Chương 284: Bạch mao lang vương
Trí Bạch
09/03/2016
Cường Tử gọi điện thoại cho Chu Bách Tước, sai Chu Bách Tước đưa một bao lì xì thật lớn đến tay vợ mới cưới của Tào Liên, sau đó bảo Trần Tử Ngư lấy danh nghĩa công ty tặng một chiếc Audi TT cho cô gái hạnh phúc kia, món quà này không thể coi là tệ, Cường Tử vốn định đuổi Tào Liên trở về, nhưng tên kia nói cái gì cũng không đi phải ở cùng với Cường Tử ba tháng không rời.
Tào Liên nói:
- Ông chủ ngài nếu như thật muốn tốt với tôi cũng đừng đuổi tôi đi, đón vợ tôi đến đây đi nhé?
Cường Tử liếc nhìn Cáp Mô và Mãi Mãi Đề hỏi Tào Liên:
- Anh chắc chắn không?
Tào Liên sợ rung lên:
- Bỏ đi, không phải ba tháng ư, nhịn một chút cũng được mà...
Cáp Mô:
- Ừ, nhịn đi càng khỏe thân.
Mãi Mãi Đề:
- Không thể nhìn quá lâu, bằng không sẽ như người nào đó nhịn thành ra hình dáng kỳ quái. Hơn nữa không chừng gà cũng cũng bị biến dạng, lông trên người cũng có thể dài đến qua cả mặt...
Cáp Mô cười khúc khích, thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm anh ta, bởi vậy anh ta giận...
Anh em Liên minh chấp pháp Trung Hoa Cường Tử mang đến chia là sáu nhóm nhỏ, mỗi nhóm mười người bố trí ẩn nấp chỗ có động vật hoang dã quý hiến ra vào ở trên núi Hạ Lan, đến ngày thứ chín rốt cuộc đã chờ đón được một màn thắng lợi có thể coi là huy hoàng. Một nhóm săn trộm gồm có năm người bị hai nhóm người nhỏ của Cường Tử tóm gọn, trói lại như bánh chưng.
Thực ra Cường Tử biết rõ, Trác Thanh Chiến sở dĩ kiên quyết để cho hắn đến Nội Mông chỉ là muốn tranh thủ khiến cho hắn có thể tiếp nhận ở lại Nội Mông. Hiện tại tình hình ở Nội Mông đã tương đối ổn định hơn nhiều so với Trác Thanh Chiến ở đây mười một năm trước. Lúc ấy không riêng gì bọn săn trộm, người ngoài Mông Cổ và thế lực xã hội đen Liên Bang Nga tấn công hết lần này đến lần khác có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.
Sở dĩ Cường Tử đến cũng chỉ là muốn để cho Trác Thanh Chiến không phải khó xử, hai người đều lựa chọn phối hợp với nhau. Cường Tử đến Nội Mông có thể xem là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người đánh rất vui vẻ, một người sẵn lòng ăn đòn. Cho nên Trác Thanh Chiến mới có thể rảnh rỗi hai tay đi chuẩn bị, mới nhắn tin cho Đông Lai trở về Tân Cương cùng mình.
Gã Bùi Đông Lai này quả thật cũng không phải biểu hiện ra vẻ nông cạn trước mặt Cường Tử, từ một loại ý nghĩa nào đó, đến bây giờ người có thể lừa gạt Cường Tử từ đầu đến cuối chỉ có mỗi tên Bùi Đông Lai này, mà kẻ bị lừa gạt là Cường Tử vẫn không hay biết gì cả.
Cường Tử đến Nội Mông có thể nói là để hoàn thành một nhiệm vụ nặng nề, một nghĩa vụ nặng nề, đối với một người tuy rằng có nghị lực lớn nhưng không có dã tâm lớn, Cường Tử có lẽ cũng không thích hợp làm người chăm nom một phương như rào cản.
- Cường Tử, hôm nay lên núi đi dạo không?
Cáp Mô vừa cười vừa nói.
Cường Tử nghĩ ngợi gật đầu đồng ý, từ khi đến Nội Mông tới giờ qua mười ngày rồi còn chưa có lên núi Hạ Lân đi một vòng. Vẫn luôn đi lòng vòng trong thôn và nói chuyện kết giao với những mục dân trông có vẻ hết sức giảo hoạt kỳ thật đều rất thật thà phúc hậu, cuộc sống hằng ngày của Cường Tử trôi qua rất bình thản. Cảnh sắc trên núi Hạ Lan thực ra cũng không xinh đẹp, hơn nữa nhưng động vật hoang dã quý hiếm kia bình thường đều ở trong núi sâu ít khi xuất hiện, nhìn không thấy ở xung quanh đây.
