[Abo] Sách Lược Cứu Rỗi Nam Phụ Của Nhân Vật Pháo Hôi
Chương 4: Cậu có chút mong chờ
Tg Bì Bì
23/09/2024
Ba ngày sau nhà họ Mạc chuẩn bị linh đình tổ chức tiệc chào mừng tiểu thiếu gia tỉnh lại sau hôn mê dài.
Vốn dĩ Mạc Tư Hạ chỉ muốn bữa cơm gia đình nhưng Mạc Tiêu Lạc nhất quyết đòi tổ chức tiệc, mọi người trong nhà đều đồng ý với ý kiến của Mạc Tiêu Lạc.
Ba ngày nay người trong nhà đều đã chứng kiến sự thay đổi của Mạc Tư Hạ. Ba mẹ cùng các anh trai cậu đều chưa cho cậu bước ra cửa với lý do cậu vừa tỉnh lại nên còn rất yếu.
Sau khi “mất trí nhớ” có vẻ như tính tình bé út nhà họ Mạc có sự thay đổi. Cậu chủ út nhà họ Mạc trước kia tùy hứng rất hay quát tháo người hầu, căn bản chưa bao giờ cho bọn họ sắc mặt tốt vậy mà giờ đây khi gặp họ cậu còn tươi cười chào hỏi, dùng kính ngữ, lễ phép với quản gia. Tất cả người hầu trong nhà đều dần cảm thấy có cảm tình hơn với vị cậu chủ út này.
Không chỉ người hầu trong nhà, đến cả ba mẹ và các anh trai cậu đều cảm thấy bé út sau khi mất trí nhớ có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều, tính tình thay đổi rõ rệt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đời trước vốn là nghệ sĩ cả ngày bận chạy đông chạy tây giờ biến thành tiểu thiếu gia chuyên phá của Mạc Tư Hạ cảm thấy chưa thể quen được, nhất là khi ở nhà hẳn ba ngày cậu thấy buồn chân rồi, cậu muốn đi đâu đó, làm quen với thế giới này.
Cậu đứng trước tủ đồ cả ba mươi phút rồi thở dài. Cuối cùng cậu chọn ra chiếc áo sơ mi không màu mè duy nhất trong tủ, với chiếc quần vải thụng tối màu duy nhất trong tủ, chiếc thắt lưng không có gai với màu hổ báo. Tổng thể trông khá được, nhưng phần lớn quần áo trong tủ đều không thể mặc được nữa, mà quăng đi thì rất tiếc.
Nghĩ vậy Mạc Tư Hạ liền lấy chiếc điện thoại vừa được anh cả mua cho hai ngày trước ra chụp tất cả các bộ quần áo trong tủ rồi đem đăng ở nhóm chuyên mua bán lại đồ cũ, làm thế này sẽ không bị phí, mà còn có thể kiếm tiền.
Tài khoản mạng xã hội của vị nguyên chủ này cũng có ít tiếng tăm nên sau khi đăng bán không lâu liền bán được hết sạch, đa phần binh luận đều hỏi sao cậu bán rẻ thế, những món đó đa phần là đồ hiệu không đó. Mạc Tư Hạ chỉ đơn giản trả lời vì muốn thay đổi phong cách nên không mặc nữa.
Sau khi kiếm được chút tiền Mạc Tư Hạ kiểm tra tài khoản biến động số dư, cậu tròn mắt nhìn, thực ra nguyên chủ này cũng không thiếu số tiền bán quần áo đó, trong tài khoản có nhiều hơn cậu tưởng tượng.
Mạc Tư Hạ muốn đến trung tâm thương mại mua quần áo mới, Dư Hiểu Khê thấy không an tâm cho lắm nên đã cho người đi cùng cậu, Mạc Tư Hạ không có ý kiến. Dù sao đối với cậu thế giới này vẫn còn mới lạ, thêm một người đi cùng để hỏi cũng không sao.
Mạc Tư Hạ được người hầu đi cùng chỉ đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Cậu tròn mắt nhìn, chiếc trung tâm thương mại to đùng ở trước mắt, đời trước sống ở hiện thực cậu chưa từng và chiếc trung tâm thương mại nào lớn như thế cả, trong tiểu thuyết có thể làm quá lên nhưng thực sự nhìn thấy vẫn khiến người ta cảm thấy trầm trồ.
