Chương 251: Chính là nó!
Trí Bạch
03/03/2016
Kim Tiểu Chu mất vẻ say xỉn, lười nhác liếc nhìn đám người khí thế hung hăng kia, vịn tường hỏi Cường Tử:
- Tình hình sao rồi?
Cường Tử buông tay ra nói:
- Tập thể bạn trại bốn đứa con gái anh vừa mới làm ngã tìm đến anh tính sổ.
Kim Tiểu Chu nhíu mày nói:
- Mẹ nó, thế nào lại nhiều như vậy?
Cáp Mô cười khúc khích nói:
- Không nhiều, chú một mình làm bốn cô, bọn chúng tám người mới làm một cô, thối lắm a?
Kim Tiểu Chu gật đầu thoái mái nói:
- Quả nhiên nói thối lắm.
Cường Tử cười hỏi:
- Thế nào, còn có sức đánh nhau không? Nếu không tôi dìu anh đi vào nghỉ ngơi, chút việc nhỏ này giao cho Cáp Mô ca giải quyết. Đợi sau khi Cáp Mô ca quét sạch bọn chúng, chúng ta trở ra hò hét trợ uy cho anh ta thế nào?
Kim Tiểu Chu nói:
- Lời này hay lắm.
Cáp Mô mắng:
- Một đôi tiện nhân!
Lúc bọn họ nói chuyện, những người kia đã xông lên tầng hai. Người chạy trước tiên nhất nhìn thấy Từ Hưng Bang bị Cáp Mô làm một bữa tiệc tát tai nằm ở trước cầu thang, rống giận một tiếng tao thụt con mẹ mày! Vung gậy gỗ trong tay xông về phía Cường Tử, hai người phía sau gã dìu Từ Hưng Bang dậy dựa vào một bên, những người khác quát lên múa may vũ khí đủ hình đủ loại trong tay theo đó vọt tới.
Cường Tử chậm rãi vê tắt điếu thuốc trên rào chắn, nói với Cáp Mô:
- Dìu Tiểu Chu vào đi.
Hắn vừa muốn ra tay, đã nhìn thấy Kim Tiểu Chu lảo đảo lên phía trước. Đại hán xông lên trước nhất một gậy đập xuống giữa trán Kim Tiểu Chu, rõ ràng không hề nương tay. Ở chỗ Linh Điểm Nhất Khắc này không ngờ động tới sát cơ, rõ ràng gã đã bị lửa giận làm mê muội đầu óc rồi.
Cây gậy kia còn ở giữa không trung, Kim Tiểu Chu trông có vẻ lảo đảo đứng không vững một cước đá ra trúng ngay bụng người kia. Đại hán kia kêu đau đớn một tiếng, thân thể cong gập lại. Kim Tiểu Chu thuận thế đoạt được gậy trong tay gã. Xoay cánh tay một vòng, từ dưới lên trên một gậy đâm trúng dưới cằm một đại hán khác, lập tức đánh người kia bật ngửa về phía sau ngã xuống đất.
Cáp Mô vừa muốn xông tới ngược lại bị Cường Tử giơ tay ngăn lại, Cáp Mô không hiểu liếc nhìn Cường Tử, Cường Tử thở dài nói:
- Để cho Báo Tử ca trút ra hết mọi thứ, lát nữa hãy lên.
Kim Tiểu Chu liên tục đánh ngã hai người, người phía sau đã đồng loạt vọt tới trước mặt anh ta. Một sợi xích sắt múa may nên vào trán anh ta, Kim Tiểu Chu giơ tay chụp được sợi xích sắt kia dùng sức lôi tới, bước chân người kia không vững bị anh ta kéo tới, sau đó Kim Tiểu Chu một gậy hung hăng đâm vào cổ người kia, người kia hự một tiếng mềm oặt ngã xuống.
Một tiếng ầm vang, gậy gỗ trong tay người bên cạnh nện trên bả vai Kim Tiểu Chu, lần này đánh Kim Tiểu Chu thân hình nghiêng đi. Lập tức Kim Tiểu Chu rống giận một tiếng, màu sắc trong ánh bất chợt đỏ hồng lên thêm mấy phần.