Mãi Mãi Đề cười nói:
- Đi cùng nhau đi nha, chúng ta cũng đi săn thử xem. Mấy năm gần đây bởi vì lệnh ngăn cấm săn bắn, bảo vệ sói thảo nguyên, bây giờ trên thảo nguyên đã bắt đầu có nạn sói gây loạn. Trong dãy núi này của chúng ta có một đàn sói không nhỏ, do một lão Bạch mao lang vương cầm đầu. Tôi trước đây đã đuổi theo nó ba lần, nó đều có thể ba lần còn mạng sống sót chạy đi dưới súng của tôi.
Cường Tử vừa nghe chợt hưng phấn hẳn lên, hắn tò mò hỏi:
- Bạch mao lang vương phải không? Nghe cái tên cũng rất vang dội nha. Tôi biết chồn vàng (còn gọi là cầy hương) sống lâu năm sẽ biến thành lông trắng, hóa ra sói sống lâu năm cũng sẽ biến thành lông trắng.
Mãi Mãi Đề nói:
- Điều này và con ngươi có cùng một đạo lý, người già rồi tóc cũng sẽ biến thành trắng thôi.
Gã liếc nhìn Cường Tử nói:
- À không, ngoại trừ cậu...
Gọi thêm Kim Tiểu Chu và Đại Hùng, sáu người bọn Cường Tử mang theo vũ khí đi từ từ chầm chậm lên núi, con người là một loài động vật rất kỳ quái, có lẽ chỉ có con người đứng ở chỗ cao mới sẽ sinh ra cảm giác vui vẻ vô tận, cái gì mà gặp được núi cao muốn hét gì gì đó. Vừa nhìn một vòng các mõm núi nhỏ đã thấy các loại câu thơ chỗ nào cũng có, những thi nhân học giả cổ đại học vấn chỉ để bán kiếm rượu uống cũng có thể viết ra được.
Nói Cường Tử leo lên núi đứng trên một tảng đá lớn nhô ra ngoài, trong lòng cũng cảm khái rất nhiều.
- Đây nếu như buồng đái rắc từ đây xuống, vậy phải bắn đi xa rất xa nha, rơi trên mặt đất còn không ngừng vang lên tiếng!
Cáp Mô là người thuộc trường phái thực tế, kém nhất chính là thứ lý luận hư ảo nào đó. Bởi vậy hắn hai bước ba bước leo lên một tảng đá lớn, sau đó móc ra vật kia dưới háng rất phóng khoáng đến không còn gì để nói như sông ngân hà trên chín tầng trời. Bởi vậy tất cả mọi người đều hào hứng, ở trên tảng đá lớn kia xếp thành một hàng chiến hào so xem ai uy vũ nhất.
Cuối cùng người thắng cuộc là Đại Hùng, điều này khiến cho kẻ luôn rùm beng mình là đàn ông phong độ vô địch Cáp Mô có chút khó chịu. Trên lý thuyết anh ta và Đại Hùng đều thuộc về loại gà còn trinh, tại sao mình tu luyện nhiều năm lại không sánh bằng tu luyện ít năm?
Về sau Mãi Mãi Đề rất chân thành giúp anh ta tổng kết một chút dạy dỗ và kinh nghiệm thất bại, Mãi Mãi Đề nói:
- Trải qua tài liệu khoa học kiểm tra cẩn thận, Đại Hùng sở dĩ có thể giành lấy được thắng lợi huy hoàng là bởi vì nguyên nhân chiều cao của cậu ta. Cậu ta cao hơn rất nhiều so với chúng ta, cho nên cậu ta chiếm được lợi thế.
Cáp Mô:
- Giải thích coi nào?
Mãi Mãi Đề lườm anh ta một cái nói:
- Đần độn! Bởi vì cậu ta bắt đầu khá cao chứ sao!
Cáp Mô chợt bừng tỉnh hiểu ra ngay lập tức, có cảm giác mọi lối đều được mở ra.