Cậu bước vào khu tập trung những thương hiệu quần áo, sờ đến cái nào vẻ bề ngoài trông có vẻ bình thường nhưng xem đến cái giá lại khiến cậu giật mình. Cậu quay qua nói với người đi cùng bên cạnh.
“Những cái này không hợp với tôi lắm, ở đây có thương hiệu nào tầm trung không?”
Người đi cùng cậu tên Hồ Hải, lớn hơn cậu 7 tuổi, đã làm ở nhà cậu hơn 3 năm, trước đây cũng thường hay đi xách đồ giúp “cậu”.
Nghe đến Hồ Hải cũng giật mình theo, biết là mấy ngày nay cậu chủ có thay đổi nhưng tâm lý vẫn không chịu nổi đả kích.
“Cậu chủ, trước đây cậu chưa bao giờ mặc đồ thương hiệu tầm trung, cậu cũng không muốn mặc đồ có thương hiệu tầm trung.”
Mạc Tư Hạ bất ngờ, chẳng trách khi trước cậu bán lại quần áo của nguyên chủ lại có nhiều người nói cậu bán rẻ đến vậy, không ngờ những chiếc đó không chỉ trông hầm hố mà cái giá hẳn cũng hầm hố không kém.
“Vậy giờ tôi mặc, cậu đưa tôi đi đi.”
“Vâng.”
Chẳng ngờ khi cậu vừa ra đến của liền có người từ đâu nhảy ra kéo lấy tay cậu.
“Ấy cậu Mạc lâu lắm không gặp. Sao cậu bỏ đi nhanh thế, sản phẩm kỳ này cửa hàng chúng tôi không phù hợp với cậu sao?”
Mạc Tư Hạ có chút bất ngờ, có lẽ nguyên chủ là khách quen ở đây.
“À, cái đó…”
“Cậu khoan đi đã, tôi còn để dành cho cậu bộ lần trước cậu dặn đây.” Nói xong hắn quay sang nhìn nhân viên cậu ta liền hiểu ý kéo từ bên trong ra một set đồ.
Nói sao ta, Mạc Tư Hạ cạn lời, đây đúng là thẩm mĩ của nguyên chủ, nhưng không phải thẩm mĩ của cậu.
Thấy cậu chủ mình bối rối, Hồ Hải liền tiến lên nói với ông chủ.
“Ông Trương à, thật xin lỗi giờ chắc có lẽ cậu chủ nhà tôi không cần cái này nữa, ông có thể trưng bán. Còn về tiền cọc trước đó…” nói đến đây anh quay sang nhìn Mạc Tư Hạ. Mặc dù Mạc Tư Hạ trước kia có tùy hứng nhưng cái gì cũng tính sòng phẳng, điều này là điều duy nhất mọi người thấy được trên người cậu.
Mạc Tư Hạ vẫn không biết nên nói gì, dù sao tiền cọc cũng là do nguyên chủ cọc.
“Tiền cọc ông có thể” chữ "giữ lại" vẫn còn ở đầu môi, ông chủ liền nhanh nhảu đáp.
“Cậu có thể đổi sang quần áo khác có giá trị tương đương.”
Mạc Tư Hạ không ngờ rằng có thể như vậy, bình thường không lấy sẽ bị mất cọc không phải sao, đây hẳn cũng là một đãi ngộ cho khách quen nhỉ.
“Vậy trước đó tôi đã cọc bao nhiêu.”
“Cậu đã cọc trước hai trăm ba mươi triệu rồi.”
Hai trăm ba mươi triệu! Mạc Tư Hạ không thể tin tưởng nguyên chủ này lại chịu chơi chịu chi như thế. Đúng là xứng với biệt danh cậu út phá của nhà họ Mạc. Vì một bộ quần áo mà đã muốn làm như thế thì hẳn thực tế phải hơn rất nhiều.
Mạc Tư Hạ đổi tiền cọc lấy được khoảng năm,sáu bộ quần áo theo thẩm mĩ của cậu tại cửa hàng này, Mạc Tư Hạ tính toán những bộ này không hợp với phong cách thường ngày cho lắm nhưng để cho những dịp quan trọng hơn cũng không tồi.
Bây giờ cậu vẫn nên mua đồ mặc cho thường ngày. Hồ Hải đưa cậu đến khu những thương hiệu tầm trung ở tầng bên dưới. Mạc Tư Hạ tự nhiên chọn những bộ đồ đơn giản diện thường ngày, giá cả ở đây cũng rất phải chăng Mạc Tư Hạ cảm thấy rất hài lòng. Cậu còn tiện thể mua cho Hồ Hải đi cùng hai bộ quần áo, ban đầu Hồ Hải nhất quyết từ chối nhưng vì cậu chủ quá cứng đầu nên đành phải nhận.
