Chương 80: Đã tới muộn
Trí Bạch
10/02/2016
Cường Tử ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu im lặng làm bài thi, bài thi này là do thầy Trương đưa đến, là đề thi đại học năm ngoái, Cường Tử đã nghiêm túc làm hơn nửa giờ. Cô giáo lúc lên lớp cũng đi tới bên cạnh hắn cúi đầu coi thử, sau đó cười hài lòng gật đầu, không có quấy rầy hắn, xoay người yên lặng rời đi.
Cô là cô giáo lịch sử, Cường Tử làm ngược lại là bài thi số học.
Có như vậy có thể thấy Cường Tử đã được lòng rất nhiều thầy cô, hắn đã được xếp vào học sinh hạt giống của Nhất Trung, là mầm non tương lai đạt thủ khoa trong kỳ thi đại học của Nhất Trung.
Bùi Nhược cúi đầu đọc sách, một mớ tóc đen từ trên trán rủ xuống, trên cái mũi xinh xắn của cô nàng nhíu lại hai đường nếp nhăn nhỏ bé đáng yêu, vô cùng dí dỏm. Cô nàng thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Cường Tử, trong ánh mắt đều là không muốn xa rời.
Lúc này, cửa phòng học bị gõ mạnh, âm thanh rất lớn, ở trong phòng học cũng vì vậy mà vô cùng vang dội.
Cô giáo dạy lịch sử nhíu mày, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận, vô ý theo đó nhìn thoáng qua Lâm Cường, thấy hắn còn đang cúi đầu làm bài, dường như cũng không hề bị quấy rầy, điều này khiến cho lửa giận trong lòng cô giảm xuống vài phần.
Sau khi mở cửa cô ngây ra một lúc, bởi vì kẻ đứng trước cửa là mấy người mặc đồng phục cảnh sát.
- Chào cô, chúng tôi là đội cảnh sát hình sự thành phố, xin hỏi Lâm Cường là học sinh lớp này.
Người cảnh sát nói chuyện khoảng chừng ba mươi tuổi, dưới cằm để râu ria dày, bản mặt chữ điền, con mắt rất sáng, làm cho người ta cảm giác thô lỗ nhưng không mất khôn khéo. Thân thể của anh ta có hơi mập mạp, bụng hơi phồng lên nâng đồng phục cảnh sát lên giống một cái trống, chỉ có điều nhìn trên xuống cũng không quá mập mạp. Chỉ là có điều mờ ám gì đó trong ánh mắt người này loé lên rồi biết mất, đã khiến cho cô giáo dạy lịch sử cảm thấy có chút không thoải mái.
- Có chuyện gì không?
Cô giáo lịch sử hỏi, cô không cho rằng học sinh Lâm Cường và cục công an có điểm chung gì, học sinh tốt như vậy ở trong mắt của cô, là loại con nít ngoan ngoãn biết nghe lời. Làm thầy cô ai cũng có một khuyết điểm, mặc kệ học sinh của mình là tốt hay xấu, người làm giáo viên đều cưng chiều bọn học sinh giống như gà mái mẹ che chở thằng nhãi gà con. Thầy cô có lẽ sẽ mắng người, sẽ châm chọc, thậm chí sẽ đánh người, nhưng phần lớn thầy cô đối với học sinh, đều có một loại quan tâm yêu thương của tình mẹ con.
Người cảnh sát trung niên lộ ra nụ cười rất chỉnh chu, nhìn có vẻ không chân thực nhưng tìm mãi không ra chỗ xấu xa nào.
- Là như thế này, Lâm Cường tình nghi có liên quan đến một vụ án gây thương tích dẫn đến tàn tật, chúng tôi muốn mời cậu ta về giúp đỡ điều tra.
Anh ta dùng thanh âm bản thân cho rằng đã rất hiền lành, sở dĩ hôm nay anh ta biểu hiện ra mặt tốt đẹp, là bởi vì cô giáo khoảng chừng hai mươi tuổi trước mặt này, toàn thân đều có một loại hấp dẫn của phụ nữ thành thục. Ngực nở nang, vòng eo mảnh khảnh, còn có quần dài màu trắng bao lấy đôi chân đường cong lả lướt, cái mông cao vút, không chỗ nào không biểu hiện rằng đây là một trái đào ngọt mộng nước chín tới, đợi chờ anh ta ngắt lấy.
