Chương 17
Ánh Dương Chân Trời
05/08/2024
Đúng như dự đoán, chỉ ngâm người
trong nước lạnh một lúc thôi đã khiến cậu bị cảm ba ngày. Đến khi khỏi
hắn, nếu giữ ấm không cẩn thận sẽ tái phát ho.
Cậu nhìn đống thuốc mình đã uống trong lúc bị bệnh, chán nản chuẩn bị đồ lên trường. Đã mấy hôm không đi học, rất nhiều thứ cậu phải tăng cường học thêm.
Sau một buổi sáng vùi đầu làm được một nửa số bài tập bị tồn dư mấy ngày nay, bụng cậu réo rắt kêu đói không ngừng. Cậu mò đến căn tin đông đúc, chen chúc xong mãi mới tìm được chỗ ngồi.
Tống Hạo Kình bị đóng băng hết thẻ ngân hàng, đến một xu cũng không có trong túi, nhưng anh trai hắn còn chừa cho hắn đường sống, đưa thẻ cơm căn tin cho hắn ăn cả năm. Một người anh tuyệt vời!
Không có tiền ra ngoài nhà hàng, cũng không muốn để kẻ khác mời cơm, hắn đen mặt đến căn tin xếp hàng, phải thường xuyên nuốt thứ thức ăn mình không thích.
Căn tin trường buổi trưa rất đông, cứ lúc nào hắn vừa chạm mông vào ghế thì tứ phía một đống kẻ bu quanh. Người này xin số, người kia hẹn đi chơi, kẻ này đưa thư tỏ tình, kẻ kia tặng hắn chai nước. Hắn cau mày, gắt lên chửi hết một loạt mấy thể loại này mới thôi ngừng làm trò.
Sau khi có thể yên ổn ngồi ăn, hắn vẫn không bỏ được cơn tức. Nếu không bị khóa thẻ, sao hắn phải ngồi đây hứng chịu cái việc này cơ chứ.
Vừa cho một miếng thịt vào miệng, sau lưng đột nhiên bị người đập phải.
"Hạo Kình, chiều khoa chúng ta với khoa thiết kế có trận bóng rổ, mày muốn tham gia không?"
"Không đi."
Rất tốn thời gian và tốn sức, thời gian đó hắn ở nhà ngủ cho khoẻ.
Vương Tuấn, bạn học từ thời cao trung với hắn có thể nói là thân thiết. Nhà họ Vương với nhà hắn cũng có chút giao tình mấy năm. Vương Tuấn nghe hắn từ chối không thèm suy nghĩ vậy thì lấy làm tiếc.
"Không đi thật à. Nghe nói khoa bên nào thắng sẽ phải đãi khoa bên kia một chầu đấy. Với tài năng chơi của mày thì bên chúng ta sẽ có cơ hội thắng hơn."
Nghe vậy Tống Hạo Kình lại có chút cân nhắc. Dù sao thì cũng đang chán, làm thử một trận rồi đi nhậu nhẹt là đúng bài rồi.
"Được rồi, tao sẽ suy nghĩ."
Hắn nói vậy thì chắc đến 80% sẽ tham gia, Vương Tuấn hiểu người bạn này. Cậu ta có được câu trả lời vẫn chưa rời đi ngay, ngồi ở đấy tự nhiên phát hiện được một thứ.
"Hạo Kình, đàn anh Dư bên khoa thiết kế kìa, nghe nói chiều nay cũng tham gia thi đấu."
Tống Hạo Kình đưa ánh mắt nhìn theo hướng Vương Tuấn chỉ, ngoài thấy đàn anh Dư gì đó ra còn có cả Tống Diệu ngồi bên cạnh anh ta. Cậu lúc ăn vẫn đeo khăn quàng kín mít cổ, khi cho cơm đầy miệng nhai thì hai má phồng như cái bánh bao.
Tống Diệu vẫn rất ít nói khi đối đáp với Dư Ân, nhưng sắc mặt vô cùng tốt, hỏi cái nào đều lập tức trả lời luôn. Hai người họ còn ngồi rất gần với nhau không giữ khoảng cách, trong khi cái bàn đấy vẫn thừa đầy chỗ.
Tống Hạo Kình chỉ nhìn thoáng qua cho biết, khi thấy Tống Diệu thì có sững lại chút nhưng không để ý nhiều, tiếp tục tập trung ăn rồi tìm đại chỗ nào nghỉ trưa.