Anh cảm thấy cậu chủ giờ đây từ tính tình cho đến gu ăn mặc đều khác, tất cả giống như biến thành một người khác vậy.
Mạc Tư Hạ nhanh chóng diện một trong những bộ đồ mới mua lên người, lúc này trông cậu dường như tỏa ra một khí chất rất khác, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Hồ Hải vẫn cảm thấy không khỏi bất ngờ.
Cậu mang trong mình cái khí chất gì đó rất mới mẻ, rất sạch sẽ, đặc biệt rất đúng với lứa tuổi của mình. Hóa ra cậu chủ thanh đạm lại trông đẹp như vậy.
Đi một hồi mua hết thứ cần thiết hai người trở về nhà chuẩn bị cho bữa tiệc vào buổi tối.
Mạc Tư Hạ về nhà với sự ngạc nhiên lần nữa từ mọi người, cậu chưa bao giờ mặc phong cách tối giản như vậy, nhưng trông cậu có khí chất cực kỳ thanh thuần sạch sẽ.
Cuối cùng vẫn là mọi người tự hiểu với nhau, cậu chủ út thay đổi rồi, sau này có gì thay đổi thêm cũng không còn gì để ngạc nhiên nữa, tất cả đều trong dự tính cả rồi. Nhưng cậu chủ như thế này bọn họ lại cảm thấy càng thích.
Mạc Tư Hạ tò mò không biết khách mời hôm nay sẽ như thế nào liền hỏi quản gia:
“Ông Lý, khách mời hôm nay như thế nào vậy?”
Quản gia cười xòa trả lời cậu.
“Đều là họ hàng, người quen và đối tác làm ăn thôi cậu út không cần căng thẳng đâu.”
Mạc Tư Hạ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cậu lo lắng trong số đó có người không nên gặp.
Ví dụ như Trần Nghiên Vũ! Nghĩ xong cậu lại lắc đầu, Trần Nghiên Vũ luôn tìm cách trốn tránh cậu như thế, nhất định lần này anh ta sẽ không đến.
Xong cậu lại nghĩ, vậy Lâm Viên Ảnh có đến không?! Cậu có chút mong chờ.
Vốn dĩ Mạc Tư Hạ chỉ muốn bữa cơm gia đình nhưng Mạc Tiêu Lạc nhất quyết đòi tổ chức tiệc, mọi người trong nhà đều đồng ý với ý kiến của Mạc Tiêu Lạc.
Ba ngày nay người trong nhà đều đã chứng kiến sự thay đổi của Mạc Tư Hạ. Ba mẹ cùng các anh trai cậu đều chưa cho cậu bước ra cửa với lý do cậu vừa tỉnh lại nên còn rất yếu.
Sau khi “mất trí nhớ” có vẻ như tính tình bé út nhà họ Mạc có sự thay đổi. Cậu chủ út nhà họ Mạc trước kia tùy hứng rất hay quát tháo người hầu, căn bản chưa bao giờ cho bọn họ sắc mặt tốt vậy mà giờ đây khi gặp họ cậu còn tươi cười chào hỏi, dùng kính ngữ, lễ phép với quản gia. Tất cả người hầu trong nhà đều dần cảm thấy có cảm tình hơn với vị cậu chủ út này.
Không chỉ người hầu trong nhà, đến cả ba mẹ và các anh trai cậu đều cảm thấy bé út sau khi mất trí nhớ có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều, tính tình thay đổi rõ rệt có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đời trước vốn là nghệ sĩ cả ngày bận chạy đông chạy tây giờ biến thành tiểu thiếu gia chuyên phá của Mạc Tư Hạ cảm thấy chưa thể quen được, nhất là khi ở nhà hẳn ba ngày cậu thấy buồn chân rồi, cậu muốn đi đâu đó, làm quen với thế giới này.
Cậu đứng trước tủ đồ cả ba mươi phút rồi thở dài. Cuối cùng cậu chọn ra chiếc áo sơ mi không màu mè duy nhất trong tủ, với chiếc quần vải thụng tối màu duy nhất trong tủ, chiếc thắt lưng không có gai với màu hổ báo. Tổng thể trông khá được, nhưng phần lớn quần áo trong tủ đều không thể mặc được nữa, mà quăng đi thì rất tiếc.
