Chương 234: Chỉ sợ chẳng may
Trí Bạch
29/02/2016
Nửa tháng sau, bằng sự điều trị tận tâm của Ngô lão gia tử, cộng thêm với khả năng khôi phục đáng kinh ngạc của cơ thể hắn thì vết thương của Cường Tử đã khôi phục được khoảng bảy tám phần. Bình phục nhanh như vậy, Ngô lão gia tử coi như lại một lần nữa được lĩnh giáo thể chất không thuộc về loài người của Cường Tử. Nhưng không hiểu tại sao mỗi khi ông híp mắt nhìn Cường Tử, hắn luôn có cảm giác ánh mắt của ông chính là một con dao giải phẫu.
Cường Tử thực sự cảm thấy sợ hãi ánh nhìn đó của Ngô lão gia tử, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đó của Ngô lão gia tử là trong đầu của hắn lại không thể nào tránh khỏi một tưởng tượng về một ông lão cuồng y học. Hắn rất sợ có một ngày Ngô lão gia tử mặc một bộ áo trắng thầy thuốc, tay cầm một chiếc cưa điện đang kêu to xòe xòe nhe răng cười, xuất hiện trước mặt hắn, sau đó thì nói một câu: “ Bé cưng, đừng sợ, ông chỉ là muốn xem cấu tạo cơ thể của cháu mà thôi” . Ôi nếu như vậy thì đúng là một cơn ác mộng.
May mắn thay Ngô lão gia tử lại không phải loại người này.
Gần đây Cường Tử đang rất mê mẩn mấy món ăn do Bùi Nhược làm, hắn thực sự không thể nào ngờ được rằng tài nghệ nấu nướng của tiểu nha đầu này lại có thể cao đến như vậy. Mặc dù món ăn của cô nàng làm vẫn còn một chút xíu khuyết điểm nhưng mùi vị thì lại rất đặc biệt, khiến cho người ăn luôn muốn ăn lần thêm lần nữa, hương vị lưu luyến không thôi. Cường Tử kiên quyết cho rằng cảnh giới cao nhất của nghệ thuật nấu ăn chính là phải khiến những món ăn bình thường nhất trở nên đặc sắc, cũng giống như sư phụ Mạc Địch vậy. Vốn dĩ hắn cho rằng khả năng thiên bẩm của bản thân ở phương diện này cao hơn luyện võ rất nhiều nhưng sau khi thấy được tài nghệ nấu ăn của Bùi Nhược thì cuối cùng hắn đã biết cái gì mới được gọi là tài năng trời cho.
Chỉ là một tấm đậu phụ bình thường mà cũng có thể khiến cho Ngô lão gia tử không ngại mà đuổi theo cô nàng, khuôn mặt chờ mong, rồi yêu cầu cô nàng mang thêm lên một phần nữa, như vậy cũng đã đủ chứng minh tài năng nấu nướng của Bùi Nhược.
Trong sân, Cường Tử đang vận động cơ thể một chút, cảm giác thấy vết thương trước ngực đã đỡ đi rất nhiều rồi, bây giờ nó chỉ còn cảm thấy hơi đau một chút. Hắn cho rằng bản thân đã đến lúc bắt đầu luyện tập lại, bởi vì dù sao thì mấy năm nay, ngày nào cũng luyện tập với thời gian và cường độ nhất định, đây đã trở thành thói quen của hắn cho nên khi không được luyện tập, Cường Tử luôn cảm thấy trong lòng mình như có một con chuột nhỏ đang gặm nhấm tim gan hắn.
Nhân lúc Bùi Nhược đi ra ngoài mua thức ăn, Cường Tử liền chạy đến công viên lớn ở đằng sau biệt thự Li Hồ. Cảnh sắc ở đây vẫn đẹp như trước, vẻ đẹp của nó không giống con người, sẽ không bao giờ xuất hiện một sự thay đổi cách biệt một trời một vực như kiểu hôm nay thì là người tốt, ngày mai đã là người xấu.
Sau nửa tháng nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng, Cường Tử cảm thấy bên trong cơ thể của mình như đang có một sức mạnh thức tỉnh, cảm giác này vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc. Khi hắn và Mục Dã Lăng Phong giao đấu với nhau, hắn cũng có một cảm giác như vậy, hơn nữa nó lại còn rất mạnh liệt. Khi hắn tiếp chưởng cuối cùng của Mục Dã Lăng Phong, cũng chính sức mạnh này đã giúp hắn không những có thể tiếp tục kiên trì được mà còn có thể quay lại phản kích tấn công đối thủ. Sức mạnh này vô cùng mạnh mẽ, khí phách và uy vũ.
