Chương 4
Hồ Bất Quy
19/10/2021
Editor: Salad days
Phó Lăng Vân tuy rằng chỉ nhỏ hơn Bùi Nhược Mộc có 2 tuổi nhưng hoàn toàn khác nhau, cũng có thể đại diện cho 2 phương pháp dạy dỗ khác nhau của bậc ba mẹ. Một là Bùi thúc thúc - rất ngoan, học hành giỏi giang, nghe lời người lớn, tương lai mới rộng mở. Còn một bên tương phản là Phó Lăng Vân - dù học hành có giỏi hay không cũng không sao, vẫn được cho tiền tiêu mỗi tháng.
Nhưng không may là 2 người lại đồng trang lứa, nên Phó Lăng Vân vẫn cảm thấy có chút không phục. Mà không phục thì không phục chứ không làm gì được. Một người là người luôn được gia đình che chở như hắn làm sao có thể bì lại người lập nghiệp từ tay trắng như Bùi Nhược Mộc được.
Nhưng mà hôm nay hắn đã nghe được cái thông tin gì đây, Phó Lăng Vân xoa xoa tay hỏi - "..Hả?"
Bùi Nhược Mộc cũng đang mất kiên nhẫn rồi, nếu không phải tâm ý của tên nhóc này với Hề Nhiễm quá mạnh mẽ, thì có lẽ hắn cũng không muốn đưa đứa nhỏ cho nhà đó nuôi, thượng bất chính hạ tắc loạn (ý là ở trên không tốt thì ở dưới cũng sẽ loạn), một tiểu thiếu gia đang ngoan ngoãn có khi bị nuôi thành một tên côn đồ mất.
"Ah, ba em không phải kêu em đến đây rồi thuận tiện đem bảng báo cáo số liệu của quý này mang về sao? Sao còn đứng đây hoài vậy?"
"Em mới hỏi Tiết Đông rồi, còn chưa đối chiếu số liệu xong"
"Còn đang đối chiếu vậy sao em không đi nhìn xem"
Phó Lăng Vân ngây thơ hỏi - "Em nhìn rồi cũng có hiểu đâu, đi nhìn làm gì?"
Bùi Nhược Mộc nhíu mày nói - "Không hiểu thì đi theo học"
Phó Lăng Vân một bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng nói - "Em học nhiều thứ rồi, không cần cái này cũng được"
Bùi Nhược Mộc liền đau đầu không thôi, vốn còn vì nghĩ đến Phó Chí Thành đã giúp đỡ hắn rất nhiều, nên muốn khuyên dạy một chút, nhưng không ngờ là người này cũng không hề sốt ruột mà vô tư nói như vậy. Bùi Nhược Mộc giờ đang suy nghĩ xem nên lịch sự đuổi tên này về thế nào đây, thì bỗng nghe được tiếng bước chân có chút khẩn trương của Tiết Đông.
Chuyện gì làm Tiết Đông vội vã như vậy.
Bùi Nhược Mộc liền lóe lên trong đầu một suy nghĩ, rồi không biết vì sao đột nhiên đứng lên, chỉ về phía cửa nói - "Đi ra ngoài"
Phó Lăng Vân bĩu môi đi ra ngoài, đi còn thiếu chút nữa đụng phải Tiết Đông, Tiết Đông cũng rất nhanh nói - "Cậu Phó, bảng báo cáo số liệu đã được đối chiếu xong, cậu có muốn xem qua không?"
"Tôi xem qua hả? Thôi không cần. Anh Bùi, em đi về đây"
Tỉ mỉ đóng cửa lại, Tiết Đông mới bước lên nói - "Ông chủ, đứa nhỏ kia, Hề Hòa đã tìm được rồi"
Bùi Nhược Mộc liền cảm thấy đau lòng - "Thế nào rồi, cậu ấy đang ở đâu?"
Tiết Đông đưa tài liệu qua - "3 năm trước, Hề Hòa được người làm thuê trong nhà là Trương Anh Kiệt đưa đi, vẫn luôn giấu trong khu phố Lão Hòe bên khu Đông, không nhiều người biết. Cũng may có một lão tài xế có chạy xe bên kia đã tìm được."
Lão Hòe phố.....
Bùi Nhược Mộc đã gặp ba của Hề Hòa vào 16 năm trước. Mà ở khu Đông, nơi đó có rất nhiều khu phố, khu nhà cũ nát, các tờ quảng cáo loang lỗ đầy tường, chó hoang cùng bãi rác cũng khắp nơi. Hắn còn nhớ năm đó lúc đến Hề gia, đã nhìn thấy một cặp sinh đôi, hai đứa nhỏ trắng nõn, tinh xảo như đôi búp bê, vừa ngoan lại vừa cao quý.
Vậy mà bây giờ lại phải lưu lạc đến chỗ đó. Bùi Nhược Mộc liền đau lòng không thôi.
"May mắn là tìm được, chứ một con tôm nhỏ như Trương Anh Kiệt cũng không biết có thể ngăn nổi bao nhiêu người phiền phức"
Bùi Nhược Mộc mím môi - "Chuẩn bị xe, hiện tại liền đi đón cậu ấy"
Tiết Đông liền hiểu, liền sắp xếp 3 giờ chiều nay. Hắn xoay người đi thông báo với tài xế.
Bùi Nhược Mộc thở dài một hơi, 3 năm, may mắn là mình trưởng thành cũng đủ nhanh, còn bắt kịp tốc độ trưởng thành của 2 đứa nhỏ này, vẫn còn có thể bảo vệ 2 chú cừu con này trước các tên Alpha thèm thuồng ngoài kia, cũng có thể xem như là trả được cái ơn năm xưa của ngài Hề.