Buổi chiều cả hai đội bóng rổ đại diện cho khoa thiết kế kiến trúc và khoa kinh tế giao đấu. Trên khán đài xung quanh sân đã chật ních người cổ vũ và ở một góc nào đó Kỷ Diệu cũng có mặt.
Trưa nay cậu gặp Dư Ân học trưởng, được anh ấy cho vài cuốn sách về kiến trúc xây dựng nên vô cùng vui vẻ mà đã đồng ý chiều nay ra xem. Tuy cậu không thích tham gia những hoạt động này, nhưng đã nhận lời thì không thể thất hứa.
Trận so tài đã rất nhanh bắt đầu trong tiếng hò reo cuồng nhiệt, và cái tên cậu nghe thấy nhiều nhất là Tống Hạo Kình, họ hét đến mức thủng màng nhĩ cậu tới nơi. Cậu hoài nghi, rồi chợt nhận ra mình sang bên chỗ của khoa kinh tế ngồi rồi, thảo nào không có ai nhắc tên người bên khoa cậu.
Tuy vị trí của cậu ở trong góc nhưng từ đây thấy rất rõ từng phần sân hai bên. Những bàn thắng đều được ghi rất nhanh, cân tài cân sức nên lợi thế win thuộc về cả hai.
Bên khoa thiết kế học trưởng Dư chơi trội hơn hẳn, còn bên khoa kinh tế thì rõ ràng ánh hào quang thuộc về Tống Hạo Kình. Hắn vừa đẹp trai, vừa học giỏi, chơi thể thao cũng tốt, quan trọng còn là nhị thiếu gia Tống gia. Là con người hội tụ đủ những thứ khiến kẻ khác nhìn vào si mê, ghen ghét.
Các omega cả nam cả nữ trên khán đài đã ngây ngất vì hắn quên lối thoát, alpha nữ thì trông tốt hơn họ, vẫn mê đó nhưng chưa la hét chói tai. Cậu ngồi đó bị mấy mùi pheromone của bọn họ xộc vào mũi do phấn khích quá độ, cố gắng cau mày chịu đựng đến khi hết ba màn có ý định rời đi.
Nhưng vừa đứng lên, có người bê một thùng nước lớn đứng trước mặt cậu, sắc mặt hơi mất tự nhiên.
"Bạn học, giúp tôi phát chỗ nước này cho mấy người chơi được không? Tôi đau bụng quá, muốn tìm vệ sinh giải quyết."
Giọng điệu vô cùng khẩn thiết làm cậu khó mà từ chối, cậu ập ờ một tiếng, người đó cho là cậu đã nhận thì đưa vào tay cậu thùng đựng đầy chai nước. Một giây là đi mất hút.
Kỷ Diệu nhìn thùng nước, bất đắc dĩ bê xuống chỗ nghỉ ngơi của mấy người Tống Hạo Kình.
Bọn họ vừa đấu xong ba ván đấu và tỉ số đang là 2:1 nghiêng về khoa thiết kế, ván tiếp theo sẽ quyết định thắng hay hoà. Họ được cho nghỉ trước hiệp cuối 10 phút, các cầu thủ đang hoang mang người đưa nước đâu thì có người mang đến luôn.
Các anh em trong đội nhanh chóng lấy nước uống, Tống Hạo Kình ngồi ở ghế lau mồ hôi. Một chai nước được giơ ra trước mắt hắn, chai nước không lạnh nhưng đầu ngón tay của người cầm lại hơi tím tái vì lạnh. Hắn ngẩng đầu lên, chạm mắt với cậu.
Tống Hạo Kình cứ nhìn cậu mà không cầm, cậu không kiên nhẫn mở miệng: "Cầm nhanh đi."
Đối phương nghe xong mới đưa tay ra lấy, ngón tay ấm nóng vì hoạt động nhiều như vô tình chạm vào ngón tay lạnh lẽo của cậu.
"Tay anh lạnh quá."
"Cái gì?"_Cậu không nghe rõ hắn nói gì vì bên cạnh quá mức ồn ào.
"Không có gì."
Hắn chỉ là buột miệng nói, không muốn tiếp tục thêm nên mở chai nước uống cạn một nửa. Kỷ Diệu phát xong cho từng người trong đội, thấy ai cũng nhận được rồi thì quay đi về chỗ ban đầu. Phía sau, Tống Hạo Kình hơi lơ đãng nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu.
Cậu nhìn đống thuốc mình đã uống trong lúc bị bệnh, chán nản chuẩn bị đồ lên trường. Đã mấy hôm không đi học, rất nhiều thứ cậu phải tăng cường học thêm.
Sau một buổi sáng vùi đầu làm được một nửa số bài tập bị tồn dư mấy ngày nay, bụng cậu réo rắt kêu đói không ngừng. Cậu mò đến căn tin đông đúc, chen chúc xong mãi mới tìm được chỗ ngồi.
Tống Hạo Kình bị đóng băng hết thẻ ngân hàng, đến một xu cũng không có trong túi, nhưng anh trai hắn còn chừa cho hắn đường sống, đưa thẻ cơm căn tin cho hắn ăn cả năm. Một người anh tuyệt vời!
Không có tiền ra ngoài nhà hàng, cũng không muốn để kẻ khác mời cơm, hắn đen mặt đến căn tin xếp hàng, phải thường xuyên nuốt thứ thức ăn mình không thích.
Căn tin trường buổi trưa rất đông, cứ lúc nào hắn vừa chạm mông vào ghế thì tứ phía một đống kẻ bu quanh. Người này xin số, người kia hẹn đi chơi, kẻ này đưa thư tỏ tình, kẻ kia tặng hắn chai nước. Hắn cau mày, gắt lên chửi hết một loạt mấy thể loại này mới thôi ngừng làm trò.
Sau khi có thể yên ổn ngồi ăn, hắn vẫn không bỏ được cơn tức. Nếu không bị khóa thẻ, sao hắn phải ngồi đây hứng chịu cái việc này cơ chứ.
Vừa cho một miếng thịt vào miệng, sau lưng đột nhiên bị người đập phải.
"Hạo Kình, chiều khoa chúng ta với khoa thiết kế có trận bóng rổ, mày muốn tham gia không?"
"Không đi."
Rất tốn thời gian và tốn sức, thời gian đó hắn ở nhà ngủ cho khoẻ.
Vương Tuấn, bạn học từ thời cao trung với hắn có thể nói là thân thiết. Nhà họ Vương với nhà hắn cũng có chút giao tình mấy năm. Vương Tuấn nghe hắn từ chối không thèm suy nghĩ vậy thì lấy làm tiếc.
"Không đi thật à. Nghe nói khoa bên nào thắng sẽ phải đãi khoa bên kia một chầu đấy. Với tài năng chơi của mày thì bên chúng ta sẽ có cơ hội thắng hơn."
Nghe vậy Tống Hạo Kình lại có chút cân nhắc. Dù sao thì cũng đang chán, làm thử một trận rồi đi nhậu nhẹt là đúng bài rồi.
"Được rồi, tao sẽ suy nghĩ."
Hắn nói vậy thì chắc đến 80% sẽ tham gia, Vương Tuấn hiểu người bạn này. Cậu ta có được câu trả lời vẫn chưa rời đi ngay, ngồi ở đấy tự nhiên phát hiện được một thứ.
"Hạo Kình, đàn anh Dư bên khoa thiết kế kìa, nghe nói chiều nay cũng tham gia thi đấu."
Tống Hạo Kình đưa ánh mắt nhìn theo hướng Vương Tuấn chỉ, ngoài thấy đàn anh Dư gì đó ra còn có cả Tống Diệu ngồi bên cạnh anh ta. Cậu lúc ăn vẫn đeo khăn quàng kín mít cổ, khi cho cơm đầy miệng nhai thì hai má phồng như cái bánh bao.
Tống Diệu vẫn rất ít nói khi đối đáp với Dư Ân, nhưng sắc mặt vô cùng tốt, hỏi cái nào đều lập tức trả lời luôn. Hai người họ còn ngồi rất gần với nhau không giữ khoảng cách, trong khi cái bàn đấy vẫn thừa đầy chỗ.
Tống Hạo Kình chỉ nhìn thoáng qua cho biết, khi thấy Tống Diệu thì có sững lại chút nhưng không để ý nhiều, tiếp tục tập trung ăn rồi tìm đại chỗ nào nghỉ trưa.
