Chương 11
Lưu Thủy Thủy
20/08/2021
Ninh Tất nói rằng chờ Hạ Phỉ ở quán rượu, Hạ Phỉ phải ngăn không cho mọi người trong quán đi, thành ra hắn có tật giật mình, chỉ có thể đứng dậy chập choạng thu thập một phen, lái xe hướng quán rượu chạy tới.
Trên đường còn gọi điện thoại đem Khôn Tử đánh thức, "Đệt, cậu đừng ngủ nữa, anh đây lửa sắp cháy đến mông rồi, cậu như thế nào còn có thể ngủ được?"
Bị đánh thức, Khôn Tử vẫn mù mịt nói: "A? Làm sao vậy? Anh trang B* bị người đánh?"
(*) Đạo đức giả =))))
“Cậu nói mấy thứ nhảm nhảm gì vậy?” Hạ Phỉ sợ Ninh Tất ở trong cửa hàng lâu, có người bàn tán qua lại, hắn hận không thể liên tiếp vượt qua mấy cái đèn đỏ, “Ninh Tất hiện tại đang trong quán rượu đợi tôi"
Khôn Tử không nghĩ đó là một việc lớn, "Đợi đã, không phải rất tốt sao? Hai người tiến triển khá nhanh đó."
Hạ Phỉ cảm thấy não của Khôn Tử đúng là có vấn đề, "Tôi vừa mới ly hôn, người khác nhìn thấy thì có chuyện gì?"
Khôn Tử nghe đến là vui vẻ: "Phỉ ca, không nhìn ra, anh còn rất quan tâm danh tiết. Người ta một omega cũng không cần ý tứ, anh như thế nào lại giống một cô nương lên kiệu già mồm cãi láo lên thế."
Đây không phải là lo lắng quá mức hay gì gì đó, Hạ Phỉ mà còn quan tâm danh tiết sao? Hắn chỉ sợ Tạ Thư Diễn mà biết sẽ suy nghĩ nhiều.
Hắn không giải thích rõ ràng với Khôn Tử, "Cậu mau dậy đi, tôi không thể ở một mình đối đãi với cậu ta."
"Tối hôm đó anh đưa cậu ta về vẫn còn khá tốt, giờ sao lại đổi ý rồi?"
Bị kích thích còn không được ư? Xúc động là ma quỷ, hắn liền đầu óc nóng lên, xong rồi thì liền hối hận, thời điểm hắn chứng kiến thấy Ninh Tất lúc đó, đáng lẽ nên quay đầu bước đi.
"Tôi hiện tại vừa mới ly hôn, chúng ta phải đến đó không được trì hoãn nữa. Đây không phải là nói nhảm!"
Khôn Tử nghe có chút không hiểu, "Không phải anh để chúng em giới thiệu cho anh sao? này là có sẵn rồi, ngán thì lại chia tay..."
Hạ Phỉ đạp mạnh chân phanh lại, lốp xe cọ xát trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
"Vậy thì tôi chả là cái gì, đúng không? Người khác không biết, cậu không biết sao? Tôi lúc đầu nghiêm mặt nói với Ninh Tất rằng tôi không kết hôn, rồi sau đó tự vả bôm bốp vào mặt, người ta chưa nói với tôi một câu không phải thì thôi đi, bản thân tôi cũng không vuốt thuận, cậu làm một câu ngán thì chia tay, tôi trong lòng cậu chính là loại người này! ”
Khôn Tử bị rống đến mức ù cả tai, lau lau mặt và cảm thấy mình nói như vậy là không quá thích hợp.
"Em... anh... đột nhiên anh nghiêm túc như vậy, em chưa thích ứng được... vậy anh nghĩ sao, nếu không muốn thì cứ nói thẳng với Ninh Tất."
Từ ngày Hạ Phỉ ly hôn, hắn giống như trúng tà, trong đầu toàn là Tạ Thư Diễn.
Hắn có thể nghĩ sao? Hắn trước tiên muốn làm rõ ràng sự tình với Tạ Thư Diễn, hắn không có tâm tư đi quản Ninh Tất, nhưng cái này hắn mặc kệ không có nghĩa là hắn có thể gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, hắn không thể để cho Ninh Tất bị khó xử quá.
