[Abo] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 78: Ngoại truyện Tống Yến x Trác Dực Dao: Ép buộc (2)

Ánh Dương Chân Trời

17/12/2024

Có phải ngay từ lúc đầu, hắn đã sớm có âm mưu đối với cậu rồi không?

Vào lễ mừng thọ 80 tuổi của lão gia gia, Trác thị đã mời rất nhiều người có máu mặt trong giới chính trị và kinh doanh tới. Là đứa cháu trai alpha trội duy nhất trong gia tộc, Trác Dực Dao gần như được lão gia gia ưu ái dẫn đi giới thiệu trong bữa tiệc.

Đứng giữa biết bao nhiêu ánh mắt soi mói, Trác Dực Dao cảm thấy ngột ngạt và buồn nôn vô cùng. Trong số những đôi mắt đó, thứ khiến cậu khó chịu nhất là cái nhìn ham muốn không thèm che giấu của Tống Yến. Cậu không phải kẻ ngây thơ, đương nhiên biết rõ những ý định dơ bẩn của hắn đối với mình. Chỉ là cậu thực sự cảm thấy khó hiểu, rõ ràng hắn cũng là alpha sao lại có ý đồ đó với cậu.

Trong Trác gia có rất nhiều kẻ bất mãn và không hề ưa gì cậu, nhưng tại bữa tiệc này họ đều đến tiếp rượu và cố tươi cười hết mức. Trác Dực Dao không tránh khỏi một vòng tiếp rượu. Cậu không phải người dễ bị chuốc say, nhưng không hiểu sao hôm nay mới uống chưa được bao nhiêu đã cảm thấy đầu óc choáng váng, đã thế cái người Tống Yến kia còn cố tình ở trước mặt làm cậu phải uống với hắn vài ly.

Nhưng điều làm cậu sợ hãi hơn cả là hắn làm hành động đứng sát vào cậu giữa sảnh chính, cậu gượng gạo tránh đi nhưng đối phương chỉ khẽ cười một tiếng, nói chỉ đủ hai người nghe.

“Bó hoa lưu ly tím lần trước, cậu có cảm thấy hài lòng không?”

Trác Dực Dao khiếp sợ, cậu lùi lại phía sau, trừng mắt nhìn hắn. Đối phương vẫn cười với dáng vẻ cợt nhả, cậu run run cắn chặt môi dưới, trước cái nhìn của khách khứa đi ra ngoài gần giống như bỏ chạy.

Dù ra đến bên ngoài rồi nhưng cậu vẫn cảm thấy ngột ngạt và nóng bức, cậu nới lỏng cà vạt, thở hắt một tiếng đầy mệt mỏi. Nhưng cảm giác nóng bức vẫn còn đó, trán bắt đầu chảy mồ hôi, hít thở càng lúc càng khó khăn. Cậu xoa xoa gáy, ở vị trí nhạy cảm đó đang nóng rát khó chịu. Đó là lần đầu tiên cậu phát tình, vì bị hạ thuốc mà tiến vào kì phát tình.

Ngay khi nhận thức được điều này, Trác Dực Dao đã vô cùng sợ hãi, cậu vội đi đến tòa nhà phía sau tìm căn phòng trống để trốn, nhưng vẫn không quên gọi điện cho mẹ ở bữa tiệc, nói bản thân không khỏe cần về trước.

Nhiệt cơ thể càng lúc càng cao, chân tay cậu bủn rủn, đến mức phải vịn vào tường mới vững được. Trong người phát sốt, tầm nhìn bị giảm sút rõ rệt, một nỗi sợ hãi mơ hồ bủa vây tâm trí cậu. Trác Dực Dao nghe thấy tiếng bước chân đằng sau bám theo, cậu khó khăn nuốt nước bọt, gắng hết sức bước chân nhanh hơn. Nhưng bả vai lập tức bị túm lại, cậu vùng ra nhưng bị đối phương ấn chặt vào tường.

“Buông... Bỏ tôi ra..”

“Cậu làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào?”