Nếu như là ngày thường, anh ra đã sớm đạp cửa xông vào.
- Không thể nào!
Cô giáo lịch sử Tôn Văn Văn thét to, không nhận thức được xíu xiu nào sự thất thố của mình. Trong đám học sinh luôn là người duyên dáng xinh đẹp, sức hấp dẫn cá nhân chỉ đứng sau Chu Lâm Nhã. Cô giáo Tôn quên mất sự khiêm tốn và kiềm hãm bản thân vẫn luôn kiêu ngạo của mình. Giọng của cô rất sắc bén, thật giống như một ả đàn bà chanh chua.
Bởi vì xúc động, bộ ngực cao ngất của cô không ngừng run rẩy, sóng gió mãnh liệt.
Cô không có ý thức được mình tại làm sao kích động như vậy, có lẽ là do đụng chạm đến chỗ khuất sâu trong tận đáy lòng cô.
Người cảnh sát trung niên nuốt mạnh đám nước bọt, ra sức điều khiển tầm mắt của mình rời đi khỏi bộ ngực của Tôn Văn Văn.
- Có người báo cho cảnh sát chúng tôi, trải qua thu thập bằng chứng sơ bộ đã xác thực Lâm Cường có liên quan trực tiếp đến vụ án gây thương tích này, xin cô phối hợp làm việc cùng chúng tôi.
Anh ta nghiêm trang, ra vẻ đạo mạo.
Khi nói ra hai chữ phối hợp, anh ta nhịn không được nhìn phía dưới bụng Tôn Văn Văn, quần dài vừa người bao trọn rất hoàn mỹ đường cong chỗ kia, đường cong lộ ra.
- Tôi không tin!
Tôn Văn Văn chặn ở trước cửa phòng học, cô tuyệt đối sẽ không tin rằng học sinh Lâm Cường và vụ án gây thương thích gì đó có liên quan. Ở trong ấn tượng của cô, Lâm Cường là loại học sinh tốt có cuộc sống gian khổ cũng không phai mờ nhiệt tình học tập của em ấy, toàn tâm học tập thật tốt có phẩm chất cao quý trở thành học sinh giỏi tiềm lực vô hạn đáng để kiểu ngạo của Nhất Trung!
Tuy nhiên nếu như là cô biết rõ người đứng đầu Liên minh chấp pháp Trung Hoa gần đây thanh danh càng ngày càng vang dội ở Nhất Trung, chính là Lâm Cường học sinh tốt kiểu mẫu trong suy nghĩ của cô, không biết cô sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Người cảnh sát trung niên nhịn không được nữa, nếu không phải cô gái lớn này thật sự thuận mắt, anh ta đã chẳng phải phí lời. Cục lãnh đạo thành phố đích thân đưa ra mệnh lệnh, nghe nói nhân vật đứng thứ ba trong thành phố Hàn Sừ Điền nghiến răng nghiến lợi nói muốn phân thây cái tên tiểu tử gọi là Lâm Cường này thành vạn đoạn, điều này khiến cho anh ta có chút kinh ngạc, một thằng trộm cướp vặt mà thôi, cũng đáng được huy động nhân lực như vậy? Ngay sau đó anh ta biết được con trai bảo bối Hàn Sừ Điền bị người ta đánh thành người sống đời thực vật, có khả năng cả đời về sau cũng không tỉnh lại nữa anh ta rốt cuộc hiểu được.
Mặc kệ cái tên tiểu tử gọi là Lâm Cường này tại sao thù ghét ra tay tàn ác như vậy, anh ta chỉ biết là tiểu tử này muốn rước lấy xui xẻo, hỏng bét!
Nội trong thành phố Đông Đỉnh ai mà không biết, Hàn Sừ Điền là ngoại trừ danh tiếng không nói đạo lý bao che cho con, chẳng những bao che người trong nhà còn bao che người ở bên cạnh ông ta. Có câu nói như thế này, chỉ cần nhận được sự tán thành của Hàn Sừ Điền, vậy có thể hoành hành ngang ngược ở Đông Đỉnh.
