Chương 30
Ánh Dương Chân Trời
07/08/2024
Biệt thự nơi đây ở trên quả đồi bằng phẳng, xung quanh có sân rộng đủ để được chục dàn siêu xe. Những người quen của Tống Hạo Kình đã có mặt đầy đủ hết ở đây, Kỷ Diệu đa số nhận ra bọn họ, họ cũng nhận ra cậu.
Thân phận đứa con ngoài giá thú của Tống Diệu không một ai biết cả, trừ người trong Tống gia. Suốt những năm tháng bất hạnh của cậu đều là ở trong vỏ bọc người hầu beta cam chịu bên cạnh nhị thiếu Tống gia.
Kỷ Diệu chính là kẻ dư thừa trong căn nhà đó.
Những người đó khi thấy sự xuất hiện của Tống Hạo Kình thì vui vẻ đến khoác vai cười nói rôm rả, cậu tự giác lùi sang một bên, cố gắng hạ cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất.
Uông Đạt lên án đầu tiên: "Hạo Kinh, mày đến muộn, tí nữa phải chịu phạt."
"Được, tí nữa theo chúng mày."
Tần Thiên huých nhẹ vai hắn: "Vừa tậu xe mới à, trông được đấy."
Ánh mắt của mọi người lần lượt đổ dồn về phía con xe đỗ phía dưới, trông lớp sơn bên ngoài thôi cũng không đùa được đâu. Bọn họ đa số đều cùng tuổi nhau, đều là công tử ăn chơi trác táng nên đam mê xe là điều bình thường.
Chủ đề ban đầu vốn là việc Tống Hạo Kình đến muộn giờ chuyển qua xe cộ, hình như tối đến họ còn muốn làm một trận đua xe ở quả đồi này. Lúc nãy đi lên đến đây, Kỷ Diệu cũng quan sát thấy con đường lên đây được thiết kế như một đường đua, ước chừng dài 8 km.
Trong số những người ở đây cậu nhạy bén nhận ra có người đang quan sát mình, một cái nhìn sắc bén. Cậu bình tĩnh nhìn qua trực diện với ánh mắt không thiện ý của đối phương, là Tần Kiều.
Có người đến đưa chìa khóa phòng cho bọn họ, hầu hết ở đây ai cũng có đôi có cặp nên hai người một phòng.
Vốn dĩ Tần Kiều tưởng Tống Hạo Kình đi một mình nên nằng nặc đòi đi theo anh trai, tuy vậy cô ta không ngờ
Tống Hạo Kình lại đi cùng một tên beta.
Không chỉ thế còn đưa chìa khóa phòng cho cậu ta, rõ ràng họ định ở chung phòng với nhau. Tần Kiều nhíu mày nhận lấy chìa khóa từ người bên cạnh, cô ta phải một mình một phòng.
Tống Hạo Kình cùng những anh em khác khoác vai nhau ra ngoài xem xét xung quanh tìm thứ thú vị. Trong phòng còn lại 2 omega nam, 3 omega nữ và Kỷ Diệu. Cậu thì không có vấn đề gì, nhưng Tần Kiều dường như dồn nén rất nhiều điều muốn nói với cậu.
Khi cậu chuẩn bị đi lên phòng thì Tần Kiều đã chặn cậu lại. Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu, gương mặt được trang điểm tinh tế tô điểm thêm dáng vẻ đầy bụng nghi ngờ.
"Ngươi thật sự chỉ là một beta?"
Đây là lần đầu tiên Kỷ Diệu và Tần Kiều trực tiếp đối mặt với nhau, những lần trước không phải phớt lờ thì cũng là vô tình nghe được cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ với Tống Hạo Kình. Cậu phiền chán nhìn cô ta, không muốn mở miệng nói chuyện một chút nào. Nợ phong lưu của Tống Hạo Kình sau cùng cũng đổ nồi lên đầu cậu.
"Nói đi, ngươi thật sự chỉ là một beta thôi sao?"
"Vậy cô mong tôi thành gì?"
Cậu lạnh nhạt trả lời lại. Đối phương bị hỏi ngược thì sắc mặt càng thêm vặn vẹo hơn, cảm giác kì quái không tránh khỏi.
"Ta luôn thắc mắc... ngươi là gì của Tống Hạo Kình?"
Cậu mỉm cười: "Đi mà hỏi cậu ta."
Nói xong chẳng thèm tiếp tục để ý nữa, cậu bỏ đi trước lên tầng, mặc kệ Tần Kiều cứ luôn dùng ánh mắt sắc bén đâm sau lưng mình.
