Chương 31
Hồ Bất Quy
11/12/2021
Editor: Salad days
Trong phòng tắm một mảng hơi nước mờ ảo, bao trùm không gian là một mùi hương ngọt ngào, ngọt đến say lòng. Hề Hòa ngâm mình trong bồn tắm nóng ấm, ngâm đến có chút mơ hồ nhưng vẫn kiên trì lấy sữa tắm mà chà rửa thêm lần nữa, mùi thơm lại càng thêm nồng đậm.
Cậu muốn đem mùi Alpha cọ rửa sạch sẽ hết mới được.
Trong phòng tắm, tiếng nước vang lên quá lâu rồi, Bùi Nhược Mộc dừng động tác lại, im lặng lắng nghe một chút, mãi đến khi tiếng động nhỏ lại, sau đó dừng hẳn đi, lúc này hắn mới yên tâm mà tiếp tục công việc. Sau đó, hắn bắt đầu chìm đắm vào công việc, thời gian trôi qua rất mau, Bùi Nhược Mộc đã hoàn toàn tập trung vào bản kế hoạch, mãi cho đến khi một tiếng vang thật lớn bên tấm vách bên cạnh kéo hắn về thực tại.
Hề Hòa!!!
Cậu dù sao vẫn là bị tiếp xúc với một lượng lớn tin tức tố Alpha nồng nặc, cho nên cơn ác mộng đã lâu nay lại quay về với cậu, từng ký ức lại quấn lấy cậu, tuy rằng cậu đang nhắm mắt như ngủ đó, nhưng thân thể lại như chìm trong cơn đau khổ cùng cực, trong lúc quay cuồng, cậu đã lỡ quơ tay làm ngã ly nước trên đầu giường, cái ly rơi xuống văng đến cái ổ của A Hoàng làm nó cũng hốt hoảng mà chạy loạn lên.
Hề Hòa khóc lên thất thanh, lúc cửa phòng vừa mở ra là lúc Bùi Nhược Mộc thấy được cảnh cậu vùng vẩy đá chăn như sắp rơi xuống giường, hắn nhanh chân đi đến đón lấy cậu.
"Con sợ, con sợ......"
Bùi Nhược Mộc ôm cậu lên giường, rồi hắn ngồi xuống - "Xin lỗi Hề Hòa, xin lỗi.....là lỗi của chú....chú không nên ép con....."
Hề Hòa vẫn khóc nỉ non, hay tay ôm cổ hắn, nước mắt lả chả rơi, miệng luôn lẩm bẩm xin hắn đừng rời đi, và Bùi Nhược Mộc lúc này tất nhiên cũng không có khả năng từ chối, hắn ôm cậu mà dịu dàng dỗ dành một lúc lâu, rồi dự định như ngày trước, hắn sẽ ngồi ở sô pha trong phòng chờ đến khi cậu ngủ rồi mới đi về phòng.
Lúc này đang trong phòng tắm, hắn dùng khăn ướt lau mặt cho Hề Hòa, rồi mới ôm cậu về lại giường, chu đáo nhét hết các góc chăn, an ủi - "Hề Hòa, ngoan ngủ đi, chú không đi"
Hề Hòa dùng một tay nắm lấy tay hắn.
Tay của Omega rất mềm mại, lại mang theo một lớp mồ hôi mỏng ấm áp, vẫn còn hơi run rẩy nên Bùi Nhược Mộc cho là cậu vẫn còn sợ, nhưng Hề Hòa mới là người biết rõ nhất. Không hẳn là sợ, dù sao cơn ác mộng này đã theo cậu một thời gian rồi, khi biết có A Hoàng cùng Bùi Nhược Mộc ở đây thì cậu cũng không sợ đến mức như vậy.
Chỉ là cậu vẫn nói - "Con nhắm mắt lại, không thấy chú đâu...sẽ rất sợ..."
Bùi Nhược Mộc liền cứng người, nhưng vẫn ngồi bên cạnh, nhẹ vén tóc cậu rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn dịu dàng - "Không sao, con biết là chú vẫn sẽ luôn ở đây mà"
Hề Hòa liền nắm chặt tay thêm, âm thanh vẫn run rẩy, một đôi mắt đen nhánh vẫn nhìn chằm chằm Bùi Nhược Mộc - "Chú ơi...chú...chú ôm con ngủ được không?"