Cẳng chân quét sang, người đánh lén anh ta bị anh ta đá bay thẳng từ trên lầu hai xuống, sau khi thân thể rơi xuống tự do ngã trên một cái bàn, lăn lộn ngã trên mặt đất.
Kim Tiểu Chu trở nên hung ác, gậy gỗ trong tay cũng không còn để ý ai là ai, chỉ cần có người hiện ra ở trước mặt anh ta chủ động xông tới, sức mạnh kia thật giống như một con chó phát điên. Trong ánh mắt của anh ta tràn nhập máu tanh, dường như đã không còn năng lực tự khống chế, múa may gậy gỗ một mình ép ba mươi mấy người lui từng bước về phía sau.
Xông lên bao nhiêu người thì bị Kim Tiểu Chu làm ngã bấy nhiêu người, động tác của anh ta sắc bén bá đạo hơn nữa hung hãn độc ác, ra tay hoàn toàn không có một chút kiêng dè, chỉ cần có thể đánh bại đối phương căn bản không lo lắng sau một đòn đó đối phương là chết hay là bị thương. Còn may trong tay anh ta là một cây gậy gỗ mà không phải một thanh đao bén, nếu như là một thanh đao bén, lúc này chỉ sợ đã máu chảy thành sông.
Cường Tử nhìn dáng vẻ điên cuồng của Kim Tiểu Chu, vẻ mặt sầu khổ. Cáp Mô bên cạnh hắn cũng giống như vậy, khớp xương bàn tay nắm chặt cũng đã trở nên trắng. Bùi Tử Doanh phía sau bọn họ sợ tới mức gương mặt mất đi màu sắc. Hoàn toàn không ngờ được gã đàn ông thoạt nhìn đã say đến không biết gì kia điên cuồng như thế.
Mắt thấy Kim Tiểu Chu chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ làm ngã gần chục người, mà những người còn lại cũng bị sát khí bạo phát ra của anh ta ép lui về sau, xông lên trước không hề kiêng nể gì cả, có mấy người trẻ tuổi rõ ràng bị doạ sợ hãi, đã xoay người trốn về phía sau.
Tuy nhiên Kim Tiểu Chu cũng giống như vậy không dễ chịu gì, trên người anh ta cũng trúng đòn rất nhiều. Cơ bản anh ta làm ngã một người đều là thành quả một đòn đổi lấy một đòn. Anh ta tuy rằng uống nhiều rồi, nhưng bằng tố chất thân thể huấn luyện tăng tốc hai năm qua trong quân đội, anh ta có thể cắn răng chịu từng roi da từng gậy tránh khỏi đánh trúng chỗ hiểm, nhưng những người kia thì không có phản ứng nhanh như anh ta. Đánh nhau từng đòn đổi từng đòn, vẫn luôn là sau khi Kim Tiểu Chu chịu lấy một đòn cũng đánh ngã ngay một người.
Cáp Mô quay đầu liếc nhìn Cường Tử, Cường Tử hiểu rõ ý của anh ta, anh ta là sợ cứ tiếp tục như vậy Kim Tiểu Chu sẽ chịu thiệt, dù sao Kim Tiểu Chu đã say không biết gì, bây giờ xông lên hoàn toàn là một cơn tức giận nhất thời, một khi cơn tức giận này tiêu tán mất, đám người kia sẽ đánh anh ta thành đống thịt.
Vừa lúc đó, Kim Tiểu Chu một cước đạp một gã đàn ông tuổi tác không lớn lắm bay ngược về phía sau, gậy gỗ trong tay quét ngang đánh vào đầu một gã đại hán muốn đánh lén anh ra nở hoa, anh ta nện mạnh gậy gỗ trong tay về phía người trước mặt, một tiếng rống to từ trong miệng anh ta bùng phát ra!
- A!
- Đến đây! Đến nữa!
