[Abo] Sau Khi Kết Hôn Tôi Thật Thơm
Chương 67: Tỉnh lại
Nhị Niệm A Di
10/08/2023
Editor: Lạc Y Y
Nhưng Tô Nguyên vẫn là tính sai rồi, về tới nhà cũng chỉ là căn nhà quạnh quẽ.
Lục Cẩn vừa vượt qua thời kỳ nguy hiểm, tuy vẫn không thể mở mắt, nhưng giác quan của cơ thể vẫn còn, anh biết có một người vẫn luôn chăm sóc anh, mà người này chắc chắn không phải Tô Nguyên.
Mau tỉnh lại, không thể cứ nằm như vậy được nữa, không có mình ở bên, Tiểu Nguyên Bảo nhất định sẽ bị ức hϊếp, Lục Cẩn mau tỉnh lại!
Lục Cẩn nhờ vào ý niệm mạnh mẽ của mình, cuối cùng mở mắt ra, Diệp Thi Ngữ ở bên cạnh chăm sóc anh bị dọa giật cả mình, "Thuốc mê cần nửa tiếng nữa mới có thể dịu đi, sao bỗng dưng anh tỉnh lại rồi? Cơ thể anh không sao chứ? Còn khó chịu không?"
Lục Cẩn yếu ớt hỏi: "Tô Nguyên... Tô Nguyên đâu?"
Diệp Thi Ngữ nghe nửa ngày mới nghe ra, "Cậu ta về trước rồi, anh nghỉ ngơi cho khỏe, em đi xem thử tình trạng sức khỏe của anh."
Tô Nguyên sao có thể tự mình trở về, nhất định là bị người ở đây ức hϊếp rồi, nghĩ vậy, Lục Cẩn ngọ ngoạy đứng lên. Mình phải về, Tiểu Nguyên Bảo của mình không chừng đang ở nơi đó buồn bã.
Mặc dù khi đó anh phát điên, nhưng vẫn nhớ mình làm thế nào cắn vào gáy Tô Nguyên, cắn rách tuyến thể của em ấy, đó là nơi yếu ớt nhất của Omega, sao mình có thể làm tổn thương em ấy như vậy!
Tác dụng của thuốc mê vẫn rất lớn, tuy Lục Cẩn gắng gượng muốn đi, nhưng chỉ mới bước một bước, cả người đã mất kiểm soát mà ngã xuống, âm thanh vang lên đã thu hút nhiều người đến.
Bà Lục đau lòng chạy tới, bảo Lục Du nâng Lục Cẩn về giường bệnh, tức giận chất vấn: "Con đang làm gì, có biết mình vừa thoát khỏi nguy hiểm không, con muốn mẹ lo lắng chết sao!"
Lục Cẩn: "Mẹ, Tô Nguyên đâu? Rõ ràng em ấy về cùng con mà, tại sao con không nhìn thấy em ấy! Mẹ có biết em ấy bị thương rồi không!"
"Nó sống hay chết không liên quan đến mẹ, Tiểu Cẩn, con suýt chút là mẹ không cứu được con rồi, tất cả là tại Tô Nguyên dẫn con đến cái nơi rách đó, sau này con nhất định phải chú ý nhiều hơn, thuốc lúc trước mẹ đưa con, con còn uống không?" Bà Lục hỏi.
Lục Cẩn không ngờ rằng mẹ mình lại không thích Tô Nguyên đến vậy, nhưng vì sao không thích lại đồng ý cho mình lấy Tô Nguyên, còn bằng lòng kiểm tra sức khỏe hằng tháng cho em ấy?
"Con vẫn đang uống" Lục Cẩn sắc mặt không đổi trả lời, anh cảm thấy mẹ mình nhất định có chuyện gì đó đang giấu mình.
"Chắc có lẽ là sinh ra kháng thể, lần tới mẹ sẽ tăng liều thuốc cho con." Bà Lục chỉnh lại cái chăn cho Lục Cẩn, "Con ở đây nghỉ ngơi cho khỏe trước, đừng đi lung tung, Thi Ngữ sẽ chăm sóc con."
"Không cần, con có vợ, con muốn vợ của con!" Lục Cẩn nói: "Mẹ, mẹ để con gặp Tô Nguyên đi, tuyến thể của em ấy bị con cắn bị thương rồi, nhất định rất nguy hiểm, mẹ để em ấy đến đi, nếu mẹ không đồng ý, vậy con chỉ có thể rời đi thôi."
