Chương 134: Đất nước có người giỏi
Trí Bạch
16/02/2016
Mục tiêu của Cường Tử là đại học Cát Lâm vì giúp đám Cáp Mô và Kim Tiểu Chu hoàn thành nguyện vọng áo gấm về quê, hắn đã cố ý làm lớn một lần, nhà giàu “nổ” một lần, bộc lộ tài năng một lần.
Đội xe Audi vừa vào Đông Bắc đã lọt vào tầm mắt của rất nhiều thế lực, tin tức theo đủ con đường tản mác đi khắp nơi, sau đó lại tập họp ở trên bàn làm việc của một nhân vật có thể tự xưng là hào kiệt một phương. Ngay cả nhân vật lớn trong chính quyền của tỉnh Hắc Long Giang cũng tỏ vẻ quan tâm, sở dĩ tin tức truyền ra ngoài nhanh như vậy là vì đám Cường Tử đi đường cố tình khuếch trương như vậy.
Một tờ giấy thông hành đặc biệt của quân khu XX không đủ để khắp nơi chú ý như vậy, điều thực sự khiến mọi người tò mò là lúc đoàn xe đi từ Hắc Long Giang về Cát Lâm, trong ba chiếc Bentley có rèm che biển số Nội Mông nghênh đón hoành tráng dàn xe Audi đi vào địa phận Cát Lâm.
Lúc Cường Tử nhìn thấy biển số xe Nội Mông được treo ở đằng trước chiếc Bentley, khóe miệng hắn hiện lên một nét cười bỡn cợt. Sở dĩ lần này tiến vào Đông Bắc rầm rộ như vậy còn không phải là để nói cho Đại kiêu Nội Mông Cổ đã từng mời mình đi Nội Mông cưỡi ngựa thả ưng trên thảo nguyên biết mình đã thành công lấy được tấm vé vào cửa.
Người đến lần này không phải là gã đầu trọc Tôn Diệu Dương xuất hiện lần trước ở Đông Đỉnh, mà là một người đàn ông để râu quai nón xồm xoàng. Người đàn ông này ăn mặc rất tùy ý có thể thấy đây là người không câu nệ, tiểu tiết thậm chí là người đĩnh đạc, rộng lượng. Nhưng nếu như là người đạt đến một cấp bậc nào đó trong xã hội đen Nội Môn thì nhiêu đấy cũng đủ rồi, từ vết sẹo dữ tợn dài hơn mười tấc trên cổ người này cũng có thể đoán ra lại lịch của y.
Khí chất hào sảng, không lười nhác, còn vết sẹo đặc trưng trên cổ người này đây chắc chắn là đại tướng Thẩm Hồ Thiền thủ hạ của Đại kiêu Trác Thanh Chiến.
Nếu muốn giết Trác Thanh Chiến, thì phải động đến Thẩm Hồ Thiền trước.
Câu này ở trong xã hội đen Nội Mông, thậm chí nổi tiếng lừng lẫy cả ba tỉnh Đông Bắc, giải thích rất đơn giản như ý câu nói kia, đó chính là ai muốn động đến Trác Thanh Chiến thì phải giết Thẩm Hổ Thiền trước.
Trên cổ của Thẩm Hổ Thiền có vết sẹo như chặt đứt cổ họng như vậy chính là dấu vết để lại năm năm trước lúc y và Trác Thanh Chiến đối diện với ba trăm sát thủ của La Quán Nhật bố già đứng đầu Nội Mông. Lúc đó y và Trác Thanh Chiến đấu lưng vào nhau uy phong lẫm liệt không chịu khuất phục trong vòng vây của ba trăm người, giết chết hơn một trăm bảy mươi người, máu nhuộm đỏ cả thảo nguyên, một cuộc chiến đó đã đưa Trác Thanh Chiến lên vị trí đệ nhất Nội Mông.
Một trợ thủ đắc lực khác của Trác Thanh Chiến là Tôn Diệu Dương dẫn theo tám mươi tử sĩ tinh nhuệ như một bầy sói giết vào nơi trú thân của La Quán Nhật, thu dọn sạch sẽ đại bản doanh của La Quán Nhật có liên quan khắng khít với xã hội đen Russia, ghim La Quán Nhật được người Nội Mông Cổ gọi là gấu bắc cực của thảo nguyên bị phanh thây trên giàn gỗ. Đánh ông trùm xã hội đen tay nhuộm vô số máu tươi này vào mười tám tầng địa ngục vạn kiếp bất phục.
Trận chiến này, Tôn Diệu Dương bị người ta gọi là Tôn Diêm La bởi vì y ra tay vô tình giết người như ngóe.
Trận chiến này, Thẩm Thiền Hồ một thân đẫm máu suýt nữa thì chết, cổ gần như bị chặt đứt sĩ khí hiên ngang, nhưng vẫn còn sống!
Trận chiến này, Trác Thanh Chiến từ đó tiếp tục tung hoành thảo nguyên không có địch thủ, với sức một người mà nhổ sạch hang hổ xã hội đen Russia ở Nội Mông, thành tựu hiển hách một phương.
Sau đó số phận hai người không giống nhau, Tôn Diệu Dương trở thành người phát ngôn của Trác Thanh Chiến, cả Nội Mông thanh danh vô hạn dưới một người mà trên vạn người. Thẩm Hổ Thiền sau khi trợ giúp cho Trác Thanh Chiến vững chắc cơ nghiệp lại lựa chọn im lặng tận tâm làm tròn chức trách thay Trác Thanh Chiến ngăn cản đao kiếm cả ngoài sáng lẫn trong tối.
Năm năm các băng đảng xã hội đen Russia và bộ hạ cũ của La Quán Nhật đến ám sát không dưới trăm lần, mỗi lần đều bị Thẩm Hổ Thiền diệt trừ trong vô hình. Luận về thanh danh y không hề thua kém gì Tôn Diệu Dương, nhưng luận về công lao y hoàn toàn xứng đáng là thủ hạ đệ nhất của Trác Thanh Chiến.
Từ đó những lời như muốn giết Trác Thanh Chiến, phải động đến Thẩm Hổ Thiền dần được lưu truyền, người trong xã hội đen vô cùng ngưỡng mộ người trung thành và tận tâm thậm chi đánh được xưng tựng là một nhân vật hùng như Quan Công tái thế vậy.
Đây là lần thứ hai trong năm năm Thẩm Hổ Thiền không có đi theo bên cạnh Trác Thanh Chiến một tấc không rời. Lần đầu tiến là lúc Trác Thanh Chiến đi Đông Đỉnh. Lúc đó, y tuân lệnh đàm phán với vị đại biểu của Hô Luân Bối Nhĩ đến từ Tân Cương. Nếu nội dung đàm phán lan tuyền ra ngoài chỉ sợ cả xã hội đen phương bắc đều rơi vào chấn động.
Lần này y lại một lần nữa vâng lệnh đến Đông Bắc gặp người thiếu niên tên là Lâm Cường, chỉ là đãi ngộ, coi như là hào kiệt nổi danh khắp ba tỉnh Đông Bắc cũng chưa từng có qua, cũng chắc chắc sẽ không có.
Nếu như Thẩm Hổ Thiền không bằng lòng chẳng ai có thể bảo y chạy từ Nội Mông sang để gặp mặt, cho dù là Hách Liên Xuân Mộ cũng chưa thể có được thể diện lớn đến như vậy.
Mười hai chiếc xe Audi có rèm che ngừng lại ở đầu đường cao tốc, Cường Tử sửa sang lại quần áo một chút cùng Trác Thanh Đến xuống xe, đi tự nhiên thoải mái về hướng nhân vật truyền kỳ trông có vẻ hết sức lôi thôi kia. Cường Tử đã hiểu quá rõ Trác Thanh Chiến, sao lại không biết phụ tá đắc lực của Trác Thanh Chiến?
Thấy hai người Cường Tử và Trác Thanh Đế sóng vai đi tới, Thẩm Hổ Thiền bắn mẩu thuốc trong tay, hành lễ vô cùng cung kính với Trác Thanh Đế, gọi một tiếng chân thành:
- Nhị gia!
Trác Thanh Đế vội vàng tiến lên giữ chặt cánh tay của Thẩm Hổ Thiền có hơi ngượng ngùng nói:
- Anh Hổ Thiền, anh đừng làm khó em, anh không sợ gọi em như vậy em tổn thọ sao?
Thẩm Hổ Thiền cười ha ha nói:
- Quy tắc không thể bỏ, nếu không những thủ hạ của tôi đã muốn làm gì thì làm. Tôi không làm gương có mắng bọn họ cũng không ích gì.
Trác Thanh Đế cười nói:
- Anh Hổ Thiền đừng đùa nữa, thủ hạ của anh cả đám anh hùng nhiệt huyết, em còn không biết sao? Anh chỉ xuống hố lửa họ cũng nhảy xuống mà không một ai nhăn mày đâu.
Thẩm Hổ Thiền là một người không biết nói lời dễ nghe, với câu nói của Trác Thanh Đế chỉ gật đầu nhẹ nhàng, cũng không xác nhận không chối cãi. Đảo mắt nhìn vẻ mặt đùa cợt của Cường Tử, ánh mắt của y vốn trông hết sức mờ mịt trong nháy mắt bỗng phát ra ánh sáng như sao trời khiến lòng người sợ hãi, đó là tia sắc lạnh khiến lòng người lạnh như băng
- Cậu tên là Lâm Cường?
Thẩm Hổ Thiền xoay người nhìn vào mắt Cường Tử, ra vẻ hỏi là để hỏi vậy thôi. Chỉ là lúc nói ra câu này, có một luồng sức ép gần như hóa thành thật chất nặng như Thái Sơn bao trùm Cường Tử. Đây là một loại sát khí vô hình chỉ có người uống máu sa trường trải qua trăm cuộc chiến không từ mới có được, chỉ một phần áp lực này đến Trác Thanh Đế cũng cảm nhận thấy rõ ràng.
Dưới áp lực này, Cường Tử điềm nhiên giơ tay ra như không có gì.
- Từ thành phố Đông Đỉnh cách hai ngàn dặm, có ba cái tên ở phương bắc tôi luôn khắc ghi trong lòng không dám quên, bằng không tôi sợ còn chưa đi vào cổng trường đại học đã đi đời nhà ma rồi. Hổ Thiền tiền bối là một người trong số đó, nói đại danh vang dội từ xa đã biết đến tên tuyệt đối không hề quá chút nào.
Thẩn Hổ Thiền nhìn Cường Tử đúng một phút đồng hồ, Cường Tử cũng giơ tay như vậy một phút đồng hồ. Vẻ mặt hắn vẫn điềm nhiên vui vẻ không hề dể ý, cái tay giơ ra không hề lay động, rất chắc chắn.
Thẩm Hổ Thiền cười ha ha, cũng giơ tay dùng sức nắm chặt bàn tay Cường Tử giơ ra.
Mắt Thanh Đế dường như thấy được không khí gợn sóng lan ra từ cái bắt tay của hai người này. Anh ta lắc đầu không tưởng tượng nổi, nhìn kĩ lại thấy không có gì, chỉ là ảo giác mà thôi.
Còn lúc Thẩm Hổ Thiền và Cường Tử bắt tay, một người trong bóng tối cách đó rất xa đã dùng máy quay phim quay lại, rất nhanh sẽ đưa đến trong tay ông trùm xã hội đen Hách Liên Xuân Mộ, Đại kiêu ba tỉnh Đông Bắc.
Thẩm Hổ Thiền tỏ ra đầy thiện ý, phần thiện ý này Cường Tử có được không hề dễ dàng. Đầu tiên là phải đứng vững trước áp lực sát khí của Thẩm Hổ Thiền, sau đó là dùng thân phận vãn bối đợi Thẩm Hổ Thiền bắt tay. Sau đó nữa cả hai bắt tay Cường Tử rõ ràng thực lực mạnh hơn lại rút lui trước thể hiện thế yếu, đã là nể mặt Thẩm Hổ Thiền.