Nghĩ vậy Mạc Tư Hạ liền lấy chiếc điện thoại vừa được anh cả mua cho hai ngày trước ra chụp tất cả các bộ quần áo trong tủ rồi đem đăng ở nhóm chuyên mua bán lại đồ cũ, làm thế này sẽ không bị phí, mà còn có thể kiếm tiền.
Tài khoản mạng xã hội của vị nguyên chủ này cũng có ít tiếng tăm nên sau khi đăng bán không lâu liền bán được hết sạch, đa phần binh luận đều hỏi sao cậu bán rẻ thế, những món đó đa phần là đồ hiệu không đó. Mạc Tư Hạ chỉ đơn giản trả lời vì muốn thay đổi phong cách nên không mặc nữa.
Sau khi kiếm được chút tiền Mạc Tư Hạ kiểm tra tài khoản biến động số dư, cậu tròn mắt nhìn, thực ra nguyên chủ này cũng không thiếu số tiền bán quần áo đó, trong tài khoản có nhiều hơn cậu tưởng tượng.
Mạc Tư Hạ muốn đến trung tâm thương mại mua quần áo mới, Dư Hiểu Khê thấy không an tâm cho lắm nên đã cho người đi cùng cậu, Mạc Tư Hạ không có ý kiến. Dù sao đối với cậu thế giới này vẫn còn mới lạ, thêm một người đi cùng để hỏi cũng không sao.
Mạc Tư Hạ được người hầu đi cùng chỉ đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Cậu tròn mắt nhìn, chiếc trung tâm thương mại to đùng ở trước mắt, đời trước sống ở hiện thực cậu chưa từng và chiếc trung tâm thương mại nào lớn như thế cả, trong tiểu thuyết có thể làm quá lên nhưng thực sự nhìn thấy vẫn khiến người ta cảm thấy trầm trồ.
Cậu bước vào khu tập trung những thương hiệu quần áo, sờ đến cái nào vẻ bề ngoài trông có vẻ bình thường nhưng xem đến cái giá lại khiến cậu giật mình. Cậu quay qua nói với người đi cùng bên cạnh.
“Những cái này không hợp với tôi lắm, ở đây có thương hiệu nào tầm trung không?”
Người đi cùng cậu tên Hồ Hải, lớn hơn cậu 7 tuổi, đã làm ở nhà cậu hơn 3 năm, trước đây cũng thường hay đi xách đồ giúp “cậu”.
Nghe đến Hồ Hải cũng giật mình theo, biết là mấy ngày nay cậu chủ có thay đổi nhưng tâm lý vẫn không chịu nổi đả kích.
“Cậu chủ, trước đây cậu chưa bao giờ mặc đồ thương hiệu tầm trung, cậu cũng không muốn mặc đồ có thương hiệu tầm trung.”
Mạc Tư Hạ bất ngờ, chẳng trách khi trước cậu bán lại quần áo của nguyên chủ lại có nhiều người nói cậu bán rẻ đến vậy, không ngờ những chiếc đó không chỉ trông hầm hố mà cái giá hẳn cũng hầm hố không kém.
“Vậy giờ tôi mặc, cậu đưa tôi đi đi.”
“Vâng.”
Chẳng ngờ khi cậu vừa ra đến của liền có người từ đâu nhảy ra kéo lấy tay cậu.
“Ấy cậu Mạc lâu lắm không gặp. Sao cậu bỏ đi nhanh thế, sản phẩm kỳ này cửa hàng chúng tôi không phù hợp với cậu sao?”
Mạc Tư Hạ có chút bất ngờ, có lẽ nguyên chủ là khách quen ở đây.
“À, cái đó…”
“Cậu khoan đi đã, tôi còn để dành cho cậu bộ lần trước cậu dặn đây.” Nói xong hắn quay sang nhìn nhân viên cậu ta liền hiểu ý kéo từ bên trong ra một set đồ.
Nói sao ta, Mạc Tư Hạ cạn lời, đây đúng là thẩm mĩ của nguyên chủ, nhưng không phải thẩm mĩ của cậu.
Thấy cậu chủ mình bối rối, Hồ Hải liền tiến lên nói với ông chủ.