"Tôi mà mở miệng nói được thì cũng chả phải phí công nói chuyện với cậu? Tôi nghĩ bây giờ... Tôi thà rút lui để thoát khỏi khó khăn, cậu ta không tìm thấy tôi sẽ tốt hơn bất cứ thứ gì."
Ai con mẹ nó, hắn nguyện ý làm kẻ ác mọi lúc mọi nơi
"Vậy thì... hôm nay Ninh Tất muốn làm gì?"
Hạ Phỉ có chút ỉu xìu mà nói, "Mời tôi ăn cơm."
“Vậy anh không có khả năng nghiêm mặt, để em nghiêm mặt làm gậy quấy phân heo* đi.” Khôn Tử làm công cụ của Hạ Phỉ quen rồi, “Vậy như này, anh và Ninh Tất cứ gặp nhau đi, em sẽ gọi điện cho anh."
(*) Là để gây mất đoàn kết, tình yêu ở khắp nơi, ẩn dụ cho sự nghịch ngợm
Việc ly hôn, Hạ Phỉ cũng không vác loa đi khắp nơi nói, người làm trong tiệm không biết chút nào, Hạ Phỉ một bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt, không có gì ngạc nhiên khi một omega đến quán rượu tìm hắn.
Về phần tán dóc, trong mắt nhân viên, quan hệ giữa lão bản và bà chủ thực sự giống nhau, quanh năm suốt tháng bà chủ không đến cửa hàng vài lần, người ta là chuyện gia đình, nhân viên cũng biết tốt xấu không hỏi đến.
Điện thoại của Khôn Tử đến vô cùng kịp thời, hai người bọn họ vừa đứng ở cửa xe, chưa kịp thương lượng xem đi đâu, điện thoại Hạ Phỉ liền vang lên.
Đại khái là chột dạ, giọng Hạ Phỉ so với bình thường lớn hơn, "Đi đâu? Tôi với Ninh Tất đều đang ở một đây? A?... Gọi cậu ta cùng đi?"
Hạ Phỉ hoài nghi có phải hay không mình diễn xuất vụng về, thời điểm hắn thăm dò nhìn về phía Ninh Tất, Ninh Tất cười đến không rõ ý nghĩa, hắn kiên trì hỏi Ninh Tất "Đi không?"
Ninh Tất cười lại cười, không có vạch trần Hạ Phỉ, "Đi chứ."
Hạ Phỉ vốn tưởng rằng có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng không nghĩ hai người bọn họ chân trước lên xe, mẹ hắn nương theo phố đối diện đuổi theo, đáng tiếc không đuổi kịp đã thấy xe của Hạ Phỉ chạy mất.
"Ai đây a... Sao ta nhìn có chút quen mắt..." Mẹ Hạ lẩm bẩm, quay người tiến vào quán rượu, bắt được một cô nhân viên liền hỏi: "Lão bản của các cô vừa theo ai đi ra thế?"
Bà chủ chưa gặp qua vài lần, nhưng mọi người vẫn biết mẹ lão bản.
"Dì à, sao dì lại tới đây, bọn con cũng không biết, dù sao omega kia đến cũng đã lâu, ông chủ vừa mới đưa người đi."
Nghe xong lời này, lông mày của Mẹ Hạ đều vặn lại vào nhau,... như thế nào lại còn một omega?
Nhân viên lại nói: "Hình như là họ Ninh."
Nói ra họ của đối phương, mẹ Hạ khớp với tên người trong suy nghĩ, đây còn không phải là tiền nhiệm của Hạ Phỉ sao. Tên gì nhỉ?... Ninh Tất?
Lúc trước thấy Hạ Phỉ suốt ngày cà lơ phất phơ, gia đình hay giới thiệu đối tượng cho hắn, Hạ Phỉ nói rằng hắn có đối tượng rồi, nghe miệng hắn lại không có phần chắc chắn, nói cái gì mẹ Hạ cũng không tin, thẳng đến khi Hạ Phỉ đưa người về nhà một lần, trong nhà hắn mới coi như cho qua.
Nhưng không lâu sau đó, Hạ Phỉ không biết đầu óc có chỗ nào sai, trực tiếp thông báo với họ rằng mình sẽ kết hôn với Tạ Thư Diễn, đừng nói là đối tượng, lúc nào chia tay cũng chưa nghe nói qua.
Hạ Phỉ vốn không đáng tin cậy, hắn không nói đến, bố mẹ cũng không đoái hoài gì đến đời sống tình cảm của hắn, vì chuyện đã ổn thỏa nên gia đình cũng không có ý kiến gì.
Có thể thiệt thòi cho Tạ Thư Diễn là đối tượng của Hạ Phỉ, nếu bố mẹ của Hạ Phỉ phát hiện ra điều này, bọn họ sẽ xấu hổ không biết lấy mo ở đâu mà che, lại để cho Hạ Phỉ làm hại một giáo viên đứng đắn, trang nghiêm.
Mặc kệ Tạ Thư Diễn và Hạ Phỉ nghĩ gì và họ đến với nhau như thế nào, có thể kết hôn cùng Hạ Phỉ, đối với ba mẹ hắn mà nói, tất cả đều rất vui vẻ.
Không phải mẹ Hạ suy nghĩ lung tung, chẳng qua là Hạ Phỉ đột nhiên gặp lại tiền nhiệm của mình, điều này khiến mẹ Hạ phần nào ngửi thấy cuộc sống khủng hoảng hôn nhân của con trai mình.
Gặp gỡ loại sự tình như thế này, mẹ Hạ một bên hận không thể rèn sắt thành thép, một bên vừa nghĩ cách giúp con trai thức tỉnh trước bờ vực thẳm.
Mẹ Hạ không hỏi nhiều, từ quán rượu đi ra, trước gọi điện thoại cho Tạ Thư Diễn, hàm ý nói, "Diễn Diễn, mẹ không làm chậm trễ giờ học của con chứ?"
"Mẹ, con vừa vặn tan lớp, không có việc gì."
Ngữ điệu Tạ Thư Diễn rất bình tĩnh, tựa hồ cùng dĩ vãng không có gì khác biệt.
Theo quan điểm của những người lớn tuổi, cuộc hôn nhân của hắn với Hạ Phỉ có một số vấn đề nhất định, nhưng là không ảnh hưởng toàn cục, chẳng qua một mực không có con, đức hạnh của Hạ Phỉ vĩnh viễn không bao giờ trưởng thành và tinh thần trách nhiệm của hắn cũng không thể thành lập.
Theo kinh nghiệm của thế hệ xưa, có con là sợi dây ràng buộc, có nhiều mâu thuẫn không thể giải quyết được, đều là vì có con mà hoá giải, tư tưởng người xưa, không muốn con cái chứng kiến cảnh ly hôn.
Trong mắt ba mẹ Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn là một đứa trẻ điển hình của con nhà người ta, mẹ Hạ yêu thích tính cách yên tĩnh của Tạ Thư Diễn, thậm chí khi nói chuyện với Tạ Thư Diễn, ngữ khí đều ôn nhu không ít.
“Hạ Phỉ gần đây có trêu chọc làm con sinh khí không?” Mẹ Hạ quá hiểu tính tình của con trai mình, mở miệng ra là đặc biệt chán ghét, đức tính giống hệt ba nó.
Tạ Thư Diễn đầu kia dừng lại, "Không có."
“Không có là tốt rồi.” Tạ Thư Diễn trả lời thì không có gì không đáng tin cậy, mẹ Hạ tùy tiện nói một chút, “Buổi tối trở về con muốn ăn gì không. Mẹ làm cho con”.
Mẹ Hạ Phỉ là một nữ beta, tính tình luôn nóng nảy với Hạ Phỉ là một điểm, nhưng trong xương cốt bà vẫn là một nữ nhân ôn nhu tinh tế và tỉ mỉ, Hạ Phỉ chiếu cố không đến nơi đến chốn, mẹ Hạ giống như vĩnh viễn giúp hắn bổ trợ.
Đối với sự quan tâm của các trưởng bối, Tạ Thư Diễn cảm thấy áy náy và áp lực "Không cần phiền như vậy đâu ạ..."
“Chuyện này sao có thể gọi là phiền phức?” mẹ Hạ tiếp tục nói, “Diễn Diễn, nếu con cảm thấy phiền cho mẹ khi mang tới, thì mẹ sẽ đến ở chỗ mấy đứa vài ngày.”
Tạ Thư Diễn không theo kịp tiết tấu của mẹ Hạ, vẫn luôn bình tĩnh, trong lúc nhất thời như bị người nào đó túm cổ, "Ở..."
"Có phải hay không sợ mẹ quấy rầy đến hai đứa?"
"Không... không có..." Tạ Thư Diễn tìm không thấy lý do cự tuyệt.
Mẹ Hạ thấy Tạ Thư Diễn đáp ứng, “Được rồi, mẹ sẽ cùng Hạ Phỉ nói, hắn suốt ngày bên ngoài rảnh rỗi, con xem, lần này mẹ không nói chuyện với nó."
Tạ Thư Diễn không có khả năng nói dối lừa người, anh chỉ có thể trông cậy vào Hạ Phỉ, nhưng anh không biết, Hạ Phỉ vừa trả lời điện thoại đã bị điện thoại mẹ Hạ đổ ập xuống mắng.
Địa chỉ Khôn Tử hẹn không xa. Mấy người vừa tiến vào phòng ngồi xuống thì điện thoại di động Hạ Phỉ đổ chuông. Nhìn vào ID người gọi, hắn liếc nhìn Khôn Tử và ra hiệu mọi người nói nhỏ chút.
"Mẹ?"
"Anh đang ở đâu? Hạ Phỉ, tôi cho anh nửa giờ, nếu anh không về nhà, anh xem hôm nay tôi có đánh anh không!"
Chính mình đã 30 tuổi còn bị mẹ như vậy quát lớn, Hạ Phỉ sợ mất mặt, vô ý thức mà đứng lên, "Mẹ đây là làm gì vậy...? Con thì làm sao?"
"Con mẹ nó anh chớ cùng tôi nói nhảm a, hôm nay tôi ở trong nhà anh chờ anh."
Hôm nay là cái ngày mẹ gì, làm quái gì cũng không thoải mái, Hạ Phỉ ước lượng nói, "Xin lỗi a... mẫu thân không biết có chuyện gì, hiện tại ở nhà chờ tôi, tôi phải trở về xem."
Hạ Phỉ hướng Ninh Tất nhìn sang, "Lần sau chúng ta... tìm thời gian khác?"
Hạ Phỉ cũng không phải cảm thấy mất hứng, hắn cảm thấy nhẹ nhõm thở ra, chẳng qua là không biết sao mẹ hắn tá hoả như vậy, về đến nhà vẫn một bụng nghi vấn.
"Cái quái gì thế này? Bọn họ đều là người hiểu biết, văn minh, như thế nào mẹ hưng phấn quá nên nói tục?" Trong nhà sơ hở chồng chất, Hạ Phỉ sợ bị mẹ nhìn ra chút chuyện ẩn giấu bên trong.
Giờ phút này chỉ có hai người bọn họ, mẹ Hạ cũng không để lại mặt mũi cho hắn, "Anh thì kém hơn tôi sao? Hạ Phỉ, anh hôm nay đi ra ngoài với ai?"
"Còn có thể là ai nữa, Khôn Tử bọn họ..."
Hạ Phỉ đang nói nửa chừng thì bị mẹ Hạ tát vào vai một cái: "Anh vẫn không chịu nói sự thật phải không? Hả? Anh từ nhỏ đến lớn, không tuân theo kỷ luật. Đúng sai ra sao tôi và ba anh đều biết, nghĩ đến anh phẩm hạnh không biết tốt xấu, anh bây giờ cũng bắt đầu học bộ dạng ăn trong bát nhìn trong nồi phải không!"
Hạ Phỉ muốn trốn tránh lại không dám trốn, nghe xong như lọt vào mù mịt, "Con là cái dạng gì... con đã làm gì cơ?"
"Anh làm cái gì? Tôi rõ ràng chứng kiến Ninh Tất gì đó lên xe của anh, anh nói vớ vẩn với tôi là anh đi cùng Khôn Tử! anh muốn làm gì? Hạ Phỉ, nếu anh có tâm tư không đúng đắn, hôm nay tôi sẽ đánh anh gãy chân"
Hạ Phỉ há to miệng, vẻ mặt mất tự chủ nhất thời vừa uất ức, lại cảm thấy chính mình đáng đời "Không phải... khụ khụ..."
Vừa vội vàng vừa sặc nước miếng, "Mẹ, không phải như mẹ nghĩ..."
...
13/10/2020
#NTT
Trên đường còn gọi điện thoại đem Khôn Tử đánh thức, "Đệt, cậu đừng ngủ nữa, anh đây lửa sắp cháy đến mông rồi, cậu như thế nào còn có thể ngủ được?"
Bị đánh thức, Khôn Tử vẫn mù mịt nói: "A? Làm sao vậy? Anh trang B* bị người đánh?"
(*) Đạo đức giả =))))
“Cậu nói mấy thứ nhảm nhảm gì vậy?” Hạ Phỉ sợ Ninh Tất ở trong cửa hàng lâu, có người bàn tán qua lại, hắn hận không thể liên tiếp vượt qua mấy cái đèn đỏ, “Ninh Tất hiện tại đang trong quán rượu đợi tôi"
Khôn Tử không nghĩ đó là một việc lớn, "Đợi đã, không phải rất tốt sao? Hai người tiến triển khá nhanh đó."
Hạ Phỉ cảm thấy não của Khôn Tử đúng là có vấn đề, "Tôi vừa mới ly hôn, người khác nhìn thấy thì có chuyện gì?"
Khôn Tử nghe đến là vui vẻ: "Phỉ ca, không nhìn ra, anh còn rất quan tâm danh tiết. Người ta một omega cũng không cần ý tứ, anh như thế nào lại giống một cô nương lên kiệu già mồm cãi láo lên thế."
Đây không phải là lo lắng quá mức hay gì gì đó, Hạ Phỉ mà còn quan tâm danh tiết sao? Hắn chỉ sợ Tạ Thư Diễn mà biết sẽ suy nghĩ nhiều.
Hắn không giải thích rõ ràng với Khôn Tử, "Cậu mau dậy đi, tôi không thể ở một mình đối đãi với cậu ta."
"Tối hôm đó anh đưa cậu ta về vẫn còn khá tốt, giờ sao lại đổi ý rồi?"
Bị kích thích còn không được ư? Xúc động là ma quỷ, hắn liền đầu óc nóng lên, xong rồi thì liền hối hận, thời điểm hắn chứng kiến thấy Ninh Tất lúc đó, đáng lẽ nên quay đầu bước đi.
"Tôi hiện tại vừa mới ly hôn, chúng ta phải đến đó không được trì hoãn nữa. Đây không phải là nói nhảm!"
Khôn Tử nghe có chút không hiểu, "Không phải anh để chúng em giới thiệu cho anh sao? này là có sẵn rồi, ngán thì lại chia tay..."
Hạ Phỉ đạp mạnh chân phanh lại, lốp xe cọ xát trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai.
"Vậy thì tôi chả là cái gì, đúng không? Người khác không biết, cậu không biết sao? Tôi lúc đầu nghiêm mặt nói với Ninh Tất rằng tôi không kết hôn, rồi sau đó tự vả bôm bốp vào mặt, người ta chưa nói với tôi một câu không phải thì thôi đi, bản thân tôi cũng không vuốt thuận, cậu làm một câu ngán thì chia tay, tôi trong lòng cậu chính là loại người này! ”
Khôn Tử bị rống đến mức ù cả tai, lau lau mặt và cảm thấy mình nói như vậy là không quá thích hợp.
"Em... anh... đột nhiên anh nghiêm túc như vậy, em chưa thích ứng được... vậy anh nghĩ sao, nếu không muốn thì cứ nói thẳng với Ninh Tất."
Từ ngày Hạ Phỉ ly hôn, hắn giống như trúng tà, trong đầu toàn là Tạ Thư Diễn.
Hắn có thể nghĩ sao? Hắn trước tiên muốn làm rõ ràng sự tình với Tạ Thư Diễn, hắn không có tâm tư đi quản Ninh Tất, nhưng cái này hắn mặc kệ không có nghĩa là hắn có thể gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, hắn không thể để cho Ninh Tất bị khó xử quá.
"Tôi mà mở miệng nói được thì cũng chả phải phí công nói chuyện với cậu? Tôi nghĩ bây giờ... Tôi thà rút lui để thoát khỏi khó khăn, cậu ta không tìm thấy tôi sẽ tốt hơn bất cứ thứ gì."
Ai con mẹ nó, hắn nguyện ý làm kẻ ác mọi lúc mọi nơi
"Vậy thì... hôm nay Ninh Tất muốn làm gì?"
Hạ Phỉ có chút ỉu xìu mà nói, "Mời tôi ăn cơm."
“Vậy anh không có khả năng nghiêm mặt, để em nghiêm mặt làm gậy quấy phân heo* đi.” Khôn Tử làm công cụ của Hạ Phỉ quen rồi, “Vậy như này, anh và Ninh Tất cứ gặp nhau đi, em sẽ gọi điện cho anh."
(*) Là để gây mất đoàn kết, tình yêu ở khắp nơi, ẩn dụ cho sự nghịch ngợm
Việc ly hôn, Hạ Phỉ cũng không vác loa đi khắp nơi nói, người làm trong tiệm không biết chút nào, Hạ Phỉ một bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt, không có gì ngạc nhiên khi một omega đến quán rượu tìm hắn.
Về phần tán dóc, trong mắt nhân viên, quan hệ giữa lão bản và bà chủ thực sự giống nhau, quanh năm suốt tháng bà chủ không đến cửa hàng vài lần, người ta là chuyện gia đình, nhân viên cũng biết tốt xấu không hỏi đến.
Điện thoại của Khôn Tử đến vô cùng kịp thời, hai người bọn họ vừa đứng ở cửa xe, chưa kịp thương lượng xem đi đâu, điện thoại Hạ Phỉ liền vang lên.
Đại khái là chột dạ, giọng Hạ Phỉ so với bình thường lớn hơn, "Đi đâu? Tôi với Ninh Tất đều đang ở một đây? A?... Gọi cậu ta cùng đi?"
Hạ Phỉ hoài nghi có phải hay không mình diễn xuất vụng về, thời điểm hắn thăm dò nhìn về phía Ninh Tất, Ninh Tất cười đến không rõ ý nghĩa, hắn kiên trì hỏi Ninh Tất "Đi không?"
Ninh Tất cười lại cười, không có vạch trần Hạ Phỉ, "Đi chứ."
Hạ Phỉ vốn tưởng rằng có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng không nghĩ hai người bọn họ chân trước lên xe, mẹ hắn nương theo phố đối diện đuổi theo, đáng tiếc không đuổi kịp đã thấy xe của Hạ Phỉ chạy mất.
"Ai đây a... Sao ta nhìn có chút quen mắt..." Mẹ Hạ lẩm bẩm, quay người tiến vào quán rượu, bắt được một cô nhân viên liền hỏi: "Lão bản của các cô vừa theo ai đi ra thế?"
Bà chủ chưa gặp qua vài lần, nhưng mọi người vẫn biết mẹ lão bản.
"Dì à, sao dì lại tới đây, bọn con cũng không biết, dù sao omega kia đến cũng đã lâu, ông chủ vừa mới đưa người đi."
Nghe xong lời này, lông mày của Mẹ Hạ đều vặn lại vào nhau,... như thế nào lại còn một omega?
Nhân viên lại nói: "Hình như là họ Ninh."
Nói ra họ của đối phương, mẹ Hạ khớp với tên người trong suy nghĩ, đây còn không phải là tiền nhiệm của Hạ Phỉ sao. Tên gì nhỉ?... Ninh Tất?
Lúc trước thấy Hạ Phỉ suốt ngày cà lơ phất phơ, gia đình hay giới thiệu đối tượng cho hắn, Hạ Phỉ nói rằng hắn có đối tượng rồi, nghe miệng hắn lại không có phần chắc chắn, nói cái gì mẹ Hạ cũng không tin, thẳng đến khi Hạ Phỉ đưa người về nhà một lần, trong nhà hắn mới coi như cho qua.
Nhưng không lâu sau đó, Hạ Phỉ không biết đầu óc có chỗ nào sai, trực tiếp thông báo với họ rằng mình sẽ kết hôn với Tạ Thư Diễn, đừng nói là đối tượng, lúc nào chia tay cũng chưa nghe nói qua.