Bản lãnh của sáu người cũng không tệ, cho nên đường núi gập ghềnh hiểm trở cũng không có khó khăn nhiều lắm với bọn họ. Nhất là Cường Tử, vừa lên đến núi thật giống như biến thành một đứa con nít, nhìn cái gì cũng mới lạ, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy thú vị. Từ lúc lên đến trên núi, hắn thật giống như một con chó dại thoát khỏi dây xích...
- Xem kìa, có con mồi!
Cường Tử chỉ về phía trước.
Mọi người vội vàng ẩn nấp hơn nữa giữ vững im lặng, tất cả ló đầu ra đằng sau tảng đá ngó nghiêng cẩn thận một lát rốt cuộc bị tức đến xì khói trăm miệng một lời mắng xối xả:
- Cường Tử, ngươi hàng loại hai!
Bởi vì khi bọn họ ẩn nấp, Cường Tử đã sớm trước một bước xông ra giơ tay chợp một con thỏ hoang lông mượt mà vào trong tay. Dùng thân pháp Bạch câu quá khích bắt thỏ, CƯờng Tử dù rằng không được coi là trước chưa có người làm sau không ai sánh kịp nhưng cũng được coi là một người mạnh mẽ. Khi tất cả đều ẩn nấp, hắn đã vui vẻ xách con thỏ trở lại.
- Tôi mắng, Cường Tử cậu có thể còn biết xấu hổ không? Đây cũng gọi là con mồi của cậu sao? Nhớ ngày đó Cáp Mô ca của cậu ta đây sống lăn lộn trên Trường Bạch Sơn, dùng dao săn một con lợn rừng bốn trăm cân đó mới gọi là đi săn nhá!
Cường Tử tiện tay thả con thỏ hoang ra, vui cười hớn hở hỏi Cáp Mô:
- Săn bằng dao sao? Là anh săn heo rừng hay là heo rừng săn anh?
Đại Hùng nói:
- Ai cũng không săn ai cả, lần đó gặp được heo rừng là thật, Cáp Mô thúc cũng quả thật có mang theo dao, chỉ có điều vừa nhìn thấy heo rừng Cáp Mô thúc leo thẳng lên cây, còn nhanh hơn cả Tề Thiên Đại Thánh.
Khuôn mặt già chát của Cáp Mô đỏ lên nói:
- Tôi khi đó không phải quan sát kẻ địch hay sao.
Cường Tử tò mò hỏi:
- Vậy heo rừng rốt cuộc săn được không?
Đại Hùng nói cộc lốc:
- Đương nhiên săn được, một con heo rừng nhưng cũng đủ chúng tôi ăn một thời gian rất dài. Đây chính là thứ không thể nhìn thấy thường xuyên, để cho chạy chẳng phải đáng tiếc lắm sao.
Mãi Mãi Đề hỏi:
- Ai săn?
Kim Tiêu Chu chỉ Đại Hùng nói:
- Cái tên khờ khạo này, xông thẳng lên đấu vật với heo rừng còn không để cho người khác giúp đỡ. Vừa đấu vật vừa hô lớn: Heo rừng, mày nếu như có thể vật ngã được tao, tôi gọi mày là cha! May mắn, con heo rừng kia rất thực thà, thua rồi.
Tất cả mọi người đều rét rung một cái, ánh mắt nhìn hết cả vào Đại Hùng trở nên kính sợ. Đọ sức vật lộn với một con heo rừng bốn trăm cân? Bình thường kẻ dám làm như vậy đều không phải con người... Trong phim ảnh Hoa Kỳ cũng có một loại động vật hình người, ngay cả khủng long cũng vật chết. Tên đó gọi là Kinh Kong, chỉ có điều người ta tốt xấu gì cũng bởi vì mỹ nữ mới phải liều mạng chứ đằng này...
Mọi người đi một chút dừng một chút nháo nháo đùa giỡn lên núi, tất cả mọi người cảm thấy rất thoải mái. Dường như một chuyến ra ngoài đi dạo này cũng tìm về lại không ít trí nhớ về thời con nít, đến cuối cùng ngay cả hai người Tào Liên và Mãi Mãi Đề cũng đã trở nên điên điên khùng khùng. Thực ra có đôi khi trong lúc không chú ý mới có thể thấy được, thì ra vui vẻ hồn nhiên nhất đến từ một số việc nhỏ rất đơn giản.
Cuối cùng mọi người hết sức điên cuồng nhất trí quyết định buổi tối sẽ không trở lại thôn, may mắn lúc đi mang theo lều vải đơn giản. Tìm được niềm vui thú ngây thơ hồn nhiên một đám đàn ông to xác cộng lại không ít hơn hai trăm tuổi, vui chơi chạy nhảy loạn xạ thật giống như một đám trẻ con mới tốt nghiệp lớp trẻ lớn. Trẻ lớn... Lớp lớn trường mẫu giáo.
Buổi trưa theo chỉ dẫn của Mãi Mãi Đề tìm được nguồn suối, đây là một miếng hồ nhỏ trên đỉnh núi không lớn. Theo Mãi Mãi Đề nói gã mấy lần nhìn thấy con Bạch mao lang vương kia ở chỗ này, mà nơi đó cũng là chỗ đi săn tốt nhất các tay săn trộm ẩn nấp. Động vật không thể tách rời khỏi nước, cho nên nơi này quả thật chính là nơi tập kết của các loài động vật.
Hơn nữa rất kỳ lạ chính là, ở chỗ hồ nước nhỏ này ngay cả khi sói và thỏ đụng phải nhau cũng sẽ không xảy ra thảm kich, mỗi một loài động vật đều dường như phải tuân thủ một phép tắc gì đó, khi uống nước không bao giờ tấn công động vật khác. Đây là một hiện tượng rất kỳ lạ, đoán chừng nếu như để một người Iraq và một người Mỹ ở đây cũng sẽ không hòa bình như vậy. Nếu như có thể mang từ mỗi nước Irap, Afghanistan, Li-bi một người tới đây, sau đó nói với tổng thống Mỹ cho ông ta một tỷ đô la, ông ta cũng không thấy mặt đâu...
Chỗ này cũng coi như là một nơi cảnh sắc tuyệt đẹp nhất dãy núi này, chẳng những giữ vững được cảnh sắc ban đầu nhất ngay cả không khí cũng rất tường hòa.
Sáu người vì không quấy rầy chút yên lặng khó có được này cam lòng ăn chút lương khô lạnh ngắt mà không có làm cơm ăn, hơn nữa sau khi ăn xong rác thải đều cất vào trong ba lô mang về khi xuống núi. Người có đạo đức như bọn họ thật sự không còn nhiều lắm, đều nên tặng cho mỗi người một phiếu hoa hồng...
Tất cả ăn xong nghỉ ngơi một lát, vừa muốn tiếp tục khỏi hành vào sâu trong núi khi tiếp tục đi về phía trước Mãi Mãi Đề bỗng nhiên khoát tay áo ý bảo tất cả dừng lại. Tất cả theo ngón tay Mãi Mãi nhìn sang, đã nhìn thấy một con Bạch mao lang vương kích cỡ chừng một nghé con xuất hiện ở bên phía khác của hồ nước nhỏ.
Con Bạch mao lang vương này đứng ở bên bờ hồ rõ ràng đã nhận ra bọn Cường Tử, nói đã đứng như vậy tại chỗ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn bọn Cường Tử. Có lẽ trong mắt Bạch mao lang vương, kẻ không tuân thủ phép tắc tự nhiên chỉ có một loài động vật, đó chính là loài người.
Cáp Mô nóng lòng muốn thử, mà ngay cả Kim Tiểu Chu cũng nhịn không được cầm súng ngắm lên. Hai người Cường Tử và Mãi Mãi Đề gần như cùng lúc nói:
- Đừng ra tay!
Mãi Mãi Đề và Cường TỬ nhìn nhau cười nói:
- Nếu như động vật trong núi có thể đạt thành hiệp ước không đánh nhau chỗ uống nước này, chúng ta cũng tuân thủ ước định của bọn chúng.
Cáp Mô ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, súc sinh đều có thể giữ phép tắc, huống chi vài người bọn họ? Quả thật Cáp Mô không có suy nghĩ sâu thêm một tầng nữa, tuân thủ phép tắc của tự nhiên, con người có lúc thật không bằng súc sinh.
Mấy người đều ngồi xuống, buông vũ khí trong tay xuống, dùng nụ cười đầy thiện ý nói với con sói già biết:
- Uống đi nha, chúng tôi là người tốt, khi uống nước không đánh nhau...
Sói già dường như cảm thấy được cái gì đó, theo đó hú lên một tiếng từ trong rừng cây xông ra mười mấy con sói. Khi hơn mười mấy con sói này uống nước, Bạch mao lang vương dựng thẳng đuôi như thế nhìn chằm chằm bọn Cường Tử bên này, vẫn duy trì cảnh giác như trước.