Tại một nơi yên tĩnh ở sau núi, Cường Tử khoanh chân ngồi xuống. Hắn nhắm hai mắt lại và bắt đầu hồi tưởng về sức mạnh kia nhưng khổ một nỗi tất cả cảm giác mà hắn có được lại không được rõ ràng, nó chỉ là một cảm giác mơ hồ, mông lung. Hắn cẩn thận hồi tưởng lại tình huống mà bản thân giao đấu cùng với Mục Dã Lăng Phong, nhớ lại thời khắc mà bản thân đỡ lấy chưởng cuối cùng của ông ta, lúc đó từ trong cơ thể, sức mạnh kia đã được bộc phát trong nháy mắt.
Một giờ đã trôi qua, Cường Tử dường như đã cảm nhận được một thứ gì đó nhưng cảm giác đó lại lóe lên một cách tức thì rồi lại nhanh chóng biến mất. Cường Tử từ từ mở mắt, rồi nhìn xuống nắm tay của mình.
Sức bật, đó chính là một sức bật với độ lớn khủng khiếp. Nó còn mạnh hơn cả sức bật Phích sơn kháo và của Bát cực quyền hàng trăm lần, nếu như sức bật của Phích sơn kháo chính là một hỏa tiễn vậy thì sức mạnh kia chính là một quả đạn hạt nhân. Hai thứ này có sự khác biệt về chất, cho nên không còn nghi ngờ gì nữa, uy lực của sức mạnh đó lớn hơn sức bật của Thiếp sơn kháo hơn rất nhiều.
Cường Tử thử hội tụ nội lực tại đan điền, thuận tay nhặt một hòn đá to bằng cái bát ở dưới đất lên, rồi tập trung hết nội lực ở cánh tay trái và giáng một chưởng mạnh mẽ vào hòn đá đang cầm trên tay phải. “Rắc” một tiếng, một chưởng của Cường Tử đã khiến cho hòn đá trên tay vỡ ra thành rất nhiều mảnh vụn. Uy lực của chưởng này quả là rất lớn, nếu như chưởng này mà được đánh trên cơ thể người thì e rằng nó làm tổn hại đến gân cốt, nội tạng bên trong, nhưng Cường Tử lại lắc đầu, bởi nó không phải là cảm giác đó.
Sức bật của chưởng này mặc dù cũng có thể nói là có uy lực kinh người nhưng vẫn có một chút dư âm của Phích sơn kháo ở bên trong. Mặc dù chưởng này cũng đã có một chút ảnh hưởng của sức mạnh kia nhưng sự khác biệt vẫn là quá lớn.
Cường Tử nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ.
Hắn lại nhắm mắt lại và trầm tư suy nghĩ. Trong đầu hắn như có một thước phim đang chiếu đi chiếu lại cảnh hắn và Mục dã Lăng Phong giao đấu với nhau chưởng cuối cùng. Hắn luôn có cảm giác rằng bản thân đã nắm bắt được một thứ gì đó nhưng cảm giác đó lại không rõ ràng. Nó cứ xuất hiện như có như không ở trong đầu của hắn.
Cả một buổi sáng, Cường Tử đã ngồi ở đây chìm đắm trong suy nghĩ, mãi cho đến khi có người đến gọi hắn về ăn cơm trưa thì hắn mới bước ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ kia. Hắn thở một hơi thật dài, mặc dù cả buổi sáng ngày hôm nay không thể nói rằng không có thu hoạch gì nhưng cảm giác giác đó vẫn cứ mập mờ như cũ. Mở to mắt, Cường Tử mới phát hiện ra người đến gọi hắn về ăn cơm là ai, đó chính là Chu Bách Tước.
- Tôi biết cậu nhất định sẽ ở đây.
Chu Bách Tước ngồi xuống cạnh Cường Tử, từ trong túi áo lôi ra một hộp thuốc lá, tự lấy một điếu rồi đưa cho Cường Tử. Anh ta châm lửa rồi hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít thở sâu vài lần.
- Không khí ở nhà chúng ta vẫn là tốt nhất, cảm giác mới dễ chịu và thoải mái làm sao.
Chu Bách Tước cảm khái một câu, rồi không ngại nền đất bẩn mà nằm luôn lên trên bãi cỏ xanh. Anh ta nhìn bầu trời trong xanh, rồi ánh mắt như bị một thứ gì đó trên trời thu hút sự chú ý, anh ta nhìn một cách say sưa, không chớp mắt.
Cường Tử cũng nhìn theo hướng nhìn của anh ta, bầu trời xanh cao vời vợi không một gợn mây, hoàn toàn không có thứ gì cả.
Rồi hắn cũng nằm xuống cạnh Chu Bách Tước, và quay sang và nói với anh ta:
- Chu thúc, thực ra con không hi vọng chú quay trở về!
Chu Bách Tước vẫn nhìn chăm chú vào bầu trời, rồi anh ta khẽ gật đầu đáp lại:
- Tôi biết!
- Ra tay với chú rồi?
Cường Tử không kìm nén nổi sự hiếu kỳ của bản thân mà hỏi một câu , nhưng sau khi hỏi xong hắn lại liền tự cười chế giễu bản thân:
- Hắn không phải kẻ ngốc, cậu không chết thì hắn sẽ không ra tay với mọi người.