Lời này rõ ràng hết sức quá đáng, Hàn Sừ Điền mặc dù có chút ngang ngược, nhưng nói chúng là vẫn coi như một người cán bộ đủ điều kiện. Dân chúng bây giờ ai còn quản anh tham hay không tham, chỉ nhìn anh làm được việc thực sự cho dân hay không.
Người cảnh sát trung niên tên gọi Trương Kiến, phó đội trưởng đội bốn cục hình cảnh thành phố, chỗ dựa của phó cục trưởng anh ta chính là bám vào dưới bóng cây to Hàn Sừ Điền này. Phó cục trưởng đại nhân làm sao dám không hết lòng hết sức? Cho nên ông ta trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Kiến, cần phải bắt được thiếu niên tên gọi Lâm Cường kia! Không thể để cho người khác đoạt được công lao.
Thực ra Trương Kiến cũng rất lấy làm lạ, nghe nói thiếu gia kia của Hàn gia là bị người ta đánh cho tàn phế vào một tháng trước, như thế nào qua lâu như vậy mới có hành động?
Không riêng gì anh ta, bên trong thành phố rất nhiều người cũng đang suy đoán, bộ dạng người có thể khiến cho Hàn Sừ Điền nín nhịn là đại nhân vật mánh khoé thông thiên ra sao a. Để biết rõ tính cách Hàn Sừ Điền phải dùng bốn chữ đã có thể hình dung, đó chính là có thù tất báo!
Thực ra rất đơn giản, sở dĩ Hàn Sừ Điền qua lâu như vậy mới ra tay, ông ta là có chỗ cố kỵ. Trước đó không lâu cán bộ chuyên trách giám sát kỷ luật phía trên vừa hay đến thành phố Đông Đỉnh làm một cuộc điều tra, chờ suốt một tháng tổ công tác mới kết thúc công tác về tỉnh. Hàn Sừ Điền chính là lãnh đạo thành phố phụ trách tiếp đãi, trong một tháng đó ông ta nhẫn nhịn đau khổ đứa con yêu dấu biến thành người sống đời thực vật còn phải mang khuôn mặt đầy nét tươi cười ứng phó người bên trên, đồng thời dồn hết oán khí lên người thiếu niên tên gọi Lâm Cường kia, sâu tận xương tuỷ!
Bởi vì tổ công tác là bí mật đến, cũng không có đưa thông báo cho những người không liên quan bên trong thành phố biết, cho nên ngoại trừ vài nhân viên quan trọng, có rất ít người biết rõ người chuyên trách giám sát đến. Chính bởi vì như vậy, mới có sự ngờ vực vô căn cứ của mọi người, con trai bị người ta đánh thành người sống đời thực vật mà ông ta không có phản ứng gì vậy đó hẳn phải là người Hàn Sừ Điền trêu không được, nên không dám có hành động gi.
Điều này làm cho Hàn Sừ Điền tức giận gần như ngất đi, hắn sử dụng tất cả thủ đoạn có thể dùng đến mới khống chế được những lời này, may mắn không có truyền đến lỗ tai tổ công tác, bằng không lại xảy ra phiền phức lớn. Thực ra tổ công tác biết rồi cũng không có gì, ông ta là người bị hại. Nhưng nếu như biết rõ, bất cứ người nào đều không nhịn được tra hỏi, nói con trai ông ta lúc bình thường làm chuyện này chuyện kia ông ta cũng không phải thật sự hoàn toàn không biết gì cả, lại nói một khi sự việc đúng trình tự, việc báo thù của ông ta sẽ không cách nào lộ ra.
Trương Chấn nhìn Tôn Văn Văn có chút cố tình gây sự, có chút căm tức. Nếu như trước mặt là đàn ông, hoặc là một cô gái dáng vẻ bình thường, anh ta đã sớm tát một cái đẩy ra đi vào bắt người. Nhưng một cô gái xinh đẹp nũng nịu như thế này tức giận đứng ở trước mặt hắn, cảnh sắc trước ngực lại là đồ sộ đẹp mắt như thế, anh ta thật sự không muốn phá huỷ hình tượng của mình trong suy nghĩ của cô.
