Chương 41
Ánh Dương Chân Trời
03/09/2024
"Đừng đi nhanh như vậy, sẽ gặp nguy hiểm đấy."
Tống Hạo Kình vừa dứt lời thì Kỷ Diệu đã đến được đến chỗ đối phương. Cậu không thèm nhìn hắn, tiếp tục leo xuống dưới. Hắn thấy cậu ngó lơ lời nhắc nhở của mình thì khẽ nhíu mày, vốn là người không có kinh nghiệm nhưng cứng đầu vô cùng.
Dù gì đối phương cũng không thèm nghe mình nên hắn định cứ thế mặc kệ. Ngay lúc hắn chuẩn bị chọn vị trí đặt chân để trèo lên thì nhìn thấy cần móc trước mặt của cậu không ổn định, hắn không kịp nhắc thì người phía dưới đã di chuyển, tảng đá chỗ móc dây bị vỡ ngay tức khắc, hắn phản xạ nhanh giữ được đầu dây lại.
"Á..."
Kỷ Diệu hét lên một tiếng, cậu cố gắng bám vào vách đá nhưng vì hoảng loạn mà mọi thứ không thành. Khối đá này vốn thẳng đứng lên, một khi rơi xuống thì thịt nát xương tan, mới cả độ cao bọn họ đang ở là hơn 80m so với mặt đất lởm chởm đá. Sợi dây thừng quấn quanh eo được kéo căng ra, một tay cậu bám vào vách đá để đỡ trượt, tay còn lại thì giữ chặt dây. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tống Hạo Kinh.
Hắn vì cứu cậu mà gồng mình túm chặt đầu kia, tới mức móc sắt còn cứa vào cổ tay. Khoảng cách trên dưới bọn họ cũng không xa mấy, chỉ cần một trong hai cố thêm vài bước là chạm tới được nhau. (2
"Anh mau tìm nơi nào đứng đi._Hắn khó khăn nói, giọng nghe vừa nhỏ vừa khăn.
Kỷ Diệu hít vào thở ra điều chỉnh nhịp tim căng thẳng, cậu nhìn sang bên cạnh thấy một phiến đá có thể tạm đứng được. Cậu cố gắng với chân đến đấy, vị trí đó chỉ cách một chút nữa thôi, chỉ một chút... Nếu cậu đu người qua thì thế nào...
Ngay khi cậu gần như đứng được vào đó thì sợi dây quấn quanh eo không còn căng chặt như trước nữa, lực kéo đột ngột bị đánh mất khiến cậu chỉ kịp ngẩng đầu lên nhìn. Bầu trời về trưa là lúc mặt trời lên cao, trước mắt chói lóa không nhìn rõ gì, thứ cậu nhìn thấy là Tống Hạo Kình cũng rơi xuống ngã như cậu vậy.
Kỷ Diệu kinh hoàng níu giữ từng mỏm đá, nhưng không có tác dụng gì, cứ vậy tuyệt vọng trượt dài một đoạn xuống dưới. Ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc, đến khi cậu biết mình đã rơi tự do, não bộ cũng chẳng thèm hoạt động nữa, cơ thể nặng nề buông xuôi theo số phận.
Trước khi một ai đó hoàn toàn chết đi, thứ họ nhớ đến là những kí ức hạnh phúc, những thứ khiến họ lưu luyến chẳng nỡ buông bỏ.
Đã rất lâu rồi cậu và mẹ mới được vui vẻ như vậy. Hai mẹ con ở trong ngôi nhà cũ kia, không giàu có cũng không dư dả gì, mọi thứ đều cũ kĩ thô sơ. Bên tai văng vẳng bài ca chúc mừng sinh nhật, qua đôi mắt nhắm nghiền cậu nhìn thấy ánh nến le lói trước mặt. Chiếc bánh vô cùng quen thuộc, là cái bánh đặc biệt mà mẹ đã làm cho cậu vào sinh nhật 8 tuổi... Đó là lần sinh nhật đã rất lâu rồi, lâu đến mức cậu tưởng mình đã quên.
Kỷ Diệu cố gắng mở mắt ra, cậu nóng lòng muốn thổi nến, muốn cắt bánh kem, muốn ôm lấy mẹ... nhưng mí mắt nặng trĩu đến lạ thường, không gian lần nữa chìm vào tối tăm, giọng hát chúc mừng sinh nhật của mẹ kết thúc cũng là lúc cậu giật mình tỉnh lại hiện thực.