- Cường Tử, đến bây giờ tôi mới biết được cái gì gọi là nuôi ong tay áo!
Chu Bách Tước ngao ngán than thở một câu.
Anh ta liền quay đầu nhìn một bên mặt của Cường Tử và hỏi:
- Cậu định bao giờ sẽ đi Trường Xuân?
Cường Tử hít thật sâu một hơi thuốc rồi thờ phì phì ra từng hơi một cách sảng khoái. Một lần Cường Tử đã hút hết một phần năm điếu thuốc, rồi hắn thở ra một làn khói màu vàng đậm, dày đặc, ánh mắt của Cường Tử vô cùng bình tĩnh.
- Đợi đã!
Chu Bách Tước ngồi phắt dậy, nhìn thẳng vào mắt Cường Tử và nói:
- Đợi đã! Cậu không sợ là bản thân sẽ không thu dọn được cục diện này hay sao? cậu nên biết được rằng hắn là một người mà dù dã tâm có lớn hơn nữa nhưng nếu như không có người đồng mưu thì cũng sẽ không bao giờ dám để lộ bản chất thật của mình nhanh như vậy đâu. Nếu như cứ đợi nữa, đợi đến khi căn cơ của hắn ở Đông Bắc ổn định thì lúc đó cậu có muốn ra tay thì khó càng thêm khó, hắn không phải là Lý Bát Nhất, và đương nhiên Lý Bát Nhất không có điên khùng như hắn!
Cường Tử khoát tay áo và nói:
- Con muốn cho Cáp Mô ca thêm chút thời gian, tạm thời dù cháu có mất đi một vài thứ thì chuyện này cũng không quan trọng, chuyện quan trọng là… con không muốn cắt đứt hi vọng của Cáp Mô ca.
Chu Bách Tước như có lời muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, không tiếp tục nói nữa.
- Con biết rằng hai người mà ngồi chung với nhau thì nhất định sẽ có rất nhiều chuyện để nói nhưng nếu như tiếp tục đợi nữa thức ăn sẽ nguội mất.
Từ phía xa vang lại giọng nói trong trẻo, lanh lảnh của Bùi Nhược.
Từ phía xa, Bùi Nhược mang theo một hộp thức ăn làm bằng gỗ bước tới. Cô nàng không có bước về phía Cường Tử mà dừng lại ở một chiếc đình hóng mát cách chỗ hai người không xa, mở hộp thức ăn ra bày lên chiếc bàn đá. Hộp thức ăn rất lớn và đồ ăn mang theo cũng không ít, một mình xách nhiều đồ như vậy lại còn phải đi một đoạn đường dài nữa, đúng là đã làm khó cô nàng rồi.
Ánh mắt của Chu bách Tước đã không còn hiện lên sự căm tức và buồn bực nữa, anh ta nhìn theo dáng người đang bận rộn của Bùi Nhược mà cười nói:
- Vợ hiền!
Cườn Tử cười hì hì rồi bổ sung thêm:
- Tương lại cũng sẽ là một người mẹ đảm đang!
Chu Bách Tước quay sang trừng mắt với hắn, rồi đứng dậy bước về phía đình hóng mát giúp Bùi Nhược bày đồ ăn. Cường Tử đứng dậy phủi đất cát dính trên mông, vừa bước đi vừa lắc người, điệu bộ lúc này của hắn trông rất có phong độ của một ông chủ giàu có. Ngồi xuống chiếc ghế đá, Cường Tử nhìn chiếc bàn đá trước mặt được bày kín thức ăn ngon, lại còn có một bình rượu và hai chiếc chén nhỏ nhưng hắn vẫn cứ thở dài:
- Hầy, trời trong mây trắng, non nước hữu tình, cảnh sắc nên thơ, tình người sâu đậm, đồ ăn lại càng ngon hơn, nhưng đang tiếc chúng ta vẫn thiếu mất một thứ.
Chu Bách Tước ngửi ngửi đĩa măng non xào được bày ngay trước mặt mình. Anh ta chỉ vừa mới hít hà vài cái thôi mà mùi thơm liền xông thẳng vào mũi và trong phổi, khiến cho anh ta không kìm nổi mà phải thốt lên một câu, cảm giác thèm ăn đã được khơi dậy.
Bùi Nhược vừa rót rượu vừa hiếu kỳ hỏi thêm:
- Thiếu gì vậy?
Cường Tử ghé sát vào tai của Bùi Nhược mà thì thầm:
- Hát cho anh nghe một bài thì sẽ chẳng thiếu thứ gì nữa.
Chu Bách Tước liền “phù” một cái, phun luôn một miếng măng xào vừa mới được đưa vào trong miệng xuống đát. Anh ta lôi khăn giấy ra lau lau miệng rồi nhìn miếng măng rơi trên mặt đất và than rằng:
- Hài …. Hỏng bét!
Bùi Nhược đỏ mặt lên, vội vàng nói:
- Chu thúc, không sao, vẫn còn rất nhiều mà!