Sau khi vào được phòng, cậu để túi đồ lên ghế rồi tìm giường nằm xuống. Những ngày gần đây cậu thấy trong người luôn uể oải, chóng mặt, cảm giác thèm ngủ cũng nhiều hơn thường ngày. Khi vừa đặt người lên chăn đệm mềm mại, cậu bất giác thiếp đi dù trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ về những câu hỏi vừa rồi của Tần Kiều.
Liệu cô ta đã biết được những chuyện gì? Đã biết được đến đâu rồi...
Cậu cứ ngủ như vậy cho đến tận khi nghe thấy tiếng gọi cửa không ngừng của Tống Hạo Kình. Cậu mệt mỏi tỉnh giấc, liếc mắt nhìn qua đồng hồ thì thấy đã là hai giờ chiều rồi.
Tiếng gõ cửa thúc giục vẫn vang lên không có hồi kết, cậu nhanh chóng mở cửa cho đối phương. Vừa nhìn thấy cậu lề mề mãi mới ra mở cửa được, sắc mặt của hắn không tốt chút nào.
"Anh làm gì trong phòng mà ra lâu thế?"
"Tôi ngủ quên mất."
Cậu phát hiện đến cả khăn len trên cổ mình còn chưa cởi thì tiện tay bỏ ra. Tống Hạo Kình cũng không hẳn muốn đôi co gì với cậu, hiện tại tâm trạng hắn rất tốt nên không có hơi gây sự. Chỉ là không ngờ hắn vừa hòa hoãn một chút thì khi đến gần Kỷ Diệu lại biến sắc.
Hắn sấn tới dồn cậu vào phòng đóng cửa lại: "Sao trên người anh lại có mùi khác lạ? Mùi nồng như vậy là cố tình khiêu khích tôi à."
Cậu thấy hắn vô cớ tức giận thì phản xạ không kịp lùi lại, nghe hắn nói vậy thì theo bản năng khịt mũi ngửi ngửi, đúng là trên người cậu có mùi khác thật, hắn có khi hiếu nhầm cậu tiếp xúc với alpha khác.
"Tôi dùng nước hoa."
Hắn cau mày: "'Sao phải dùng?"
Cậu lạnh lùng nhìn hắn, cho rằng đối phương biết thừa còn hỏi: "Để che giấu pheromone của tôi và cậu."
Tống Hạo Kình cúi xuống ngửi mùi ở cần cổ cậu, thật sự nơi đó mùi của hai người hầu như đã phai. Để muốn duy trì vỏ bọc beta thì việc này là cần thiết, quan trọng nhất là giấu kĩ mối quan hệ suy đồi đạo đức không thể nói ra.
Cậu vốn cẩn thận luôn cân nhắc kĩ mọi thứ thì đây là điều đã trong dự định. Một phần trong hắn nhận thức rõ việc này là nên làm, phần còn lại thì cảm thấy không vui. Nguyên nhân của sự mâu thuẫn trong cảm xúc này thì hiện tại hắn không có hứng thú tìm hiểu.
Trong tay hắn xách mấy túi đồ mang vào: "Tí nữa bọn tôi cưỡi ngựa, anh cũng tham gia đi."
Cậu được thả tự do thì chủ động tránh xa hắn: "Tôi không biết cưỡi ngựa."
Trong mấy cái túi là đồ cho hoạt động cưỡi ngựa, có cả quần áo chuyên dụng và giầy. Tống Hạo Kình rất tự nhiên mà thay chúng trước mặt cậu.
"Tôi dạy anh, không biết có thể học từ từ."
Cậu dứt khoát luôn: "Tôi không đi."
Hắn đã thay xong, lấy mấy cái túi còn lại ném về phía cậu. Kỷ Diệu theo phản xạ bắt lấy chúng.
"Đừng nhiều lời, thay chúng đi."
Cậu nhìn xuống đồ trong túi, mím môi: "Cậu không thể tìm nổi một người đi với cậu sao? Sao cứ phải là tôi?"
Hắn đi đến mạnh mẽ nâng cằm cậu lên, ép buộc hai ánh mắt giao nhau: "Mấy người đó rất ổn ào phiền phức, tôi chán ngấy bọn họ rồi."
Dừng một chút, hắn lại nhẹ nhàng dùng ngón tay cái xoa mơn trớn cánh môi dưới của cậu: "Còn anh đúng lúc hợp khẩu vị tôi, biết yên lặng cam chịu."
Kỷ Diệu nhìn hắn cười, cảm giác như đang nhìn tên điên vậy.
Cậu phiền chán gạt tay đối phương ra: "Đi ra, tôi thay đồ."
Hắn không nghe mà ngả người lên ghế sofa bên cạnh, lịch sự ra động tác mời cậu.
"Cứ tự nhiên mà thay, tôi không làm phiền anh đâu."
Cậu nghĩ bụng ôm vào phòng tắm thay thì bị hắn nhìn ra hành động này trước.
"Không được đi, ở trước mặt tôi thay luôn, cũng còn gì đâu mà che che giấu giấu."
Thân phận đứa con ngoài giá thú của Tống Diệu không một ai biết cả, trừ người trong Tống gia. Suốt những năm tháng bất hạnh của cậu đều là ở trong vỏ bọc người hầu beta cam chịu bên cạnh nhị thiếu Tống gia.
Kỷ Diệu chính là kẻ dư thừa trong căn nhà đó.
Những người đó khi thấy sự xuất hiện của Tống Hạo Kình thì vui vẻ đến khoác vai cười nói rôm rả, cậu tự giác lùi sang một bên, cố gắng hạ cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất.
Uông Đạt lên án đầu tiên: "Hạo Kinh, mày đến muộn, tí nữa phải chịu phạt."
"Được, tí nữa theo chúng mày."
Tần Thiên huých nhẹ vai hắn: "Vừa tậu xe mới à, trông được đấy."
Ánh mắt của mọi người lần lượt đổ dồn về phía con xe đỗ phía dưới, trông lớp sơn bên ngoài thôi cũng không đùa được đâu. Bọn họ đa số đều cùng tuổi nhau, đều là công tử ăn chơi trác táng nên đam mê xe là điều bình thường.
Chủ đề ban đầu vốn là việc Tống Hạo Kình đến muộn giờ chuyển qua xe cộ, hình như tối đến họ còn muốn làm một trận đua xe ở quả đồi này. Lúc nãy đi lên đến đây, Kỷ Diệu cũng quan sát thấy con đường lên đây được thiết kế như một đường đua, ước chừng dài 8 km.
Trong số những người ở đây cậu nhạy bén nhận ra có người đang quan sát mình, một cái nhìn sắc bén. Cậu bình tĩnh nhìn qua trực diện với ánh mắt không thiện ý của đối phương, là Tần Kiều.
Có người đến đưa chìa khóa phòng cho bọn họ, hầu hết ở đây ai cũng có đôi có cặp nên hai người một phòng.
Vốn dĩ Tần Kiều tưởng Tống Hạo Kình đi một mình nên nằng nặc đòi đi theo anh trai, tuy vậy cô ta không ngờ
Tống Hạo Kình lại đi cùng một tên beta.
Không chỉ thế còn đưa chìa khóa phòng cho cậu ta, rõ ràng họ định ở chung phòng với nhau. Tần Kiều nhíu mày nhận lấy chìa khóa từ người bên cạnh, cô ta phải một mình một phòng.
Tống Hạo Kình cùng những anh em khác khoác vai nhau ra ngoài xem xét xung quanh tìm thứ thú vị. Trong phòng còn lại 2 omega nam, 3 omega nữ và Kỷ Diệu. Cậu thì không có vấn đề gì, nhưng Tần Kiều dường như dồn nén rất nhiều điều muốn nói với cậu.
Khi cậu chuẩn bị đi lên phòng thì Tần Kiều đã chặn cậu lại. Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu, gương mặt được trang điểm tinh tế tô điểm thêm dáng vẻ đầy bụng nghi ngờ.
"Ngươi thật sự chỉ là một beta?"
Đây là lần đầu tiên Kỷ Diệu và Tần Kiều trực tiếp đối mặt với nhau, những lần trước không phải phớt lờ thì cũng là vô tình nghe được cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ với Tống Hạo Kình. Cậu phiền chán nhìn cô ta, không muốn mở miệng nói chuyện một chút nào. Nợ phong lưu của Tống Hạo Kình sau cùng cũng đổ nồi lên đầu cậu.
"Nói đi, ngươi thật sự chỉ là một beta thôi sao?"
"Vậy cô mong tôi thành gì?"
Cậu lạnh nhạt trả lời lại. Đối phương bị hỏi ngược thì sắc mặt càng thêm vặn vẹo hơn, cảm giác kì quái không tránh khỏi.
"Ta luôn thắc mắc... ngươi là gì của Tống Hạo Kình?"
Cậu mỉm cười: "Đi mà hỏi cậu ta."
Nói xong chẳng thèm tiếp tục để ý nữa, cậu bỏ đi trước lên tầng, mặc kệ Tần Kiều cứ luôn dùng ánh mắt sắc bén đâm sau lưng mình.
Sau khi vào được phòng, cậu để túi đồ lên ghế rồi tìm giường nằm xuống. Những ngày gần đây cậu thấy trong người luôn uể oải, chóng mặt, cảm giác thèm ngủ cũng nhiều hơn thường ngày. Khi vừa đặt người lên chăn đệm mềm mại, cậu bất giác thiếp đi dù trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngờ về những câu hỏi vừa rồi của Tần Kiều.