Trong phòng tắm một mảng hơi nước mờ ảo, bao trùm không gian là một mùi hương ngọt ngào, ngọt đến say lòng. Hề Hòa ngâm mình trong bồn tắm nóng ấm, ngâm đến có chút mơ hồ nhưng vẫn kiên trì lấy sữa tắm mà chà rửa thêm lần nữa, mùi thơm lại càng thêm nồng đậm.
Cậu muốn đem mùi Alpha cọ rửa sạch sẽ hết mới được.
Trong phòng tắm, tiếng nước vang lên quá lâu rồi, Bùi Nhược Mộc dừng động tác lại, im lặng lắng nghe một chút, mãi đến khi tiếng động nhỏ lại, sau đó dừng hẳn đi, lúc này hắn mới yên tâm mà tiếp tục công việc. Sau đó, hắn bắt đầu chìm đắm vào công việc, thời gian trôi qua rất mau, Bùi Nhược Mộc đã hoàn toàn tập trung vào bản kế hoạch, mãi cho đến khi một tiếng vang thật lớn bên tấm vách bên cạnh kéo hắn về thực tại.
Hề Hòa!!!
Cậu dù sao vẫn là bị tiếp xúc với một lượng lớn tin tức tố Alpha nồng nặc, cho nên cơn ác mộng đã lâu nay lại quay về với cậu, từng ký ức lại quấn lấy cậu, tuy rằng cậu đang nhắm mắt như ngủ đó, nhưng thân thể lại như chìm trong cơn đau khổ cùng cực, trong lúc quay cuồng, cậu đã lỡ quơ tay làm ngã ly nước trên đầu giường, cái ly rơi xuống văng đến cái ổ của A Hoàng làm nó cũng hốt hoảng mà chạy loạn lên.
Hề Hòa khóc lên thất thanh, lúc cửa phòng vừa mở ra là lúc Bùi Nhược Mộc thấy được cảnh cậu vùng vẩy đá chăn như sắp rơi xuống giường, hắn nhanh chân đi đến đón lấy cậu.
"Con sợ, con sợ......"
Bùi Nhược Mộc ôm cậu lên giường, rồi hắn ngồi xuống - "Xin lỗi Hề Hòa, xin lỗi.....là lỗi của chú....chú không nên ép con....."
Hề Hòa vẫn khóc nỉ non, hay tay ôm cổ hắn, nước mắt lả chả rơi, miệng luôn lẩm bẩm xin hắn đừng rời đi, và Bùi Nhược Mộc lúc này tất nhiên cũng không có khả năng từ chối, hắn ôm cậu mà dịu dàng dỗ dành một lúc lâu, rồi dự định như ngày trước, hắn sẽ ngồi ở sô pha trong phòng chờ đến khi cậu ngủ rồi mới đi về phòng.
Lúc này đang trong phòng tắm, hắn dùng khăn ướt lau mặt cho Hề Hòa, rồi mới ôm cậu về lại giường, chu đáo nhét hết các góc chăn, an ủi - "Hề Hòa, ngoan ngủ đi, chú không đi"
Hề Hòa dùng một tay nắm lấy tay hắn.
Tay của Omega rất mềm mại, lại mang theo một lớp mồ hôi mỏng ấm áp, vẫn còn hơi run rẩy nên Bùi Nhược Mộc cho là cậu vẫn còn sợ, nhưng Hề Hòa mới là người biết rõ nhất. Không hẳn là sợ, dù sao cơn ác mộng này đã theo cậu một thời gian rồi, khi biết có A Hoàng cùng Bùi Nhược Mộc ở đây thì cậu cũng không sợ đến mức như vậy.
Chỉ là cậu vẫn nói - "Con nhắm mắt lại, không thấy chú đâu...sẽ rất sợ..."
Bùi Nhược Mộc liền cứng người, nhưng vẫn ngồi bên cạnh, nhẹ vén tóc cậu rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn dịu dàng - "Không sao, con biết là chú vẫn sẽ luôn ở đây mà"
Hề Hòa liền nắm chặt tay thêm, âm thanh vẫn run rẩy, một đôi mắt đen nhánh vẫn nhìn chằm chằm Bùi Nhược Mộc - "Chú ơi...chú...chú ôm con ngủ được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.