Đợi tất cả bầy sói đều uống nước xong, Bạch mao lang vương mới đến bên hồ nước nhỏ liếm từng ngụm.
Khi con Bạch mao lang vương này uống nước xong chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên một tiếng súng vang lên rất rõ ràng!
Tào Liên nói:
- Ông chủ ngài nếu như thật muốn tốt với tôi cũng đừng đuổi tôi đi, đón vợ tôi đến đây đi nhé?
Cường Tử liếc nhìn Cáp Mô và Mãi Mãi Đề hỏi Tào Liên:
- Anh chắc chắn không?
Tào Liên sợ rung lên:
- Bỏ đi, không phải ba tháng ư, nhịn một chút cũng được mà...
Cáp Mô:
- Ừ, nhịn đi càng khỏe thân.
Mãi Mãi Đề:
- Không thể nhìn quá lâu, bằng không sẽ như người nào đó nhịn thành ra hình dáng kỳ quái. Hơn nữa không chừng gà cũng cũng bị biến dạng, lông trên người cũng có thể dài đến qua cả mặt...
Cáp Mô cười khúc khích, thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm anh ta, bởi vậy anh ta giận...
Anh em Liên minh chấp pháp Trung Hoa Cường Tử mang đến chia là sáu nhóm nhỏ, mỗi nhóm mười người bố trí ẩn nấp chỗ có động vật hoang dã quý hiến ra vào ở trên núi Hạ Lan, đến ngày thứ chín rốt cuộc đã chờ đón được một màn thắng lợi có thể coi là huy hoàng. Một nhóm săn trộm gồm có năm người bị hai nhóm người nhỏ của Cường Tử tóm gọn, trói lại như bánh chưng.
Thực ra Cường Tử biết rõ, Trác Thanh Chiến sở dĩ kiên quyết để cho hắn đến Nội Mông chỉ là muốn tranh thủ khiến cho hắn có thể tiếp nhận ở lại Nội Mông. Hiện tại tình hình ở Nội Mông đã tương đối ổn định hơn nhiều so với Trác Thanh Chiến ở đây mười một năm trước. Lúc ấy không riêng gì bọn săn trộm, người ngoài Mông Cổ và thế lực xã hội đen Liên Bang Nga tấn công hết lần này đến lần khác có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.
Sở dĩ Cường Tử đến cũng chỉ là muốn để cho Trác Thanh Chiến không phải khó xử, hai người đều lựa chọn phối hợp với nhau. Cường Tử đến Nội Mông có thể xem là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người đánh rất vui vẻ, một người sẵn lòng ăn đòn. Cho nên Trác Thanh Chiến mới có thể rảnh rỗi hai tay đi chuẩn bị, mới nhắn tin cho Đông Lai trở về Tân Cương cùng mình.
Gã Bùi Đông Lai này quả thật cũng không phải biểu hiện ra vẻ nông cạn trước mặt Cường Tử, từ một loại ý nghĩa nào đó, đến bây giờ người có thể lừa gạt Cường Tử từ đầu đến cuối chỉ có mỗi tên Bùi Đông Lai này, mà kẻ bị lừa gạt là Cường Tử vẫn không hay biết gì cả.
Cường Tử đến Nội Mông có thể nói là để hoàn thành một nhiệm vụ nặng nề, một nghĩa vụ nặng nề, đối với một người tuy rằng có nghị lực lớn nhưng không có dã tâm lớn, Cường Tử có lẽ cũng không thích hợp làm người chăm nom một phương như rào cản.
- Cường Tử, hôm nay lên núi đi dạo không?
Cáp Mô vừa cười vừa nói.
Cường Tử nghĩ ngợi gật đầu đồng ý, từ khi đến Nội Mông tới giờ qua mười ngày rồi còn chưa có lên núi Hạ Lân đi một vòng. Vẫn luôn đi lòng vòng trong thôn và nói chuyện kết giao với những mục dân trông có vẻ hết sức giảo hoạt kỳ thật đều rất thật thà phúc hậu, cuộc sống hằng ngày của Cường Tử trôi qua rất bình thản. Cảnh sắc trên núi Hạ Lan thực ra cũng không xinh đẹp, hơn nữa nhưng động vật hoang dã quý hiếm kia bình thường đều ở trong núi sâu ít khi xuất hiện, nhìn không thấy ở xung quanh đây.