Phó Lăng Vân tuy rằng chỉ nhỏ hơn Bùi Nhược Mộc có 2 tuổi nhưng hoàn toàn khác nhau, cũng có thể đại diện cho 2 phương pháp dạy dỗ khác nhau của bậc ba mẹ. Một là Bùi thúc thúc - rất ngoan, học hành giỏi giang, nghe lời người lớn, tương lai mới rộng mở. Còn một bên tương phản là Phó Lăng Vân - dù học hành có giỏi hay không cũng không sao, vẫn được cho tiền tiêu mỗi tháng.
Nhưng không may là 2 người lại đồng trang lứa, nên Phó Lăng Vân vẫn cảm thấy có chút không phục. Mà không phục thì không phục chứ không làm gì được. Một người là người luôn được gia đình che chở như hắn làm sao có thể bì lại người lập nghiệp từ tay trắng như Bùi Nhược Mộc được.
Nhưng mà hôm nay hắn đã nghe được cái thông tin gì đây, Phó Lăng Vân xoa xoa tay hỏi - "..Hả?"
Bùi Nhược Mộc cũng đang mất kiên nhẫn rồi, nếu không phải tâm ý của tên nhóc này với Hề Nhiễm quá mạnh mẽ, thì có lẽ hắn cũng không muốn đưa đứa nhỏ cho nhà đó nuôi, thượng bất chính hạ tắc loạn (ý là ở trên không tốt thì ở dưới cũng sẽ loạn), một tiểu thiếu gia đang ngoan ngoãn có khi bị nuôi thành một tên côn đồ mất.
"Ah, ba em không phải kêu em đến đây rồi thuận tiện đem bảng báo cáo số liệu của quý này mang về sao? Sao còn đứng đây hoài vậy?"
"Em mới hỏi Tiết Đông rồi, còn chưa đối chiếu số liệu xong"
"Còn đang đối chiếu vậy sao em không đi nhìn xem"
Phó Lăng Vân ngây thơ hỏi - "Em nhìn rồi cũng có hiểu đâu, đi nhìn làm gì?"
Bùi Nhược Mộc nhíu mày nói - "Không hiểu thì đi theo học"
Phó Lăng Vân một bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng nói - "Em học nhiều thứ rồi, không cần cái này cũng được"
Bùi Nhược Mộc liền đau đầu không thôi, vốn còn vì nghĩ đến Phó Chí Thành đã giúp đỡ hắn rất nhiều, nên muốn khuyên dạy một chút, nhưng không ngờ là người này cũng không hề sốt ruột mà vô tư nói như vậy. Bùi Nhược Mộc giờ đang suy nghĩ xem nên lịch sự đuổi tên này về thế nào đây, thì bỗng nghe được tiếng bước chân có chút khẩn trương của Tiết Đông.
Chuyện gì làm Tiết Đông vội vã như vậy.
Bùi Nhược Mộc liền lóe lên trong đầu một suy nghĩ, rồi không biết vì sao đột nhiên đứng lên, chỉ về phía cửa nói - "Đi ra ngoài"
Phó Lăng Vân bĩu môi đi ra ngoài, đi còn thiếu chút nữa đụng phải Tiết Đông, Tiết Đông cũng rất nhanh nói - "Cậu Phó, bảng báo cáo số liệu đã được đối chiếu xong, cậu có muốn xem qua không?"
"Tôi xem qua hả? Thôi không cần. Anh Bùi, em đi về đây"
Tỉ mỉ đóng cửa lại, Tiết Đông mới bước lên nói - "Ông chủ, đứa nhỏ kia, Hề Hòa đã tìm được rồi"
Bùi Nhược Mộc liền cảm thấy đau lòng - "Thế nào rồi, cậu ấy đang ở đâu?"
Tiết Đông đưa tài liệu qua - "3 năm trước, Hề Hòa được người làm thuê trong nhà là Trương Anh Kiệt đưa đi, vẫn luôn giấu trong khu phố Lão Hòe bên khu Đông, không nhiều người biết. Cũng may có một lão tài xế có chạy xe bên kia đã tìm được."
Lão Hòe phố.....
Bùi Nhược Mộc đã gặp ba của Hề Hòa vào 16 năm trước. Mà ở khu Đông, nơi đó có rất nhiều khu phố, khu nhà cũ nát, các tờ quảng cáo loang lỗ đầy tường, chó hoang cùng bãi rác cũng khắp nơi. Hắn còn nhớ năm đó lúc đến Hề gia, đã nhìn thấy một cặp sinh đôi, hai đứa nhỏ trắng nõn, tinh xảo như đôi búp bê, vừa ngoan lại vừa cao quý.
Vậy mà bây giờ lại phải lưu lạc đến chỗ đó. Bùi Nhược Mộc liền đau lòng không thôi.
"May mắn là tìm được, chứ một con tôm nhỏ như Trương Anh Kiệt cũng không biết có thể ngăn nổi bao nhiêu người phiền phức"
Bùi Nhược Mộc mím môi - "Chuẩn bị xe, hiện tại liền đi đón cậu ấy"
Tiết Đông liền hiểu, liền sắp xếp 3 giờ chiều nay. Hắn xoay người đi thông báo với tài xế.
Bùi Nhược Mộc thở dài một hơi, 3 năm, may mắn là mình trưởng thành cũng đủ nhanh, còn bắt kịp tốc độ trưởng thành của 2 đứa nhỏ này, vẫn còn có thể bảo vệ 2 chú cừu con này trước các tên Alpha thèm thuồng ngoài kia, cũng có thể xem như là trả được cái ơn năm xưa của ngài Hề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.