Chương 78: Cũng được
Lân Tiềm
26/09/2021
Bốn bản kế hoạch được cố định bằng kẹp giấy ở góc, các trang đã được lật sẵn, trên giấy thoang thoảng mùi mực in.
Ngôn Dật biết hiệu suất của Lục Thượng Cẩm cực kì cao, hắn luôn tập trung hết mình khi làm việc.
Đầu ngón tay chạm đến từng dòng chữ nghiêm chỉnh mà đầy đủ logic, có thể tưởng tượng ra Alpha này đã ngồi trong thư phòng nghiên cứu suốt một đêm, coi những ý tưởng hoang đường tựa như cách hắn đối xử với Ngôn Dật.
Cậu đọc thật kỹ bản kế hoạch hai lần.
Sau đó lặng lẽ bỏ vào trong ngăn kéo, đặt chiếc nhẫn lên cùng, xỏ đôi dép bông đi xuống lầu.
Lục Thượng Cẩm đang ngồi trước bàn ăn lướt điện thoại xem tin tức, trên bàn đặt hai bát mì, còn bốc khói nóng hổi.
"Mì tự cán bằng tay...?" Ngôn Dật cầm đũa vớt lên một gắp, dày dặn bằng nhau, nước dùng hầm xương trắng đục, mặt trên đầy ắp cải cải thìa, phía dưới là thịt bò băm nhỏ.
Trù nghệ của Alpha ngày càng thuần thục điêu luyện, mùi vị cũng chẳng thể kiếm ra chỗ nào để soi mói.
Lục Thượng Cẩm nói hắn đã tách công ty mình độc lập với công ty của Lục Lẫm, những thành viên trong gia tộc từng trung thành giờ đều quay lưng với ông ta, bất kỳ dòng tiền vốn lưu động trong lương tai sẽ không còn do Lục Lẫm quản lý nữa.
"Trước đây... Anh không đưa tiền cho em, nhà và xe đều không có..." Hắn lấy hai tấm thẻ và một chuỗi chìa khóa xe giao cho Ngôn Dật, "Bởi vì Lục Lẫm có thể tra ra nguồn tiền, anh chỉ nghĩ đơn giản là không được để em và lão có dính dáng, quả thật lúc ấy anh đã không suy tính thấu đáo."
"Anh biết anh bây giờ trông rất giống như đang bao dưỡng em nhưng anh không hề có ý đó, dù sao em cũng không muốn kết hôn với anh... Kỳ thật anh chính là muốn cho em, tất cả dành cho em, cả thẻ lương cũng đưa cho em."
Lục Thượng Cẩm nói xong thì lúng túng bật cười, lúc thường mỗi lần mở miệng đều trơn tru lưu loát, vậy mà khi thổ lộ tình cảm trong lòng thì lại ngu ngốc cùng cực.
Ngôn Dật nhấc hai tấm thẻ lên xem, nhìn qua mật mã đều là sinh nhật của cậu, đúng chuẩn tác phong của những tay già đời lão làng từng đi qua nhiều bụi hoa, khiến người khác vui vẻ.
Chỉ cần có chuỗi mật mã này là đủ rồi.
Ngôn Dật đẩy món đồ về phía Lục Thượng Cẩm: "Tấm thẻ trước đây cũng trả lại cho anh."
Lục Thượng Cẩm mím chặt môi: "Em hiểu lầm rồi."
"Phương án... Rất khá, tôi chấp nhận." Ngôn Dật né tránh một chút, nâng tầm mắt giao với hắn, "Tiền và vũ khí, tôi có thể tự kiếm được."
Lục Thượng Cẩm nhướn mày nhìn cậu với ý tứ tìm tòi thăm dò.
Hắn gắp hết cải xanh bỏ vào chén Ngôn Dật: "Đừng để bản thân quá mệt mỏi, bất cứ lúc nào gặp khó khăn thì tìm anh, anh là Alpha của em."
Ngôn Dật nhẹ giọng nói: "Anh cũng vậy..."
"Hả?"
"Không có gì."
Lục Thượng Cẩm ôm cậu ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt lên eo cậu, ngập ngừng hỏi: "Anh có thể sờ bé con được không em?"
Ngôn Dật có chút sững người nhưng không hề ngăn cản, song khi bàn tay hắn sờ lên bụng nhỏ, cơ thể vẫn lo lắng căng chặt.