Chu Bách Tước lắc lắc đầu, nghiêm túc đáp lại:
- Không phải, ý của chú muốn nói là, con mà đi theo Cường Tử thì coi như là hỏng một đời…
Bùi Nhược sửng sốt một chút, rồi khẽ cười hì hì, cô làm bộ mặt nghiêm túc, rồi tay chống nạnh quay sang nói với Cường Tử:
- Anh nhìn thấy chưa, công đạo ở trong lòng người, Chu thúc muốn chủ trì chính nghĩa, tiêu diệt cái vẻ ngoài đạo mạo, ngụy quân tử của anh.
Cường Tử vừa rót rượu cho Chu Bách Tước vừa nói:
- Vợ à, em vẫn chưa hiểu rõ chồng của em rồi, một người trong sáng, thuần khiết như anh, có thể là ngụy quân tử được hay sao?
Chu Bách Tước “xì” một tiếng rồi nói với giọng điệu khinh thường:
- Nhưng mắt và tai ngươi lại không trong sáng!
Bùi Nhược bổ xung thêm:
- Đúng vậy! Anh mà trong sáng thì thế giới này đã không còn tên lưu manh nào nữa rồi!
Vừa dứt lời thì cô nàng bỗng như hiểu ra được ngụ ý trong lời nói của Chu Bách Tước, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên. Thực ra thì sau khi nói xong câu này Chu Bách tước cũng cảm thấy có chút hối hận, dù sao thì anh ta cũng là trưởng bối, trước mặt cháu dâu và cháu trai mà nói những lời này thì đúng là có chút không được đứng đắn, ra dáng lắm.
Cường Tử nghiêm túc đáp lại:
- Ta trong sáng, ta thuần khiết, trời đất chứng giám. Không có ai có thể trong sáng lương thiện hơn ta. Ta là một người tên tiểu nhân chân thành, một tên lưu manh lương thiện trong lục đạo.
Hắn nói:
- Ta là màu vàng thuần khiết …. ( đối với người Trung Quốc, màu vàng được coi là màu đồi trụy, không đứng đắn)
Chu Bách Tước quay sang trừng mắt với hắn, nói với Bùi Nhược:
- Đừng để ý đến hắn, sau này nếu như cháu mà gả cho nó thì cháu phải chú ý đó, sau này nếu như phải chịu thiệt thòi gì thì cứ đến tìm Chu thúc sẽ làm chủ cho cháu.
Bùi Dạ vui vẻ đáp lại:
- Cảm ơn Chu thúc, sau này nếu như anh ấy dám bắt nạt cháu thì thì chú hãy giúp cháu đánh nát mông của anh ấy.
Ch Bách Tước trầm ngâm trong chốc lát:
- Cái này thì hơi khó, cháu hãy đổi một yêu cầu khác đi …
Ba người ngồi trong đình ăn cơm trưa, Bùi Nhược ngồi cùng với hai người họ nhưng không ăn được mấy, sau khi ăn được vài miếng thì cô nàng dừng lại nói chuyện cùng với hai người họ. Còn Chu Bách Tước, trước mặt Bùi Nhược cũng chẳng tỏ ra kiêng kỵ gì hết, mặc sức ăn uống một cách thoải mái nhất. Anh ta cùng với Cường Tử như hổ ăn voi uống, cả một bàn đầy thức ăn chẳng mấy chốc mà bị hai người này ăn sạch sẽ, giống như vừa có một cơn cuồng phong cuốn qua, thậm chí ngay cả đến một giọt canh cũng không để thừa.
Bùi Nhược đứng dậy thu dọn bát đĩa, sau khi bỏ hết bát đĩa vào trong hộp cơm thì quay sang nói với Cường Tử:
- Anh ở lại cùng với Chu thúc, em quay về trước đây.
Cường Tử gật đầu, đợi đến khi Bùi Nhược đi qua thì thuận tay vỗ nhẹ vào mông cô một cái. Mặc dù lực không lớn nhưng âm thanh phát ra lại khá chói tay… Chu Bách Tước liền ngẩng đầu lên nhìn trời mây, ra vẻ như ta đây đang tìm hiểu thiên địa mây trời. Bùi Nhược quay lại trừng mắt lên nhìn Cường Tử, đỏ mặt quay về biệt thự.
Đợi sau khi bóng dáng của Bùi Nhược đã đi khuất, Chu Bách Tước liền quay sang nói với Cường Tử:
- Mấy ngày tiếp theo ta sẽ đi theo âm thầm bảo vệ Tiểu Nhược.
Cường Tử lắc đầu:
- Không cần đâu chú, dạo gần đây cô ấy ở lại đây, cũng chuẩn bị thi đại học rồi, ở trong nhà thì sẽ yên tĩnh hơn.
