Chương 2
Hàng Bắc
08/07/2021
Hứa Hạo lòng như lửa đốt chạy đến nhà Ngôn Đỉnh, pheromone Omega trong phòng đã nhạt đi rất nhiều, mặc dù anh ta biết mình tới trễ, nhưng nếu bỏ mặc một Omega động dục không quan tâm, Thẩm Thượng sẽ gặp nguy hiểm, ít nhất lúc bất đắc dĩ, Hứa Hạo có thể phóng ra pheromone của mình, giảm bớt đau khổ cho Thẩm Thượng.
"Thẩm Thượng." Hứa Hạo thét lên.
Trong phòng không ai đáp lại, ngoại trừ tiếng nước cuồn cuộn không dứt từ trong phòng tắm truyền đến.
Hứa Hạo đi vào phòng tắm, chỉ thẩy Thẩm Thượng che người nửa nằm trong bồn tắm, vòi hoa sen liên tục phun nước lạnh, như mưa xối xuống ướt đẫm toàn thân Thẩm Thượng, tóc dài hơi lộn xộn phân tán trên mặt, lôi thôi như một con quỷ nước bẩn thỉu.
"Thẩm Thượng." Hứa Hạo lắc nhẹ Thẩm Thượng thần trí mơ hồi: "Tôi đỡ cậu."
Thẩm Thượng cố hết sức mở mí mắt ra, ánh mắt trống rỗng dần dần tập trung, cho đến khi nhìn thấy rõ người đến: "Hứa...Hứa Hạo..."
Hứa Hạo nhíu mày, đỡ lấy Thẩm Thượng: "Cậu dọn dẹp một chút, tôi đưa cậu đến bệnh viện."Thẩm Thượng cười khổ từ chối: "Không cần, tôi không sao."
Nói xong, Thẩm Thượng đẩy Hứa Hạo ra: "Anh đừng dựa vào sát tôi quá, pheromone của anh sẽ làm nhiễu tôi, tôi...khụ khụ..."
Thẩm Thượng ho khan kịch liệt, gò má đỏ đến nóng lên, vừa rồi cậu vì làm nguội lửa của kỳ động dục, cậu đặt mình trong nước lạnh hơn hai tiếng, thể chất Omega vốn yếu ớt, như thế, sợ sẽ bị bệnh nặng một trận.
Nhưng mà đã quen rồi...
Hứa Hạo chỉ đành để Thẩm Thượng lung la lung lay rời đi, anh ta nhắm mắt theo sau lưng Thẩm Thượng, không dám đến quá gần, lại không đành lòng bỏ cậu mà đi.
Một lát sau, Thẩm Thượng thay một bộ quần áo sạch sẽ, cậu rót cho Hứa Hạo chén trà, hai người ngồi trên ghế sofa, không nói một lời, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Hứa Hạo cảm thấy Thẩm Thượng càng lúc càng an tĩnh, Thẩm Thượng lúc trước hiên ngang sáng sủa, Thẩm Thượng bây giờ cả người đều lộ ra vẻ bi thương đè nén.
"Thẩm Thượng, cậu rời khỏi Ngôn Đỉnh đi." Hứa Hạo nhịn không được khuyên nhủ: "Anh ta không đáng."
Thẩm Thượng mờ mịt ngẩng đầu, lại lắc đầu, cong gối uốn người lại, đầu tựa trên đầu gối: "Không cần, tôi với anh ấy đã giao hẹn rồi, nhất định sẽ ở bên anh ấy đến ba mươi lăm tuổi."
"Thẩm Thượng, cậu tỉnh táo lại một chút, anh ta là Ngôn Đỉnh không phải Hà Hiên." Hứa Hạo nắm chặt tay, phẫn nộ thay mà nói: "Hà Hiên đã sớm chết rồi."
Thẩm Thượng lập tức kinh hoàng, nước mắt trút xuống: "Anh nói bậy, anh ấy là Hà Hiên, anh ấy là Hà Hiên, sinh mệnh của Hà Hiên kéo dài, anh ấy chính là Hà Hiên!"
Hứa Hạo nắn nắn mi tâm: "Ngôn Đỉnh chỉ là được cấy ghép trái tim của Hà Hiên, cũng không có thay thế được thân tâm của anh ấy, anh ta không thương cậu, cậu có hiểu không?"
