Ác Bá

Chương 289: Chùi mông

Trí Bạch

14/03/2016

Tôn Dược Toàn nhăn mũi một chút liếc nhìn Tào Liên một cái nói ngay:

- Mới bị thương đúng không?

Mãi Mãi Đề thở dài:

- Quả nhiên không hổ là thần y, lợi hại quả thật lợi hại.

Cáp Mô lườm gã một cái nói:

- Nói xàm, tay anh ta còn chẳng máu xối xả, dùng mũi của ngửi được?

Tôn Dược Toàn xấu hổ cười nói:

- Thói quen nghề nghiệp, xin lỗi...

Cáp Mô:

- Vậy anh tốt nhất không nên gặp phải bọn ăn mày Cái Bang, những gã đó nhìn thấy cái mũi linh mẫn như anh đây sẽ chảy nước miếng, nghe nói bọn chúng còn có một môn võ công chuyên đối phó anh, hình như gọi là...

Đại Hùng tiếp lời nói:

- Đả cẩu bổng pháp...

Cường Tử ho khan một tiếng nói:

- Tôn thần y, làm phiền ngài chữa trị một chút cho người anh em của tôi.

Tôn Dược Toàn tuy rằng là người nhát gan sợ việc, nhưng một khi liên quan đến y học chợt giống như đổi thành một người khác. Y đi qua nắm tay Tào Liên lên, lập tức nhướng mày hỏi:

- Ai băng bó đây?

Cường Tử tự hào nói:

- Tôi, băng có đẹp không?

Tôn Dược Toàn chỉ vào tay Tào Liên nói:

- Cái nơ hình con bướm này dùng được cái gì chứ?

Cường Tử đổ một giọt mồ hôi, giọng nói rất nhỏ:

- Khi tôi bị thương, là bạn gái của tôi băng bó như vậy cho tôi đó...

Tôn Dược Toàn thở dài nói:

- Nơ con bướm thì cũng chỉ là nơ con bướm, tôi chưa nhìn thấy qua ai băng bó khó coi như vậy!

Y thuần thục cởi vải băng trên tay Tào Liên xuống, nhìn miệng vết thương lập tức lườm mắt nhìn Tào Liên, sau đó dùng giọng nói rất kỳ quái hỏi Tào Liên:

- Anh là con người sao?

Tào Liên kinh ngạc nói:

- Anh xem tôi có chỗ nào không giống sao?

Tôn Dược Toàn dí ngón tay chọc trên vết thương Tào Liên một cái, Tào Liên la lên một tiếng quát:

- Anh làm gì vậy!

Tôn Dược Toàn mắt tròn xoe nói:

- Tôi nhìn anh nói chuyện vui vẻ, còn tưởng rằng anh không biết đau!

Tao Liên nói:

- Vậy tôi cắt tay anh một lỗ lớn như vậy, xem anh có đau hay không nhé.

Tôn Dược Toàn mở túi sách vải màu xanh lá sau lưng ra, tiện tay túm lấy một nắm thuốc lá. Y nhìn Tào Liên, duỗi thẳng tay về phía trước nói:

- Nhai nát thứ này!



Tào Liên:

- Tại sao là tôi?

Tôn Dược Toàn thốt lên:

- Anh bị thương không phải anh thì là ai?

Tào Liên:

- Anh là thầy lang, việc điều chế chỗ thuốc này chẳng lẽ không phải là chuyện của thầy thuốc sao?

Tôn Dược Toàn:

- Anh xem quá nhiều phim truyền hình rồi phải không? Cho dù là thầy thuốc đích thân dùng miệng nhai nát đám thảo dược đó, nhưng đó cũng chỉ là một thầy thuốc nam một bệnh nhân nữ mới có việc đó xảy ra, hoặc là ngược lại cũng được. Hai ta đều là đàn ông, tôi cho dù muốn há miệng nhai nát chỗ lá thuốc này cho anh, trong thuốc này đều là nước bọt của tôi anh sẽ không cảm thấy không ổn sao?

