Chương 34: Kết quả kiểm tra
Lân Tiềm
05/06/2021
Edit: nynuvola (wp)
Nửa giờ sau, bác sĩ Tôn chủ động ra tiếp, đưa một tờ báo cáo kiểm tra cho Ngôn Dật.
Ngôn Dật nhận lấy, tâm lý đã biết trước kết quả, nhưng vẫn cần một quá trình tiếp thu.
Nhìn xuống các chỉ số, khuôn mặt Ngôn Dật dần dần đỏ bừng.
Cậu ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: "Đúng là có thai?"
Hạ Kính Thiên trợn to mắt, cầm báo cáo kiểm tra đọc từng chữ từng chữ không bỏ sót câu nào.
Phắc, tại sao lại thế.
Y cao hơn bác sĩ Tôn một cái đầu, nắm cổ áo bác sĩ, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào mắt ông ta: "Ông chuẩn đoán sai đúng không? Tôi cho ông biết gia đình tôi cũng điều hành một bệnh viện, nếu quay lại kiểm tra ra kết quả khác nhau, thì ông chờ mà nhận lấy hậu quả đi."
Khí thế áp bức theo tin tức tố sư tử lan tràn ra.
Bác sĩ Tôn mỉm cười ẩn ý và miễn cưỡng, yêu cầu Ngôn Dật phải nghỉ ngơi nhiều hơn kèm theo một số chú trọng khi mang thai, ông ta bước đi vội vã, bút bi trên người đều rơi xuống ghế.
Ngôn Dật cầm báo cáo kiểm tra, trong lòng nặng như đeo trì, cẩn thận gấp tờ giấy làm tư, nhét vào túi rời đi, cậu đột nhiên muốn ăn sủi cảo nhân cây tề thái, có lẽ bé cưng trong bụng đói rồi.
"Này, để tôi đưa anh đến bệnh viện nhà tôi kiểm tra lại, tôi thấy không đúng lắm." Hạ Kính Thiên muốn lấy kết quả kết quả để gửi cho bạn học của mình, nhưng Ngôn Dật đã cất vào túi, không có ý định lôi ra nữa.
"Cậu hi vọng tôi không có em bé sao?" Ngôn Dật không muốn tranh cãi với y, gấp cốc giấy uống rồi ném vào thùng rác, "Cậu còn cha mẹ, còn anh trai, nhưng tôi chẳng có gì cả, tôi chỉ muốn giữ lại bé cưng mà thôi."
Ngôn Dật trùm kín áo khoác đi xuống lầu.
"Không phải." Mặc dù Hạ Kính Thiên được chiều chuộng lớn lên, nhưng y vẫn đồng cảm với suy nghĩ đó, nhưng y sẽ không nương tay cho việc Ngôn Dật mang thai giả, đương nhiên y nhìn rõ cậu đã mong đợi sự xuất hiện của đứa bé này đến thế nào, y chỉ là lo lắng cho sức khỏe của cậu.
Vì vậy Hạ Kính Thiên đứng trước cửa thang máy, lặng im không nói nên lời, dường như bị ánh nhìn đầy hoài nghi của Ngôn Dật đâm bị thương.
Y ảo não đi thằng xuống lầu, rầm một tiếng đóng thật mạnh cửa xe, ngồi chỗ ghế lái nhắm mắt hạ hỏa.
Mấy phần mềm liên lạc trên điện thoại liên tục đổ chuông, y vừa đổi số mới chưa được mấy ngày, đã có vài bạn học không biết lấy thông tin từ đâu thêm bạn trêu chọc y.
Hạ Kính Thiên giận dỗi đổi toàn bộ nick name thành: "Đã kết hôn, cút."
Nhị thiếu gia họ Hạ lớn đến bây giờ, lần đầu tiên có người có thể khiến y cảm thấy oan ức, dù cho đối phương chỉ là một con thỏ nhỏ bình thường.
Bạn học đúng lúc này gọi điện tới: "Này, cẩu tử, đang cùng anh trai thỏ kia trò chuyện sao? Tin nhắn cũng không thèm đọc?"
Hạ Kính Thiên phiền muốn chết: "Cút con mẹ nó đi, bố mày đang bực."
Bạn học càng lớn tiếng hơn: "Không phải là chuyện mang thai giả lần trước chứ? Sao? Lúc cần thì niềm nở mà giờ đá người ta phát một vậy? Phắc, cậu là cái giống gì không biết."
"Vậy thì đừng nói đến chuyện mang thai giả, người ấy thật sự có thai đấy." Hạ Kính Thiên lôi dòng dõi tổ tiên cụ kị bạn học ra chửi thề một hồi, "Mẹ nó đồ lang băm."
Bạn học: "... Sao lại thế được, cậu mau chở người đó đến đây đi."
Cửa xe bị gõ hai lần, Hạ Kính Thiên hạ kính xe xuống: "Ai?!"
Ngôn Dật chạm kính nói: "Xin lỗi, vừa nãy là tôi lỡ lời."
"..." Hạ Kính Thiên lập tức nguôi giận, gỡ kính râm ra, "Vậy anh cho tôi hôn một cái, tôi liền tha thứ cho anh."
"Bỏ đi, chuyện đó không cần tha thứ cho tôi." Tâm trạng Ngôn Dật khá tốt nên không thèm chấp nhặt mấy hành động đùa dai của Hạ Kính Thiên.
Hạ Kính Thiên lái xe từ từ đi cùng cậu, y ló đầu ra cửa xe nói: "Buổi tối anh mời tôi ăn một bữa cơm, nói thế nào tôi cũng vừa đi với anh một chuyến."
Tuy rằng Ngôn Dật không cần y đi cùng, dù sao theo đuổi một người hơn mình nhiều tuổi sẽ không tránh khỏi việc đôi lúc trẻ con làm nũng.
Một Omega có thể độc lập được không? Chẳng cần dựa vào bất cứ Alpha nào.
Ngôn Dật không muốn đi cùng y, ở cạnh Hạ Kính Thiên luôn khiến cậu phải hao tổn sức lực để chống lại độ khớp xứng đôi, phân tâm phiền muộn, vậy nên mới đi vào lối mòn.
Hạ Kính Thiên hết cách, chỉ đành lái xe ra đường lớn.
Nam kỳ là một thị trấn nhỏ với lối kiến trúc cổ kính, cứ vài bước chân lại có lát gạch đá xanh kèm theo những bảng chỉ dường bằng gỗ vấn vít dây leo.
Ngôn Dật trên đường về nhận được điện thoại của ông chủ.
Cố Vị: "Cậu xong việc chưa? Tôi có mua hoa khô trên đường Chung Linh, cậu đến đó mang về giúp tôi."
Ngôn Dật nhìn xung quanh thì tìm được bảng chỉ đường, giao lộ tiếp theo vừa khéo là đường Chung Linh, không xa lắm.
"Xong rồi, tôi đang ở gần đó, bây giờ sẽ qua lấy."
——
Buổi chiều năm giờ, cao tốc Trương Nam ùn tắc kéo dài như nước chảy siết, sắc trời dần tối, ánh sáng hai bên đường lần lượt nhen nhóm.
Lục Thượng Cẩm đã lái xe chạy khỏi đoạn đường cao tốc Trương Nam, ghế sau lưng hắn là một chiếc hộp đựng bó hoa hồng tươi rất to.
Trong khi chờ đèn đỏ, hắn gõ nhẹ đầu ngón tay lên vô lăng, trên ngón áp út bên trái hiện diện một chiếc nhẫn vàng kiểu cũ.
Tối hôm qua hắn không kiềm chế buông lời lẽ cay độc với Ngôn Dật, luôn cảm thấy thất vọng và mất mát, hôm nay hắn quyết định sắp xếp công việc của mình ổn thỏa rồi lái xe đến quán bar tìm cậu.
Đi ngang qua đường Chung Linh, Lục Thượng Cẩm liếc nhìn đồng hồ, vừa hay có thể đi ăn tối cùng Ngôn Dật.
——
Cố Vị đứng trước một cửa hàng hoa trên đường Chung Linh, dưới chân xếp năm sáu hộp hoa khô, cửa hàng hoa nằm khuất trong hẻm, ô tô không vào được, chỉ có cô con gái của chủ cửa hàng đang đứng trông quầy.
Ngôn Dật đi đến, cúi người ôm hai hộp hoa lên, tay trái nhẹ nhàng đỡ phía dưới, lại dùng mũi chân móc vào một cái hộp xếp chồng lên cao, dễ dàng thoải mái tựa như đang bưng một khay rượu đỏ.
Cố Vị xoa bàn tay, cũng ôm hai hộp hoa khô trang trí lớn, nói: "Xe đang dừng ven đường. Kết quả kiểm tra thế nào rồi?"
"Nhân viên của anh rất khỏe mạnh."
"Thế thì tốt."
Lúc di chuyển qua đường, Ngôn Dật không cẩn thận đụng phải một người đang rẽ ngang khác, chồng hộp hoa khô trong tay vẫn giữ yên vững vàng, cậu khẽ nâng mắt: "Xin thứ lỗi."
"Ờ, hey."
Thiệu Văn Cảnh đỡ giúp cậu một lát, nhặt tờ kết quả kiểm tra từ dưới mặt đất lên, tiện tay mở ra nhìn vào, "Ồ, mang thai sao? Chúc mừng nha."
Ngôn Dật lấy tờ kết quả về, không hài lòng với các cư xử bất lịch sự của người kia khi tự ý mở xem đồ vật người khác làm rơi, nhưng vì đã qua tu dưỡng nên cậu không để lộ sự giận dữ ra ngoài.
Thiệu Văn Cảnh rũ đôi mắt đào hoa hấp dẫn, đứng trước mặt Ngôn Dật, rất nhanh nhìn thấy tuyến thể hồng nhạt sau gáy của cậu vẫn còn sạch sẽ và bằng phẳng.
Gã nhớ rõ trước đây cậu từng bị đánh dấu, nhưng hiệu tại dấu hiệu ấy đã biến mất.
Thì ra là bị Lục Thượng Cẩm xóa đi đánh dấu rồi, không ngờ tấm hình ngày đó có sức công phá lớn như vậy, đối với dục vọng chiếm hữu của một Alpha chim ưng mà nói, chẳng gì có thể khiến hắn mất khống chế hơn việc Omega của mình bị vấy bẩn.
Xem ra không cần tiêu tốn quá nhiều công sức, thừa dịp tuyến thể của tiểu bạch thỏ chỉ mới khôi phục cấp bậc J1, thuận tiện cho việc cưỡng ép đánh dấu, Omega A3 sẽ sản sinh tâm lý dựa dẫm cực kì nghiêm trọng đối với Alpha đã đánh dấu mình.
Nhìn qua thì trông giống như thỏ cụp tai bình thường khác, vậy mà lại nắm giữ tuyến thể A3 quý hiếm, thật khiến người khác ghen tị.
Trí nhớ của Ngôn Dật rất tốt, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là thợ mát xa trong club cậu gặp cách đây ba năm trước, cũng đồng thời nhớ đến cảm giác toàn thân lạnh lẽo sợ hãi khi Lục Thượng Cẩm ném tấm hình hai người thân mật tới trước mặt Ngôn Dật.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi mắt của Thiệu Văn Cảnh như được bao phủ một tầng sáng kim loại, tựa đôi mắt kép của côn trùng, khóe mắt gã nhếch lên, đôi mắt ôn nhu mang theo ý cười nhìn chằm chằm vào Ngôn Dật sởn cả tóc gáy.
"Cậu ở một mình à?" Thiệu Văn Cảnh đút hai tay vào trong túi quần, hơi cúi đầu hướng lại gần Ngôn Dật, âm thầm ngửi thử mùi hương kẹo sữa ngọt ngào.
