Chương 42: Đánh mất
Lân Tiềm
05/06/2021
Edit: @nynuvola(wp)
Lục Thượng Cẩm đẩy cửa rời đi, hắn ngồi trong xe hút thuốc, mãi đến khi đầu óc tê dại bị nicotin làm cho thanh tỉnh.
Vẻ mặt sợ hãi cầu xin của Ngôn Dật hiện lên trong đầu hắn.
Lục Thượng Cẩm ấn ngực, gục lên vô lăng nhẫn nhịn chịu đựng sự rung động kịch liệt này, hai chân lạnh lẽo tê cứng, lúc hắn vặn chặt tay ga thậm chí không có cảm giác gì.
Có lẽ đây là cơn thịnh nộ dữ dội nhất mà hắn từng trải qua kể từ khi còn nhỏ đến bây giờ.
Liên tiếp hai ngày, Lục Thượng Cẩm đều qua đêm ở công ty, không trở về nhà.
Hầu hết các hợp đồng chất đống trên bàn đã được ký kết, chỉ có một cái của Cửu An Hồng Diệp vẫn ở đó, hắn không có tâm trạng mở ra xem.
Phó chủ tịch của Cửu An Hồng Diệp gọi điện thoại đến hỏi thăm một chút, nhưng nhận ra tình hình không ổn nên đành im lặng nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Hội nghị kết thúc, Hạ Bằng Thiên từ phòng họp đi ra, sắc mặt đen sì chẳng khác nào miếng than.
Rốt cuộc thì Lục Thượng Cẩm đang chơi trò quái gì vậy? Định nhắm vào Hạ thị Hồng Diệp? Mấy cái hợp đồng đều sắp hết hạn nhưng chưa thấy hắn có động tĩnh nào cả, hắn đang nghĩ cái gì?
Đứa bé được ba hắn để lại, chức năng gan suy kiệt, ai mà cứu nổi nó? Anh ta có phải Hoa Đà tái thế đâu? Không đến nỗi muốn Hạ thị Hồng Diệp chôn cùng chứ?
Càng nghĩ càng khó thở, Hạ Bằng Thiên không nhịn được liền gọi điện cho Lục Thượng Cẩm, nếu hắn không nhận, anh ta sẽ lái xe đến thẳng Trường Huệ.
Chuông báo vang lên mười tiếng, Lục Thượng Cẩm mới ấn nghe.
Hạ Bằng Thiên nhịn xuống, muốn nói chuyện hòa bình với hắn.
Lục Thượng Cẩm nhàn nhạt hỏi: "Anh giúp em trai mình đi tìm Ngôn Dật phải không?"
"Hả? Không có." Hạ Bằng Thiên nghẹn một cái, anh ta quả thật có giúp Hạ Kính Thiên điều tra, nhưng thằng nhóc đó chắc sẽ không gây ra chuyện gì đâu.
"Anh có một đứa em trai ngoan đấy."
Lục Thượng Cẩm cúp điện thoại.
Hạ Bằng Thiên bị chặn họng thở dốc, ngay lập tức túm cổ áo trợ lý: "Mau, đưa tôi xem báo cáo kiểm tra hôm trước Lục Thượng Cẩm làm."
Anh ta tức điên kéo caravat, xuống lầu lái xe đi đến trường học của Hạ Kính Thiên.
Hạ Kính Thiên bình thường lười về nhà sẽ ở lại ký túc xá, gác cổng không ngăn cản Hạ Bằng Thiên, để anh ta đi cùng một vài Alpha đến kí túc xá.
Mấy ngày qua đúng là Hạ Kính Thiên không muốn về nhà.
Sau khi trở về từ quán bar Đồi Bĩ, y vẫn làm ổ ở trong trường, không động tay nhấc chân làm gì cả.
Người bạn cùng phòng đang vẽ phác họa, còn y dựa vào thành giường cầm một cuốn sổ ghi chép trong tay, ngẩn người.
Quyển bút kí này là do y lấy được từ phòng ngủ lầu hai quán bar, đã đọc đi đọc lại nhiều lần.
Nét chữ của thỏ nhỏ cũng thanh tú hơn người khác.
Sổ ghi chép ngoài việc ghi lại một số công việc cần chuẩn bị, hầu hết đều tựa như cuốn nhật kí chia sẻ những sinh hoạt hạnh phúc hay không vui thường ngày, những chuyện liên quan đến Lục Thượng Cẩm đều kèm theo điểm số phía sau.
Đọc từng trang từng trang, có thể cảm nhận sự cô đơn trên mỗi con chữ.
Rõ ràng điểm sắp giảm xuống số âm, chỉ một câu "Đưa em về nhà" lập tức được rót đầy.
Những thứ rất đỗi bình thường lấp hết cuốn sổ, Hạ Kính Thiên giống như cùng thỏ nhỏ đi qua mười năm thiếu niên ấy.