Con mắt sưng đỏ của Thẩm Thượng nhìn chằm chằm vào Hứa Hạo, từng câu từng chữ nói: "Anh ấy có yêu tôi hay không không liên quan đến tôi, tôi yêu anh ấy là đủ rồi."
Hứa Hạo nặng nề thở dài: "Cậu hành động điên rồ rồi."
Hà Hiên và Thẩm Thượng mến nhau từ cấp ba, Thẩm Thượng khi đó kiêu ngạo tự đắc, giống như một vị vua cao cao tại thượng, yên tâm thoải mái nhận sự chăm sóc và xu nịnh của Hà Hiên, Hà Hiên có thể cưng chiều Thẩm Thượng lên trời, bao dung tính tình của cậu, dung túng cậu, hai người đến với nhau, Thẩm Thượng cũng chưa từng nhìn thấy vỏ tôm hay xương cá.
Hai người hẹn ước sau yêu sẽ cưới, dùng ba mươi lăm tuổi làm một cột mốc, nếu như đến lúc đó tình yêu chưa thay đổi, hai bên vẫn không rời không bỏ, vậy thì sẽ bước vào lễ đường hôn nhân, nhưng không may, một tai nạn xe đã xé ngang tất cả những tốt đẹp, làm nát bét khung cảnh ước mơ, để lại một vết sẹo khó có thể khép lại trong lòng Thẩm Thượng.
Hà Hiên chết đi, tất cả tình yêu của Thẩm Thượng, tất cả sự kiêu căng của Thẩm Thượng, trở thành một sự mỉa mai, trái tim của Hà Hiên vừa lúc phù hợp với Ngôn Đỉnh, một sinh mạng chết đi, một sinh mạng khác tiếp diễn, ai cũng biết Ngôn Đỉnh không phải Hà Hiên, chỉ có Thẩm Thượng nên rõ ràng nhất lại tin rằng Ngôn Đỉnh là Hà Hiên, đây là cứu rỗi và trừng phạt mà ông trời dành cho cậu, cậu thậm chí cam nguyện làm tình nhân của Ngôn Đỉnh.
Ngôn Đỉnh cũng không yêu Thẩm Thượng, anh có thanh mai trúc mã của mình, tình cảm của anh đối với Thẩm Thượng cũng chỉ có tò mò và ghét bỏ, một người hèn hạ đến tận xương tủy, đương nhiên cũng sẽ không nhận được sự quý trọng và bảo vệ của người khác.
Hứa Hạo đã từng hỏi Ngôn Đỉnh: "Anh không yêu cậu ấy, vì sao còn muốn giữ cậu ấy bên người?"
"Thẩm Thượng." Hứa Hạo thét lên.
Trong phòng không ai đáp lại, ngoại trừ tiếng nước cuồn cuộn không dứt từ trong phòng tắm truyền đến.
Hứa Hạo đi vào phòng tắm, chỉ thẩy Thẩm Thượng che người nửa nằm trong bồn tắm, vòi hoa sen liên tục phun nước lạnh, như mưa xối xuống ướt đẫm toàn thân Thẩm Thượng, tóc dài hơi lộn xộn phân tán trên mặt, lôi thôi như một con quỷ nước bẩn thỉu.
"Thẩm Thượng." Hứa Hạo lắc nhẹ Thẩm Thượng thần trí mơ hồi: "Tôi đỡ cậu."
Thẩm Thượng cố hết sức mở mí mắt ra, ánh mắt trống rỗng dần dần tập trung, cho đến khi nhìn thấy rõ người đến: "Hứa...Hứa Hạo..."
Hứa Hạo nhíu mày, đỡ lấy Thẩm Thượng: "Cậu dọn dẹp một chút, tôi đưa cậu đến bệnh viện."Thẩm Thượng cười khổ từ chối: "Không cần, tôi không sao."
Nói xong, Thẩm Thượng đẩy Hứa Hạo ra: "Anh đừng dựa vào sát tôi quá, pheromone của anh sẽ làm nhiễu tôi, tôi...khụ khụ..."
Thẩm Thượng ho khan kịch liệt, gò má đỏ đến nóng lên, vừa rồi cậu vì làm nguội lửa của kỳ động dục, cậu đặt mình trong nước lạnh hơn hai tiếng, thể chất Omega vốn yếu ớt, như thế, sợ sẽ bị bệnh nặng một trận.
Nhưng mà đã quen rồi...
Hứa Hạo chỉ đành để Thẩm Thượng lung la lung lay rời đi, anh ta nhắm mắt theo sau lưng Thẩm Thượng, không dám đến quá gần, lại không đành lòng bỏ cậu mà đi.