Sau khi thuốc mê mất tác dụng, Lục Cẩn đã hồi phục sức lực, vọt thẳng xuống giường chuẩn bị chạy ra ngoài tìm Tô Nguyên, bà Lục tức giận quát: "Lục Cẩn! Con về đây cho mẹ!"
Lục Cẩn nào quan tâm, anh muốn đi tìm vợ, cũng không biết Nguyên Bảo hôm qua trải qua thế nào, tuyến thể có còn đau không?
"Đủ rồi Lục Cẩn!" Bảo tiêu chặn Lục Cẩn lại, thành công để bà Lục đuổi tới, "Mẹ có thể để Tô Nguyên qua đây chăm sóc con, bây giờ con trở lại giường bệnh ngay lập tức cho mẹ!"
Nghe thấy lời này, Lục Cẩn mới vừa lòng dừng bước chân, chậm rì rì trở lại phòng bệnh, lúc về còn vỗ vỗ bả vai Lục Du, "Em trai ngoan, mau đi đón chị dâu em về đây."
"Chậc" Lục Du gạt tay đang đặt trên vai mình xuống, bực mình ra ngoài đi đón Tô Nguyên.
Tô Nguyên vừa chuẩn bị đi đến Lục gia thăm dò tin tức, không ngờ Lục Du đã tới cửa, cậu vội vàng đi đến hỏi: "Lục Du, anh trai cậu thế nào rồi? Vẫn còn hôn mê sao?"
"Đã tỉnh rồi, hiện giờ đang làm ầm ĩ muốn gặp cậu, được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau chóng lên xe." Đối với người đã hại anh trai hắn ngất xỉu, Lục Du không có cách nào sinh ra hảo cảm với cậu, hắn cho rằng Tô Nguyên vốn không xứng với anh trai hắn.
Nghe thấy Lục Cẩn đã tỉnh lại, trái tim lo lắng của Tô Nguyên cuối cùng cũng thả lỏng, ổn rồi coi như không có chuyện gì, không có chuyện gì là tốt rồi.
Rất nhanh Lục Du đã đưa Tô Nguyên tới Lục gia, Lục Cẩn chỉ là nghe thấy tiếng động cơ xe ở xa xa đã biết Tô Nguyên đã đến rồi, anh kích động muốn đi ra đón cậu, nhưng bị bà Lục ngăn lại, "Người đã đến rồi gấp cái gì, về giường nằm đàng hoàng cho mẹ."
Cũng phải, người đã đến rồi cũng không vội, Lục Cẩn đành phải ngồi trên giường đợi Tô Nguyên, Tô Nguyên cũng không để anh đợi lâu, bước nhanh chạy đến.
Nhìn thấy Lục Cẩn ngồi trên giường tràn đầy sức sống, Tô Nguyên cuối cùng cũng nở nụ cười.
Lục Cẩn càng kích động hơn nói: "Tiểu Nguyên Bảo của anh, mau qua đây, mau để anh xem vết thương của em!"
Tô Nguyên mỉm cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lục Cẩn, tuyến thể đã được băng bó cũng không nhìn ra cái gì, nhưng Lục Cẩn vẫn đau lòng mà vuốt ve.
Nhìn thấy hai người dính nhau như vậy, bà Lục không chịu nổi, giao phó một câu: "Uống thuốc đàng hoàng" sau đó rời đi.
"Còn đau không?" Giọng nói Lục Cẩn có hơi khàn, vết thương này, là do mình làm, đau đớn cỡ nào Lục Cẩn cũng biết, "Tất cả là tại anh, Tiểu Nguyên Bảo, anh xin lỗi."
"Không sao đâu, em không đau." Tô Nguyên nghe thấy lời này còn tưởng rằng Lục Cẩn áy náy mà khóc luôn rồi, cậu lập tức an ủi nói: "Em đã băng bó rồi, đã ổn hơn nhiều, anh đừng buồn, tâm trạng của anh dao động quá lớn sẽ ảnh hưởng đến cơ thể đó."
Lục Cẩn không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Tô Nguyên.
"À đúng rồi, ngày đó ở nhà vệ sinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại đột nhiên mất kiểm soát?" Tô Nguyên hỏi.
"Tuy anh vẫn luôn uống thuốc, nhưng có người cố ý chạy vào nhà vệ sinh giải phóng pheromone, nên anh bắt đầu mất kiểm soát." Lục Cẩn nói: "Chuyện này anh đã bảo người đi điều tra rồi."
