Chương 213: Đột nhập ban đêm
Trí Bạch
25/02/2016
Cáp Mô lao vun vút ở phía trước, suốt cả dọc đường, người anh ta cứ lơ lửng trên không trung. anh ta có một trí nhớ vô cùng tốt cho nên bằng những quan sát từ trước đó cộng với những thông tin có trong phần tài liệu kia nên dường như anh ta không đi bất cứ một đoạn đường vòng nào. Sau khi ẩn mình trong một góc tối, anh ta liền quay lại, dùng tay ra hiệu với Cường Tử.
Cường Tử đứng ở một nơi cách anh ta khoảng mười thước, dừng lại quan sát hành động của Cáp Mô. Sau khi anh ta chắc chắn không có nguy hiểm nào ở phía trước liền bật người nhảy qua tường. Kiểu tường vây làm bằng inox như lan can như thế này trên thực tế là không có chút công dụng phòng ngừa, nhưng hệ thống tia hồng ngoại và thiết bị báo động được bố trí ở hai bên tường quả thực là rất hiệu quả, chỉ cần có người tiếp xúc với rào chắc thì ngay lập tức thiết bị báo động sẽ vang lên.
Nhưng cách thức thiết kế này đối với những người như Cáp Mô mà nói thì nó có khuyết điểm trí mạng. Đó chính là Cáp Mô về cơ bản là không cần phải tiếp xúc với rào chắn, anh ta trực tiếp nhảy qua luôn. Đối với những tên đạo tặc bình thường, tia hồng ngoại và thiết bị báo động được lắp đặt trên tường kia đúng là vô cùng có hiệu quả nhưng đối với Cáp Mô mà nói, những thứ này giống như chiếc áo mưa vậy, không phải là những thứ có tác dụng lắm.
Sau khi nhảy vào trong, Cáp Mô quan sát một lúc thì giơ tay ra hiệu với Cường Tử. Cường Tử cũng bật người nhảy qua tường vào trong, tiếp đất không một tiếng động. Hai người ngồi xuống sau một gốc cây sát với tường viện, Cáp Mô nói khẽ:
- Vừa nãy ta đã quan sát rồi, xung quanh đây có tất cả bảy cái camera, dường như không có góc chết.
Cường Tử đưa tay múa may ra hiệu, ý bảo rằng có thể tháo vài cái xuống được không.
Cáp Mô trừng mắt lên lừ hắn vài cái rồi khẽ đáp lại:
- Phá hỏng mấy thứ đó rồi mới lẻn vào á, làm như vậy chẳng phải là đã phá hỏng uy danh của Cáp Mô ta đây sao.
- Nhìn ta đây này.
Nói xong thì Cáp Mô khom lưng rồi chui ra ngoài. Bước đi và người của anh ta vô cùng quỷ dị, dường như anh ta đang men theo một con đường vô hình nào đó để đi, nhưng lại khiến cho người khác không thể nào tìm ra được quy luật của nó. Cường Tử phải mở to hai mắt lên, quan sát hết sức chăm chú, nhưng vẫn không thể nào nhìn ra Cáp Mô đang đi theo hình gì, mặc dù vậy nhưng trong lòng của hắn cũng đã mơ hồ đoán ra được điều gì đó, một lúc sau thì không khỏi giơ ngón tay cái lên tỏ ý tán dương Cáp Mô.
Nếu Cường Tử đoán không sai thì quỹ tích mà Cáp Mô đang đi chính là góc chết rất nhỏ mà bảy chiếc camera kia không thể nào giao nhau được. Chính xác là anh ta đã qua đó bằng cách này, nhưng cách đi hoàn toàn không che giấu này cần biết bao nhiêu là dũng khí và trí tuệ, đó là cả một trí tuệ kinh người và năng lực phán đoán siêu phàm?
Nếu như biên độ động tác lớn hơn hoặc là bước chệch đi một chút thôi thì lập tức sẽ bị lộ tẩy trong máy giám sát của nhân viên bảo vệ. Cách mà Cáp Mô đang thực hiện thực chất là đang đùa với lửa, mà còn lại là cách chơi người lớn thường nói rằng trẻ con nghịch lửa có thể đái dầm nữa. Một khi không cần thận không những sẽ bị lửa thiêu cháy mà người sẽ còn dính nước tiểu khai mù.
Trong lúc Cường Tử đang trợn mắt há hốc mồm thì Cáp Mô lại chỉ dùng đến năm sáu phút để đi hết đoạn đường dài khoảng hai mươi mấy thước. Anh ta giống như một võ giả đang liều mạng trên không, thứ mà anh ta dùng để vượt qua chướng ngại vật này chính là lòng can đảm và kỹ xảo.
Sau khi bước đến lầu dưới, Cáp Mô không khỏi lau mồ hôi, trong lòng thầm than một tiếng, suýt chút nữa là da trâu bị thổi bay đi rồi. Anh ta liền lôi ở trong túi ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, sau khi chọn lựa được góc nhìn anh ta liền chụp lấy một tấm ảnh, rồi lấy tấm ảnh chắn trước máy camera, sau đó lại dán người vào mép tường bước đến phía dưới chiếc camera thứ hai, lặp lại động tác cũ.
Cường Tử chỉ đứng ngoài nhìn thôi mà người run lên như cầy sấy, đợi sau khi Cáp Mô chắn tầm nhìn của ba chiếc camera anh ta liền quay lại dùng tay ra hiệu với Cường Tử, ý là nói hắn có thể qua đó được rồi. Lúc này Cường Tử vẫn có cảm giác là bản thân đang nằm mơ, đối với cách thức mà Cáp Mô dùng để lẻn vào trong đó thì Cương Tử coi như hôm nay lại được mở rộng tầm mắt.
Cáp Mộ đợi khi Cường Tử cũng bước sang đây thì liền hất tóc và nói:
- Phong độ không?
Cường Tử ra sức gật đầu và nói:
- Hơi ngốc!
Cáp Mô vung tay lên và nói :
- Tôi sẽ vào đó trước, nếu không có vấn đề gì thì cậu hẵng vào.
Cường Tử vừa nghe xong thì liền giữ chặt lấy anh ta:
- Vẫn là tôi nên vào trong trước thì hơn, chúng ta đều không nắm rõ được tình hình bên trong, ngộ nhỡ gặp phải cao thủ thì anh sẽ ứng phó sao đây?
Cáp Mô nghĩ ngợi và cũng cho là những lời Cường Tử nói rất có lý, ngộ nhỡ vừa bước chân vào trong đó rồi gặp luôn đô vật thì gã thực sự là không biết nên làm sao.
Cường Tử đặt tay lên trên cửa, nội lực dồn vào, nhanh chóng bẻ gẫy khóa cửa bên trong mà không gây ra bất cứ tiếng động nào. Hắn nhẹ nhàng khẽ đẩy cánh cửa ra tạo một khe hở nhỏ rồi đưa mắt nhìn qua, sau khi xác định không có bất cứ trở ngại gì hắn liền lách mình chui vào trong. Trước đó hắn đã phát hiện ra rằng hành lang đối diện có một chiếc camera, cho nên sau khi Cường Tử mở cửa, người hắn ngay lập tức bám luôn vào trần nhà, hai tay hai chân của hắn dán chặt vào vách tường, giống hắn lúc này chẳng khác gì một con thằn lằn khổng lồ đang bò trên trần nhà.
Bởi vì vị trí hiện tại của chiếc camera này đang hướng xuống dưới cho nên quỹ tích hành động bây giờ của hắn vừa đúng là góc chết.
Khi mà camera quay lên trên thì Cường Tử xoay người nhảy sang một con đường khác, sau đó tay cầm lấy sợi dây điện của chiếc camera này dứt mạnh ra, và thế là chiếc camera này đã bị vô hiệu hóa. Cáp Mô đợi sau khi hắn đã giải quyết xong mọi chuyện thì mới lách người chui vào. Hai người một trước một sau lẻn vào bên trong mò mẫm trong bóng tối.
Đứng trước cửa vào căn phòng dưới lòng đất, Cường Tử liền nói khẽ với Cáp Mô:
- Anh hãy ở đây đợi tôi, một mình tôi sẽ vào.
Cáp Mô nghĩ ngợi rồi cũng không từ chối, bản thân nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.
Cường Tử sau khi tiến vào được căn phòng dưới lòng đất thì lẻn ngay vào một chỗ tối. Sau khi cẩn thận quan sát chỗ này, hắn liền phát hiện ra chỗ này có ít nhất là bốn chỗ có bảo vệ bí mật. Sau một khoảng thời gian đi theo và học hỏi từ Cáp Mô thì kỹ xảo lén đi và khả năng quan sát của hắn cũng đã được nâng cao đáng kể.
Hắn tăng tốc độ, giống như một làn khói xanh bao quanh lấy bốn tên bảo vệ bí mật kia, tiến vào bên trong tầng thứ hai dưới mặt đất, đứng ở bậc cầu thang hắn lén lút quan sát, số lượng bảo vệ ẩn đã nhiều hơn hai lần.
Cường Tử cũng lặp lại chiêu cũ, dán người lên trần nhà rồi nhẹ nhàng bò qua, sau đó thì hạ xuống đất đứng ngay sau lưng một tên bảo vệ bí mật ở đầu hành lang, động tác vô cùng nhẹ nhàng và linh hoạt, giống y như một con báo.
Cáp Mô lao vun vút ở phía trước, suốt cả dọc đường, người anh ta cứ lơ lửng trên không trung. anh ta có một trí nhớ vô cùng tốt cho nên bằng những quan sát từ trước đó cộng với những thông tin có trong phần tài liệu kia nên dường như anh ta không đi bất cứ một đoạn đường vòng nào. Sau khi ẩn mình trong một góc tối, anh ta liền quay lại, dùng tay ra hiệu với Cường Tử.
Cường Tử đứng ở một nơi cách anh ta khoảng mười thước, dừng lại quan sát hành động của Cáp Mô. Sau khi anh ta chắc chắn không có nguy hiểm nào ở phía trước liền bật người nhảy qua tường. Kiểu tường vây làm bằng inox như lan can như thế này trên thực tế là không có chút công dụng phòng ngừa, nhưng hệ thống tia hồng ngoại và thiết bị báo động được bố trí ở hai bên tường quả thực là rất hiệu quả, chỉ cần có người tiếp xúc với rào chắc thì ngay lập tức thiết bị báo động sẽ vang lên.
Nhưng cách thức thiết kế này đối với những người như Cáp Mô mà nói thì nó có khuyết điểm trí mạng. Đó chính là Cáp Mô về cơ bản là không cần phải tiếp xúc với rào chắn, anh ta trực tiếp nhảy qua luôn. Đối với những tên đạo tặc bình thường, tia hồng ngoại và thiết bị báo động được lắp đặt trên tường kia đúng là vô cùng có hiệu quả nhưng đối với Cáp Mô mà nói, những thứ này giống như chiếc áo mưa vậy, không phải là những thứ có tác dụng lắm.
Sau khi nhảy vào trong, Cáp Mô quan sát một lúc thì giơ tay ra hiệu với Cường Tử. Cường Tử cũng bật người nhảy qua tường vào trong, tiếp đất không một tiếng động. Hai người ngồi xuống sau một gốc cây sát với tường viện, Cáp Mô nói khẽ:
- Vừa nãy ta đã quan sát rồi, xung quanh đây có tất cả bảy cái camera, dường như không có góc chết.
Cường Tử đưa tay múa may ra hiệu, ý bảo rằng có thể tháo vài cái xuống được không.
Cáp Mô trừng mắt lên lừ hắn vài cái rồi khẽ đáp lại:
- Phá hỏng mấy thứ đó rồi mới lẻn vào á, làm như vậy chẳng phải là đã phá hỏng uy danh của Cáp Mô ta đây sao.
- Nhìn ta đây này.
Nói xong thì Cáp Mô khom lưng rồi chui ra ngoài. Bước đi và người của anh ta vô cùng quỷ dị, dường như anh ta đang men theo một con đường vô hình nào đó để đi, nhưng lại khiến cho người khác không thể nào tìm ra được quy luật của nó. Cường Tử phải mở to hai mắt lên, quan sát hết sức chăm chú, nhưng vẫn không thể nào nhìn ra Cáp Mô đang đi theo hình gì, mặc dù vậy nhưng trong lòng của hắn cũng đã mơ hồ đoán ra được điều gì đó, một lúc sau thì không khỏi giơ ngón tay cái lên tỏ ý tán dương Cáp Mô.
Nếu Cường Tử đoán không sai thì quỹ tích mà Cáp Mô đang đi chính là góc chết rất nhỏ mà bảy chiếc camera kia không thể nào giao nhau được. Chính xác là anh ta đã qua đó bằng cách này, nhưng cách đi hoàn toàn không che giấu này cần biết bao nhiêu là dũng khí và trí tuệ, đó là cả một trí tuệ kinh người và năng lực phán đoán siêu phàm?
Nếu như biên độ động tác lớn hơn hoặc là bước chệch đi một chút thôi thì lập tức sẽ bị lộ tẩy trong máy giám sát của nhân viên bảo vệ. Cách mà Cáp Mô đang thực hiện thực chất là đang đùa với lửa, mà còn lại là cách chơi người lớn thường nói rằng trẻ con nghịch lửa có thể đái dầm nữa. Một khi không cần thận không những sẽ bị lửa thiêu cháy mà người sẽ còn dính nước tiểu khai mù.
Trong lúc Cường Tử đang trợn mắt há hốc mồm thì Cáp Mô lại chỉ dùng đến năm sáu phút để đi hết đoạn đường dài khoảng hai mươi mấy thước. Anh ta giống như một võ giả đang liều mạng trên không, thứ mà anh ta dùng để vượt qua chướng ngại vật này chính là lòng can đảm và kỹ xảo.
Sau khi bước đến lầu dưới, Cáp Mô không khỏi lau mồ hôi, trong lòng thầm than một tiếng, suýt chút nữa là da trâu bị thổi bay đi rồi. Anh ta liền lôi ở trong túi ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, sau khi chọn lựa được góc nhìn anh ta liền chụp lấy một tấm ảnh, rồi lấy tấm ảnh chắn trước máy camera, sau đó lại dán người vào mép tường bước đến phía dưới chiếc camera thứ hai, lặp lại động tác cũ.
Cường Tử chỉ đứng ngoài nhìn thôi mà người run lên như cầy sấy, đợi sau khi Cáp Mô chắn tầm nhìn của ba chiếc camera anh ta liền quay lại dùng tay ra hiệu với Cường Tử, ý là nói hắn có thể qua đó được rồi. Lúc này Cường Tử vẫn có cảm giác là bản thân đang nằm mơ, đối với cách thức mà Cáp Mô dùng để lẻn vào trong đó thì Cương Tử coi như hôm nay lại được mở rộng tầm mắt.
Cáp Mộ đợi khi Cường Tử cũng bước sang đây thì liền hất tóc và nói:
- Phong độ không?
Cường Tử ra sức gật đầu và nói:
- Hơi ngốc!
Cáp Mô vung tay lên và nói :
- Tôi sẽ vào đó trước, nếu không có vấn đề gì thì cậu hẵng vào.
Cường Tử vừa nghe xong thì liền giữ chặt lấy anh ta:
- Vẫn là tôi nên vào trong trước thì hơn, chúng ta đều không nắm rõ được tình hình bên trong, ngộ nhỡ gặp phải cao thủ thì anh sẽ ứng phó sao đây?
Cáp Mô nghĩ ngợi và cũng cho là những lời Cường Tử nói rất có lý, ngộ nhỡ vừa bước chân vào trong đó rồi gặp luôn đô vật thì gã thực sự là không biết nên làm sao.
Cường Tử đặt tay lên trên cửa, nội lực dồn vào, nhanh chóng bẻ gẫy khóa cửa bên trong mà không gây ra bất cứ tiếng động nào. Hắn nhẹ nhàng khẽ đẩy cánh cửa ra tạo một khe hở nhỏ rồi đưa mắt nhìn qua, sau khi xác định không có bất cứ trở ngại gì hắn liền lách mình chui vào trong. Trước đó hắn đã phát hiện ra rằng hành lang đối diện có một chiếc camera, cho nên sau khi Cường Tử mở cửa, người hắn ngay lập tức bám luôn vào trần nhà, hai tay hai chân của hắn dán chặt vào vách tường, giống hắn lúc này chẳng khác gì một con thằn lằn khổng lồ đang bò trên trần nhà.
Bởi vì vị trí hiện tại của chiếc camera này đang hướng xuống dưới cho nên quỹ tích hành động bây giờ của hắn vừa đúng là góc chết.
Khi mà camera quay lên trên thì Cường Tử xoay người nhảy sang một con đường khác, sau đó tay cầm lấy sợi dây điện của chiếc camera này dứt mạnh ra, và thế là chiếc camera này đã bị vô hiệu hóa. Cáp Mô đợi sau khi hắn đã giải quyết xong mọi chuyện thì mới lách người chui vào. Hai người một trước một sau lẻn vào bên trong mò mẫm trong bóng tối.
Đứng trước cửa vào căn phòng dưới lòng đất, Cường Tử liền nói khẽ với Cáp Mô:
- Anh hãy ở đây đợi tôi, một mình tôi sẽ vào.
Cáp Mô nghĩ ngợi rồi cũng không từ chối, bản thân nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.
Cường Tử sau khi tiến vào được căn phòng dưới lòng đất thì lẻn ngay vào một chỗ tối. Sau khi cẩn thận quan sát chỗ này, hắn liền phát hiện ra chỗ này có ít nhất là bốn chỗ có bảo vệ bí mật. Sau một khoảng thời gian đi theo và học hỏi từ Cáp Mô thì kỹ xảo lén đi và khả năng quan sát của hắn cũng đã được nâng cao đáng kể.
Hắn tăng tốc độ, giống như một làn khói xanh bao quanh lấy bốn tên bảo vệ bí mật kia, tiến vào bên trong tầng thứ hai dưới mặt đất, đứng ở bậc cầu thang hắn lén lút quan sát, số lượng bảo vệ ẩn đã nhiều hơn hai lần.
Cường Tử cũng lặp lại chiêu cũ, dán người lên trần nhà rồi nhẹ nhàng bò qua, sau đó thì hạ xuống đất đứng ngay sau lưng một tên bảo vệ bí mật ở đầu hành lang, động tác vô cùng nhẹ nhàng và linh hoạt, giống y như một con báo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.