"Kính Thiên... Cậu không sao chứ?" Bạn cùng phòng đặt bút vẽ xuống, nhanh chóng đến bên giường Hạ Kính Thiên, thấy y trầm mặc dựa lên gối, hai mí mắt có chút sưng, đỏ ngòm phờ phạc.
"Cậu có bao giờ thích ai đến mức chỉ nhìn người đó từ xa mà đã thấy đau lòng không?"
Bạn cùng phòng hơi nhếch miệng, lắc đầu.
Cánh cửa phòng ngủ trống trộm khép hờ bị đá văng, kèm theo đó là tiếng phá cửa lớn, Hạ Bằng Thiên hùng hùng khí thế tiến vào, theo sau là vài vệ sĩ tới đưa bạn cùng phòng ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại hai anh em họ.
Hạ Bằng Thiên nắm lấy cánh tay Hạ Cảnh Thiên kéo mạnh xuống giường, giơ tay tát y một cái rồi gầm lên: "Sao em có thể? Có thể chơi đùa với vợ nhà người ta đến mức mang thai giả như vậy hả? Cái tốt thì không học, cứ dây vào những thứ xấu xa hư hỏng, em nói thử xem, đây là cách anh dạy em đó hả?"
Anh ta giảm lực tay, nhưng Hạ Kính Thiên vẫn bị một cái tát này làm cho chấn động không thôi.
"Em thích con thỏ kia đúng không?" Hạ Bằng Thiên ném tờ kết quả kiểm tra vào tay Hạ Kính Thiên, "Nhìn xem em đã hại người ta thảm như thế nào? Cưỡng chế sảy thai mang thai giả, là Lục Thượng Cẩm tự mình ra tay."
Hạ Kính Thiên cắn răng cúi đầu nhìn lướt qua tờ kết quả, mấy chữ chuẩn đoán mang thai giả đâm vào mắt y đau điếng.
Cưỡng chế sảy thai?
Ngôn Dật sẽ hoảng sợ biết bao nhiêu?
"Cái này không đúng..." Hạ Kính Thiên kinh ngạc lật tới lật lui báo cáo kiểm tra, "Lúc trước em và anh ấy đã đi xét nghiệm thử, kết quả kiểm tra thông báo thật sự mang thai."
"Mấy chục năm qua, bệnh viện An Phỉ Á chưa bao giờ chẩn đoán sai lần nào." Hạ Bằng Thiên quay lưng, châm một điếu thuốc cố gắng kìm nén cơn nóng giận đang bốc trong đầu.
"Nhất định có vấn đề, bệnh viện kia có vấn đề, để em đi hỏi lại."
Hạ Bằng Thiên nắm chặt cổ tay y: "Nếu hôm nay em dám bước ra khỏi cánh cửa này, thì đừng gọi anh là anh nữa."
Hạ Kính Thiên hất tay của anh ta: "Anh có gan thì đánh chết em đi."
Một luồng lửa giận xông lên đầu óc, Hạ Bằng Thiên bất ngờ kích hoạt khả năng thao túng trọng lực J1, đè mạnh Hạ Kính Thiên xuống sàn nhà, sau đó lấy một chiếc còng tay từ trong túi ra khóa hai tay y lại.
"Khi nào về anh sẽ đánh chết em, thằng khốn nạn này. Mau xin lỗi họ Lục kia ngay, việc này con mẹ nó là do em sai, bị vậy không oan ức chút nào, em vứt hết mặt mũi của anh đi rồi." Hạ Bằng Thiên nghiến răng nghiến lợi đè đứa em trai đang vùng vẫy trên sàn, kêu hai bảo vệ vào kéo người mang đi.
Hạ Kính Thiên bị anh trai lôi về nhà, cấm túc hai ngày, cửa phòng cũng không được phép ra.
Đến buổi tối ngày thứ hai, Hạ Bằng Thiên không yên tâm, đi vào trong nhìn thử.
Em trai đang ngửa mặt nằm trên giường, lật xem một cuốn sổ tùy bút kĩ, ánh mắt âm u.
Hạ Bằng Thiên đặt canh nấm mộc nhĩ trắng lên trên bàn, ngồi xuống mép giường: "Tiểu Kính, em đã nghĩ thông suốt chưa? Có chịu nói lời xin lỗi không?"
"Có xin lỗi thì cũng là xin lỗi Ngôn Dật, họ Lục hắn không xứng, hắn là thứ cặn bã, xưa nay chưa từng đặt Ngôn Dật vào mắt." Hạ Kính Thiên trở mình, đưa lưng về phía anh trai, "Anh đánh em, hành hạ em, anh xin lỗi em trước đi."
Hạ Bằng Thiên hít sâu một hơi: "Được rồi anh xin lỗi, em quay lại đây anh coi thử có đánh hư chỗ nào không?"
Y xoay người lại, Hạ Bằng Thiên cúi đầu xem xét, chỗ má hình như vẫn còn hơi sưng.