"Vậy thì tốt, anh cũng phải ngoan nha, uống thuốc tử tế đó." Tô Nguyên lấy cháo trắng ở trên bàn bên cạnh lên, ân cần đút từng muỗng cháo cho Lục Cẩn, Lục Cẩn cũng vui vẻ ăn từng muỗng một.
Diệp Thi Ngữ ở ngoài cửa nhìn thấy bọn họ anh anh em em như vậy, cô ta đố kị siết chặt nấm đấm.
Vẻ mặt cô ta khó chịu trở lại phòng khách uống trà với bà Lục, "Dì ơi, con thấy anh Lục rất thích Tô Nguyên kia, cứ tiếp tục như vậy, e là thí nghiệm kia chúng ta khó làm rồi."
"Con nói có lý, đợi đồ về tới rồi chúng ta sẽ bắt đầu làm thí nghiệm" Bà Lục mỉm cười nhìn Diệp Thi Ngữ, "Chờ sau khi kết thúc, dì sẽ để Tiểu Cẩn lấy con, dù sao con mới là con dâu mà dì vừa ý."
"Dạ" Diệp Thi Ngữ ngại ngùng cúi đầu, Tô Nguyên, cho dù cậu cố gắng làm cho Lục Cẩn yêu thích thì có tác dụng gì, Lục Cẩn cuối cùng chỉ có thể là của tôi.
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, dì bảo Tiểu Du đưa con về nha?"
"Dạ"
Trên giường bệnh, Tô Nguyên đang nằm bên cạnh Lục Cẩn, ôm chặt lấy anh, "Lục Cẩn, anh đánh dấu em đi, em muốn sinh cho anh một đứa con."
"Vì sao?" Lục Cẩn khó hiểu hỏi, vì sao Tô Nguyên lại muốn có một đứa con.
Tô Nguyên cười hì hì nói: "Em đọc tiểu thuyết đều viết như vậy, nếu mẹ chồng không thích con dâu, vậy nhất định là vì con dâu không biết sinh con, nếu em mang thai thì bà Lục có lẽ sẽ thích em, hơn nữa, em cũng thích trẻ con, em muốn có một đứa con của chúng ta."
Nhưng Tô Nguyên vẫn là tính sai rồi, về tới nhà cũng chỉ là căn nhà quạnh quẽ.
Lục Cẩn vừa vượt qua thời kỳ nguy hiểm, tuy vẫn không thể mở mắt, nhưng giác quan của cơ thể vẫn còn, anh biết có một người vẫn luôn chăm sóc anh, mà người này chắc chắn không phải Tô Nguyên.
Mau tỉnh lại, không thể cứ nằm như vậy được nữa, không có mình ở bên, Tiểu Nguyên Bảo nhất định sẽ bị ức hϊếp, Lục Cẩn mau tỉnh lại!
Lục Cẩn nhờ vào ý niệm mạnh mẽ của mình, cuối cùng mở mắt ra, Diệp Thi Ngữ ở bên cạnh chăm sóc anh bị dọa giật cả mình, "Thuốc mê cần nửa tiếng nữa mới có thể dịu đi, sao bỗng dưng anh tỉnh lại rồi? Cơ thể anh không sao chứ? Còn khó chịu không?"
Lục Cẩn yếu ớt hỏi: "Tô Nguyên... Tô Nguyên đâu?"
Diệp Thi Ngữ nghe nửa ngày mới nghe ra, "Cậu ta về trước rồi, anh nghỉ ngơi cho khỏe, em đi xem thử tình trạng sức khỏe của anh."
Tô Nguyên sao có thể tự mình trở về, nhất định là bị người ở đây ức hϊếp rồi, nghĩ vậy, Lục Cẩn ngọ ngoạy đứng lên. Mình phải về, Tiểu Nguyên Bảo của mình không chừng đang ở nơi đó buồn bã.
Mặc dù khi đó anh phát điên, nhưng vẫn nhớ mình làm thế nào cắn vào gáy Tô Nguyên, cắn rách tuyến thể của em ấy, đó là nơi yếu ớt nhất của Omega, sao mình có thể làm tổn thương em ấy như vậy!