Mãi Mãi Đề cười nói:
- Đi cùng nhau đi nha, chúng ta cũng đi săn thử xem. Mấy năm gần đây bởi vì lệnh ngăn cấm săn bắn, bảo vệ sói thảo nguyên, bây giờ trên thảo nguyên đã bắt đầu có nạn sói gây loạn. Trong dãy núi này của chúng ta có một đàn sói không nhỏ, do một lão Bạch mao lang vương cầm đầu. Tôi trước đây đã đuổi theo nó ba lần, nó đều có thể ba lần còn mạng sống sót chạy đi dưới súng của tôi.
Cường Tử vừa nghe chợt hưng phấn hẳn lên, hắn tò mò hỏi:
- Bạch mao lang vương phải không? Nghe cái tên cũng rất vang dội nha. Tôi biết chồn vàng (còn gọi là cầy hương) sống lâu năm sẽ biến thành lông trắng, hóa ra sói sống lâu năm cũng sẽ biến thành lông trắng.
Mãi Mãi Đề nói:
- Điều này và con ngươi có cùng một đạo lý, người già rồi tóc cũng sẽ biến thành trắng thôi.
Gã liếc nhìn Cường Tử nói:
- À không, ngoại trừ cậu...
Gọi thêm Kim Tiểu Chu và Đại Hùng, sáu người bọn Cường Tử mang theo vũ khí đi từ từ chầm chậm lên núi, con người là một loài động vật rất kỳ quái, có lẽ chỉ có con người đứng ở chỗ cao mới sẽ sinh ra cảm giác vui vẻ vô tận, cái gì mà gặp được núi cao muốn hét gì gì đó. Vừa nhìn một vòng các mõm núi nhỏ đã thấy các loại câu thơ chỗ nào cũng có, những thi nhân học giả cổ đại học vấn chỉ để bán kiếm rượu uống cũng có thể viết ra được.
Nói Cường Tử leo lên núi đứng trên một tảng đá lớn nhô ra ngoài, trong lòng cũng cảm khái rất nhiều.
- Đây nếu như buồng đái rắc từ đây xuống, vậy phải bắn đi xa rất xa nha, rơi trên mặt đất còn không ngừng vang lên tiếng!
Cáp Mô là người thuộc trường phái thực tế, kém nhất chính là thứ lý luận hư ảo nào đó. Bởi vậy hắn hai bước ba bước leo lên một tảng đá lớn, sau đó móc ra vật kia dưới háng rất phóng khoáng đến không còn gì để nói như sông ngân hà trên chín tầng trời. Bởi vậy tất cả mọi người đều hào hứng, ở trên tảng đá lớn kia xếp thành một hàng chiến hào so xem ai uy vũ nhất.
Cuối cùng người thắng cuộc là Đại Hùng, điều này khiến cho kẻ luôn rùm beng mình là đàn ông phong độ vô địch Cáp Mô có chút khó chịu. Trên lý thuyết anh ta và Đại Hùng đều thuộc về loại gà còn trinh, tại sao mình tu luyện nhiều năm lại không sánh bằng tu luyện ít năm?
Về sau Mãi Mãi Đề rất chân thành giúp anh ta tổng kết một chút dạy dỗ và kinh nghiệm thất bại, Mãi Mãi Đề nói:
- Trải qua tài liệu khoa học kiểm tra cẩn thận, Đại Hùng sở dĩ có thể giành lấy được thắng lợi huy hoàng là bởi vì nguyên nhân chiều cao của cậu ta. Cậu ta cao hơn rất nhiều so với chúng ta, cho nên cậu ta chiếm được lợi thế.
Cáp Mô:
- Giải thích coi nào?
Mãi Mãi Đề lườm anh ta một cái nói:
- Đần độn! Bởi vì cậu ta bắt đầu khá cao chứ sao!
Cáp Mô chợt bừng tỉnh hiểu ra ngay lập tức, có cảm giác mọi lối đều được mở ra.
Bản lãnh của sáu người cũng không tệ, cho nên đường núi gập ghềnh hiểm trở cũng không có khó khăn nhiều lắm với bọn họ. Nhất là Cường Tử, vừa lên đến núi thật giống như biến thành một đứa con nít, nhìn cái gì cũng mới lạ, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy thú vị. Từ lúc lên đến trên núi, hắn thật giống như một con chó dại thoát khỏi dây xích...
- Xem kìa, có con mồi!
Cường Tử chỉ về phía trước.