Tào Liên nghĩ ngợi cũng đúng, một tay nhận lấy thảo dược bỏ vào miệng dùng sức nhai, lá thuốc rất đắng, còn có một mùi hương cay xè. Tào Liên vừa nhai vừa nhếch miệng, nước mắt nước mũi đều chảy ra vì cay.

Tôn Dược Toàn liếc nhìn Tào Liên nói:

- Được rồi, nhổ ra đi thôi, đừng nhai nữa.

Tào Liên há mồm nhả thuốc trên bàn tay bị thương của mình, vừa chạm vào thuốc, miệng vết thương lập tức đau xót cả tim. Miệng Tào Liên bởi vì bị thuốc làm cho tê liệt, ngay cả rên rỉ cũng có chút khàn khàn. Gã há miệng muốn nói gì đó, chỉ có điều đầu lưỡi tê rần nói không ra thanh âm gì.

Tôn Dược Toàn rải đều thuốc trong tay Tào Liên, quả nhiên nói rất thật thà:

- Bình thường muốn dùng thảo dược để chữa trị vết thương bên ngoài, có hai loại biện pháp làm nát thảo dược. Thứ nhất, chính là dùng miệng nhai nát thảo dược. Thứ hai...

Tôn Dược Toàn móc từ trong túi vải màu xanh ra một dụng cụ chứa thuốc nhỏ bằng kim loại nói:

- Thứ hai, là bỏ thảo dược vào trong này nghiền nát ra.

Tào Liên: @#¥@#¥¥

Tôn Dược Toàn hỏi:

- Anh nói cái gì?

Cáp Mô nói thay cho gã:

- Hắn nói hắn muốn thụt ông già nhà anh!

Tôn Dược Toàn nói:

- Điều này không thành vấn đề, Nghĩa trang liệt sĩ thành phố Hồi Hột, đoán chừng ông già của tôi cũng rất muốn có người tìm ông ta tâm sự, cô đơn hai mươi năm gặp được cậu đoán chừng không để ý là nam hay là nữ cũng phải làm một trận nóng như lửa.

Cầm ra vải băng từ trong túi xách, Tôn Dược Toàn băng bó xong cho Tào Liên. Y xoay người nói với Cường Tử:

- Qua đây mà học tập, đây mới là nơ con bướm chính tông!

Cường Tử:...

Gặp được Tôn Dược Toàn coi như là một chèn vào một bài hát nhỏ rất thú vị, sau khi mọi người xuống núi đích thân Cường Tử lái xe đưa Tôn Dược Toàn trở về. Sau khi đến thôn nhỏ kia Cường Tử mới nhận ra, hóa ra cái tên Tôn Dược Toàn này đúng thật là người đức cao vọng trọng. Vừa mới lộ mặt, bọn dân trong thôn đã nhiệt tình chào hỏi.

Cường Tử thầm nghĩ:

- Tôn Dược Toàn chạy trốn khỏi thành phố ra đây, quả thật cũng không coi là một việc đau buồn gì lắm. Ở chỗ này y thuật học được của anh ta mới thật sự có chỗ dùng tới, mới đúng là để cho anh ta như cá gặp nước. Bệnh viện trong thành phố lớn dã hoàn toàn dùng dụng cụ hiện đại truyền dạy y thuật cổ xưa, đây là một loại tiến bộ, cũng là một loại đau buồn.

- Muốn về lại Hồi Hột không? Nếu như anh muốn về, tôi có cách để cho anh quay về.

Cường Tử nói.

Tôn Dược Toàn ngây ra một lúc, ngay sau đó nhếch miệng nở nụ cười nói:

- Trở về đâu? Tôi không phải mới trở về rồi sao. Mục dân nơi này đều gọi tôi là thần y, trở về cái nơi tất cả đều gọi tôi là kẻ điên sao. Nơi này tốt, tôi không quay về.

Cường Tử cười:

- Được rồi, nếu như anh muốn quay về, nói cho tôi biết.



Tôn Dược Toàn thu lại nụ cười nghiêm trang nói:

- Nơi này, chính là nhà của tôi!