Chu Bách Tước nghiêm túc đáp lại:
- Tôi vẫn cứ nên làm như thế thì hơn, không sợ không có chỉ sợ chẳng may
Nửa tháng sau, bằng sự điều trị tận tâm của Ngô lão gia tử, cộng thêm với khả năng khôi phục đáng kinh ngạc của cơ thể hắn thì vết thương của Cường Tử đã khôi phục được khoảng bảy tám phần. Bình phục nhanh như vậy, Ngô lão gia tử coi như lại một lần nữa được lĩnh giáo thể chất không thuộc về loài người của Cường Tử. Nhưng không hiểu tại sao mỗi khi ông híp mắt nhìn Cường Tử, hắn luôn có cảm giác ánh mắt của ông chính là một con dao giải phẫu.
Cường Tử thực sự cảm thấy sợ hãi ánh nhìn đó của Ngô lão gia tử, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đó của Ngô lão gia tử là trong đầu của hắn lại không thể nào tránh khỏi một tưởng tượng về một ông lão cuồng y học. Hắn rất sợ có một ngày Ngô lão gia tử mặc một bộ áo trắng thầy thuốc, tay cầm một chiếc cưa điện đang kêu to xòe xòe nhe răng cười, xuất hiện trước mặt hắn, sau đó thì nói một câu: “ Bé cưng, đừng sợ, ông chỉ là muốn xem cấu tạo cơ thể của cháu mà thôi” . Ôi nếu như vậy thì đúng là một cơn ác mộng.
May mắn thay Ngô lão gia tử lại không phải loại người này.
Gần đây Cường Tử đang rất mê mẩn mấy món ăn do Bùi Nhược làm, hắn thực sự không thể nào ngờ được rằng tài nghệ nấu nướng của tiểu nha đầu này lại có thể cao đến như vậy. Mặc dù món ăn của cô nàng làm vẫn còn một chút xíu khuyết điểm nhưng mùi vị thì lại rất đặc biệt, khiến cho người ăn luôn muốn ăn lần thêm lần nữa, hương vị lưu luyến không thôi. Cường Tử kiên quyết cho rằng cảnh giới cao nhất của nghệ thuật nấu ăn chính là phải khiến những món ăn bình thường nhất trở nên đặc sắc, cũng giống như sư phụ Mạc Địch vậy. Vốn dĩ hắn cho rằng khả năng thiên bẩm của bản thân ở phương diện này cao hơn luyện võ rất nhiều nhưng sau khi thấy được tài nghệ nấu ăn của Bùi Nhược thì cuối cùng hắn đã biết cái gì mới được gọi là tài năng trời cho.
Chỉ là một tấm đậu phụ bình thường mà cũng có thể khiến cho Ngô lão gia tử không ngại mà đuổi theo cô nàng, khuôn mặt chờ mong, rồi yêu cầu cô nàng mang thêm lên một phần nữa, như vậy cũng đã đủ chứng minh tài năng nấu nướng của Bùi Nhược.
Trong sân, Cường Tử đang vận động cơ thể một chút, cảm giác thấy vết thương trước ngực đã đỡ đi rất nhiều rồi, bây giờ nó chỉ còn cảm thấy hơi đau một chút. Hắn cho rằng bản thân đã đến lúc bắt đầu luyện tập lại, bởi vì dù sao thì mấy năm nay, ngày nào cũng luyện tập với thời gian và cường độ nhất định, đây đã trở thành thói quen của hắn cho nên khi không được luyện tập, Cường Tử luôn cảm thấy trong lòng mình như có một con chuột nhỏ đang gặm nhấm tim gan hắn.
Nhân lúc Bùi Nhược đi ra ngoài mua thức ăn, Cường Tử liền chạy đến công viên lớn ở đằng sau biệt thự Li Hồ. Cảnh sắc ở đây vẫn đẹp như trước, vẻ đẹp của nó không giống con người, sẽ không bao giờ xuất hiện một sự thay đổi cách biệt một trời một vực như kiểu hôm nay thì là người tốt, ngày mai đã là người xấu.
Sau nửa tháng nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng, Cường Tử cảm thấy bên trong cơ thể của mình như đang có một sức mạnh thức tỉnh, cảm giác này vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc. Khi hắn và Mục Dã Lăng Phong giao đấu với nhau, hắn cũng có một cảm giác như vậy, hơn nữa nó lại còn rất mạnh liệt. Khi hắn tiếp chưởng cuối cùng của Mục Dã Lăng Phong, cũng chính sức mạnh này đã giúp hắn không những có thể tiếp tục kiên trì được mà còn có thể quay lại phản kích tấn công đối thủ. Sức mạnh này vô cùng mạnh mẽ, khí phách và uy vũ.
Tại một nơi yên tĩnh ở sau núi, Cường Tử khoanh chân ngồi xuống. Hắn nhắm hai mắt lại và bắt đầu hồi tưởng về sức mạnh kia nhưng khổ một nỗi tất cả cảm giác mà hắn có được lại không được rõ ràng, nó chỉ là một cảm giác mơ hồ, mông lung. Hắn cẩn thận hồi tưởng lại tình huống mà bản thân giao đấu cùng với Mục Dã Lăng Phong, nhớ lại thời khắc mà bản thân đỡ lấy chưởng cuối cùng của ông ta, lúc đó từ trong cơ thể, sức mạnh kia đã được bộc phát trong nháy mắt.
Một giờ đã trôi qua, Cường Tử dường như đã cảm nhận được một thứ gì đó nhưng cảm giác đó lại lóe lên một cách tức thì rồi lại nhanh chóng biến mất. Cường Tử từ từ mở mắt, rồi nhìn xuống nắm tay của mình.
Sức bật, đó chính là một sức bật với độ lớn khủng khiếp. Nó còn mạnh hơn cả sức bật Phích sơn kháo và của Bát cực quyền hàng trăm lần, nếu như sức bật của Phích sơn kháo chính là một hỏa tiễn vậy thì sức mạnh kia chính là một quả đạn hạt nhân. Hai thứ này có sự khác biệt về chất, cho nên không còn nghi ngờ gì nữa, uy lực của sức mạnh đó lớn hơn sức bật của Thiếp sơn kháo hơn rất nhiều.
Cường Tử thử hội tụ nội lực tại đan điền, thuận tay nhặt một hòn đá to bằng cái bát ở dưới đất lên, rồi tập trung hết nội lực ở cánh tay trái và giáng một chưởng mạnh mẽ vào hòn đá đang cầm trên tay phải. “Rắc” một tiếng, một chưởng của Cường Tử đã khiến cho hòn đá trên tay vỡ ra thành rất nhiều mảnh vụn. Uy lực của chưởng này quả là rất lớn, nếu như chưởng này mà được đánh trên cơ thể người thì e rằng nó làm tổn hại đến gân cốt, nội tạng bên trong, nhưng Cường Tử lại lắc đầu, bởi nó không phải là cảm giác đó.
Sức bật của chưởng này mặc dù cũng có thể nói là có uy lực kinh người nhưng vẫn có một chút dư âm của Phích sơn kháo ở bên trong. Mặc dù chưởng này cũng đã có một chút ảnh hưởng của sức mạnh kia nhưng sự khác biệt vẫn là quá lớn.
Cường Tử nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ.
Hắn lại nhắm mắt lại và trầm tư suy nghĩ. Trong đầu hắn như có một thước phim đang chiếu đi chiếu lại cảnh hắn và Mục dã Lăng Phong giao đấu với nhau chưởng cuối cùng. Hắn luôn có cảm giác rằng bản thân đã nắm bắt được một thứ gì đó nhưng cảm giác đó lại không rõ ràng. Nó cứ xuất hiện như có như không ở trong đầu của hắn.
Cả một buổi sáng, Cường Tử đã ngồi ở đây chìm đắm trong suy nghĩ, mãi cho đến khi có người đến gọi hắn về ăn cơm trưa thì hắn mới bước ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ kia. Hắn thở một hơi thật dài, mặc dù cả buổi sáng ngày hôm nay không thể nói rằng không có thu hoạch gì nhưng cảm giác giác đó vẫn cứ mập mờ như cũ. Mở to mắt, Cường Tử mới phát hiện ra người đến gọi hắn về ăn cơm là ai, đó chính là Chu Bách Tước.
- Tôi biết cậu nhất định sẽ ở đây.
Chu Bách Tước ngồi xuống cạnh Cường Tử, từ trong túi áo lôi ra một hộp thuốc lá, tự lấy một điếu rồi đưa cho Cường Tử. Anh ta châm lửa rồi hít một hơi thật sâu, sau đó lại hít thở sâu vài lần.
- Không khí ở nhà chúng ta vẫn là tốt nhất, cảm giác mới dễ chịu và thoải mái làm sao.
Chu Bách Tước cảm khái một câu, rồi không ngại nền đất bẩn mà nằm luôn lên trên bãi cỏ xanh. Anh ta nhìn bầu trời trong xanh, rồi ánh mắt như bị một thứ gì đó trên trời thu hút sự chú ý, anh ta nhìn một cách say sưa, không chớp mắt.
Cường Tử cũng nhìn theo hướng nhìn của anh ta, bầu trời xanh cao vời vợi không một gợn mây, hoàn toàn không có thứ gì cả.
Rồi hắn cũng nằm xuống cạnh Chu Bách Tước, và quay sang và nói với anh ta:
- Chu thúc, thực ra con không hi vọng chú quay trở về!
Chu Bách Tước vẫn nhìn chăm chú vào bầu trời, rồi anh ta khẽ gật đầu đáp lại:
- Tôi biết!
- Ra tay với chú rồi?
Cường Tử không kìm nén nổi sự hiếu kỳ của bản thân mà hỏi một câu , nhưng sau khi hỏi xong hắn lại liền tự cười chế giễu bản thân:
- Hắn không phải kẻ ngốc, cậu không chết thì hắn sẽ không ra tay với mọi người.
- Cường Tử, đến bây giờ tôi mới biết được cái gì gọi là nuôi ong tay áo!
Chu Bách Tước ngao ngán than thở một câu.
Anh ta liền quay đầu nhìn một bên mặt của Cường Tử và hỏi:
- Cậu định bao giờ sẽ đi Trường Xuân?
Cường Tử hít thật sâu một hơi thuốc rồi thờ phì phì ra từng hơi một cách sảng khoái. Một lần Cường Tử đã hút hết một phần năm điếu thuốc, rồi hắn thở ra một làn khói màu vàng đậm, dày đặc, ánh mắt của Cường Tử vô cùng bình tĩnh.
- Đợi đã!
Chu Bách Tước ngồi phắt dậy, nhìn thẳng vào mắt Cường Tử và nói:
- Đợi đã! Cậu không sợ là bản thân sẽ không thu dọn được cục diện này hay sao? cậu nên biết được rằng hắn là một người mà dù dã tâm có lớn hơn nữa nhưng nếu như không có người đồng mưu thì cũng sẽ không bao giờ dám để lộ bản chất thật của mình nhanh như vậy đâu. Nếu như cứ đợi nữa, đợi đến khi căn cơ của hắn ở Đông Bắc ổn định thì lúc đó cậu có muốn ra tay thì khó càng thêm khó, hắn không phải là Lý Bát Nhất, và đương nhiên Lý Bát Nhất không có điên khùng như hắn!
Cường Tử khoát tay áo và nói:
- Con muốn cho Cáp Mô ca thêm chút thời gian, tạm thời dù cháu có mất đi một vài thứ thì chuyện này cũng không quan trọng, chuyện quan trọng là… con không muốn cắt đứt hi vọng của Cáp Mô ca.
Chu Bách Tước như có lời muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, không tiếp tục nói nữa.
- Con biết rằng hai người mà ngồi chung với nhau thì nhất định sẽ có rất nhiều chuyện để nói nhưng nếu như tiếp tục đợi nữa thức ăn sẽ nguội mất.
Từ phía xa vang lại giọng nói trong trẻo, lanh lảnh của Bùi Nhược.
Từ phía xa, Bùi Nhược mang theo một hộp thức ăn làm bằng gỗ bước tới. Cô nàng không có bước về phía Cường Tử mà dừng lại ở một chiếc đình hóng mát cách chỗ hai người không xa, mở hộp thức ăn ra bày lên chiếc bàn đá. Hộp thức ăn rất lớn và đồ ăn mang theo cũng không ít, một mình xách nhiều đồ như vậy lại còn phải đi một đoạn đường dài nữa, đúng là đã làm khó cô nàng rồi.
Ánh mắt của Chu bách Tước đã không còn hiện lên sự căm tức và buồn bực nữa, anh ta nhìn theo dáng người đang bận rộn của Bùi Nhược mà cười nói:
- Vợ hiền!
Cườn Tử cười hì hì rồi bổ sung thêm:
- Tương lại cũng sẽ là một người mẹ đảm đang!
Chu Bách Tước quay sang trừng mắt với hắn, rồi đứng dậy bước về phía đình hóng mát giúp Bùi Nhược bày đồ ăn. Cường Tử đứng dậy phủi đất cát dính trên mông, vừa bước đi vừa lắc người, điệu bộ lúc này của hắn trông rất có phong độ của một ông chủ giàu có. Ngồi xuống chiếc ghế đá, Cường Tử nhìn chiếc bàn đá trước mặt được bày kín thức ăn ngon, lại còn có một bình rượu và hai chiếc chén nhỏ nhưng hắn vẫn cứ thở dài:
- Hầy, trời trong mây trắng, non nước hữu tình, cảnh sắc nên thơ, tình người sâu đậm, đồ ăn lại càng ngon hơn, nhưng đang tiếc chúng ta vẫn thiếu mất một thứ.
Chu Bách Tước ngửi ngửi đĩa măng non xào được bày ngay trước mặt mình. Anh ta chỉ vừa mới hít hà vài cái thôi mà mùi thơm liền xông thẳng vào mũi và trong phổi, khiến cho anh ta không kìm nổi mà phải thốt lên một câu, cảm giác thèm ăn đã được khơi dậy.
Bùi Nhược vừa rót rượu vừa hiếu kỳ hỏi thêm:
- Thiếu gì vậy?
Cường Tử ghé sát vào tai của Bùi Nhược mà thì thầm:
- Hát cho anh nghe một bài thì sẽ chẳng thiếu thứ gì nữa.
Chu Bách Tước liền “phù” một cái, phun luôn một miếng măng xào vừa mới được đưa vào trong miệng xuống đát. Anh ta lôi khăn giấy ra lau lau miệng rồi nhìn miếng măng rơi trên mặt đất và than rằng:
- Hài …. Hỏng bét!
Bùi Nhược đỏ mặt lên, vội vàng nói:
- Chu thúc, không sao, vẫn còn rất nhiều mà!