Mọi người vội vàng ẩn nấp hơn nữa giữ vững im lặng, tất cả ló đầu ra đằng sau tảng đá ngó nghiêng cẩn thận một lát rốt cuộc bị tức đến xì khói trăm miệng một lời mắng xối xả:
- Cường Tử, ngươi hàng loại hai!
Bởi vì khi bọn họ ẩn nấp, Cường Tử đã sớm trước một bước xông ra giơ tay chợp một con thỏ hoang lông mượt mà vào trong tay. Dùng thân pháp Bạch câu quá khích bắt thỏ, CƯờng Tử dù rằng không được coi là trước chưa có người làm sau không ai sánh kịp nhưng cũng được coi là một người mạnh mẽ. Khi tất cả đều ẩn nấp, hắn đã vui vẻ xách con thỏ trở lại.
- Tôi mắng, Cường Tử cậu có thể còn biết xấu hổ không? Đây cũng gọi là con mồi của cậu sao? Nhớ ngày đó Cáp Mô ca của cậu ta đây sống lăn lộn trên Trường Bạch Sơn, dùng dao săn một con lợn rừng bốn trăm cân đó mới gọi là đi săn nhá!
Cường Tử tiện tay thả con thỏ hoang ra, vui cười hớn hở hỏi Cáp Mô:
- Săn bằng dao sao? Là anh săn heo rừng hay là heo rừng săn anh?
Đại Hùng nói:
- Ai cũng không săn ai cả, lần đó gặp được heo rừng là thật, Cáp Mô thúc cũng quả thật có mang theo dao, chỉ có điều vừa nhìn thấy heo rừng Cáp Mô thúc leo thẳng lên cây, còn nhanh hơn cả Tề Thiên Đại Thánh.
Khuôn mặt già chát của Cáp Mô đỏ lên nói:
- Tôi khi đó không phải quan sát kẻ địch hay sao.
Cường Tử tò mò hỏi:
- Vậy heo rừng rốt cuộc săn được không?
Đại Hùng nói cộc lốc:
- Đương nhiên săn được, một con heo rừng nhưng cũng đủ chúng tôi ăn một thời gian rất dài. Đây chính là thứ không thể nhìn thấy thường xuyên, để cho chạy chẳng phải đáng tiếc lắm sao.
Mãi Mãi Đề hỏi:
- Ai săn?
Kim Tiêu Chu chỉ Đại Hùng nói:
- Cái tên khờ khạo này, xông thẳng lên đấu vật với heo rừng còn không để cho người khác giúp đỡ. Vừa đấu vật vừa hô lớn: Heo rừng, mày nếu như có thể vật ngã được tao, tôi gọi mày là cha! May mắn, con heo rừng kia rất thực thà, thua rồi.
Tất cả mọi người đều rét rung một cái, ánh mắt nhìn hết cả vào Đại Hùng trở nên kính sợ. Đọ sức vật lộn với một con heo rừng bốn trăm cân? Bình thường kẻ dám làm như vậy đều không phải con người... Trong phim ảnh Hoa Kỳ cũng có một loại động vật hình người, ngay cả khủng long cũng vật chết. Tên đó gọi là Kinh Kong, chỉ có điều người ta tốt xấu gì cũng bởi vì mỹ nữ mới phải liều mạng chứ đằng này...
Mọi người đi một chút dừng một chút nháo nháo đùa giỡn lên núi, tất cả mọi người cảm thấy rất thoải mái. Dường như một chuyến ra ngoài đi dạo này cũng tìm về lại không ít trí nhớ về thời con nít, đến cuối cùng ngay cả hai người Tào Liên và Mãi Mãi Đề cũng đã trở nên điên điên khùng khùng. Thực ra có đôi khi trong lúc không chú ý mới có thể thấy được, thì ra vui vẻ hồn nhiên nhất đến từ một số việc nhỏ rất đơn giản.
Cuối cùng mọi người hết sức điên cuồng nhất trí quyết định buổi tối sẽ không trở lại thôn, may mắn lúc đi mang theo lều vải đơn giản. Tìm được niềm vui thú ngây thơ hồn nhiên một đám đàn ông to xác cộng lại không ít hơn hai trăm tuổi, vui chơi chạy nhảy loạn xạ thật giống như một đám trẻ con mới tốt nghiệp lớp trẻ lớn. Trẻ lớn... Lớp lớn trường mẫu giáo.
