Chương 70: Dạ Xoa đòi mạng
Trí Bạch
10/02/2016
Quán bar Violet Eye nằm trên một con đường.
Quán bar này cũng không lớn, vị trí con đường có quán bar cũng không coi là nơi tốt, kể cả về mặt trang trí, mùi vị, phục vụ cũng không bằng Royal, 1972, Wild Rose mấy quán bar hàng đầu này. Nhưng quán Violet Eye này cũng có không khí đặc biệt của mình, tụ tập một nhóm khách hàng cố định rất lớn.
Ở Violet Eye, chỉ cần anh đề ra yêu cầu, quán bar nỗ lực hết sức làm hài lòng!
Đây là đường lối kinh doanh của Violet Eye.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả yêu cầu quán bar đều có thể thoả mãn, cũng sẽ không thật sự có người đề ra yêu cầu quá đáng, dù sao đây chỉ chẳng qua là mánh lới thôi! Nhưng người đã từng ra vào quán bar Violet Eye, đều sẽ bị quán bar lưu lại thành công, không thể không nói triết lý kinh doanh của quán bar này rất có trình độ, quản lý còn là một người có tài.
Đã từng có người nói tìm cho tôi năm cô, lão tử muốn phi sáu lần!
Rất nhanh, năm cô gái được tìm đến, theo cùng tráng sĩ đó tiến vào phòng riêng. Sau đó làm người ta mở rộng tầm mắt chính là, quản lý quán bar đích thân gọi điện thoại báo cảnh sát…
Chuyện này chẳng những không khiến cho kinh doanh của quán bar chịu ảnh hưởng, ngược lại hấp dẫn càng nhiều người đến quán bar tiêu tiền. Không thể không nói vẻ chịu chơi này, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Bây giờ là đúng mười một giờ ba mươi phút tối, một chiếc Bentley dừng trước cửa Violet Eye, từ trên xe bước xuống một thanh niên phong độ.
Dáng người cao gầy mảnh mai, ăn mặc rất tuỳ ý, ngược lại có một loại khí thế kẻ bề trên mới có.
Trong lúc nhìn ra xung quanh sinh ra uy thế lạnh căm căm, làm cho người ta kìm lòng không được nhìn chằm chằm hắn, cũng không dám tới gần.
Mấy mỹ nhân đánh phấn ăn mặc trang điểm rất đẹp mắt, đong đưa thân mình nói chuyện với nhau ở cửa ra vào. Có vẻ trong đó còn có một em gái nhỏ tuổi tác chưa qua mười lăm mười sáu, cũng vẽ mặt trang điểm khiến người ta không lạnh mà run, màu son đỏ giống như một con chuột già vừa mới gặm thuốc tươi đẹp rạng rỡ như vậy. Cô nàng rất đẹp, không thể phủ nhận. Con mắt rất lớn, khuôn mặt rất được, làn da cũng rất trắng nõn, còn có hai cái má lún đồng tiền xinh xinh.
Gã đàn ông trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, liền bị ánh mắt của em gái dõi theo.
Khoé miệng của cô nàng khoe ra quá mức giống như có thể nuốt xuống cái trứng nào đó trương to như thế, còn làm ra vẻ dùng hai cánh tay bưng lấy mặt giả bộ làm ra một vẻ mặt muôn phần kinh ngạc, lông mày nhìn rất đẹp xoắn thành một đường, giống như hai con tinh trùng.
- Oa! Anh chàng đẹp trai quá!
Cô nàng rống lên, không che giấu chút nào.
Mấy cô gái xinh đẹp đứng cùng cô nàng đều xoay đầu nhìn ra cửa, lập tức hai mắt cũng đều toả sáng, Không thể phủ nhận, gã đàn ông tuổi trẻ này đi tới chỗ nào đều là tâm điểm của sự chú ý, bởi vì hắn đủ xuất sắc. Bất kể là thân thế, tướng mạo bề ngoài, hay là năng lực đều là chói mắt như vậy, trong cuộc sống của hắn tự hào nhất chính là hai chữ, quý tộc.
Có người nói ở Trung Quốc không có quý tộc, đều là nhà giàu mới phất lên.
Có người nói giàu qua ba đời mới có thể bồi dưỡng ra khí chất quý tộc, không có kết tủa sâu dày là không có khả năng trở thành quý tộc.
Quý tộc thì sao?
Vô nghĩa, khi người Trung Quốc là quý tộc, quỷ Tây Dương còn đang ăn sống nuốt tươi ở trong rừng! Cho dù là Châu Âu hay là Châu Mỹ, cái gọi là quý tộc chẳng qua là cố làm ra vẻ ẻo lả mà thôi, một đám ngu ngốc còn tự cho là rất cao nhã, giả dối!
Lời này xuất phát từ gã đàn ông tự cho rằng là quý tộc chân chính, nhưng không thể nghi ngờ, về mặt tu dưỡng của hắn, tối thiểu nhất phần dáng vẻ trước mặt người ngoài tuyệt đối được xưng tụng lịch lãm trang nhã. Học thức của hắn uyên bác, gia cảnh của hắn hiển hách, năng lực của hắn bất phàm. Đương nhiên còn có một điểm, hắn cho rằng cũng là tố chất cần phải có của quý tộc, đó chính là lòng dạ ác độc.
Lý Bát Nhất.
Em gái nhỏ không để ý mấy cô gái xinh đẹp khuyên ngăn, dùng hết dũng khí chạy tới ở trước mặt Lý Bát Nhất. Hai tay giữ ở trước ngực phập phồng giả vờ sùng bái, mắt chớp chớp toát ra bên ngoài đều là ngôi sao nhỏ trái tim hồng.
- Chàng đẹp trai, có thể làm quen một chút không? Em gọi là La Tiểu Lỵ.
Xung quanh khu tây thành ai mà không biết La Tiểu Lỵ?
Cháu gái bên ngoại của Trịnh Lão Hổ.
Bị một tiểu nha đầu còn chưa phát triển xong ngăn cản, đây là lần đầu tiên.
Lý Bát Nhất dừng lại bước chân, ánh mắt đùa bỡn nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của La Tiểu Lỵ.
- La Tiểu Lỵ à? Em gái nhỏ còn kém lắm.
Giọng của hắn khi nói chuyện rất êm tai, rất ôn hoà.
Đây là thứ nghĩ đến trong đầu La Tiểu Lỵ.
- Ừ! Quả nhiên…
Lý Bát Nhất ôn hoà nói nửa câu, khơi lên vẻ thèm thuồng của La Tiểu Lỵ.
- Quả nhiên? Cái gì mà quả nhiên? Anh cũng nhận ra em sao?
La Tiểu Lỵ nũng nịu nháy mắt đôi mắt mở to hỏi, cô nàng vui kinh khủng, cô nàng cho rằng tên tuổi của mình chàng đẹp trai này cũng nghe qua rồi.
- Quả nhiên rất ngu ngốc.
Lý Bát Nhất lạnh lùng ném ra nửa câu nói sau, vén La Tiểu Lỵ ra đi thẳng vào cửa chính Violet Eye, cũng không quay đầu lại. Khoé miệng của hắn khinh miệt, ánh mắt lạnh như băng, khiến cho trong lòng La Tiểu Lỵ hệt như rơi xuống một trận bão tuyết, lại châm lên ngọn lửa hoang dã lan ra trên đồng cỏ. Lạnh tê tâm liệt phổi, đốt đau nhức tận đáy lòng.
La Tiểu Lỵ cảm thấy mình bị vũ nhục, giống như bị một đám ăn mày vây quanh bám víu vào bộ váy công chúa trên người cô nàng, sau đó dùng tay sờ mó cặp ngực xinh xắn trắng trẻo của cô nàng.
Lý Bát Nhất hôm nay rất không lịch sử, dựa theo tiêu chuẩn quý tộc Phương Tây, biểu hiện của hắn rất giống nông dân.
Tuy nhiên ý niệm về quý tộc của Lý Bát Nhất, chính là như thế.
Người không hiểu nói hắn cuồng vọng, người hiểu nói hắn ương ngạnh.
Hắn có tư cách này.
La Tiểu Lỵ dậm chân, chợt xoay người chỉ bóng lưng Lý Bát Nhất hô:
- Anh nếu như không quay lại xin lỗi tôi, tôi bảo đảm khiến anh chết không toàn thây!
Lý Bát Nhất dừng bước chân lại, quay đầu mỉm cười rạng rỡ giống như ánh mặt trời với La Tiểu Lỵ.
- Tốt, anh đợi em đến chơi chết anh.
Giọng điệu hắn rất du côn, thật giống như một tên vô lại.
Không biết tại sao, Lý Bát Nhất hôm nay tâm trạng rất bực bội.
Mấy cô gái xinh đẹp đi sang giữ chặt La Tiểu Lỵ đang muốn xông tới liều mạng, tất cả đều không ngừng trấn an cô nàng, tính khí bà nội nhỏ này mấy người các cô đều biết rõ, mọi người trong nhà đều nhường nhịn cô ta. Ở bên ngoài bởi vì Trịnh Lão Hổ cũng đều nhường nhịn cô nàng, bây giờ rốt cuộc gặp được một người không nhường cô nang, cô nàng làm sao có thể chịu được?
Nhưng tiếc rằng, La Tiểu Lỵ chắc chắn không thể báo được thù. Bởi vì chỗ dựa của cô nàng, cậu của cô nằng Trịnh Kiến Huy, lão đại khu tây thành người giang hồ xưng là Trịnh Lão Hổ, đang ở Violet Eye trong căn phòng riêng khom lưng cúi đầu với gã đàn ông trẻ tuổi vừa mới sỉ nhục đứa cháu gái bên ngoại của ông ta, bộ dạng như là tay sai.
Chớ nói Trịnh Lão Hổ ở trong mắt người khác là con cọp, ở Lý gia chẳng qua là một con chó. Cho dù Trịnh Lão Hổ thật sự là một con mãnh hổ xuống núi, Lý Bát Nhất này chính là thợ săn có đủ một vạn loại biện pháp thủ đoạn nho nhỏ tra tấn con cọp này thành con mèo con. Cho nên ý định báo thù của La Tiểu Lỵ không có kết quả tốt, mà Trịnh Lão Hổ nhất định không phải con cọp, chẳng qua là một con chó.
Chính là tay sai của Lý gia.
Lý Bát Nhất vừa đi vào cửa căn phòng riêng, người trong phòng đồng loạt đứng lên. Mặc kệ trước đó bọn họ đang làm gì, như Trịnh Lão Hổ cầm mi-rô hát vang trời vang đất phun nhổ mọi hướng, như Trần Dạ Xoa bóp cặp mông phụ nữ xinh đẹp ở trong nhà vệ sinh phòng riêng xoa xoa nắn nắn, hay hoặc là như một thiếu niên thanh tú trên mặt còn mang nét ngây thơ bưng lấy một quyển tư trị thông giám ở trong tiếng nhạc hỗn loạn an thần đọc sách. Trong tích tắc Lý Bát Nhất tiến vào cửa, tất cả mọi người cung kính đứng nghiêm, cúi đầu.
- Thái tử!
Tất cả mọi người đều cung kính gọi một tiếng.
Thái tử à?
Lý Bát Nhất không hài lòng lắm với tên của mình, bởi vì bát nhất hai chữ này là cha của hắn đích thân đặt cho, cả đời cũng không thể sửa đổi. Hắn không cách nào giãy thoát khỏi gông xiềng của lão già cả đời uy nghiêm kia. Ngược lại có thể tự mình đặt cho mình một cái tên khác cho rằng vang dội.
Lý Thập Chu.
Hắn đặt cho mình một cái tên như vậy, nhưng tất cả mọi người trong vòng thân cận đều cung kính gọi hắn một tiếng Thái tử gia.
Lý Bát Nhất chính mình nói qua:
- Thái Tử Đảng danh xưng này, thật giống như một con thuyền cực đại, bị những yếu tố không thể kháng cự như sóng thần đập phá mà chìm xuống đáy biển cam chịu số phận vĩnh viễn chìm mãi không thể phục hồi xoay thân. Mà ta, chính là ngươi kéo chiếc chiến thuyền lớn này lần nữa lên khỏi mặt biển, hơn nữa khiến nó giương buồm đi xe thế không thể đỡ!
Hắn nói:
- Thần cản sát thần, Phật cản sát Phật!
Ngang ngược càng rỡ, khí thôn sơn hà.
Từ ngày đó trở đi, tất cả người nghe qua câu nói này, đều cố ý quên đi Lý Bát Nhất cái tên này, mà khắc trong tâm khảm ba chữ Lý Thập Chu đó như vết đao búa khắc sâu, không dám quên một chút nào.
Tập đoàn Thập Chu là công ty lớn nhất thành phố này, cho dù cả khu vực có hơn năm mươi công ty ở trong Global 500, nhưng ở thành phố này, tập đoàn Thập Chu chính là chiếc tàu đứng đầu điều khiển kia. Toà nhà Đông Đỉnh Quốc Té, kiến trúc mang tính tiêu chuẩn của thành phố này, chính là tập đoàn Thập Chu bỏ vốn xây dựng. Tuy nhiên tập đoàn Thập Chu cũng không ở trong cao ốc văn phòng Đông Đỉnh Quốc Tê, mà là ở Cộng đồng doanh nghiệp Liễu Tây Uyển ngoại ô thành phố. Không cần hoài nghi, Cộng đồng doanh nghiệp Liễu Tây Uyển chiếm diện tích ba ngàn mẫu, đều là đất đai của tập đoàn Thập Chu.
Thân thể trần truồng nằm sấp trên bồn tắm nhà vệ sinh, hai bộ ngực no đủ phập phồng đặt ở trên bồn tắm bị ép đến biến hình. Vểnh lên cặp mông tròn lẳng trắng phau phau, đầy đặn trơn láng. Giữa hai chân còn có không ít chất lỏng sánh lóng lánh theo hai bên đùi chảy xuống, ở trên dùi trắng non mềm tham lam chảy ngang qua. Trong tích tắc cô gái kiều diễm có một đôi chân thon dài mượt mà sắp được đưa lên đến đỉnh cao của tình dục, lại cảm giác vật cứng nóng bỏng trong đường hầm rút ra nhanh chóng, ném nàng nửa vời ở giữa không trung.
Nàng mang theo u oán quay đầu nhìn có chút hờn giận về phía gã đàn ông trước đó không ngừng đưa đẩy ở trên người mình, lắc lư cặp mông mượt mà dưới bờ eo nhỏ nhắn, muốn khúc lửa nóng kia lần nữa dẫn vào trong đường hầm nước chảy dầm dề. Nhưng, nàng quay đầu trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của gã đàn ông anh tuấn nhưng còn rất trẻ
Lý Bát Nhất nhíu lông mày nhìn lướt qua Trần Dạ Xoa, vầng trán có chút nóng giận.
Răng rắc!
Dưới cái nhìn soi mói trong ánh mắt Lý Bát Nhất, Trần Dạ Xoa không chút do dự vặn gãy cổ cô gái kiều diễm.
Dạ Xoa đòi mạng, há lý nào còn sống hay sao?
Quán bar này cũng không lớn, vị trí con đường có quán bar cũng không coi là nơi tốt, kể cả về mặt trang trí, mùi vị, phục vụ cũng không bằng Royal, 1972, Wild Rose mấy quán bar hàng đầu này. Nhưng quán Violet Eye này cũng có không khí đặc biệt của mình, tụ tập một nhóm khách hàng cố định rất lớn.
Ở Violet Eye, chỉ cần anh đề ra yêu cầu, quán bar nỗ lực hết sức làm hài lòng!
Đây là đường lối kinh doanh của Violet Eye.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả yêu cầu quán bar đều có thể thoả mãn, cũng sẽ không thật sự có người đề ra yêu cầu quá đáng, dù sao đây chỉ chẳng qua là mánh lới thôi! Nhưng người đã từng ra vào quán bar Violet Eye, đều sẽ bị quán bar lưu lại thành công, không thể không nói triết lý kinh doanh của quán bar này rất có trình độ, quản lý còn là một người có tài.
Đã từng có người nói tìm cho tôi năm cô, lão tử muốn phi sáu lần!
Rất nhanh, năm cô gái được tìm đến, theo cùng tráng sĩ đó tiến vào phòng riêng. Sau đó làm người ta mở rộng tầm mắt chính là, quản lý quán bar đích thân gọi điện thoại báo cảnh sát…
Chuyện này chẳng những không khiến cho kinh doanh của quán bar chịu ảnh hưởng, ngược lại hấp dẫn càng nhiều người đến quán bar tiêu tiền. Không thể không nói vẻ chịu chơi này, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Bây giờ là đúng mười một giờ ba mươi phút tối, một chiếc Bentley dừng trước cửa Violet Eye, từ trên xe bước xuống một thanh niên phong độ.
Dáng người cao gầy mảnh mai, ăn mặc rất tuỳ ý, ngược lại có một loại khí thế kẻ bề trên mới có.
Trong lúc nhìn ra xung quanh sinh ra uy thế lạnh căm căm, làm cho người ta kìm lòng không được nhìn chằm chằm hắn, cũng không dám tới gần.
Mấy mỹ nhân đánh phấn ăn mặc trang điểm rất đẹp mắt, đong đưa thân mình nói chuyện với nhau ở cửa ra vào. Có vẻ trong đó còn có một em gái nhỏ tuổi tác chưa qua mười lăm mười sáu, cũng vẽ mặt trang điểm khiến người ta không lạnh mà run, màu son đỏ giống như một con chuột già vừa mới gặm thuốc tươi đẹp rạng rỡ như vậy. Cô nàng rất đẹp, không thể phủ nhận. Con mắt rất lớn, khuôn mặt rất được, làn da cũng rất trắng nõn, còn có hai cái má lún đồng tiền xinh xinh.
Gã đàn ông trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, liền bị ánh mắt của em gái dõi theo.
Khoé miệng của cô nàng khoe ra quá mức giống như có thể nuốt xuống cái trứng nào đó trương to như thế, còn làm ra vẻ dùng hai cánh tay bưng lấy mặt giả bộ làm ra một vẻ mặt muôn phần kinh ngạc, lông mày nhìn rất đẹp xoắn thành một đường, giống như hai con tinh trùng.
- Oa! Anh chàng đẹp trai quá!
Cô nàng rống lên, không che giấu chút nào.
Mấy cô gái xinh đẹp đứng cùng cô nàng đều xoay đầu nhìn ra cửa, lập tức hai mắt cũng đều toả sáng, Không thể phủ nhận, gã đàn ông tuổi trẻ này đi tới chỗ nào đều là tâm điểm của sự chú ý, bởi vì hắn đủ xuất sắc. Bất kể là thân thế, tướng mạo bề ngoài, hay là năng lực đều là chói mắt như vậy, trong cuộc sống của hắn tự hào nhất chính là hai chữ, quý tộc.
Có người nói ở Trung Quốc không có quý tộc, đều là nhà giàu mới phất lên.
Có người nói giàu qua ba đời mới có thể bồi dưỡng ra khí chất quý tộc, không có kết tủa sâu dày là không có khả năng trở thành quý tộc.
Quý tộc thì sao?
Vô nghĩa, khi người Trung Quốc là quý tộc, quỷ Tây Dương còn đang ăn sống nuốt tươi ở trong rừng! Cho dù là Châu Âu hay là Châu Mỹ, cái gọi là quý tộc chẳng qua là cố làm ra vẻ ẻo lả mà thôi, một đám ngu ngốc còn tự cho là rất cao nhã, giả dối!
Lời này xuất phát từ gã đàn ông tự cho rằng là quý tộc chân chính, nhưng không thể nghi ngờ, về mặt tu dưỡng của hắn, tối thiểu nhất phần dáng vẻ trước mặt người ngoài tuyệt đối được xưng tụng lịch lãm trang nhã. Học thức của hắn uyên bác, gia cảnh của hắn hiển hách, năng lực của hắn bất phàm. Đương nhiên còn có một điểm, hắn cho rằng cũng là tố chất cần phải có của quý tộc, đó chính là lòng dạ ác độc.
Lý Bát Nhất.
Em gái nhỏ không để ý mấy cô gái xinh đẹp khuyên ngăn, dùng hết dũng khí chạy tới ở trước mặt Lý Bát Nhất. Hai tay giữ ở trước ngực phập phồng giả vờ sùng bái, mắt chớp chớp toát ra bên ngoài đều là ngôi sao nhỏ trái tim hồng.
- Chàng đẹp trai, có thể làm quen một chút không? Em gọi là La Tiểu Lỵ.
Xung quanh khu tây thành ai mà không biết La Tiểu Lỵ?
Cháu gái bên ngoại của Trịnh Lão Hổ.
Bị một tiểu nha đầu còn chưa phát triển xong ngăn cản, đây là lần đầu tiên.
Lý Bát Nhất dừng lại bước chân, ánh mắt đùa bỡn nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của La Tiểu Lỵ.
- La Tiểu Lỵ à? Em gái nhỏ còn kém lắm.
Giọng của hắn khi nói chuyện rất êm tai, rất ôn hoà.
Đây là thứ nghĩ đến trong đầu La Tiểu Lỵ.
- Ừ! Quả nhiên…
Lý Bát Nhất ôn hoà nói nửa câu, khơi lên vẻ thèm thuồng của La Tiểu Lỵ.
- Quả nhiên? Cái gì mà quả nhiên? Anh cũng nhận ra em sao?
La Tiểu Lỵ nũng nịu nháy mắt đôi mắt mở to hỏi, cô nàng vui kinh khủng, cô nàng cho rằng tên tuổi của mình chàng đẹp trai này cũng nghe qua rồi.
- Quả nhiên rất ngu ngốc.
Lý Bát Nhất lạnh lùng ném ra nửa câu nói sau, vén La Tiểu Lỵ ra đi thẳng vào cửa chính Violet Eye, cũng không quay đầu lại. Khoé miệng của hắn khinh miệt, ánh mắt lạnh như băng, khiến cho trong lòng La Tiểu Lỵ hệt như rơi xuống một trận bão tuyết, lại châm lên ngọn lửa hoang dã lan ra trên đồng cỏ. Lạnh tê tâm liệt phổi, đốt đau nhức tận đáy lòng.
La Tiểu Lỵ cảm thấy mình bị vũ nhục, giống như bị một đám ăn mày vây quanh bám víu vào bộ váy công chúa trên người cô nàng, sau đó dùng tay sờ mó cặp ngực xinh xắn trắng trẻo của cô nàng.
Lý Bát Nhất hôm nay rất không lịch sử, dựa theo tiêu chuẩn quý tộc Phương Tây, biểu hiện của hắn rất giống nông dân.
Tuy nhiên ý niệm về quý tộc của Lý Bát Nhất, chính là như thế.
Người không hiểu nói hắn cuồng vọng, người hiểu nói hắn ương ngạnh.
Hắn có tư cách này.
La Tiểu Lỵ dậm chân, chợt xoay người chỉ bóng lưng Lý Bát Nhất hô:
- Anh nếu như không quay lại xin lỗi tôi, tôi bảo đảm khiến anh chết không toàn thây!
Lý Bát Nhất dừng bước chân lại, quay đầu mỉm cười rạng rỡ giống như ánh mặt trời với La Tiểu Lỵ.
- Tốt, anh đợi em đến chơi chết anh.
Giọng điệu hắn rất du côn, thật giống như một tên vô lại.
Không biết tại sao, Lý Bát Nhất hôm nay tâm trạng rất bực bội.
Mấy cô gái xinh đẹp đi sang giữ chặt La Tiểu Lỵ đang muốn xông tới liều mạng, tất cả đều không ngừng trấn an cô nàng, tính khí bà nội nhỏ này mấy người các cô đều biết rõ, mọi người trong nhà đều nhường nhịn cô ta. Ở bên ngoài bởi vì Trịnh Lão Hổ cũng đều nhường nhịn cô nàng, bây giờ rốt cuộc gặp được một người không nhường cô nang, cô nàng làm sao có thể chịu được?
Nhưng tiếc rằng, La Tiểu Lỵ chắc chắn không thể báo được thù. Bởi vì chỗ dựa của cô nàng, cậu của cô nằng Trịnh Kiến Huy, lão đại khu tây thành người giang hồ xưng là Trịnh Lão Hổ, đang ở Violet Eye trong căn phòng riêng khom lưng cúi đầu với gã đàn ông trẻ tuổi vừa mới sỉ nhục đứa cháu gái bên ngoại của ông ta, bộ dạng như là tay sai.
Chớ nói Trịnh Lão Hổ ở trong mắt người khác là con cọp, ở Lý gia chẳng qua là một con chó. Cho dù Trịnh Lão Hổ thật sự là một con mãnh hổ xuống núi, Lý Bát Nhất này chính là thợ săn có đủ một vạn loại biện pháp thủ đoạn nho nhỏ tra tấn con cọp này thành con mèo con. Cho nên ý định báo thù của La Tiểu Lỵ không có kết quả tốt, mà Trịnh Lão Hổ nhất định không phải con cọp, chẳng qua là một con chó.
Chính là tay sai của Lý gia.
Lý Bát Nhất vừa đi vào cửa căn phòng riêng, người trong phòng đồng loạt đứng lên. Mặc kệ trước đó bọn họ đang làm gì, như Trịnh Lão Hổ cầm mi-rô hát vang trời vang đất phun nhổ mọi hướng, như Trần Dạ Xoa bóp cặp mông phụ nữ xinh đẹp ở trong nhà vệ sinh phòng riêng xoa xoa nắn nắn, hay hoặc là như một thiếu niên thanh tú trên mặt còn mang nét ngây thơ bưng lấy một quyển tư trị thông giám ở trong tiếng nhạc hỗn loạn an thần đọc sách. Trong tích tắc Lý Bát Nhất tiến vào cửa, tất cả mọi người cung kính đứng nghiêm, cúi đầu.
- Thái tử!
Tất cả mọi người đều cung kính gọi một tiếng.
Thái tử à?
Lý Bát Nhất không hài lòng lắm với tên của mình, bởi vì bát nhất hai chữ này là cha của hắn đích thân đặt cho, cả đời cũng không thể sửa đổi. Hắn không cách nào giãy thoát khỏi gông xiềng của lão già cả đời uy nghiêm kia. Ngược lại có thể tự mình đặt cho mình một cái tên khác cho rằng vang dội.
Lý Thập Chu.
Hắn đặt cho mình một cái tên như vậy, nhưng tất cả mọi người trong vòng thân cận đều cung kính gọi hắn một tiếng Thái tử gia.
Lý Bát Nhất chính mình nói qua:
- Thái Tử Đảng danh xưng này, thật giống như một con thuyền cực đại, bị những yếu tố không thể kháng cự như sóng thần đập phá mà chìm xuống đáy biển cam chịu số phận vĩnh viễn chìm mãi không thể phục hồi xoay thân. Mà ta, chính là ngươi kéo chiếc chiến thuyền lớn này lần nữa lên khỏi mặt biển, hơn nữa khiến nó giương buồm đi xe thế không thể đỡ!
Hắn nói:
- Thần cản sát thần, Phật cản sát Phật!
Ngang ngược càng rỡ, khí thôn sơn hà.
Từ ngày đó trở đi, tất cả người nghe qua câu nói này, đều cố ý quên đi Lý Bát Nhất cái tên này, mà khắc trong tâm khảm ba chữ Lý Thập Chu đó như vết đao búa khắc sâu, không dám quên một chút nào.
Tập đoàn Thập Chu là công ty lớn nhất thành phố này, cho dù cả khu vực có hơn năm mươi công ty ở trong Global 500, nhưng ở thành phố này, tập đoàn Thập Chu chính là chiếc tàu đứng đầu điều khiển kia. Toà nhà Đông Đỉnh Quốc Té, kiến trúc mang tính tiêu chuẩn của thành phố này, chính là tập đoàn Thập Chu bỏ vốn xây dựng. Tuy nhiên tập đoàn Thập Chu cũng không ở trong cao ốc văn phòng Đông Đỉnh Quốc Tê, mà là ở Cộng đồng doanh nghiệp Liễu Tây Uyển ngoại ô thành phố. Không cần hoài nghi, Cộng đồng doanh nghiệp Liễu Tây Uyển chiếm diện tích ba ngàn mẫu, đều là đất đai của tập đoàn Thập Chu.
Thân thể trần truồng nằm sấp trên bồn tắm nhà vệ sinh, hai bộ ngực no đủ phập phồng đặt ở trên bồn tắm bị ép đến biến hình. Vểnh lên cặp mông tròn lẳng trắng phau phau, đầy đặn trơn láng. Giữa hai chân còn có không ít chất lỏng sánh lóng lánh theo hai bên đùi chảy xuống, ở trên dùi trắng non mềm tham lam chảy ngang qua. Trong tích tắc cô gái kiều diễm có một đôi chân thon dài mượt mà sắp được đưa lên đến đỉnh cao của tình dục, lại cảm giác vật cứng nóng bỏng trong đường hầm rút ra nhanh chóng, ném nàng nửa vời ở giữa không trung.
Nàng mang theo u oán quay đầu nhìn có chút hờn giận về phía gã đàn ông trước đó không ngừng đưa đẩy ở trên người mình, lắc lư cặp mông mượt mà dưới bờ eo nhỏ nhắn, muốn khúc lửa nóng kia lần nữa dẫn vào trong đường hầm nước chảy dầm dề. Nhưng, nàng quay đầu trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của gã đàn ông anh tuấn nhưng còn rất trẻ
Lý Bát Nhất nhíu lông mày nhìn lướt qua Trần Dạ Xoa, vầng trán có chút nóng giận.
Răng rắc!
Dưới cái nhìn soi mói trong ánh mắt Lý Bát Nhất, Trần Dạ Xoa không chút do dự vặn gãy cổ cô gái kiều diễm.
Dạ Xoa đòi mạng, há lý nào còn sống hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.