Liệu cô ta đã biết được những chuyện gì? Đã biết được đến đâu rồi...
Cậu cứ ngủ như vậy cho đến tận khi nghe thấy tiếng gọi cửa không ngừng của Tống Hạo Kình. Cậu mệt mỏi tỉnh giấc, liếc mắt nhìn qua đồng hồ thì thấy đã là hai giờ chiều rồi.
Tiếng gõ cửa thúc giục vẫn vang lên không có hồi kết, cậu nhanh chóng mở cửa cho đối phương. Vừa nhìn thấy cậu lề mề mãi mới ra mở cửa được, sắc mặt của hắn không tốt chút nào.
"Anh làm gì trong phòng mà ra lâu thế?"
"Tôi ngủ quên mất."
Cậu phát hiện đến cả khăn len trên cổ mình còn chưa cởi thì tiện tay bỏ ra. Tống Hạo Kình cũng không hẳn muốn đôi co gì với cậu, hiện tại tâm trạng hắn rất tốt nên không có hơi gây sự. Chỉ là không ngờ hắn vừa hòa hoãn một chút thì khi đến gần Kỷ Diệu lại biến sắc.
Hắn sấn tới dồn cậu vào phòng đóng cửa lại: "Sao trên người anh lại có mùi khác lạ? Mùi nồng như vậy là cố tình khiêu khích tôi à."
Cậu thấy hắn vô cớ tức giận thì phản xạ không kịp lùi lại, nghe hắn nói vậy thì theo bản năng khịt mũi ngửi ngửi, đúng là trên người cậu có mùi khác thật, hắn có khi hiếu nhầm cậu tiếp xúc với alpha khác.
"Tôi dùng nước hoa."
Hắn cau mày: "'Sao phải dùng?"
Cậu lạnh lùng nhìn hắn, cho rằng đối phương biết thừa còn hỏi: "Để che giấu pheromone của tôi và cậu."
Tống Hạo Kình cúi xuống ngửi mùi ở cần cổ cậu, thật sự nơi đó mùi của hai người hầu như đã phai. Để muốn duy trì vỏ bọc beta thì việc này là cần thiết, quan trọng nhất là giấu kĩ mối quan hệ suy đồi đạo đức không thể nói ra.
Cậu vốn cẩn thận luôn cân nhắc kĩ mọi thứ thì đây là điều đã trong dự định. Một phần trong hắn nhận thức rõ việc này là nên làm, phần còn lại thì cảm thấy không vui. Nguyên nhân của sự mâu thuẫn trong cảm xúc này thì hiện tại hắn không có hứng thú tìm hiểu.
Trong tay hắn xách mấy túi đồ mang vào: "Tí nữa bọn tôi cưỡi ngựa, anh cũng tham gia đi."
Cậu được thả tự do thì chủ động tránh xa hắn: "Tôi không biết cưỡi ngựa."
Trong mấy cái túi là đồ cho hoạt động cưỡi ngựa, có cả quần áo chuyên dụng và giầy. Tống Hạo Kình rất tự nhiên mà thay chúng trước mặt cậu.
"Tôi dạy anh, không biết có thể học từ từ."
Cậu dứt khoát luôn: "Tôi không đi."
Hắn đã thay xong, lấy mấy cái túi còn lại ném về phía cậu. Kỷ Diệu theo phản xạ bắt lấy chúng.
"Đừng nhiều lời, thay chúng đi."
Cậu nhìn xuống đồ trong túi, mím môi: "Cậu không thể tìm nổi một người đi với cậu sao? Sao cứ phải là tôi?"
Hắn đi đến mạnh mẽ nâng cằm cậu lên, ép buộc hai ánh mắt giao nhau: "Mấy người đó rất ổn ào phiền phức, tôi chán ngấy bọn họ rồi."
Dừng một chút, hắn lại nhẹ nhàng dùng ngón tay cái xoa mơn trớn cánh môi dưới của cậu: "Còn anh đúng lúc hợp khẩu vị tôi, biết yên lặng cam chịu."
Kỷ Diệu nhìn hắn cười, cảm giác như đang nhìn tên điên vậy.
Cậu phiền chán gạt tay đối phương ra: "Đi ra, tôi thay đồ."
Hắn không nghe mà ngả người lên ghế sofa bên cạnh, lịch sự ra động tác mời cậu.
"Cứ tự nhiên mà thay, tôi không làm phiền anh đâu."
Cậu nghĩ bụng ôm vào phòng tắm thay thì bị hắn nhìn ra hành động này trước.
"Không được đi, ở trước mặt tôi thay luôn, cũng còn gì đâu mà che che giấu giấu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.