Chỉ mới tiếp xúc với Tống Yến không lâu nhưng cậu đã nhận ra giọng của hắn, uy vậy không vì thế mà cậu ngưng cảnh giác. Trong không gian vắng lặng, tiếng thở hổn hển nồng đậm pheromone hương lưu ly càng rõ ràng, kèm theo đó là gương mặt đỏ ửng bất thường kia.

Trác Dực Dao cố lảng đi ánh mắt đỏ ngầu của người trước mặt, cậu muốn thoát khỏi đối phương.



“Tôi, tôi không sao. Anh có thể để tôi đi được không?”

Tống Yến không trả lời, thay vào đó hắn đáp lại bằng một bụ cười không rõ ý. Sống lưng cậu lạnh toát trong khi cơ thể vẫn đang nóng rát từ đầu đến chân. Cậu nhìn môi hắn chậm rãi nhả ra từng chữ.

“Cậu là omega đang phát tình, không phải tôi nên giúp sao?”

“Không phải.”_Cậu đẩy đối phương ra, bản thân cũng loạng choạng ngã bệt xuống đất.

“Tôi không phải omega, tôi không có phát tình”

Cậu sợ hãi bò lên phía trước, không còn sức để đứng dậy nữa. Tống Yến chỉ đút tay vào túi quần đứng nhìn tất cả, hắn bật cười, cảm thấy con người này một khi bị vạch trần vỏ bọc thật dễ để nắm gọn trong tầm tay. Vào cái lần đầu tiên hắn được cậu cứu, ở khoảng cách đủ gần hắn đã ngửi thấy mùi pheromone trên người cậu. Một mùi hương dịu nhẹ hợp khẩu vị hắn, gương mặt và dáng người cũng rất chuẩn, là một chú cáo nhỏ tinh ranh cần được dạy dỗ thêm.

Trác Dực Dao vẫn gắng sức lết về phía trước nhưng giữa chừng người phía sau tiến đến, mặc cho cậu phản kháng dữ dội mà lôi kéo vào một căn phòng trống gần đó. Căn phòng tối đen, là phòng dành cho khách có nội thất đầy đủ, nhưng nó trong tiềm thức của cậu chả khác gì địa ngục.

Lần đầu tiên cậu phát tình, lần đầu tiên cậu bị alpha cưỡng ép đè chặt trên giường, trong căn phòng tối đen đó tất cả như nỗi ác mộng khủng khiếp nhất cuộc đời cậu. Tiếng hét kêu cứu của cậu không ai nghe thấy, tiếng van xin thảm thiết không có tác dụng với người đàn ông kia, tinh thần và thể xác cùng lúc bị đày đọa đến kiệt quệ.

Đó là lúc Trác Dực Dao nhận ra bản chất yếu ớt của omega vô dụng đến cỡ nào, và sức mạnh áp đảo của alpha trội ghê tởm đến đáng sợ.

Cậu không thể nhớ nổi những chuyện nhục nhã sau đó, lúc có thể mở mắt tỉnh lại là do bị những âm thanh khác làm ồn. Có tiếng mở cửa, tiếp theo đó là nhiều tiếng bước chân, tiếng la hét, sửng sốt, mắng chửi và tiếng khóc bất lực của mẹ cậu. Chính tiếng khóc đó đã khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo. Trác Dực Dao tỉnh lại trên một chiếc giường xa lạ chỉ có một mình, trên da thịt phủ kín dấu vết hoan ái, trong đôi mắt vẫn còn nhuốm đầy sự mệt mỏi cùng cam chịu. Trước bao nhiêu con mắt của người trong Trác thị, cậu đã hoàn toàn bại lộ bản chất thật của mình là một omega.

Sự việc hôm đó đã khiến lão gia gia tức giận vô cùng, người trong Trác thị đều đồng loạt lên tiếng phỉ nhổ nhà cậu là đồ lừa đảo, bịp bợm không có đạo đức. Cha cậu bị lôi đầu ra chửi giữa nhà chính, mẹ cậu thì quỳ một bên khóc không ra tiếng. Sự việc không bị lộ ra bên ngoài nên may mắn gia tộc chưa bị mất hết mặt mũi vì nỗi ô nhục này, nhưng không vì vậy mà mọi chuyện bỏ qua dễ dàng.

Xí nghiệp nhỏ do cha cậu quản lý bị tước lại, ngay cả căn biệt thự nhà cậu đang ở cũng bị nhà chính lấy lại. Bọn họ không còn nơi để ở cũng như không còn nhiều tiền để trang trải cuộc sống sau đó. Mọi chuyện tưởng chừng không thể tồi tệ hơn thì một điều khủng khiếp đã xảy ra, cha cậu vì quá để tâm đến những lời ra tiếng nói trong Trác thị mà đâm ra nghiện rượu nên trong một lần đã mất kiểm soát lao ra đường xảy ra tai nạn, phần đời còn lại coi như phải sống thực vật.

Mẹ cậu nghe khi biết được tin thì đã ngất xỉu tại chỗ, còn cậu chẳng thể làm gì ngoài ôm mặt bật khóc. Nếu như lúc đầu nhà họ cam chịu sống một cách lặng lẽ thì mọi chuyện đã không thành ra nông nỗi này.

Trác Dực Dao bần thần ngồi chờ ở hàng ghế hành lang bệnh viện, cậu cúi gằm mặt xuống, không biết tiếp theo đây phải xoay sở viện phí như thế nào nữa. Lúc nãy, cậu có gọi điện cho những người ở Trác thị nhưng tất cả bọn họ đều cố tình nói không thể giúp được gì... đều là quân lừa gạt.

Trước tầm mắt chợt xuất hiện một người, Trác Dực Dao ngẩng đầu lên nhìn một gương mặt xa lạ.



"Ngài là Trác Dực Dao đúng không?"

"...Đúng vậy."

"Trác tiên sinh, tôi là thư ký của Tống tiên sinh, ngài Tống có gửi đến cậu một đề nghị.

Đối phương đưa cậu một bản hợp đồng, khi nhìn thấy nó cậu như không tin vào mắt mình.

"Cái này là sao? Anh ta có ý gì?"

Thư ký bình tĩnh nói: "Nếu Trác tiên sinh chấp thuận điều khoản nêu ra trong hợp đồng thì ngài Tống sẽ không ngại giúp tiên sinh cứu cha. Nhưng nếu cảm thấy bản hợp đồng này quá đáng, Trác tiên sinh có thể không cần đồng ý, ngài Tổng sẽ không ép cậu."

Trác Dực Dao siết chặt tay, tầm nhìn của cậu lần nữa rơi vào cánh cửa phòng bệnh, bên trong thi thoảng vọng ra tiếng khóc nghẹn của mẹ cậu.

Cậu nhìn xuống tờ giấy trong tay, cười mỉa mai.

"Trong vòng 2 năm thôi đúng không? Tôi sẽ cố gắng làm tốt vai trò của một nhân tình, hãy chuyển lời lại với anh ta như vậy."

Cậu kí lấy bản hợp đồng rồi đưa lại cho người trước mặt. Đối phương đã hoàn thành nhiệm vụ được giao nên liền rời đi luôn. Ngay khi dãy hành lang không còn ai, Trác Dực Dao ngồi thụp xuống dưới đất, gục mặt xuống đầu gối, ôm chặt lấy người mình.

Đục nước béo cò... Những chuyện này là do đối phương cố ý sắp đặt ư?

Ngay cả cái đêm đó cũng là hắn cố tình hạ thuốc cậu sao? Có khi nào những người trong Trác gia sáng hôm sau cũng là do hắn kêu tới...

Tống Yến...tại sao hắn phải làm đến mức này chứ?

Trên đời này, chưa có người nào khiến cậu cảm thấy ghê tởm đến như vậy. Chỉ cần nghĩ đến tất cả mọi việc có thể do hắn mà ra, nghĩ đến cái đêm bản thân gần như bị cưỡng ép kia là Trác Dực Dao cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Abo] Vỏ Bọc Thối Nát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook