Chương 12: Biết chuyện của bé con
MewXinhh
13/01/2024
Thời điểm Quý Đường tới trường đón con thì chẳng thấy ai nhiều nữa, chỉ có một số cô giáo đang dọn dẹp lại lớp học, còn có Quý Trình Chu đang ỉu xìu ngồi trên bậc thang.
"Bé cưng, baba xin lỗi vì đã đến muộn, hôm sau baba sẽ tới đón con sớm nhé."
Quý Trình Chu vốn đang nức nở, nghe tiếng nói nhẹ nhàng quen thuộc của baba liền ngừng khóc, ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên.
Người ba Omega đau lòng không thôi, ôm bé con vào lòng dỗ dành. Quý Đường đoán rằng vì hôm nay y đến đón muộn nên bé cưng mới khóc, hoàn toàn không ngờ đến chuyện khác xảy ra.
Còn đối với Quý Trình Chu, một ngày của baba bé đã đủ mệt mỏi rồi, bé quyết định sẽ giữ kín chuyện này trong lòng, bé không muốn ba mình phải bận tâm thêm chuyện nào khác nữa.
Chỉ cần bé cố gắng chịu đựng một chút là được...
Bé con nghĩ vậy liền cật lực tránh né thiếu gia nhỏ, chỉ cần không dính líu gì đến bạn kẹo chanh, mọi thứ có lẽ sẽ tốt hơn một chút...
Nghĩ vậy, Quý Trình Chu lặng lẽ chấm dứt tình bạn mỏng manh với Giang Dực, tung tăng vui chơi với đám bạn mới, đầu óc nhỏ bé không nghĩ đến hậu quả của chuyện này.
Sau vài ngày không thấy Quý Trình Chu nhận kẹo của mình, Giang Dực bắt đầu lo sợ, cuối cùng buồn bã nhận ra cậu không muốn chơi với mình nữa.
Tiểu thiếu gia buồn chưa được bao lâu liền quay sang tức giận, khuôn mặt cáu kỉnh đen kịt, dọa cho đám nhóc xung quanh chẳng ai dám tới gần.
Giang Dực buồn bực khi nghe tiếng cười nói rôm rả của bé mập và đám bạn cạnh bé truyền tới, đám trẻ đang dần hoàn thiện mô hình thủ công nên khuôn mặt đứa nào cũng tỏ vẻ mong chờ.
Quý Trình Chu cũng không ngoại lệ, bé con vô cùng đam mê lắp ráp mô hình và cũng là người đóng nhiều công sức nhất trong mô hình lần này. Bé con mải lắp những phần chưa được hoàn thiện thì từ đâu Giang Dực xuất hiện kéo bé đi.
Đám trẻ xung quanh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của bé con, đoán rằng cậu bị kéo rất đau. Nhưng chẳng một ai có dũng khí đứng ra ngăn lại hành động này cả, bởi cha mẹ bọn chúng đã nhắc nhở không được đụng vào cậu út Giang gia!
Chỉ có thái tử gia nhà họ Lục là không sợ hắn, nhưng nhóc con lai hôm nay lại nghỉ mất rồi...
"Tôi đã nói là cậu chỉ được chơi với tôi thôi mà! Ai cho phép cậu chơi với đám tầm thường ấy?"
Giang Dực cau mày, không biết rằng bản thân lại dùng quá nhiều sức, khiến cổ tay tròn xinh của bé con đỏ ửng một vòng. Quý Trình Chu bật khóc, cố gắng giật tay của mình khỏi hắn.
"Đau... Cậu làm đau tớ...huhu..."
"Huhu cậu dữ lắm, tớ... tớ không bao giờ chơi với cậu nữa đâu..."
Tiểu thiếu gia bị chọc giận thật rồi, đôi mắt to tròn trợn ngược, tơ máu giăng đầy tròng mắt, cất giọng lạnh lẽo chẳng khác gì ác quỷ dưới địa ngục.
"Cậu dám? Cậu cứ thử không chơi với tôi xem!"
Giang Dực kéo bé mập ngồi xuống thảm cùng hắn, trước mắt đã đặt sẵn một bộ mô hình mới tinh, một tay hắn mở hộp, tay còn lại vẫn giữ khư khư tay bé con như sợ cậu chạy đi đâu mất, hừ lạnh mở miệng.
