Chương 216: Bị tính kế
Trí Bạch
25/02/2016
Đôi mắt của Ngô Tôn đã ngấn lệ, nhưng đến cuối cùng thì anh ta đã kìm nén lại, ngăn cho nước mắt không trào ra.
- Sau khi kết thúc chuyện này, anh hãy quay về với chúng tôi đi!
Cường Tử đề nghị.
Ngô Tôn Lắc đầu đáp lại:
- Ta giờ đây người không ra người, quỷ không ra quỷ, quay về thì chỉ càng làm cho ông nội ta thêm đau lòng mà thôi. Hơn nữa nhiệm vụ của ta vẫn chưa hoàn thành, ta không thể quay về!
Cường Tử cả giận mà rằng:
- Mẹ kiếp, cái nhiệm vụ chó chết! Tôi không quan tâm đến cái nhiệm vụ đó của anh, đợi sau khi tôi đem tất cả những thứ cặn bã vớ vẫn kia tiêu diệt hết, tôi sẽ mang anh quay về.
- Không được!
Ngô Tôn bước lên trước vài bước, ngăn cản trước mặt của Cường Tử, vẫn chưa biết sức mạnh của anh ta như thế nào nhưng chỉ tốc độ cũng đủ khiến cho người khác kinh người rồi. Anh ta đưa tay ra dường như muốn ngăn cản Cường Tử, nhưng đến khi bàn tay trắng nõn không có chút máu nào được đưa ra thì đột nhiên anh ta như tỉnh ngộ ra điều gì đó mãi móng thu tay lại.
- Bên dưới có ít nhất một cao thủ Kim Bảng, cộng thêm với ít nhất hai mươi võ giả đã trải qua cải tạo sinh hóa, ngươi mà đi xuống đó thì chỉ là chui đầu vào chỗ chết mà thôi.
Ngô Tôn vội vã ngăn cản.
Cường Tử bị anh ta ngăn lại, nhìn thấy anh ta vừa đưa tay ra lại nhanh chóng thu tay về, nhất định là anh ta sợ độc tố trong người sẽ làm tổn thương đến hắn. Cường Tử không khỏi thở dài than thở:
- Cùng về với tôi, Ngô lão gia tử chính là một cao thủ về y thuật, nhất định ông sẽ trị khỏi cho anh!
Ngô Tôn ngắt lời:
- Trước tiên đừng bàn về vấn đề này nữa được không? Tình hình bên dưới rất phức tạp, đến ta đây còn không có cơ hội đi xem xét quan sát một cách cẩn thẩn. Cho tôi thêm một chút thời gian nữa tôi nhất định sẽ điều tra được. Bây giờ mà chú xuống đó thì chẳng khác gì đi nộp mạng, hơn nữa chỉ khiến cho bọn chúng đề cao cảnh giác, canh phòng nghiêm ngặt, và ta cũng sẽ bị bại lộ, như vậy sẽ không tốt cho đại cục.
Cường Tử lăc đầu đáp lại:
- Nếu như anh không phải đang sống khổ sống sở với bộ dạng bây giờ thì tôi có thể đợi anh điều tra ngọn ngàng tình hình, nhưng tiếc là tôi đã không đợi được nữa rồi, cao Thủ Kim Bảng cũng được, võ giả đã cải tạo sinh hóa cũng không sao. Hôm nay tôi nhất định sẽ giết chết hết bọn chúng, đưa anh quay trở về!
- Cố chấp!
Ngô Tôn quát.
Cơ thể của anh ta quá là gầy yếu, chỉ một kích động thôi cũng khiến cho cả người lắc lư.
- Nếu như chú cứ liều mình đi xuống dưới, vậy thì nỗ lực trong suốt mười năm qua của ta chỉ là công cốc thôi sao, sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Ngô Tôn nói.
Cường Tử đáp lại:
- Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết rằng có một ông cụ đã gần đất xa trời nhưng vẫn đang đếm từng ngày một, mong ngóng đứa cháu trai của mình có thể quay về nhà.