Một lát sau, Thẩm Thượng thay một bộ quần áo sạch sẽ, cậu rót cho Hứa Hạo chén trà, hai người ngồi trên ghế sofa, không nói một lời, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Hứa Hạo cảm thấy Thẩm Thượng càng lúc càng an tĩnh, Thẩm Thượng lúc trước hiên ngang sáng sủa, Thẩm Thượng bây giờ cả người đều lộ ra vẻ bi thương đè nén.
"Thẩm Thượng, cậu rời khỏi Ngôn Đỉnh đi." Hứa Hạo nhịn không được khuyên nhủ: "Anh ta không đáng."
Thẩm Thượng mờ mịt ngẩng đầu, lại lắc đầu, cong gối uốn người lại, đầu tựa trên đầu gối: "Không cần, tôi với anh ấy đã giao hẹn rồi, nhất định sẽ ở bên anh ấy đến ba mươi lăm tuổi."
"Thẩm Thượng, cậu tỉnh táo lại một chút, anh ta là Ngôn Đỉnh không phải Hà Hiên." Hứa Hạo nắm chặt tay, phẫn nộ thay mà nói: "Hà Hiên đã sớm chết rồi."
Thẩm Thượng lập tức kinh hoàng, nước mắt trút xuống: "Anh nói bậy, anh ấy là Hà Hiên, anh ấy là Hà Hiên, sinh mệnh của Hà Hiên kéo dài, anh ấy chính là Hà Hiên!"
Hứa Hạo nắn nắn mi tâm: "Ngôn Đỉnh chỉ là được cấy ghép trái tim của Hà Hiên, cũng không có thay thế được thân tâm của anh ấy, anh ta không thương cậu, cậu có hiểu không?"
Con mắt sưng đỏ của Thẩm Thượng nhìn chằm chằm vào Hứa Hạo, từng câu từng chữ nói: "Anh ấy có yêu tôi hay không không liên quan đến tôi, tôi yêu anh ấy là đủ rồi."
Hứa Hạo nặng nề thở dài: "Cậu hành động điên rồ rồi."
Hà Hiên và Thẩm Thượng mến nhau từ cấp ba, Thẩm Thượng khi đó kiêu ngạo tự đắc, giống như một vị vua cao cao tại thượng, yên tâm thoải mái nhận sự chăm sóc và xu nịnh của Hà Hiên, Hà Hiên có thể cưng chiều Thẩm Thượng lên trời, bao dung tính tình của cậu, dung túng cậu, hai người đến với nhau, Thẩm Thượng cũng chưa từng nhìn thấy vỏ tôm hay xương cá.
Hai người hẹn ước sau yêu sẽ cưới, dùng ba mươi lăm tuổi làm một cột mốc, nếu như đến lúc đó tình yêu chưa thay đổi, hai bên vẫn không rời không bỏ, vậy thì sẽ bước vào lễ đường hôn nhân, nhưng không may, một tai nạn xe đã xé ngang tất cả những tốt đẹp, làm nát bét khung cảnh ước mơ, để lại một vết sẹo khó có thể khép lại trong lòng Thẩm Thượng.
Hà Hiên chết đi, tất cả tình yêu của Thẩm Thượng, tất cả sự kiêu căng của Thẩm Thượng, trở thành một sự mỉa mai, trái tim của Hà Hiên vừa lúc phù hợp với Ngôn Đỉnh, một sinh mạng chết đi, một sinh mạng khác tiếp diễn, ai cũng biết Ngôn Đỉnh không phải Hà Hiên, chỉ có Thẩm Thượng nên rõ ràng nhất lại tin rằng Ngôn Đỉnh là Hà Hiên, đây là cứu rỗi và trừng phạt mà ông trời dành cho cậu, cậu thậm chí cam nguyện làm tình nhân của Ngôn Đỉnh.
Ngôn Đỉnh cũng không yêu Thẩm Thượng, anh có thanh mai trúc mã của mình, tình cảm của anh đối với Thẩm Thượng cũng chỉ có tò mò và ghét bỏ, một người hèn hạ đến tận xương tủy, đương nhiên cũng sẽ không nhận được sự quý trọng và bảo vệ của người khác.
Hứa Hạo đã từng hỏi Ngôn Đỉnh: "Anh không yêu cậu ấy, vì sao còn muốn giữ cậu ấy bên người?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.