[Abo] Sách Lược Cứu Rỗi Nam Phụ Của Nhân Vật Pháo Hôi
Chương 41: Tùy anh
Tg Bì Bì
28/11/2024
Lâm Viên Ảnh nhìn người trong ngực thở đều, hai má cậu còn ửng hồng nhưng thân nhiệt đã giảm bớt, trên người cậu chi chít những dấu hôn lớn nhỏ, đặc biệt là dấu vết chói lọi nơi mẫn cảm sau gáy.
Lâm Viên Ảnh cắn chặt quai hàm đau lòng nhìn Mạc Tư Hạ, cuối cùng chính anh cũng không thể kiềm chế được bản thân. Tuy không làm đến bước cuối nhưng giây phút này Lâm Viên Ảnh vô cùng ân hận.
Người trong lòng động đậy, Mạc Tư Hạ tự nhiên chỉnh tư thế thoải mái nhất trong lòng Lâm Viên Ảnh, ôm lấy anh như ôm thú bông ở nhà, nhưng mà chiếc gối hình người này làm cậu vô cùng thoải mái, thoải mái hơn khi ôm thú bông nhiều.
Lâm Viên Ảnh để mặc hành động của Mạc Tư Hạ, bỗng anh cảm thấy tim mình đập thật nhanh, người trong lòng không khỏi khiến anh cảm thấy mềm mại, khiến anh thêm yêu cậu hơn một chút.
Anh cùng cậu chìm vào giấc ngủ, hiếm khi anh thấy cả người nhẹ nhõm thoải mái như vậy, là cậu đã cho anh có lại cảm giác an yên từ lâu đã biến mất.
Ba ngày sau khi kỳ nhạy cảm của Mạc Tư Hạ kết thúc, Lâm Viên Ảnh đưa cậu về nhà như đã hứa.
Mạc Tư Hạ thấy vẻ mặt buồn buồn không nỡ của anh liền bối rối không biết nên dễ sao, dù sao đây cùng là lần đầu cậu yêu ai đó. Cậu nhẩm trong đầu tính gọi hệ thống quân sự cho mình, nhưng lại nhớ ra tên này bỏ đi đấu đó đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.
Cậu cắn răng vắt óc dùng hết kinh nghiệm đóng phim cùng đọc tiểu thuyết kiếp trước ra để tìm giải pháp kéo dãn đôi lông mày trưởng chừng nặng như trì của Lâm Viên Ảnh.
Quanh quanh thu dọn một hồi Mạc Tư Hạ vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt nặng trĩu của ai đó luôn dõi theo mình. Cậu vừa sắp xong vali thì Lâm Viên Ảnh đi đến cầm lên.
“Để anh.”
Lâm Viên Ảnh xách chiếc vali nhỏ của Mạc Tư Hạ lên, anh mắt như có như không liếc qua tủ quần áo. Đột nhiên cặp lông mày của anh dãn ra chút ít, trong tủ có vài bộ đồ ngủ anh mới mua cho Mạc Tư Hạ sau khi cậu đến đây, hai người mấy ngày nay đều mặc đồ đôi. Cỡ như Lâm Viên Ảnh không nói gì Mạc Tư Hạ cũng thừa biết tâm tư thầm kín của anh, cậu cứ thế cùng anh ở chung ăn ý.
Mạc Tư Hạ bắt được sắc mặt thay đổi của Lâm Viên Ảnh, cậu tiến đến ôm cổ anh ngẩng đầu cười ngọt ngào.
“Em mang đến cái gì thì mang đi cái đó, còn mấy bộ đồ kia ấy... dù sao cũng là anh mua cho em, cho em để nhờ ở đây nhé?” nói xong cậu tiến lên ôm anh, cố gắng nhón chân lên nói nhỏ vào tai anh, “Biết đâu lúc nào em sang đây có đồ mặc cũng tiện mà
Người Lâm Viên Ảnh đơ như khúc gỗ, chỉ có tai là dần đỏ ửng lên. Mạc Tư Hạ nhìn anh lại chen thêm một câu kéo con người đang thất thần này lại,
“Nhé, được không anh?”
Lúc này Lâm Viên Ảnh mới phản ứng lại nhìn người anh không nỡ dời xa trước mặt cảm xúc đột nhiên trào dâng.
“Được.”
Mạc Tư Hạ tỏ vẻ vui mừng rồi buông anh ra, Lâm Viên Ảnh phản ứng kéo cậu lại, eo cậu bị anh kéo lại ôm chặt.
“Hôn anh một cái trước khi đi được không?”
Mạc Tư Hạ bật cười, Lâm Viên Ảnh vậy mà cũng biết đòi hỏi rồi.
“Được nha.”
Cậu đặt tay lên hai má của Lâm Viên Ảnh, anh phối hợp cúi đầu xuống, cậu nhướn người lên hôn lấy đôi môi anh. Khi hai người tách ra cậu nhìn thấy vẻ mặt như chưa thỏa mãn của Lâm Viên Ảnh liền bật cười,
“Anh sao thế?”
“Chưa đủ.”
Mạc Tư Hạ nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, “Hửm?”
“Anh thấy chưa đủ, anh muốn kiểu Pháp.”
Mạc Tư Hạ mở tròn mắt, chồng sắp cưới của cậu lại đòi hỏi hơn rồi.
Mạc Tư Hạ chỉ vào môi mình cười nói, “Tùy anh.”
Thực ra không chỉ Lâm Viên Ảnh muốn chiếm hữu Mạc Tư Hạ, mà ngay chính cậu cũng muốn để lại dấu vết của mình ở nơi có anh, cậu sẽ không để anh bị cướp đi khỏi tay mình.
Lâm Viên Ảnh nhận được sự đồng ý từ Mạc Tư Hạ trực tiếp cúi xuống hôn cậu, từng ngón tay anh luồn vào sợi tóc mềm mại của cậu, nhấn lấy đầu Mạc Tư Hạ làm cho nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt hơn. Hơi thở ấm nóng giao nhau, pheromone ăn ý nhẹ nhàng hoà quyện, Lâm Viên Ảnh không muốn bỏ sót ngóc ngách nào trong khoang miệng cậu, Mạc Tư Hạ ăn ý phối hợp đáp lại anh.
Tay còn lại của Lâm Viên Ảnh từ ôm chặt eo, cho đến từ từ tiến vào trong áo cậu, mân mê chiếc eo cực phẩm ấy, rồi từ từ mò lên trên vuốt ve chiếc lưng nhẵn mịn của cậu.
Chiếc tay ấy của Lâm Viên Ảnh vẫn mãi không yên vị, khắp người Mạc Tư Hạ đều là của anh, Mạc Tư Hạ bị sờ đến đằng trước liền giật mình kêu lên một tiếng. Lâm Viên Ảnh vẫn tiếp tục, nơi nào đó trước ngực cậu mấy ngày trước vì ai đó mà tấy lên khiến hiện tại Mạc Tư Hạ đối với chỗ đó tương đối nhạy cảm.
Mỗi tấc da trên người Mạc Tư Hạ anh đều thích, nhưng mà để thích nhất, hẳn chỉ có hai hạt đậu hồng hồng của cậu, Lâm Viên Ảnh muốn dùng bàn tay mình khắc khoạ trong tâm trí từng tấc da của cậu, anh say cậu không dứt ra được rồi.
Hai người dây dưa một hồi, Lâm Viên Ảnh cũng thoả mãn buông cậu ra, nhẹ nhàng quyệt khoé môi của Mạc Tư Hạ.
“Em có thể đến bất cứ lúc nào, nhưng anh mong đây sẽ sớm trở thành nhà của chúng ta, chứ không phải nhà của anh.”
Mạc Tư Hạ mỉm cười gật đầu như đồng ý lời cầu hôn của Lâm Viên Ảnh.
Lâm Viên Ảnh cắn chặt quai hàm đau lòng nhìn Mạc Tư Hạ, cuối cùng chính anh cũng không thể kiềm chế được bản thân. Tuy không làm đến bước cuối nhưng giây phút này Lâm Viên Ảnh vô cùng ân hận.
Người trong lòng động đậy, Mạc Tư Hạ tự nhiên chỉnh tư thế thoải mái nhất trong lòng Lâm Viên Ảnh, ôm lấy anh như ôm thú bông ở nhà, nhưng mà chiếc gối hình người này làm cậu vô cùng thoải mái, thoải mái hơn khi ôm thú bông nhiều.
Lâm Viên Ảnh để mặc hành động của Mạc Tư Hạ, bỗng anh cảm thấy tim mình đập thật nhanh, người trong lòng không khỏi khiến anh cảm thấy mềm mại, khiến anh thêm yêu cậu hơn một chút.
Anh cùng cậu chìm vào giấc ngủ, hiếm khi anh thấy cả người nhẹ nhõm thoải mái như vậy, là cậu đã cho anh có lại cảm giác an yên từ lâu đã biến mất.
Ba ngày sau khi kỳ nhạy cảm của Mạc Tư Hạ kết thúc, Lâm Viên Ảnh đưa cậu về nhà như đã hứa.
Mạc Tư Hạ thấy vẻ mặt buồn buồn không nỡ của anh liền bối rối không biết nên dễ sao, dù sao đây cùng là lần đầu cậu yêu ai đó. Cậu nhẩm trong đầu tính gọi hệ thống quân sự cho mình, nhưng lại nhớ ra tên này bỏ đi đấu đó đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.
Cậu cắn răng vắt óc dùng hết kinh nghiệm đóng phim cùng đọc tiểu thuyết kiếp trước ra để tìm giải pháp kéo dãn đôi lông mày trưởng chừng nặng như trì của Lâm Viên Ảnh.
Quanh quanh thu dọn một hồi Mạc Tư Hạ vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt nặng trĩu của ai đó luôn dõi theo mình. Cậu vừa sắp xong vali thì Lâm Viên Ảnh đi đến cầm lên.
“Để anh.”
Lâm Viên Ảnh xách chiếc vali nhỏ của Mạc Tư Hạ lên, anh mắt như có như không liếc qua tủ quần áo. Đột nhiên cặp lông mày của anh dãn ra chút ít, trong tủ có vài bộ đồ ngủ anh mới mua cho Mạc Tư Hạ sau khi cậu đến đây, hai người mấy ngày nay đều mặc đồ đôi. Cỡ như Lâm Viên Ảnh không nói gì Mạc Tư Hạ cũng thừa biết tâm tư thầm kín của anh, cậu cứ thế cùng anh ở chung ăn ý.
Mạc Tư Hạ bắt được sắc mặt thay đổi của Lâm Viên Ảnh, cậu tiến đến ôm cổ anh ngẩng đầu cười ngọt ngào.
“Em mang đến cái gì thì mang đi cái đó, còn mấy bộ đồ kia ấy... dù sao cũng là anh mua cho em, cho em để nhờ ở đây nhé?” nói xong cậu tiến lên ôm anh, cố gắng nhón chân lên nói nhỏ vào tai anh, “Biết đâu lúc nào em sang đây có đồ mặc cũng tiện mà
Người Lâm Viên Ảnh đơ như khúc gỗ, chỉ có tai là dần đỏ ửng lên. Mạc Tư Hạ nhìn anh lại chen thêm một câu kéo con người đang thất thần này lại,
“Nhé, được không anh?”
Lúc này Lâm Viên Ảnh mới phản ứng lại nhìn người anh không nỡ dời xa trước mặt cảm xúc đột nhiên trào dâng.
“Được.”
Mạc Tư Hạ tỏ vẻ vui mừng rồi buông anh ra, Lâm Viên Ảnh phản ứng kéo cậu lại, eo cậu bị anh kéo lại ôm chặt.
“Hôn anh một cái trước khi đi được không?”
Mạc Tư Hạ bật cười, Lâm Viên Ảnh vậy mà cũng biết đòi hỏi rồi.
“Được nha.”
Cậu đặt tay lên hai má của Lâm Viên Ảnh, anh phối hợp cúi đầu xuống, cậu nhướn người lên hôn lấy đôi môi anh. Khi hai người tách ra cậu nhìn thấy vẻ mặt như chưa thỏa mãn của Lâm Viên Ảnh liền bật cười,
“Anh sao thế?”
“Chưa đủ.”
Mạc Tư Hạ nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, “Hửm?”
“Anh thấy chưa đủ, anh muốn kiểu Pháp.”
Mạc Tư Hạ mở tròn mắt, chồng sắp cưới của cậu lại đòi hỏi hơn rồi.
Mạc Tư Hạ chỉ vào môi mình cười nói, “Tùy anh.”
Thực ra không chỉ Lâm Viên Ảnh muốn chiếm hữu Mạc Tư Hạ, mà ngay chính cậu cũng muốn để lại dấu vết của mình ở nơi có anh, cậu sẽ không để anh bị cướp đi khỏi tay mình.
Lâm Viên Ảnh nhận được sự đồng ý từ Mạc Tư Hạ trực tiếp cúi xuống hôn cậu, từng ngón tay anh luồn vào sợi tóc mềm mại của cậu, nhấn lấy đầu Mạc Tư Hạ làm cho nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt hơn. Hơi thở ấm nóng giao nhau, pheromone ăn ý nhẹ nhàng hoà quyện, Lâm Viên Ảnh không muốn bỏ sót ngóc ngách nào trong khoang miệng cậu, Mạc Tư Hạ ăn ý phối hợp đáp lại anh.
Tay còn lại của Lâm Viên Ảnh từ ôm chặt eo, cho đến từ từ tiến vào trong áo cậu, mân mê chiếc eo cực phẩm ấy, rồi từ từ mò lên trên vuốt ve chiếc lưng nhẵn mịn của cậu.
Chiếc tay ấy của Lâm Viên Ảnh vẫn mãi không yên vị, khắp người Mạc Tư Hạ đều là của anh, Mạc Tư Hạ bị sờ đến đằng trước liền giật mình kêu lên một tiếng. Lâm Viên Ảnh vẫn tiếp tục, nơi nào đó trước ngực cậu mấy ngày trước vì ai đó mà tấy lên khiến hiện tại Mạc Tư Hạ đối với chỗ đó tương đối nhạy cảm.
Mỗi tấc da trên người Mạc Tư Hạ anh đều thích, nhưng mà để thích nhất, hẳn chỉ có hai hạt đậu hồng hồng của cậu, Lâm Viên Ảnh muốn dùng bàn tay mình khắc khoạ trong tâm trí từng tấc da của cậu, anh say cậu không dứt ra được rồi.
Hai người dây dưa một hồi, Lâm Viên Ảnh cũng thoả mãn buông cậu ra, nhẹ nhàng quyệt khoé môi của Mạc Tư Hạ.
“Em có thể đến bất cứ lúc nào, nhưng anh mong đây sẽ sớm trở thành nhà của chúng ta, chứ không phải nhà của anh.”
Mạc Tư Hạ mỉm cười gật đầu như đồng ý lời cầu hôn của Lâm Viên Ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.