Lục Thượng Cẩm nhận ra phản ứng của cậu, xấu hổ rút tay về, đổi thành nắm tay rồi hôn lên cổ Ngôn Dật như lời xin lỗi: "Anh sẽ cố gắng bù đắp cho em."
"Tôi đi vệ sinh." Ngôn Dật khẽ đẩy hắn ra, trốn tránh chạy đến phòng tắm.
"..." Lục Thượng Cẩm thoáng mất mát nhặt di động cậu làm rơi trên ghế sofa, phát hiện màn hình đã mở khóa, là ảnh chuyên đi chơi Vân Nam vừa rồi.
Lục Thượng Cẩm ngẩng đầu nhìn cửa phòng tắm khép hờ, sau đó chuyển tiếp ảnh sang máy mình, cẩn thận phóng to lên.
Vẫn là vợ bé bỏng nhà mình đẹp nhất.
.....
Trời ấm dần vào mùa này, trong phòng vẫn còn lượn lờ không khí mát mẻ, dòng người và xe cộ bên ngoài đang rả rích lướt qua, dẫm lên bóng râm của hai hàng cây dâu.
Trợ lý Tiểu Ninh mang cà phê đến cho Lục Thượng Cẩm, đặt chồng tài liệu để trên bàn làm việc.
"Đây là tài khoản mà ngài nhờ tôi điều tra." Tiểu Ninh lau mồ hôi lạnh trên trán, "Nhóm người của phu nhân... Trong vòng một tháng kiếm được một tỷ."
Bàn tay đang giở xem của Lục Thượng Cẩm cứng đờ, hắn giương mắt liếc Tiểu Ninh: "Ngôn Dật đi cướp ngân hàng à?"
Mở tài liệu xem, lông mày đang nhíu chặt của Lục Thượng Cẩm chậm rãi giãn ra, hắn cầm tài liệu ngả người lên ghế bành, khẽ cười nói với trợ lý:
"Có phải vợ tôi rất ngầu lòi không?"
Khuôn mặt tươi cười mấy chục năm khó gặp của ông chủ dọa Tiểu Ninh thối lui vài bước, nở một nụ cười thương mại giả lả bật ngón tay cái, hùa theo khen ngợi.
....
Ngôn Dật tựa vào quầy bar của quán bar, gọi liên tiếp hơn chục cú điện thoại, ghi lại số lượng và loại trang bị(*) còn thiếu, chẳng có vẻ nào là đang luống cuống tay chân.
*Trang bị ở đây chỉ vũ khí, quân phục, thiết bị kĩ thuật...
Đàm Mộng ôm máy tính ngồi trên ghế cao, báo tin tức bản thân vừa nhận được, các câu lạc bộ Omega cấp cao ở Australia và Pháp đã gửi đơn đăng ký liên hợp.
Ngôn Dật chống tay lên quầy, đôi tai thỏ đung đưa: "Từ từ đã, đừng gây động tĩnh quá lớn, sẽ có Alpha ở mấy gia tộc đến tìm chúng ta gây chuyện."
Đàm Mộng tự tin nói: "Việc chặn Alpha cứ giao cho Tất Nhuệ Cạnh, ai bảo anh ấy dám ngăn cản tôi."
Cánh cửa bị gõ ba cái, ánh mắt của hai ngươi liền tập trung đến nơi đó. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Hạ Kính Thiên choàng tay qua cổ Cố Vị, cầm theo một tờ ghi địa chỉ đứng ngoài cửa, hỏi Đàm Mộng có tiện không, y muốn bàn bạc hợp tác chiến lược.
Sau đó nghiêng đầu nhìn Cố Vị: "Nói vậy vậy đúng không cún con?"
Cố Vị híp mắt, đẩy mặt Hạ Kính Thiên đập lên cửa, khoác đàn ghi ta đi đến gần quầy bar: "Tôi muốn bàn về chuyện của tổ chức chống săn giết Omega cấp cao."
Đàm Mộng ra hiệu cho Ngôn Dật lắng nghe, bản thân thì cầm lấy một lon nước cam đóng hộp, cố gắng vặn mở nó nhưng không được, bàn tay đỏ bừng cắn môi đưa Ngôn Dật: "Cái này chặt quá, lấy chìa khóa của anh cạy thử."
Ngôn Dật cũng đứng nửa ngày nhưng cạy không ra, Hạ Kính Thiên muốn giúp cậu, đúng lúc này Thương Tiểu Nhĩ xách theo balo bước xuống từ phòng gym trên lầu.
"Đây để tôi để tôi." Đôi mắt hamster nhỏ vừa nhìn thấy đồ hộp lập tức sáng bừng, rút nó từ trong tay Hạ Kính Thiên, vừa ôm đồ vừa vung vẩy đuôi, dùng sức mở liên tiếp bốn lon, tự mình cầm muỗng ngửa đầu uống hơn nửa lon.
"Đã quá đi, bài tập thể lực hôm nay thật lãng phí." Thương Tiểu Nhĩ lau miệng, dựa vào tường nghỉ ngơi phút chốc, lúc này mới phát hiện trong phòng góp mặt thêm 2 Alpha nữa, nụ cười của cậu ta nhạt dần, đuôi cũng cụp lại.
Hạ Kính Thiên trợn tròn mắt nhìn Thương Tiểu Nhĩ.
Cố Vị sờ cằm quan sát: "Mẹ kiếp, tôi nói đến đâu rồi nhỉ?"
Dạo gần Ngôn Dật trở về nhà càng ngày càng trễ, ngày hôm nay bởi vì hẹn sai giờ, bỏ lỡ thời gian, đến khi nhìn đồng hồ thì đã 7 rưỡi tối, cậu vội vàng nhắn với Lục Thượng Cẩm một tin, bảo không về nhà ăn cơm.
Lục Thượng Cẩm ngồi bên bàn ăn, cau mày đọc tin nhắn.
Nay hắn cố ý tan ca sớm vì muốn đặc biệt chuẩn bị mấy món mới học được cho Ngôn Dật, vì không hài lòng mùi vị mình làm ra, giữa chừng hắn còn làm lại thêm lần nữa.
Hắn cầm đũa nếm thử mỗi món một miếng, canh nấu quá mặn, may mà Ngôn Dật không trở về ăn.
Trong phòng hiu quạnh, mặc dù đèn bật sáng tất cả các gian phòng nhưng vẫn cảm thấy có gì đó u ám tối tăm.
Ăn cơm một mình mang đến cảm giác hơi khó chịu.
Hắn không kìm được bèn gọi điện thoại cho Ngôn Dật, đầu dây bên kia có chút ồn ào, âm thanh giống như đang ở quán rượu với nhiều người.
Ngôn Dật hỏi: "Có việc gì à?"
Lục Thượng Cẩm ngả người ra ghế, hỏi: "Vợ ơi em ở đâu vậy? Anh đến đón em nhé?"
Cậu trả lời rằng mọi người đang dùng cơm rồi, nếu quá trễ thì cậu sẽ ngủ lại chỗ Đàm Mộng.
Lục Thượng Cẩm xoa sống mũi: "Nguyên tháng nay em đều ra ngoài cả ngày lẫn đêm, bây giờ nhà cũng không chịu về, con mẹ nó có phải là em muốn anh bớt làm đồ ăn đi phải không?"
Ngôn Dật cũng có chút bực mình: "Tối nào tôi cũng quay trở về, chẳng qua thỉnh thoảng không ăn tối mà thôi, hôm nay càng không phải trường hợp gì đặc biệt, tại sao anh bận tâm nhiều thế?"
Lục Thượng Cẩm khó mà khống chế âm lượng của hắn: "Em đang mang bé con trong bụng đó em không biết hả? Chạy nhảy khắp nơi như thế anh yên tâm nổi chắc?! Nguy hiểm lắm đó em có biết không hả?!"
Ngôn Dật không định tiếp tục cãi nhau với hắn, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lục Thượng Cẩm để điện thoại di động xuống, vò đầu, bưng đồ ăn đến nhà bếp, nghĩ bụng có lẽ đêm nay Ngôn Dật sẽ ở lại chỗ của Đàm Mộng, đồ ăn còn dư để hắn ăn nốt sáng mai, đỡ phải nấu thêm lần nữa.
Hắn mang bát đĩa đi rửa, cửa kính trong nhà bếp đóng chặt, tiếng nước chảy ào ào vang lên.
Khoảnh khắc hắn đi ra, kinh ngạc nhìn bàn ăn.
Ngôn Dật đang ngồi trước bàn, gắp một miếng chả mực, múc một thìa canh hầm rau củ trộn với cơm.
"Hầy, đều nguội cả rồi." Lục Thượng Cẩm giành lại cái chén trên tay cậu, "Em không phải ăn cơm ở bên ngoài sao?"
Ngôn Dật chống cằm nhìn hắn bỏ thức ăn vào lò vi sóng hâm lại, bỗng nhiên hơi cong cong đôi mắt:
"Ăn không no."
Lục Thượng Cẩm đặt cái chén ngay trước mặt Ngôn Dật, ấn vào miệng chén: "Không cần vì dỗ anh mà miễn cưỡng bản thân."
Ngôn Dật hất tay hắn ra: "Đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình."
Lục Thượng Cẩm ôm má cậu hôn cái chụt lên trán, chợt luồn tay qua đầu gối nhấc bổng người lên lầu.
"Nói xạo không, đợi lát nữa gọt ít trái cây cho em, ăn xong rồi đi ngủ nha."
Lúc hắn mang trái cây trở lại phòng, Ngôn Dật đang nằm nhoài trên bàn viết viết cái gì đó.
Hai tay Lục Thượng Cẩm chống bàn nhìn xuống, sau đó xiên một quả dâu tây đưa tới miệng cậu: "Bé cưng à, em kiếm được tiền chưa?"
Ngôn Dật ừ: "Một chút."
"Là bao nhiêu?"
"Hai mươi."
Lục Thượng Cẩm sững sốt: "Không phải một tỷ hả?"
Ngôn Dật ngẩng đầu lên: "Anh điều tra tài khoản của tôi?"
Lục Thượng Cẩm ho khan che giấu: "Chuyện đó, tại anh sợ em đi cướp ngân hàng hay góp vốn phi pháp, trang bị cũng có thể làm hả?"
"Đương nhiên. Rất nhiều thành viên PBB xuất ngũ đều từng dưới trướng tôi, có một nhóm hiện vẫn đang nghịch vũ khí."
Lục Thượng Cẩm nghẹn họng, nằm trên lưng ghế dựa dựng ngón cái với Ngôn Dật: "Giỏi quá, em là nhất."
Ngôn Dật đang quyết định vị trí của trụ sở liên minh và tài liệu tuyển dụng.
Lục Thượng Cẩm chỉ vào mấy dòng trên đó, cầm lấy bút trên tay Ngôn Dật, cúi người đánh dấu dòng kia sau đó ghi kèm theo cả lời chú giải.
"Ông chủ Ngôn, nơi mà em chọn có va chạm với một ông chủ khác mà anh biết, ông ta rất để ý đến mảnh đất ấy, em muốn giao việc này cho thằng đàn em là anh xử không?"
Ngôn Dật nhìn chỗ hắn đánh dấu, đôi mắt sáng rỡ, đổi sang một cái bút đỏ khoanh vào chỗ Lục Thượng Cẩm đánh dấu.
Cậu còn định đổi thêm mấy chỗ nữa, nhưng Lục Thượng Cẩm liếc qua đồng hồ đeo tay xong liền cưỡng chế tắt đèn, ôm Ngôn Dật lên giường.
"Mười giờ rồi, em không ngủ thì bé con cũng buồn ngủ đấy."
Tin tức tố xoa dịu mùi thủy tiên tràn ngập khắp căn phòng, xua tan đi sự mệt mỏi suốt một ngày của Ngôn Dật.
Đứa nhóc trong bụng cảm nhận được tin tức tố của người cha Alpha, dường như cũng muốn lao đến ôm một cái, trên bụng bỗng mọc ra một cái bọc nhỏ, khiến tim người nhìn thấy đều mềm nhũn.
Lục Thượng Cẩm vô cùng muốn chạm vào bé con, bàn tay hắn nhấc đến giữa chừng, đột ngột dừng lại khoảnh khắc sờ đến chiếc bụng căng phồng.
Hắn cúi đầu, cách một tầng da dẻ mềm mại, nhẹ nhàng hôn xuống Lục Ngôn bé nhỏ chưa chào đời.
Phòng ngủ không cần phải để lại đèn tường để Ngôn Dật tăng cảm giác an toàn nữa, Lục Thượng Cẩm chống má nằm nghiêng bên người cậu, nhân lúc tối tăm lấy hết dũng khí hỏi thỏ nhỏ:
"Mùi hoa thủy tiên thật sự rất buồn nôn sao?"
"Cũng được."
Ngôn Dật biết hiệu suất của Lục Thượng Cẩm cực kì cao, hắn luôn tập trung hết mình khi làm việc.
Đầu ngón tay chạm đến từng dòng chữ nghiêm chỉnh mà đầy đủ logic, có thể tưởng tượng ra Alpha này đã ngồi trong thư phòng nghiên cứu suốt một đêm, coi những ý tưởng hoang đường tựa như cách hắn đối xử với Ngôn Dật.
Cậu đọc thật kỹ bản kế hoạch hai lần.
Sau đó lặng lẽ bỏ vào trong ngăn kéo, đặt chiếc nhẫn lên cùng, xỏ đôi dép bông đi xuống lầu.
Lục Thượng Cẩm đang ngồi trước bàn ăn lướt điện thoại xem tin tức, trên bàn đặt hai bát mì, còn bốc khói nóng hổi.
"Mì tự cán bằng tay...?" Ngôn Dật cầm đũa vớt lên một gắp, dày dặn bằng nhau, nước dùng hầm xương trắng đục, mặt trên đầy ắp cải cải thìa, phía dưới là thịt bò băm nhỏ.
Trù nghệ của Alpha ngày càng thuần thục điêu luyện, mùi vị cũng chẳng thể kiếm ra chỗ nào để soi mói.
Lục Thượng Cẩm nói hắn đã tách công ty mình độc lập với công ty của Lục Lẫm, những thành viên trong gia tộc từng trung thành giờ đều quay lưng với ông ta, bất kỳ dòng tiền vốn lưu động trong lương tai sẽ không còn do Lục Lẫm quản lý nữa.
"Trước đây... Anh không đưa tiền cho em, nhà và xe đều không có..." Hắn lấy hai tấm thẻ và một chuỗi chìa khóa xe giao cho Ngôn Dật, "Bởi vì Lục Lẫm có thể tra ra nguồn tiền, anh chỉ nghĩ đơn giản là không được để em và lão có dính dáng, quả thật lúc ấy anh đã không suy tính thấu đáo."
"Anh biết anh bây giờ trông rất giống như đang bao dưỡng em nhưng anh không hề có ý đó, dù sao em cũng không muốn kết hôn với anh... Kỳ thật anh chính là muốn cho em, tất cả dành cho em, cả thẻ lương cũng đưa cho em."
Lục Thượng Cẩm nói xong thì lúng túng bật cười, lúc thường mỗi lần mở miệng đều trơn tru lưu loát, vậy mà khi thổ lộ tình cảm trong lòng thì lại ngu ngốc cùng cực.
Ngôn Dật nhấc hai tấm thẻ lên xem, nhìn qua mật mã đều là sinh nhật của cậu, đúng chuẩn tác phong của những tay già đời lão làng từng đi qua nhiều bụi hoa, khiến người khác vui vẻ.
Chỉ cần có chuỗi mật mã này là đủ rồi.
Ngôn Dật đẩy món đồ về phía Lục Thượng Cẩm: "Tấm thẻ trước đây cũng trả lại cho anh."
Lục Thượng Cẩm mím chặt môi: "Em hiểu lầm rồi."
"Phương án... Rất khá, tôi chấp nhận." Ngôn Dật né tránh một chút, nâng tầm mắt giao với hắn, "Tiền và vũ khí, tôi có thể tự kiếm được."
Lục Thượng Cẩm nhướn mày nhìn cậu với ý tứ tìm tòi thăm dò.
Hắn gắp hết cải xanh bỏ vào chén Ngôn Dật: "Đừng để bản thân quá mệt mỏi, bất cứ lúc nào gặp khó khăn thì tìm anh, anh là Alpha của em."
Ngôn Dật nhẹ giọng nói: "Anh cũng vậy..."
"Hả?"
"Không có gì."
Lục Thượng Cẩm ôm cậu ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt lên eo cậu, ngập ngừng hỏi: "Anh có thể sờ bé con được không em?"
Ngôn Dật có chút sững người nhưng không hề ngăn cản, song khi bàn tay hắn sờ lên bụng nhỏ, cơ thể vẫn lo lắng căng chặt.
Lục Thượng Cẩm nhận ra phản ứng của cậu, xấu hổ rút tay về, đổi thành nắm tay rồi hôn lên cổ Ngôn Dật như lời xin lỗi: "Anh sẽ cố gắng bù đắp cho em."
"Tôi đi vệ sinh." Ngôn Dật khẽ đẩy hắn ra, trốn tránh chạy đến phòng tắm.
"..." Lục Thượng Cẩm thoáng mất mát nhặt di động cậu làm rơi trên ghế sofa, phát hiện màn hình đã mở khóa, là ảnh chuyên đi chơi Vân Nam vừa rồi.
Lục Thượng Cẩm ngẩng đầu nhìn cửa phòng tắm khép hờ, sau đó chuyển tiếp ảnh sang máy mình, cẩn thận phóng to lên.
Vẫn là vợ bé bỏng nhà mình đẹp nhất.
.....
Trời ấm dần vào mùa này, trong phòng vẫn còn lượn lờ không khí mát mẻ, dòng người và xe cộ bên ngoài đang rả rích lướt qua, dẫm lên bóng râm của hai hàng cây dâu.
Trợ lý Tiểu Ninh mang cà phê đến cho Lục Thượng Cẩm, đặt chồng tài liệu để trên bàn làm việc.
"Đây là tài khoản mà ngài nhờ tôi điều tra." Tiểu Ninh lau mồ hôi lạnh trên trán, "Nhóm người của phu nhân... Trong vòng một tháng kiếm được một tỷ."
Bàn tay đang giở xem của Lục Thượng Cẩm cứng đờ, hắn giương mắt liếc Tiểu Ninh: "Ngôn Dật đi cướp ngân hàng à?"
Mở tài liệu xem, lông mày đang nhíu chặt của Lục Thượng Cẩm chậm rãi giãn ra, hắn cầm tài liệu ngả người lên ghế bành, khẽ cười nói với trợ lý:
"Có phải vợ tôi rất ngầu lòi không?"
Khuôn mặt tươi cười mấy chục năm khó gặp của ông chủ dọa Tiểu Ninh thối lui vài bước, nở một nụ cười thương mại giả lả bật ngón tay cái, hùa theo khen ngợi.
....
Ngôn Dật tựa vào quầy bar của quán bar, gọi liên tiếp hơn chục cú điện thoại, ghi lại số lượng và loại trang bị(*) còn thiếu, chẳng có vẻ nào là đang luống cuống tay chân.
*Trang bị ở đây chỉ vũ khí, quân phục, thiết bị kĩ thuật...
Đàm Mộng ôm máy tính ngồi trên ghế cao, báo tin tức bản thân vừa nhận được, các câu lạc bộ Omega cấp cao ở Australia và Pháp đã gửi đơn đăng ký liên hợp.
Ngôn Dật chống tay lên quầy, đôi tai thỏ đung đưa: "Từ từ đã, đừng gây động tĩnh quá lớn, sẽ có Alpha ở mấy gia tộc đến tìm chúng ta gây chuyện."
Đàm Mộng tự tin nói: "Việc chặn Alpha cứ giao cho Tất Nhuệ Cạnh, ai bảo anh ấy dám ngăn cản tôi."
Cánh cửa bị gõ ba cái, ánh mắt của hai ngươi liền tập trung đến nơi đó. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Hạ Kính Thiên choàng tay qua cổ Cố Vị, cầm theo một tờ ghi địa chỉ đứng ngoài cửa, hỏi Đàm Mộng có tiện không, y muốn bàn bạc hợp tác chiến lược.
Sau đó nghiêng đầu nhìn Cố Vị: "Nói vậy vậy đúng không cún con?"
Cố Vị híp mắt, đẩy mặt Hạ Kính Thiên đập lên cửa, khoác đàn ghi ta đi đến gần quầy bar: "Tôi muốn bàn về chuyện của tổ chức chống săn giết Omega cấp cao."
Đàm Mộng ra hiệu cho Ngôn Dật lắng nghe, bản thân thì cầm lấy một lon nước cam đóng hộp, cố gắng vặn mở nó nhưng không được, bàn tay đỏ bừng cắn môi đưa Ngôn Dật: "Cái này chặt quá, lấy chìa khóa của anh cạy thử."
Ngôn Dật cũng đứng nửa ngày nhưng cạy không ra, Hạ Kính Thiên muốn giúp cậu, đúng lúc này Thương Tiểu Nhĩ xách theo balo bước xuống từ phòng gym trên lầu.