- Đồng chí, mời cô phối hơp làm việc cùng chúng tôi, cũng xin cô tin tưởng tính chấp pháp công chính của chúng tôi. Chúng tôi sẽ không bắt sai một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua một kẻ xấu, đây là công việc của chúng tôi, xin cô không được ngăn trở.
Trương Kiến lời lẽ chính nghĩa, chỉ cần nhìn qua tầm mắt có chút lu mờ của Tôn Văn Văn, anh ta rốt cuộc kìm chế không được ánh mắt của mình, phong cảnh có chút thật sự quá mức mê người.
- Tốt lắm, tôi muốn xem giấy chứng nhận của các anh!
Tôn Văn Văn giơ bàn tay trắng nõn nà ra, vẻ mặt tức giận.
Trương Kiến vừa muốn nổi giận, vừa tiếp xúc với ánh mắt của Tôn Văn Văn đã bại trận rút lui. Anh ta từ trong túi áo khoác của mình móc ra giấy chứng nhận cảnh sát đưa cho Tôn Văn Văn nói:
- Đồng chí, cô như vậy chỉ có thể chậm trễ tiến độ phá án của chúng tôi, nếu Lâm Cường thật sự là vô tội, vậy sau khi theo chúng tôi về điều tra rất nhanh sẽ trở lại, cô hẳn nên tin tưởng học sinh của mình không phải sao?
Tôn Văn Văn xem qua giấy chứng nhận cảnh sát Trương Kiến đưa sang, trong lòng cô không ngừng tính toán, như thế nào mới có thể khiến cho mấy tên gây phiền nhiễu này rời khỏi, đánh chết cô cũng không tin Lâm Cường là loại con nít hư hỏng kia.
Cô như một con gà mái mẹ bao che khuyết điểm cố gắng suy nghĩ cách bảo vệ thằng nhãi gà con của mình.
- Như vậy đi, tôi gọi điện kêu lãnh đạo trường tới, anh cùng bọn họ nói chuyện, nếu lãnh đạo trường đồng ý anh mang Lâm Cường đi, tôi không có gì phản đối.
Trương Kiến nghĩ điều này cũng không xấu, anh ta nhẹ gật đầu nói:
- Được rồi, nhưng xin cô chú ý thời gian, vụ án rất trọng đại, chúng tôi không có quá nhiều thời gian chờ cô.
- Vâng!
Tôn Văn Văn tránh chân, xoay người vào phòng học, cạch một tiếng đóng cửa phòng học lại, giả vờ nghiêm trọng nhưng vẫn kịp chặn tên săm soi trước ngực cô ngoài cửa, trêu Trương Kiến cười khổ một tiếng. Cô liếc nhìn Lâm Cường, kẻ kia đang ngồi ở trên ghế thu dọn túi sách, rõ ràng bài thi này đã làm xong rồi, khoảng trên dưới bốn mươi phút đồng hồ? Tôn Văn Văn chấn động một chút. Đây chính là bài thi đại học, mà hắn mới chẳng qua là một học sinh đầu cấp ba.
Cô muốn hỏi Lâm Cường rốt cuộc có chuyện như vậy hay không, tin tức Hàn Băng bị người ta đánh bị thương cô cũng nghe nói qua, có lúc cũng nghĩ đến xíu xiu, chỉ là cô thế nào cũng không nghĩ ra có dính dáng đến Lâm Cường.
Cô nhìn Lâm Cường, vừa hay tầm mắt của kẻ kia nhìn đến, cô kìm lòng không được sắc mặt ửng hồng, tầm mắt có chút lập loè. Lâm Cường vẻ mặt ôn hoà vui vẻ, hắn hơi ngẩng cằm lên, nét cười nhàn nhạt cả khuôn mặt. Nét cười nhẹ nhàng bao trùm khuôn mặt xinh xắn, một bộ mặt thản nhiên tĩnh lặng gặp biến không sợ hãi thấy nguy không loạn. Trong lúc nhất thời Tôn Văn Văn phát hiện tim mình đập nhanh hơn, suy nghĩ càng hỗn loạn.
- Cô giáo Tôn, en vẫn phải đi theo các chú ấy hôi, không cần ảnh hưởng các bạn học tập.
Cường Tử đứng lên khẽ cười, nét mặt của hắn rất thoải mái tự nhiên.