"Hừ, cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn ngồi đây cùng tôi. Chơi cùng đám nhóc đấy có gì tốt chứ, thứ bọn nó biết tôi cũng biết, thậm chí tôi chơi trò này còn giỏi hơn chúng nó nhiều!"
Quý Trình Chu không đáp lời, nhẹ nhàng chớp mắt, rèm mi cong dày lay động thấm đượm nỗi buồn man mác. Bạn kẹo chanh nói không sai, hắn chơi trò này rất giỏi, chỉ dùng một tay mà lắp gần nửa mô hình.
Một người ngồi lắp, một người thẫn thờ ngồi xem, mô hình đã được lắp xong lúc nào không hay...
Giang Dực hài lòng nhìn thành quả của mình, thơm nhẹ lên mu bàn tay mềm mại của bé mập, mỉm cười xinh đẹp.
"Không tệ chứ?"
Bé con ngơ ngác gật đầu, không phải là không tệ mà phải nói là quá hoàn hảo đấy chứ...
Mấy hôm vừa rồi tới đón bé cưng, Quý Đượng vô tình nhận ra con mình có chút khác so với mọi khi. Bé con vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời baba nhưng tính tình có vẻ trầm hơn hẳn, cũng không thường xuyên kể chuyện ở trường cho y nghe nữa.
"Bé cưng của baba, con có chuyện gì buồn sao?"
Quý Trình Chu nhẹ lắc đầu, nhưng khuôn mặt buồn thiu đâu tránh được tầm mắt của baba bé. Quý Đường tỏ ra không biết gì cả, mỉm cười hôn chụt lên bên má phúng phính của con trai mình một cái rõ to.
"Được rồi, để baba đưa bé cưng đi ăn mochi nhé! Bé cưng của baba thích loại daifuku nhất đúng không nào..."
Quý Đường còn đang định âm thầm làm rõ chuyện này, chưa kịp điều tra gì thì kết quả đã bày sẵn...
Như thường lệ, Quý Đường tới đón bé cưng vào buổi chiều, khi vừa đến lớp đã nghe thấy tiếng khóc nức nở quen thuộc của con trai nhỏ, cả người y như bị điểm huyệt mà khựng lại mấy giây, sau đó vội vã chạy đến trước cửa lớp.
Bé cưng của y đang khóc không ngừng mặc cho cô giáo dỗ dành, bên cạnh còn có một cậu nhóc nữa đang khoanh tay đứng cạnh đó...
"Bé cưng, baba xin lỗi vì đã đến muộn, hôm sau baba sẽ tới đón con sớm nhé."
Quý Trình Chu vốn đang nức nở, nghe tiếng nói nhẹ nhàng quen thuộc của baba liền ngừng khóc, ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên.
Người ba Omega đau lòng không thôi, ôm bé con vào lòng dỗ dành. Quý Đường đoán rằng vì hôm nay y đến đón muộn nên bé cưng mới khóc, hoàn toàn không ngờ đến chuyện khác xảy ra.
Còn đối với Quý Trình Chu, một ngày của baba bé đã đủ mệt mỏi rồi, bé quyết định sẽ giữ kín chuyện này trong lòng, bé không muốn ba mình phải bận tâm thêm chuyện nào khác nữa.
Chỉ cần bé cố gắng chịu đựng một chút là được...
Bé con nghĩ vậy liền cật lực tránh né thiếu gia nhỏ, chỉ cần không dính líu gì đến bạn kẹo chanh, mọi thứ có lẽ sẽ tốt hơn một chút...
Nghĩ vậy, Quý Trình Chu lặng lẽ chấm dứt tình bạn mỏng manh với Giang Dực, tung tăng vui chơi với đám bạn mới, đầu óc nhỏ bé không nghĩ đến hậu quả của chuyện này.
Sau vài ngày không thấy Quý Trình Chu nhận kẹo của mình, Giang Dực bắt đầu lo sợ, cuối cùng buồn bã nhận ra cậu không muốn chơi với mình nữa.
Tiểu thiếu gia buồn chưa được bao lâu liền quay sang tức giận, khuôn mặt cáu kỉnh đen kịt, dọa cho đám nhóc xung quanh chẳng ai dám tới gần.
Giang Dực buồn bực khi nghe tiếng cười nói rôm rả của bé mập và đám bạn cạnh bé truyền tới, đám trẻ đang dần hoàn thiện mô hình thủ công nên khuôn mặt đứa nào cũng tỏ vẻ mong chờ.