Không còn nến và bánh, không còn ngôi nhà cũ, không còn bóng dáng của mẹ, mọi thứ như tan biến theo tiếng sóng vỗ xa xa, tựa như bọt biển chìm dưới vực thẳm không đáy. Cậu nửa tỉnh nửa mê một hồi mới hoàn toàn nhận ra tình trạng của bản thân, cũng may là chưa chết, nhưng tình hình thảm chẳng nỡ nhìn.
Cậu dùng sức lật người, ngửa mặt nhìn trời cao tối đen. Không sao không trăng, sự lạnh lẽo của sương đêm ngấm vào da thịt. Cậu thở hắt một tiếng, chịu đựng nỗi đau rã rời toàn thân mà chống người ngồi dậy. Khi lấy lại tầm nhìn, mọi vật rõ ràng hơn thì cậu phát hiện có một người cũng thảm không kém mình nằm bất tỉnh bên cạnh. Cậu nhìn hắn rồi dịch người nhìn xuống vách đá phía dưới, sâu tối không thấy gì cả.
Cũng thật may mắn cho họ khi rơi lại rơi xuống trúng một phiến đá lớn chồi ra, coi như miễn cưỡng nhặt được nửa cái mạng từ Diêm Vương. Kỷ Diệu ngẩng đầu lên nhìn khối đá khổng lồ mình trèo lên sáng nay, từ vị trí lúc trước khi rơi đến hiện tại thì có lẽ họ đã tụt xuống còn 50m so với mặt đất, rơi tự do 30m.
Cậu lau vết máu đang chảy không ngừng trên trán bằng ống tay áo, rồi khó khăn nhích đến gần người kia lật người hắn lên xem.
"Tống Hạo Kình..."
Cậu liên tục day day người hắn nhưng đối phương vẫn bất động nằm im một chỗ, cậu ghé vào lồng ngực, vẫn nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt lúc có lúc không. Đây là một tín hiệu đáng mừng, nhưng lòng cậu chẳng thấy một chút nhẹ nhõm nào cả.
Người vẫn nằm đấy, không vô cớ tức giận cũng không còn có thể chèn ép cậu được nữa. Kỷ Diệu nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy vết tích tím xanh của hắn, trong đầu liên tục vọng ra tiếng nói thôi thúc...
Kỷ Diệu... giết hắn đi.
Hắn chết rồi không ai có thể làm ngươi tổn thương nữa... không ai có thể cưỡng ép ngươi...
Giết hắn... những chuyện bại hoại của ngươi và hắn cũng sẽ không một ai hay biết...
Kỷ Diệu... vì chính ngươi mà thôi, không phải sao? Đừng chần chừ nữa...
Những lời xúi giục đó liên tục quấy nhiễu tâm trí cậu, cậu thất thần nhìn xuống người vẫn đang nằm bất động trước mặt, giống như bị mê hoặc bởi tiếng gọi của ma quỷ, đưa tay cầm lấy một hòn đá bên chân.
Đầu của hắn vốn nằm lệch sang một bên, khi cậu vừa cầm được thứ trong tay thì hắn có dấu hiệu tỉnh lại. Một chút cử động yếu ớt, lông mi hơi run lên rõ ràng, yết hầu khẽ nuốt nước bọt lên xuống. Kỷ Diệu lạnh lẽo nhìn đối phương, tay nắm chặt cục đá, không do dự vung lên đập liên tục vào đầu.
"Bốp..."
"...Bốp."
Máu từ người hắn bắn lên mặt cậu, nóng hổi cùng kinh tởm. Cậu nghiêng đầu nhìn gương mặt đẫm máu của hắn, bất giác mỉm cười.
"Tống Hạo Kình, là ngươi ép ta."
"Là ngươi ép ta... Mọi chuyện ra nông nỗi này hãy tự trách chính ngươi thôi"
Kỷ Diệu vừa lẩm bẩm vừa dùng sức vung tay lên một lần nữa...
"Reng...reng..."
Âm thanh của điện thoại réo rắt giữa không gian yên tĩnh quỷ dị vô cùng. Cánh tay cầm cục đá trong tay sững lại giữa chừng, Kỷ Diệu cứ duy trì tư thế như vậy cho đến tận khi tiếng chuông dừng hẳn. Khi mọi thứ lần nữa trở lại dáng vẻ yên tĩnh của nó lúc đầu, cậu lại hạ tay xuống rồi lại vung lên... Tiếng chuông kia lần nữa không ngừng đeo bám.
"Reng...reng... reng..."