"Lấy trứng gà lăn một chút." Hạ Bằng Thiên vừa quay đầu nói dì giúp việc trong nhà luộc trứng gà, Hạ Kính Thiên liền giơ tay phải về phía anh ta.
"Đệt! Em làm gì..." Trọng lực quanh người Hạ Bằng Thiên lập tức tay đổi phương hướng, anh ta bị kéo bay ra ngoài, ầm một tiếng đánh vào mặt tường.
Hạ Kính Thiên nhân cơ hội này chạy ra ngoài, khóa chặt cửa.
"Thằng nhóc ghê gớm này! Mau quay về cho anh!"
Cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại.
——
Kể từ khi Lục Thượng Cẩm sống ở công ty, bốn ngày nay tòa nhà văn phòng giống như bị tắt hết âm thanh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng bước chân của Lục Thượng Cẩm lướt qua, mọi người đều cố gắng thận trọng không dám làm hắn nổi giận.
Phó tổng Triệu vẻ mặt xám ngắt đi ra khỏi phòng làm việc của Lục Thượng Cẩm, trong tay cầm một xấp tài liệu lộn xộn, nhìn là biết vừa bị hắn ném xuống đất, anh ta lập tức vội vội vàng vàng nhặt lên.
Lục Thượng Cẩm không phải là người dễ dàng đem cảm xúc cá nhân vào công việc riêng, phần lớn thời gian hắn sẽ thờ ơ lạnh nhạt bất luận là đối với sự việc gì, rất ít khi nổi nóng.
Tất cả mọi người đang không ngừng suy đoán sếp lớn có phải đã gặp biến cố gì nặng nề không.
Bốn, năm ngày trôi qua, cơn giận của Lục Thượng Cẩm đã trở nên tê dại, đầu óc tỉnh táo đôi chút, hắn liên tục xoay tới xoay lui điện thoại di động.
Không có tin nhắn của Ngôn Dật.
Cậu không nói lời xin lỗi với hắn sao?
Bất kể là video hay chuyện mang thai giả, chính xác đều là lỗi của Ngôn Dật, cho dù hắn lăng nhăng cỡ nào, chí ít trong lúc bọn họ chia tay hắn chưa từng đi tìm niềm vui bên ngoài khác.
Hình ảnh Ngôn Dật điên cuồng giãy dụa khóc lóc cầu xin hắn lại hiện lên trong đầu.
Cậu luôn bảo rằng cậu không biết, nói cậu thật sự mang thai bé cưng.
Nhiều năm trôi qua, dường như hắn và cậu càng ngày càng ít trò chuyện với nhau, trừ khi có nhiệm vụ bên ngoài nào cần báo cáo, nếu suy nghĩ kỹ một chút, Ngôn Dật vốn chưa từng nói dối hắn.
Nóng giận qua đi, vài manh mối không hợp lý bỗng nhiên tràn ngập trong tâm trí.
Lúc đó nếu như không phải hắn đi tìm thuốc ức chế thì sẽ không làm lộn xộn tủ thuốc, cũng sẽ không đến nhà kho tìm rượu thuốc, càng không phát hiện kết quả kiểm tra mang thai của Ngôn Dật giấu dưới gối trong tủ quần áo.
Khi ấy phản ứng của Ngôn Dật chỉ là bất ngờ và hoang mang, mà đây không phải là biểu hiện của sự chột dạ.
Cậu hiểu nếu như hắn biết cậu mang thai, nhất định sẽ dẫn cậu đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, cậu cũng không hề phản kháng, thậm chí còn ngoan ngoãn đi kiểm tra với hắn.
Bởi vì tin chắc rằng mình thật sự mang thai ư?
Nếu chuyện mang thai là giả, tại sao bệnh viện kia lại đưa ra chuẩn đoán đó?
Chẩn đoán sai?
Rất nhiều chi tiết vụn vặt ghép lại với nhau, khiến cho Lục Thượng Cẩm mẫn cảm tin tưởng những điều này không phải chỉ là trùng hợp.
Kỳ thực nếu như lúc đó hắn có thể bình tĩnh hơn, hoặc tín nhiệm cậu nhiều hơn một chút, sẽ không làm ra những chuyện khác người như vậy.
Hắn nên sớm nghĩ ra, Ngôn Dật ít khi nói dối.
Lục Thượng Cẩm buồn bực vứt những chuyện này ra sau đầu, tiếp tục yên tâm thoải mái đặt mọi sai lầm cần phải gánh chịu lên trên người Ngôn Dật.
Nhưng nếu Ngôn Dật không lừa dối hắn.
Vậy liệu cậu có cho rằng mình cố ý giết con của hai người?
Lục Thượng Cẩm lạnh mặt đứng lên, cầm áo khoác âu phục và chìa khóa xe ra ngoài.
Hắn muốn đi hỏi rõ.
Cưỡng chế sảy thai chẳng qua chỉ là muốn trừng phạt cậu một chút, để cậu từ trong đau đớn nhớ kĩ lỗi lầm của mình.