Quý Trình Chu cũng không ngoại lệ, bé con vô cùng đam mê lắp ráp mô hình và cũng là người đóng nhiều công sức nhất trong mô hình lần này. Bé con mải lắp những phần chưa được hoàn thiện thì từ đâu Giang Dực xuất hiện kéo bé đi.
Đám trẻ xung quanh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của bé con, đoán rằng cậu bị kéo rất đau. Nhưng chẳng một ai có dũng khí đứng ra ngăn lại hành động này cả, bởi cha mẹ bọn chúng đã nhắc nhở không được đụng vào cậu út Giang gia!
Chỉ có thái tử gia nhà họ Lục là không sợ hắn, nhưng nhóc con lai hôm nay lại nghỉ mất rồi...
"Tôi đã nói là cậu chỉ được chơi với tôi thôi mà! Ai cho phép cậu chơi với đám tầm thường ấy?"
Giang Dực cau mày, không biết rằng bản thân lại dùng quá nhiều sức, khiến cổ tay tròn xinh của bé con đỏ ửng một vòng. Quý Trình Chu bật khóc, cố gắng giật tay của mình khỏi hắn.
"Đau... Cậu làm đau tớ...huhu..."
"Huhu cậu dữ lắm, tớ... tớ không bao giờ chơi với cậu nữa đâu..."
Tiểu thiếu gia bị chọc giận thật rồi, đôi mắt to tròn trợn ngược, tơ máu giăng đầy tròng mắt, cất giọng lạnh lẽo chẳng khác gì ác quỷ dưới địa ngục.
"Cậu dám? Cậu cứ thử không chơi với tôi xem!"
Giang Dực kéo bé mập ngồi xuống thảm cùng hắn, trước mắt đã đặt sẵn một bộ mô hình mới tinh, một tay hắn mở hộp, tay còn lại vẫn giữ khư khư tay bé con như sợ cậu chạy đi đâu mất, hừ lạnh mở miệng.
"Hừ, cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn ngồi đây cùng tôi. Chơi cùng đám nhóc đấy có gì tốt chứ, thứ bọn nó biết tôi cũng biết, thậm chí tôi chơi trò này còn giỏi hơn chúng nó nhiều!"
Quý Trình Chu không đáp lời, nhẹ nhàng chớp mắt, rèm mi cong dày lay động thấm đượm nỗi buồn man mác. Bạn kẹo chanh nói không sai, hắn chơi trò này rất giỏi, chỉ dùng một tay mà lắp gần nửa mô hình.
Một người ngồi lắp, một người thẫn thờ ngồi xem, mô hình đã được lắp xong lúc nào không hay...
Giang Dực hài lòng nhìn thành quả của mình, thơm nhẹ lên mu bàn tay mềm mại của bé mập, mỉm cười xinh đẹp.
"Không tệ chứ?"
Bé con ngơ ngác gật đầu, không phải là không tệ mà phải nói là quá hoàn hảo đấy chứ...
Mấy hôm vừa rồi tới đón bé cưng, Quý Đượng vô tình nhận ra con mình có chút khác so với mọi khi. Bé con vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời baba nhưng tính tình có vẻ trầm hơn hẳn, cũng không thường xuyên kể chuyện ở trường cho y nghe nữa.
"Bé cưng của baba, con có chuyện gì buồn sao?"
Quý Trình Chu nhẹ lắc đầu, nhưng khuôn mặt buồn thiu đâu tránh được tầm mắt của baba bé. Quý Đường tỏ ra không biết gì cả, mỉm cười hôn chụt lên bên má phúng phính của con trai mình một cái rõ to.
"Được rồi, để baba đưa bé cưng đi ăn mochi nhé! Bé cưng của baba thích loại daifuku nhất đúng không nào..."
Quý Đường còn đang định âm thầm làm rõ chuyện này, chưa kịp điều tra gì thì kết quả đã bày sẵn...
Như thường lệ, Quý Đường tới đón bé cưng vào buổi chiều, khi vừa đến lớp đã nghe thấy tiếng khóc nức nở quen thuộc của con trai nhỏ, cả người y như bị điểm huyệt mà khựng lại mấy giây, sau đó vội vã chạy đến trước cửa lớp.
Bé cưng của y đang khóc không ngừng mặc cho cô giáo dỗ dành, bên cạnh còn có một cậu nhóc nữa đang khoanh tay đứng cạnh đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.