Cường Tử không muốn nói gì nữa, hắn không dự định sinh sống ở trên thảo nguyên dài lâu. Gặp dược Tôn Dược Toàn chỉ là khúc ca nhỏ, có lẽ sau lần chia tay này hai người cũng không gặp lại nhau lần nào nữa, bây giờ có thể giúp y một tay thì giúp, để sau này trong lòng Cường Tử sẽ bớt đi nuối tiếc. Chỉ có điều nếu như Tôn Dược Toàn không dự định quay về Cường Tử cũng không cố gắng nài nỉ. Điều này thật giống như bạn muốn làm việc tốt dìu người già qua đường, không cần nói gì túm chặt bà lão đưa qua bên kia đường. Bà lão cảm động vừa khóc vừa nói:

- Tiểu tử kia, nhà tôi ở bên kia đường, vừa mới đi sang đó ai bảo anh kéo tôi trở lại đây.

Cường Tử xoay người vừa muốn đi, Tôn Dược Toàn bỗng nói với hắn:

- Mấy người trong thời gian này tốt nhất cẩn thận một chút, bọn săn trộm kia, mấy người cũng chưa có giết sạch hết được đâu!

Cường Tử ngây người nói:

- Sao anh lại biết?

Tôn Dược Toàn tự cười với mình nói:

- Những tay săn trộm kia nằm ngửa trên mặt đất tuy rằng trông có vẻ chết cả rồi, nhưng tôi khi đi ngang qua chỗ đó nhìn thấy một người trong số bọn chúng rõ ràng là giả chết. Hắn có thể che giấu được mấy người, nhưng không qua mắt được tôi!

Cường Tử:

- Sao anh lại không nói sớm!

Tôn Dược Toàn nói:

- Nếu như anh ta đã tránh qua được một kiếp nạn, tôi tại sao còn muốn nói ra để cho anh tới giết hắn một lần nữa? Giữa người và người lẽ nào chỉ có đánh đánh giết giết thôi sao? Không thể hòa bình chung sống cùng nhau sao?

Cường Tử hung hăng mắng một câu:

- Anh là thằng ngốc!

Hắn nói xong xoay người lên xe, leo trở lại lên xe móc điện thoại ra muốn gọi cho Cáp Mô nhận ra hóa ra nơi này không có tín hiệu, hắn chỉ có thể lái xe đi thẳng một đường như bão táp đến núi Hạ Lan. Đến chỗ mọi người xuống núi, Cường Tử cũng không có thông báo cho một người nào trong số bọn họ biết trèo thẳng lên trên núi.

Đến chỗ hắn giải quyết phần lớn bọn săn trộm, quả nhiên nhìn thấy đúng là có một hàng vết chân đẫm máu đi về phía xa. Hắn đuổi theo dấu chân đi rất xa, kết quả dấu chân biến mất không thấy đâu nữa. Cường Tử hết sức hối hận, trước đó nếu như mang theo Cáp Mô cùng lên núi nói không chừng có thể tìm được tên đó rồi.

Không phải Cường Tử sợ những tay săn trộm kia trả thù, hắn chỉ sợ những thôn dân vô tội kia gặp phải tấn công. Bọn họ đều có mục đích từ trước sẽ không ở chỗ này quá lâu, một khi bọn họ rời đi còn có ai có thể bảo vệ nhưng mục dân này?

Cường Tử lại truy đuổi theo một đoạn, vẫn không thu hoạch được gì. Hắn đành phải xuống núi tìm gặp Cáp Mô và Kim Tiểu Chu, sau đó ba người lên núi lần nữa. Cáp Mô đuổi theo dấu chân đi thẳng, đến chỗ dấu chân biến mất cũng nhíu mày. Anh ta dò xét chung quanh một chút, lập tức thở dài:

- Kẻ này cũng là một con sói già, không ngoài suy đoán của tôi hắn nhảy xuống từ chỗ này.