Ngô Tôn lại một lần nữa ngăn cản Cường Tử, dường như lúc này y đang nói với giọng cầu xin:
- Đừng như vậy, hãy để tôi làm sao chuyện mà tôi nên làm đã! Trong khoảng thời gian gần mười năm qua, tôi vẫn luôn dựa vào niềm tin này mà sống, bây giờ chú lại bắt tôi bỏ gánh giữa đường, chú nghĩ rằng tôi có thể cam tâm được không?
Cường Tử đáp lại:
- Bây giờ bí mật của bọn chúng cũng đã bị phát hiện rồi, tôi đi xuống dưới phá vỡ những cơ sở thiết bị kia đi, nhiệm vụ của anh chẳng phải cũng đã hoàn thành hay sao?
Ngô Tôn lắc đầu thở dài:
- Chú nghĩ quá đơn giản rồi. Nơi này chẳng qua cũng chỉ là một trong những cơ sở nghiên cứu của bọn chúng mà thôi. Mục tiêu của tôi chính là thâm nhập vào tổng bộ của bọn chúng, lấy những tài liệu quan trọng. Nơi đây là một phòng thí nghiệm đem thuốc sinh hóa truyền trực tiếp vào cơ thể người bằng phương pháp thẩm thấu qua máu, phòng nghiên cứu khoa học chính thức không phải ở nơi đây. Chú hãy tin tôi, tôi đã sắp đến gần được chỗ đó rồi.
Cường Tử hỏi:
- Chính là câu lạc bộ tư nhân mà anh đã nói với Yêu Ma?
Ngôn Tôn gật đầu đáp lại:
- Chính là chỗ đó, bây giờ, bọn họ cũng đã chú ý tới tôi rồi, chẳng bao lâu nữa là tôi sẽ được điều qua bên đó.
Bỗng nhiên Cường Tử giật mình lo sợ, hắn sợ chính cái suy nghĩ đang diễn ra trong đầu của hắn.
- Cơ thể trúng độc của anh …. Lẽ nào anh anh…
Cường Tử không dám nói tiếp, bởi vì đó chính là một chuyện mà hắn không bao giờ muốn tin, hắn không nghĩ chuyện đó lại có thể xảy ra.
Nhưng Ngô Tôn lại đáp lại với giọng điệu vô cùng bình thản:
- Không sai, chính tôi đã tự làm cho cơ thể mình bị nhiễm độc, đây chũng chính là một chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Mấy năm nay tôi vẫn không thể nào tiếp cận được nội dung quan trọng, cốt lõi của sở nghiên cứu, mặc dù tu vi không thấp nhưng cuối cùng cũng chỉ là một bảo vệ cấp cao mà thôi. Đã nhiều năm trôi qua tôi thực sự đã không kiên trì đợi được nữa, cho nên đành phải đành phải biến cơ thể của mình trở nên đặc biệt, thì mới có thể thu hút được sự chú ý của bọn chúng. Chú cũng biết đó, nếu như có thể thành công đưa thuốc sinh hóa vào cơ thể một người mang độc như tôi, một khi thành công thì sẽ có thể tạo ra một quái vật khủng khiếp như thế nào.
Cường Tử nhìn anh ta, trong lòng đang rất rối bời, cũng không biết là bi thương hay là phẫn nộ.
- Anh chín là con một mấy đời nhà họ Tôn đó!
Hắn quát ầm lên với Ngô Tôn.
Ngô Tôn thì lại nghiêm túc đáp lại hắn:
- Tôi chính là con cháu của Trung Hoa!
Cường Tử cả giận mà rằng:
- Cái rắm nhà anh, đừng có nói mấy cái đạo lý đó với tôi.
Hắn lôi điện thoại di động ra, gọi cho Yêu Ma và quát ầm lên:
- Tôi không cần biết sẽ xảy ra hậu quả gì, hiện tại anh và Cừu Thiên dẫn theo người của Yến Vân Thập Bát qua đó. Ngay bây giờ tiêu diệt cái câu lạc bộ tư nhân kia cho tôi.
Yêu Ma khẽ than thở trong điện thoại, mãi lúc sau mới lên tiếng:
- Cậu gặp Ngô Tôn rồi à? Được thôi, nếu như cậu đã quyết định như vậy rồi thì tôi sẽ đi làm. Nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu rằng, cậu làm như vậy thì sẽ gây ra một trận phong ba rất lớn, lớn đến mức cả tôi và cậu cũng không thể nào khống chế được. Hơn nữa nếu như chúng tôi đi đến đó, một mình chú e rằng sẽ không ứng phó nổi đâu.
Cường Tử đáp lại:
- Đừng nói với tôi mấy điều vô nghĩa đó, anh để cho tôi đến nơi này trước lẽ phải không phải là muốn tôi gặp được Ngô Tôn hay sao?
Yêu Ma cười mà rằng:
- Những chuyện mà tôi khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định thì lúc nào cậu cũng không chần chừ mà quyết định được luôn. Muốn thuyết phục được Ngô Tôn, ai cũng không thể làm được. Thực ra cấp trên cũng đã sớm ra lệnh cho anh ta rút lui rồi nhưng cái tên đó cũng là một tên điên, không coi trọng bản thân mình, chưa đạt được mục đích thì anh ta sẽ không bao giờ dừng tay lại đâu.
Cường Tử nói:
- Đi đi! Các anh làm cho bên đó càng náo nhiệt càng tốt, như vậy thì chỗ của tôi sẽ bớt áp lực.
Yêu Ma đáp lại:
- Hứa với tôi một chuyện.
Cường Tử đáp:
- Có chuyện thì nói, có rắm thì đánh.
Yêu Ma nói:
- Thực ra thì tôi, Cừu Thiên và người của Yến Vân Thập Bát đã tập trung ở bên ngoài câu lạc bộ tư nhân đó rồi, chú không nên vội vàng ra tay, đợi tôi và mọi người khiến cho bên này loạn lên thì bên đó nhất định sẽ phải phái người tới đây tiếp ứng. Đến lúc đó chú hãy ra tay, làm như vậy thành công sẽ lớn hơn.
Cường Tử tức giận mắng lớn;
- Lão tử ta đã bị mọi người tính kế, chó má.
Cúp điện thoại, Cường Tử quay sang nói với Ngô Tôn:
- Bây giờ thì không phải là vì anh, hoặc là cùng với tôi đi giết chết bọn chúng hoặc là ngoan ngoãn đứng đó nhìn một mình tôi san bằng nơi đây.
Đôi mắt của Ngô Tôn đã ngấn lệ, nhưng đến cuối cùng thì anh ta đã kìm nén lại, ngăn cho nước mắt không trào ra.
- Sau khi kết thúc chuyện này, anh hãy quay về với chúng tôi đi!
Cường Tử đề nghị.
Ngô Tôn Lắc đầu đáp lại:
- Ta giờ đây người không ra người, quỷ không ra quỷ, quay về thì chỉ càng làm cho ông nội ta thêm đau lòng mà thôi. Hơn nữa nhiệm vụ của ta vẫn chưa hoàn thành, ta không thể quay về!
Cường Tử cả giận mà rằng:
- Mẹ kiếp, cái nhiệm vụ chó chết! Tôi không quan tâm đến cái nhiệm vụ đó của anh, đợi sau khi tôi đem tất cả những thứ cặn bã vớ vẫn kia tiêu diệt hết, tôi sẽ mang anh quay về.
- Không được!
Ngô Tôn bước lên trước vài bước, ngăn cản trước mặt của Cường Tử, vẫn chưa biết sức mạnh của anh ta như thế nào nhưng chỉ tốc độ cũng đủ khiến cho người khác kinh người rồi. Anh ta đưa tay ra dường như muốn ngăn cản Cường Tử, nhưng đến khi bàn tay trắng nõn không có chút máu nào được đưa ra thì đột nhiên anh ta như tỉnh ngộ ra điều gì đó mãi móng thu tay lại.
- Bên dưới có ít nhất một cao thủ Kim Bảng, cộng thêm với ít nhất hai mươi võ giả đã trải qua cải tạo sinh hóa, ngươi mà đi xuống đó thì chỉ là chui đầu vào chỗ chết mà thôi.
Ngô Tôn vội vã ngăn cản.
Cường Tử bị anh ta ngăn lại, nhìn thấy anh ta vừa đưa tay ra lại nhanh chóng thu tay về, nhất định là anh ta sợ độc tố trong người sẽ làm tổn thương đến hắn. Cường Tử không khỏi thở dài than thở:
- Cùng về với tôi, Ngô lão gia tử chính là một cao thủ về y thuật, nhất định ông sẽ trị khỏi cho anh!
Ngô Tôn ngắt lời:
- Trước tiên đừng bàn về vấn đề này nữa được không? Tình hình bên dưới rất phức tạp, đến ta đây còn không có cơ hội đi xem xét quan sát một cách cẩn thẩn. Cho tôi thêm một chút thời gian nữa tôi nhất định sẽ điều tra được. Bây giờ mà chú xuống đó thì chẳng khác gì đi nộp mạng, hơn nữa chỉ khiến cho bọn chúng đề cao cảnh giác, canh phòng nghiêm ngặt, và ta cũng sẽ bị bại lộ, như vậy sẽ không tốt cho đại cục.
Cường Tử lăc đầu đáp lại:
- Nếu như anh không phải đang sống khổ sống sở với bộ dạng bây giờ thì tôi có thể đợi anh điều tra ngọn ngàng tình hình, nhưng tiếc là tôi đã không đợi được nữa rồi, cao Thủ Kim Bảng cũng được, võ giả đã cải tạo sinh hóa cũng không sao. Hôm nay tôi nhất định sẽ giết chết hết bọn chúng, đưa anh quay trở về!
- Cố chấp!
Ngô Tôn quát.
Cơ thể của anh ta quá là gầy yếu, chỉ một kích động thôi cũng khiến cho cả người lắc lư.
- Nếu như chú cứ liều mình đi xuống dưới, vậy thì nỗ lực trong suốt mười năm qua của ta chỉ là công cốc thôi sao, sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Ngô Tôn nói.
Cường Tử đáp lại:
- Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết rằng có một ông cụ đã gần đất xa trời nhưng vẫn đang đếm từng ngày một, mong ngóng đứa cháu trai của mình có thể quay về nhà.
Ngô Tôn lại một lần nữa ngăn cản Cường Tử, dường như lúc này y đang nói với giọng cầu xin:
- Đừng như vậy, hãy để tôi làm sao chuyện mà tôi nên làm đã! Trong khoảng thời gian gần mười năm qua, tôi vẫn luôn dựa vào niềm tin này mà sống, bây giờ chú lại bắt tôi bỏ gánh giữa đường, chú nghĩ rằng tôi có thể cam tâm được không?
Cường Tử đáp lại:
- Bây giờ bí mật của bọn chúng cũng đã bị phát hiện rồi, tôi đi xuống dưới phá vỡ những cơ sở thiết bị kia đi, nhiệm vụ của anh chẳng phải cũng đã hoàn thành hay sao?
Ngô Tôn lắc đầu thở dài:
- Chú nghĩ quá đơn giản rồi. Nơi này chẳng qua cũng chỉ là một trong những cơ sở nghiên cứu của bọn chúng mà thôi. Mục tiêu của tôi chính là thâm nhập vào tổng bộ của bọn chúng, lấy những tài liệu quan trọng. Nơi đây là một phòng thí nghiệm đem thuốc sinh hóa truyền trực tiếp vào cơ thể người bằng phương pháp thẩm thấu qua máu, phòng nghiên cứu khoa học chính thức không phải ở nơi đây. Chú hãy tin tôi, tôi đã sắp đến gần được chỗ đó rồi.
Cường Tử hỏi:
- Chính là câu lạc bộ tư nhân mà anh đã nói với Yêu Ma?
Ngôn Tôn gật đầu đáp lại:
- Chính là chỗ đó, bây giờ, bọn họ cũng đã chú ý tới tôi rồi, chẳng bao lâu nữa là tôi sẽ được điều qua bên đó.
Bỗng nhiên Cường Tử giật mình lo sợ, hắn sợ chính cái suy nghĩ đang diễn ra trong đầu của hắn.
- Cơ thể trúng độc của anh …. Lẽ nào anh anh…
Cường Tử không dám nói tiếp, bởi vì đó chính là một chuyện mà hắn không bao giờ muốn tin, hắn không nghĩ chuyện đó lại có thể xảy ra.
Nhưng Ngô Tôn lại đáp lại với giọng điệu vô cùng bình thản:
- Không sai, chính tôi đã tự làm cho cơ thể mình bị nhiễm độc, đây chũng chính là một chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Mấy năm nay tôi vẫn không thể nào tiếp cận được nội dung quan trọng, cốt lõi của sở nghiên cứu, mặc dù tu vi không thấp nhưng cuối cùng cũng chỉ là một bảo vệ cấp cao mà thôi. Đã nhiều năm trôi qua tôi thực sự đã không kiên trì đợi được nữa, cho nên đành phải đành phải biến cơ thể của mình trở nên đặc biệt, thì mới có thể thu hút được sự chú ý của bọn chúng. Chú cũng biết đó, nếu như có thể thành công đưa thuốc sinh hóa vào cơ thể một người mang độc như tôi, một khi thành công thì sẽ có thể tạo ra một quái vật khủng khiếp như thế nào.
Cường Tử nhìn anh ta, trong lòng đang rất rối bời, cũng không biết là bi thương hay là phẫn nộ.
- Anh chín là con một mấy đời nhà họ Tôn đó!
Hắn quát ầm lên với Ngô Tôn.
Ngô Tôn thì lại nghiêm túc đáp lại hắn:
- Tôi chính là con cháu của Trung Hoa!
Cường Tử cả giận mà rằng:
- Cái rắm nhà anh, đừng có nói mấy cái đạo lý đó với tôi.
Hắn lôi điện thoại di động ra, gọi cho Yêu Ma và quát ầm lên:
- Tôi không cần biết sẽ xảy ra hậu quả gì, hiện tại anh và Cừu Thiên dẫn theo người của Yến Vân Thập Bát qua đó. Ngay bây giờ tiêu diệt cái câu lạc bộ tư nhân kia cho tôi.
Yêu Ma khẽ than thở trong điện thoại, mãi lúc sau mới lên tiếng:
- Cậu gặp Ngô Tôn rồi à? Được thôi, nếu như cậu đã quyết định như vậy rồi thì tôi sẽ đi làm. Nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu rằng, cậu làm như vậy thì sẽ gây ra một trận phong ba rất lớn, lớn đến mức cả tôi và cậu cũng không thể nào khống chế được. Hơn nữa nếu như chúng tôi đi đến đó, một mình chú e rằng sẽ không ứng phó nổi đâu.
Cường Tử đáp lại:
- Đừng nói với tôi mấy điều vô nghĩa đó, anh để cho tôi đến nơi này trước lẽ phải không phải là muốn tôi gặp được Ngô Tôn hay sao?
Yêu Ma cười mà rằng:
- Những chuyện mà tôi khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định thì lúc nào cậu cũng không chần chừ mà quyết định được luôn. Muốn thuyết phục được Ngô Tôn, ai cũng không thể làm được. Thực ra cấp trên cũng đã sớm ra lệnh cho anh ta rút lui rồi nhưng cái tên đó cũng là một tên điên, không coi trọng bản thân mình, chưa đạt được mục đích thì anh ta sẽ không bao giờ dừng tay lại đâu.
Cường Tử nói:
- Đi đi! Các anh làm cho bên đó càng náo nhiệt càng tốt, như vậy thì chỗ của tôi sẽ bớt áp lực.
Yêu Ma đáp lại:
- Hứa với tôi một chuyện.
Cường Tử đáp:
- Có chuyện thì nói, có rắm thì đánh.
Yêu Ma nói:
- Thực ra thì tôi, Cừu Thiên và người của Yến Vân Thập Bát đã tập trung ở bên ngoài câu lạc bộ tư nhân đó rồi, chú không nên vội vàng ra tay, đợi tôi và mọi người khiến cho bên này loạn lên thì bên đó nhất định sẽ phải phái người tới đây tiếp ứng. Đến lúc đó chú hãy ra tay, làm như vậy thành công sẽ lớn hơn.
Cường Tử tức giận mắng lớn;
- Lão tử ta đã bị mọi người tính kế, chó má.
Cúp điện thoại, Cường Tử quay sang nói với Ngô Tôn:
- Bây giờ thì không phải là vì anh, hoặc là cùng với tôi đi giết chết bọn chúng hoặc là ngoan ngoãn đứng đó nhìn một mình tôi san bằng nơi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.