Huống hồ mang thai giả phải sớm xử lí nhanh chóng, càng để lâu càng nguy hiểm.
Ngôn Dật không thể hiểu lầm hắn là kẻ giết người, chuyện này hắn không thể nào nhịn được.
Nhất định phải hỏi cho rõ.
Trợ lý bước vào, nhìn thấy Lục Thượng Cẩm đang muốn rời đi, cuống quít ngăn cản: "Cuộc họp hôm nay rất quan trọng, ngài không thể không có mặt được."
Lục Thượng Cẩm nóng nảy hất trợ lý: "Dời sang tuần sau."
Từ công ty về đến nhà chỉ mất nửa tiếng lái xe, dọc đường đi Lục Thượng Cẩm đã xông qua mấy cái đèn đỏ, có lẽ vì không thích bị hiểu lầm, ngoại trừ lý do này Lục Thượng Cẩm không có cách nào giải thích được cảm giác khủng hoảng như sắp đánh mất thứ gì đó.
Giây phút hắn mở cửa, phát hiện cửa lớn khép hờ, sợi dây đang căng chặt trong lòng lập tức đứt phựt, hắn đột nhiên cảm thấy có chút đau đớn.
Trên sảnh là một vũng nước đã khô cạn.
Lọ hoa bằng gốm bị vỡ thành nhiều mảnh, hoa hồng héo tàn nằm im trong vũng nước, cánh hoa rơi rải rác mỗi nơi.
Lục Thượng Cẩm sững người, định thần lại, đôi mắt dừng trên những cánh hoa khô.
"Ngôn Ngôn?"
Hắn đi nhanh về phía phòng bếp, hi vọng nhìn thấy thỏ nhỏ đang nấu canh cá trong đó.
Căn phòng trống rỗng, nồi chứa canh cá vẫn còn, hơi tản ra mùi vị hôi chua biến chất.
Hắn tìm kiếm khắp xung quanh ngôi nhà to lớn, nhưng không hề thấy bóng dáng của Ngôn Dật.
"Em ấy... Ra ngoài rồi ư?" Lục Thượng Cẩm ngẩn người đứng trong phòng khách trống trải, cố gắng nghĩ thử xem cậu có thể đang ở chỗ nào.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới một nơi, nhanh chóng chạy đến nhà kho, mở cánh cửa tủ treo quần áo: "Tại sao em lại ngủ ở đây?"
Chăn mền trong tủ ngổn ngang, đồ đạc nằm lung tung lộn xộn, chiếc ga trải giường màu trắng dính dấp một vệt máu đã khô.
Ngôn Dật không ở đây.
Nhưng có thể tưởng tượng con thỏ ấy đã từng hoảng hốt trốn chỗ này, ôm gối run sợ trong bóng tối, chờ đợi một người đi đến ôm lấy cậu, hoặc dùng tin tức tố trấn an cứu vớt cậu.
Lục Thượng Cẩm giữ cánh cửa tủ sững sờ hồi lâu, trái tim vốn khô nóng vì tức giận từ từ chuyển sang nguội lạnh, bao phủ một tầng sương.
Bên cạnh gối là một cuốn sách cũ, to bằng lòng bàn tay rất mỏng, gần đây thường thấy Ngôn Dật cầm trên tay.
Hắn mở ra lật xem, những cách hoa khô kẹp trong đó đã được trang sách hút sạch hết nước, biến thành những mảnh tiêu bản mong manh hơi ẩm ướt.
Vài dòng tâm tình thỉnh thoảng được viết trên giấy.
"Tôi vốn cho rằng mình không thích hoa hồng, nhưng giây phút nhận được bó hồng to đó mũi vẫn không nhịn được chua xót, bởi vì nó là thứ mà người ấy tặng."
"Bé cưng được nửa tháng rồi, mỗi ngày đều rất nghe lời, không giống những bạn nhỏ khác, đạp bụng ba vừa mệt vừa khó chịu."
Lật sang trang sau, thỏ nhỏ bắt đầu dùng chữ "Lục" để mở đầu, viết mười mấy lần, cảm thấy cái tên nào hay sẽ khoanh vòng tròn vào nó.
Lục Thượng Cẩm nhìn thấy cậu vòng chữ "Lục Duyên", bôi đen chữ "Lục Ngôn" đi.
Phải chăng vì cảm thấy tên mình không nên xuất hiện trên người bé cưng sao?
Ngôn Dật...
Thật sự tin rằng bản thân đang mang thai.
Hơn nữa còn vô cùng chắc chắn, mỗi một ngày đều thêm mong chờ bé con được sinh ra.
Chân Lục Thượng Cẩm mềm oặt, hắn loạng choạng va vào cánh cửa, sắc mặt dần trở nên cứng đờ tái nhợt.
Cẩn thận ngửi thử, căn phòng chật hẹp nồng nặc tin tức tố mùi thuốc phiện.
Tay nắm cửa còn dinh dính một chút mạng nhện.
Lục Thượng Cẩm đẩy cửa rời đi, hắn ngồi trong xe hút thuốc, mãi đến khi đầu óc tê dại bị nicotin làm cho thanh tỉnh.
Vẻ mặt sợ hãi cầu xin của Ngôn Dật hiện lên trong đầu hắn.
Lục Thượng Cẩm ấn ngực, gục lên vô lăng nhẫn nhịn chịu đựng sự rung động kịch liệt này, hai chân lạnh lẽo tê cứng, lúc hắn vặn chặt tay ga thậm chí không có cảm giác gì.
Có lẽ đây là cơn thịnh nộ dữ dội nhất mà hắn từng trải qua kể từ khi còn nhỏ đến bây giờ.
Liên tiếp hai ngày, Lục Thượng Cẩm đều qua đêm ở công ty, không trở về nhà.
Hầu hết các hợp đồng chất đống trên bàn đã được ký kết, chỉ có một cái của Cửu An Hồng Diệp vẫn ở đó, hắn không có tâm trạng mở ra xem.
Phó chủ tịch của Cửu An Hồng Diệp gọi điện thoại đến hỏi thăm một chút, nhưng nhận ra tình hình không ổn nên đành im lặng nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.
Hội nghị kết thúc, Hạ Bằng Thiên từ phòng họp đi ra, sắc mặt đen sì chẳng khác nào miếng than.
Rốt cuộc thì Lục Thượng Cẩm đang chơi trò quái gì vậy? Định nhắm vào Hạ thị Hồng Diệp? Mấy cái hợp đồng đều sắp hết hạn nhưng chưa thấy hắn có động tĩnh nào cả, hắn đang nghĩ cái gì?
Đứa bé được ba hắn để lại, chức năng gan suy kiệt, ai mà cứu nổi nó? Anh ta có phải Hoa Đà tái thế đâu? Không đến nỗi muốn Hạ thị Hồng Diệp chôn cùng chứ?
Càng nghĩ càng khó thở, Hạ Bằng Thiên không nhịn được liền gọi điện cho Lục Thượng Cẩm, nếu hắn không nhận, anh ta sẽ lái xe đến thẳng Trường Huệ.
Chuông báo vang lên mười tiếng, Lục Thượng Cẩm mới ấn nghe.
Hạ Bằng Thiên nhịn xuống, muốn nói chuyện hòa bình với hắn.
Lục Thượng Cẩm nhàn nhạt hỏi: "Anh giúp em trai mình đi tìm Ngôn Dật phải không?"
"Hả? Không có." Hạ Bằng Thiên nghẹn một cái, anh ta quả thật có giúp Hạ Kính Thiên điều tra, nhưng thằng nhóc đó chắc sẽ không gây ra chuyện gì đâu.
"Anh có một đứa em trai ngoan đấy."
Lục Thượng Cẩm cúp điện thoại.
Hạ Bằng Thiên bị chặn họng thở dốc, ngay lập tức túm cổ áo trợ lý: "Mau, đưa tôi xem báo cáo kiểm tra hôm trước Lục Thượng Cẩm làm."
Anh ta tức điên kéo caravat, xuống lầu lái xe đi đến trường học của Hạ Kính Thiên.
Hạ Kính Thiên bình thường lười về nhà sẽ ở lại ký túc xá, gác cổng không ngăn cản Hạ Bằng Thiên, để anh ta đi cùng một vài Alpha đến kí túc xá.
Mấy ngày qua đúng là Hạ Kính Thiên không muốn về nhà.
Sau khi trở về từ quán bar Đồi Bĩ, y vẫn làm ổ ở trong trường, không động tay nhấc chân làm gì cả.
Người bạn cùng phòng đang vẽ phác họa, còn y dựa vào thành giường cầm một cuốn sổ ghi chép trong tay, ngẩn người.
Quyển bút kí này là do y lấy được từ phòng ngủ lầu hai quán bar, đã đọc đi đọc lại nhiều lần.
Nét chữ của thỏ nhỏ cũng thanh tú hơn người khác.
Sổ ghi chép ngoài việc ghi lại một số công việc cần chuẩn bị, hầu hết đều tựa như cuốn nhật kí chia sẻ những sinh hoạt hạnh phúc hay không vui thường ngày, những chuyện liên quan đến Lục Thượng Cẩm đều kèm theo điểm số phía sau.
Đọc từng trang từng trang, có thể cảm nhận sự cô đơn trên mỗi con chữ.
Rõ ràng điểm sắp giảm xuống số âm, chỉ một câu "Đưa em về nhà" lập tức được rót đầy.
Những thứ rất đỗi bình thường lấp hết cuốn sổ, Hạ Kính Thiên giống như cùng thỏ nhỏ đi qua mười năm thiếu niên ấy.