"Đây để tôi để tôi." Đôi mắt hamster nhỏ vừa nhìn thấy đồ hộp lập tức sáng bừng, rút nó từ trong tay Hạ Kính Thiên, vừa ôm đồ vừa vung vẩy đuôi, dùng sức mở liên tiếp bốn lon, tự mình cầm muỗng ngửa đầu uống hơn nửa lon.
"Đã quá đi, bài tập thể lực hôm nay thật lãng phí." Thương Tiểu Nhĩ lau miệng, dựa vào tường nghỉ ngơi phút chốc, lúc này mới phát hiện trong phòng góp mặt thêm 2 Alpha nữa, nụ cười của cậu ta nhạt dần, đuôi cũng cụp lại.
Hạ Kính Thiên trợn tròn mắt nhìn Thương Tiểu Nhĩ.
Cố Vị sờ cằm quan sát: "Mẹ kiếp, tôi nói đến đâu rồi nhỉ?"
Dạo gần Ngôn Dật trở về nhà càng ngày càng trễ, ngày hôm nay bởi vì hẹn sai giờ, bỏ lỡ thời gian, đến khi nhìn đồng hồ thì đã 7 rưỡi tối, cậu vội vàng nhắn với Lục Thượng Cẩm một tin, bảo không về nhà ăn cơm.
Lục Thượng Cẩm ngồi bên bàn ăn, cau mày đọc tin nhắn.
Nay hắn cố ý tan ca sớm vì muốn đặc biệt chuẩn bị mấy món mới học được cho Ngôn Dật, vì không hài lòng mùi vị mình làm ra, giữa chừng hắn còn làm lại thêm lần nữa.
Hắn cầm đũa nếm thử mỗi món một miếng, canh nấu quá mặn, may mà Ngôn Dật không trở về ăn.
Trong phòng hiu quạnh, mặc dù đèn bật sáng tất cả các gian phòng nhưng vẫn cảm thấy có gì đó u ám tối tăm.
Ăn cơm một mình mang đến cảm giác hơi khó chịu.
Hắn không kìm được bèn gọi điện thoại cho Ngôn Dật, đầu dây bên kia có chút ồn ào, âm thanh giống như đang ở quán rượu với nhiều người.
Ngôn Dật hỏi: "Có việc gì à?"
Lục Thượng Cẩm ngả người ra ghế, hỏi: "Vợ ơi em ở đâu vậy? Anh đến đón em nhé?"
Cậu trả lời rằng mọi người đang dùng cơm rồi, nếu quá trễ thì cậu sẽ ngủ lại chỗ Đàm Mộng.
Lục Thượng Cẩm xoa sống mũi: "Nguyên tháng nay em đều ra ngoài cả ngày lẫn đêm, bây giờ nhà cũng không chịu về, con mẹ nó có phải là em muốn anh bớt làm đồ ăn đi phải không?"
Ngôn Dật cũng có chút bực mình: "Tối nào tôi cũng quay trở về, chẳng qua thỉnh thoảng không ăn tối mà thôi, hôm nay càng không phải trường hợp gì đặc biệt, tại sao anh bận tâm nhiều thế?"
Lục Thượng Cẩm khó mà khống chế âm lượng của hắn: "Em đang mang bé con trong bụng đó em không biết hả? Chạy nhảy khắp nơi như thế anh yên tâm nổi chắc?! Nguy hiểm lắm đó em có biết không hả?!"
Ngôn Dật không định tiếp tục cãi nhau với hắn, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lục Thượng Cẩm để điện thoại di động xuống, vò đầu, bưng đồ ăn đến nhà bếp, nghĩ bụng có lẽ đêm nay Ngôn Dật sẽ ở lại chỗ của Đàm Mộng, đồ ăn còn dư để hắn ăn nốt sáng mai, đỡ phải nấu thêm lần nữa.
Hắn mang bát đĩa đi rửa, cửa kính trong nhà bếp đóng chặt, tiếng nước chảy ào ào vang lên.
Khoảnh khắc hắn đi ra, kinh ngạc nhìn bàn ăn.
Ngôn Dật đang ngồi trước bàn, gắp một miếng chả mực, múc một thìa canh hầm rau củ trộn với cơm.