Chu Bách Tước lắc lắc đầu, nghiêm túc đáp lại:
- Không phải, ý của chú muốn nói là, con mà đi theo Cường Tử thì coi như là hỏng một đời…
Bùi Nhược sửng sốt một chút, rồi khẽ cười hì hì, cô làm bộ mặt nghiêm túc, rồi tay chống nạnh quay sang nói với Cường Tử:
- Anh nhìn thấy chưa, công đạo ở trong lòng người, Chu thúc muốn chủ trì chính nghĩa, tiêu diệt cái vẻ ngoài đạo mạo, ngụy quân tử của anh.
Cường Tử vừa rót rượu cho Chu Bách Tước vừa nói:
- Vợ à, em vẫn chưa hiểu rõ chồng của em rồi, một người trong sáng, thuần khiết như anh, có thể là ngụy quân tử được hay sao?
Chu Bách Tước “xì” một tiếng rồi nói với giọng điệu khinh thường:
- Nhưng mắt và tai ngươi lại không trong sáng!
Bùi Nhược bổ xung thêm:
- Đúng vậy! Anh mà trong sáng thì thế giới này đã không còn tên lưu manh nào nữa rồi!
Vừa dứt lời thì cô nàng bỗng như hiểu ra được ngụ ý trong lời nói của Chu Bách Tước, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên. Thực ra thì sau khi nói xong câu này Chu Bách tước cũng cảm thấy có chút hối hận, dù sao thì anh ta cũng là trưởng bối, trước mặt cháu dâu và cháu trai mà nói những lời này thì đúng là có chút không được đứng đắn, ra dáng lắm.
Cường Tử nghiêm túc đáp lại:
- Ta trong sáng, ta thuần khiết, trời đất chứng giám. Không có ai có thể trong sáng lương thiện hơn ta. Ta là một người tên tiểu nhân chân thành, một tên lưu manh lương thiện trong lục đạo.
Hắn nói:
- Ta là màu vàng thuần khiết …. ( đối với người Trung Quốc, màu vàng được coi là màu đồi trụy, không đứng đắn)
Chu Bách Tước quay sang trừng mắt với hắn, nói với Bùi Nhược:
- Đừng để ý đến hắn, sau này nếu như cháu mà gả cho nó thì cháu phải chú ý đó, sau này nếu như phải chịu thiệt thòi gì thì cứ đến tìm Chu thúc sẽ làm chủ cho cháu.
Bùi Dạ vui vẻ đáp lại:
- Cảm ơn Chu thúc, sau này nếu như anh ấy dám bắt nạt cháu thì thì chú hãy giúp cháu đánh nát mông của anh ấy.
Ch Bách Tước trầm ngâm trong chốc lát:
- Cái này thì hơi khó, cháu hãy đổi một yêu cầu khác đi …
Ba người ngồi trong đình ăn cơm trưa, Bùi Nhược ngồi cùng với hai người họ nhưng không ăn được mấy, sau khi ăn được vài miếng thì cô nàng dừng lại nói chuyện cùng với hai người họ. Còn Chu Bách Tước, trước mặt Bùi Nhược cũng chẳng tỏ ra kiêng kỵ gì hết, mặc sức ăn uống một cách thoải mái nhất. Anh ta cùng với Cường Tử như hổ ăn voi uống, cả một bàn đầy thức ăn chẳng mấy chốc mà bị hai người này ăn sạch sẽ, giống như vừa có một cơn cuồng phong cuốn qua, thậm chí ngay cả đến một giọt canh cũng không để thừa.
Bùi Nhược đứng dậy thu dọn bát đĩa, sau khi bỏ hết bát đĩa vào trong hộp cơm thì quay sang nói với Cường Tử:
- Anh ở lại cùng với Chu thúc, em quay về trước đây.
Cường Tử gật đầu, đợi đến khi Bùi Nhược đi qua thì thuận tay vỗ nhẹ vào mông cô một cái. Mặc dù lực không lớn nhưng âm thanh phát ra lại khá chói tay… Chu Bách Tước liền ngẩng đầu lên nhìn trời mây, ra vẻ như ta đây đang tìm hiểu thiên địa mây trời. Bùi Nhược quay lại trừng mắt lên nhìn Cường Tử, đỏ mặt quay về biệt thự.
Đợi sau khi bóng dáng của Bùi Nhược đã đi khuất, Chu Bách Tước liền quay sang nói với Cường Tử:
- Mấy ngày tiếp theo ta sẽ đi theo âm thầm bảo vệ Tiểu Nhược.
Cường Tử lắc đầu:
- Không cần đâu chú, dạo gần đây cô ấy ở lại đây, cũng chuẩn bị thi đại học rồi, ở trong nhà thì sẽ yên tĩnh hơn.
Chu Bách Tước nghiêm túc đáp lại:
- Tôi vẫn cứ nên làm như thế thì hơn, không sợ không có chỉ sợ chẳng may
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.