"Kính Thiên... Cậu không sao chứ?" Bạn cùng phòng đặt bút vẽ xuống, nhanh chóng đến bên giường Hạ Kính Thiên, thấy y trầm mặc dựa lên gối, hai mí mắt có chút sưng, đỏ ngòm phờ phạc.
"Cậu có bao giờ thích ai đến mức chỉ nhìn người đó từ xa mà đã thấy đau lòng không?"
Bạn cùng phòng hơi nhếch miệng, lắc đầu.
Cánh cửa phòng ngủ trống trộm khép hờ bị đá văng, kèm theo đó là tiếng phá cửa lớn, Hạ Bằng Thiên hùng hùng khí thế tiến vào, theo sau là vài vệ sĩ tới đưa bạn cùng phòng ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại hai anh em họ.
Hạ Bằng Thiên nắm lấy cánh tay Hạ Cảnh Thiên kéo mạnh xuống giường, giơ tay tát y một cái rồi gầm lên: "Sao em có thể? Có thể chơi đùa với vợ nhà người ta đến mức mang thai giả như vậy hả? Cái tốt thì không học, cứ dây vào những thứ xấu xa hư hỏng, em nói thử xem, đây là cách anh dạy em đó hả?"
Anh ta giảm lực tay, nhưng Hạ Kính Thiên vẫn bị một cái tát này làm cho chấn động không thôi.
"Em thích con thỏ kia đúng không?" Hạ Bằng Thiên ném tờ kết quả kiểm tra vào tay Hạ Kính Thiên, "Nhìn xem em đã hại người ta thảm như thế nào? Cưỡng chế sảy thai mang thai giả, là Lục Thượng Cẩm tự mình ra tay."
Hạ Kính Thiên cắn răng cúi đầu nhìn lướt qua tờ kết quả, mấy chữ chuẩn đoán mang thai giả đâm vào mắt y đau điếng.
Cưỡng chế sảy thai?
Ngôn Dật sẽ hoảng sợ biết bao nhiêu?
"Cái này không đúng..." Hạ Kính Thiên kinh ngạc lật tới lật lui báo cáo kiểm tra, "Lúc trước em và anh ấy đã đi xét nghiệm thử, kết quả kiểm tra thông báo thật sự mang thai."
"Mấy chục năm qua, bệnh viện An Phỉ Á chưa bao giờ chẩn đoán sai lần nào." Hạ Bằng Thiên quay lưng, châm một điếu thuốc cố gắng kìm nén cơn nóng giận đang bốc trong đầu.
"Nhất định có vấn đề, bệnh viện kia có vấn đề, để em đi hỏi lại."
Hạ Bằng Thiên nắm chặt cổ tay y: "Nếu hôm nay em dám bước ra khỏi cánh cửa này, thì đừng gọi anh là anh nữa."
Hạ Kính Thiên hất tay của anh ta: "Anh có gan thì đánh chết em đi."
Một luồng lửa giận xông lên đầu óc, Hạ Bằng Thiên bất ngờ kích hoạt khả năng thao túng trọng lực J1, đè mạnh Hạ Kính Thiên xuống sàn nhà, sau đó lấy một chiếc còng tay từ trong túi ra khóa hai tay y lại.
"Khi nào về anh sẽ đánh chết em, thằng khốn nạn này. Mau xin lỗi họ Lục kia ngay, việc này con mẹ nó là do em sai, bị vậy không oan ức chút nào, em vứt hết mặt mũi của anh đi rồi." Hạ Bằng Thiên nghiến răng nghiến lợi đè đứa em trai đang vùng vẫy trên sàn, kêu hai bảo vệ vào kéo người mang đi.
Hạ Kính Thiên bị anh trai lôi về nhà, cấm túc hai ngày, cửa phòng cũng không được phép ra.
Đến buổi tối ngày thứ hai, Hạ Bằng Thiên không yên tâm, đi vào trong nhìn thử.
Em trai đang ngửa mặt nằm trên giường, lật xem một cuốn sổ tùy bút kĩ, ánh mắt âm u.
Hạ Bằng Thiên đặt canh nấm mộc nhĩ trắng lên trên bàn, ngồi xuống mép giường: "Tiểu Kính, em đã nghĩ thông suốt chưa? Có chịu nói lời xin lỗi không?"
"Có xin lỗi thì cũng là xin lỗi Ngôn Dật, họ Lục hắn không xứng, hắn là thứ cặn bã, xưa nay chưa từng đặt Ngôn Dật vào mắt." Hạ Kính Thiên trở mình, đưa lưng về phía anh trai, "Anh đánh em, hành hạ em, anh xin lỗi em trước đi."
Hạ Bằng Thiên hít sâu một hơi: "Được rồi anh xin lỗi, em quay lại đây anh coi thử có đánh hư chỗ nào không?"
Y xoay người lại, Hạ Bằng Thiên cúi đầu xem xét, chỗ má hình như vẫn còn hơi sưng.