Anh ta sải bước đi nhanh về phía trước, mà những người kia không tự chủ được lui về phía sau. Người ở sau cùng đã lùi đến trước cầu thang. Tên nhát gan đứng cuối cùng bị khí thế của Kim Tiểu Chu chấn động hết sức hoảng hốt, bước chân xê dịch đã từ trên lầu hai lăn xuống dưới. Một tiếng kêu thê lương vang lên, kẻ kia sau khi lăn xuống đụng vào rào chắn ngất đi.
Thanh âm rên xiết kia thật giống như tín hiệu thoái lui, đám người kia không ai bảo ai cùng lúc xoay người bỏ chạy. Người dẫn đầu kia cũng là người bị Kim Tiểu Chu đánh ngã đầu tiên gian nan bò dậy từ trên mặt đất, gã tránh né ra xa khỏi Kim Tiểu Chu lăng từ trên cầu thang xuống bò dậy chạy mất, vừa chạy vừa hô:
- Thằng điên! Thật con mẹ nó thằng điên!
Kim Tiểu Chu lần nữa rống giận:
- Đến đây!
Sau một âm thanh này, rốt cuộc không còn ai dám đối mặt với anh ta, chẳng những bọn tay chân kia chạy đi rồi, mà ngay cả người quan sát xung quanh cũng tránh né thật xa, không dám đối mặt với ánh mắt quét qua của anh ta.
Cường Tử thở dài một hơi, đi qua đỡ lấy Kim Tiểu Chu.
Kim Tiểu Chu quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn, cười khúc khích nói:
- Thực con mẹ nó sảng khoái!
Nói xong, thân thể anh ta mềm nhũn ngã ngửa ra. Cường Tử giao Kim Tiểu Chu cho Cáp Mô đỡ lấy, để cho Cáp Mô đỡ anh ta vào trong phòng riêng nghĩ ngơi.
Lúc này Từ Hưng Bang co rút trong góc tường vẻ mặt hoảng sợ nhìn sang, Cường Tử từng bước từng bước đi tới, ngồi xổm ở bên cạnh gã sau đó nói khẽ:
- Chỉ có chút năng lực này thôi à? Vẫn chưa đủ, có bản lãnh gì tiếp tục đem ra, tôi chờ.
Lông mày Hoắc Anh Cách trên lầu bốn nhíu lại, y cảm thấy y hẳn nên đi xuống. Từ Hưng Bang đương nhiên không chỉ có chút sức mạnh này, nhưng một khi người phía chính phủ tham dự vào, tính toán trước đó của mình phải thất bại. Vừa nhấc chân lên, y nhìn thấy một gã mập từ cửa chính đi vào, người này vừa tiến vào, ánh mắt Hoắc Anh Cách liền sáng hẳn lên.
Chân vốn đã sải bước vội thu trở lại, Hoắc Anh Cách cười lạnh một tiếng nói thầm trong lòng:
- Xem ra hôm nay có trò hay rồi, muốn không cao giọng hát lớn cũng khó lắm.
Bùi Đông Lai từ trước cửa chen vào, vừa nén giận vừa không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.
Anh ta vừa vào cửa, những người ngăn cản gã đầu lĩnh đám tay chân trước đó chạy sang nghênh đón. Đó là một gã đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn có vẻ không cao lớn thậm chí hết sức ốm yếu, xem ra không quá hai mươi bảy tuổi, sắc mặt khá trắng, thậm chí có vẻ suy yếu do bệnh tật. Thân thể của gã so với mấy tên thuộc hạ thân thể khoẻ mạnh ở sau lưng gã rõ ràng không cùng một loại, cánh tay một tên đại hán bất kỳ nào đó dưới quyền gã đều phải to lớn hơn nhiều so với gã.
- Bùi ca, ngài thế nào cũng đến rồi.
Thanh niên gầy yếu dẫn đầu nói với Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai khẽ gật đầu, vỗ bả vai thanh niên kia một cái nói:
- Lại có người muốn gọi nhà vua, ta cũng nhịn không được muốn đến xem thử là thần thánh phương nào. Mặt khác, Tam Tuyệt anh mới đến nơi này, ta sợ có một số việc anh ứng phó không được.