Thẩm Hổ Thiền thu tay về hạ xuống run rẩy một cách bí ẩn, cảm giác đau đớn truyền vào cánh tay khiến cho y hết sức đau đớn. Nói thực là Trác Thanh Chiến bảo y đích thân đi Đông Bắc một chuyến gặp cậu thanh niên tên là Cường Tử này, quả thực là y thấy có chút không đúng. Mặc dù chính y chỉ là vừa mới có vị trí này, nhưng người trẻ tuổi có tài năng hơn người y từng gặp là rất ít.
Có người điên, có người chết càng có nhiều người liều mình, số lượng người tự tay y cắt đứt không dưới mười đầu ngón tay. Những thanh niên này là hào kiệt một phương của thời đại sau, hoặc là rễ cỏ vươn mình trỗi dậy, nhưng vì chạm đến giới hạn của y bị y tự tay đưa vào ngục, bước vào vòng luân hồi.
Mặt dù sau khi Trác Thanh Chiến từ Đông Đỉnh trở về rất hứng thú với biểu hiện của Lâm Cường, nhưng Thẩm Hổ Thiền y vẫn không có cho là hi vọng gì. Dù sao thời đại này muốn là phượng hoàng bay lên cành vẫn nhiều như nước chảy dưới sông.
Đã nói trăm nghe không bằng một thấy, câu này Cường Tử giải thích rất đúng về Thầm Hổ Thiền.
Trong phòng chữ Thiên có mùi hương cổ xưa, dáng vẻ cổ xưa ở Du Lâm sơn trang, Hách Liên Xuân Mộ đã qua tuổi biết mệnh trời (60 tuổi) nhìn bức ảnh này như có điều gì suy nghĩ. Cơ thể già nua này đã không còn khí phách như trước, nhìn kỹ dáng dấp thanh niên đời sau kia, ông ta thở dài một tiếng.
- Giang sơn thay đổi nhân tài xuất hiện, dẫn ra mưa gió của cả mấy trăm năm.
Đội xe Audi vừa vào Đông Bắc đã lọt vào tầm mắt của rất nhiều thế lực, tin tức theo đủ con đường tản mác đi khắp nơi, sau đó lại tập họp ở trên bàn làm việc của một nhân vật có thể tự xưng là hào kiệt một phương. Ngay cả nhân vật lớn trong chính quyền của tỉnh Hắc Long Giang cũng tỏ vẻ quan tâm, sở dĩ tin tức truyền ra ngoài nhanh như vậy là vì đám Cường Tử đi đường cố tình khuếch trương như vậy.
Một tờ giấy thông hành đặc biệt của quân khu XX không đủ để khắp nơi chú ý như vậy, điều thực sự khiến mọi người tò mò là lúc đoàn xe đi từ Hắc Long Giang về Cát Lâm, trong ba chiếc Bentley có rèm che biển số Nội Mông nghênh đón hoành tráng dàn xe Audi đi vào địa phận Cát Lâm.
Lúc Cường Tử nhìn thấy biển số xe Nội Mông được treo ở đằng trước chiếc Bentley, khóe miệng hắn hiện lên một nét cười bỡn cợt. Sở dĩ lần này tiến vào Đông Bắc rầm rộ như vậy còn không phải là để nói cho Đại kiêu Nội Mông Cổ đã từng mời mình đi Nội Mông cưỡi ngựa thả ưng trên thảo nguyên biết mình đã thành công lấy được tấm vé vào cửa.
Người đến lần này không phải là gã đầu trọc Tôn Diệu Dương xuất hiện lần trước ở Đông Đỉnh, mà là một người đàn ông để râu quai nón xồm xoàng. Người đàn ông này ăn mặc rất tùy ý có thể thấy đây là người không câu nệ, tiểu tiết thậm chí là người đĩnh đạc, rộng lượng. Nhưng nếu như là người đạt đến một cấp bậc nào đó trong xã hội đen Nội Môn thì nhiêu đấy cũng đủ rồi, từ vết sẹo dữ tợn dài hơn mười tấc trên cổ người này cũng có thể đoán ra lại lịch của y.
Khí chất hào sảng, không lười nhác, còn vết sẹo đặc trưng trên cổ người này đây chắc chắn là đại tướng Thẩm Hồ Thiền thủ hạ của Đại kiêu Trác Thanh Chiến.
Nếu muốn giết Trác Thanh Chiến, thì phải động đến Thẩm Hồ Thiền trước.
Câu này ở trong xã hội đen Nội Mông, thậm chí nổi tiếng lừng lẫy cả ba tỉnh Đông Bắc, giải thích rất đơn giản như ý câu nói kia, đó chính là ai muốn động đến Trác Thanh Chiến thì phải giết Thẩm Hổ Thiền trước.
Trên cổ của Thẩm Hổ Thiền có vết sẹo như chặt đứt cổ họng như vậy chính là dấu vết để lại năm năm trước lúc y và Trác Thanh Chiến đối diện với ba trăm sát thủ của La Quán Nhật bố già đứng đầu Nội Mông. Lúc đó y và Trác Thanh Chiến đấu lưng vào nhau uy phong lẫm liệt không chịu khuất phục trong vòng vây của ba trăm người, giết chết hơn một trăm bảy mươi người, máu nhuộm đỏ cả thảo nguyên, một cuộc chiến đó đã đưa Trác Thanh Chiến lên vị trí đệ nhất Nội Mông.
Một trợ thủ đắc lực khác của Trác Thanh Chiến là Tôn Diệu Dương dẫn theo tám mươi tử sĩ tinh nhuệ như một bầy sói giết vào nơi trú thân của La Quán Nhật, thu dọn sạch sẽ đại bản doanh của La Quán Nhật có liên quan khắng khít với xã hội đen Russia, ghim La Quán Nhật được người Nội Mông Cổ gọi là gấu bắc cực của thảo nguyên bị phanh thây trên giàn gỗ. Đánh ông trùm xã hội đen tay nhuộm vô số máu tươi này vào mười tám tầng địa ngục vạn kiếp bất phục.
Trận chiến này, Tôn Diệu Dương bị người ta gọi là Tôn Diêm La bởi vì y ra tay vô tình giết người như ngóe.
Trận chiến này, Thẩm Thiền Hồ một thân đẫm máu suýt nữa thì chết, cổ gần như bị chặt đứt sĩ khí hiên ngang, nhưng vẫn còn sống!
Trận chiến này, Trác Thanh Chiến từ đó tiếp tục tung hoành thảo nguyên không có địch thủ, với sức một người mà nhổ sạch hang hổ xã hội đen Russia ở Nội Mông, thành tựu hiển hách một phương.
Sau đó số phận hai người không giống nhau, Tôn Diệu Dương trở thành người phát ngôn của Trác Thanh Chiến, cả Nội Mông thanh danh vô hạn dưới một người mà trên vạn người. Thẩm Hổ Thiền sau khi trợ giúp cho Trác Thanh Chiến vững chắc cơ nghiệp lại lựa chọn im lặng tận tâm làm tròn chức trách thay Trác Thanh Chiến ngăn cản đao kiếm cả ngoài sáng lẫn trong tối.
Năm năm các băng đảng xã hội đen Russia và bộ hạ cũ của La Quán Nhật đến ám sát không dưới trăm lần, mỗi lần đều bị Thẩm Hổ Thiền diệt trừ trong vô hình. Luận về thanh danh y không hề thua kém gì Tôn Diệu Dương, nhưng luận về công lao y hoàn toàn xứng đáng là thủ hạ đệ nhất của Trác Thanh Chiến.
Từ đó những lời như muốn giết Trác Thanh Chiến, phải động đến Thẩm Hổ Thiền dần được lưu truyền, người trong xã hội đen vô cùng ngưỡng mộ người trung thành và tận tâm thậm chi đánh được xưng tựng là một nhân vật hùng như Quan Công tái thế vậy.
Đây là lần thứ hai trong năm năm Thẩm Hổ Thiền không có đi theo bên cạnh Trác Thanh Chiến một tấc không rời. Lần đầu tiến là lúc Trác Thanh Chiến đi Đông Đỉnh. Lúc đó, y tuân lệnh đàm phán với vị đại biểu của Hô Luân Bối Nhĩ đến từ Tân Cương. Nếu nội dung đàm phán lan tuyền ra ngoài chỉ sợ cả xã hội đen phương bắc đều rơi vào chấn động.
Lần này y lại một lần nữa vâng lệnh đến Đông Bắc gặp người thiếu niên tên là Lâm Cường, chỉ là đãi ngộ, coi như là hào kiệt nổi danh khắp ba tỉnh Đông Bắc cũng chưa từng có qua, cũng chắc chắc sẽ không có.
Nếu như Thẩm Hổ Thiền không bằng lòng chẳng ai có thể bảo y chạy từ Nội Mông sang để gặp mặt, cho dù là Hách Liên Xuân Mộ cũng chưa thể có được thể diện lớn đến như vậy.
Mười hai chiếc xe Audi có rèm che ngừng lại ở đầu đường cao tốc, Cường Tử sửa sang lại quần áo một chút cùng Trác Thanh Đến xuống xe, đi tự nhiên thoải mái về hướng nhân vật truyền kỳ trông có vẻ hết sức lôi thôi kia. Cường Tử đã hiểu quá rõ Trác Thanh Chiến, sao lại không biết phụ tá đắc lực của Trác Thanh Chiến?
Thấy hai người Cường Tử và Trác Thanh Đế sóng vai đi tới, Thẩm Hổ Thiền bắn mẩu thuốc trong tay, hành lễ vô cùng cung kính với Trác Thanh Đế, gọi một tiếng chân thành:
- Nhị gia!
Trác Thanh Đế vội vàng tiến lên giữ chặt cánh tay của Thẩm Hổ Thiền có hơi ngượng ngùng nói:
- Anh Hổ Thiền, anh đừng làm khó em, anh không sợ gọi em như vậy em tổn thọ sao?
Thẩm Hổ Thiền cười ha ha nói:
- Quy tắc không thể bỏ, nếu không những thủ hạ của tôi đã muốn làm gì thì làm. Tôi không làm gương có mắng bọn họ cũng không ích gì.
Trác Thanh Đế cười nói:
- Anh Hổ Thiền đừng đùa nữa, thủ hạ của anh cả đám anh hùng nhiệt huyết, em còn không biết sao? Anh chỉ xuống hố lửa họ cũng nhảy xuống mà không một ai nhăn mày đâu.
Thẩm Hổ Thiền là một người không biết nói lời dễ nghe, với câu nói của Trác Thanh Đế chỉ gật đầu nhẹ nhàng, cũng không xác nhận không chối cãi. Đảo mắt nhìn vẻ mặt đùa cợt của Cường Tử, ánh mắt của y vốn trông hết sức mờ mịt trong nháy mắt bỗng phát ra ánh sáng như sao trời khiến lòng người sợ hãi, đó là tia sắc lạnh khiến lòng người lạnh như băng
- Cậu tên là Lâm Cường?
Thẩm Hổ Thiền xoay người nhìn vào mắt Cường Tử, ra vẻ hỏi là để hỏi vậy thôi. Chỉ là lúc nói ra câu này, có một luồng sức ép gần như hóa thành thật chất nặng như Thái Sơn bao trùm Cường Tử. Đây là một loại sát khí vô hình chỉ có người uống máu sa trường trải qua trăm cuộc chiến không từ mới có được, chỉ một phần áp lực này đến Trác Thanh Đế cũng cảm nhận thấy rõ ràng.
Dưới áp lực này, Cường Tử điềm nhiên giơ tay ra như không có gì.
- Từ thành phố Đông Đỉnh cách hai ngàn dặm, có ba cái tên ở phương bắc tôi luôn khắc ghi trong lòng không dám quên, bằng không tôi sợ còn chưa đi vào cổng trường đại học đã đi đời nhà ma rồi. Hổ Thiền tiền bối là một người trong số đó, nói đại danh vang dội từ xa đã biết đến tên tuyệt đối không hề quá chút nào.
Thẩn Hổ Thiền nhìn Cường Tử đúng một phút đồng hồ, Cường Tử cũng giơ tay như vậy một phút đồng hồ. Vẻ mặt hắn vẫn điềm nhiên vui vẻ không hề dể ý, cái tay giơ ra không hề lay động, rất chắc chắn.
Thẩm Hổ Thiền cười ha ha, cũng giơ tay dùng sức nắm chặt bàn tay Cường Tử giơ ra.
Mắt Thanh Đế dường như thấy được không khí gợn sóng lan ra từ cái bắt tay của hai người này. Anh ta lắc đầu không tưởng tượng nổi, nhìn kĩ lại thấy không có gì, chỉ là ảo giác mà thôi.
Còn lúc Thẩm Hổ Thiền và Cường Tử bắt tay, một người trong bóng tối cách đó rất xa đã dùng máy quay phim quay lại, rất nhanh sẽ đưa đến trong tay ông trùm xã hội đen Hách Liên Xuân Mộ, Đại kiêu ba tỉnh Đông Bắc.
Thẩm Hổ Thiền tỏ ra đầy thiện ý, phần thiện ý này Cường Tử có được không hề dễ dàng. Đầu tiên là phải đứng vững trước áp lực sát khí của Thẩm Hổ Thiền, sau đó là dùng thân phận vãn bối đợi Thẩm Hổ Thiền bắt tay. Sau đó nữa cả hai bắt tay Cường Tử rõ ràng thực lực mạnh hơn lại rút lui trước thể hiện thế yếu, đã là nể mặt Thẩm Hổ Thiền.
Thẩm Hổ Thiền thu tay về hạ xuống run rẩy một cách bí ẩn, cảm giác đau đớn truyền vào cánh tay khiến cho y hết sức đau đớn. Nói thực là Trác Thanh Chiến bảo y đích thân đi Đông Bắc một chuyến gặp cậu thanh niên tên là Cường Tử này, quả thực là y thấy có chút không đúng. Mặc dù chính y chỉ là vừa mới có vị trí này, nhưng người trẻ tuổi có tài năng hơn người y từng gặp là rất ít.
Có người điên, có người chết càng có nhiều người liều mình, số lượng người tự tay y cắt đứt không dưới mười đầu ngón tay. Những thanh niên này là hào kiệt một phương của thời đại sau, hoặc là rễ cỏ vươn mình trỗi dậy, nhưng vì chạm đến giới hạn của y bị y tự tay đưa vào ngục, bước vào vòng luân hồi.
Mặt dù sau khi Trác Thanh Chiến từ Đông Đỉnh trở về rất hứng thú với biểu hiện của Lâm Cường, nhưng Thẩm Hổ Thiền y vẫn không có cho là hi vọng gì. Dù sao thời đại này muốn là phượng hoàng bay lên cành vẫn nhiều như nước chảy dưới sông.
Đã nói trăm nghe không bằng một thấy, câu này Cường Tử giải thích rất đúng về Thầm Hổ Thiền.
Trong phòng chữ Thiên có mùi hương cổ xưa, dáng vẻ cổ xưa ở Du Lâm sơn trang, Hách Liên Xuân Mộ đã qua tuổi biết mệnh trời (60 tuổi) nhìn bức ảnh này như có điều gì suy nghĩ. Cơ thể già nua này đã không còn khí phách như trước, nhìn kỹ dáng dấp thanh niên đời sau kia, ông ta thở dài một tiếng.
- Giang sơn thay đổi nhân tài xuất hiện, dẫn ra mưa gió của cả mấy trăm năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.