Chương 109: Lân Tổ đã đến đông đủ
Trí Bạch
15/02/2016
Trác Thanh Đế lại nhìn đồng hồ một lần nữa, ánh mắt sắc lạnh, đưa tay lên rồi phất mạnh xuống.
- Hành động!
Khi gã hô lên hai tiếng này, âm thanh không quá lớn nhưng lại rất có khí phách.
Vị sĩ quan sau khi nhìn thấy Trác Thanh Đế phất tay thì lập tức truyền mệnh lệnh tấn công xuống dưới. Hàng trăm chiến sĩ bộ đội đặc chủng đã xếp thành những tiểu đội nhỏ, trật tự khí phách bước vào trong tập đoàn Cửu Nhật.
- Quá điên cuồng!
Lân Ngũ khẽ kêu lên.
- Thực ra đây chính là một vở kịch lớn, may mà ta cũng có mặt ở đây!
Lân Ngũ bước lên phía trước, nắm lấy bả vai của Trác Thanh Đế và hỏi:
- Tại sao không nói cho ta biết? Cho ta tham gia vào lần hành động này đi!
Trác Thanh Đế lôi bao thuốc ra rồi đưa cho Lân Ngũ một điếu. Sau khi tự mình châm lửa quay sang nói với Lân Ngũ:
- Nguyên nhân mà ta không nói cho chú biết chỉ có một mà thôi, đó chính là ta cố ý làm vậy.
Lân Ngũ khó khăn lắm mới có thể kìm nén được kích động muốn đấm cho tên này một vài cái, sau khi y dùng tay bóp nát điếu thuốc :
- Điều này thì ta có thể không tính toán với ngươi, nói thẳng đi, ta có thể tham gia vào lần hành động này không.
- Ở đây thì không thể nhưng chú vẫn có thể đến tham gia ở một nơi khác.
- Làm gì?
- Lân Tổ, ngoài chú và Lân Cửu ra thì mọi người đều đã có mặt đông đủ ở khu vực gần tập đoàn Thập Chu rồi. Nếu như bây giờ chú nhanh chóng qua đó thì chắc vẫn còn việc cho chú làm đó. Đừng nói là ta nhỏ mọn nha, xe của ta chú cứ lấy mà dùng!
- Ta hận ngươi!
Khi mà Lân Ngũ nói ra ba chữ kia, Trác Thanh Đế lập tức nổi hết da gà da cóc lên. U oán, mẹ kiếp, quá u oán!
Bắt lấy chùm chìa khóa xe trong tay của Trác Thanh đế, Lân Ngũ bước nhanh đến chỗ chiếc xe , kéo cửa xe và nhảy vào trong. Sau khi nhấn ga chiếc xe Hammer lại nhả ra một luồng khói đen xì rồi phóng đi như một con chó hoang đứt cương. Chiếc xe lao với tốc độ kinh hoàng, nhanh đến mức người nhìn sẽ nghĩ rằng nó là một chiếc xe thể thao được lắp đặt bộ phận đẩy khí. Chỉ trong nháy mắt, người và xe đã biến mất khỏi tầm mắt của Trác Thanh Đế.
Trác Thanh Đế ngậm điếu thuốc rồi khẽ nhếch mép lên, đưa tay ra đón lấy một khẩu súng trường bán tự độn từ một binh sĩ đứng bên cạnh, rồi dẫn theo vài bộ đội đặc chủng khác hướng về phía tập đoàn Cửu Nhật.
- Đêm nay, lão tử ta sẽ quét sạch hang ổ ở thành phố Đông Đỉnh của các ngươi!
Một tiểu đội bộ đội đặc chủng vừa mới lẻn vào bên trong tập đoàn Cửu Nhật thì từ những góc khuất lao ra vài tên áo đen tay cầm súng nhỏ tự động. Mấy tên này vừa xuất hiện thì đã bắt đầu nổ súng không cần biết đến mục tiêu, những tiếng nổ vang giòn vang lên, rồi tiếng vỏ đạn rơi lanh canh xuống mặt đất, những đốm lửa lóe lên.
Tiểu đội trường ra hiệu, những binh sĩ trong tiểu đội liền chia nhau ra hành động. Sau khi tiểu đội trưởng vừa mới tìm được chỗ ẩn nấp thì ngay lập tức y đã lên đạn và bóp cò khẩu súng trường bán tự động được sản xuất ở trong nước. Pằng! Pằng! Pằng! Ba tiếng súng vang lên, những viên đạn chính xác như được gắn thêm mắt chui xuyên qua trán và ngực của ba tên áo đen. Trong đó có một tên, tay cầm khẩu súng nhỏ tự động đã được lên đạn nhưng chẳng may ngã xuống đất trước khi viên đạn được bắn đi, khiến cho viên đạn không có mắt bắn luôn vào người của đồng bọn.
Sau khi chia nhau ra, những binh sĩ bộ đội đặc chủng tay cầm chắc vũ khí cũng đã bắt đầu phát huy uy lực. Năm sáu tên áo đen nhìn thấy tình thế đang diễn biến theo chiều hướng xấu nên vội vàng quay người bỏ chạy, bỏ mặc những tên đồng bọn khác đang bị bắn chết ngay tại chỗ. Người đội trưởng phất tay, dẫn theo cấp dưới đuổi theo mấy tên áo đen kia.
Một tiểu đội khác trong lúc tiến vào trong tòa nhà cao tầng chính của tập đoàn Cửu Nhật thì đã gặp phải một sự kháng cự: Mười tên áo đen cầm theo đủ loại vũ khí đứng ngăn cản ở trước cửa chính của tòa nhà. Chúng liên tiếp nã súng về phía đội quân, những viên đạn được liên tiếp bắn ra đã tạo thành một tấm lưới lửa ngăn cản bước tiến của đội quân. Sau khi người đội trưởng phất tay ra hiệu các chiến sĩ bắt đầu tiến vào trạng thái trận đánh phục kích, họ nhanh chóng đi tìm công sự che chắn và bắt đầu xạ kích. Đội trưởng thông qua máy bộ đàm chỉ huy cả đội, một tay súng bắn tỉa yểm hộ ở phía sau đã tìm thấy vị trí của bọn họ.
Pằng! Trán của một tên mặc áo đen đã bị một viên đạn xuyên thủng, dưới tác động của một lực tác động mạnh như vậy, người của y trực tiếp bị bay ra ngoài, nửa đầu còn bị gãy, thi thể không toàn thây rơi một cái rầm xuống đất.
Súng bắn tỉa không ngừng phát huy uy lực, còn tính mạng của mấy tên áo đen kia thì lại không ngừng bị cướp đi. Tên cầm đầu đám người mặc áo đen này nhìn thấy tình huống ngày càng bất lợi cho bọn chúng, và đến lúc này thì bọn chúng cũng đã không thể tiếp tục được nữa, hắn liền lớn tiếng gào lên một tiếng sau đó thì cắm đầu cắm cổ chạy vào bên trong tòa nhà. Dưới sự chỉ huy của người đội trưởng, bộ đội đặc chủng bắt đầu truy kích. Có mộ tên áo đen chạy khá chậm và thế là y đã lọt vào tầm ngăm của một khẩu súng trường, nhanh chóng nghiêng ngả xiêu vẹo ngã xuống đất. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà hơn mười tên áo đen đã bị những chiến sĩ bộ đội đặc chủng với những khẩu súng bắn tỉa tiêu diệt mất một nửa, mấy tên may mắn còn sót lại thì hoảng sợ cắm đầu cắm cổ chạy vào bên trong.
Tiểu đội duy trì đội hình yểm hộ tiến vào bên trong tòa nhà, tất cả những kháng cự đều bị bọn họ tiêu diệt một cách nhanh gọn và sạch sẽ. Những bộ đội đặc chủng vừa có tố chất ở tất cả các phương diện thì những trở ngại, chống cự như thế này thực không đáng để họ để ý tới. Một trận đánh nhỏ vẫn cứ tiếp tục diễn ra, toàn bộ bảo vệ người Nhật Bản của tập đoàn Cửu Nhật bắt đầu xông ra ngoài kháng cự lại. Nhưng có lẽ vì quá vội vàng mà sự chống cự của bọn chúng rất khó có thể ngăn cản được bước chân của bộ đội đặc chủng tiến về phía trước.
Trong vòng 20 phút, tòa nhà chính của tập đoàn Cửu Nhật đã bị khống chế hoàn toàn. Tòa nhà ký túc và nhà kho cũng đã bị khống chế, những công nhân viên chức thì vẫn đang chìm trong giấc mộng cũng đã được sắp xếp thỏa đáng.
Trong phòng quan sát, Tiểu Dã Tam Mộc nhìn chăm chú vào màn hình quan sát, đôi mắt của gã đã nổi đầy tia máu đỏ, biểu cảm của gã vô cùng dữ tợn trông chẳng khác gì một con dã thú đang bị đói. Gã cắn chặt môi, cả tim và khóe miệng đều chảy máu.
Đột nhiên xuất hiện!
Lần tấn công này đột ngột như vậy, về cơ bản là là gã không hề nghĩ rằng ngày hôm nay sẽ có những xảy ra những chuyện như thế này. Từ trước đến giờ chưa bao giờ gã nghĩ rằng người Trung Quốc lại có thể tiến hành thanh trừ một cách quanh minh chính đại như vậy. Gã không cho rằng người Trung Quốc sẽ có được sự quyết đoán này, nhưng rõ ràng là gã đã sai lầm, hơn nữa lại còn là sai lầm quá lớn. Trong tình huống không có bất cứ sự chuẩn bị nào cả lại bị tấn công đột ngột với một quy mô lớn như vậy, điều này khiến cho một người từ trước đến giỡ vẫn luôn tỉnh táo và lý trí như gã cũng phải trở tay không kịp, ruột gan rối bời!
- Tại sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy?
Tiểu Dã Tam Mộc thì thào nói nhỏ.
- Tại sao lại có thể như vậy được?
Giờ phút này, gã đã không thể nào khống chế được tâm trạng bị đả kích của bản thân mà rào rú lên, khiến cho tất cả những thuôc hạ đứng sau lưng gã cũng phải giật bắn người. Mười mấy tên thuộc hạ thân tín đứng bao quanh lấy người gã, người nào người nấy đều cúi đầu xuống không dám hé răng nói câu gì.
Tùng Bổn bước đến bên cạnh Tiểu Dã Tam Mộc và nói khẽ:
- Tổng tài, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thì hơn, bây giờ chúng ta đi vẫn còn kịp.
Tiểu Dã Tam Mộc quay phắt người lại, nắm chặt lấy bả vai của Tùng Bổn vừa lắc vừa hỏi:
- Tại sao lại có thể như vậy được? Chúng dựa vào cái gì mà dám xông vào đây cơ chứ?
Tùng Bổn nhẹ nhàng tháo bàn tay của Tiểu Dã tam Mộc, đẩy chiếc kính trên sống mũi của mình và đáp lại:
- Tổng tài, xin ngài hãy bình tĩnh và lý trí! Đối phương rõ ràng là đã có sự chuẩn bị từ trước nên mới dám đến đây, nếu như chúng ta vẫn không đi thì e rằng sẽ không kịp mất.
Vẻ ngoài tình tĩnh và lạnh lùng của Tùng Bổn đã khiến cho Tiểu Dã Tam Mộc lấy lại được bình tĩnh. Gã lùi về sau hai bước rồi quay đầu lại nhìn vào đội bộ đội đặc chủng đang liên tiếp tiến vào trong tòa nhà tập đoàn Cửu Nhật trên màn hình. Sau khi người gã khẽ run lên thì gã liền buông một câu chán nản thở dài rồi.
- Đi thôi, hiện tại thì chúng ta đã bất lực rồi, không thể nào mà có thể xoay chuyển trời đất được nữa.
- Tùng Bổn, ngài hãy ở lại, đem tất cả những tài liệu có thể dùng được hủy đi, ta sẽ đến đón ngài!
- Rõ! Tổng tài!
Tùng Bổn khom người đáp lại, biểu cảm của y vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khác thường, dường như những chuyện đang xảy ra trước mắt không hề có quan hệ gì với y. Nhìn theo bóng lưng của Tiểu Dã Tam Mộc vội vàng rời khỏi, Tùng Bổn ngẩng đầu lên, khóe miệng của y cong lên, tạo thành một một cười đầy ẩn ý.
Trận đánh ở đại sử quán diễn ra được 10 phút thì kết thúc. Mười mấy tên áo đen dường như không thể tạo nên được sự chống cự gì hết liền bị tiêu diệt, chỉ có tên thủ lĩnh và hai tên khác là may mắn thoát được. Quân đội đã dùng súng đến tấn công đại sứ quán Nhật Bản và giải quyết thành công một vụ án lớn quan trọng mà không hề có bất cứ một sự tổn thất hay thương vong nào.
Tất cả những nhân viên người Nhật Bản bên trong đại sứ quán đều vội vàng được sơ tán khẩn cấp , đại sứ quán giờ đây đã do quân đội tiếp quản. Vị sĩ quan phụ trách chỉ huy đứng lại trao đổi với đại sứ Nhật Bản vài câu rồi sắp xếp chỗ ăn ở ổn thỏa cho họ, sau đó liền hạ lệnh cho binh lính tiến vào bên trong đại sứ quán tiến hành điêu tra triệt để, đề phòng xảy ra tình huống có cá lọt lưới.
Tại một con ngõ nhỏ tối cách đại sứ quán không xa, sau khi giao Lân Cửu đang được bế trên tay đưa cho Triệu Long Tướng và Kim Tiểu Chu đã đợi sẵn ở đây từ rất lâu rồi, Cường Tử liền quay người chạy như bay ra bên ngoài. Ở trước cửa ngõ, Cáp Mô và Chu Bách Tước đã đứng đó đợi hắn, ba người cùng lên chiếc Audi A8, Chu Bách Tước lái xe nghênh ngang rời đi, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm đen.
Tại một quán cơm nhỏ kinh doanh suốt hai mươi bốn giờ trong ngày, nơi đây cách tập đoàn Thập Chu không xa, Trần Đông Thanh đứng thẳng người ở trên lầu hai dùng kính viễn vọng chuyên dùng về ban đêm quan sát tập đoàn Thập Chu. Lúc này y tot ra vo cùng nghiêm túc. Đứng ở sau lưng y, ngoài Lân Cửu ra thì tất cả mọi thành viên trong Lân Tổ đều đã đến đông đủ, ngay cả Lân Ngũ vừa mới lái xe Hummer dừng ở một nơi cách đây một cây số rồi phải chạy bộ tới, giờ đây cũng đã đứng ở đằng sau Trần Đông Thanh.
Tất cả mọi người có mặt trong căn phòng đều không nói gì. Lân Nhất ngồi trên ghế, an nhàn xem tài liệu. Gã là một người đàn ông trung niên, năm nay hơn ba mươi tuổi, đầu cắt tóc ngắn kiểu húi cua, tướng mạo bình thường, trên khuôn mặt cũng không có bất cứ một chút kích động nào, nhìn bộ dạng bình tĩnh an nhàn của gã, người nhìn sẽ nghĩ gã là một người đàn ông đã lập gia đình, sau giờ làm đang ngồi ở nhà đọc báo .
Lân Nhị cũng ngồi trên ghế nhưng y lại không có được dáng vẻ bình tĩnh như Lân Nhị. Tướng mạo của Lân Nhất rất bình thường, ngay cả khi trên đường phố, có người ngày nào cũng đụng phải vai của lân Nhất thì gã cũng sẽ không bao giờ để lại ấn tượng đặc biệt cho người này. Nhưng Lân Nhị thì lại khác, y cũng ngồi ở đó, nhưng lại lạnh lùng, trầm tĩnh như một thanh đao sắc nhọn, bất cứ lúc nào cũng có thể tuốt vỏ.
Lân Nhị đang ngồi ăn, trong phòng bày biện cả một chiếc bàn đầy ăn đồ ăn thức uống nhưng ngoài y ra thì không có một ai buồn nhấc đũa. Cả một bàn thức ăn đầy ăm ắp dường như là đặc biệt chuẩn bị cho y vậy. Nét mặt của y rất lạnh lùng, trên đôi môi mỏng còn dính đầy dầu mỡ, đôi mắt chăm chú nhìn vào thức ăn thỉnh thoảng lại chợt lóe lên.
Trong Lân Tổ, người có chỉ số IQ biến thái nhất chính là Lân Nhất, còn người mà có chỉ số sức lực biến thái nhất lại là Lân Nhị.
Lân Tam người được xưng là đối thủ khó tiếp cận nhất, đến ngay cả Lân Nhị trong vòng ba chiêu cũng không thể nào tiếp cận được người y. Lân Nhị không thích sử dụng súng ống, y chỉ thích sử dụng đao, y có một thanh đao ngắn, mũi đao dài ba xích.
Chỉ có những người đã từng giao đấu với Lân Nhị thì mới biết được sự khủng bố của Lân Nhị, nhưng có một điều đáng tiếc là tất cả những người có cơ hội được giao đấu với lân Nhị, tính đến thời điểm hiện tại thì chưa có một ai được sống sót. Lân Nhị đã ra tay thì không có một ai được sống sót, đây chính là bí mật mà tất cả mọi người trong Lân Tổ đều biết.
Không có một ai biết vì sao Lân Nhị lại thù hận đám người phạm tội kia lớn đến như vậy, chỉ cần y ra tay thì điều này tương đương với chuyện người được nhắm đến bị tuyên án tử hình, cho nên tính đến hiện tại, Lân Nhị chính là một người được giao nhiệm vụ ít nhất trong Lân Tổ, nhưng đồng thời cũng là một người làm việc hiệu quả nhất.
Hiệu suất thành công của y là trăm phần trăm.
Năm đó, một tên đặc công nằm vùng ở trong nước suốt hơn hai mươi năm đã thành công lấy được một phần cơ mật quân sự quan trọng, nhưng đúng cái ngày ông ta quay về nước thì đã bị chết chính trong bồn tắm của căn biệt thự của mình. Ông ta đãcbị một đao cắt đứt cổ họng, thậm chí ông ta còn chưa kịp gửi phần tài liệu quan trọng mà khó khăn lắm ông ta mới có thể lấy trộm được. Tên đặc công cấp Thái quyền quyền vương đó đã bị Lân Nhị giết chết bằng một đao.
Lân Tứ là một cô gái có vẻ bề ngoài điềm đạm nho nhã, dung nhan của cô, không thể nói là quá đẹp thậm chí là có chút bình thường nhưng nếu như bạn cẩn thận quan sát, tỉ mỉ tìm hiểu người con gái này thì bạn sẽ phát hiện ra rằng đây chính là một người con gái vô cùng hấp dẫn. Tiện đây xin nói luôn, Lân Tứ chính là chị gái ruột của Lân Cửu, họ cũng chính là cặp chị em duy nhất trong bảy đặc công hạng nhất.
- Đến đây!
Trần Đông Thanh đột nhiên kêu lên một câu, tất cả mọi người trong căn phòng liền đứng ngay dậy, bao gồm cả Lân Nhị chỉ biết cắm đầu vào ăn hay là Lân Nhất chỉ biết cúi đầu đọc tài liệu.
- Hành động!
Khi gã hô lên hai tiếng này, âm thanh không quá lớn nhưng lại rất có khí phách.
Vị sĩ quan sau khi nhìn thấy Trác Thanh Đế phất tay thì lập tức truyền mệnh lệnh tấn công xuống dưới. Hàng trăm chiến sĩ bộ đội đặc chủng đã xếp thành những tiểu đội nhỏ, trật tự khí phách bước vào trong tập đoàn Cửu Nhật.
- Quá điên cuồng!
Lân Ngũ khẽ kêu lên.
- Thực ra đây chính là một vở kịch lớn, may mà ta cũng có mặt ở đây!
Lân Ngũ bước lên phía trước, nắm lấy bả vai của Trác Thanh Đế và hỏi:
- Tại sao không nói cho ta biết? Cho ta tham gia vào lần hành động này đi!
Trác Thanh Đế lôi bao thuốc ra rồi đưa cho Lân Ngũ một điếu. Sau khi tự mình châm lửa quay sang nói với Lân Ngũ:
- Nguyên nhân mà ta không nói cho chú biết chỉ có một mà thôi, đó chính là ta cố ý làm vậy.
Lân Ngũ khó khăn lắm mới có thể kìm nén được kích động muốn đấm cho tên này một vài cái, sau khi y dùng tay bóp nát điếu thuốc :
- Điều này thì ta có thể không tính toán với ngươi, nói thẳng đi, ta có thể tham gia vào lần hành động này không.
- Ở đây thì không thể nhưng chú vẫn có thể đến tham gia ở một nơi khác.
- Làm gì?
- Lân Tổ, ngoài chú và Lân Cửu ra thì mọi người đều đã có mặt đông đủ ở khu vực gần tập đoàn Thập Chu rồi. Nếu như bây giờ chú nhanh chóng qua đó thì chắc vẫn còn việc cho chú làm đó. Đừng nói là ta nhỏ mọn nha, xe của ta chú cứ lấy mà dùng!
- Ta hận ngươi!
Khi mà Lân Ngũ nói ra ba chữ kia, Trác Thanh Đế lập tức nổi hết da gà da cóc lên. U oán, mẹ kiếp, quá u oán!
Bắt lấy chùm chìa khóa xe trong tay của Trác Thanh đế, Lân Ngũ bước nhanh đến chỗ chiếc xe , kéo cửa xe và nhảy vào trong. Sau khi nhấn ga chiếc xe Hammer lại nhả ra một luồng khói đen xì rồi phóng đi như một con chó hoang đứt cương. Chiếc xe lao với tốc độ kinh hoàng, nhanh đến mức người nhìn sẽ nghĩ rằng nó là một chiếc xe thể thao được lắp đặt bộ phận đẩy khí. Chỉ trong nháy mắt, người và xe đã biến mất khỏi tầm mắt của Trác Thanh Đế.
Trác Thanh Đế ngậm điếu thuốc rồi khẽ nhếch mép lên, đưa tay ra đón lấy một khẩu súng trường bán tự độn từ một binh sĩ đứng bên cạnh, rồi dẫn theo vài bộ đội đặc chủng khác hướng về phía tập đoàn Cửu Nhật.
- Đêm nay, lão tử ta sẽ quét sạch hang ổ ở thành phố Đông Đỉnh của các ngươi!
Một tiểu đội bộ đội đặc chủng vừa mới lẻn vào bên trong tập đoàn Cửu Nhật thì từ những góc khuất lao ra vài tên áo đen tay cầm súng nhỏ tự động. Mấy tên này vừa xuất hiện thì đã bắt đầu nổ súng không cần biết đến mục tiêu, những tiếng nổ vang giòn vang lên, rồi tiếng vỏ đạn rơi lanh canh xuống mặt đất, những đốm lửa lóe lên.
Tiểu đội trường ra hiệu, những binh sĩ trong tiểu đội liền chia nhau ra hành động. Sau khi tiểu đội trưởng vừa mới tìm được chỗ ẩn nấp thì ngay lập tức y đã lên đạn và bóp cò khẩu súng trường bán tự động được sản xuất ở trong nước. Pằng! Pằng! Pằng! Ba tiếng súng vang lên, những viên đạn chính xác như được gắn thêm mắt chui xuyên qua trán và ngực của ba tên áo đen. Trong đó có một tên, tay cầm khẩu súng nhỏ tự động đã được lên đạn nhưng chẳng may ngã xuống đất trước khi viên đạn được bắn đi, khiến cho viên đạn không có mắt bắn luôn vào người của đồng bọn.
Sau khi chia nhau ra, những binh sĩ bộ đội đặc chủng tay cầm chắc vũ khí cũng đã bắt đầu phát huy uy lực. Năm sáu tên áo đen nhìn thấy tình thế đang diễn biến theo chiều hướng xấu nên vội vàng quay người bỏ chạy, bỏ mặc những tên đồng bọn khác đang bị bắn chết ngay tại chỗ. Người đội trưởng phất tay, dẫn theo cấp dưới đuổi theo mấy tên áo đen kia.
Một tiểu đội khác trong lúc tiến vào trong tòa nhà cao tầng chính của tập đoàn Cửu Nhật thì đã gặp phải một sự kháng cự: Mười tên áo đen cầm theo đủ loại vũ khí đứng ngăn cản ở trước cửa chính của tòa nhà. Chúng liên tiếp nã súng về phía đội quân, những viên đạn được liên tiếp bắn ra đã tạo thành một tấm lưới lửa ngăn cản bước tiến của đội quân. Sau khi người đội trưởng phất tay ra hiệu các chiến sĩ bắt đầu tiến vào trạng thái trận đánh phục kích, họ nhanh chóng đi tìm công sự che chắn và bắt đầu xạ kích. Đội trưởng thông qua máy bộ đàm chỉ huy cả đội, một tay súng bắn tỉa yểm hộ ở phía sau đã tìm thấy vị trí của bọn họ.
Pằng! Trán của một tên mặc áo đen đã bị một viên đạn xuyên thủng, dưới tác động của một lực tác động mạnh như vậy, người của y trực tiếp bị bay ra ngoài, nửa đầu còn bị gãy, thi thể không toàn thây rơi một cái rầm xuống đất.
Súng bắn tỉa không ngừng phát huy uy lực, còn tính mạng của mấy tên áo đen kia thì lại không ngừng bị cướp đi. Tên cầm đầu đám người mặc áo đen này nhìn thấy tình huống ngày càng bất lợi cho bọn chúng, và đến lúc này thì bọn chúng cũng đã không thể tiếp tục được nữa, hắn liền lớn tiếng gào lên một tiếng sau đó thì cắm đầu cắm cổ chạy vào bên trong tòa nhà. Dưới sự chỉ huy của người đội trưởng, bộ đội đặc chủng bắt đầu truy kích. Có mộ tên áo đen chạy khá chậm và thế là y đã lọt vào tầm ngăm của một khẩu súng trường, nhanh chóng nghiêng ngả xiêu vẹo ngã xuống đất. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà hơn mười tên áo đen đã bị những chiến sĩ bộ đội đặc chủng với những khẩu súng bắn tỉa tiêu diệt mất một nửa, mấy tên may mắn còn sót lại thì hoảng sợ cắm đầu cắm cổ chạy vào bên trong.
Tiểu đội duy trì đội hình yểm hộ tiến vào bên trong tòa nhà, tất cả những kháng cự đều bị bọn họ tiêu diệt một cách nhanh gọn và sạch sẽ. Những bộ đội đặc chủng vừa có tố chất ở tất cả các phương diện thì những trở ngại, chống cự như thế này thực không đáng để họ để ý tới. Một trận đánh nhỏ vẫn cứ tiếp tục diễn ra, toàn bộ bảo vệ người Nhật Bản của tập đoàn Cửu Nhật bắt đầu xông ra ngoài kháng cự lại. Nhưng có lẽ vì quá vội vàng mà sự chống cự của bọn chúng rất khó có thể ngăn cản được bước chân của bộ đội đặc chủng tiến về phía trước.
Trong vòng 20 phút, tòa nhà chính của tập đoàn Cửu Nhật đã bị khống chế hoàn toàn. Tòa nhà ký túc và nhà kho cũng đã bị khống chế, những công nhân viên chức thì vẫn đang chìm trong giấc mộng cũng đã được sắp xếp thỏa đáng.
Trong phòng quan sát, Tiểu Dã Tam Mộc nhìn chăm chú vào màn hình quan sát, đôi mắt của gã đã nổi đầy tia máu đỏ, biểu cảm của gã vô cùng dữ tợn trông chẳng khác gì một con dã thú đang bị đói. Gã cắn chặt môi, cả tim và khóe miệng đều chảy máu.
Đột nhiên xuất hiện!
Lần tấn công này đột ngột như vậy, về cơ bản là là gã không hề nghĩ rằng ngày hôm nay sẽ có những xảy ra những chuyện như thế này. Từ trước đến giờ chưa bao giờ gã nghĩ rằng người Trung Quốc lại có thể tiến hành thanh trừ một cách quanh minh chính đại như vậy. Gã không cho rằng người Trung Quốc sẽ có được sự quyết đoán này, nhưng rõ ràng là gã đã sai lầm, hơn nữa lại còn là sai lầm quá lớn. Trong tình huống không có bất cứ sự chuẩn bị nào cả lại bị tấn công đột ngột với một quy mô lớn như vậy, điều này khiến cho một người từ trước đến giỡ vẫn luôn tỉnh táo và lý trí như gã cũng phải trở tay không kịp, ruột gan rối bời!
- Tại sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy?
Tiểu Dã Tam Mộc thì thào nói nhỏ.
- Tại sao lại có thể như vậy được?
Giờ phút này, gã đã không thể nào khống chế được tâm trạng bị đả kích của bản thân mà rào rú lên, khiến cho tất cả những thuôc hạ đứng sau lưng gã cũng phải giật bắn người. Mười mấy tên thuộc hạ thân tín đứng bao quanh lấy người gã, người nào người nấy đều cúi đầu xuống không dám hé răng nói câu gì.
Tùng Bổn bước đến bên cạnh Tiểu Dã Tam Mộc và nói khẽ:
- Tổng tài, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thì hơn, bây giờ chúng ta đi vẫn còn kịp.
Tiểu Dã Tam Mộc quay phắt người lại, nắm chặt lấy bả vai của Tùng Bổn vừa lắc vừa hỏi:
- Tại sao lại có thể như vậy được? Chúng dựa vào cái gì mà dám xông vào đây cơ chứ?
Tùng Bổn nhẹ nhàng tháo bàn tay của Tiểu Dã tam Mộc, đẩy chiếc kính trên sống mũi của mình và đáp lại:
- Tổng tài, xin ngài hãy bình tĩnh và lý trí! Đối phương rõ ràng là đã có sự chuẩn bị từ trước nên mới dám đến đây, nếu như chúng ta vẫn không đi thì e rằng sẽ không kịp mất.
Vẻ ngoài tình tĩnh và lạnh lùng của Tùng Bổn đã khiến cho Tiểu Dã Tam Mộc lấy lại được bình tĩnh. Gã lùi về sau hai bước rồi quay đầu lại nhìn vào đội bộ đội đặc chủng đang liên tiếp tiến vào trong tòa nhà tập đoàn Cửu Nhật trên màn hình. Sau khi người gã khẽ run lên thì gã liền buông một câu chán nản thở dài rồi.
- Đi thôi, hiện tại thì chúng ta đã bất lực rồi, không thể nào mà có thể xoay chuyển trời đất được nữa.
- Tùng Bổn, ngài hãy ở lại, đem tất cả những tài liệu có thể dùng được hủy đi, ta sẽ đến đón ngài!
- Rõ! Tổng tài!
Tùng Bổn khom người đáp lại, biểu cảm của y vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khác thường, dường như những chuyện đang xảy ra trước mắt không hề có quan hệ gì với y. Nhìn theo bóng lưng của Tiểu Dã Tam Mộc vội vàng rời khỏi, Tùng Bổn ngẩng đầu lên, khóe miệng của y cong lên, tạo thành một một cười đầy ẩn ý.
Trận đánh ở đại sử quán diễn ra được 10 phút thì kết thúc. Mười mấy tên áo đen dường như không thể tạo nên được sự chống cự gì hết liền bị tiêu diệt, chỉ có tên thủ lĩnh và hai tên khác là may mắn thoát được. Quân đội đã dùng súng đến tấn công đại sứ quán Nhật Bản và giải quyết thành công một vụ án lớn quan trọng mà không hề có bất cứ một sự tổn thất hay thương vong nào.
Tất cả những nhân viên người Nhật Bản bên trong đại sứ quán đều vội vàng được sơ tán khẩn cấp , đại sứ quán giờ đây đã do quân đội tiếp quản. Vị sĩ quan phụ trách chỉ huy đứng lại trao đổi với đại sứ Nhật Bản vài câu rồi sắp xếp chỗ ăn ở ổn thỏa cho họ, sau đó liền hạ lệnh cho binh lính tiến vào bên trong đại sứ quán tiến hành điêu tra triệt để, đề phòng xảy ra tình huống có cá lọt lưới.
Tại một con ngõ nhỏ tối cách đại sứ quán không xa, sau khi giao Lân Cửu đang được bế trên tay đưa cho Triệu Long Tướng và Kim Tiểu Chu đã đợi sẵn ở đây từ rất lâu rồi, Cường Tử liền quay người chạy như bay ra bên ngoài. Ở trước cửa ngõ, Cáp Mô và Chu Bách Tước đã đứng đó đợi hắn, ba người cùng lên chiếc Audi A8, Chu Bách Tước lái xe nghênh ngang rời đi, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm đen.
Tại một quán cơm nhỏ kinh doanh suốt hai mươi bốn giờ trong ngày, nơi đây cách tập đoàn Thập Chu không xa, Trần Đông Thanh đứng thẳng người ở trên lầu hai dùng kính viễn vọng chuyên dùng về ban đêm quan sát tập đoàn Thập Chu. Lúc này y tot ra vo cùng nghiêm túc. Đứng ở sau lưng y, ngoài Lân Cửu ra thì tất cả mọi thành viên trong Lân Tổ đều đã đến đông đủ, ngay cả Lân Ngũ vừa mới lái xe Hummer dừng ở một nơi cách đây một cây số rồi phải chạy bộ tới, giờ đây cũng đã đứng ở đằng sau Trần Đông Thanh.
Tất cả mọi người có mặt trong căn phòng đều không nói gì. Lân Nhất ngồi trên ghế, an nhàn xem tài liệu. Gã là một người đàn ông trung niên, năm nay hơn ba mươi tuổi, đầu cắt tóc ngắn kiểu húi cua, tướng mạo bình thường, trên khuôn mặt cũng không có bất cứ một chút kích động nào, nhìn bộ dạng bình tĩnh an nhàn của gã, người nhìn sẽ nghĩ gã là một người đàn ông đã lập gia đình, sau giờ làm đang ngồi ở nhà đọc báo .
Lân Nhị cũng ngồi trên ghế nhưng y lại không có được dáng vẻ bình tĩnh như Lân Nhị. Tướng mạo của Lân Nhất rất bình thường, ngay cả khi trên đường phố, có người ngày nào cũng đụng phải vai của lân Nhất thì gã cũng sẽ không bao giờ để lại ấn tượng đặc biệt cho người này. Nhưng Lân Nhị thì lại khác, y cũng ngồi ở đó, nhưng lại lạnh lùng, trầm tĩnh như một thanh đao sắc nhọn, bất cứ lúc nào cũng có thể tuốt vỏ.
Lân Nhị đang ngồi ăn, trong phòng bày biện cả một chiếc bàn đầy ăn đồ ăn thức uống nhưng ngoài y ra thì không có một ai buồn nhấc đũa. Cả một bàn thức ăn đầy ăm ắp dường như là đặc biệt chuẩn bị cho y vậy. Nét mặt của y rất lạnh lùng, trên đôi môi mỏng còn dính đầy dầu mỡ, đôi mắt chăm chú nhìn vào thức ăn thỉnh thoảng lại chợt lóe lên.
Trong Lân Tổ, người có chỉ số IQ biến thái nhất chính là Lân Nhất, còn người mà có chỉ số sức lực biến thái nhất lại là Lân Nhị.
Lân Tam người được xưng là đối thủ khó tiếp cận nhất, đến ngay cả Lân Nhị trong vòng ba chiêu cũng không thể nào tiếp cận được người y. Lân Nhị không thích sử dụng súng ống, y chỉ thích sử dụng đao, y có một thanh đao ngắn, mũi đao dài ba xích.
Chỉ có những người đã từng giao đấu với Lân Nhị thì mới biết được sự khủng bố của Lân Nhị, nhưng có một điều đáng tiếc là tất cả những người có cơ hội được giao đấu với lân Nhị, tính đến thời điểm hiện tại thì chưa có một ai được sống sót. Lân Nhị đã ra tay thì không có một ai được sống sót, đây chính là bí mật mà tất cả mọi người trong Lân Tổ đều biết.
Không có một ai biết vì sao Lân Nhị lại thù hận đám người phạm tội kia lớn đến như vậy, chỉ cần y ra tay thì điều này tương đương với chuyện người được nhắm đến bị tuyên án tử hình, cho nên tính đến hiện tại, Lân Nhị chính là một người được giao nhiệm vụ ít nhất trong Lân Tổ, nhưng đồng thời cũng là một người làm việc hiệu quả nhất.
Hiệu suất thành công của y là trăm phần trăm.
Năm đó, một tên đặc công nằm vùng ở trong nước suốt hơn hai mươi năm đã thành công lấy được một phần cơ mật quân sự quan trọng, nhưng đúng cái ngày ông ta quay về nước thì đã bị chết chính trong bồn tắm của căn biệt thự của mình. Ông ta đãcbị một đao cắt đứt cổ họng, thậm chí ông ta còn chưa kịp gửi phần tài liệu quan trọng mà khó khăn lắm ông ta mới có thể lấy trộm được. Tên đặc công cấp Thái quyền quyền vương đó đã bị Lân Nhị giết chết bằng một đao.
Lân Tứ là một cô gái có vẻ bề ngoài điềm đạm nho nhã, dung nhan của cô, không thể nói là quá đẹp thậm chí là có chút bình thường nhưng nếu như bạn cẩn thận quan sát, tỉ mỉ tìm hiểu người con gái này thì bạn sẽ phát hiện ra rằng đây chính là một người con gái vô cùng hấp dẫn. Tiện đây xin nói luôn, Lân Tứ chính là chị gái ruột của Lân Cửu, họ cũng chính là cặp chị em duy nhất trong bảy đặc công hạng nhất.
- Đến đây!
Trần Đông Thanh đột nhiên kêu lên một câu, tất cả mọi người trong căn phòng liền đứng ngay dậy, bao gồm cả Lân Nhị chỉ biết cắm đầu vào ăn hay là Lân Nhất chỉ biết cúi đầu đọc tài liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.