Gã trẻ tuổi tên gọi Lục Tam Tuyệt cười, không đưa ra ý kiến nào cả.
- Ai gọi nhà vua?
Giọng điệu Bùi Đông Lai bình thản hỏi một câu.
Mồ hôi trên mặt không ngừng chảy xuống, điều này khiến cho anh ta trông có vẻ rất đau khổ.
- Ba người trong gian phòng riêng nhỏ ở lầu hai, rất cứng rắn, chỉ một người đã đánh ngã mười mấy tên tiểu tạp chủng không có mắt, doạ chạy hai mươi mấy tên, tôi yêu mến khí phách huynh đệ kia.
- À?
Bùi Đông Lai cũng bị khơi gợi hứng thú, anh ta ngẩng đầy quét mắt một vòng, theo ngón tay Lục Tam Tuyệt chỉ. Điều nhìn thấy đầu tiên là Cường Tử đứng ở bên lan can lầu hai đang châm lửa đốt một điếu thuốc. Anh ta không biết Cường Tử có nhìn thấy anh ta hay không, nhưng anh ta lúc nhìn thấy Cường Tử trong lòng dường như bị một khối đá tảng nện vào.
- Sao… Sao có thể là hắn được.
Con mắt Bùi Đông Lai lập tức khép hờ lại thành một khe hẹp, trong lúc nhất thời cũng quên lau mồ hôi.
- Sao vậy Bùi ca? Quen biết sao?
Lục Tam Tuyệt dè dặt hỏi một câu.
Bùi Đông Lai nhẹ gật đầu, không nói gì.
- Nói cho Triệu Trạch Sinh biết, hôm nay tất cả hoá đơn của người kia đều miễn phí, tiền kia tính cho ta.
- Ặc… Bùi ca, không ít tiền đâu nha.
Lục Tam Tuyệt do dự thoáng chốc nói.
- Không ít hơn sáu mươi vạn, ông đây trả món tiền này cũng đau lòng, anh cho rằng tôi muốn trả sao? Người kia… Không phải tôi có thể chọc vào được, thậm chí ông chủ bây giờ nhìn thấy hắn, cũng phải nhượng bộ lui binh.
Lục Tam Tuyệt nghe Bùi Đông Lai nói như vậy, rõ ràng bị doạ nhảy dựng.
- Kẻ kia… Bùi ca, không chỉ sáu mươi vạn, kẻ kia vừa mới nói, hoá đơn tất cả mọi người ở Linh Điểm Nhất Khắc tối nay, hắn bao hết.
- Ta chửi!
Bùi Đông Lai buồn bã hô một tiếng, lập tức thở dài nói:
- Bỏ đi, mẹ nó, sớm biết như vậy ta đã không chạy đến làm việc vặt này rồi.
Vừa lúc đó, cửa chính lầu một hỗn loạn một trận, cũng không biết có bao nhiêu cảnh sát mặc đồng phục xanh cùng nhau bước vào. Quơ dùi cui trong tay, khách ở lầu một lập tức bị đuổi tránh ra một mảng đất trống. Bùi Đông Lai khép hờ hai mắt nhìn biến cố bất thình lình này, ánh mắt chợt vui vẻ.
Mọt gã đại đội trưởng sắc mặt âm lạnh bước vào cửa chính, quét đôi mắt xung quanh. Gã đứng ở nơi đó không nói lời nào, chắp hai tay ra sau lưng đứng ở chỗ chính giữa lầu một.
Hai cảnh sát dìu Từ Hưng Bang từ lầu hai đi xuống, đi thẳng đến trước mặt đại đội trưởng. Sau khi nhìn thấy vết thương cả người Từ Hưng Bang ngay cả khuôn mặt cũng bị đánh nát, vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt đại đội trưởng càng thêm nồng đậm.
- Là ai!
Giọng nói gã lạnh như băng hỏi hai chữ.
Từ Hưng Bang cố gắng giơ ngón tay lên, chỉ vào Cường Tử vẻ mặt bình thản như mây trôi ở trên lầu hai dùng hết sức nói:
- Anh ơi! Chính là nó!
- Tình hình sao rồi?
Cường Tử buông tay ra nói:
- Tập thể bạn trại bốn đứa con gái anh vừa mới làm ngã tìm đến anh tính sổ.
Kim Tiểu Chu nhíu mày nói:
- Mẹ nó, thế nào lại nhiều như vậy?
Cáp Mô cười khúc khích nói:
- Không nhiều, chú một mình làm bốn cô, bọn chúng tám người mới làm một cô, thối lắm a?
Kim Tiểu Chu gật đầu thoái mái nói:
- Quả nhiên nói thối lắm.
Cường Tử cười hỏi:
- Thế nào, còn có sức đánh nhau không? Nếu không tôi dìu anh đi vào nghỉ ngơi, chút việc nhỏ này giao cho Cáp Mô ca giải quyết. Đợi sau khi Cáp Mô ca quét sạch bọn chúng, chúng ta trở ra hò hét trợ uy cho anh ta thế nào?
Kim Tiểu Chu nói:
- Lời này hay lắm.
Cáp Mô mắng:
- Một đôi tiện nhân!
Lúc bọn họ nói chuyện, những người kia đã xông lên tầng hai. Người chạy trước tiên nhất nhìn thấy Từ Hưng Bang bị Cáp Mô làm một bữa tiệc tát tai nằm ở trước cầu thang, rống giận một tiếng tao thụt con mẹ mày! Vung gậy gỗ trong tay xông về phía Cường Tử, hai người phía sau gã dìu Từ Hưng Bang dậy dựa vào một bên, những người khác quát lên múa may vũ khí đủ hình đủ loại trong tay theo đó vọt tới.
Cường Tử chậm rãi vê tắt điếu thuốc trên rào chắn, nói với Cáp Mô:
- Dìu Tiểu Chu vào đi.
Hắn vừa muốn ra tay, đã nhìn thấy Kim Tiểu Chu lảo đảo lên phía trước. Đại hán xông lên trước nhất một gậy đập xuống giữa trán Kim Tiểu Chu, rõ ràng không hề nương tay. Ở chỗ Linh Điểm Nhất Khắc này không ngờ động tới sát cơ, rõ ràng gã đã bị lửa giận làm mê muội đầu óc rồi.
Cây gậy kia còn ở giữa không trung, Kim Tiểu Chu trông có vẻ lảo đảo đứng không vững một cước đá ra trúng ngay bụng người kia. Đại hán kia kêu đau đớn một tiếng, thân thể cong gập lại. Kim Tiểu Chu thuận thế đoạt được gậy trong tay gã. Xoay cánh tay một vòng, từ dưới lên trên một gậy đâm trúng dưới cằm một đại hán khác, lập tức đánh người kia bật ngửa về phía sau ngã xuống đất.
Cáp Mô vừa muốn xông tới ngược lại bị Cường Tử giơ tay ngăn lại, Cáp Mô không hiểu liếc nhìn Cường Tử, Cường Tử thở dài nói:
- Để cho Báo Tử ca trút ra hết mọi thứ, lát nữa hãy lên.
Kim Tiểu Chu liên tục đánh ngã hai người, người phía sau đã đồng loạt vọt tới trước mặt anh ta. Một sợi xích sắt múa may nên vào trán anh ta, Kim Tiểu Chu giơ tay chụp được sợi xích sắt kia dùng sức lôi tới, bước chân người kia không vững bị anh ta kéo tới, sau đó Kim Tiểu Chu một gậy hung hăng đâm vào cổ người kia, người kia hự một tiếng mềm oặt ngã xuống.
Một tiếng ầm vang, gậy gỗ trong tay người bên cạnh nện trên bả vai Kim Tiểu Chu, lần này đánh Kim Tiểu Chu thân hình nghiêng đi. Lập tức Kim Tiểu Chu rống giận một tiếng, màu sắc trong ánh bất chợt đỏ hồng lên thêm mấy phần.