Buổi trưa theo chỉ dẫn của Mãi Mãi Đề tìm được nguồn suối, đây là một miếng hồ nhỏ trên đỉnh núi không lớn. Theo Mãi Mãi Đề nói gã mấy lần nhìn thấy con Bạch mao lang vương kia ở chỗ này, mà nơi đó cũng là chỗ đi săn tốt nhất các tay săn trộm ẩn nấp. Động vật không thể tách rời khỏi nước, cho nên nơi này quả thật chính là nơi tập kết của các loài động vật.
Hơn nữa rất kỳ lạ chính là, ở chỗ hồ nước nhỏ này ngay cả khi sói và thỏ đụng phải nhau cũng sẽ không xảy ra thảm kich, mỗi một loài động vật đều dường như phải tuân thủ một phép tắc gì đó, khi uống nước không bao giờ tấn công động vật khác. Đây là một hiện tượng rất kỳ lạ, đoán chừng nếu như để một người Iraq và một người Mỹ ở đây cũng sẽ không hòa bình như vậy. Nếu như có thể mang từ mỗi nước Irap, Afghanistan, Li-bi một người tới đây, sau đó nói với tổng thống Mỹ cho ông ta một tỷ đô la, ông ta cũng không thấy mặt đâu...
Chỗ này cũng coi như là một nơi cảnh sắc tuyệt đẹp nhất dãy núi này, chẳng những giữ vững được cảnh sắc ban đầu nhất ngay cả không khí cũng rất tường hòa.
Sáu người vì không quấy rầy chút yên lặng khó có được này cam lòng ăn chút lương khô lạnh ngắt mà không có làm cơm ăn, hơn nữa sau khi ăn xong rác thải đều cất vào trong ba lô mang về khi xuống núi. Người có đạo đức như bọn họ thật sự không còn nhiều lắm, đều nên tặng cho mỗi người một phiếu hoa hồng...
Tất cả ăn xong nghỉ ngơi một lát, vừa muốn tiếp tục khỏi hành vào sâu trong núi khi tiếp tục đi về phía trước Mãi Mãi Đề bỗng nhiên khoát tay áo ý bảo tất cả dừng lại. Tất cả theo ngón tay Mãi Mãi nhìn sang, đã nhìn thấy một con Bạch mao lang vương kích cỡ chừng một nghé con xuất hiện ở bên phía khác của hồ nước nhỏ.
Con Bạch mao lang vương này đứng ở bên bờ hồ rõ ràng đã nhận ra bọn Cường Tử, nói đã đứng như vậy tại chỗ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn bọn Cường Tử. Có lẽ trong mắt Bạch mao lang vương, kẻ không tuân thủ phép tắc tự nhiên chỉ có một loài động vật, đó chính là loài người.
Cáp Mô nóng lòng muốn thử, mà ngay cả Kim Tiểu Chu cũng nhịn không được cầm súng ngắm lên. Hai người Cường Tử và Mãi Mãi Đề gần như cùng lúc nói:
- Đừng ra tay!
Mãi Mãi Đề và Cường TỬ nhìn nhau cười nói:
- Nếu như động vật trong núi có thể đạt thành hiệp ước không đánh nhau chỗ uống nước này, chúng ta cũng tuân thủ ước định của bọn chúng.
Cáp Mô ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, súc sinh đều có thể giữ phép tắc, huống chi vài người bọn họ? Quả thật Cáp Mô không có suy nghĩ sâu thêm một tầng nữa, tuân thủ phép tắc của tự nhiên, con người có lúc thật không bằng súc sinh.
Mấy người đều ngồi xuống, buông vũ khí trong tay xuống, dùng nụ cười đầy thiện ý nói với con sói già biết:
- Uống đi nha, chúng tôi là người tốt, khi uống nước không đánh nhau...
Sói già dường như cảm thấy được cái gì đó, theo đó hú lên một tiếng từ trong rừng cây xông ra mười mấy con sói. Khi hơn mười mấy con sói này uống nước, Bạch mao lang vương dựng thẳng đuôi như thế nhìn chằm chằm bọn Cường Tử bên này, vẫn duy trì cảnh giác như trước.
Đợi tất cả bầy sói đều uống nước xong, Bạch mao lang vương mới đến bên hồ nước nhỏ liếm từng ngụm.
Khi con Bạch mao lang vương này uống nước xong chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên một tiếng súng vang lên rất rõ ràng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.