Chương 20: Tiên sinh, tôi từ chức
Lân Tiềm
05/06/2021
Edit: @nynuvola(wp)
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào khuôn mặt thỏ nhỏ đang ngủ say, Ngôn Dật trở mình, nhắm mắt nhỏm người ngồi dậy, cái đuôi thỏ thò ra từ dưới lớp áo len mỏng, một lúc sau mới tỉnh táo.
Cảm giác tê mỏi tuyến thể sau gáy đã giảm bớt, cơ thể cũng không còn suy yếu như mấy ngày trước nữa, dường như khôi phục lại phân hóa J1, muốn hồi phục hoàn toàn thì ít nhất phải đợi thêm nữa tháng.
Cành hoa hồng trên bệ cửa sổ bị ngâm nước thối rữa, cậu ở khách sạn nhỏ này cũng gần một tuần, trong khoảng thời gian này, Ngôn Dật tự nhủ sẽ đi bệnh viện, nhưng thân thể cứ biếng nhác một ngày lại một ngày, bây giờ cảm giác khó chịu đã hết, tuy nhiên sức chiến đấu yếu đi khá nhiều, không quan trọng, thỏ nhỏ yếu đuối mới khiến Alpha thương tiếc.
Ngôn Dật vén áo len mỏng nhìn xuống bụng, sau khi nhô lên một chút thì không còn lớn nữa, chỉ làm phẳng đi đường nét cơ bụng, quần áo trên người cũng không thay đổi mấy.
"Bé con ngoan." Ngôn Dật nhẹ nhàng sờ sờ, tưởng tượng hình dạng bảo bối sau mười tháng hoài thai.
Chim ưng và thỏ tai cụp kết hợp cho ra sau đời sau, nếu không suy xét đến tình huống đột biến dị thường thì có thể xuất hiện năm loại khả năng, Alpha chim ưng, Beta chim ưng, Omega chim ưng, Omega thỏ tai cụp, Beta thỏ tai cụp bởi vì chủng tộc thỏ tai cụp không có Alpha.
Nếu như cơ thể mẹ là thỏ tai cụp, vậy thì xác xuất sinh ra thỏ con sẽ cao hơn là chim ưng.
"Hẳn là một bé thỏ con ngoan ngoãn và đáng yêu." Ngôn Dật ôm bụng cuộn tròn người nằm trên giường, nhẹ nhàng xoa xoa, lẩm bẩm nói: "Nhanh ra gặp ba ba... Ba ba sẽ làm tất cả vì con, đợi con lớn rồi, ba ba liền tìm cho con một Alpha yêu thương con nhất, tặng hoa cho con, ôm con khi trời lạnh, chơi đàn và hát cho con nghe, chỉ thương một mình con."
Ngôn Dật cố gắng khắc họa dáng vẻ hạnh phúc nhất trong suy nghĩ của mình.
Nụ cười kia dần phai nhạt, cậu nhẹ giọng nói nhỏ: "Bỏ đi, ánh mắt ba ba không tốt, để con tự đi tìm vậy, nếu tìm không ra thì cứ ở bên cạnh ba ba, không cần phải làm tổn thương chính mình."
"Mau ra đời, cùng ba ba nói chuyện." Ngôn Dật dịu dàng vuốt ve bảo bối trong bụng.
Hạ Kính Thiên bị Ngôn Dật đuổi về trường học để thi, khoảng thời gian này dù y có gọi bao nhiêu cuộc cũng bị cậu từ chối nhận.
Cậu và Hạ Kính Thiên độ khớp rất cao, ở cùng nhóc sư tử kia cũng rất thoải mái, nhưng cậu không thể ôm con của người khác để theo đuổi hạnh phúc với sư tử con, đối với đứa nhóc kia không công bằng, nhóc ngoan ngoãn nên xứng đáng với điều tốt hơn.
Huống hồ mấy ngày Hạ Kính Thiên ở với cậu, tin nhắn wechat liên tục đến, nếu không phải học trưởng học tỷ hỏi chuyện công việc, thì cũng là bạn tốt thỉnh thoảng voice chat: "Chơi không? Là Omega mèo? Rất hấp dẫn ".
Đứa nhóc này chắc chắc lúc ở trường có vạn người săn đón, mặc dù Ngôn Dật không cố ý điều tra, nhưng mấy ngày nay liên tục nghe thấy những cuộc điện thoại ngắt quãng của Hạ Kính Thiên, cậu cũng đoán ra đại khái phần nào thân phận đứa con trai thứ hai của Hồng Diệp Hạ thị, muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, hình thái tuyến thể là sư tử M2 cao quý, thật sự là không phù hợp để đeo bám lấy một con thỏ nhỏ.
Mà con thỏ nhỏ này cũng không bước chân vào nhà họ Hạ được, không thể chỉ vì Hạ Kính Thiên đào ra một Omega thỏ mà hai nhà Lục Hạ nảy sinh hiềm khích không cần thiết.
Tình cảm của cậu với Lục Thượng Cẩm dùng hơi tàn kéo dài từ năm 2009 đên nay, trái tim đã kiệt quệ, chồng chất vết thương lớn nhỏ, tích lũy nhiều năm như vậy vẫn cần một nơi để trút hết năng lượng tiêu cực, mà Hạ Kính Thiên là một tờ giấy trắng, thật bất công khi cậu nhóc ấy phải đi hàn gắn những vết thương này nếu rơi vào bể khổ tình ái.
Nếu Hạ Kính Thiên là một tên phong lưu giết người cướp của, Ngôn Dật có thể thản nhiên tiếp nhận một chút, ai mà không cần một Alpha có độ khớp cao như vậy.
Cậu trong chăn lướt weibo của Nguyên Mịch, lượng bài repost đột nhiên bị giảm xuống không ít, chẳng biết có phải là do ảnh hưởng bởi hoạt động của Lục Thượng Cẩm hay không.
Chỉ có bài đăng vào ngày 18, ngẫm lại chính là cái ngày cậu gọi điện cho Lục Thượng Cẩm, tình cờ đúng lúc hắn mang Omega đến một hòn đảo nào đó nghỉ phép chăng.
"Rốt cuộc có gì tốt cơ chứ?" Ngôn Dật bấm vào một video ứng dụng mà Nguyên Mịch đã dành thời gian cống hiến.
Không ngờ cốt truyện cũng được, Alpha diễn vai vương gia được yêu mến, nhiều lần sai khiến và giày vò ảnh vệ ngồi trên xà nhà do Nguyên Mịch đảm nhận.
"Là một cậu chuyện hài hước nha." Ngôn Dật coi đến say mê.
Tập phim mới nhất cập nhật vào thứ bảy, muốn xem phải đăng kí hội viên, sắp đến phân đoạn Nguyên Mịch bị đánh, không muốn bỏ dở giữa chừng.
Bỗng nhiên có tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại của cậu, một dãy số chưa từng thấy, còn tưởng rằng là của Hạ Kính Thiên, trong tin nhắn chỉ có bốn từ ngắn gọn: "Nhanh chóng về nhà."
Là Lục Thượng Cẩm.
Ngôn Dật cầm di động trong tay ngơ ngác một hồi.
Nếu như vào ngày 18 ấy cậu nhận được tin nhắn này, chắc chắn cực kì vui mừng.
Tại sao nhịp điệu của Lục Thượng Cẩm luôn chậm hơn nửa nhịp so với cậu nhỉ, có lẽ đây chính là cái không khớp mà người ta hay nói.
Suy nghĩ rất lâu, đành phải trả lời lại một câu: "Tiên sinh, tôi từ chức."
Đối phương không nhắn tới nữa, mà là trực tiếp gọi điện.
Ngôn Dật thở dài, ấn nghe.
Thanh âm của Lục Thượng Cẩm không còn gợi cảm như trong tưởng tượng, trái lại có chút khô khốc, giống như mấy ngày nay chưa được uống nước, thô ráp đến chói tai.
"Ngôn Dật, tôi về nhà chờ em." Giọng nói hắn mang theo uể oải, đặc biệt khàn đặc nặng nề.
"Tôi từ chức, thưa ngài." Ngôn Dật lập lại một lần nữa.
Hắn không biết tại sao Lục Thượng Cẩm uể oải, đại khái chắc là tối hôm qua phóng túng quá độ, lúc nhận được cú điện thoại này Ngôn Dật cũng có thể đoán được: Sáng sớm tỉnh dậy muốn uống một ly sữa tươi, mà con thỏ nhỏ hầu hạ hắn đúng lúc không ở đây.
Lục Thượng Cẩm không hề nổi giận, giọng điệu vẫn rất cố gắng dịu dàng: "Đừng hờn dỗi nữa."
"Cái gì?" Ngôn Dật phảng phất như nghe thấy một câu nói đùa không đáng cười nhưng về tình về lý vẫn phải cố làm ra vẻ lễ phép đáp lại.
Ánh mắt cậu ngưng đọng, thì thào hỏi hắn, "Thuê một quản sự giỏi giang khác đi, tốt nhất là có độ khớp cao, có thể mặc tạp dề để ngài thoải mái 'làm'."
"Nói xằng." Lục Thượng Cẩm đột nhiên hạ giọng, lại ý thức bản thân quá gay gắt, đành kiên trì dẫn dắt, "Em trước tiên trở về, tôi giải thích cho em, đừng làm vậy nữa."
"Tôi làm ư?" Ngôn Dật trợn mắt, tai thỏ run lên.
Lục Thượng Cẩm xoa sống mũi: "Là tôi, tôi làm, nghe lời, trở về đi."
Ngôn Dật nghiến răng cúp máy.
Cả người cậu căng cứng vì tức giận, hai chân run rẩy, hắn vứt bỏ con thỏ nhỏ mang thai ra ngoài nhiều ngày chẳng màng quan tâm, hóa ra trong mắt đối phương đều chỉ để 'làm' mà thôi, so với đám Omega bán mông cầu danh lợi có khác gì nhau.
Cậu nằm trên giường lười biếng phút chốc, kéo luôn dãy số mới của Lục Thượng Cẩm vào danh sách đen, ngồi dậy thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng trước 12 giờ.
Cậu bị đuổi ra ngoài một cách vội vàng, không có hành lý, không có tiền trên người, và không muốn bị Lục Thượng Cẩm bắt lại.
Trong biệt thự vẫn còn nhiều thứ cậu muôn lấy đi, nhưng vẫn là đợi sau này thừa dịp Lục Thượng Cẩm bận công tác đến lấy cũng được.
Ngôn Dật chạm lên bụng, đứng xác nhận nhiều lần trước gương, khẳng định không nhìn ra đây là một Omega đang mang thai mới rời khỏi khách sạn nhỏ.
"Đi nào, ba ba kiếm tiền mua sữa bột cho con." Ngôn Dật nhỏ giọng cổ vũ bảo bối trong bụng, nhân lúc tin tức tố trên người Hạ Kính Thiên chưa hoàn toàn biến mất, tìm một nơi mà Lục Thượng Cẩm không thể định vị đến.
——
Lục Thượng Cẩm ngồi trên băng ghế dài trong hành lang bệnh viện, thay quần áo bệnh nhân, vết thương trên vai trái do súng gây ra đã khử độc đắp thuốc quấn băng gạc, mu bàn tay cắm ống truyền thuốc tiêu viêm, từng giọt nhỏ xuống đều đặn.
Mùi thuốc khử trùng trong hành lang xộc vào khoang mũi, điện thoại di động hiển thị cuộc trò chuyện đã kết thúc, hắn cô đơn trở về bàn của mình.
Lục Thượng Cẩm lấy ra một hộp thuốc lá, lại phát hiện bên trong trống rỗng, buồn bực ném đi.
Đây là bệnh viên tư nhân của Lục gia, tập trung thiết bị chữa bệnh mũi nhọn của thế giới, phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, Lục Lẫm và Diệp Vãn đều ở bên trong, sự sống chết tiệt vẫn chưa chấm dứt, vẫn cố gắng níu kéo chút hơi tàn.
Đau buồn không đến như mong đợi, Lục Thượng Cẩm có thể thở phào cho Diệp Vãn.
Ngôn Dật lần đầu tiên ngắt điện thoại của hắn.
Lục Thượng Cẩm kinh ngạc nửa ngày không tin nổi.
Bất luận là đang yêu đương điên cuồng hay sau khi chia tay, Ngôn Dật luôn dành thời gian tiếp chuyện với hắn, lưu luyến chờ hắn cúp máy trước.
Hắn không ngờ có ngày Ngôn Dật sẽ chặn số mình, bởi vì được Tất Nhuệ Cạnh nhắc nhở mới thử dùng số khác để gọi xem sao.
Đèn phòng phẫu thuật bỗng nhiên thay đổi màu sắc, Lục Lẫm đi ra trước tiên, vẻ mặt thất thần không ngừng đuổi theo Diệp Vãn đang trùm khăn trắng đẩy vào trong nhà xác.
Sau đó thấy các bác sĩ bước ra, trên tay là lồng hấp giữ nhiệt, nhanh chóng chạy đến thang máy.
Lục Thượng Cẩm sững người, giật kim tiêm trên mu bàn tay, vội vã chạy theo.
Hắn túm lấy một y tá nhỏ đang gấp gáp đi cùng hỏi: "Đứa bé, đứa bé còn sống?"
Y tá lập tức đầu: "Đúng vậy Lục thiếu gia, là Alpha, đang muốn đưa đi kiểm tra phân hoá tiềm lực."
Ánh mắt Lục Thượng Cẩm trầm xuống, nhanh chóng dùng lối đi an toàn đến phòng kiểm tra phân hoá trên lầu, nhìn thấy con của Diệp Vãn bị đưa vào phòng xét nghiệm, hắn phá bỏ hệ thống không khí, theo lỗ thông gió leo vào phòng xét nghiệm.
Căn phòng này hiện tại chỉ có duy nhất một nhân viên đang làm kiểm tra, đã chuẩn bị đến bước tiêu độc, bỗng bị một họng súng lạnh lẽo áp vào sau gáy.
Nhân viên xét nghiệm chỉ là một Omega bình thường, đối mặt với Alpha phân hóa M2 không hề có chút sức lực chống đỡ nào, lẩy ba lẩy bẩy giơ cao tay lên: "Lục, Lục thiếu gia..."
Lục Thượng Cẩm không nói nhiều, cúi người đưa cho cậu ta xem một đoạn video.
Trong video, em trai của Lục Lẫm là Lục Quyết bị bắn nát đầu sau bàn đánh bạc, chất lượng hình ảnh rất tốt, đầu óc nổ tung rơi vào ống kính, nhân viên xét nghiệm bị doạ đến mức sắc mặt cứng đờ trắng bệch, không thể không nhắm mắt lại.
"Tin tức này còn chưa truyền ra bên ngoài." Lục Thượng Cẩm cúi người chống lên bàn, nhẹ giọng thì thầm bên tai Omega, "Người nổ súng chính là tôi."
Đầu ngón tay Omega phát run, nước mắt sắp sửa trào ra, che tai nức nở: "Lục thiếu gia, tôi cái gì cũng không biết... Cầu xin anh hãy tha cho tôi..."
"Cho cậu một cơ hội, trung thành với Lục Lẫm, hoặc là tôi?" Lục Thượng Cẩm dùng nòng súng lạnh lẽo cà từ tóc xuống tuyến thể Omega, "Tương lai của Lục gia nằm trong tay người nào cậu nên rõ ràng, đừng vào nhầm chiến tuyến trước khi tôi tắm máu Chim ưng Lục thị.
"Vâng, đúng... Toàn bộ đều nghe theo ngài, Lục thiếu gia..." thanh âm Omega như muỗi kêu. nghẹn ngào bảo đảm.
"Tôi sẽ đưa cho cậu một phiếu xét nghiệm, nói rằng đứa bé này không có khả năng phân hóa, và tìm xác một đứa bé mới chết để hỏa táng thay nó."
"Sau đó đứa bé này sẽ được đưa đến bệnh viện An Phỉ Á, để Hạ Bằng Thiên tìm người chăm sóc."
"Vâng, được.. Tôi sẽ giữ bí mật... Lục thiếu gia."
——
Ngôn Dật mua vé xe buýt đường dài, đi hết đường cao tốc về phía nam, rẽ ba vòng, luân chuyển hai ngày, đến thị trấn nhỏ Nam Kì
Có một phố bar ở Nam Kì mà cậu quen biết, bạn bè của cậu ở nơi ấy, tuy nói là bạn nhưng chỉ có duyên gặp qua một lần.
Những bức tường gạch xám không đều màu được bao phủ bởi hàng rào gỗ sơn đỏ, hoa cúc tím vừa nở rộ, những tấm bưu thiếp của các đôi tình nhân treo dưới hàng rào.
Phong cách sơn vẽ minh họa của cả khu phố quán bar đồng dạng giống nhau, mỗi bức đều mang cảm giác văn học nghệ thuật, trên tường treo hoa cẩm tú cầu hoặc sơn trà, thỉnh thoảng lại có một hai tiệm xăm, chạng vạng mới bắt đầu buôn bán, cuộc sống về đêm ở đây khá sôi động.
Ngôn Dật chạm vào phần đuôi tóc đã lâu không cắt, mua một sợi dây chun từ cửa hàng gần đó, búi lại mái tóc màu xám nhạt, vuốt vuốt kéo kéo một chút rồi bước vào quán bar có tên gọi "Đồi Bĩ".
Ánh đèn trong quán mờ ảo, có mười mấy cái bàn tròn vân gỗ không đều nhau, lớp sơn bóng sáng màu, không kinh doanh gì cả, một Alpha chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo phong cách hip hop punk, cầm guitar đứng hát đến xuất thần.
Alpha thấy có người đến, hất tóc nẩng đầu, trưng ra một khuôn mặt giả vờ buồn bã, đôi mắt thâm thúy, có chút lưu manh.
"Ở đây có tuyển bartender không?" Ngôn Dật xoa cánh tay, cảm thấy hơi lạnh.
Alpha nhíu lông mày, đánh giá cậu từ trên xuống dưới: "Tuyển thì tuyển, nhưng chỉ cần Alpha, không nhận người yếu đuối."
Chỉ gặp qua có một lần, xem ra anh ta đã quên mất cậu.
Ngôn Dật ôn hòa cười cười: "Tại sao bartender bắt buộc phải là Alpha?"
Alpha giương cằm: "Gần đây trị an bất ổn, hay có người gây sự phá rối quán, tuyển Alpha đến để đánh nhau."
Ngôn Dật chống người ngồi lên băng ghế cao nơi quầy bar, đầy hứng thú nhìn anh ta: "Anh không phải là Alpha à?"
Là một Alpha Husky.
"Tôi..." Alpha mím mím môi, "Mỗi khi nhìn thấy có người vào quán... Tôi đều có suy nghĩ rằng họ muốn phá hoại..."
Alpha Husky, phân hóa năng lực J1.
"Phá hoại vũ lực".
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào khuôn mặt thỏ nhỏ đang ngủ say, Ngôn Dật trở mình, nhắm mắt nhỏm người ngồi dậy, cái đuôi thỏ thò ra từ dưới lớp áo len mỏng, một lúc sau mới tỉnh táo.
Cảm giác tê mỏi tuyến thể sau gáy đã giảm bớt, cơ thể cũng không còn suy yếu như mấy ngày trước nữa, dường như khôi phục lại phân hóa J1, muốn hồi phục hoàn toàn thì ít nhất phải đợi thêm nữa tháng.
Cành hoa hồng trên bệ cửa sổ bị ngâm nước thối rữa, cậu ở khách sạn nhỏ này cũng gần một tuần, trong khoảng thời gian này, Ngôn Dật tự nhủ sẽ đi bệnh viện, nhưng thân thể cứ biếng nhác một ngày lại một ngày, bây giờ cảm giác khó chịu đã hết, tuy nhiên sức chiến đấu yếu đi khá nhiều, không quan trọng, thỏ nhỏ yếu đuối mới khiến Alpha thương tiếc.
Ngôn Dật vén áo len mỏng nhìn xuống bụng, sau khi nhô lên một chút thì không còn lớn nữa, chỉ làm phẳng đi đường nét cơ bụng, quần áo trên người cũng không thay đổi mấy.
"Bé con ngoan." Ngôn Dật nhẹ nhàng sờ sờ, tưởng tượng hình dạng bảo bối sau mười tháng hoài thai.
Chim ưng và thỏ tai cụp kết hợp cho ra sau đời sau, nếu không suy xét đến tình huống đột biến dị thường thì có thể xuất hiện năm loại khả năng, Alpha chim ưng, Beta chim ưng, Omega chim ưng, Omega thỏ tai cụp, Beta thỏ tai cụp bởi vì chủng tộc thỏ tai cụp không có Alpha.
Nếu như cơ thể mẹ là thỏ tai cụp, vậy thì xác xuất sinh ra thỏ con sẽ cao hơn là chim ưng.
"Hẳn là một bé thỏ con ngoan ngoãn và đáng yêu." Ngôn Dật ôm bụng cuộn tròn người nằm trên giường, nhẹ nhàng xoa xoa, lẩm bẩm nói: "Nhanh ra gặp ba ba... Ba ba sẽ làm tất cả vì con, đợi con lớn rồi, ba ba liền tìm cho con một Alpha yêu thương con nhất, tặng hoa cho con, ôm con khi trời lạnh, chơi đàn và hát cho con nghe, chỉ thương một mình con."
Ngôn Dật cố gắng khắc họa dáng vẻ hạnh phúc nhất trong suy nghĩ của mình.
Nụ cười kia dần phai nhạt, cậu nhẹ giọng nói nhỏ: "Bỏ đi, ánh mắt ba ba không tốt, để con tự đi tìm vậy, nếu tìm không ra thì cứ ở bên cạnh ba ba, không cần phải làm tổn thương chính mình."
"Mau ra đời, cùng ba ba nói chuyện." Ngôn Dật dịu dàng vuốt ve bảo bối trong bụng.
Hạ Kính Thiên bị Ngôn Dật đuổi về trường học để thi, khoảng thời gian này dù y có gọi bao nhiêu cuộc cũng bị cậu từ chối nhận.
Cậu và Hạ Kính Thiên độ khớp rất cao, ở cùng nhóc sư tử kia cũng rất thoải mái, nhưng cậu không thể ôm con của người khác để theo đuổi hạnh phúc với sư tử con, đối với đứa nhóc kia không công bằng, nhóc ngoan ngoãn nên xứng đáng với điều tốt hơn.
Huống hồ mấy ngày Hạ Kính Thiên ở với cậu, tin nhắn wechat liên tục đến, nếu không phải học trưởng học tỷ hỏi chuyện công việc, thì cũng là bạn tốt thỉnh thoảng voice chat: "Chơi không? Là Omega mèo? Rất hấp dẫn ".
Đứa nhóc này chắc chắc lúc ở trường có vạn người săn đón, mặc dù Ngôn Dật không cố ý điều tra, nhưng mấy ngày nay liên tục nghe thấy những cuộc điện thoại ngắt quãng của Hạ Kính Thiên, cậu cũng đoán ra đại khái phần nào thân phận đứa con trai thứ hai của Hồng Diệp Hạ thị, muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, hình thái tuyến thể là sư tử M2 cao quý, thật sự là không phù hợp để đeo bám lấy một con thỏ nhỏ.
Mà con thỏ nhỏ này cũng không bước chân vào nhà họ Hạ được, không thể chỉ vì Hạ Kính Thiên đào ra một Omega thỏ mà hai nhà Lục Hạ nảy sinh hiềm khích không cần thiết.
Tình cảm của cậu với Lục Thượng Cẩm dùng hơi tàn kéo dài từ năm 2009 đên nay, trái tim đã kiệt quệ, chồng chất vết thương lớn nhỏ, tích lũy nhiều năm như vậy vẫn cần một nơi để trút hết năng lượng tiêu cực, mà Hạ Kính Thiên là một tờ giấy trắng, thật bất công khi cậu nhóc ấy phải đi hàn gắn những vết thương này nếu rơi vào bể khổ tình ái.
Nếu Hạ Kính Thiên là một tên phong lưu giết người cướp của, Ngôn Dật có thể thản nhiên tiếp nhận một chút, ai mà không cần một Alpha có độ khớp cao như vậy.
Cậu trong chăn lướt weibo của Nguyên Mịch, lượng bài repost đột nhiên bị giảm xuống không ít, chẳng biết có phải là do ảnh hưởng bởi hoạt động của Lục Thượng Cẩm hay không.
Chỉ có bài đăng vào ngày 18, ngẫm lại chính là cái ngày cậu gọi điện cho Lục Thượng Cẩm, tình cờ đúng lúc hắn mang Omega đến một hòn đảo nào đó nghỉ phép chăng.
"Rốt cuộc có gì tốt cơ chứ?" Ngôn Dật bấm vào một video ứng dụng mà Nguyên Mịch đã dành thời gian cống hiến.
Không ngờ cốt truyện cũng được, Alpha diễn vai vương gia được yêu mến, nhiều lần sai khiến và giày vò ảnh vệ ngồi trên xà nhà do Nguyên Mịch đảm nhận.
"Là một cậu chuyện hài hước nha." Ngôn Dật coi đến say mê.
Tập phim mới nhất cập nhật vào thứ bảy, muốn xem phải đăng kí hội viên, sắp đến phân đoạn Nguyên Mịch bị đánh, không muốn bỏ dở giữa chừng.
Bỗng nhiên có tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại của cậu, một dãy số chưa từng thấy, còn tưởng rằng là của Hạ Kính Thiên, trong tin nhắn chỉ có bốn từ ngắn gọn: "Nhanh chóng về nhà."
Là Lục Thượng Cẩm.
Ngôn Dật cầm di động trong tay ngơ ngác một hồi.
Nếu như vào ngày 18 ấy cậu nhận được tin nhắn này, chắc chắn cực kì vui mừng.
Tại sao nhịp điệu của Lục Thượng Cẩm luôn chậm hơn nửa nhịp so với cậu nhỉ, có lẽ đây chính là cái không khớp mà người ta hay nói.
Suy nghĩ rất lâu, đành phải trả lời lại một câu: "Tiên sinh, tôi từ chức."
Đối phương không nhắn tới nữa, mà là trực tiếp gọi điện.
Ngôn Dật thở dài, ấn nghe.
Thanh âm của Lục Thượng Cẩm không còn gợi cảm như trong tưởng tượng, trái lại có chút khô khốc, giống như mấy ngày nay chưa được uống nước, thô ráp đến chói tai.
"Ngôn Dật, tôi về nhà chờ em." Giọng nói hắn mang theo uể oải, đặc biệt khàn đặc nặng nề.
"Tôi từ chức, thưa ngài." Ngôn Dật lập lại một lần nữa.
Hắn không biết tại sao Lục Thượng Cẩm uể oải, đại khái chắc là tối hôm qua phóng túng quá độ, lúc nhận được cú điện thoại này Ngôn Dật cũng có thể đoán được: Sáng sớm tỉnh dậy muốn uống một ly sữa tươi, mà con thỏ nhỏ hầu hạ hắn đúng lúc không ở đây.
Lục Thượng Cẩm không hề nổi giận, giọng điệu vẫn rất cố gắng dịu dàng: "Đừng hờn dỗi nữa."
"Cái gì?" Ngôn Dật phảng phất như nghe thấy một câu nói đùa không đáng cười nhưng về tình về lý vẫn phải cố làm ra vẻ lễ phép đáp lại.
Ánh mắt cậu ngưng đọng, thì thào hỏi hắn, "Thuê một quản sự giỏi giang khác đi, tốt nhất là có độ khớp cao, có thể mặc tạp dề để ngài thoải mái 'làm'."
"Nói xằng." Lục Thượng Cẩm đột nhiên hạ giọng, lại ý thức bản thân quá gay gắt, đành kiên trì dẫn dắt, "Em trước tiên trở về, tôi giải thích cho em, đừng làm vậy nữa."
"Tôi làm ư?" Ngôn Dật trợn mắt, tai thỏ run lên.
Lục Thượng Cẩm xoa sống mũi: "Là tôi, tôi làm, nghe lời, trở về đi."
Ngôn Dật nghiến răng cúp máy.
Cả người cậu căng cứng vì tức giận, hai chân run rẩy, hắn vứt bỏ con thỏ nhỏ mang thai ra ngoài nhiều ngày chẳng màng quan tâm, hóa ra trong mắt đối phương đều chỉ để 'làm' mà thôi, so với đám Omega bán mông cầu danh lợi có khác gì nhau.
Cậu nằm trên giường lười biếng phút chốc, kéo luôn dãy số mới của Lục Thượng Cẩm vào danh sách đen, ngồi dậy thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng trước 12 giờ.
Cậu bị đuổi ra ngoài một cách vội vàng, không có hành lý, không có tiền trên người, và không muốn bị Lục Thượng Cẩm bắt lại.
Trong biệt thự vẫn còn nhiều thứ cậu muôn lấy đi, nhưng vẫn là đợi sau này thừa dịp Lục Thượng Cẩm bận công tác đến lấy cũng được.
Ngôn Dật chạm lên bụng, đứng xác nhận nhiều lần trước gương, khẳng định không nhìn ra đây là một Omega đang mang thai mới rời khỏi khách sạn nhỏ.
"Đi nào, ba ba kiếm tiền mua sữa bột cho con." Ngôn Dật nhỏ giọng cổ vũ bảo bối trong bụng, nhân lúc tin tức tố trên người Hạ Kính Thiên chưa hoàn toàn biến mất, tìm một nơi mà Lục Thượng Cẩm không thể định vị đến.
——
Lục Thượng Cẩm ngồi trên băng ghế dài trong hành lang bệnh viện, thay quần áo bệnh nhân, vết thương trên vai trái do súng gây ra đã khử độc đắp thuốc quấn băng gạc, mu bàn tay cắm ống truyền thuốc tiêu viêm, từng giọt nhỏ xuống đều đặn.
Mùi thuốc khử trùng trong hành lang xộc vào khoang mũi, điện thoại di động hiển thị cuộc trò chuyện đã kết thúc, hắn cô đơn trở về bàn của mình.
Lục Thượng Cẩm lấy ra một hộp thuốc lá, lại phát hiện bên trong trống rỗng, buồn bực ném đi.
Đây là bệnh viên tư nhân của Lục gia, tập trung thiết bị chữa bệnh mũi nhọn của thế giới, phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, Lục Lẫm và Diệp Vãn đều ở bên trong, sự sống chết tiệt vẫn chưa chấm dứt, vẫn cố gắng níu kéo chút hơi tàn.
Đau buồn không đến như mong đợi, Lục Thượng Cẩm có thể thở phào cho Diệp Vãn.
Ngôn Dật lần đầu tiên ngắt điện thoại của hắn.
Lục Thượng Cẩm kinh ngạc nửa ngày không tin nổi.
Bất luận là đang yêu đương điên cuồng hay sau khi chia tay, Ngôn Dật luôn dành thời gian tiếp chuyện với hắn, lưu luyến chờ hắn cúp máy trước.
Hắn không ngờ có ngày Ngôn Dật sẽ chặn số mình, bởi vì được Tất Nhuệ Cạnh nhắc nhở mới thử dùng số khác để gọi xem sao.
Đèn phòng phẫu thuật bỗng nhiên thay đổi màu sắc, Lục Lẫm đi ra trước tiên, vẻ mặt thất thần không ngừng đuổi theo Diệp Vãn đang trùm khăn trắng đẩy vào trong nhà xác.
Sau đó thấy các bác sĩ bước ra, trên tay là lồng hấp giữ nhiệt, nhanh chóng chạy đến thang máy.
Lục Thượng Cẩm sững người, giật kim tiêm trên mu bàn tay, vội vã chạy theo.
Hắn túm lấy một y tá nhỏ đang gấp gáp đi cùng hỏi: "Đứa bé, đứa bé còn sống?"
Y tá lập tức đầu: "Đúng vậy Lục thiếu gia, là Alpha, đang muốn đưa đi kiểm tra phân hoá tiềm lực."
Ánh mắt Lục Thượng Cẩm trầm xuống, nhanh chóng dùng lối đi an toàn đến phòng kiểm tra phân hoá trên lầu, nhìn thấy con của Diệp Vãn bị đưa vào phòng xét nghiệm, hắn phá bỏ hệ thống không khí, theo lỗ thông gió leo vào phòng xét nghiệm.
Căn phòng này hiện tại chỉ có duy nhất một nhân viên đang làm kiểm tra, đã chuẩn bị đến bước tiêu độc, bỗng bị một họng súng lạnh lẽo áp vào sau gáy.
Nhân viên xét nghiệm chỉ là một Omega bình thường, đối mặt với Alpha phân hóa M2 không hề có chút sức lực chống đỡ nào, lẩy ba lẩy bẩy giơ cao tay lên: "Lục, Lục thiếu gia..."
Lục Thượng Cẩm không nói nhiều, cúi người đưa cho cậu ta xem một đoạn video.
Trong video, em trai của Lục Lẫm là Lục Quyết bị bắn nát đầu sau bàn đánh bạc, chất lượng hình ảnh rất tốt, đầu óc nổ tung rơi vào ống kính, nhân viên xét nghiệm bị doạ đến mức sắc mặt cứng đờ trắng bệch, không thể không nhắm mắt lại.
"Tin tức này còn chưa truyền ra bên ngoài." Lục Thượng Cẩm cúi người chống lên bàn, nhẹ giọng thì thầm bên tai Omega, "Người nổ súng chính là tôi."
Đầu ngón tay Omega phát run, nước mắt sắp sửa trào ra, che tai nức nở: "Lục thiếu gia, tôi cái gì cũng không biết... Cầu xin anh hãy tha cho tôi..."
"Cho cậu một cơ hội, trung thành với Lục Lẫm, hoặc là tôi?" Lục Thượng Cẩm dùng nòng súng lạnh lẽo cà từ tóc xuống tuyến thể Omega, "Tương lai của Lục gia nằm trong tay người nào cậu nên rõ ràng, đừng vào nhầm chiến tuyến trước khi tôi tắm máu Chim ưng Lục thị.
"Vâng, đúng... Toàn bộ đều nghe theo ngài, Lục thiếu gia..." thanh âm Omega như muỗi kêu. nghẹn ngào bảo đảm.
"Tôi sẽ đưa cho cậu một phiếu xét nghiệm, nói rằng đứa bé này không có khả năng phân hóa, và tìm xác một đứa bé mới chết để hỏa táng thay nó."
"Sau đó đứa bé này sẽ được đưa đến bệnh viện An Phỉ Á, để Hạ Bằng Thiên tìm người chăm sóc."
"Vâng, được.. Tôi sẽ giữ bí mật... Lục thiếu gia."
——
Ngôn Dật mua vé xe buýt đường dài, đi hết đường cao tốc về phía nam, rẽ ba vòng, luân chuyển hai ngày, đến thị trấn nhỏ Nam Kì
Có một phố bar ở Nam Kì mà cậu quen biết, bạn bè của cậu ở nơi ấy, tuy nói là bạn nhưng chỉ có duyên gặp qua một lần.
Những bức tường gạch xám không đều màu được bao phủ bởi hàng rào gỗ sơn đỏ, hoa cúc tím vừa nở rộ, những tấm bưu thiếp của các đôi tình nhân treo dưới hàng rào.
Phong cách sơn vẽ minh họa của cả khu phố quán bar đồng dạng giống nhau, mỗi bức đều mang cảm giác văn học nghệ thuật, trên tường treo hoa cẩm tú cầu hoặc sơn trà, thỉnh thoảng lại có một hai tiệm xăm, chạng vạng mới bắt đầu buôn bán, cuộc sống về đêm ở đây khá sôi động.
Ngôn Dật chạm vào phần đuôi tóc đã lâu không cắt, mua một sợi dây chun từ cửa hàng gần đó, búi lại mái tóc màu xám nhạt, vuốt vuốt kéo kéo một chút rồi bước vào quán bar có tên gọi "Đồi Bĩ".
Ánh đèn trong quán mờ ảo, có mười mấy cái bàn tròn vân gỗ không đều nhau, lớp sơn bóng sáng màu, không kinh doanh gì cả, một Alpha chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo phong cách hip hop punk, cầm guitar đứng hát đến xuất thần.
Alpha thấy có người đến, hất tóc nẩng đầu, trưng ra một khuôn mặt giả vờ buồn bã, đôi mắt thâm thúy, có chút lưu manh.
"Ở đây có tuyển bartender không?" Ngôn Dật xoa cánh tay, cảm thấy hơi lạnh.
Alpha nhíu lông mày, đánh giá cậu từ trên xuống dưới: "Tuyển thì tuyển, nhưng chỉ cần Alpha, không nhận người yếu đuối."
Chỉ gặp qua có một lần, xem ra anh ta đã quên mất cậu.
Ngôn Dật ôn hòa cười cười: "Tại sao bartender bắt buộc phải là Alpha?"
Alpha giương cằm: "Gần đây trị an bất ổn, hay có người gây sự phá rối quán, tuyển Alpha đến để đánh nhau."
Ngôn Dật chống người ngồi lên băng ghế cao nơi quầy bar, đầy hứng thú nhìn anh ta: "Anh không phải là Alpha à?"
Là một Alpha Husky.
"Tôi..." Alpha mím mím môi, "Mỗi khi nhìn thấy có người vào quán... Tôi đều có suy nghĩ rằng họ muốn phá hoại..."
Alpha Husky, phân hóa năng lực J1.
"Phá hoại vũ lực".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.