Không chờ cậu lên tiếng, Cố Vị đã ôm chỗ hoa khô di chuyển ra khúc cua, vừa nhìn thấy Thiệu Văn Cảnh liền sững người.
Thiệu Văn Cảnh không coi ai ra gì tóm lấy vai cậu, lộ ra răng nanh sắc bén, lớp màng mỏng kim loại trong mắt gã lóe sáng.
"Này làm cái gì đấy?!" Cố Vị ném hoa khô muốn động thủ, Thiệu Văn Cảnh ngạc nhiên lùi lại hai bước để nhìn rõ người vừa đến, sau lưng không chú ý bị đập mạnh vào vách tường.
Ngôn Dật quay đầu nhìn lại, Hạ Kính Thiên đứng cách đó vài bước, tay phải vẫn giữ nguyên tư thế nâng lên, khẽ nhếch cằm nhìn xoáy sâu vào Thiệu Văn Cảnh, khiêu khích nói: "Chú à, đừng có lộn xộn, tôi sợ lỡ tay bóp chết chú thành cái bánh bao nhân thịt thì khổ."
Chủng tộc sư tử Châu Mỹ J1 phân hoá năng lực "Thao túng trọng lực ".
"... Không ngờ địa phương nhỏ bé thế này ngoài tôi ra còn có thêm một Alpha M2 hiện diện." Thiệu Văn Cảnh lập tức thả ra tin tức tố áp chế, dùng năng lượng tuyến thể chống lại trọng lực đang gia tăng không ngừng xung quanh, gã chậm rãi đứng thẳng lên.
"Tiểu Hạ, đừng đánh nhau chỗ này." Ngôn Dật cau mày lui một chút, phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi chói tai.
Chiếc BMW 760Li màu đen dừng ngay sau cậu, Lục Thượng Cẩm từ ghế lái bước xuống xe, dựa lưng vào cửa xe châm một điếu thuốc.
"Náo nhiệt quá nhỉ?"
Nửa giờ sau, bác sĩ Tôn chủ động ra tiếp, đưa một tờ báo cáo kiểm tra cho Ngôn Dật.
Ngôn Dật nhận lấy, tâm lý đã biết trước kết quả, nhưng vẫn cần một quá trình tiếp thu.
Nhìn xuống các chỉ số, khuôn mặt Ngôn Dật dần dần đỏ bừng.
Cậu ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi: "Đúng là có thai?"
Hạ Kính Thiên trợn to mắt, cầm báo cáo kiểm tra đọc từng chữ từng chữ không bỏ sót câu nào.
Phắc, tại sao lại thế.
Y cao hơn bác sĩ Tôn một cái đầu, nắm cổ áo bác sĩ, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào mắt ông ta: "Ông chuẩn đoán sai đúng không? Tôi cho ông biết gia đình tôi cũng điều hành một bệnh viện, nếu quay lại kiểm tra ra kết quả khác nhau, thì ông chờ mà nhận lấy hậu quả đi."
Khí thế áp bức theo tin tức tố sư tử lan tràn ra.
Bác sĩ Tôn mỉm cười ẩn ý và miễn cưỡng, yêu cầu Ngôn Dật phải nghỉ ngơi nhiều hơn kèm theo một số chú trọng khi mang thai, ông ta bước đi vội vã, bút bi trên người đều rơi xuống ghế.
Ngôn Dật cầm báo cáo kiểm tra, trong lòng nặng như đeo trì, cẩn thận gấp tờ giấy làm tư, nhét vào túi rời đi, cậu đột nhiên muốn ăn sủi cảo nhân cây tề thái, có lẽ bé cưng trong bụng đói rồi.
"Này, để tôi đưa anh đến bệnh viện nhà tôi kiểm tra lại, tôi thấy không đúng lắm." Hạ Kính Thiên muốn lấy kết quả kết quả để gửi cho bạn học của mình, nhưng Ngôn Dật đã cất vào túi, không có ý định lôi ra nữa.
"Cậu hi vọng tôi không có em bé sao?" Ngôn Dật không muốn tranh cãi với y, gấp cốc giấy uống rồi ném vào thùng rác, "Cậu còn cha mẹ, còn anh trai, nhưng tôi chẳng có gì cả, tôi chỉ muốn giữ lại bé cưng mà thôi."
Ngôn Dật trùm kín áo khoác đi xuống lầu.
"Không phải." Mặc dù Hạ Kính Thiên được chiều chuộng lớn lên, nhưng y vẫn đồng cảm với suy nghĩ đó, nhưng y sẽ không nương tay cho việc Ngôn Dật mang thai giả, đương nhiên y nhìn rõ cậu đã mong đợi sự xuất hiện của đứa bé này đến thế nào, y chỉ là lo lắng cho sức khỏe của cậu.
Vì vậy Hạ Kính Thiên đứng trước cửa thang máy, lặng im không nói nên lời, dường như bị ánh nhìn đầy hoài nghi của Ngôn Dật đâm bị thương.
Y ảo não đi thằng xuống lầu, rầm một tiếng đóng thật mạnh cửa xe, ngồi chỗ ghế lái nhắm mắt hạ hỏa.
Mấy phần mềm liên lạc trên điện thoại liên tục đổ chuông, y vừa đổi số mới chưa được mấy ngày, đã có vài bạn học không biết lấy thông tin từ đâu thêm bạn trêu chọc y.
Hạ Kính Thiên giận dỗi đổi toàn bộ nick name thành: "Đã kết hôn, cút."
Nhị thiếu gia họ Hạ lớn đến bây giờ, lần đầu tiên có người có thể khiến y cảm thấy oan ức, dù cho đối phương chỉ là một con thỏ nhỏ bình thường.
Bạn học đúng lúc này gọi điện tới: "Này, cẩu tử, đang cùng anh trai thỏ kia trò chuyện sao? Tin nhắn cũng không thèm đọc?"
Hạ Kính Thiên phiền muốn chết: "Cút con mẹ nó đi, bố mày đang bực."
Bạn học càng lớn tiếng hơn: "Không phải là chuyện mang thai giả lần trước chứ? Sao? Lúc cần thì niềm nở mà giờ đá người ta phát một vậy? Phắc, cậu là cái giống gì không biết."
"Vậy thì đừng nói đến chuyện mang thai giả, người ấy thật sự có thai đấy." Hạ Kính Thiên lôi dòng dõi tổ tiên cụ kị bạn học ra chửi thề một hồi, "Mẹ nó đồ lang băm."
Bạn học: "... Sao lại thế được, cậu mau chở người đó đến đây đi."
Cửa xe bị gõ hai lần, Hạ Kính Thiên hạ kính xe xuống: "Ai?!"
Ngôn Dật chạm kính nói: "Xin lỗi, vừa nãy là tôi lỡ lời."
"..." Hạ Kính Thiên lập tức nguôi giận, gỡ kính râm ra, "Vậy anh cho tôi hôn một cái, tôi liền tha thứ cho anh."
"Bỏ đi, chuyện đó không cần tha thứ cho tôi." Tâm trạng Ngôn Dật khá tốt nên không thèm chấp nhặt mấy hành động đùa dai của Hạ Kính Thiên.
Hạ Kính Thiên lái xe từ từ đi cùng cậu, y ló đầu ra cửa xe nói: "Buổi tối anh mời tôi ăn một bữa cơm, nói thế nào tôi cũng vừa đi với anh một chuyến."
Tuy rằng Ngôn Dật không cần y đi cùng, dù sao theo đuổi một người hơn mình nhiều tuổi sẽ không tránh khỏi việc đôi lúc trẻ con làm nũng.
Một Omega có thể độc lập được không? Chẳng cần dựa vào bất cứ Alpha nào.