Vốn dĩ trong đầu cậu luôn vang lên tiếng thôi thúc của một giọng nói đòi giết người trước mặt, chỉ cần giết xong rồi đẩy hắn từ đây xuống là mọi chuyện kết thúc. Nhưng tiếng chuông điện thoại kia lại vang lên vào thời điểm không đúng lúc, giọng nói trong đầu cậu không biết biến mất từ lúc nào.
Cậu bỏ cục đá qua một bên, chậm chạp tìm kiếm chiếc điện thoại trên người hắn. Khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cậu không khỏi sững người, đợi hồi chuông này kết thúc cho đến hồi thứ ba mới bắt máy nghe.
"Hạo Kình, cậu vẫn ổn chứ?"
Giọng nói của Tống Yến vội vàng từ đầu dây bên kia vọng tới, nghe ra hắn sốt ruột lo lắng vô cùng.
"Trả lời một câu đi, đừng để anh mày lo."
Kỷ Diệu im lặng mặc kệ bên kia ồn ào một hồi với những câu hỏi. Nhưng cuối cùng có lẽ đối phương đã nhận ra vấn đề, dừng một chút thở hắt một hơi rồi tức giận nói.
"Ai đang nghe máy vậy? Tống Hạo Kình đâu? Mày bị câm không thể nói à?"
"Anh hai..."
Tống Yến nghi hoặc: "Tống Diệu? Là mày sao, yên lặng nãy giờ là có ý gì."
"Tại nhất thời em chưa kịp hiểu câu hỏi của anh... Đầu em va đập mạnh nên đau quá.
Đầu dây bên kia chẳng thèm nghe cậu kể lể: "Hạo Kình thế nào rồi, nó vẫn ổn chứ?"
Cậu có thể nghe rõ bên phía đối phương đang ồn ào một trận gì đó, có lẽ đang gấp rút tới đây cứu Tống Hạo Kình. Loáng thoáng như có như không còn nghe thấy tiếng khóc nghẹn của Diệp Hồng. Kỷ Diệu nhìn xuống người máu me be bét nằm trước mặt, hơi thở tuy mỏng nhưng vẫn chưa chết hẳn, ý chí muốn sống rất mãnh liệt.
Cục đá dính máu không biết từ lúc nào đã lăn đến bên cạnh tay hắn, ở đó cổ tay hằn lên vết thương bị cửa rách còn đang rỉ máu.
Cậu bất chợt nhớ lại lúc vừa rồi...
"Tống Hạo Kình không được ổn lắm... Anh đến mau đi."
Tống Hạo Kình vừa dứt lời thì Kỷ Diệu đã đến được đến chỗ đối phương. Cậu không thèm nhìn hắn, tiếp tục leo xuống dưới. Hắn thấy cậu ngó lơ lời nhắc nhở của mình thì khẽ nhíu mày, vốn là người không có kinh nghiệm nhưng cứng đầu vô cùng.
Dù gì đối phương cũng không thèm nghe mình nên hắn định cứ thế mặc kệ. Ngay lúc hắn chuẩn bị chọn vị trí đặt chân để trèo lên thì nhìn thấy cần móc trước mặt của cậu không ổn định, hắn không kịp nhắc thì người phía dưới đã di chuyển, tảng đá chỗ móc dây bị vỡ ngay tức khắc, hắn phản xạ nhanh giữ được đầu dây lại.
"Á..."
Kỷ Diệu hét lên một tiếng, cậu cố gắng bám vào vách đá nhưng vì hoảng loạn mà mọi thứ không thành. Khối đá này vốn thẳng đứng lên, một khi rơi xuống thì thịt nát xương tan, mới cả độ cao bọn họ đang ở là hơn 80m so với mặt đất lởm chởm đá. Sợi dây thừng quấn quanh eo được kéo căng ra, một tay cậu bám vào vách đá để đỡ trượt, tay còn lại thì giữ chặt dây. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tống Hạo Kinh.
Hắn vì cứu cậu mà gồng mình túm chặt đầu kia, tới mức móc sắt còn cứa vào cổ tay. Khoảng cách trên dưới bọn họ cũng không xa mấy, chỉ cần một trong hai cố thêm vài bước là chạm tới được nhau. (2
"Anh mau tìm nơi nào đứng đi._Hắn khó khăn nói, giọng nghe vừa nhỏ vừa khăn.
Kỷ Diệu hít vào thở ra điều chỉnh nhịp tim căng thẳng, cậu nhìn sang bên cạnh thấy một phiến đá có thể tạm đứng được. Cậu cố gắng với chân đến đấy, vị trí đó chỉ cách một chút nữa thôi, chỉ một chút... Nếu cậu đu người qua thì thế nào...