Hạ Phỉ vốn không đáng tin cậy, hắn không nói đến, bố mẹ cũng không đoái hoài gì đến đời sống tình cảm của hắn, vì chuyện đã ổn thỏa nên gia đình cũng không có ý kiến gì.
Có thể thiệt thòi cho Tạ Thư Diễn là đối tượng của Hạ Phỉ, nếu bố mẹ của Hạ Phỉ phát hiện ra điều này, bọn họ sẽ xấu hổ không biết lấy mo ở đâu mà che, lại để cho Hạ Phỉ làm hại một giáo viên đứng đắn, trang nghiêm.
Mặc kệ Tạ Thư Diễn và Hạ Phỉ nghĩ gì và họ đến với nhau như thế nào, có thể kết hôn cùng Hạ Phỉ, đối với ba mẹ hắn mà nói, tất cả đều rất vui vẻ.
Không phải mẹ Hạ suy nghĩ lung tung, chẳng qua là Hạ Phỉ đột nhiên gặp lại tiền nhiệm của mình, điều này khiến mẹ Hạ phần nào ngửi thấy cuộc sống khủng hoảng hôn nhân của con trai mình.
Gặp gỡ loại sự tình như thế này, mẹ Hạ một bên hận không thể rèn sắt thành thép, một bên vừa nghĩ cách giúp con trai thức tỉnh trước bờ vực thẳm.
Mẹ Hạ không hỏi nhiều, từ quán rượu đi ra, trước gọi điện thoại cho Tạ Thư Diễn, hàm ý nói, "Diễn Diễn, mẹ không làm chậm trễ giờ học của con chứ?"
"Mẹ, con vừa vặn tan lớp, không có việc gì."
Ngữ điệu Tạ Thư Diễn rất bình tĩnh, tựa hồ cùng dĩ vãng không có gì khác biệt.
Theo quan điểm của những người lớn tuổi, cuộc hôn nhân của hắn với Hạ Phỉ có một số vấn đề nhất định, nhưng là không ảnh hưởng toàn cục, chẳng qua một mực không có con, đức hạnh của Hạ Phỉ vĩnh viễn không bao giờ trưởng thành và tinh thần trách nhiệm của hắn cũng không thể thành lập.
Theo kinh nghiệm của thế hệ xưa, có con là sợi dây ràng buộc, có nhiều mâu thuẫn không thể giải quyết được, đều là vì có con mà hoá giải, tư tưởng người xưa, không muốn con cái chứng kiến cảnh ly hôn.
Trong mắt ba mẹ Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn là một đứa trẻ điển hình của con nhà người ta, mẹ Hạ yêu thích tính cách yên tĩnh của Tạ Thư Diễn, thậm chí khi nói chuyện với Tạ Thư Diễn, ngữ khí đều ôn nhu không ít.
“Hạ Phỉ gần đây có trêu chọc làm con sinh khí không?” Mẹ Hạ quá hiểu tính tình của con trai mình, mở miệng ra là đặc biệt chán ghét, đức tính giống hệt ba nó.
Tạ Thư Diễn đầu kia dừng lại, "Không có."
“Không có là tốt rồi.” Tạ Thư Diễn trả lời thì không có gì không đáng tin cậy, mẹ Hạ tùy tiện nói một chút, “Buổi tối trở về con muốn ăn gì không. Mẹ làm cho con”.
Mẹ Hạ Phỉ là một nữ beta, tính tình luôn nóng nảy với Hạ Phỉ là một điểm, nhưng trong xương cốt bà vẫn là một nữ nhân ôn nhu tinh tế và tỉ mỉ, Hạ Phỉ chiếu cố không đến nơi đến chốn, mẹ Hạ giống như vĩnh viễn giúp hắn bổ trợ.
Đối với sự quan tâm của các trưởng bối, Tạ Thư Diễn cảm thấy áy náy và áp lực "Không cần phiền như vậy đâu ạ..."
“Chuyện này sao có thể gọi là phiền phức?” mẹ Hạ tiếp tục nói, “Diễn Diễn, nếu con cảm thấy phiền cho mẹ khi mang tới, thì mẹ sẽ đến ở chỗ mấy đứa vài ngày.”
Tạ Thư Diễn không theo kịp tiết tấu của mẹ Hạ, vẫn luôn bình tĩnh, trong lúc nhất thời như bị người nào đó túm cổ, "Ở..."
"Có phải hay không sợ mẹ quấy rầy đến hai đứa?"
"Không... không có..." Tạ Thư Diễn tìm không thấy lý do cự tuyệt.
Mẹ Hạ thấy Tạ Thư Diễn đáp ứng, “Được rồi, mẹ sẽ cùng Hạ Phỉ nói, hắn suốt ngày bên ngoài rảnh rỗi, con xem, lần này mẹ không nói chuyện với nó."
Tạ Thư Diễn không có khả năng nói dối lừa người, anh chỉ có thể trông cậy vào Hạ Phỉ, nhưng anh không biết, Hạ Phỉ vừa trả lời điện thoại đã bị điện thoại mẹ Hạ đổ ập xuống mắng.
Địa chỉ Khôn Tử hẹn không xa. Mấy người vừa tiến vào phòng ngồi xuống thì điện thoại di động Hạ Phỉ đổ chuông. Nhìn vào ID người gọi, hắn liếc nhìn Khôn Tử và ra hiệu mọi người nói nhỏ chút.
"Mẹ?"
"Anh đang ở đâu? Hạ Phỉ, tôi cho anh nửa giờ, nếu anh không về nhà, anh xem hôm nay tôi có đánh anh không!"
Chính mình đã 30 tuổi còn bị mẹ như vậy quát lớn, Hạ Phỉ sợ mất mặt, vô ý thức mà đứng lên, "Mẹ đây là làm gì vậy...? Con thì làm sao?"
"Con mẹ nó anh chớ cùng tôi nói nhảm a, hôm nay tôi ở trong nhà anh chờ anh."
Hôm nay là cái ngày mẹ gì, làm quái gì cũng không thoải mái, Hạ Phỉ ước lượng nói, "Xin lỗi a... mẫu thân không biết có chuyện gì, hiện tại ở nhà chờ tôi, tôi phải trở về xem."
Hạ Phỉ hướng Ninh Tất nhìn sang, "Lần sau chúng ta... tìm thời gian khác?"
Hạ Phỉ cũng không phải cảm thấy mất hứng, hắn cảm thấy nhẹ nhõm thở ra, chẳng qua là không biết sao mẹ hắn tá hoả như vậy, về đến nhà vẫn một bụng nghi vấn.
"Cái quái gì thế này? Bọn họ đều là người hiểu biết, văn minh, như thế nào mẹ hưng phấn quá nên nói tục?" Trong nhà sơ hở chồng chất, Hạ Phỉ sợ bị mẹ nhìn ra chút chuyện ẩn giấu bên trong.
Giờ phút này chỉ có hai người bọn họ, mẹ Hạ cũng không để lại mặt mũi cho hắn, "Anh thì kém hơn tôi sao? Hạ Phỉ, anh hôm nay đi ra ngoài với ai?"
"Còn có thể là ai nữa, Khôn Tử bọn họ..."
Hạ Phỉ đang nói nửa chừng thì bị mẹ Hạ tát vào vai một cái: "Anh vẫn không chịu nói sự thật phải không? Hả? Anh từ nhỏ đến lớn, không tuân theo kỷ luật. Đúng sai ra sao tôi và ba anh đều biết, nghĩ đến anh phẩm hạnh không biết tốt xấu, anh bây giờ cũng bắt đầu học bộ dạng ăn trong bát nhìn trong nồi phải không!"
Hạ Phỉ muốn trốn tránh lại không dám trốn, nghe xong như lọt vào mù mịt, "Con là cái dạng gì... con đã làm gì cơ?"
"Anh làm cái gì? Tôi rõ ràng chứng kiến Ninh Tất gì đó lên xe của anh, anh nói vớ vẩn với tôi là anh đi cùng Khôn Tử! anh muốn làm gì? Hạ Phỉ, nếu anh có tâm tư không đúng đắn, hôm nay tôi sẽ đánh anh gãy chân"
Hạ Phỉ há to miệng, vẻ mặt mất tự chủ nhất thời vừa uất ức, lại cảm thấy chính mình đáng đời "Không phải... khụ khụ..."
Vừa vội vàng vừa sặc nước miếng, "Mẹ, không phải như mẹ nghĩ..."
...
13/10/2020
#NTT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.