Tác dụng của thuốc mê vẫn rất lớn, tuy Lục Cẩn gắng gượng muốn đi, nhưng chỉ mới bước một bước, cả người đã mất kiểm soát mà ngã xuống, âm thanh vang lên đã thu hút nhiều người đến.
Bà Lục đau lòng chạy tới, bảo Lục Du nâng Lục Cẩn về giường bệnh, tức giận chất vấn: "Con đang làm gì, có biết mình vừa thoát khỏi nguy hiểm không, con muốn mẹ lo lắng chết sao!"
Lục Cẩn: "Mẹ, Tô Nguyên đâu? Rõ ràng em ấy về cùng con mà, tại sao con không nhìn thấy em ấy! Mẹ có biết em ấy bị thương rồi không!"
"Nó sống hay chết không liên quan đến mẹ, Tiểu Cẩn, con suýt chút là mẹ không cứu được con rồi, tất cả là tại Tô Nguyên dẫn con đến cái nơi rách đó, sau này con nhất định phải chú ý nhiều hơn, thuốc lúc trước mẹ đưa con, con còn uống không?" Bà Lục hỏi.
Lục Cẩn không ngờ rằng mẹ mình lại không thích Tô Nguyên đến vậy, nhưng vì sao không thích lại đồng ý cho mình lấy Tô Nguyên, còn bằng lòng kiểm tra sức khỏe hằng tháng cho em ấy?
"Con vẫn đang uống" Lục Cẩn sắc mặt không đổi trả lời, anh cảm thấy mẹ mình nhất định có chuyện gì đó đang giấu mình.
"Chắc có lẽ là sinh ra kháng thể, lần tới mẹ sẽ tăng liều thuốc cho con." Bà Lục chỉnh lại cái chăn cho Lục Cẩn, "Con ở đây nghỉ ngơi cho khỏe trước, đừng đi lung tung, Thi Ngữ sẽ chăm sóc con."
"Không cần, con có vợ, con muốn vợ của con!" Lục Cẩn nói: "Mẹ, mẹ để con gặp Tô Nguyên đi, tuyến thể của em ấy bị con cắn bị thương rồi, nhất định rất nguy hiểm, mẹ để em ấy đến đi, nếu mẹ không đồng ý, vậy con chỉ có thể rời đi thôi."
Sau khi thuốc mê mất tác dụng, Lục Cẩn đã hồi phục sức lực, vọt thẳng xuống giường chuẩn bị chạy ra ngoài tìm Tô Nguyên, bà Lục tức giận quát: "Lục Cẩn! Con về đây cho mẹ!"
Lục Cẩn nào quan tâm, anh muốn đi tìm vợ, cũng không biết Nguyên Bảo hôm qua trải qua thế nào, tuyến thể có còn đau không?
"Đủ rồi Lục Cẩn!" Bảo tiêu chặn Lục Cẩn lại, thành công để bà Lục đuổi tới, "Mẹ có thể để Tô Nguyên qua đây chăm sóc con, bây giờ con trở lại giường bệnh ngay lập tức cho mẹ!"
Nghe thấy lời này, Lục Cẩn mới vừa lòng dừng bước chân, chậm rì rì trở lại phòng bệnh, lúc về còn vỗ vỗ bả vai Lục Du, "Em trai ngoan, mau đi đón chị dâu em về đây."
"Chậc" Lục Du gạt tay đang đặt trên vai mình xuống, bực mình ra ngoài đi đón Tô Nguyên.
Tô Nguyên vừa chuẩn bị đi đến Lục gia thăm dò tin tức, không ngờ Lục Du đã tới cửa, cậu vội vàng đi đến hỏi: "Lục Du, anh trai cậu thế nào rồi? Vẫn còn hôn mê sao?"
"Đã tỉnh rồi, hiện giờ đang làm ầm ĩ muốn gặp cậu, được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau chóng lên xe." Đối với người đã hại anh trai hắn ngất xỉu, Lục Du không có cách nào sinh ra hảo cảm với cậu, hắn cho rằng Tô Nguyên vốn không xứng với anh trai hắn.
Nghe thấy Lục Cẩn đã tỉnh lại, trái tim lo lắng của Tô Nguyên cuối cùng cũng thả lỏng, ổn rồi coi như không có chuyện gì, không có chuyện gì là tốt rồi.
Rất nhanh Lục Du đã đưa Tô Nguyên tới Lục gia, Lục Cẩn chỉ là nghe thấy tiếng động cơ xe ở xa xa đã biết Tô Nguyên đã đến rồi, anh kích động muốn đi ra đón cậu, nhưng bị bà Lục ngăn lại, "Người đã đến rồi gấp cái gì, về giường nằm đàng hoàng cho mẹ."
Cũng phải, người đã đến rồi cũng không vội, Lục Cẩn đành phải ngồi trên giường đợi Tô Nguyên, Tô Nguyên cũng không để anh đợi lâu, bước nhanh chạy đến.
Nhìn thấy Lục Cẩn ngồi trên giường tràn đầy sức sống, Tô Nguyên cuối cùng cũng nở nụ cười.
Lục Cẩn càng kích động hơn nói: "Tiểu Nguyên Bảo của anh, mau qua đây, mau để anh xem vết thương của em!"
Tô Nguyên mỉm cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lục Cẩn, tuyến thể đã được băng bó cũng không nhìn ra cái gì, nhưng Lục Cẩn vẫn đau lòng mà vuốt ve.
Nhìn thấy hai người dính nhau như vậy, bà Lục không chịu nổi, giao phó một câu: "Uống thuốc đàng hoàng" sau đó rời đi.
"Còn đau không?" Giọng nói Lục Cẩn có hơi khàn, vết thương này, là do mình làm, đau đớn cỡ nào Lục Cẩn cũng biết, "Tất cả là tại anh, Tiểu Nguyên Bảo, anh xin lỗi."
"Không sao đâu, em không đau." Tô Nguyên nghe thấy lời này còn tưởng rằng Lục Cẩn áy náy mà khóc luôn rồi, cậu lập tức an ủi nói: "Em đã băng bó rồi, đã ổn hơn nhiều, anh đừng buồn, tâm trạng của anh dao động quá lớn sẽ ảnh hưởng đến cơ thể đó."
Lục Cẩn không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Tô Nguyên.
"À đúng rồi, ngày đó ở nhà vệ sinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại đột nhiên mất kiểm soát?" Tô Nguyên hỏi.
"Tuy anh vẫn luôn uống thuốc, nhưng có người cố ý chạy vào nhà vệ sinh giải phóng pheromone, nên anh bắt đầu mất kiểm soát." Lục Cẩn nói: "Chuyện này anh đã bảo người đi điều tra rồi."
"Vậy thì tốt, anh cũng phải ngoan nha, uống thuốc tử tế đó." Tô Nguyên lấy cháo trắng ở trên bàn bên cạnh lên, ân cần đút từng muỗng cháo cho Lục Cẩn, Lục Cẩn cũng vui vẻ ăn từng muỗng một.
Diệp Thi Ngữ ở ngoài cửa nhìn thấy bọn họ anh anh em em như vậy, cô ta đố kị siết chặt nấm đấm.
Vẻ mặt cô ta khó chịu trở lại phòng khách uống trà với bà Lục, "Dì ơi, con thấy anh Lục rất thích Tô Nguyên kia, cứ tiếp tục như vậy, e là thí nghiệm kia chúng ta khó làm rồi."
"Con nói có lý, đợi đồ về tới rồi chúng ta sẽ bắt đầu làm thí nghiệm" Bà Lục mỉm cười nhìn Diệp Thi Ngữ, "Chờ sau khi kết thúc, dì sẽ để Tiểu Cẩn lấy con, dù sao con mới là con dâu mà dì vừa ý."
"Dạ" Diệp Thi Ngữ ngại ngùng cúi đầu, Tô Nguyên, cho dù cậu cố gắng làm cho Lục Cẩn yêu thích thì có tác dụng gì, Lục Cẩn cuối cùng chỉ có thể là của tôi.
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, dì bảo Tiểu Du đưa con về nha?"
"Dạ"
Trên giường bệnh, Tô Nguyên đang nằm bên cạnh Lục Cẩn, ôm chặt lấy anh, "Lục Cẩn, anh đánh dấu em đi, em muốn sinh cho anh một đứa con."
"Vì sao?" Lục Cẩn khó hiểu hỏi, vì sao Tô Nguyên lại muốn có một đứa con.
Tô Nguyên cười hì hì nói: "Em đọc tiểu thuyết đều viết như vậy, nếu mẹ chồng không thích con dâu, vậy nhất định là vì con dâu không biết sinh con, nếu em mang thai thì bà Lục có lẽ sẽ thích em, hơn nữa, em cũng thích trẻ con, em muốn có một đứa con của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.