"Hầy, đều nguội cả rồi." Lục Thượng Cẩm giành lại cái chén trên tay cậu, "Em không phải ăn cơm ở bên ngoài sao?"
Ngôn Dật chống cằm nhìn hắn bỏ thức ăn vào lò vi sóng hâm lại, bỗng nhiên hơi cong cong đôi mắt:
"Ăn không no."
Lục Thượng Cẩm đặt cái chén ngay trước mặt Ngôn Dật, ấn vào miệng chén: "Không cần vì dỗ anh mà miễn cưỡng bản thân."
Ngôn Dật hất tay hắn ra: "Đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình."
Lục Thượng Cẩm ôm má cậu hôn cái chụt lên trán, chợt luồn tay qua đầu gối nhấc bổng người lên lầu.
"Nói xạo không, đợi lát nữa gọt ít trái cây cho em, ăn xong rồi đi ngủ nha."
Lúc hắn mang trái cây trở lại phòng, Ngôn Dật đang nằm nhoài trên bàn viết viết cái gì đó.
Hai tay Lục Thượng Cẩm chống bàn nhìn xuống, sau đó xiên một quả dâu tây đưa tới miệng cậu: "Bé cưng à, em kiếm được tiền chưa?"
Ngôn Dật ừ: "Một chút."
"Là bao nhiêu?"
"Hai mươi."
Lục Thượng Cẩm sững sốt: "Không phải một tỷ hả?"
Ngôn Dật ngẩng đầu lên: "Anh điều tra tài khoản của tôi?"
Lục Thượng Cẩm ho khan che giấu: "Chuyện đó, tại anh sợ em đi cướp ngân hàng hay góp vốn phi pháp, trang bị cũng có thể làm hả?"
"Đương nhiên. Rất nhiều thành viên PBB xuất ngũ đều từng dưới trướng tôi, có một nhóm hiện vẫn đang nghịch vũ khí."
Lục Thượng Cẩm nghẹn họng, nằm trên lưng ghế dựa dựng ngón cái với Ngôn Dật: "Giỏi quá, em là nhất."
Ngôn Dật đang quyết định vị trí của trụ sở liên minh và tài liệu tuyển dụng.
Lục Thượng Cẩm chỉ vào mấy dòng trên đó, cầm lấy bút trên tay Ngôn Dật, cúi người đánh dấu dòng kia sau đó ghi kèm theo cả lời chú giải.
"Ông chủ Ngôn, nơi mà em chọn có va chạm với một ông chủ khác mà anh biết, ông ta rất để ý đến mảnh đất ấy, em muốn giao việc này cho thằng đàn em là anh xử không?"
Ngôn Dật nhìn chỗ hắn đánh dấu, đôi mắt sáng rỡ, đổi sang một cái bút đỏ khoanh vào chỗ Lục Thượng Cẩm đánh dấu.
Cậu còn định đổi thêm mấy chỗ nữa, nhưng Lục Thượng Cẩm liếc qua đồng hồ đeo tay xong liền cưỡng chế tắt đèn, ôm Ngôn Dật lên giường.
"Mười giờ rồi, em không ngủ thì bé con cũng buồn ngủ đấy."
Tin tức tố xoa dịu mùi thủy tiên tràn ngập khắp căn phòng, xua tan đi sự mệt mỏi suốt một ngày của Ngôn Dật.
Đứa nhóc trong bụng cảm nhận được tin tức tố của người cha Alpha, dường như cũng muốn lao đến ôm một cái, trên bụng bỗng mọc ra một cái bọc nhỏ, khiến tim người nhìn thấy đều mềm nhũn.
Lục Thượng Cẩm vô cùng muốn chạm vào bé con, bàn tay hắn nhấc đến giữa chừng, đột ngột dừng lại khoảnh khắc sờ đến chiếc bụng căng phồng.
Hắn cúi đầu, cách một tầng da dẻ mềm mại, nhẹ nhàng hôn xuống Lục Ngôn bé nhỏ chưa chào đời.
Phòng ngủ không cần phải để lại đèn tường để Ngôn Dật tăng cảm giác an toàn nữa, Lục Thượng Cẩm chống má nằm nghiêng bên người cậu, nhân lúc tối tăm lấy hết dũng khí hỏi thỏ nhỏ:
"Mùi hoa thủy tiên thật sự rất buồn nôn sao?"
"Cũng được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.