Ngôn Dật không muốn đi cùng y, ở cạnh Hạ Kính Thiên luôn khiến cậu phải hao tổn sức lực để chống lại độ khớp xứng đôi, phân tâm phiền muộn, vậy nên mới đi vào lối mòn.
Hạ Kính Thiên hết cách, chỉ đành lái xe ra đường lớn.
Nam kỳ là một thị trấn nhỏ với lối kiến trúc cổ kính, cứ vài bước chân lại có lát gạch đá xanh kèm theo những bảng chỉ dường bằng gỗ vấn vít dây leo.
Ngôn Dật trên đường về nhận được điện thoại của ông chủ.
Cố Vị: "Cậu xong việc chưa? Tôi có mua hoa khô trên đường Chung Linh, cậu đến đó mang về giúp tôi."
Ngôn Dật nhìn xung quanh thì tìm được bảng chỉ đường, giao lộ tiếp theo vừa khéo là đường Chung Linh, không xa lắm.
"Xong rồi, tôi đang ở gần đó, bây giờ sẽ qua lấy."
——
Buổi chiều năm giờ, cao tốc Trương Nam ùn tắc kéo dài như nước chảy siết, sắc trời dần tối, ánh sáng hai bên đường lần lượt nhen nhóm.
Lục Thượng Cẩm đã lái xe chạy khỏi đoạn đường cao tốc Trương Nam, ghế sau lưng hắn là một chiếc hộp đựng bó hoa hồng tươi rất to.
Trong khi chờ đèn đỏ, hắn gõ nhẹ đầu ngón tay lên vô lăng, trên ngón áp út bên trái hiện diện một chiếc nhẫn vàng kiểu cũ.
Tối hôm qua hắn không kiềm chế buông lời lẽ cay độc với Ngôn Dật, luôn cảm thấy thất vọng và mất mát, hôm nay hắn quyết định sắp xếp công việc của mình ổn thỏa rồi lái xe đến quán bar tìm cậu.
Đi ngang qua đường Chung Linh, Lục Thượng Cẩm liếc nhìn đồng hồ, vừa hay có thể đi ăn tối cùng Ngôn Dật.
——
Cố Vị đứng trước một cửa hàng hoa trên đường Chung Linh, dưới chân xếp năm sáu hộp hoa khô, cửa hàng hoa nằm khuất trong hẻm, ô tô không vào được, chỉ có cô con gái của chủ cửa hàng đang đứng trông quầy.
Ngôn Dật đi đến, cúi người ôm hai hộp hoa lên, tay trái nhẹ nhàng đỡ phía dưới, lại dùng mũi chân móc vào một cái hộp xếp chồng lên cao, dễ dàng thoải mái tựa như đang bưng một khay rượu đỏ.
Cố Vị xoa bàn tay, cũng ôm hai hộp hoa khô trang trí lớn, nói: "Xe đang dừng ven đường. Kết quả kiểm tra thế nào rồi?"
"Nhân viên của anh rất khỏe mạnh."
"Thế thì tốt."
Lúc di chuyển qua đường, Ngôn Dật không cẩn thận đụng phải một người đang rẽ ngang khác, chồng hộp hoa khô trong tay vẫn giữ yên vững vàng, cậu khẽ nâng mắt: "Xin thứ lỗi."
"Ờ, hey."
Thiệu Văn Cảnh đỡ giúp cậu một lát, nhặt tờ kết quả kiểm tra từ dưới mặt đất lên, tiện tay mở ra nhìn vào, "Ồ, mang thai sao? Chúc mừng nha."
Ngôn Dật lấy tờ kết quả về, không hài lòng với các cư xử bất lịch sự của người kia khi tự ý mở xem đồ vật người khác làm rơi, nhưng vì đã qua tu dưỡng nên cậu không để lộ sự giận dữ ra ngoài.
Thiệu Văn Cảnh rũ đôi mắt đào hoa hấp dẫn, đứng trước mặt Ngôn Dật, rất nhanh nhìn thấy tuyến thể hồng nhạt sau gáy của cậu vẫn còn sạch sẽ và bằng phẳng.