Cẳng chân quét sang, người đánh lén anh ta bị anh ta đá bay thẳng từ trên lầu hai xuống, sau khi thân thể rơi xuống tự do ngã trên một cái bàn, lăn lộn ngã trên mặt đất.
Kim Tiểu Chu trở nên hung ác, gậy gỗ trong tay cũng không còn để ý ai là ai, chỉ cần có người hiện ra ở trước mặt anh ta chủ động xông tới, sức mạnh kia thật giống như một con chó phát điên. Trong ánh mắt của anh ta tràn nhập máu tanh, dường như đã không còn năng lực tự khống chế, múa may gậy gỗ một mình ép ba mươi mấy người lui từng bước về phía sau.
Xông lên bao nhiêu người thì bị Kim Tiểu Chu làm ngã bấy nhiêu người, động tác của anh ta sắc bén bá đạo hơn nữa hung hãn độc ác, ra tay hoàn toàn không có một chút kiêng dè, chỉ cần có thể đánh bại đối phương căn bản không lo lắng sau một đòn đó đối phương là chết hay là bị thương. Còn may trong tay anh ta là một cây gậy gỗ mà không phải một thanh đao bén, nếu như là một thanh đao bén, lúc này chỉ sợ đã máu chảy thành sông.
Cường Tử nhìn dáng vẻ điên cuồng của Kim Tiểu Chu, vẻ mặt sầu khổ. Cáp Mô bên cạnh hắn cũng giống như vậy, khớp xương bàn tay nắm chặt cũng đã trở nên trắng. Bùi Tử Doanh phía sau bọn họ sợ tới mức gương mặt mất đi màu sắc. Hoàn toàn không ngờ được gã đàn ông thoạt nhìn đã say đến không biết gì kia điên cuồng như thế.
Mắt thấy Kim Tiểu Chu chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ làm ngã gần chục người, mà những người còn lại cũng bị sát khí bạo phát ra của anh ta ép lui về sau, xông lên trước không hề kiêng nể gì cả, có mấy người trẻ tuổi rõ ràng bị doạ sợ hãi, đã xoay người trốn về phía sau.
Tuy nhiên Kim Tiểu Chu cũng giống như vậy không dễ chịu gì, trên người anh ta cũng trúng đòn rất nhiều. Cơ bản anh ta làm ngã một người đều là thành quả một đòn đổi lấy một đòn. Anh ta tuy rằng uống nhiều rồi, nhưng bằng tố chất thân thể huấn luyện tăng tốc hai năm qua trong quân đội, anh ta có thể cắn răng chịu từng roi da từng gậy tránh khỏi đánh trúng chỗ hiểm, nhưng những người kia thì không có phản ứng nhanh như anh ta. Đánh nhau từng đòn đổi từng đòn, vẫn luôn là sau khi Kim Tiểu Chu chịu lấy một đòn cũng đánh ngã ngay một người.
Cáp Mô quay đầu liếc nhìn Cường Tử, Cường Tử hiểu rõ ý của anh ta, anh ta là sợ cứ tiếp tục như vậy Kim Tiểu Chu sẽ chịu thiệt, dù sao Kim Tiểu Chu đã say không biết gì, bây giờ xông lên hoàn toàn là một cơn tức giận nhất thời, một khi cơn tức giận này tiêu tán mất, đám người kia sẽ đánh anh ta thành đống thịt.
Vừa lúc đó, Kim Tiểu Chu một cước đạp một gã đàn ông tuổi tác không lớn lắm bay ngược về phía sau, gậy gỗ trong tay quét ngang đánh vào đầu một gã đại hán muốn đánh lén anh ra nở hoa, anh ta nện mạnh gậy gỗ trong tay về phía người trước mặt, một tiếng rống to từ trong miệng anh ta bùng phát ra!
- A!
- Đến đây! Đến nữa!
