Chương 254: Không chịu thua, cam chịu chết
Trí Bạch
03/03/2016
Những huynh đệ Liên minh chấp pháp hứng khởi mới vừa tiến vào phương bắc, trong lúc gió thổi mây bay, không một người nào biết làm cách nào đối mặt với Hách Liên Xuân Mộ Đại kiêu xã hội đen làm vua mười năm ở Đông Bắc, trong lúc các tay trùm băng đảng xã hội đen phương bắc đều đang suy đoán kế tiếp có phải là lúc chuyển mình đánh cho Hách Liên vương gia một kích như sấm sét hay không, hai mươi chiếc xe buýt từ Nội Mông Cổ lái sang lần nữa khiến cho bọn người đó ngửi được mùi vị cuộc đại chiến đang sắp xảy ra.
Cuộc chiến mười năm với võ giả Đông Doanh dù sao cũng là việc trong bóng tối, đa số người ở trong nước đều không có liên quan đến việc đó. Nhưng việc quyết đấu của đôi bên trong vòng một tháng sắp tới cũng nghe tin đồn loáng thoáng, thắng bại như thế nào đã trải ra trên mặt nước. Mọi người rất là hứng thú đối với cuộc quyết chiến liều mạng chấn động giới xã hội đen này, đặc biệt lại là khiêu chiến nhằm vào địa vị ông trùm vững vàng lâu năm, người có thể tham gia xem trực tiếp cuộc chiến này đều đang mỏi mắt mong chờ.
Chỉ có điều một thời gian ngắn sau đó gió yên sóng lặng, điều này không một ai biết được ra làm sao.
Nhưng, tầm mắt của mọi người lại bị thu hút lên trên biển rộng, một cuộc chiến vượt quá sức tưởng tượng mở màn. Đây là chiến sự lớn nhất lần đầu tiên trong vòng năm mươi năm trở lại đây, đến thật là đột ngột, dù cho những nhân sĩ giác quan linh mẫn kia cũng không ngờ được hai bên thật sự sẽ ra tay đánh nhau to.
Cuộc chiến sở dĩ mở màn nhanh như vậy, nguyên nhân rất lớn ở chỗ một chiếc thuyền dân dụng dùng một cách chiến đấu cứng cỏi không sợ chết không cần dựa vào quân đội đến bảo vệ tuyên cáo chủ quyền lãnh hải. Chiếc thuyền đánh cá này không lớn vỏn vẹn chỉ có hai người, nhưng bọn họ dựa vào một dũng khí không để ý đến sống chết dùng vũ khí hạng nhẹ trên thuyền hung hăng bắn vào trên vỏ thuyền bọc thép của chiến hạm Đông Doanh. Tuy rằng những viên đạn kia hoàn toàn không phá vỡ dược lớp giáp bọc thép, tuy rằng hành động của bọn họ trước mặt hạm đội khổng lồ của đối phương có vẻ như chẳng có chút uy lực nào, nhưng bọn họ dùng hành động nói cho kẻ địch biết, chúng ta không sợ!
Ai cũng không có ngờ được, chính là một chiếc thuyền đánh cá nhỏ đến mức không xem vào đâu như thế, hai kẻ điên giống như không biết tự lượng sức mình, dùng súng và đạn hỏa tiễn bắn liên tục tấn công giết chết ít nhất mười mấy thủy quân Đông Doanh.
Ngay khi hạm đội Đông Doanh nổ súng, gần như trong vòng mười mấy phút hai người đã bắn sạch tất cả đạn nắm tay đứng ở trong khoang điều khiển, mở hết tốc lực đâm sầm vào một chiến hạm của kẻ địch.
Gã sĩ quan hải quân Đông Doanh dùng ốm nhòm tận mắt thấy vẻ thoải mái của cả hai ở thời khắc cuối cùng tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau!
- Đáng mặt đàn ông nhiệt huyết sôi trào, ba tấc kiếm dẹp yên ngoại xâm, chúng ta đội trời đạp đất, tay nâng chiến kỳ bay phấp phới!...
Cao giọng hát hành khúc không biết tên là gì, bọn họ chết oanh oanh liệt liệt.
Bởi vì cái chết của bọn họ, đám quân lính hải quân Trung Quốc xúc động phẫn nộ!
Mà ngay trước đó, bốn chiếc hàng không mẫu hạm khổng lộ từ vùng biển của Liên Bang Nga đi vào lãnh hải Trung Quốc. Không chỉ hạm đội bốn chiếc hàng không mẫu hạm khổng lồ này khiến cho người ta kinh ngạc, càng khiến cho người ta kinh ngạc hơn là hai bên Trung - Nga nhất trí giữ kín đối với việc này. Nhưng giữa trưa ngày chiếc thuyền ngư dân chiến đấu oanh oanh liệt liệt đến giây phút cuối cùng kia, lãnh đạo cấp cao hai bên Trung - Nga đột nhiên tuyên bố thông cáo chung.
Dựa theo tin tức lãnh đạo cao cấp hai bên kết hợp với nhau tuyên bố, tất cả nguyên đội thuyền bốn chiếc hàng không mẫu hạm cùng với các loại vũ khí chiến đấu Trung Quốc mua sắm từ Liên Bang Nga, Liên Bang Nga đã chế tạo hoàn thành xong toàn bộ thông qua phía Trung Quốc kiểm tra hơn nữa một lần giao toàn bộ cho phía Trung Quốc.
Tin tức này vừa phát ra, còn phải lớn hơn vô số lần so với uy lực bom nguyên tử nổ.
Ý nghĩa của việc này không chỉ là quyền khống chế chủ quyền biển, thậm chí cán cân quyên lực thế giới cũng sinh ra biến hóa cực lớn!
Sau khi bốn chiến hàng không mẫu hạm tiến vào lãnh hải Trung Quốc không có dừng lại chút nào, mà là duy trì tốc độ cao nhất xông thẳng đến khu vực biển hai bên giằng co. Phía Trung Quốc nói điều này chỉ là để kiểm tra toàn bộ tính năng của mẫu hạm.
Sĩ quan Độ Biên Nhất Lang chỉ huy hành động hải quân lần này của Nhật Bản sau khi có biết được tin tức hung hăng ném đồ ở trong tay xuống đất, gầm thét mắng ầm lên:
- Âm mưu! Đây là một âm mưu! Người Nga đang làm cái gì! Bọn họ chẳng lẽ không biết đây là vi phạm vào công ước quốc tế hay sao!
Gã nắm lấy cổ áo sĩ quân đứng bên cạnh quát:
- Tại sao! Tại sao trước đó không có một chút tin tức tình báo từ phía đối phương!
Sĩ quan kia không kịp thở nói:
- Báo cáo tướng quân, trước đó từng có báo cáo rõ ràng việc này, Nga đang chế tạo mẫu hạm dùng để thay thế cho mẫu hạm đã cũ kỹ đang phục vụ ở nước ta. Ai cũng thật không ngờ được, bọn họ sẽ bán mẫu hạm đi!
Độ Biên Nhất Lang hung hăng vứt sĩ quan ngã lăn ra đất, lớn tiếng quát:
- Gọi điện thoại! Gọi cho thủ tướng! Tôi cần một lời giải thích, một lời giải thích có liên quan đến hành động lần này!
Mà vừa lúc này, một hạm đội lẫn lộn xuất phát từ bắc bộ Đài Loan, mở hết tốc độ chạy về hướng đảo Điếu Ngư.
Không lâu sau cuộc chiến đấu hy sinh oanh oanh liệt liệt vang dội của chiếc thuyền đánh cá dân dụng, hạm đội đến từ Đài Loan phối hợp với hạm đội Nam Hải từ bên hông tấn công hạm đội quân địch, mà hạm đội Nam Hải đảm nhiệm vai trò chính của cuộc tấn công thì bắt đầu tấn công chính diện với quân địch.
Mà điều khiến cho người ta bất ngờ cũng nghĩ không thông chính là, Hoa Kỳ không hề tỏ thái độ kiên quyết phản đối đối với cuộc chiến lần này như trong tính toán của mọi người, ngay cả hạm đội Thái Bình Dương cách đó không có bao nhiêu xa và hạm đội Thứ Bảy của Hàn Mỹ đóng quân cùng nhau ở gần đó trong gang tấc cũng duy trì sự im lặng, có vẻ như đối với cuộc hải chiến lần này một chút cũng không quan tâm.
Lúc này bọn người loạn thành một bầy trong nội các Thủ tướng Nhật Bản mới lờ mờ phát giác, bọn họ bị các bạn bè liên minh bỏ rơi.