"Lấy trứng gà lăn một chút." Hạ Bằng Thiên vừa quay đầu nói dì giúp việc trong nhà luộc trứng gà, Hạ Kính Thiên liền giơ tay phải về phía anh ta.
"Đệt! Em làm gì..." Trọng lực quanh người Hạ Bằng Thiên lập tức tay đổi phương hướng, anh ta bị kéo bay ra ngoài, ầm một tiếng đánh vào mặt tường.
Hạ Kính Thiên nhân cơ hội này chạy ra ngoài, khóa chặt cửa.
"Thằng nhóc ghê gớm này! Mau quay về cho anh!"
Cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại.
——
Kể từ khi Lục Thượng Cẩm sống ở công ty, bốn ngày nay tòa nhà văn phòng giống như bị tắt hết âm thanh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng bước chân của Lục Thượng Cẩm lướt qua, mọi người đều cố gắng thận trọng không dám làm hắn nổi giận.
Phó tổng Triệu vẻ mặt xám ngắt đi ra khỏi phòng làm việc của Lục Thượng Cẩm, trong tay cầm một xấp tài liệu lộn xộn, nhìn là biết vừa bị hắn ném xuống đất, anh ta lập tức vội vội vàng vàng nhặt lên.
Lục Thượng Cẩm không phải là người dễ dàng đem cảm xúc cá nhân vào công việc riêng, phần lớn thời gian hắn sẽ thờ ơ lạnh nhạt bất luận là đối với sự việc gì, rất ít khi nổi nóng.
Tất cả mọi người đang không ngừng suy đoán sếp lớn có phải đã gặp biến cố gì nặng nề không.
Bốn, năm ngày trôi qua, cơn giận của Lục Thượng Cẩm đã trở nên tê dại, đầu óc tỉnh táo đôi chút, hắn liên tục xoay tới xoay lui điện thoại di động.
Không có tin nhắn của Ngôn Dật.
Cậu không nói lời xin lỗi với hắn sao?
Bất kể là video hay chuyện mang thai giả, chính xác đều là lỗi của Ngôn Dật, cho dù hắn lăng nhăng cỡ nào, chí ít trong lúc bọn họ chia tay hắn chưa từng đi tìm niềm vui bên ngoài khác.
Hình ảnh Ngôn Dật điên cuồng giãy dụa khóc lóc cầu xin hắn lại hiện lên trong đầu.
Cậu luôn bảo rằng cậu không biết, nói cậu thật sự mang thai bé cưng.
Nhiều năm trôi qua, dường như hắn và cậu càng ngày càng ít trò chuyện với nhau, trừ khi có nhiệm vụ bên ngoài nào cần báo cáo, nếu suy nghĩ kỹ một chút, Ngôn Dật vốn chưa từng nói dối hắn.
Nóng giận qua đi, vài manh mối không hợp lý bỗng nhiên tràn ngập trong tâm trí.
Lúc đó nếu như không phải hắn đi tìm thuốc ức chế thì sẽ không làm lộn xộn tủ thuốc, cũng sẽ không đến nhà kho tìm rượu thuốc, càng không phát hiện kết quả kiểm tra mang thai của Ngôn Dật giấu dưới gối trong tủ quần áo.
Khi ấy phản ứng của Ngôn Dật chỉ là bất ngờ và hoang mang, mà đây không phải là biểu hiện của sự chột dạ.
Cậu hiểu nếu như hắn biết cậu mang thai, nhất định sẽ dẫn cậu đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, cậu cũng không hề phản kháng, thậm chí còn ngoan ngoãn đi kiểm tra với hắn.
Bởi vì tin chắc rằng mình thật sự mang thai ư?
Nếu chuyện mang thai là giả, tại sao bệnh viện kia lại đưa ra chuẩn đoán đó?
Chẩn đoán sai?
Rất nhiều chi tiết vụn vặt ghép lại với nhau, khiến cho Lục Thượng Cẩm mẫn cảm tin tưởng những điều này không phải chỉ là trùng hợp.
Kỳ thực nếu như lúc đó hắn có thể bình tĩnh hơn, hoặc tín nhiệm cậu nhiều hơn một chút, sẽ không làm ra những chuyện khác người như vậy.
Hắn nên sớm nghĩ ra, Ngôn Dật ít khi nói dối.
Lục Thượng Cẩm buồn bực vứt những chuyện này ra sau đầu, tiếp tục yên tâm thoải mái đặt mọi sai lầm cần phải gánh chịu lên trên người Ngôn Dật.
Nhưng nếu Ngôn Dật không lừa dối hắn.
Vậy liệu cậu có cho rằng mình cố ý giết con của hai người?
Lục Thượng Cẩm lạnh mặt đứng lên, cầm áo khoác âu phục và chìa khóa xe ra ngoài.
Hắn muốn đi hỏi rõ.
Cưỡng chế sảy thai chẳng qua chỉ là muốn trừng phạt cậu một chút, để cậu từ trong đau đớn nhớ kĩ lỗi lầm của mình.