Anh ta sải bước đi nhanh về phía trước, mà những người kia không tự chủ được lui về phía sau. Người ở sau cùng đã lùi đến trước cầu thang. Tên nhát gan đứng cuối cùng bị khí thế của Kim Tiểu Chu chấn động hết sức hoảng hốt, bước chân xê dịch đã từ trên lầu hai lăn xuống dưới. Một tiếng kêu thê lương vang lên, kẻ kia sau khi lăn xuống đụng vào rào chắn ngất đi.
Thanh âm rên xiết kia thật giống như tín hiệu thoái lui, đám người kia không ai bảo ai cùng lúc xoay người bỏ chạy. Người dẫn đầu kia cũng là người bị Kim Tiểu Chu đánh ngã đầu tiên gian nan bò dậy từ trên mặt đất, gã tránh né ra xa khỏi Kim Tiểu Chu lăng từ trên cầu thang xuống bò dậy chạy mất, vừa chạy vừa hô:
- Thằng điên! Thật con mẹ nó thằng điên!
Kim Tiểu Chu lần nữa rống giận:
- Đến đây!
Sau một âm thanh này, rốt cuộc không còn ai dám đối mặt với anh ta, chẳng những bọn tay chân kia chạy đi rồi, mà ngay cả người quan sát xung quanh cũng tránh né thật xa, không dám đối mặt với ánh mắt quét qua của anh ta.
Cường Tử thở dài một hơi, đi qua đỡ lấy Kim Tiểu Chu.
Kim Tiểu Chu quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn, cười khúc khích nói:
- Thực con mẹ nó sảng khoái!
Nói xong, thân thể anh ta mềm nhũn ngã ngửa ra. Cường Tử giao Kim Tiểu Chu cho Cáp Mô đỡ lấy, để cho Cáp Mô đỡ anh ta vào trong phòng riêng nghĩ ngơi.
Lúc này Từ Hưng Bang co rút trong góc tường vẻ mặt hoảng sợ nhìn sang, Cường Tử từng bước từng bước đi tới, ngồi xổm ở bên cạnh gã sau đó nói khẽ:
- Chỉ có chút năng lực này thôi à? Vẫn chưa đủ, có bản lãnh gì tiếp tục đem ra, tôi chờ.
Lông mày Hoắc Anh Cách trên lầu bốn nhíu lại, y cảm thấy y hẳn nên đi xuống. Từ Hưng Bang đương nhiên không chỉ có chút sức mạnh này, nhưng một khi người phía chính phủ tham dự vào, tính toán trước đó của mình phải thất bại. Vừa nhấc chân lên, y nhìn thấy một gã mập từ cửa chính đi vào, người này vừa tiến vào, ánh mắt Hoắc Anh Cách liền sáng hẳn lên.
Chân vốn đã sải bước vội thu trở lại, Hoắc Anh Cách cười lạnh một tiếng nói thầm trong lòng:
- Xem ra hôm nay có trò hay rồi, muốn không cao giọng hát lớn cũng khó lắm.
Bùi Đông Lai từ trước cửa chen vào, vừa nén giận vừa không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.
Anh ta vừa vào cửa, những người ngăn cản gã đầu lĩnh đám tay chân trước đó chạy sang nghênh đón. Đó là một gã đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn có vẻ không cao lớn thậm chí hết sức ốm yếu, xem ra không quá hai mươi bảy tuổi, sắc mặt khá trắng, thậm chí có vẻ suy yếu do bệnh tật. Thân thể của gã so với mấy tên thuộc hạ thân thể khoẻ mạnh ở sau lưng gã rõ ràng không cùng một loại, cánh tay một tên đại hán bất kỳ nào đó dưới quyền gã đều phải to lớn hơn nhiều so với gã.
- Bùi ca, ngài thế nào cũng đến rồi.
Thanh niên gầy yếu dẫn đầu nói với Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai khẽ gật đầu, vỗ bả vai thanh niên kia một cái nói:
- Lại có người muốn gọi nhà vua, ta cũng nhịn không được muốn đến xem thử là thần thánh phương nào. Mặt khác, Tam Tuyệt anh mới đến nơi này, ta sợ có một số việc anh ứng phó không được.