Thủ tướng mới lên nắm quyền sắc mặt trắng bệch nói thẳng điện thoại đến Nhà Trắng Hoa Kỳ, thoáng sau đó ngã ngồi ở trên ghế, nói không nên lời.
Cuộc hải chiến rất quyết liệt, không thể phủ nhận thực lực hải quân Nhật Bản không thể khinh thường. Nhất là bọn họ quan tâm chú ý phát triển chiến lược chống tàu ngầm, nếu không phải sợ bị bốn chiếc mẫu hạm khổng lồ chặt đứt đường lui phải vội vàng lui lại, nếu không rút lui quá vội vàng cũng không đến nước bại nhanh như thế.
Nếu như thật sự gộp lại, trước đây ít năm hải quân ỷ lại quá nhiều vào tàu ngầm dù cho có thể thắng, cũng là anh bại tôi vong. Nhưng sau khi bốn chiếc mẫu hạm tham gia vào cuộc chiến, tình thế lập tức đã bị chuyển sang một chiều hướng khác. Đòn tấn công tâm lý còn nghiêm trọng hơn so với đòn tấn công quân sự, người Nhật Bản dựa giẫm vào bạn bè liên minh ở thời khắc mấu chốt bị vứt bỏ không để ý tới, điều này còn thống khổ hơn gặp sương phủ trên mặt tuyết.
Hải quân Nhật Bản trong những năm này phát triển sức chiến đấu ngoài sáng cũng như trong tối, bị diệt sạch trong một trận.
Ngay khi chỉ huy hải quân phụ trách mọi mặt chiến dịch lần này ra thông báo cuộc chiến kết thúc thắng lợi, Cường Tử đang ngồi ở phòng khách Húc Nhật Nhất Phẩm say sưa xem trực tiếp trên ti vi.
Cười khúc khích, Cường Tử châm một điếu thuốc.
Thoải mái, thực con mẹ nó thoải mái.
- Vạn Thanh, nghe nói hai ngày trước mấy chỗ kinh doanh với danh nghĩa của Hách Liên vương gia bị cảnh sát điều tra hết cả rồi phải không?
Lý Vạn Thanh cười khúc khích nói:
- Lão đại Cường Tử, cụ thể của việc này ngài phải hỏi Háo Tử. Đám chuột nhỏ dưới tay hắn không phải thứ ngồi không. Tôi là người Hổ Tổ, việc của Cáp Tổ không tham dự vào.
Cường Tử cười ném hộp thuốc lá sang trúng bả vai Lý Vạn Thanh:
- Cậu còn đùa cợt được sao?
Chu Hạo Nhiên cười khúc khích nói:
- Tiểu Lý Tử lại thiếu thốn đánh đấm, mấy ngày trước được ngài bảo đi đánh người ta đã hết cả tay. Hai ngày nữa ngài sai hắn đánh một trận nữa, bảo đảm hắn thật thà được vài ngày.
Lý Vạn Thanh hung dữ nói:
- Háo Tử, buổi tối hai ta chui vào chung một cái mền chung một cái giường nhé?
Chu Hạo Nhiên không tự chủ được run rẩy một chút, liên tục xua tay nói:
- Bỏ đi, cậu luyện đồng tử công không gần nữ sắc cũng không cần khai đao với tôi, tôi chính là đàn ông chân chính.
Lý Vạn Thanh vặn ngón tay làm thành lan hoa chỉ nói:
- Tôi rất yêu thích đàn ông chân chính...
Cường Tử phun vèo nước đang uống vào trong miệng hết ra ngoài, xua tay nói:
- Nói việc chính.
Chu Hạo Nhiên cười nói:
- Ngài khoan hẳn nói, Hồng đại đội trưởng kia phát ra bản tính hung ác thật là có chút hiệu quả. Thật không tưởng nổi tiểu nhân vật không coi vào đâu trong mắt Hách Liên vương gia không ngờ tạo ra phiền phức to có nhỏ có cho ông ta. Dù rằng mấy chỗ làm ăn kia bị kiểm tra không tổn thương gân cốt cũng chẳng coi ra gì, nhưng bị mũi cắn chẳng lẽ không thấy khó chịu sao.
Cường Tử nói:
- Quan tâm chăm sóc y một chút, làm cho Hách Liên vương gia nổi giận, y không nhận lấy kết quả gì tốt đẹp đâu.
Lý Vạn Thanh nhẹ gật đầu nói:
- Biết rồi.
Cường Tử vừa muốn nói chuyện, đã nhìn thấy một người cười ha hả từ ngoài cửa đi vào. Cường Tử đứng dậy chào đón, Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên cũng đứng lên theo. Người đi vào cửa cả người đều là đồ hiệu nhưng hoàn toàn không hợp tí nào, râu dưới cằm đã dài, rõ ràng đã vài ngày chưa có cạo qua. Một đôi mắt sáng ngời, dáng vẻ hết sức phong độ.
- Hổ Thiền ca.
Cường Tử cười reo lên.
Thẩm Hổ Thiền vỗ bả vai Cường Tử nói:
- Trải qua mấy ngày rất nhàn rỗi a, trận này cũng không thấy cậu ra ngoài. Muốn yên ấm trong nhà rồi sao?
Cường Tử cười hi hi nói:
- Phải ở nhà làm ấm cọng lông thôi, việc phải làm anh đều làm xong hết rồi, tôi còn có thể làm gì, ngồi mát ăn bát vàng thôi. Đúng không, Chu thúc đi đón anh rồi, chú ấy không có quay về à.
Thẩm Hổ Thiền quay đầu lại liếc nhìn, cười mà không nói gì.
Cường Tử theo ánh mắt Thẩm Hổ Thiền nhìn sang, liền nhìn thấy Chu Bách Tước ngồi xổm ở trước cửa nhà không biết đang nghiên cứu cái gì. Cường Tử nhất thời nổi lên tính tò mò, nhịn không được đi sang muốn xem thử rốt cuộc là anh ta đang nghiên cứu cái gì. Phải biết rằng Chu Bách Tước khi ở Đông Đỉnh việc đầu tiên làm cho Cường Tử giật nảy mình chính là quan sát quá trình ruồi xanh sinh sôi nảy nở... Thật lâu chưa thấy qua Chu Bách Tước chuyên tâm quan sát không màn chính sự như vậy, trong lòng Cường Tử rất là tò mò việc này nha.
Sải bước rộng đi thật nhanh, phải thừa dịp Chu Bách Tước chưa hủy đi chứng cứ xem thử anh ta đang làm cái gì.
Chỉ có điều Chu Bách Tước dường như cũng không có nhận ra Cường Tử, vẫn chuyên tâm quan sát nhìn mặt đất. Đến gần hơn, Cường Tử đã nhìn thấy rõ ràng rồi, Chu Bách Tước đang nhìn chăm chú một tấm giấy không lớn, cỡ tấm giấy in thông thường, truyền đơn và quảng cáo rao vặt phát trên đường phố đều như vậy.
Cường Tử nhớ lại tấm quảng cáo của nhà máy dệt Giang Âm.
- Chu thúc, nhìn cái gì đấy?
Cường Tử ngồi xổm bên cạnh Chu Bách Tước, nhìn sang tờ giấy kia.
Chu Bách Tước quay đầu nghiêm trang hỏi Cường Tử, cậu nói chuyện này có nên tin hay không?
Cường Tử nhìn kỹ một chút, trên nửa tấm giấy là một bức hình chụp cô gái xinh đẹp, phía dưới tấm ảnh có một hàng chữ lớn.
NĂM MƯƠI VẠN ĐỒNG TÌM NGƯỜI GIEO GIỐNG!
Ông chồng già của tôi bởi vì có chút nguyên nhân không thể sinh con, nhưng muốn có người kế thừa di sản gia tộc chắc chắn phải cầu có con. Cho nên cam chịu cầu xin các ông thân thể khỏe mạnh có lòng trợ giúp, việc thành công tất có hậu tạ...
Cường Tử ngây ra một lúc, liếc nhìn Chu Bách Tước thầm nói:
- Trai già rồi, phải nên tìm phụ nữ có chồng cho chú...
Chu Bách Tước quay đầu, nhìn Cường Tử hỏi:
- Cậu nói xem năm mươi vạn là cho một lần thôi, hay là cả một tháng hả?
Cường Tử cắn răng nói:
- Ngày mai con đến đài truyền hình đăng thông báo tìm bạn trăm năm cho chú, nói một người giàu có hàng vạn đồng, thân thể khỏe mạnh, không cầu yêu, chỉ cầu tình!
Chu Bách Tước cả giận nói:
- Thối lắm, ông đây là tính đồ Pla-tông!
Cường Tử nói:
- Được rồi, chỉ cần yêu, không cần tình.
Chu Bách Tước suy ngẫm hồi lâu nói:
- Cậu nói thông báo tìm bạn trăm năm là nói thật hay là nói giỡn?
Cường Tử nói:
- Thật!
Chu Bách Tước cười khúc khích nói:
- Vậy thì cho thêm một câu, tốt nhất là ở rể!
Cường Tử...
Cuộc chiến mười năm với võ giả Đông Doanh dù sao cũng là việc trong bóng tối, đa số người ở trong nước đều không có liên quan đến việc đó. Nhưng việc quyết đấu của đôi bên trong vòng một tháng sắp tới cũng nghe tin đồn loáng thoáng, thắng bại như thế nào đã trải ra trên mặt nước. Mọi người rất là hứng thú đối với cuộc quyết chiến liều mạng chấn động giới xã hội đen này, đặc biệt lại là khiêu chiến nhằm vào địa vị ông trùm vững vàng lâu năm, người có thể tham gia xem trực tiếp cuộc chiến này đều đang mỏi mắt mong chờ.
Chỉ có điều một thời gian ngắn sau đó gió yên sóng lặng, điều này không một ai biết được ra làm sao.
Nhưng, tầm mắt của mọi người lại bị thu hút lên trên biển rộng, một cuộc chiến vượt quá sức tưởng tượng mở màn. Đây là chiến sự lớn nhất lần đầu tiên trong vòng năm mươi năm trở lại đây, đến thật là đột ngột, dù cho những nhân sĩ giác quan linh mẫn kia cũng không ngờ được hai bên thật sự sẽ ra tay đánh nhau to.
Cuộc chiến sở dĩ mở màn nhanh như vậy, nguyên nhân rất lớn ở chỗ một chiếc thuyền dân dụng dùng một cách chiến đấu cứng cỏi không sợ chết không cần dựa vào quân đội đến bảo vệ tuyên cáo chủ quyền lãnh hải. Chiếc thuyền đánh cá này không lớn vỏn vẹn chỉ có hai người, nhưng bọn họ dựa vào một dũng khí không để ý đến sống chết dùng vũ khí hạng nhẹ trên thuyền hung hăng bắn vào trên vỏ thuyền bọc thép của chiến hạm Đông Doanh. Tuy rằng những viên đạn kia hoàn toàn không phá vỡ dược lớp giáp bọc thép, tuy rằng hành động của bọn họ trước mặt hạm đội khổng lồ của đối phương có vẻ như chẳng có chút uy lực nào, nhưng bọn họ dùng hành động nói cho kẻ địch biết, chúng ta không sợ!
Ai cũng không có ngờ được, chính là một chiếc thuyền đánh cá nhỏ đến mức không xem vào đâu như thế, hai kẻ điên giống như không biết tự lượng sức mình, dùng súng và đạn hỏa tiễn bắn liên tục tấn công giết chết ít nhất mười mấy thủy quân Đông Doanh.
Ngay khi hạm đội Đông Doanh nổ súng, gần như trong vòng mười mấy phút hai người đã bắn sạch tất cả đạn nắm tay đứng ở trong khoang điều khiển, mở hết tốc lực đâm sầm vào một chiến hạm của kẻ địch.
Gã sĩ quan hải quân Đông Doanh dùng ốm nhòm tận mắt thấy vẻ thoải mái của cả hai ở thời khắc cuối cùng tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau!
- Đáng mặt đàn ông nhiệt huyết sôi trào, ba tấc kiếm dẹp yên ngoại xâm, chúng ta đội trời đạp đất, tay nâng chiến kỳ bay phấp phới!...
Cao giọng hát hành khúc không biết tên là gì, bọn họ chết oanh oanh liệt liệt.
Bởi vì cái chết của bọn họ, đám quân lính hải quân Trung Quốc xúc động phẫn nộ!
Mà ngay trước đó, bốn chiếc hàng không mẫu hạm khổng lộ từ vùng biển của Liên Bang Nga đi vào lãnh hải Trung Quốc. Không chỉ hạm đội bốn chiếc hàng không mẫu hạm khổng lồ này khiến cho người ta kinh ngạc, càng khiến cho người ta kinh ngạc hơn là hai bên Trung - Nga nhất trí giữ kín đối với việc này. Nhưng giữa trưa ngày chiếc thuyền ngư dân chiến đấu oanh oanh liệt liệt đến giây phút cuối cùng kia, lãnh đạo cấp cao hai bên Trung - Nga đột nhiên tuyên bố thông cáo chung.
Dựa theo tin tức lãnh đạo cao cấp hai bên kết hợp với nhau tuyên bố, tất cả nguyên đội thuyền bốn chiếc hàng không mẫu hạm cùng với các loại vũ khí chiến đấu Trung Quốc mua sắm từ Liên Bang Nga, Liên Bang Nga đã chế tạo hoàn thành xong toàn bộ thông qua phía Trung Quốc kiểm tra hơn nữa một lần giao toàn bộ cho phía Trung Quốc.
Tin tức này vừa phát ra, còn phải lớn hơn vô số lần so với uy lực bom nguyên tử nổ.
Ý nghĩa của việc này không chỉ là quyền khống chế chủ quyền biển, thậm chí cán cân quyên lực thế giới cũng sinh ra biến hóa cực lớn!
Sau khi bốn chiến hàng không mẫu hạm tiến vào lãnh hải Trung Quốc không có dừng lại chút nào, mà là duy trì tốc độ cao nhất xông thẳng đến khu vực biển hai bên giằng co. Phía Trung Quốc nói điều này chỉ là để kiểm tra toàn bộ tính năng của mẫu hạm.
Sĩ quan Độ Biên Nhất Lang chỉ huy hành động hải quân lần này của Nhật Bản sau khi có biết được tin tức hung hăng ném đồ ở trong tay xuống đất, gầm thét mắng ầm lên:
- Âm mưu! Đây là một âm mưu! Người Nga đang làm cái gì! Bọn họ chẳng lẽ không biết đây là vi phạm vào công ước quốc tế hay sao!
Gã nắm lấy cổ áo sĩ quân đứng bên cạnh quát:
- Tại sao! Tại sao trước đó không có một chút tin tức tình báo từ phía đối phương!
Sĩ quan kia không kịp thở nói:
- Báo cáo tướng quân, trước đó từng có báo cáo rõ ràng việc này, Nga đang chế tạo mẫu hạm dùng để thay thế cho mẫu hạm đã cũ kỹ đang phục vụ ở nước ta. Ai cũng thật không ngờ được, bọn họ sẽ bán mẫu hạm đi!
Độ Biên Nhất Lang hung hăng vứt sĩ quan ngã lăn ra đất, lớn tiếng quát:
- Gọi điện thoại! Gọi cho thủ tướng! Tôi cần một lời giải thích, một lời giải thích có liên quan đến hành động lần này!
Mà vừa lúc này, một hạm đội lẫn lộn xuất phát từ bắc bộ Đài Loan, mở hết tốc độ chạy về hướng đảo Điếu Ngư.
Không lâu sau cuộc chiến đấu hy sinh oanh oanh liệt liệt vang dội của chiếc thuyền đánh cá dân dụng, hạm đội đến từ Đài Loan phối hợp với hạm đội Nam Hải từ bên hông tấn công hạm đội quân địch, mà hạm đội Nam Hải đảm nhiệm vai trò chính của cuộc tấn công thì bắt đầu tấn công chính diện với quân địch.
Mà điều khiến cho người ta bất ngờ cũng nghĩ không thông chính là, Hoa Kỳ không hề tỏ thái độ kiên quyết phản đối đối với cuộc chiến lần này như trong tính toán của mọi người, ngay cả hạm đội Thái Bình Dương cách đó không có bao nhiêu xa và hạm đội Thứ Bảy của Hàn Mỹ đóng quân cùng nhau ở gần đó trong gang tấc cũng duy trì sự im lặng, có vẻ như đối với cuộc hải chiến lần này một chút cũng không quan tâm.
Lúc này bọn người loạn thành một bầy trong nội các Thủ tướng Nhật Bản mới lờ mờ phát giác, bọn họ bị các bạn bè liên minh bỏ rơi.
Thủ tướng mới lên nắm quyền sắc mặt trắng bệch nói thẳng điện thoại đến Nhà Trắng Hoa Kỳ, thoáng sau đó ngã ngồi ở trên ghế, nói không nên lời.
Cuộc hải chiến rất quyết liệt, không thể phủ nhận thực lực hải quân Nhật Bản không thể khinh thường. Nhất là bọn họ quan tâm chú ý phát triển chiến lược chống tàu ngầm, nếu không phải sợ bị bốn chiếc mẫu hạm khổng lồ chặt đứt đường lui phải vội vàng lui lại, nếu không rút lui quá vội vàng cũng không đến nước bại nhanh như thế.
Nếu như thật sự gộp lại, trước đây ít năm hải quân ỷ lại quá nhiều vào tàu ngầm dù cho có thể thắng, cũng là anh bại tôi vong. Nhưng sau khi bốn chiếc mẫu hạm tham gia vào cuộc chiến, tình thế lập tức đã bị chuyển sang một chiều hướng khác. Đòn tấn công tâm lý còn nghiêm trọng hơn so với đòn tấn công quân sự, người Nhật Bản dựa giẫm vào bạn bè liên minh ở thời khắc mấu chốt bị vứt bỏ không để ý tới, điều này còn thống khổ hơn gặp sương phủ trên mặt tuyết.
Hải quân Nhật Bản trong những năm này phát triển sức chiến đấu ngoài sáng cũng như trong tối, bị diệt sạch trong một trận.
Ngay khi chỉ huy hải quân phụ trách mọi mặt chiến dịch lần này ra thông báo cuộc chiến kết thúc thắng lợi, Cường Tử đang ngồi ở phòng khách Húc Nhật Nhất Phẩm say sưa xem trực tiếp trên ti vi.
Cười khúc khích, Cường Tử châm một điếu thuốc.
Thoải mái, thực con mẹ nó thoải mái.
- Vạn Thanh, nghe nói hai ngày trước mấy chỗ kinh doanh với danh nghĩa của Hách Liên vương gia bị cảnh sát điều tra hết cả rồi phải không?
Lý Vạn Thanh cười khúc khích nói:
- Lão đại Cường Tử, cụ thể của việc này ngài phải hỏi Háo Tử. Đám chuột nhỏ dưới tay hắn không phải thứ ngồi không. Tôi là người Hổ Tổ, việc của Cáp Tổ không tham dự vào.
Cường Tử cười ném hộp thuốc lá sang trúng bả vai Lý Vạn Thanh:
- Cậu còn đùa cợt được sao?
Chu Hạo Nhiên cười khúc khích nói:
- Tiểu Lý Tử lại thiếu thốn đánh đấm, mấy ngày trước được ngài bảo đi đánh người ta đã hết cả tay. Hai ngày nữa ngài sai hắn đánh một trận nữa, bảo đảm hắn thật thà được vài ngày.
Lý Vạn Thanh hung dữ nói:
- Háo Tử, buổi tối hai ta chui vào chung một cái mền chung một cái giường nhé?
Chu Hạo Nhiên không tự chủ được run rẩy một chút, liên tục xua tay nói:
- Bỏ đi, cậu luyện đồng tử công không gần nữ sắc cũng không cần khai đao với tôi, tôi chính là đàn ông chân chính.
Lý Vạn Thanh vặn ngón tay làm thành lan hoa chỉ nói:
- Tôi rất yêu thích đàn ông chân chính...
Cường Tử phun vèo nước đang uống vào trong miệng hết ra ngoài, xua tay nói:
- Nói việc chính.
Chu Hạo Nhiên cười nói:
- Ngài khoan hẳn nói, Hồng đại đội trưởng kia phát ra bản tính hung ác thật là có chút hiệu quả. Thật không tưởng nổi tiểu nhân vật không coi vào đâu trong mắt Hách Liên vương gia không ngờ tạo ra phiền phức to có nhỏ có cho ông ta. Dù rằng mấy chỗ làm ăn kia bị kiểm tra không tổn thương gân cốt cũng chẳng coi ra gì, nhưng bị mũi cắn chẳng lẽ không thấy khó chịu sao.
Cường Tử nói:
- Quan tâm chăm sóc y một chút, làm cho Hách Liên vương gia nổi giận, y không nhận lấy kết quả gì tốt đẹp đâu.
Lý Vạn Thanh nhẹ gật đầu nói:
- Biết rồi.
Cường Tử vừa muốn nói chuyện, đã nhìn thấy một người cười ha hả từ ngoài cửa đi vào. Cường Tử đứng dậy chào đón, Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên cũng đứng lên theo. Người đi vào cửa cả người đều là đồ hiệu nhưng hoàn toàn không hợp tí nào, râu dưới cằm đã dài, rõ ràng đã vài ngày chưa có cạo qua. Một đôi mắt sáng ngời, dáng vẻ hết sức phong độ.