Huống hồ mang thai giả phải sớm xử lí nhanh chóng, càng để lâu càng nguy hiểm.
Ngôn Dật không thể hiểu lầm hắn là kẻ giết người, chuyện này hắn không thể nào nhịn được.
Nhất định phải hỏi cho rõ.
Trợ lý bước vào, nhìn thấy Lục Thượng Cẩm đang muốn rời đi, cuống quít ngăn cản: "Cuộc họp hôm nay rất quan trọng, ngài không thể không có mặt được."
Lục Thượng Cẩm nóng nảy hất trợ lý: "Dời sang tuần sau."
Từ công ty về đến nhà chỉ mất nửa tiếng lái xe, dọc đường đi Lục Thượng Cẩm đã xông qua mấy cái đèn đỏ, có lẽ vì không thích bị hiểu lầm, ngoại trừ lý do này Lục Thượng Cẩm không có cách nào giải thích được cảm giác khủng hoảng như sắp đánh mất thứ gì đó.
Giây phút hắn mở cửa, phát hiện cửa lớn khép hờ, sợi dây đang căng chặt trong lòng lập tức đứt phựt, hắn đột nhiên cảm thấy có chút đau đớn.
Trên sảnh là một vũng nước đã khô cạn.
Lọ hoa bằng gốm bị vỡ thành nhiều mảnh, hoa hồng héo tàn nằm im trong vũng nước, cánh hoa rơi rải rác mỗi nơi.
Lục Thượng Cẩm sững người, định thần lại, đôi mắt dừng trên những cánh hoa khô.
"Ngôn Ngôn?"
Hắn đi nhanh về phía phòng bếp, hi vọng nhìn thấy thỏ nhỏ đang nấu canh cá trong đó.
Căn phòng trống rỗng, nồi chứa canh cá vẫn còn, hơi tản ra mùi vị hôi chua biến chất.
Hắn tìm kiếm khắp xung quanh ngôi nhà to lớn, nhưng không hề thấy bóng dáng của Ngôn Dật.
"Em ấy... Ra ngoài rồi ư?" Lục Thượng Cẩm ngẩn người đứng trong phòng khách trống trải, cố gắng nghĩ thử xem cậu có thể đang ở chỗ nào.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới một nơi, nhanh chóng chạy đến nhà kho, mở cánh cửa tủ treo quần áo: "Tại sao em lại ngủ ở đây?"
Chăn mền trong tủ ngổn ngang, đồ đạc nằm lung tung lộn xộn, chiếc ga trải giường màu trắng dính dấp một vệt máu đã khô.
Ngôn Dật không ở đây.
Nhưng có thể tưởng tượng con thỏ ấy đã từng hoảng hốt trốn chỗ này, ôm gối run sợ trong bóng tối, chờ đợi một người đi đến ôm lấy cậu, hoặc dùng tin tức tố trấn an cứu vớt cậu.
Lục Thượng Cẩm giữ cánh cửa tủ sững sờ hồi lâu, trái tim vốn khô nóng vì tức giận từ từ chuyển sang nguội lạnh, bao phủ một tầng sương.
Bên cạnh gối là một cuốn sách cũ, to bằng lòng bàn tay rất mỏng, gần đây thường thấy Ngôn Dật cầm trên tay.
Hắn mở ra lật xem, những cách hoa khô kẹp trong đó đã được trang sách hút sạch hết nước, biến thành những mảnh tiêu bản mong manh hơi ẩm ướt.
Vài dòng tâm tình thỉnh thoảng được viết trên giấy.
"Tôi vốn cho rằng mình không thích hoa hồng, nhưng giây phút nhận được bó hồng to đó mũi vẫn không nhịn được chua xót, bởi vì nó là thứ mà người ấy tặng."
"Bé cưng được nửa tháng rồi, mỗi ngày đều rất nghe lời, không giống những bạn nhỏ khác, đạp bụng ba vừa mệt vừa khó chịu."
Lật sang trang sau, thỏ nhỏ bắt đầu dùng chữ "Lục" để mở đầu, viết mười mấy lần, cảm thấy cái tên nào hay sẽ khoanh vòng tròn vào nó.
Lục Thượng Cẩm nhìn thấy cậu vòng chữ "Lục Duyên", bôi đen chữ "Lục Ngôn" đi.
Phải chăng vì cảm thấy tên mình không nên xuất hiện trên người bé cưng sao?
Ngôn Dật...
Thật sự tin rằng bản thân đang mang thai.
Hơn nữa còn vô cùng chắc chắn, mỗi một ngày đều thêm mong chờ bé con được sinh ra.
Chân Lục Thượng Cẩm mềm oặt, hắn loạng choạng va vào cánh cửa, sắc mặt dần trở nên cứng đờ tái nhợt.
Cẩn thận ngửi thử, căn phòng chật hẹp nồng nặc tin tức tố mùi thuốc phiện.
Tay nắm cửa còn dinh dính một chút mạng nhện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.