- Em tin tưởng pháp luật chắc chắn công bằng, cho nên cô không cần lo lắng cho em.
Hắn nói quanh minh chính đại, trong lòng ngược lại đang mắng thầm.
- Chúng mày muộn như vậy mới đến?
Cô là cô giáo lịch sử, Cường Tử làm ngược lại là bài thi số học.
Có như vậy có thể thấy Cường Tử đã được lòng rất nhiều thầy cô, hắn đã được xếp vào học sinh hạt giống của Nhất Trung, là mầm non tương lai đạt thủ khoa trong kỳ thi đại học của Nhất Trung.
Bùi Nhược cúi đầu đọc sách, một mớ tóc đen từ trên trán rủ xuống, trên cái mũi xinh xắn của cô nàng nhíu lại hai đường nếp nhăn nhỏ bé đáng yêu, vô cùng dí dỏm. Cô nàng thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Cường Tử, trong ánh mắt đều là không muốn xa rời.
Lúc này, cửa phòng học bị gõ mạnh, âm thanh rất lớn, ở trong phòng học cũng vì vậy mà vô cùng vang dội.
Cô giáo dạy lịch sử nhíu mày, trong lòng không khỏi sinh ra tức giận, vô ý theo đó nhìn thoáng qua Lâm Cường, thấy hắn còn đang cúi đầu làm bài, dường như cũng không hề bị quấy rầy, điều này khiến cho lửa giận trong lòng cô giảm xuống vài phần.
Sau khi mở cửa cô ngây ra một lúc, bởi vì kẻ đứng trước cửa là mấy người mặc đồng phục cảnh sát.
- Chào cô, chúng tôi là đội cảnh sát hình sự thành phố, xin hỏi Lâm Cường là học sinh lớp này.
Người cảnh sát nói chuyện khoảng chừng ba mươi tuổi, dưới cằm để râu ria dày, bản mặt chữ điền, con mắt rất sáng, làm cho người ta cảm giác thô lỗ nhưng không mất khôn khéo. Thân thể của anh ta có hơi mập mạp, bụng hơi phồng lên nâng đồng phục cảnh sát lên giống một cái trống, chỉ có điều nhìn trên xuống cũng không quá mập mạp. Chỉ là có điều mờ ám gì đó trong ánh mắt người này loé lên rồi biết mất, đã khiến cho cô giáo dạy lịch sử cảm thấy có chút không thoải mái.
- Có chuyện gì không?
Cô giáo lịch sử hỏi, cô không cho rằng học sinh Lâm Cường và cục công an có điểm chung gì, học sinh tốt như vậy ở trong mắt của cô, là loại con nít ngoan ngoãn biết nghe lời. Làm thầy cô ai cũng có một khuyết điểm, mặc kệ học sinh của mình là tốt hay xấu, người làm giáo viên đều cưng chiều bọn học sinh giống như gà mái mẹ che chở thằng nhãi gà con. Thầy cô có lẽ sẽ mắng người, sẽ châm chọc, thậm chí sẽ đánh người, nhưng phần lớn thầy cô đối với học sinh, đều có một loại quan tâm yêu thương của tình mẹ con.
Người cảnh sát trung niên lộ ra nụ cười rất chỉnh chu, nhìn có vẻ không chân thực nhưng tìm mãi không ra chỗ xấu xa nào.
- Là như thế này, Lâm Cường tình nghi có liên quan đến một vụ án gây thương tích dẫn đến tàn tật, chúng tôi muốn mời cậu ta về giúp đỡ điều tra.
Anh ta dùng thanh âm bản thân cho rằng đã rất hiền lành, sở dĩ hôm nay anh ta biểu hiện ra mặt tốt đẹp, là bởi vì cô giáo khoảng chừng hai mươi tuổi trước mặt này, toàn thân đều có một loại hấp dẫn của phụ nữ thành thục. Ngực nở nang, vòng eo mảnh khảnh, còn có quần dài màu trắng bao lấy đôi chân đường cong lả lướt, cái mông cao vút, không chỗ nào không biểu hiện rằng đây là một trái đào ngọt mộng nước chín tới, đợi chờ anh ta ngắt lấy.
Nếu như là ngày thường, anh ra đã sớm đạp cửa xông vào.
- Không thể nào!
Cô giáo lịch sử Tôn Văn Văn thét to, không nhận thức được xíu xiu nào sự thất thố của mình. Trong đám học sinh luôn là người duyên dáng xinh đẹp, sức hấp dẫn cá nhân chỉ đứng sau Chu Lâm Nhã. Cô giáo Tôn quên mất sự khiêm tốn và kiềm hãm bản thân vẫn luôn kiêu ngạo của mình. Giọng của cô rất sắc bén, thật giống như một ả đàn bà chanh chua.
Bởi vì xúc động, bộ ngực cao ngất của cô không ngừng run rẩy, sóng gió mãnh liệt.
Cô không có ý thức được mình tại làm sao kích động như vậy, có lẽ là do đụng chạm đến chỗ khuất sâu trong tận đáy lòng cô.
Người cảnh sát trung niên nuốt mạnh đám nước bọt, ra sức điều khiển tầm mắt của mình rời đi khỏi bộ ngực của Tôn Văn Văn.
- Có người báo cho cảnh sát chúng tôi, trải qua thu thập bằng chứng sơ bộ đã xác thực Lâm Cường có liên quan trực tiếp đến vụ án gây thương tích này, xin cô phối hợp làm việc cùng chúng tôi.
Anh ta nghiêm trang, ra vẻ đạo mạo.
Khi nói ra hai chữ phối hợp, anh ta nhịn không được nhìn phía dưới bụng Tôn Văn Văn, quần dài vừa người bao trọn rất hoàn mỹ đường cong chỗ kia, đường cong lộ ra.
- Tôi không tin!
Tôn Văn Văn chặn ở trước cửa phòng học, cô tuyệt đối sẽ không tin rằng học sinh Lâm Cường và vụ án gây thương thích gì đó có liên quan. Ở trong ấn tượng của cô, Lâm Cường là loại học sinh tốt có cuộc sống gian khổ cũng không phai mờ nhiệt tình học tập của em ấy, toàn tâm học tập thật tốt có phẩm chất cao quý trở thành học sinh giỏi tiềm lực vô hạn đáng để kiểu ngạo của Nhất Trung!
Tuy nhiên nếu như là cô biết rõ người đứng đầu Liên minh chấp pháp Trung Hoa gần đây thanh danh càng ngày càng vang dội ở Nhất Trung, chính là Lâm Cường học sinh tốt kiểu mẫu trong suy nghĩ của cô, không biết cô sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Người cảnh sát trung niên nhịn không được nữa, nếu không phải cô gái lớn này thật sự thuận mắt, anh ta đã chẳng phải phí lời. Cục lãnh đạo thành phố đích thân đưa ra mệnh lệnh, nghe nói nhân vật đứng thứ ba trong thành phố Hàn Sừ Điền nghiến răng nghiến lợi nói muốn phân thây cái tên tiểu tử gọi là Lâm Cường này thành vạn đoạn, điều này khiến cho anh ta có chút kinh ngạc, một thằng trộm cướp vặt mà thôi, cũng đáng được huy động nhân lực như vậy? Ngay sau đó anh ta biết được con trai bảo bối Hàn Sừ Điền bị người ta đánh thành người sống đời thực vật, có khả năng cả đời về sau cũng không tỉnh lại nữa anh ta rốt cuộc hiểu được.
Mặc kệ cái tên tiểu tử gọi là Lâm Cường này tại sao thù ghét ra tay tàn ác như vậy, anh ta chỉ biết là tiểu tử này muốn rước lấy xui xẻo, hỏng bét!
Nội trong thành phố Đông Đỉnh ai mà không biết, Hàn Sừ Điền là ngoại trừ danh tiếng không nói đạo lý bao che cho con, chẳng những bao che người trong nhà còn bao che người ở bên cạnh ông ta. Có câu nói như thế này, chỉ cần nhận được sự tán thành của Hàn Sừ Điền, vậy có thể hoành hành ngang ngược ở Đông Đỉnh.
Lời này rõ ràng hết sức quá đáng, Hàn Sừ Điền mặc dù có chút ngang ngược, nhưng nói chúng là vẫn coi như một người cán bộ đủ điều kiện. Dân chúng bây giờ ai còn quản anh tham hay không tham, chỉ nhìn anh làm được việc thực sự cho dân hay không.
Người cảnh sát trung niên tên gọi Trương Kiến, phó đội trưởng đội bốn cục hình cảnh thành phố, chỗ dựa của phó cục trưởng anh ta chính là bám vào dưới bóng cây to Hàn Sừ Điền này. Phó cục trưởng đại nhân làm sao dám không hết lòng hết sức? Cho nên ông ta trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Kiến, cần phải bắt được thiếu niên tên gọi Lâm Cường kia! Không thể để cho người khác đoạt được công lao.
Thực ra Trương Kiến cũng rất lấy làm lạ, nghe nói thiếu gia kia của Hàn gia là bị người ta đánh cho tàn phế vào một tháng trước, như thế nào qua lâu như vậy mới có hành động?
Không riêng gì anh ta, bên trong thành phố rất nhiều người cũng đang suy đoán, bộ dạng người có thể khiến cho Hàn Sừ Điền nín nhịn là đại nhân vật mánh khoé thông thiên ra sao a. Để biết rõ tính cách Hàn Sừ Điền phải dùng bốn chữ đã có thể hình dung, đó chính là có thù tất báo!
Thực ra rất đơn giản, sở dĩ Hàn Sừ Điền qua lâu như vậy mới ra tay, ông ta là có chỗ cố kỵ. Trước đó không lâu cán bộ chuyên trách giám sát kỷ luật phía trên vừa hay đến thành phố Đông Đỉnh làm một cuộc điều tra, chờ suốt một tháng tổ công tác mới kết thúc công tác về tỉnh. Hàn Sừ Điền chính là lãnh đạo thành phố phụ trách tiếp đãi, trong một tháng đó ông ta nhẫn nhịn đau khổ đứa con yêu dấu biến thành người sống đời thực vật còn phải mang khuôn mặt đầy nét tươi cười ứng phó người bên trên, đồng thời dồn hết oán khí lên người thiếu niên tên gọi Lâm Cường kia, sâu tận xương tuỷ!
Bởi vì tổ công tác là bí mật đến, cũng không có đưa thông báo cho những người không liên quan bên trong thành phố biết, cho nên ngoại trừ vài nhân viên quan trọng, có rất ít người biết rõ người chuyên trách giám sát đến. Chính bởi vì như vậy, mới có sự ngờ vực vô căn cứ của mọi người, con trai bị người ta đánh thành người sống đời thực vật mà ông ta không có phản ứng gì vậy đó hẳn phải là người Hàn Sừ Điền trêu không được, nên không dám có hành động gi.
Điều này làm cho Hàn Sừ Điền tức giận gần như ngất đi, hắn sử dụng tất cả thủ đoạn có thể dùng đến mới khống chế được những lời này, may mắn không có truyền đến lỗ tai tổ công tác, bằng không lại xảy ra phiền phức lớn. Thực ra tổ công tác biết rồi cũng không có gì, ông ta là người bị hại. Nhưng nếu như biết rõ, bất cứ người nào đều không nhịn được tra hỏi, nói con trai ông ta lúc bình thường làm chuyện này chuyện kia ông ta cũng không phải thật sự hoàn toàn không biết gì cả, lại nói một khi sự việc đúng trình tự, việc báo thù của ông ta sẽ không cách nào lộ ra.
Trương Chấn nhìn Tôn Văn Văn có chút cố tình gây sự, có chút căm tức. Nếu như trước mặt là đàn ông, hoặc là một cô gái dáng vẻ bình thường, anh ta đã sớm tát một cái đẩy ra đi vào bắt người. Nhưng một cô gái xinh đẹp nũng nịu như thế này tức giận đứng ở trước mặt hắn, cảnh sắc trước ngực lại là đồ sộ đẹp mắt như thế, anh ta thật sự không muốn phá huỷ hình tượng của mình trong suy nghĩ của cô.
- Đồng chí, mời cô phối hơp làm việc cùng chúng tôi, cũng xin cô tin tưởng tính chấp pháp công chính của chúng tôi. Chúng tôi sẽ không bắt sai một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua một kẻ xấu, đây là công việc của chúng tôi, xin cô không được ngăn trở.
Trương Kiến lời lẽ chính nghĩa, chỉ cần nhìn qua tầm mắt có chút lu mờ của Tôn Văn Văn, anh ta rốt cuộc kìm chế không được ánh mắt của mình, phong cảnh có chút thật sự quá mức mê người.
- Tốt lắm, tôi muốn xem giấy chứng nhận của các anh!
Tôn Văn Văn giơ bàn tay trắng nõn nà ra, vẻ mặt tức giận.
Trương Kiến vừa muốn nổi giận, vừa tiếp xúc với ánh mắt của Tôn Văn Văn đã bại trận rút lui. Anh ta từ trong túi áo khoác của mình móc ra giấy chứng nhận cảnh sát đưa cho Tôn Văn Văn nói:
- Đồng chí, cô như vậy chỉ có thể chậm trễ tiến độ phá án của chúng tôi, nếu Lâm Cường thật sự là vô tội, vậy sau khi theo chúng tôi về điều tra rất nhanh sẽ trở lại, cô hẳn nên tin tưởng học sinh của mình không phải sao?
Tôn Văn Văn xem qua giấy chứng nhận cảnh sát Trương Kiến đưa sang, trong lòng cô không ngừng tính toán, như thế nào mới có thể khiến cho mấy tên gây phiền nhiễu này rời khỏi, đánh chết cô cũng không tin Lâm Cường là loại con nít hư hỏng kia.
Cô như một con gà mái mẹ bao che khuyết điểm cố gắng suy nghĩ cách bảo vệ thằng nhãi gà con của mình.
- Như vậy đi, tôi gọi điện kêu lãnh đạo trường tới, anh cùng bọn họ nói chuyện, nếu lãnh đạo trường đồng ý anh mang Lâm Cường đi, tôi không có gì phản đối.
Trương Kiến nghĩ điều này cũng không xấu, anh ta nhẹ gật đầu nói:
- Được rồi, nhưng xin cô chú ý thời gian, vụ án rất trọng đại, chúng tôi không có quá nhiều thời gian chờ cô.
- Vâng!
Tôn Văn Văn tránh chân, xoay người vào phòng học, cạch một tiếng đóng cửa phòng học lại, giả vờ nghiêm trọng nhưng vẫn kịp chặn tên săm soi trước ngực cô ngoài cửa, trêu Trương Kiến cười khổ một tiếng. Cô liếc nhìn Lâm Cường, kẻ kia đang ngồi ở trên ghế thu dọn túi sách, rõ ràng bài thi này đã làm xong rồi, khoảng trên dưới bốn mươi phút đồng hồ? Tôn Văn Văn chấn động một chút. Đây chính là bài thi đại học, mà hắn mới chẳng qua là một học sinh đầu cấp ba.
Cô muốn hỏi Lâm Cường rốt cuộc có chuyện như vậy hay không, tin tức Hàn Băng bị người ta đánh bị thương cô cũng nghe nói qua, có lúc cũng nghĩ đến xíu xiu, chỉ là cô thế nào cũng không nghĩ ra có dính dáng đến Lâm Cường.
Cô nhìn Lâm Cường, vừa hay tầm mắt của kẻ kia nhìn đến, cô kìm lòng không được sắc mặt ửng hồng, tầm mắt có chút lập loè. Lâm Cường vẻ mặt ôn hoà vui vẻ, hắn hơi ngẩng cằm lên, nét cười nhàn nhạt cả khuôn mặt. Nét cười nhẹ nhàng bao trùm khuôn mặt xinh xắn, một bộ mặt thản nhiên tĩnh lặng gặp biến không sợ hãi thấy nguy không loạn. Trong lúc nhất thời Tôn Văn Văn phát hiện tim mình đập nhanh hơn, suy nghĩ càng hỗn loạn.
- Cô giáo Tôn, en vẫn phải đi theo các chú ấy hôi, không cần ảnh hưởng các bạn học tập.
Cường Tử đứng lên khẽ cười, nét mặt của hắn rất thoải mái tự nhiên.
- Em tin tưởng pháp luật chắc chắn công bằng, cho nên cô không cần lo lắng cho em.
Hắn nói quanh minh chính đại, trong lòng ngược lại đang mắng thầm.
- Chúng mày muộn như vậy mới đến?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.