Cường Tử thò người ra nhìn xuống phía dưới, thế núi thẳng đứng, từ nơi này nhảy xuống chín chết một sống. Hắn thở dài, trong lòng ngược lại trong tích tắc có một loại dự cảm không hay.

Mấy giờ sau khi bọn Cường Tử rời đi, trời đã tối đen hoàn toàn. Một người mò mẫm từ dưới phiến đá nhô ra khỏi vách núi bọn Cường Tử vừa ròi khỏi trèo lên, người này chính là tay săn trộm Cường Tử lúc trước ném súng như là ám khí đánh trúng giữa đầu y, trên đầu y bị đập vỡ ra một vết thương ai nhìn thấy cũng kinh hãi, dù máu không còn chảy ra bên ngoài nữa, nhưng cả người trông vẫn có vẻ dữ tợn khủng khiếp.

Y ẩn thân bên dưới một khối đá lớn nhô ra ngoài vách núi, từ bên trên nhìn xuống vốn không nhìn thấy được. Người này đúng là một con sói già, cố gắng nhịn đâu núp dưới tảng đá nhiều tiếng đồng hồ.

Tay săn trộm này trèo lên khỏi mõm đá lập tức bổ nhào trên đất, hít từng hơi gấp gáp. Cũng không biết qua bao lâu, tay săn trộm nay khó khăn mở đôi mắt âm lãnh quét một vòng nhìn thấy chỗ có ngọn đèn lập lòe dưới chân núi, nghiến răng đi về một hướng khác xuống núi.

Cường Tử sau khi trở về trong thôn phái người phong tỏa tất cả các con đường xuống núi, tuy rằng bọn Cáp Mô cũng cho rằng tay săn trộm khẳng định chết rồi. Nhưng Cường Tử thật sự sợ sau khi bọn họ rời khỏi người cả cái thôn này đều sẽ gặp phải trả thù của bọn săn trộm, nếu như quả thật xảy ra chuyện như vậy, lương tâm của hắn sẽ nhận lấy cắn rứt thật lớn.

Một sai lầm nhỏ bé, có thể dẫn theo một mối thảm kịch.

Mãi cho đến hừng đông, người canh giữa mấy con đường mòn xuống núi cũng không phát hiện ra gì khác lạ. Trái tim Cường Tử rốt cuộc coi như là buông lỏng xuống một chút, ngay cả Cáp Mô và Kim Tiểu Chu đều ngồi với hắn cả đêm. Ngay khi ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi trên thảo nguyên rộng lớn, Cường Tử thở phào một hơi thật nhẽ nhõm nói:

- Các anh ngủ một lát đi nhé, không cần đi theo tôi.

Cáp Mô thở dài nói:

- Cường Tử, thật ra cậu không cần lo lắng như vậy. Cho dù kẻ đó thật sự chạy thoát, cả nhóm săn trộm đều tiêu tùng rồi. Một mình hắn còn có thể phun ra được ngụm nước bọt nào? Nếu như tôi là hắn cho dù không chết, cũng sẽ tìm một chỗ ẩn nấu suốt cả quãng đời còn lại.

Cường Tử:

- Chỉ mong là vậy, nhưng trong lòng tôi không yên.

Tất cả rửa mặt, cảm giác tinh thần sảng khoái hơn một chút vừa muốn ăn sáng. Bỗng nhiên thành viên Liên minh chấp pháp Trung Hoa canh giữ ở cửa thôn chạy vào, nói có người muốn gặp Cường Tử. Là gã mập cao cao to to, trong tay mang theo một cái bao tải, trong bao tải tròn vo, còn đọng tuyết ở bên ngoài.

Cường Tử đi vội ra ngoài, đến cửa thôn đã nhìn thấy một gã mập thân thể cao lớn đứng ở đó, cười nhưng giống như không cười nhìn hắn.

- Tiểu thiếu gia, đi ra còn bỏ sót lại cục phân còn cần tôi phải đi chùi mông cho cậu, khiến cho tôi cả đêm không ngủ chạy đi giết người, cậu tính cho tôi bao nhiêu tiền thưởng đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Bá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook