Chương 6: Hương vị
Trí Bạch
14/01/2016
Tiêu Lôi ngồi trên xích đu, đung đưa rất là vui vẻ, bên tay trái của ông có một bàn trà, trên bàn đặt một chén trà đang bốc hơi thơm ngát. Bên cạnh chén trà có một cái gạt tàn thuốc, bên trong đã đầy tàn thuốc lá.
Ông híp mắt, biểu cảm trên mặt nhìn không ra vui buồn, có chút phong thái của bậc cao thủ khiến cho người ta nhìn không vào trong đầu, dù nhìn hay nghĩ như thế nào cũng là địa chủ ác bá đang hít thuốc. Lúc Cường Tử ở biệt thự của ông làm cho đại mĩ nữ Trần Nhược tức giận mất hết mặt mũi, Tiêu Lôi cũng ở trong khoảng thời gian đó uống trà hút thuốc như đức ngài tự do tự tại trong nhà kho bỏ hoang. Trà là trà ngon, ngon tới mức làm Tiêu Lôi không nói ra được chỗ ngon, nói thật thì trà này bị ông hủy đi hết hoàn toàn vị ngon rồi, ba mươi sáu ngàn búp tâm sen thượng hạng mới được nửa cân trà, chính là phải đặt ở Trung Nam Hải mới đem về được đây. Thuốc là thuốc ngon, hơn trăm tệ một bao Boutique Panda (một loại thuốc lá của Trung Quốc), loại Đặng gia gia thích nhất.
Cách phía trước Tiêu Lôi không xa, gã đàn ông thấp bé ngồi ngửa mặt lên trời, toàn thân run run, miệng phun bong bóng. Nhìn hình dáng khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, để quả đầu bổ luống rất chói mắt, kiểu dáng đầu tóc này đã lỗi thời sáu mươi mấy năm. Sau năm 1937, mốt này đã từng được thông dụng suốt tám năm, bình thường những anh đẹp trai để kiểu đầu này, dân chúng đều gọi với gọi với một cái tên thân thiết là chó săn Hán gian. Dân chúng cực kỳ yêu thích kiểu đầu này, thích nhất là nhổ nước bọt vào.
Dáng người đàn ông này không cao, nếu nói chính xác chiều cao thì khoảng một mét sáu sáu, không lâu trước đây thủ hạ của Tiêu Lôi đã đo cho gã, nặng bảy mươi bảy kilogram, là thân hình tiêu chuẩn của người Nhật. Gã bây giờ ngồi đàng hoàng trên một cái ghế sắt thoải mái. Để biểu thị lòng hiếu khách của chủ nhân làm cho khách có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tận đáy lòng của cái ghế sắt này, cho nên y phục của người này đã bị thủ hạ của Tiêu Lôi tịch thu.
Gã ngồi ngay ngắn ở trên ghế nhe răng nhếch miệng chơi thổi bong bóng, tay chân bị trói hết ở trên ghế. Gã đang hưởng thụ, là đàn ông phải thích sự hưởng thụ này. Dưới háng gã có một cô gái để tóc dài xõa đến vai, nhuộm màu vàng kim đang tru miệng liếm mút, cái lưỡi ngọt ngào màu hồng phấn như linh xà chơi đùa trên con quái vật dài 7 cm ( quái vật mà dài có 7cm?). Dáng vẻ cô gái rất được, mắt to mũi nhỏ, gương mặt trắng nõn, phối hợp với dáng người quả thật là một báu vật, tên cô gái làMinoko, là lưu học sinh Nhật Bản.
Tên gã đàn ông đang hưởng thụ là Koizumi Shoji, chủ tịch công ty cổ phần Tân Dương, bên dưới có sáu công ty con, đầu tư ở Trung Quốc đã vượt qua một trăm triệu. Gã cũng coi như là góp một viên gạch cho một trong bốn công cuộc hiện đại hóa, cho nên Tiêu Lôi không kêu người làm khó gã. Dù ông đã phái người điều tra ra gần xong người đứng sau sai phái để lấy mạng chính mình, nhưng Tiêu Lôi vẫn biểu hiện ra mình là một công dân có tố chất xứng đáng với quốc gia.
Ngày đầu tiên Koizumi Shoji không chịu nói tại sao mình ra tay với Tiêu Lôi, cho dù thủ hạ của Tiêu Lôi dùng tay mát xa cho mặt của gã năm trăm lần cũng không chịu mở miệng. Tiêu Lôi nói với thủ hạ rằng tên này chắc đói bụng rồi, các anh xem chẳng có sức mà nói nữa, bởi vậy Tiêu Lôi với tư cách là chủ nhân mời Koizumi Shoji ăn cơm, ăn rất ngon, món mì trộn tương có dưa chuột, cà chua, tỏi,. Sau đấy Tiêu Lôi nghĩ rằng vị khách Nhật Bản này ăn không quen mì trộn tương với dưa chuột, tỏi chắc rất thích. Do đó Koizumi rất hạnh phúc khi ăn gần một cân tỏi, không thèm bỏ vỏ.
Không thể không nói Koizumi Shoji rất kiên định, tỏi cũng không làm gã khuất phục. Ngày thứ hai, Tiêu Lôi nói rằng khách nhất định khát rồi, do đó mời Koizumi Shoji uống coca Trung Quốc. Một thùng nước tương Kim Sư, khuôn mặt của Koizumi ngất ngây phải kêu cha gọi mẹ. Thủ hạ của Tiêu Lôi khá là tán thưởng với thước phim hành động tự sản xuất này mỗi người càng hưng phấn thêm, nhiệt tình đạp cho gã thêm vài đạp.
Ngày thứ ba, Tiêu Lôi nói rằng khách đã hai ngày không có đại tiện, nhất định là táo bón, dựa theo lý luận trung y thì phương pháp chữa trị tốt nhất là súc ruột. Do thế, Tiêu Lôi sai thủ hạ mua vài ống nhựa lắp vào bình cứu hỏa rồi rất khó khăn để đút vào “ cửa sau” của Koizumi Shoji, cho nên đã nói là cực kỳ khó khăn, bạn phải biết rằng chiều rộng của ống nhựa của bình cứu hỏa to bao nhiêu rồi đấy.
Ngày thứ tư…
Ngày thứ năm…
Nửa tháng trôi qua, Koizumi Shoji còn có thể nhìn ra được là sinh vật hình người đã cảm ơn thượng cấp của gã đã bồi dưỡng, người cha như thế nào mới sinh ra thằng nghiệt tử như thế trong số toàn bộ đứa trẻ ngoan của nhân dân toàn nước nhật. Nửa tháng này dù Tiêu Lôi nghĩ ra biện pháp gì thì Koizumi Shoji cũng bình thản mà chịu đựng, vẫn không chịu nói tại sao ra tay với Tiêu Lôi. Thực ra Tiêu Lôi tự mình cũng biết, mấy năm nay ông đã chỉnh chết không ít người Samurai Nhật Bản dám ở trong nước đùa giỡn, cho dù thủ tướng Nhật Bản tự mình phái ninja tới ông cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng những người có tố chất như vậy, ngoại trừ nhận được sự huấn luyện chuyên nghiệp thì Tiêu Lôi không nghĩ ra khả năng nào khác, dù sao người bình thường dưới sự chăm sóc của thủ hạ của ông trong nửa tháng chỉ sợ mẹ hắn quần lót màu gì cũng khai ra hết rồi.
Đến ngày thứ mười năm, cũng là ngày mà Cường Tử xuất viện, Tiêu Lôi cuối cùng cũng làm được một việc thiện, vẻ mặt ông từ bi nói với Koizumi Shoji:
- Nghị lực của anh thật sự làm tôi thấy kính nể, tôi thật tôn trọng đối với người làm công tác bí mật đạt chuẩn các vị, để biểu đạt sự áy náy có lỗi nửa tháng trước đây của tôi, cho nên tôi quyết định thành toàn cho anh, hôm nay kéo anh ra ngoài chôn.
Khi Koizumi nghe thấy những lời mà Tiêu Lôi nói ra thì biểu hiện ra sự trầm tĩnh, sau mười năm ngày toàn bộ cơ thể căng cứng rốt cục có thể thư giãn rồi. Nói thật gã thật không biết người đàn ông nhìn nhã nhặn còn đeo kính viền vàng sao tâm địa lại ác độc đến thế. Nửa tháng gã có thể chịu đựng mà chưa chết thật phải cảm ơn thánh mẫu Maria…Không biết thánh mẫu quản hay không quản chuyện này, cũng nên làm như vậy, vừa nghe Tiêu Lôi muốn đem gã chôn sống, nội tâm gã ngược lại sinh ra vui sướng, bạn nói cái này bỉ hay không bỉ? Trong ánh mắt của gã lần đầu tiên xuất hiện thần sắc khẩn cầu, ý nói rằng:
- Tôi van cầu ngài, nhanh đem tôi chôn đi.
Sau đó gã chỉ nghe thấy Tiêu Lôi cười hì hì nói:
- Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của ngươi thay ngươi nghĩ, đàn ông Nhật Bản các ngươi đều cực kỳ háo sắc, điều này tôi biết. Dường như thích nhất là thổi kèn, vì để anh chết không còn gì tiếc nuối, tôi đặc biệt mời từ trường học tới một thiếu nữ đến từ Nhật Bản năm nay mười chín tuổi, hầu hạ ngày cuối cùng của anh thật là thoải mái.
Bất chợt, biểu lộ trên mặt của Koizumi còn nhão hơn cả đất sét, gã biết tuyệt đối không có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, không chừng có hình phạt tàn khốc gì đang đợi mình, không biết là roi da, rót sáp, trói chặt hay là cho đèn pin vào lỗ đít. Tuy nhiên nghĩ tới những điều này, Koizumi thật sự…thật sự rất thích.
Sau đó Minoko dưới mệnh lệnh của Tiêu Lôi bắt đầu phục vụ Koizumi cực kỳ ôn nhu, sau đó Tiêu Lôi ngồi ở trên xích đu bắt đầu híp mắt nghỉ ngơi. Ông uống mười bốn chén trà, đi năm lần nhà cầu, hút một gói thuốc lá, còn ăn hai miếng socola. Chương trình biểu diễn trực tiếp bắt đầu từ chín giờ sáng duy trì mãi đến tận khi Tiêu Lôi ăn trưa xong, ông sau khi trở lại vẫn ngồi trên xích đu hỏi thủ hạ mấy lần rồi? Thủ hạ lắc đầu nói tới lần thứ mười đến thì hắn lười chẳng đếm nữa. Tiêu Lôi gật gật đầu nói với thủ hạ:
- Làm người cần phải phúc hậu, nếu như từ lần thứ mười đã quên rồi, vậy tính là mười lần. Chúng ta nhốt người ta cũng nửa tháng rồi, mỗi ngày một lần tính ra còn thiếu năm lần, tiếp tục đi.
Đầu lưỡi Minoko cứng đờ rồi, căn bản thò ra ngoài thì không thu lại được. thực ra đến lần thứ bảy Koizumi bị choáng rồi, nếu gã còn sống sót thì chắc hẳn chuyện đầu tiên gã làm là cắt vật kia đi, đúng là mầm tai họa, nói chính là cái đó đó. Hiện tại gã rốt cục biết cái gì gọi là thống khổ, khi gã dần dần tỉnh lại vừa vặn nghe thấy Tiêu Lôi nói năm lần nữa, gã dùng khí lực toàn thân giãy ra khỏi miệng Minoko, khàn giọng hô:
- Tôi nói, cái gì tôi cũng nói cho anh biết.
Tiêu Lôi chậm rãi mở to mắt, cười tủm tỉm nói với Koizumi:
- Không cần miễn cưỡng như vậy, tôi làm người từ trước đến nay không làm người khác khó xử, hơn nữa tôi nói phải giữ lời, nói là còn năm lần sao có thể thiếu hụt được khiến cho anh chịu thiệt, thêm năm lần nữa đi.
Koizumi thật giống như bảy ngày không ngủ ( trên thực tế mười năm ngày gã không ngủ) trên mặt đều là hắc khí trầm lặng chết chóc, vành mắt đều là vành đen rồi, hơi thở mong manh nói:
- Tôi van cầu ngài, Tiêu tiên sinh, tôi thật sự đồng ý nói, không miễn cưỡng, không miễn cưỡng.
Tiêu Lôi đứng lên phất tay nói với thủ hạ:
- Viết lại lời gã khai, tôi không đợi ở đây nữa, viết xong đưa đến nhà tôi, Cường Tử còn đang ở nhà chờ tôi.
Thủ hạ của ông có một người trẻ tuổi tên Tống Đức, dè dặt hỏi:
- Thất gia, vậy gã Nhật Bản này xử lý như thế nào?
Tiêu Lôi lườm gã một cái nói:
- Tôi là người nói không giữ lời ư?
Tống Đức lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải!
Tiêu Lôi nói:
- Điều này còn cần hỏi?
Sau đó phất tay đi mất, để Tống Đức đứng lại nghĩ tới mười phút cũng không hiểu được ý của Tiêu Lôi, bên cạnh gã có một đại hán nói nhỏ vào tai gã:
- Sao ngươi lại ngốc thế cơ chứ, Thất Gia nói lời tuyệt đối không đổi ý.
Tống Đức vội vàng hỏi:
- Huynh đệ, anh biết được ư?
Đại hán kia vẻ mặt sùng bái nói:
- Ý của Thất Gia nhất định là làm thêm năm lần nữa, sau đó kéo ra ngoài chôn sống.
Tống Đức chợt ngộ ra:
- Thì ra là thế.
Koizumi ( Tiểu Tuyền-sông nhỏ) rưng rưng ra cửu tuyền ( chín dòng lệ ).
Tiêu Lôi đi xe mới mà y mới đổi, một chiếc Audi A8, luận giá cả thì một chiếc Batmobile có thể mua được năm chiếc Audi A8, về mặt giá cả mà nói thì cấp bậc của ông giảm xuống không ít, nhưng Tiêu Lôi lái xe từ trước tới nay không để ý giá tiền chỉ nhìn tính năng, các loại tính năng của A8 đều không tồi.
Khi đến biệt thự Ly Hồ đã là buổi chiều ba giờ. Ông vừa vào cửa đã hỏi người hầu Cường Tử có tới hay không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì sắc mặt của ông trở nên rất thoải mái, thật là một quái vật mà. Bị thương nặng như vậy mà hai mươi ngày đã xuất viện rồi, nếu tin tức lộ ra chỉ sợ truyền thông cả nước sẽ đánh vỡ đầu nhau mà đưa tin, dù sao Cường Tử cũng không phải Transformers, bị người ta bắn vào ngực một lỗ to, chỉ cần có tia lửa thì có thể không chết.
Vừa vào cửa ông đã nghe thấy tiếng cười vui sướng của Cường Tử, ông kéo cửa đi vào, liếc mắt thấy Cường Tử ngẩng đầu nhìn chăm chú tivi cười lăn cười lộn, trong lòng Tiêu Lôi tự nhủ phim gì làm hắn cười thành như vậy. Sau khi liếc mắt nhìn cái tivi LCD 39 inch thì vẻ mặt thoải mái, trách không được. Thì ra đang chiếu cừu vui vẻ và sói xám. Cường Tử quay đầu lại nhìn qua Tiêu Lôi, hô một tiếng Lôi Tử thúc rồi tiếp tục xem tivi.
ông cởi áo vét bên ngoài rồi tiện tay vứt trên sofa, ngồi cạnh Cường Tử, đưa cho Cường Tử một điếu thuốc rồi hỏi:
- Chiếu đến đâu rồi? Chú vừa xem tới tập một trăm ba mươi mốt.
Cường Tử nhận điếu thuốc rồi đáp:
- Con cũng không biết, trước kia không xem toàn bộ.
Tiêu Lôi điều chỉnh âm tivi lớn hơn, dựa vào sofa nói:
- Tới Lệ Tố rồi?
Cường Tử gật gật đầu nói:
- Ừ, tới Lệ Tố rồi, giống như trước, chỉ là hơi mập.
Tiêu Lôi cười nói:
- Hơi mập tốt hơn, nhìn thân hình của con làm con nghĩ tới nhị điều ( tên một quân bài trong mạt chược)
Cường Tử cười hắc hắc nói:
- So với nhị đồng đẹp hơn nhiều.
Tiêu Lôi nói:
- Chú nghe thầy Trương nói rồi, kiến thức của con vào khoảng lớp 10, ông ta rất thích con, đã nói với chú rằng sau khi con xuất viện thì phải đưa đi học ở Nhất Trung ( trường loại 1). Chú định qua vài ngày nữa làm thủ tục nhập học cho con, con cần chuẩn bị gì không?
Cường Tử nhìn chăm chú tivi nói:
- Nơi này cách Nhất Trung bao nhiêu?
- Lái xe một giờ.
- Vậy con trọ ở trường nha, cần phải có đồ dùng thường ngày ở kí túc.
Tiêu Lôi gật gật đầu nói:
- Chú mua xe cho con, về sau về đây sẽ tiện hơn, coni còn là học sinh, không cần loại quá tốt, con xem Audi A4 không tồi chứ.
- Lôi Tử thúc, chú cảm thấy con biết lái xe không? Hay thế này đi, nếu chú thật sự muốn tặng con gì đó, vậy mua xe đạp cho con đi, coi như chú thay sư phụ con trả tiền công là được rồi. Con bị ông ấy ném cho chú, đúng lúc hôm đấy là ngày phát tiền lương.
Tiêu Lôi cười ha ha nói:
- Chú đã nói mà, tại sao gấp gáp như vậy mà lại kín đáo đưa con cho chú, trách không được, được rồi! Chú mua xe đạp cho con, mai con tự mình ra phố chọn một chiếc đi.
Từ trong âu phục ông lấy ra một cái thẻ đưa cho Cường Tử.
- Trong thẻ có ba vạn, chú cũng không cho con nhiều hơn nữa. Ngày mai con tự mình ra phố mua đủ đồ mình cần đi, chú không mua giúp con để đỡ mua nhầm đồ con không thích. Còn lại tiền là tiền sinh hoạt một tháng của con, sau này một tháng chú cho con một vạn, tiêu cho tiết kiệm, xài hết không đưa nữa đâu.
Cường Tử hút một hơi thật sâu, dừng một chút nói:
- Lôi Tử thúc, sư phụ con một tháng cho ta năm trăm, chú cũng cho bấy nhiêu đi, tiền xe đạp coi như tiền lương tháng trước của con, những thứ khác tính vào tiền tháng này đi.
Tiêu Lôi nhìn Cường Tử, y không nói gì nhưng trong ánh mắt lóe lên một tia khen ngợi. Trên mặt của ông có nét cười nhàn nhạt, vẻ mặt hiền lành, ông nhìn Cường Tử như con ruột của chính ông vậy, thằng nhóc này làm người ta yêu thích mà. Nếu như hắn thật sự cần tiền, về sau một tháng Tiêu Lôi cho một vạn không đủ cũng cho thêm, nhưng chỉ coi như vì ân tình cứu mạng, một tên tham tài, không phải là người mà ông sẽ dốc hết sức dạy dỗ.
Cường Tử đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn gãi gãi da đầu hỏi:
- Lôi Tử thúc, bây giờ học cấp ba còn cần phải có các loại như hộp bút với tẩy gì đó không?
Tiêu Lôi sững sờ, y cũng gãi gãi da đầu nói:
- Chắc là…chắc là không cần, bây giờ hình như đều dùng máy để học tập rồi.
- Oa …vậy chú Lôi Tử, trong Nhất Trung có phải toàn bộ đều là học sinh khá giỏi hay không?
- Chắc đúng, không thì sao gọi là Nhất Trung chứ?
- Dạ, biết rồi ạ.
Tiêu Lôi đứng lên vỗ bả vai Cường Tử nói:
- Đừng lo lắng, chú tin tưởng con, đánh nhau còn không sợ, còn sợ học sao?
Cường Tử gãi đầu ha ha nói:
- Vậy chú Lôi Tử, sao chú không học cho tốt chứ?
Tiêu Lôi cười cười nghiêm trang nói:
- Lôi Tử thúc của con bây giờ hối hận nhất là không học cho tốt, nếu có thể trở về hồi bé, chú mong rằng bấy giờ một cắc tiền cũng không có.
Cường Tử gật đầu nhẹ, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Tiêu Lôi dập điếu thuốc, xoay người muốn vào phòng ngủ, Cường Tử chợt ung dung nói một câu:
- Lôi Tử thúc đi tắm rửa đi.
- Sao vậy?
- Trên người của chú có mùi thúi hoắc.
Tiêu Lôi:
Ông híp mắt, biểu cảm trên mặt nhìn không ra vui buồn, có chút phong thái của bậc cao thủ khiến cho người ta nhìn không vào trong đầu, dù nhìn hay nghĩ như thế nào cũng là địa chủ ác bá đang hít thuốc. Lúc Cường Tử ở biệt thự của ông làm cho đại mĩ nữ Trần Nhược tức giận mất hết mặt mũi, Tiêu Lôi cũng ở trong khoảng thời gian đó uống trà hút thuốc như đức ngài tự do tự tại trong nhà kho bỏ hoang. Trà là trà ngon, ngon tới mức làm Tiêu Lôi không nói ra được chỗ ngon, nói thật thì trà này bị ông hủy đi hết hoàn toàn vị ngon rồi, ba mươi sáu ngàn búp tâm sen thượng hạng mới được nửa cân trà, chính là phải đặt ở Trung Nam Hải mới đem về được đây. Thuốc là thuốc ngon, hơn trăm tệ một bao Boutique Panda (một loại thuốc lá của Trung Quốc), loại Đặng gia gia thích nhất.
Cách phía trước Tiêu Lôi không xa, gã đàn ông thấp bé ngồi ngửa mặt lên trời, toàn thân run run, miệng phun bong bóng. Nhìn hình dáng khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, để quả đầu bổ luống rất chói mắt, kiểu dáng đầu tóc này đã lỗi thời sáu mươi mấy năm. Sau năm 1937, mốt này đã từng được thông dụng suốt tám năm, bình thường những anh đẹp trai để kiểu đầu này, dân chúng đều gọi với gọi với một cái tên thân thiết là chó săn Hán gian. Dân chúng cực kỳ yêu thích kiểu đầu này, thích nhất là nhổ nước bọt vào.
Dáng người đàn ông này không cao, nếu nói chính xác chiều cao thì khoảng một mét sáu sáu, không lâu trước đây thủ hạ của Tiêu Lôi đã đo cho gã, nặng bảy mươi bảy kilogram, là thân hình tiêu chuẩn của người Nhật. Gã bây giờ ngồi đàng hoàng trên một cái ghế sắt thoải mái. Để biểu thị lòng hiếu khách của chủ nhân làm cho khách có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tận đáy lòng của cái ghế sắt này, cho nên y phục của người này đã bị thủ hạ của Tiêu Lôi tịch thu.
Gã ngồi ngay ngắn ở trên ghế nhe răng nhếch miệng chơi thổi bong bóng, tay chân bị trói hết ở trên ghế. Gã đang hưởng thụ, là đàn ông phải thích sự hưởng thụ này. Dưới háng gã có một cô gái để tóc dài xõa đến vai, nhuộm màu vàng kim đang tru miệng liếm mút, cái lưỡi ngọt ngào màu hồng phấn như linh xà chơi đùa trên con quái vật dài 7 cm ( quái vật mà dài có 7cm?). Dáng vẻ cô gái rất được, mắt to mũi nhỏ, gương mặt trắng nõn, phối hợp với dáng người quả thật là một báu vật, tên cô gái làMinoko, là lưu học sinh Nhật Bản.
Tên gã đàn ông đang hưởng thụ là Koizumi Shoji, chủ tịch công ty cổ phần Tân Dương, bên dưới có sáu công ty con, đầu tư ở Trung Quốc đã vượt qua một trăm triệu. Gã cũng coi như là góp một viên gạch cho một trong bốn công cuộc hiện đại hóa, cho nên Tiêu Lôi không kêu người làm khó gã. Dù ông đã phái người điều tra ra gần xong người đứng sau sai phái để lấy mạng chính mình, nhưng Tiêu Lôi vẫn biểu hiện ra mình là một công dân có tố chất xứng đáng với quốc gia.
Ngày đầu tiên Koizumi Shoji không chịu nói tại sao mình ra tay với Tiêu Lôi, cho dù thủ hạ của Tiêu Lôi dùng tay mát xa cho mặt của gã năm trăm lần cũng không chịu mở miệng. Tiêu Lôi nói với thủ hạ rằng tên này chắc đói bụng rồi, các anh xem chẳng có sức mà nói nữa, bởi vậy Tiêu Lôi với tư cách là chủ nhân mời Koizumi Shoji ăn cơm, ăn rất ngon, món mì trộn tương có dưa chuột, cà chua, tỏi,. Sau đấy Tiêu Lôi nghĩ rằng vị khách Nhật Bản này ăn không quen mì trộn tương với dưa chuột, tỏi chắc rất thích. Do đó Koizumi rất hạnh phúc khi ăn gần một cân tỏi, không thèm bỏ vỏ.
Không thể không nói Koizumi Shoji rất kiên định, tỏi cũng không làm gã khuất phục. Ngày thứ hai, Tiêu Lôi nói rằng khách nhất định khát rồi, do đó mời Koizumi Shoji uống coca Trung Quốc. Một thùng nước tương Kim Sư, khuôn mặt của Koizumi ngất ngây phải kêu cha gọi mẹ. Thủ hạ của Tiêu Lôi khá là tán thưởng với thước phim hành động tự sản xuất này mỗi người càng hưng phấn thêm, nhiệt tình đạp cho gã thêm vài đạp.
Ngày thứ ba, Tiêu Lôi nói rằng khách đã hai ngày không có đại tiện, nhất định là táo bón, dựa theo lý luận trung y thì phương pháp chữa trị tốt nhất là súc ruột. Do thế, Tiêu Lôi sai thủ hạ mua vài ống nhựa lắp vào bình cứu hỏa rồi rất khó khăn để đút vào “ cửa sau” của Koizumi Shoji, cho nên đã nói là cực kỳ khó khăn, bạn phải biết rằng chiều rộng của ống nhựa của bình cứu hỏa to bao nhiêu rồi đấy.
Ngày thứ tư…
Ngày thứ năm…
Nửa tháng trôi qua, Koizumi Shoji còn có thể nhìn ra được là sinh vật hình người đã cảm ơn thượng cấp của gã đã bồi dưỡng, người cha như thế nào mới sinh ra thằng nghiệt tử như thế trong số toàn bộ đứa trẻ ngoan của nhân dân toàn nước nhật. Nửa tháng này dù Tiêu Lôi nghĩ ra biện pháp gì thì Koizumi Shoji cũng bình thản mà chịu đựng, vẫn không chịu nói tại sao ra tay với Tiêu Lôi. Thực ra Tiêu Lôi tự mình cũng biết, mấy năm nay ông đã chỉnh chết không ít người Samurai Nhật Bản dám ở trong nước đùa giỡn, cho dù thủ tướng Nhật Bản tự mình phái ninja tới ông cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng những người có tố chất như vậy, ngoại trừ nhận được sự huấn luyện chuyên nghiệp thì Tiêu Lôi không nghĩ ra khả năng nào khác, dù sao người bình thường dưới sự chăm sóc của thủ hạ của ông trong nửa tháng chỉ sợ mẹ hắn quần lót màu gì cũng khai ra hết rồi.
Đến ngày thứ mười năm, cũng là ngày mà Cường Tử xuất viện, Tiêu Lôi cuối cùng cũng làm được một việc thiện, vẻ mặt ông từ bi nói với Koizumi Shoji:
- Nghị lực của anh thật sự làm tôi thấy kính nể, tôi thật tôn trọng đối với người làm công tác bí mật đạt chuẩn các vị, để biểu đạt sự áy náy có lỗi nửa tháng trước đây của tôi, cho nên tôi quyết định thành toàn cho anh, hôm nay kéo anh ra ngoài chôn.
Khi Koizumi nghe thấy những lời mà Tiêu Lôi nói ra thì biểu hiện ra sự trầm tĩnh, sau mười năm ngày toàn bộ cơ thể căng cứng rốt cục có thể thư giãn rồi. Nói thật gã thật không biết người đàn ông nhìn nhã nhặn còn đeo kính viền vàng sao tâm địa lại ác độc đến thế. Nửa tháng gã có thể chịu đựng mà chưa chết thật phải cảm ơn thánh mẫu Maria…Không biết thánh mẫu quản hay không quản chuyện này, cũng nên làm như vậy, vừa nghe Tiêu Lôi muốn đem gã chôn sống, nội tâm gã ngược lại sinh ra vui sướng, bạn nói cái này bỉ hay không bỉ? Trong ánh mắt của gã lần đầu tiên xuất hiện thần sắc khẩn cầu, ý nói rằng:
- Tôi van cầu ngài, nhanh đem tôi chôn đi.
Sau đó gã chỉ nghe thấy Tiêu Lôi cười hì hì nói:
- Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của ngươi thay ngươi nghĩ, đàn ông Nhật Bản các ngươi đều cực kỳ háo sắc, điều này tôi biết. Dường như thích nhất là thổi kèn, vì để anh chết không còn gì tiếc nuối, tôi đặc biệt mời từ trường học tới một thiếu nữ đến từ Nhật Bản năm nay mười chín tuổi, hầu hạ ngày cuối cùng của anh thật là thoải mái.
Bất chợt, biểu lộ trên mặt của Koizumi còn nhão hơn cả đất sét, gã biết tuyệt đối không có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, không chừng có hình phạt tàn khốc gì đang đợi mình, không biết là roi da, rót sáp, trói chặt hay là cho đèn pin vào lỗ đít. Tuy nhiên nghĩ tới những điều này, Koizumi thật sự…thật sự rất thích.
Sau đó Minoko dưới mệnh lệnh của Tiêu Lôi bắt đầu phục vụ Koizumi cực kỳ ôn nhu, sau đó Tiêu Lôi ngồi ở trên xích đu bắt đầu híp mắt nghỉ ngơi. Ông uống mười bốn chén trà, đi năm lần nhà cầu, hút một gói thuốc lá, còn ăn hai miếng socola. Chương trình biểu diễn trực tiếp bắt đầu từ chín giờ sáng duy trì mãi đến tận khi Tiêu Lôi ăn trưa xong, ông sau khi trở lại vẫn ngồi trên xích đu hỏi thủ hạ mấy lần rồi? Thủ hạ lắc đầu nói tới lần thứ mười đến thì hắn lười chẳng đếm nữa. Tiêu Lôi gật gật đầu nói với thủ hạ:
- Làm người cần phải phúc hậu, nếu như từ lần thứ mười đã quên rồi, vậy tính là mười lần. Chúng ta nhốt người ta cũng nửa tháng rồi, mỗi ngày một lần tính ra còn thiếu năm lần, tiếp tục đi.
Đầu lưỡi Minoko cứng đờ rồi, căn bản thò ra ngoài thì không thu lại được. thực ra đến lần thứ bảy Koizumi bị choáng rồi, nếu gã còn sống sót thì chắc hẳn chuyện đầu tiên gã làm là cắt vật kia đi, đúng là mầm tai họa, nói chính là cái đó đó. Hiện tại gã rốt cục biết cái gì gọi là thống khổ, khi gã dần dần tỉnh lại vừa vặn nghe thấy Tiêu Lôi nói năm lần nữa, gã dùng khí lực toàn thân giãy ra khỏi miệng Minoko, khàn giọng hô:
- Tôi nói, cái gì tôi cũng nói cho anh biết.
Tiêu Lôi chậm rãi mở to mắt, cười tủm tỉm nói với Koizumi:
- Không cần miễn cưỡng như vậy, tôi làm người từ trước đến nay không làm người khác khó xử, hơn nữa tôi nói phải giữ lời, nói là còn năm lần sao có thể thiếu hụt được khiến cho anh chịu thiệt, thêm năm lần nữa đi.
Koizumi thật giống như bảy ngày không ngủ ( trên thực tế mười năm ngày gã không ngủ) trên mặt đều là hắc khí trầm lặng chết chóc, vành mắt đều là vành đen rồi, hơi thở mong manh nói:
- Tôi van cầu ngài, Tiêu tiên sinh, tôi thật sự đồng ý nói, không miễn cưỡng, không miễn cưỡng.
Tiêu Lôi đứng lên phất tay nói với thủ hạ:
- Viết lại lời gã khai, tôi không đợi ở đây nữa, viết xong đưa đến nhà tôi, Cường Tử còn đang ở nhà chờ tôi.
Thủ hạ của ông có một người trẻ tuổi tên Tống Đức, dè dặt hỏi:
- Thất gia, vậy gã Nhật Bản này xử lý như thế nào?
Tiêu Lôi lườm gã một cái nói:
- Tôi là người nói không giữ lời ư?
Tống Đức lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải!
Tiêu Lôi nói:
- Điều này còn cần hỏi?
Sau đó phất tay đi mất, để Tống Đức đứng lại nghĩ tới mười phút cũng không hiểu được ý của Tiêu Lôi, bên cạnh gã có một đại hán nói nhỏ vào tai gã:
- Sao ngươi lại ngốc thế cơ chứ, Thất Gia nói lời tuyệt đối không đổi ý.
Tống Đức vội vàng hỏi:
- Huynh đệ, anh biết được ư?
Đại hán kia vẻ mặt sùng bái nói:
- Ý của Thất Gia nhất định là làm thêm năm lần nữa, sau đó kéo ra ngoài chôn sống.
Tống Đức chợt ngộ ra:
- Thì ra là thế.
Koizumi ( Tiểu Tuyền-sông nhỏ) rưng rưng ra cửu tuyền ( chín dòng lệ ).
Tiêu Lôi đi xe mới mà y mới đổi, một chiếc Audi A8, luận giá cả thì một chiếc Batmobile có thể mua được năm chiếc Audi A8, về mặt giá cả mà nói thì cấp bậc của ông giảm xuống không ít, nhưng Tiêu Lôi lái xe từ trước tới nay không để ý giá tiền chỉ nhìn tính năng, các loại tính năng của A8 đều không tồi.
Khi đến biệt thự Ly Hồ đã là buổi chiều ba giờ. Ông vừa vào cửa đã hỏi người hầu Cường Tử có tới hay không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì sắc mặt của ông trở nên rất thoải mái, thật là một quái vật mà. Bị thương nặng như vậy mà hai mươi ngày đã xuất viện rồi, nếu tin tức lộ ra chỉ sợ truyền thông cả nước sẽ đánh vỡ đầu nhau mà đưa tin, dù sao Cường Tử cũng không phải Transformers, bị người ta bắn vào ngực một lỗ to, chỉ cần có tia lửa thì có thể không chết.
Vừa vào cửa ông đã nghe thấy tiếng cười vui sướng của Cường Tử, ông kéo cửa đi vào, liếc mắt thấy Cường Tử ngẩng đầu nhìn chăm chú tivi cười lăn cười lộn, trong lòng Tiêu Lôi tự nhủ phim gì làm hắn cười thành như vậy. Sau khi liếc mắt nhìn cái tivi LCD 39 inch thì vẻ mặt thoải mái, trách không được. Thì ra đang chiếu cừu vui vẻ và sói xám. Cường Tử quay đầu lại nhìn qua Tiêu Lôi, hô một tiếng Lôi Tử thúc rồi tiếp tục xem tivi.
ông cởi áo vét bên ngoài rồi tiện tay vứt trên sofa, ngồi cạnh Cường Tử, đưa cho Cường Tử một điếu thuốc rồi hỏi:
- Chiếu đến đâu rồi? Chú vừa xem tới tập một trăm ba mươi mốt.
Cường Tử nhận điếu thuốc rồi đáp:
- Con cũng không biết, trước kia không xem toàn bộ.
Tiêu Lôi điều chỉnh âm tivi lớn hơn, dựa vào sofa nói:
- Tới Lệ Tố rồi?
Cường Tử gật gật đầu nói:
- Ừ, tới Lệ Tố rồi, giống như trước, chỉ là hơi mập.
Tiêu Lôi cười nói:
- Hơi mập tốt hơn, nhìn thân hình của con làm con nghĩ tới nhị điều ( tên một quân bài trong mạt chược)
Cường Tử cười hắc hắc nói:
- So với nhị đồng đẹp hơn nhiều.
Tiêu Lôi nói:
- Chú nghe thầy Trương nói rồi, kiến thức của con vào khoảng lớp 10, ông ta rất thích con, đã nói với chú rằng sau khi con xuất viện thì phải đưa đi học ở Nhất Trung ( trường loại 1). Chú định qua vài ngày nữa làm thủ tục nhập học cho con, con cần chuẩn bị gì không?
Cường Tử nhìn chăm chú tivi nói:
- Nơi này cách Nhất Trung bao nhiêu?
- Lái xe một giờ.
- Vậy con trọ ở trường nha, cần phải có đồ dùng thường ngày ở kí túc.
Tiêu Lôi gật gật đầu nói:
- Chú mua xe cho con, về sau về đây sẽ tiện hơn, coni còn là học sinh, không cần loại quá tốt, con xem Audi A4 không tồi chứ.
- Lôi Tử thúc, chú cảm thấy con biết lái xe không? Hay thế này đi, nếu chú thật sự muốn tặng con gì đó, vậy mua xe đạp cho con đi, coi như chú thay sư phụ con trả tiền công là được rồi. Con bị ông ấy ném cho chú, đúng lúc hôm đấy là ngày phát tiền lương.
Tiêu Lôi cười ha ha nói:
- Chú đã nói mà, tại sao gấp gáp như vậy mà lại kín đáo đưa con cho chú, trách không được, được rồi! Chú mua xe đạp cho con, mai con tự mình ra phố chọn một chiếc đi.
Từ trong âu phục ông lấy ra một cái thẻ đưa cho Cường Tử.
- Trong thẻ có ba vạn, chú cũng không cho con nhiều hơn nữa. Ngày mai con tự mình ra phố mua đủ đồ mình cần đi, chú không mua giúp con để đỡ mua nhầm đồ con không thích. Còn lại tiền là tiền sinh hoạt một tháng của con, sau này một tháng chú cho con một vạn, tiêu cho tiết kiệm, xài hết không đưa nữa đâu.
Cường Tử hút một hơi thật sâu, dừng một chút nói:
- Lôi Tử thúc, sư phụ con một tháng cho ta năm trăm, chú cũng cho bấy nhiêu đi, tiền xe đạp coi như tiền lương tháng trước của con, những thứ khác tính vào tiền tháng này đi.
Tiêu Lôi nhìn Cường Tử, y không nói gì nhưng trong ánh mắt lóe lên một tia khen ngợi. Trên mặt của ông có nét cười nhàn nhạt, vẻ mặt hiền lành, ông nhìn Cường Tử như con ruột của chính ông vậy, thằng nhóc này làm người ta yêu thích mà. Nếu như hắn thật sự cần tiền, về sau một tháng Tiêu Lôi cho một vạn không đủ cũng cho thêm, nhưng chỉ coi như vì ân tình cứu mạng, một tên tham tài, không phải là người mà ông sẽ dốc hết sức dạy dỗ.
Cường Tử đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn gãi gãi da đầu hỏi:
- Lôi Tử thúc, bây giờ học cấp ba còn cần phải có các loại như hộp bút với tẩy gì đó không?
Tiêu Lôi sững sờ, y cũng gãi gãi da đầu nói:
- Chắc là…chắc là không cần, bây giờ hình như đều dùng máy để học tập rồi.
- Oa …vậy chú Lôi Tử, trong Nhất Trung có phải toàn bộ đều là học sinh khá giỏi hay không?
- Chắc đúng, không thì sao gọi là Nhất Trung chứ?
- Dạ, biết rồi ạ.
Tiêu Lôi đứng lên vỗ bả vai Cường Tử nói:
- Đừng lo lắng, chú tin tưởng con, đánh nhau còn không sợ, còn sợ học sao?
Cường Tử gãi đầu ha ha nói:
- Vậy chú Lôi Tử, sao chú không học cho tốt chứ?
Tiêu Lôi cười cười nghiêm trang nói:
- Lôi Tử thúc của con bây giờ hối hận nhất là không học cho tốt, nếu có thể trở về hồi bé, chú mong rằng bấy giờ một cắc tiền cũng không có.
Cường Tử gật đầu nhẹ, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Tiêu Lôi dập điếu thuốc, xoay người muốn vào phòng ngủ, Cường Tử chợt ung dung nói một câu:
- Lôi Tử thúc đi tắm rửa đi.
- Sao vậy?
- Trên người của chú có mùi thúi hoắc.
Tiêu Lôi:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.