- Hổ Thiền ca.
Cường Tử cười reo lên.
Thẩm Hổ Thiền vỗ bả vai Cường Tử nói:
- Trải qua mấy ngày rất nhàn rỗi a, trận này cũng không thấy cậu ra ngoài. Muốn yên ấm trong nhà rồi sao?
Cường Tử cười hi hi nói:
- Phải ở nhà làm ấm cọng lông thôi, việc phải làm anh đều làm xong hết rồi, tôi còn có thể làm gì, ngồi mát ăn bát vàng thôi. Đúng không, Chu thúc đi đón anh rồi, chú ấy không có quay về à.
Thẩm Hổ Thiền quay đầu lại liếc nhìn, cười mà không nói gì.
Cường Tử theo ánh mắt Thẩm Hổ Thiền nhìn sang, liền nhìn thấy Chu Bách Tước ngồi xổm ở trước cửa nhà không biết đang nghiên cứu cái gì. Cường Tử nhất thời nổi lên tính tò mò, nhịn không được đi sang muốn xem thử rốt cuộc là anh ta đang nghiên cứu cái gì. Phải biết rằng Chu Bách Tước khi ở Đông Đỉnh việc đầu tiên làm cho Cường Tử giật nảy mình chính là quan sát quá trình ruồi xanh sinh sôi nảy nở... Thật lâu chưa thấy qua Chu Bách Tước chuyên tâm quan sát không màn chính sự như vậy, trong lòng Cường Tử rất là tò mò việc này nha.
Sải bước rộng đi thật nhanh, phải thừa dịp Chu Bách Tước chưa hủy đi chứng cứ xem thử anh ta đang làm cái gì.
Chỉ có điều Chu Bách Tước dường như cũng không có nhận ra Cường Tử, vẫn chuyên tâm quan sát nhìn mặt đất. Đến gần hơn, Cường Tử đã nhìn thấy rõ ràng rồi, Chu Bách Tước đang nhìn chăm chú một tấm giấy không lớn, cỡ tấm giấy in thông thường, truyền đơn và quảng cáo rao vặt phát trên đường phố đều như vậy.
Cường Tử nhớ lại tấm quảng cáo của nhà máy dệt Giang Âm.
- Chu thúc, nhìn cái gì đấy?
Cường Tử ngồi xổm bên cạnh Chu Bách Tước, nhìn sang tờ giấy kia.
Chu Bách Tước quay đầu nghiêm trang hỏi Cường Tử, cậu nói chuyện này có nên tin hay không?
Cường Tử nhìn kỹ một chút, trên nửa tấm giấy là một bức hình chụp cô gái xinh đẹp, phía dưới tấm ảnh có một hàng chữ lớn.
NĂM MƯƠI VẠN ĐỒNG TÌM NGƯỜI GIEO GIỐNG!
Ông chồng già của tôi bởi vì có chút nguyên nhân không thể sinh con, nhưng muốn có người kế thừa di sản gia tộc chắc chắn phải cầu có con. Cho nên cam chịu cầu xin các ông thân thể khỏe mạnh có lòng trợ giúp, việc thành công tất có hậu tạ...
Cường Tử ngây ra một lúc, liếc nhìn Chu Bách Tước thầm nói:
- Trai già rồi, phải nên tìm phụ nữ có chồng cho chú...
Chu Bách Tước quay đầu, nhìn Cường Tử hỏi:
- Cậu nói xem năm mươi vạn là cho một lần thôi, hay là cả một tháng hả?
Cường Tử cắn răng nói:
- Ngày mai con đến đài truyền hình đăng thông báo tìm bạn trăm năm cho chú, nói một người giàu có hàng vạn đồng, thân thể khỏe mạnh, không cầu yêu, chỉ cầu tình!
Chu Bách Tước cả giận nói:
- Thối lắm, ông đây là tính đồ Pla-tông!
Cường Tử nói:
- Được rồi, chỉ cần yêu, không cần tình.
Chu Bách Tước suy ngẫm hồi lâu nói:
- Cậu nói thông báo tìm bạn trăm năm là nói thật hay là nói giỡn?
Cường Tử nói:
- Thật!
Chu Bách Tước cười khúc khích nói:
- Vậy thì cho thêm một câu, tốt nhất là ở rể!
Cường Tử...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.