Buổi chiều cả hai đội bóng rổ đại diện cho khoa thiết kế kiến trúc và khoa kinh tế giao đấu. Trên khán đài xung quanh sân đã chật ních người cổ vũ và ở một góc nào đó Kỷ Diệu cũng có mặt.
Trưa nay cậu gặp Dư Ân học trưởng, được anh ấy cho vài cuốn sách về kiến trúc xây dựng nên vô cùng vui vẻ mà đã đồng ý chiều nay ra xem. Tuy cậu không thích tham gia những hoạt động này, nhưng đã nhận lời thì không thể thất hứa.
Trận so tài đã rất nhanh bắt đầu trong tiếng hò reo cuồng nhiệt, và cái tên cậu nghe thấy nhiều nhất là Tống Hạo Kình, họ hét đến mức thủng màng nhĩ cậu tới nơi. Cậu hoài nghi, rồi chợt nhận ra mình sang bên chỗ của khoa kinh tế ngồi rồi, thảo nào không có ai nhắc tên người bên khoa cậu.
Tuy vị trí của cậu ở trong góc nhưng từ đây thấy rất rõ từng phần sân hai bên. Những bàn thắng đều được ghi rất nhanh, cân tài cân sức nên lợi thế win thuộc về cả hai.
Bên khoa thiết kế học trưởng Dư chơi trội hơn hẳn, còn bên khoa kinh tế thì rõ ràng ánh hào quang thuộc về Tống Hạo Kình. Hắn vừa đẹp trai, vừa học giỏi, chơi thể thao cũng tốt, quan trọng còn là nhị thiếu gia Tống gia. Là con người hội tụ đủ những thứ khiến kẻ khác nhìn vào si mê, ghen ghét.
Các omega cả nam cả nữ trên khán đài đã ngây ngất vì hắn quên lối thoát, alpha nữ thì trông tốt hơn họ, vẫn mê đó nhưng chưa la hét chói tai. Cậu ngồi đó bị mấy mùi pheromone của bọn họ xộc vào mũi do phấn khích quá độ, cố gắng cau mày chịu đựng đến khi hết ba màn có ý định rời đi.
Nhưng vừa đứng lên, có người bê một thùng nước lớn đứng trước mặt cậu, sắc mặt hơi mất tự nhiên.
"Bạn học, giúp tôi phát chỗ nước này cho mấy người chơi được không? Tôi đau bụng quá, muốn tìm vệ sinh giải quyết."
Giọng điệu vô cùng khẩn thiết làm cậu khó mà từ chối, cậu ập ờ một tiếng, người đó cho là cậu đã nhận thì đưa vào tay cậu thùng đựng đầy chai nước. Một giây là đi mất hút.
Kỷ Diệu nhìn thùng nước, bất đắc dĩ bê xuống chỗ nghỉ ngơi của mấy người Tống Hạo Kình.
Bọn họ vừa đấu xong ba ván đấu và tỉ số đang là 2:1 nghiêng về khoa thiết kế, ván tiếp theo sẽ quyết định thắng hay hoà. Họ được cho nghỉ trước hiệp cuối 10 phút, các cầu thủ đang hoang mang người đưa nước đâu thì có người mang đến luôn.
Các anh em trong đội nhanh chóng lấy nước uống, Tống Hạo Kình ngồi ở ghế lau mồ hôi. Một chai nước được giơ ra trước mắt hắn, chai nước không lạnh nhưng đầu ngón tay của người cầm lại hơi tím tái vì lạnh. Hắn ngẩng đầu lên, chạm mắt với cậu.
Tống Hạo Kình cứ nhìn cậu mà không cầm, cậu không kiên nhẫn mở miệng: "Cầm nhanh đi."
Đối phương nghe xong mới đưa tay ra lấy, ngón tay ấm nóng vì hoạt động nhiều như vô tình chạm vào ngón tay lạnh lẽo của cậu.
"Tay anh lạnh quá."
"Cái gì?"_Cậu không nghe rõ hắn nói gì vì bên cạnh quá mức ồn ào.
"Không có gì."
Hắn chỉ là buột miệng nói, không muốn tiếp tục thêm nên mở chai nước uống cạn một nửa. Kỷ Diệu phát xong cho từng người trong đội, thấy ai cũng nhận được rồi thì quay đi về chỗ ban đầu. Phía sau, Tống Hạo Kình hơi lơ đãng nhìn bóng lưng nhỏ bé của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.