Chương 75
Hồ Bất Quy
29/12/2022
"Ầm"
Cửa phòng bị đá văng, ngoài cửa ập vào một luồn không khí sạch sẽ, trong khoảng khắc như giảm đi bớt mùi tin tức tố nồng nặc trong phòng. Hề Hòa như chú cá sắp chết ngợp được trở về nước, liều mạng mà hô hấp, cố giành lấy từng hơi không khí sạch sẽ, ánh mắt cậu vẫn ướt nhẹp vì đẫm nước mắt, cậu hít lấy hít để đến muốn ho khan, thân thể vẫn đang thoi thóp trên sàn, nhìn vô cùng đáng thương.(đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06)
Ngay lập tức có người đỡ cậu dậy, nhưng tai cậu vẫn ù ù không nghe được rõ âm thanh gì, nhưng cậu cảm nhận được bản thân đang được một lớp khăn mềm quấn lấy. Cậu nỗ lực tìm lại quyền khống chế thân thể, dần mở mắt ra được, cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy chung quanh có đến 7 -8 người, Alpha có, Beta cũng có, có người mặc quần áo an ninh, cũng có người mặc âu phục nhưng cậu không quen ai cả.
Những người đó vây quanh cậu, (đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06) Hề Hòa vừa có chút tỉnh táo nhưng đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, trong mắt chỉ thấy mấy người mặc âu phục vây quanh, bọn họ như đọc được ý muốn của cậu, dần tản ra để cậu có thể hít thở dễ hơn, cậu mơ hồ thấy một người đang nói chuyện điện thoại, sau đó cậu được bế lên và mang đến phòng bên cạnh.
Rốt cuộc, người dẫn đi hết, chỉ còn lại một bà cô Omega khoảng 40 - 50 tuổi, dì ấy lấy khăn ấm lau hai má cũng tay chân cậu, những vị trí bị đụng chạm được lau qua làm cậu cảm giác đỡ hơn một chút.
Cậu nằm thêm một lúc nữa, cảm giác khó chịu mới bớt một tý, lần này cậu phải tiếp xúc tin tức tố Alpha quá nhiều, quá nồng. Vì tuổi thơ mà tuyến sinh dục của cậu phát triển không thuần thục lắm, nên hiện tại cậu hoàn toàn không có cách nào chống cự với tin tức tố của Alpha.
Bà cô thấy cậu tỉnh, liền hỏi - "Con thấy sao rồi? Muốn uống nước không?"
Hề Hòa gật gật đầu, sau đó ngậm lấy ống hút, hút từng ngụm nước, cảm giác rát cổ họng lúc nãy mới bớt đi, cậu nghi hoặc dùng ánh mắt mà hỏi bà cô.
Bà cô giải thích - "Dì là nhân viên ở đây, rất xin lỗi con, xin lỗi con vì ở đây mà gặp chuyện này. Ngài Bùi đã gọi đến Giám đốc của khách sạn, an ninh khách sạn đã đưa kẻ kia đến đồn khách sạn, còn ngài Bùi thì đang trên đường đến đây"
Trong điện thoại, cuộc gọi video vẫn còn đang mở, đã hơn 1 tiếng rồi, Hề Hòa lúc này mới nhớ rằng trước đó khi vừa về phòng cậu đã gửi lời mời video call với Bùi Nhược Mộc, nhờ vậy mà đã cứu cậu một mạng.
Gương mặt sốt ruột của Bùi Nhược Mộc xuất hiện, âm thanh khàn khàn nói - "Hề Hòa, bảo bối, đừng sợ, chú qua đó ngay bây giờ, máy bay sắp cất cánh rồi, chú phải cúp máy, bé ngoan chờ chú một chút nhé, được không?"
Hề Hòa vốn vẫn đang ổn, không biết sao khi thấy Bùi Nhược Mộc, bao nhiêu oan ức, sợ hãi liền trỗi dậy, liền bắt đầu chảy nước mắt, (đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06) giọt lớn giọt nhỏ thi nhau tuôn ra.
Cậu mơ hồ gọi một tiếng "Chú", nâng tay lên lau nước mắt làm Bùi Nhược Mộc vô cùng đau lòng, hận không thể lập tức đến bên cậu, thế nhưng máy bay sắp cất cánh, Bùi Nhược Mộc đành dỗ cậu một tiếng "Ngoang" trước khi tắt video call,
Hề Hòa ngơ ngác nhìn video call bị ngắt, liền nằm xuống, cậu vì tiêu hao quá nhiều năng lượng nên đặc biệt thấy mệt mỏi, cuối cùng cũng thiếp đi.
Một giấc ngủ này trải qua mơ màng, tuy rằng thân để mệt mỏi đến cực điểm nhưng tinh thần của cậu vẫn còn tỉnh táo nên hơi khó đi vào cất ngủ, mãi chi đến khi nghe được tiếng nói chuyện, cậu mới tỉnh lại.
Lúc này bà cô lúc nãy đã đi rồi, chỉ còn lại Trần Thần ngồi đó. Bùi Nhược Mộc vừa tiến vào, y nhanh chóng đứng dậy từ sô pha, thấp giọng nói "Xin lỗi"
Trần Thần nói giọng hơi khán, ảo não cúi đầu - "Là con chăm sóc cậu ấy không tốt....Con không nên ham chơi...."
Nếu như không phải Hề Hòa vô tình gọi điện thoại thì chắc không ai biết được sự tình đáng sợ này, cũng như không thể ngờ đến được hậu quả sẽ thế nào.
Bùi Nhược Mộc sắc mặt lúc này vô cùng khó chịu, hắn vội đến nhìn Hề Hòa, thế nhưng trong thang máy vẫn không nhịn được mà mắng hai người dẫn đoàn, người phụ trách cũng như giám đốc khách sạn một trận. Nói đến giám đốc khách sạn cũng có hơi vô tội, tuy nhiên khách sạn này bên trong thang máy không có camera, thành ra người để ý sẽ có nhiều cơ hội để làm việc xấu, mà không may nữa là, khách sạn này có mối quan hệ công việc với công ty của Bùi Nhược Mộc. Bùi Nhược Mộc lúc này đang rất nóng nhưng không thể tự dưng chạy đến đốn cảnh sát mà lôi tên kia ra đánh một trận được, vì vậy đành trút giận lên những người này.
"Từ lúc tôi gọi điện đến cho các người, thì mất bao lâu các người mới đến? Tốt nhất là cho tôi một lời giải thích, Omega của tôi ngoài trừ tin tức tốt của tôi, còn lại đều vô cùng bài xích. Các người phải đem việc này làm rõ hết một lần cho tôi" - Hắn đứng ngay cửa, lạnh lùng nhìn qua tất cả mọi người - "Còn nữa, chuẩn bị cho tốt đi, lần này tôi sẽ truy đến cùng"
Người phụ trách chảy mồ hôi ròng ròng, chuyện này thật sự là ảnh hưởng rất nhiều đến danh dự của công ty, nhất là công ty lữ hành. Nếu người bình thường còn có cơ hội ém mọi chuyện xuống, tuy nhiên lần này là Bùi Nhược Mộc, sợ rằng không thể giải quyết êm đẹp được. Thế nên người phụ trách muốn chạy theo, vừa muốn mở miệng đã bị chặn lại: "Cách xa ra một chút, đừng để dọa sợ em ấy"
Mấy người này không thể làm gì nữa, chỉ biết đứng ngoài canh cửa mà thôi. Lúc này, ngoài thang máy "ting" một tiếng, Tiết Đông bước ra, Tiết Đông vừa từ đồn cảnh sát về đây, cô liếc nhìn qua những người đang đứng đây
Cửa phòng bị đá văng, ngoài cửa ập vào một luồn không khí sạch sẽ, trong khoảng khắc như giảm đi bớt mùi tin tức tố nồng nặc trong phòng. Hề Hòa như chú cá sắp chết ngợp được trở về nước, liều mạng mà hô hấp, cố giành lấy từng hơi không khí sạch sẽ, ánh mắt cậu vẫn ướt nhẹp vì đẫm nước mắt, cậu hít lấy hít để đến muốn ho khan, thân thể vẫn đang thoi thóp trên sàn, nhìn vô cùng đáng thương.(đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06)
Ngay lập tức có người đỡ cậu dậy, nhưng tai cậu vẫn ù ù không nghe được rõ âm thanh gì, nhưng cậu cảm nhận được bản thân đang được một lớp khăn mềm quấn lấy. Cậu nỗ lực tìm lại quyền khống chế thân thể, dần mở mắt ra được, cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy chung quanh có đến 7 -8 người, Alpha có, Beta cũng có, có người mặc quần áo an ninh, cũng có người mặc âu phục nhưng cậu không quen ai cả.
Những người đó vây quanh cậu, (đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06) Hề Hòa vừa có chút tỉnh táo nhưng đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, trong mắt chỉ thấy mấy người mặc âu phục vây quanh, bọn họ như đọc được ý muốn của cậu, dần tản ra để cậu có thể hít thở dễ hơn, cậu mơ hồ thấy một người đang nói chuyện điện thoại, sau đó cậu được bế lên và mang đến phòng bên cạnh.
Rốt cuộc, người dẫn đi hết, chỉ còn lại một bà cô Omega khoảng 40 - 50 tuổi, dì ấy lấy khăn ấm lau hai má cũng tay chân cậu, những vị trí bị đụng chạm được lau qua làm cậu cảm giác đỡ hơn một chút.
Cậu nằm thêm một lúc nữa, cảm giác khó chịu mới bớt một tý, lần này cậu phải tiếp xúc tin tức tố Alpha quá nhiều, quá nồng. Vì tuổi thơ mà tuyến sinh dục của cậu phát triển không thuần thục lắm, nên hiện tại cậu hoàn toàn không có cách nào chống cự với tin tức tố của Alpha.
Bà cô thấy cậu tỉnh, liền hỏi - "Con thấy sao rồi? Muốn uống nước không?"
Hề Hòa gật gật đầu, sau đó ngậm lấy ống hút, hút từng ngụm nước, cảm giác rát cổ họng lúc nãy mới bớt đi, cậu nghi hoặc dùng ánh mắt mà hỏi bà cô.
Bà cô giải thích - "Dì là nhân viên ở đây, rất xin lỗi con, xin lỗi con vì ở đây mà gặp chuyện này. Ngài Bùi đã gọi đến Giám đốc của khách sạn, an ninh khách sạn đã đưa kẻ kia đến đồn khách sạn, còn ngài Bùi thì đang trên đường đến đây"
Trong điện thoại, cuộc gọi video vẫn còn đang mở, đã hơn 1 tiếng rồi, Hề Hòa lúc này mới nhớ rằng trước đó khi vừa về phòng cậu đã gửi lời mời video call với Bùi Nhược Mộc, nhờ vậy mà đã cứu cậu một mạng.
Gương mặt sốt ruột của Bùi Nhược Mộc xuất hiện, âm thanh khàn khàn nói - "Hề Hòa, bảo bối, đừng sợ, chú qua đó ngay bây giờ, máy bay sắp cất cánh rồi, chú phải cúp máy, bé ngoan chờ chú một chút nhé, được không?"
Hề Hòa vốn vẫn đang ổn, không biết sao khi thấy Bùi Nhược Mộc, bao nhiêu oan ức, sợ hãi liền trỗi dậy, liền bắt đầu chảy nước mắt, (đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06) giọt lớn giọt nhỏ thi nhau tuôn ra.
Cậu mơ hồ gọi một tiếng "Chú", nâng tay lên lau nước mắt làm Bùi Nhược Mộc vô cùng đau lòng, hận không thể lập tức đến bên cậu, thế nhưng máy bay sắp cất cánh, Bùi Nhược Mộc đành dỗ cậu một tiếng "Ngoang" trước khi tắt video call,
Hề Hòa ngơ ngác nhìn video call bị ngắt, liền nằm xuống, cậu vì tiêu hao quá nhiều năng lượng nên đặc biệt thấy mệt mỏi, cuối cùng cũng thiếp đi.
Một giấc ngủ này trải qua mơ màng, tuy rằng thân để mệt mỏi đến cực điểm nhưng tinh thần của cậu vẫn còn tỉnh táo nên hơi khó đi vào cất ngủ, mãi chi đến khi nghe được tiếng nói chuyện, cậu mới tỉnh lại.
Lúc này bà cô lúc nãy đã đi rồi, chỉ còn lại Trần Thần ngồi đó. Bùi Nhược Mộc vừa tiến vào, y nhanh chóng đứng dậy từ sô pha, thấp giọng nói "Xin lỗi"
Trần Thần nói giọng hơi khán, ảo não cúi đầu - "Là con chăm sóc cậu ấy không tốt....Con không nên ham chơi...."
Nếu như không phải Hề Hòa vô tình gọi điện thoại thì chắc không ai biết được sự tình đáng sợ này, cũng như không thể ngờ đến được hậu quả sẽ thế nào.
Bùi Nhược Mộc sắc mặt lúc này vô cùng khó chịu, hắn vội đến nhìn Hề Hòa, thế nhưng trong thang máy vẫn không nhịn được mà mắng hai người dẫn đoàn, người phụ trách cũng như giám đốc khách sạn một trận. Nói đến giám đốc khách sạn cũng có hơi vô tội, tuy nhiên khách sạn này bên trong thang máy không có camera, thành ra người để ý sẽ có nhiều cơ hội để làm việc xấu, mà không may nữa là, khách sạn này có mối quan hệ công việc với công ty của Bùi Nhược Mộc. Bùi Nhược Mộc lúc này đang rất nóng nhưng không thể tự dưng chạy đến đốn cảnh sát mà lôi tên kia ra đánh một trận được, vì vậy đành trút giận lên những người này.
"Từ lúc tôi gọi điện đến cho các người, thì mất bao lâu các người mới đến? Tốt nhất là cho tôi một lời giải thích, Omega của tôi ngoài trừ tin tức tốt của tôi, còn lại đều vô cùng bài xích. Các người phải đem việc này làm rõ hết một lần cho tôi" - Hắn đứng ngay cửa, lạnh lùng nhìn qua tất cả mọi người - "Còn nữa, chuẩn bị cho tốt đi, lần này tôi sẽ truy đến cùng"
Người phụ trách chảy mồ hôi ròng ròng, chuyện này thật sự là ảnh hưởng rất nhiều đến danh dự của công ty, nhất là công ty lữ hành. Nếu người bình thường còn có cơ hội ém mọi chuyện xuống, tuy nhiên lần này là Bùi Nhược Mộc, sợ rằng không thể giải quyết êm đẹp được. Thế nên người phụ trách muốn chạy theo, vừa muốn mở miệng đã bị chặn lại: "Cách xa ra một chút, đừng để dọa sợ em ấy"
Mấy người này không thể làm gì nữa, chỉ biết đứng ngoài canh cửa mà thôi. Lúc này, ngoài thang máy "ting" một tiếng, Tiết Đông bước ra, Tiết Đông vừa từ đồn cảnh sát về đây, cô liếc nhìn qua những người đang đứng đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.