Gã nhớ rõ trước đây cậu từng bị đánh dấu, nhưng hiệu tại dấu hiệu ấy đã biến mất.
Thì ra là bị Lục Thượng Cẩm xóa đi đánh dấu rồi, không ngờ tấm hình ngày đó có sức công phá lớn như vậy, đối với dục vọng chiếm hữu của một Alpha chim ưng mà nói, chẳng gì có thể khiến hắn mất khống chế hơn việc Omega của mình bị vấy bẩn.
Xem ra không cần tiêu tốn quá nhiều công sức, thừa dịp tuyến thể của tiểu bạch thỏ chỉ mới khôi phục cấp bậc J1, thuận tiện cho việc cưỡng ép đánh dấu, Omega A3 sẽ sản sinh tâm lý dựa dẫm cực kì nghiêm trọng đối với Alpha đã đánh dấu mình.
Nhìn qua thì trông giống như thỏ cụp tai bình thường khác, vậy mà lại nắm giữ tuyến thể A3 quý hiếm, thật khiến người khác ghen tị.
Trí nhớ của Ngôn Dật rất tốt, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là thợ mát xa trong club cậu gặp cách đây ba năm trước, cũng đồng thời nhớ đến cảm giác toàn thân lạnh lẽo sợ hãi khi Lục Thượng Cẩm ném tấm hình hai người thân mật tới trước mặt Ngôn Dật.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, đôi mắt của Thiệu Văn Cảnh như được bao phủ một tầng sáng kim loại, tựa đôi mắt kép của côn trùng, khóe mắt gã nhếch lên, đôi mắt ôn nhu mang theo ý cười nhìn chằm chằm vào Ngôn Dật sởn cả tóc gáy.
"Cậu ở một mình à?" Thiệu Văn Cảnh đút hai tay vào trong túi quần, hơi cúi đầu hướng lại gần Ngôn Dật, âm thầm ngửi thử mùi hương kẹo sữa ngọt ngào.
Không chờ cậu lên tiếng, Cố Vị đã ôm chỗ hoa khô di chuyển ra khúc cua, vừa nhìn thấy Thiệu Văn Cảnh liền sững người.
Thiệu Văn Cảnh không coi ai ra gì tóm lấy vai cậu, lộ ra răng nanh sắc bén, lớp màng mỏng kim loại trong mắt gã lóe sáng.
"Này làm cái gì đấy?!" Cố Vị ném hoa khô muốn động thủ, Thiệu Văn Cảnh ngạc nhiên lùi lại hai bước để nhìn rõ người vừa đến, sau lưng không chú ý bị đập mạnh vào vách tường.
Ngôn Dật quay đầu nhìn lại, Hạ Kính Thiên đứng cách đó vài bước, tay phải vẫn giữ nguyên tư thế nâng lên, khẽ nhếch cằm nhìn xoáy sâu vào Thiệu Văn Cảnh, khiêu khích nói: "Chú à, đừng có lộn xộn, tôi sợ lỡ tay bóp chết chú thành cái bánh bao nhân thịt thì khổ."
Chủng tộc sư tử Châu Mỹ J1 phân hoá năng lực "Thao túng trọng lực ".
"... Không ngờ địa phương nhỏ bé thế này ngoài tôi ra còn có thêm một Alpha M2 hiện diện." Thiệu Văn Cảnh lập tức thả ra tin tức tố áp chế, dùng năng lượng tuyến thể chống lại trọng lực đang gia tăng không ngừng xung quanh, gã chậm rãi đứng thẳng lên.
"Tiểu Hạ, đừng đánh nhau chỗ này." Ngôn Dật cau mày lui một chút, phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi chói tai.
Chiếc BMW 760Li màu đen dừng ngay sau cậu, Lục Thượng Cẩm từ ghế lái bước xuống xe, dựa lưng vào cửa xe châm một điếu thuốc.
"Náo nhiệt quá nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.