Gã trẻ tuổi tên gọi Lục Tam Tuyệt cười, không đưa ra ý kiến nào cả.
- Ai gọi nhà vua?
Giọng điệu Bùi Đông Lai bình thản hỏi một câu.
Mồ hôi trên mặt không ngừng chảy xuống, điều này khiến cho anh ta trông có vẻ rất đau khổ.
- Ba người trong gian phòng riêng nhỏ ở lầu hai, rất cứng rắn, chỉ một người đã đánh ngã mười mấy tên tiểu tạp chủng không có mắt, doạ chạy hai mươi mấy tên, tôi yêu mến khí phách huynh đệ kia.
- À?
Bùi Đông Lai cũng bị khơi gợi hứng thú, anh ta ngẩng đầy quét mắt một vòng, theo ngón tay Lục Tam Tuyệt chỉ. Điều nhìn thấy đầu tiên là Cường Tử đứng ở bên lan can lầu hai đang châm lửa đốt một điếu thuốc. Anh ta không biết Cường Tử có nhìn thấy anh ta hay không, nhưng anh ta lúc nhìn thấy Cường Tử trong lòng dường như bị một khối đá tảng nện vào.
- Sao… Sao có thể là hắn được.
Con mắt Bùi Đông Lai lập tức khép hờ lại thành một khe hẹp, trong lúc nhất thời cũng quên lau mồ hôi.
- Sao vậy Bùi ca? Quen biết sao?
Lục Tam Tuyệt dè dặt hỏi một câu.
Bùi Đông Lai nhẹ gật đầu, không nói gì.
- Nói cho Triệu Trạch Sinh biết, hôm nay tất cả hoá đơn của người kia đều miễn phí, tiền kia tính cho ta.
- Ặc… Bùi ca, không ít tiền đâu nha.
Lục Tam Tuyệt do dự thoáng chốc nói.
- Không ít hơn sáu mươi vạn, ông đây trả món tiền này cũng đau lòng, anh cho rằng tôi muốn trả sao? Người kia… Không phải tôi có thể chọc vào được, thậm chí ông chủ bây giờ nhìn thấy hắn, cũng phải nhượng bộ lui binh.
Lục Tam Tuyệt nghe Bùi Đông Lai nói như vậy, rõ ràng bị doạ nhảy dựng.
- Kẻ kia… Bùi ca, không chỉ sáu mươi vạn, kẻ kia vừa mới nói, hoá đơn tất cả mọi người ở Linh Điểm Nhất Khắc tối nay, hắn bao hết.
- Ta chửi!
Bùi Đông Lai buồn bã hô một tiếng, lập tức thở dài nói:
- Bỏ đi, mẹ nó, sớm biết như vậy ta đã không chạy đến làm việc vặt này rồi.
Vừa lúc đó, cửa chính lầu một hỗn loạn một trận, cũng không biết có bao nhiêu cảnh sát mặc đồng phục xanh cùng nhau bước vào. Quơ dùi cui trong tay, khách ở lầu một lập tức bị đuổi tránh ra một mảng đất trống. Bùi Đông Lai khép hờ hai mắt nhìn biến cố bất thình lình này, ánh mắt chợt vui vẻ.
Mọt gã đại đội trưởng sắc mặt âm lạnh bước vào cửa chính, quét đôi mắt xung quanh. Gã đứng ở nơi đó không nói lời nào, chắp hai tay ra sau lưng đứng ở chỗ chính giữa lầu một.
Hai cảnh sát dìu Từ Hưng Bang từ lầu hai đi xuống, đi thẳng đến trước mặt đại đội trưởng. Sau khi nhìn thấy vết thương cả người Từ Hưng Bang ngay cả khuôn mặt cũng bị đánh nát, vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt đại đội trưởng càng thêm nồng đậm.
- Là ai!
Giọng nói gã lạnh như băng hỏi hai chữ.
Từ Hưng Bang cố gắng giơ ngón tay lên, chỉ vào Cường Tử vẻ mặt bình thản như mây trôi ở trên lầu hai dùng hết sức nói:
- Anh ơi! Chính là nó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.