Ngay khi cậu gần như đứng được vào đó thì sợi dây quấn quanh eo không còn căng chặt như trước nữa, lực kéo đột ngột bị đánh mất khiến cậu chỉ kịp ngẩng đầu lên nhìn. Bầu trời về trưa là lúc mặt trời lên cao, trước mắt chói lóa không nhìn rõ gì, thứ cậu nhìn thấy là Tống Hạo Kình cũng rơi xuống ngã như cậu vậy.
Kỷ Diệu kinh hoàng níu giữ từng mỏm đá, nhưng không có tác dụng gì, cứ vậy tuyệt vọng trượt dài một đoạn xuống dưới. Ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc, đến khi cậu biết mình đã rơi tự do, não bộ cũng chẳng thèm hoạt động nữa, cơ thể nặng nề buông xuôi theo số phận.
Trước khi một ai đó hoàn toàn chết đi, thứ họ nhớ đến là những kí ức hạnh phúc, những thứ khiến họ lưu luyến chẳng nỡ buông bỏ.
Đã rất lâu rồi cậu và mẹ mới được vui vẻ như vậy. Hai mẹ con ở trong ngôi nhà cũ kia, không giàu có cũng không dư dả gì, mọi thứ đều cũ kĩ thô sơ. Bên tai văng vẳng bài ca chúc mừng sinh nhật, qua đôi mắt nhắm nghiền cậu nhìn thấy ánh nến le lói trước mặt. Chiếc bánh vô cùng quen thuộc, là cái bánh đặc biệt mà mẹ đã làm cho cậu vào sinh nhật 8 tuổi... Đó là lần sinh nhật đã rất lâu rồi, lâu đến mức cậu tưởng mình đã quên.
Kỷ Diệu cố gắng mở mắt ra, cậu nóng lòng muốn thổi nến, muốn cắt bánh kem, muốn ôm lấy mẹ... nhưng mí mắt nặng trĩu đến lạ thường, không gian lần nữa chìm vào tối tăm, giọng hát chúc mừng sinh nhật của mẹ kết thúc cũng là lúc cậu giật mình tỉnh lại hiện thực.
Không còn nến và bánh, không còn ngôi nhà cũ, không còn bóng dáng của mẹ, mọi thứ như tan biến theo tiếng sóng vỗ xa xa, tựa như bọt biển chìm dưới vực thẳm không đáy. Cậu nửa tỉnh nửa mê một hồi mới hoàn toàn nhận ra tình trạng của bản thân, cũng may là chưa chết, nhưng tình hình thảm chẳng nỡ nhìn.
Cậu dùng sức lật người, ngửa mặt nhìn trời cao tối đen. Không sao không trăng, sự lạnh lẽo của sương đêm ngấm vào da thịt. Cậu thở hắt một tiếng, chịu đựng nỗi đau rã rời toàn thân mà chống người ngồi dậy. Khi lấy lại tầm nhìn, mọi vật rõ ràng hơn thì cậu phát hiện có một người cũng thảm không kém mình nằm bất tỉnh bên cạnh. Cậu nhìn hắn rồi dịch người nhìn xuống vách đá phía dưới, sâu tối không thấy gì cả.
Cũng thật may mắn cho họ khi rơi lại rơi xuống trúng một phiến đá lớn chồi ra, coi như miễn cưỡng nhặt được nửa cái mạng từ Diêm Vương. Kỷ Diệu ngẩng đầu lên nhìn khối đá khổng lồ mình trèo lên sáng nay, từ vị trí lúc trước khi rơi đến hiện tại thì có lẽ họ đã tụt xuống còn 50m so với mặt đất, rơi tự do 30m.
Cậu lau vết máu đang chảy không ngừng trên trán bằng ống tay áo, rồi khó khăn nhích đến gần người kia lật người hắn lên xem.
"Tống Hạo Kình..."
Cậu liên tục day day người hắn nhưng đối phương vẫn bất động nằm im một chỗ, cậu ghé vào lồng ngực, vẫn nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt lúc có lúc không. Đây là một tín hiệu đáng mừng, nhưng lòng cậu chẳng thấy một chút nhẹ nhõm nào cả.
Người vẫn nằm đấy, không vô cớ tức giận cũng không còn có thể chèn ép cậu được nữa. Kỷ Diệu nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy vết tích tím xanh của hắn, trong đầu liên tục vọng ra tiếng nói thôi thúc...
Kỷ Diệu... giết hắn đi.
Hắn chết rồi không ai có thể làm ngươi tổn thương nữa... không ai có thể cưỡng ép ngươi...
