Chương 100: Đỏ thẫm như máu
Trí Bạch
15/02/2016
Liệng thân thể Yêu Ma xụi lơ từ trong hố đất ra ngoài, Cường Tử đặt mông ngồi xuống đất, mồ hôi rơi xuống như mưa. Mò trong túi quần móc ra
thuốc lá, sau khi châm lên hút một hơi hắn ho khan kịch liệt, thân thể
cũng co rút run rẩy. Cường Tử còng người xuống thân mình không ngừng ho
khan, khi ngẩng đầu lên trên cằm đã chảy đầy máu tươi.
Đặt mình ngã trên mặt đất, Cường Tử nhét điếu thuốc dính máu vào trong miệng, lần nữa hít vào một ngụm, sau khi phả nhè nhẹ ra một màn khói thuốc cười khổ một tiếng.
- Quả nhiên vẫn không thể tuỳ tiện sử dụng sức mạnh cực hạn a, nội thương dường như rất nghiêm trọng nha.
Hắn tự nói với mình, ánh mắt liếc xéo qua con ngươi mất đi ánh sáng của Yêu Ma, hắn hé miệng cười toe toét hai cái, vừa cười thì máu từ trong miệng đã chảy ra ngoài.
Tuy rằng trả một cái giá rất lớn, chẳng qua thu hoạch cũng là không nhỏ. Cường Tử có chút tự tin đối với sức mạnh cực hạn của mình, ngay cả Sở Ly Hoả cũng không chắc chắn có thể chống đỡ được. Cường Tử tiến bộ cực nhanh vượt qua bất kỳ suy đoán của bất kỳ người nào, mọi người đều biết rõ hắn là thiên tài, còn là một thiên tài khắc khổ luyện tập không dám lơi lỏng. Nhưng ai cũng không thể ngờ được hắn bất ngờ đã đạt đến mức độ cao như vậy, đã bước vào hàng ngũ có tên trong danh sách của Thiên Bảng, tuy rằng rất ngắn hạn.
Cường Tử biết rõ Yêu Ma là vì khinh địch mới bị mình đánh bại, nếu như song phương ngay từ đầu dùng hết toàn lực, thắng bại không phải nhanh như vậy có thể phân rõ. Tên Yêu Ma này bảy tám phần tương tự mình, thực lực hẳn trên cả Tào Phá Địch, đây là một phần đại lễ, Cường Tử nói gì cũng phải nắm lấy.
Tiếng một chiếc xe hơi gầm thét từ xa đến gần, hai chiếc Audi A6 dừng ở bên cạnh chiếc Trung Hoa đã hoàn toàn thay đổi kia của Cường Tử. Từ trên chiếc Audi A6 ba người nhanh chóng nhảy xuống chạy về phía Cường Tử, động tác nhanh chóng. Cầm đầu là Trần Đông Thanh, đi theo đằng sau là Lân Tam và Lân Ngũ.
Trần Đông Thanh chạy đến bên cạnh Cường Tử ngồi xổm xuống, nhíu mày vứt bỏ điếu thuốc trong miệng của Cường Tử.
- Lân Tam Lân Ngũ, ẵm hai người bọn họ lên xe.
- Vâng!
Lân Tam nâng Cường Tử dậy muốn ôm hắn lên, Cường Tử cười khoát tay, nụ cười của hắn trông có vẻ thê lương thế nào ấy, trên hàm răng trắng như tuyết đều là máu, trắng đỏ lẫn lộn với nhau. Máu trên khoé miệng như một dòng suối nhỏ, không ngừng chảy ra.
- Mang anh ta đi, tôi không thể đi với các anh.
- Tại sao!
Gân xanh trên trán Trần Đông Thanh đều nổi hẳn lên, rõ ràng cực kỳ tức giận.
- Lân Cửu! Lân Cửu thế nào không ở bên cạnh anh?
Khoé miệng của ông ta co giật, đó là lửa giận không hề che giấu.
Bởi vì Yêu Ma rời khỏi, phần lớn thành viên Lân Tổ bị điều trở về khẩn cấp hỗ trợ tìm kiếm, trước khi đi ông đặc biệt dặn dò Lân Cửu phải âm thầm bảo vệ Cường Tử một tấc cũng không rời, bây giờ là thời điểm hỗn loạn nhất, tuyệt đối không thể để cho Cường Tử xảy ra vấn đề vào lúc này.
- Không cần trách cứ cô ta, được chưa? Là tôi sai cô ta đi giúp tôi bảo vệ một người rất quan trọng đối với tôi rồi.
- Mặc kệ nguyên nhân gì, cô ta là tự ý rời nhiệm vụ! Phải dựa theo quân pháp, tuyệt không thể vị nể!
Cường Tử giữ chặt cánh tay Trần Đông Thanh, bây giờ trên mặt của hắn không có một tia huyết sắc.
- Tôi phải gọi ông một tiếng thúc thúc a, giống với Lôi Tử Thúc, Chu Thúc, tuy nhiên đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng tôi biết rõ nếu như không có ông, tôi nói không chừng đã chết bao nhiêu lần rồi. Phần tình nghĩa này tôi sẽ nhớ kỹ, về sau tôi sẽ báo đáp ông. Tôi bây giờ có một câu muốn nói, mặc kệ ông xử trí Lân Cửu như thế nào cũng được. Trước …
Cường Tử thở dốc một hơi, nhìn vẻ mặt Trần Đông Thanh khuôn mặt trịnh trọng nói ra bốn chữ.
- Trước giết ta trước!
- Cậu!
- Ha ha không cần phải trách cứ Lân Cửu, tôi cùng cô ta đánh một trận, đã nói ai thua về sau kẻ đó sẽ do người kia định đoạt, kết quả tôi thắng rồi, cô ta chỉ có thể nghe tôi.
Cường Tử nói không kịp thở, mới vừa nãy cùng Yêu Ma giao thủ, sức lực tiêu hao rất lớn. Tuy rằng sức mạnh cực hạn uy lực kinh người, nhưng tác dụng phụ cũng càng kinh người. Vỏn vẹn trong chốc lát như vậy, nội lực của Cường Tử gần như không còn lại tí gì.
- Thủ lĩnh!
Lân Ngũ bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên, trong giọng nói đều là run rẩy kích động.
- Chuyện gì?
- Ông qua đây xem thử đi, tôi không dám xác định.
Nghe thấy lời của Lân Ngũ, Trần Đông Thanh đã để cho Lân Tâm đỡ lấy Cường Tử, muốn xoay người đi xem Lân Ngũ phát hiện cái gì. Nghe sự kích động trong giọng nói Lân Ngũ, chẳng lẽ người áo đen giao thủ với Cường Tử có thể không phải là Yêu Ma. Đầu tiên là Lân Cửu tự ý rời nhiệm vụ, bây giờ Lân Ngũ lại giống như háo sắc hô to, Trần Đông Thanh cảm thấy xấu hổ thay người thuộc hạ của mình.
- Không cần nhìn, hắn nói hắn tên là Yêu Ma, tôi nghĩ…
Cường Tử ngưng một chút, nhìn sắc mặt Trần Đông Thanh nói:
- Tôi chính là kẻ chết thay của anh ta phải không?
Một câu nói toạc thiên cơ!
- Cậu…
Trần Đông Thanh nhìn Cường Tử, trên mặt của ông ta không che giấu được tràn đầy kinh ngạc.
- Đừng nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng không phải ngu ngốc.
Trần Đông Thanh nhìn có vẻ thăm dò liếc Cường Tử, lập tức bước nhanh đi đến bên cạnh Yêu Ma, ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận tỉ mỉ, cho dù là có chuẩn bị tâm lý, ông ta vẫn là không khỏi hít vào một hơi.
- Thật sự là anh ta!
- Cậu đánh bại anh ta?
Lân Tam đỡ Cường Tử, không thể tưởng tượng nổi hỏi.
Cường Tử cảm giác khí lực toàn thân đều đã hết sạch, hắn đè hết sức nặng cơ thể lên bả vai của Lân Tâm, gắng sức phục hồi thể lực cho chính mình. Loại cảm giác bên trong cơ thể hư nhược trống rỗng này không khoẻ lắm, Cường Tử cảm thấy rằng loại cảm giác này rất gần gũi với cái chết.
- Không phải tôi chẳng lẽ là anh?
Cường Tử liếc nhìn Lân Tam, gối đầu trên bờ vai Lân Tam, mệt mỏi đến cực điểm.
- Tôi bị thương, nội thương.
Cường Tử nói.
- Tôi nhìn thấy rồi, bây giờ phải mau chóng trị liệu cho cậu, nếu không sẽ có điều xấu xảy đến.
- Tôi muốn đi khám bác sĩ.
Cường Tử nói.
- Được, bây giờ dẫn cậu đi khám bác sĩ.
Lân Tam nói.
- Tôi không mang tiền… Cho tôi mượn mấy trăm đồng khám bác sĩ được không?
Lân Tam:…
Trần Đông Thanh sau khi xác nhận người nằm trên mặt đất chính là Yêu Ma, đứng lên nói với Lân Tam Lân Ngũ:
- Bây giờ cả cùng cần chữa trị, lập tức quay về sai Lân Nhị kiểm tra cho bọn họ! Còn nữa, báo cho Lân Cửu quay về gặp tôi!
- Lân Cửu không thể trở về!
Cường Tử nâng tinh thần lên lớn tiếng nói một câu.
- Tại sao?
- Tôi đã nói rồi, cô ta đang giúp tôi bảo vệ một người rất quan trọng đối với tôi. Người của tôi xác định phải đối đầu đã tập trung mục tiêu trên người các cô ấy. Người của tôi cũng đang bảo vệ người khác, tôi cần có Lân Cửu!
- Được rồi, tôi đồng ý với cậu!
- Cám ơn!
Cường Tử chân thành nói một câu cám ơn, sau đó hắn nhẹ nhàng giãy khỏi cánh tay đang dìu đỡ của Lân Tam.
- Tôi không thể đi với các anh, tôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm!
- Ngươi đã bị thương thành như thế này, còn có thể làm cái gì?
Lân Ngũ ôm Yêu Ma lên, vừa đi vừa thay đổi nói với Cường Tử.
- Đưa tôi đi nhà Bùi Nhược, tôi đồng ý đến sinh nhật của cô ta.
Cường Tử mỉm cười nói, biểu tình trên mặt chân thật đáng tin.
- Không được! Cậu không cần mạng nữa sao!
Trần Đông Thanh nổi giận.
- Thân thể của chính tôi tôi hiểu rõ, không có việc gì.
Trần Đông Thanh vừa muốn nói chuyện, Cường Tử giơ tay lên lắc trước mặt ông ta nói:
- Vô dụng thôi, tôi phải đi. Việc đồng ý với phụ nữ của mình nếu như làm không được, heo chó không bằng.
- Thủ lĩnh, tôi đưa hắn đi a?
Lân Tam do dự một thoáng, xin ý kiến Trần Đông Thanh.
- Được rồi, anh đi đi, không được kéo dài thời gian, hãy mau dẫn cậu ta quay về chữa trị.
Lân Tam nhẹ gật đầu, đỡ lấy Cường Tử đi về chiếc Audi đậu ở bên đường.
- Cảm ơn.
Cường Tử nói.
- Không có việc gì, tôi chỉ thấy cậu nói rất đúng, làm đàn ông không thể thất tín với người ta, càng huống chi là phụ nữ của mình.
- Còn có chuyện anh phải giúp tôi.
- Chuyện gì cậu nói đi?
- Mược áo trên người anh cho tôi mặc một lát, tôi không thể đem cái bộ dạng này đi gặp cha mẹ của cô ta.
Lân Tam ngây ngẩn cả người, anh ta nhìn Cường Tử, thiếu niên này toàn thân đầy vết thương phía dưới cần cổ đều là vết máu, khoé miệng không ngờ vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.
Ở dưới lầu nhà Bùi Nhược, Cường Tử dùng khăn tay lau vết máu trên cằm, mặc lên áo sơ mi màu đen của Lân Tam, sau khi chỉnh sửa đầu tóc có chút rối bời cười với Lân Tam, sắc mặt của hắn trắng giống như tờ giấy.
- Như thế nào?
- Rất tốt, đẹp trai đến mức kinh ngạc.
Khi Lân Tam nói ra lời nói này cảm thấy lồng ngực của mình giống như đè một tảng đá lớn, nụ cười trên mặt Cường Tử làm cho anh ta chấn động rất lớn, đây là một loại cảm xúc không thể nào biểu đạt, khiến cho trong lòng anh ta rất đè nén.
Cường Tử từ trên chỗ ngồi phía sau cầm lên khăn lụa và quần áo chưa có bị hỏng, đây là Lân Tam giúp hắn cầm từ trên chiếc Trung Hoa sang.
- Đáng tiếc, hoa quả mấy chục đồng.
Cường Tử khẽ cười nói, tập tễnh xuống xe, đứng ở dưới lầu Cường Tử hít thở thật sâu một hơi không khí trong lành ban đêm, cố gắng giữ thân hình thẳng thóm, sải bước đi vào.
Lân Tam nhìn bóng lưng Cường Tử lặng lẽ ngẩn người, như có điều suy nghĩ.
- Anh thế nào giờ mới đến nha, tất cả chờ anh nửa ngày rồi.
Sau khi mở cửa phòng Bùi Nhược nhìn thấy Cường Tử, vẻ mặt tung tăng như chim sẻ.
- Nửa đường dừng lại mua đồ.
- Là Lâm Cường à, mau vào đi.
Mẹ của Bùi Nhược là một người đàn bà trung niên rất có nét quyến rũ, năm tháng chưa từng lưu lại dấu vết trên khuôn mặt của cô, cô chăm sóc rất tốt, so với Bùi Nhược nhìn càng giống như là một cặp chị em.
Cường Tử cố gắng cùng cha mẹ Bùi Nhược trò chuyện thêm một lúc, nói chuyện hợp tính, lời hay ý đẹp. Tìm cơ hội hắn vụng trộm nói với Bùi Nhược:
- Không dẫn anh đi khuê phòng của em xem thử à? Anh rất hiếu kỳ khuê phòng của bà vợ tương lai của anh như thế nào.
Bùi Nhược trừng mắt liếc hắn một cái, đứng dậy kéo hắn vào phòng của mình. Mẹ Bùi Nhược nhìn bóng lưng hai đứa hiểu ý cười với chồng của mình nói:
- Là một đứa bé tốt.
Phụ thân của Bùi Nhược mang mắt kiếng đang đọc báo kỳ thật vụng trộm dò xét Cường Tử, nâng cằm lên cười nói:
- Đương nhiên rồi, nha đầu nhà ta nhìn trúng tiểu tử này còn có thể sai sao? Có phong phạm của tôi năm đó!
Mẹ Bùi Nhược trừng mắt liếc ông ta một cái, đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị cơm tối.
- Có ngâm trà cho anh không?
- Có!
- Ngoan ngoãn dâng trà cho chồng.
- Đáng ghét! Chờ đấy.
Bùi Nhược xoay người đi ra ngoài bưng trà, Cường Tử giơ tay ngắt một cái trên cái mông vung cao của Bùi Nhược, cô gái nhỏ bị trêu la nhỏ một tiếng quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong mắt kính đều là tình cảm mờ mờ nước.
Ngửi hương trà, Cường Tử thưởng thức một ngụm nho nhỏ, uống vào ấm áp tinh khiết.
- Khặc!
Không kìm nén được Cường Tử ho khan một tiếng, trong lồng ngực đau tê liệt tận phổi, đang nhìn trà xanh trong ly kia, đỏ thẫm như máu!
Đặt mình ngã trên mặt đất, Cường Tử nhét điếu thuốc dính máu vào trong miệng, lần nữa hít vào một ngụm, sau khi phả nhè nhẹ ra một màn khói thuốc cười khổ một tiếng.
- Quả nhiên vẫn không thể tuỳ tiện sử dụng sức mạnh cực hạn a, nội thương dường như rất nghiêm trọng nha.
Hắn tự nói với mình, ánh mắt liếc xéo qua con ngươi mất đi ánh sáng của Yêu Ma, hắn hé miệng cười toe toét hai cái, vừa cười thì máu từ trong miệng đã chảy ra ngoài.
Tuy rằng trả một cái giá rất lớn, chẳng qua thu hoạch cũng là không nhỏ. Cường Tử có chút tự tin đối với sức mạnh cực hạn của mình, ngay cả Sở Ly Hoả cũng không chắc chắn có thể chống đỡ được. Cường Tử tiến bộ cực nhanh vượt qua bất kỳ suy đoán của bất kỳ người nào, mọi người đều biết rõ hắn là thiên tài, còn là một thiên tài khắc khổ luyện tập không dám lơi lỏng. Nhưng ai cũng không thể ngờ được hắn bất ngờ đã đạt đến mức độ cao như vậy, đã bước vào hàng ngũ có tên trong danh sách của Thiên Bảng, tuy rằng rất ngắn hạn.
Cường Tử biết rõ Yêu Ma là vì khinh địch mới bị mình đánh bại, nếu như song phương ngay từ đầu dùng hết toàn lực, thắng bại không phải nhanh như vậy có thể phân rõ. Tên Yêu Ma này bảy tám phần tương tự mình, thực lực hẳn trên cả Tào Phá Địch, đây là một phần đại lễ, Cường Tử nói gì cũng phải nắm lấy.
Tiếng một chiếc xe hơi gầm thét từ xa đến gần, hai chiếc Audi A6 dừng ở bên cạnh chiếc Trung Hoa đã hoàn toàn thay đổi kia của Cường Tử. Từ trên chiếc Audi A6 ba người nhanh chóng nhảy xuống chạy về phía Cường Tử, động tác nhanh chóng. Cầm đầu là Trần Đông Thanh, đi theo đằng sau là Lân Tam và Lân Ngũ.
Trần Đông Thanh chạy đến bên cạnh Cường Tử ngồi xổm xuống, nhíu mày vứt bỏ điếu thuốc trong miệng của Cường Tử.
- Lân Tam Lân Ngũ, ẵm hai người bọn họ lên xe.
- Vâng!
Lân Tam nâng Cường Tử dậy muốn ôm hắn lên, Cường Tử cười khoát tay, nụ cười của hắn trông có vẻ thê lương thế nào ấy, trên hàm răng trắng như tuyết đều là máu, trắng đỏ lẫn lộn với nhau. Máu trên khoé miệng như một dòng suối nhỏ, không ngừng chảy ra.
- Mang anh ta đi, tôi không thể đi với các anh.
- Tại sao!
Gân xanh trên trán Trần Đông Thanh đều nổi hẳn lên, rõ ràng cực kỳ tức giận.
- Lân Cửu! Lân Cửu thế nào không ở bên cạnh anh?
Khoé miệng của ông ta co giật, đó là lửa giận không hề che giấu.
Bởi vì Yêu Ma rời khỏi, phần lớn thành viên Lân Tổ bị điều trở về khẩn cấp hỗ trợ tìm kiếm, trước khi đi ông đặc biệt dặn dò Lân Cửu phải âm thầm bảo vệ Cường Tử một tấc cũng không rời, bây giờ là thời điểm hỗn loạn nhất, tuyệt đối không thể để cho Cường Tử xảy ra vấn đề vào lúc này.
- Không cần trách cứ cô ta, được chưa? Là tôi sai cô ta đi giúp tôi bảo vệ một người rất quan trọng đối với tôi rồi.
- Mặc kệ nguyên nhân gì, cô ta là tự ý rời nhiệm vụ! Phải dựa theo quân pháp, tuyệt không thể vị nể!
Cường Tử giữ chặt cánh tay Trần Đông Thanh, bây giờ trên mặt của hắn không có một tia huyết sắc.
- Tôi phải gọi ông một tiếng thúc thúc a, giống với Lôi Tử Thúc, Chu Thúc, tuy nhiên đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng tôi biết rõ nếu như không có ông, tôi nói không chừng đã chết bao nhiêu lần rồi. Phần tình nghĩa này tôi sẽ nhớ kỹ, về sau tôi sẽ báo đáp ông. Tôi bây giờ có một câu muốn nói, mặc kệ ông xử trí Lân Cửu như thế nào cũng được. Trước …
Cường Tử thở dốc một hơi, nhìn vẻ mặt Trần Đông Thanh khuôn mặt trịnh trọng nói ra bốn chữ.
- Trước giết ta trước!
- Cậu!
- Ha ha không cần phải trách cứ Lân Cửu, tôi cùng cô ta đánh một trận, đã nói ai thua về sau kẻ đó sẽ do người kia định đoạt, kết quả tôi thắng rồi, cô ta chỉ có thể nghe tôi.
Cường Tử nói không kịp thở, mới vừa nãy cùng Yêu Ma giao thủ, sức lực tiêu hao rất lớn. Tuy rằng sức mạnh cực hạn uy lực kinh người, nhưng tác dụng phụ cũng càng kinh người. Vỏn vẹn trong chốc lát như vậy, nội lực của Cường Tử gần như không còn lại tí gì.
- Thủ lĩnh!
Lân Ngũ bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên, trong giọng nói đều là run rẩy kích động.
- Chuyện gì?
- Ông qua đây xem thử đi, tôi không dám xác định.
Nghe thấy lời của Lân Ngũ, Trần Đông Thanh đã để cho Lân Tâm đỡ lấy Cường Tử, muốn xoay người đi xem Lân Ngũ phát hiện cái gì. Nghe sự kích động trong giọng nói Lân Ngũ, chẳng lẽ người áo đen giao thủ với Cường Tử có thể không phải là Yêu Ma. Đầu tiên là Lân Cửu tự ý rời nhiệm vụ, bây giờ Lân Ngũ lại giống như háo sắc hô to, Trần Đông Thanh cảm thấy xấu hổ thay người thuộc hạ của mình.
- Không cần nhìn, hắn nói hắn tên là Yêu Ma, tôi nghĩ…
Cường Tử ngưng một chút, nhìn sắc mặt Trần Đông Thanh nói:
- Tôi chính là kẻ chết thay của anh ta phải không?
Một câu nói toạc thiên cơ!
- Cậu…
Trần Đông Thanh nhìn Cường Tử, trên mặt của ông ta không che giấu được tràn đầy kinh ngạc.
- Đừng nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng không phải ngu ngốc.
Trần Đông Thanh nhìn có vẻ thăm dò liếc Cường Tử, lập tức bước nhanh đi đến bên cạnh Yêu Ma, ngồi xổm xuống quan sát cẩn thận tỉ mỉ, cho dù là có chuẩn bị tâm lý, ông ta vẫn là không khỏi hít vào một hơi.
- Thật sự là anh ta!
- Cậu đánh bại anh ta?
Lân Tam đỡ Cường Tử, không thể tưởng tượng nổi hỏi.
Cường Tử cảm giác khí lực toàn thân đều đã hết sạch, hắn đè hết sức nặng cơ thể lên bả vai của Lân Tâm, gắng sức phục hồi thể lực cho chính mình. Loại cảm giác bên trong cơ thể hư nhược trống rỗng này không khoẻ lắm, Cường Tử cảm thấy rằng loại cảm giác này rất gần gũi với cái chết.
- Không phải tôi chẳng lẽ là anh?
Cường Tử liếc nhìn Lân Tam, gối đầu trên bờ vai Lân Tam, mệt mỏi đến cực điểm.
- Tôi bị thương, nội thương.
Cường Tử nói.
- Tôi nhìn thấy rồi, bây giờ phải mau chóng trị liệu cho cậu, nếu không sẽ có điều xấu xảy đến.
- Tôi muốn đi khám bác sĩ.
Cường Tử nói.
- Được, bây giờ dẫn cậu đi khám bác sĩ.
Lân Tam nói.
- Tôi không mang tiền… Cho tôi mượn mấy trăm đồng khám bác sĩ được không?
Lân Tam:…
Trần Đông Thanh sau khi xác nhận người nằm trên mặt đất chính là Yêu Ma, đứng lên nói với Lân Tam Lân Ngũ:
- Bây giờ cả cùng cần chữa trị, lập tức quay về sai Lân Nhị kiểm tra cho bọn họ! Còn nữa, báo cho Lân Cửu quay về gặp tôi!
- Lân Cửu không thể trở về!
Cường Tử nâng tinh thần lên lớn tiếng nói một câu.
- Tại sao?
- Tôi đã nói rồi, cô ta đang giúp tôi bảo vệ một người rất quan trọng đối với tôi. Người của tôi xác định phải đối đầu đã tập trung mục tiêu trên người các cô ấy. Người của tôi cũng đang bảo vệ người khác, tôi cần có Lân Cửu!
- Được rồi, tôi đồng ý với cậu!
- Cám ơn!
Cường Tử chân thành nói một câu cám ơn, sau đó hắn nhẹ nhàng giãy khỏi cánh tay đang dìu đỡ của Lân Tam.
- Tôi không thể đi với các anh, tôi còn có chuyện rất quan trọng phải làm!
- Ngươi đã bị thương thành như thế này, còn có thể làm cái gì?
Lân Ngũ ôm Yêu Ma lên, vừa đi vừa thay đổi nói với Cường Tử.
- Đưa tôi đi nhà Bùi Nhược, tôi đồng ý đến sinh nhật của cô ta.
Cường Tử mỉm cười nói, biểu tình trên mặt chân thật đáng tin.
- Không được! Cậu không cần mạng nữa sao!
Trần Đông Thanh nổi giận.
- Thân thể của chính tôi tôi hiểu rõ, không có việc gì.
Trần Đông Thanh vừa muốn nói chuyện, Cường Tử giơ tay lên lắc trước mặt ông ta nói:
- Vô dụng thôi, tôi phải đi. Việc đồng ý với phụ nữ của mình nếu như làm không được, heo chó không bằng.
- Thủ lĩnh, tôi đưa hắn đi a?
Lân Tam do dự một thoáng, xin ý kiến Trần Đông Thanh.
- Được rồi, anh đi đi, không được kéo dài thời gian, hãy mau dẫn cậu ta quay về chữa trị.
Lân Tam nhẹ gật đầu, đỡ lấy Cường Tử đi về chiếc Audi đậu ở bên đường.
- Cảm ơn.
Cường Tử nói.
- Không có việc gì, tôi chỉ thấy cậu nói rất đúng, làm đàn ông không thể thất tín với người ta, càng huống chi là phụ nữ của mình.
- Còn có chuyện anh phải giúp tôi.
- Chuyện gì cậu nói đi?
- Mược áo trên người anh cho tôi mặc một lát, tôi không thể đem cái bộ dạng này đi gặp cha mẹ của cô ta.
Lân Tam ngây ngẩn cả người, anh ta nhìn Cường Tử, thiếu niên này toàn thân đầy vết thương phía dưới cần cổ đều là vết máu, khoé miệng không ngờ vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.
Ở dưới lầu nhà Bùi Nhược, Cường Tử dùng khăn tay lau vết máu trên cằm, mặc lên áo sơ mi màu đen của Lân Tam, sau khi chỉnh sửa đầu tóc có chút rối bời cười với Lân Tam, sắc mặt của hắn trắng giống như tờ giấy.
- Như thế nào?
- Rất tốt, đẹp trai đến mức kinh ngạc.
Khi Lân Tam nói ra lời nói này cảm thấy lồng ngực của mình giống như đè một tảng đá lớn, nụ cười trên mặt Cường Tử làm cho anh ta chấn động rất lớn, đây là một loại cảm xúc không thể nào biểu đạt, khiến cho trong lòng anh ta rất đè nén.
Cường Tử từ trên chỗ ngồi phía sau cầm lên khăn lụa và quần áo chưa có bị hỏng, đây là Lân Tam giúp hắn cầm từ trên chiếc Trung Hoa sang.
- Đáng tiếc, hoa quả mấy chục đồng.
Cường Tử khẽ cười nói, tập tễnh xuống xe, đứng ở dưới lầu Cường Tử hít thở thật sâu một hơi không khí trong lành ban đêm, cố gắng giữ thân hình thẳng thóm, sải bước đi vào.
Lân Tam nhìn bóng lưng Cường Tử lặng lẽ ngẩn người, như có điều suy nghĩ.
- Anh thế nào giờ mới đến nha, tất cả chờ anh nửa ngày rồi.
Sau khi mở cửa phòng Bùi Nhược nhìn thấy Cường Tử, vẻ mặt tung tăng như chim sẻ.
- Nửa đường dừng lại mua đồ.
- Là Lâm Cường à, mau vào đi.
Mẹ của Bùi Nhược là một người đàn bà trung niên rất có nét quyến rũ, năm tháng chưa từng lưu lại dấu vết trên khuôn mặt của cô, cô chăm sóc rất tốt, so với Bùi Nhược nhìn càng giống như là một cặp chị em.
Cường Tử cố gắng cùng cha mẹ Bùi Nhược trò chuyện thêm một lúc, nói chuyện hợp tính, lời hay ý đẹp. Tìm cơ hội hắn vụng trộm nói với Bùi Nhược:
- Không dẫn anh đi khuê phòng của em xem thử à? Anh rất hiếu kỳ khuê phòng của bà vợ tương lai của anh như thế nào.
Bùi Nhược trừng mắt liếc hắn một cái, đứng dậy kéo hắn vào phòng của mình. Mẹ Bùi Nhược nhìn bóng lưng hai đứa hiểu ý cười với chồng của mình nói:
- Là một đứa bé tốt.
Phụ thân của Bùi Nhược mang mắt kiếng đang đọc báo kỳ thật vụng trộm dò xét Cường Tử, nâng cằm lên cười nói:
- Đương nhiên rồi, nha đầu nhà ta nhìn trúng tiểu tử này còn có thể sai sao? Có phong phạm của tôi năm đó!
Mẹ Bùi Nhược trừng mắt liếc ông ta một cái, đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị cơm tối.
- Có ngâm trà cho anh không?
- Có!
- Ngoan ngoãn dâng trà cho chồng.
- Đáng ghét! Chờ đấy.
Bùi Nhược xoay người đi ra ngoài bưng trà, Cường Tử giơ tay ngắt một cái trên cái mông vung cao của Bùi Nhược, cô gái nhỏ bị trêu la nhỏ một tiếng quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong mắt kính đều là tình cảm mờ mờ nước.
Ngửi hương trà, Cường Tử thưởng thức một ngụm nho nhỏ, uống vào ấm áp tinh khiết.
- Khặc!
Không kìm nén được Cường Tử ho khan một tiếng, trong lồng ngực đau tê liệt tận phổi, đang nhìn trà xanh trong ly kia, đỏ thẫm như máu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.