“Ông Trương à, thật xin lỗi giờ chắc có lẽ cậu chủ nhà tôi không cần cái này nữa, ông có thể trưng bán. Còn về tiền cọc trước đó…” nói đến đây anh quay sang nhìn Mạc Tư Hạ. Mặc dù Mạc Tư Hạ trước kia có tùy hứng nhưng cái gì cũng tính sòng phẳng, điều này là điều duy nhất mọi người thấy được trên người cậu.
Mạc Tư Hạ vẫn không biết nên nói gì, dù sao tiền cọc cũng là do nguyên chủ cọc.
“Tiền cọc ông có thể” chữ "giữ lại" vẫn còn ở đầu môi, ông chủ liền nhanh nhảu đáp.
“Cậu có thể đổi sang quần áo khác có giá trị tương đương.”
Mạc Tư Hạ không ngờ rằng có thể như vậy, bình thường không lấy sẽ bị mất cọc không phải sao, đây hẳn cũng là một đãi ngộ cho khách quen nhỉ.
“Vậy trước đó tôi đã cọc bao nhiêu.”
“Cậu đã cọc trước hai trăm ba mươi triệu rồi.”
Hai trăm ba mươi triệu! Mạc Tư Hạ không thể tin tưởng nguyên chủ này lại chịu chơi chịu chi như thế. Đúng là xứng với biệt danh cậu út phá của nhà họ Mạc. Vì một bộ quần áo mà đã muốn làm như thế thì hẳn thực tế phải hơn rất nhiều.
Mạc Tư Hạ đổi tiền cọc lấy được khoảng năm,sáu bộ quần áo theo thẩm mĩ của cậu tại cửa hàng này, Mạc Tư Hạ tính toán những bộ này không hợp với phong cách thường ngày cho lắm nhưng để cho những dịp quan trọng hơn cũng không tồi.
Bây giờ cậu vẫn nên mua đồ mặc cho thường ngày. Hồ Hải đưa cậu đến khu những thương hiệu tầm trung ở tầng bên dưới. Mạc Tư Hạ tự nhiên chọn những bộ đồ đơn giản diện thường ngày, giá cả ở đây cũng rất phải chăng Mạc Tư Hạ cảm thấy rất hài lòng. Cậu còn tiện thể mua cho Hồ Hải đi cùng hai bộ quần áo, ban đầu Hồ Hải nhất quyết từ chối nhưng vì cậu chủ quá cứng đầu nên đành phải nhận.
Anh cảm thấy cậu chủ giờ đây từ tính tình cho đến gu ăn mặc đều khác, tất cả giống như biến thành một người khác vậy.
Mạc Tư Hạ nhanh chóng diện một trong những bộ đồ mới mua lên người, lúc này trông cậu dường như tỏa ra một khí chất rất khác, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Hồ Hải vẫn cảm thấy không khỏi bất ngờ.
Cậu mang trong mình cái khí chất gì đó rất mới mẻ, rất sạch sẽ, đặc biệt rất đúng với lứa tuổi của mình. Hóa ra cậu chủ thanh đạm lại trông đẹp như vậy.
Đi một hồi mua hết thứ cần thiết hai người trở về nhà chuẩn bị cho bữa tiệc vào buổi tối.
Mạc Tư Hạ về nhà với sự ngạc nhiên lần nữa từ mọi người, cậu chưa bao giờ mặc phong cách tối giản như vậy, nhưng trông cậu có khí chất cực kỳ thanh thuần sạch sẽ.
Cuối cùng vẫn là mọi người tự hiểu với nhau, cậu chủ út thay đổi rồi, sau này có gì thay đổi thêm cũng không còn gì để ngạc nhiên nữa, tất cả đều trong dự tính cả rồi. Nhưng cậu chủ như thế này bọn họ lại cảm thấy càng thích.
Mạc Tư Hạ tò mò không biết khách mời hôm nay sẽ như thế nào liền hỏi quản gia:
“Ông Lý, khách mời hôm nay như thế nào vậy?”
Quản gia cười xòa trả lời cậu.
“Đều là họ hàng, người quen và đối tác làm ăn thôi cậu út không cần căng thẳng đâu.”
Mạc Tư Hạ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cậu lo lắng trong số đó có người không nên gặp.
Ví dụ như Trần Nghiên Vũ! Nghĩ xong cậu lại lắc đầu, Trần Nghiên Vũ luôn tìm cách trốn tránh cậu như thế, nhất định lần này anh ta sẽ không đến.
Xong cậu lại nghĩ, vậy Lâm Viên Ảnh có đến không?! Cậu có chút mong chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.