Giết hắn... những chuyện bại hoại của ngươi và hắn cũng sẽ không một ai hay biết...
Kỷ Diệu... vì chính ngươi mà thôi, không phải sao? Đừng chần chừ nữa...
Những lời xúi giục đó liên tục quấy nhiễu tâm trí cậu, cậu thất thần nhìn xuống người vẫn đang nằm bất động trước mặt, giống như bị mê hoặc bởi tiếng gọi của ma quỷ, đưa tay cầm lấy một hòn đá bên chân.
Đầu của hắn vốn nằm lệch sang một bên, khi cậu vừa cầm được thứ trong tay thì hắn có dấu hiệu tỉnh lại. Một chút cử động yếu ớt, lông mi hơi run lên rõ ràng, yết hầu khẽ nuốt nước bọt lên xuống. Kỷ Diệu lạnh lẽo nhìn đối phương, tay nắm chặt cục đá, không do dự vung lên đập liên tục vào đầu.
"Bốp..."
"...Bốp."
Máu từ người hắn bắn lên mặt cậu, nóng hổi cùng kinh tởm. Cậu nghiêng đầu nhìn gương mặt đẫm máu của hắn, bất giác mỉm cười.
"Tống Hạo Kình, là ngươi ép ta."
"Là ngươi ép ta... Mọi chuyện ra nông nỗi này hãy tự trách chính ngươi thôi"
Kỷ Diệu vừa lẩm bẩm vừa dùng sức vung tay lên một lần nữa...
"Reng...reng..."
Âm thanh của điện thoại réo rắt giữa không gian yên tĩnh quỷ dị vô cùng. Cánh tay cầm cục đá trong tay sững lại giữa chừng, Kỷ Diệu cứ duy trì tư thế như vậy cho đến tận khi tiếng chuông dừng hẳn. Khi mọi thứ lần nữa trở lại dáng vẻ yên tĩnh của nó lúc đầu, cậu lại hạ tay xuống rồi lại vung lên... Tiếng chuông kia lần nữa không ngừng đeo bám.
"Reng...reng... reng..."
Vốn dĩ trong đầu cậu luôn vang lên tiếng thôi thúc của một giọng nói đòi giết người trước mặt, chỉ cần giết xong rồi đẩy hắn từ đây xuống là mọi chuyện kết thúc. Nhưng tiếng chuông điện thoại kia lại vang lên vào thời điểm không đúng lúc, giọng nói trong đầu cậu không biết biến mất từ lúc nào.
Cậu bỏ cục đá qua một bên, chậm chạp tìm kiếm chiếc điện thoại trên người hắn. Khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cậu không khỏi sững người, đợi hồi chuông này kết thúc cho đến hồi thứ ba mới bắt máy nghe.
"Hạo Kình, cậu vẫn ổn chứ?"
Giọng nói của Tống Yến vội vàng từ đầu dây bên kia vọng tới, nghe ra hắn sốt ruột lo lắng vô cùng.
"Trả lời một câu đi, đừng để anh mày lo."
Kỷ Diệu im lặng mặc kệ bên kia ồn ào một hồi với những câu hỏi. Nhưng cuối cùng có lẽ đối phương đã nhận ra vấn đề, dừng một chút thở hắt một hơi rồi tức giận nói.
"Ai đang nghe máy vậy? Tống Hạo Kình đâu? Mày bị câm không thể nói à?"
"Anh hai..."
Tống Yến nghi hoặc: "Tống Diệu? Là mày sao, yên lặng nãy giờ là có ý gì."
"Tại nhất thời em chưa kịp hiểu câu hỏi của anh... Đầu em va đập mạnh nên đau quá.
Đầu dây bên kia chẳng thèm nghe cậu kể lể: "Hạo Kình thế nào rồi, nó vẫn ổn chứ?"
Cậu có thể nghe rõ bên phía đối phương đang ồn ào một trận gì đó, có lẽ đang gấp rút tới đây cứu Tống Hạo Kình. Loáng thoáng như có như không còn nghe thấy tiếng khóc nghẹn của Diệp Hồng. Kỷ Diệu nhìn xuống người máu me be bét nằm trước mặt, hơi thở tuy mỏng nhưng vẫn chưa chết hẳn, ý chí muốn sống rất mãnh liệt.
Cục đá dính máu không biết từ lúc nào đã lăn đến bên cạnh tay hắn, ở đó cổ tay hằn lên vết thương bị cửa rách còn đang rỉ máu.
Cậu bất chợt nhớ lại lúc vừa rồi...
"Tống Hạo Kình không được ổn lắm... Anh đến mau đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.