tuyển người. Khi nào bộ phim chính thức khởi quay, tôi sẽ thông báo hai người ngay."

Quảng Điện: có chức năng trực tiếp kiểm soát các doanh nghiệp Nhà nước ở cấp quốc gia như Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc.

"Cảm ơn, Tổng giám đốc Lục." Đạo diễn Tạ nhấp một ngụm trà, sau đó kể với bọn họ câu chuyện của mình, "Trước đây có người muốn tôi làm đạo diễn cho một bộ phim điện ảnh, tôi không nhận. Ừm, hình như tên của kịch bản, là gì nhỉ, 《Hoang đường》?"

Lục Tranh không có hứng thú: "Tôi có nghe đến. Kịch bản dở, chủ đề rời rạc, chắc chắn sẽ toang. Trong giới có người đã đến mời tôi đầu tư, nhưng tôi từ chối."

"Nghe nói đã tìm được đạo diễn rồi."

"Ai không có mắt mà đi nhận lời vậy."

"Người đó hình như tên Kiều Việt, mới về nước không lâu, năm nay chắc mới 22 tuổi. Xem ra là phú nhị đại, chưa từng đạo diễn một bộ phim nào..."

"Thầy Tạ." Lục Tranh đột nhiên đặt chén trà xuống, "Anh mới vừa nói... Đạo diễn kia tên gì?"

"Kiều Việt? Kiều trong Đại Kiều, Việt trong siêu việt."

Đại Kiều là phu nhân của lãnh chúa Giang Đông Tôn Sách cuối thời kỳ Đông Hán, đầu Tam Quốc.

超越: vượt qua, hơn hẳn. Nên mình ghi là siêu việt cho thuận.

乔越: 大乔的乔,超越的越. (Qiáo yuè: Dà qiáo de qiáo, chāoyuè de yuè)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Abo] Hoang Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook