Chương 192: Lấy một chọi ba!
Trí Bạch
19/02/2016
Cường Tử sau khi từ trong phòng Trần Tử Ngư đi ra ngồi một mình ở trong phòng khách hút thuốc, hắn không tỏ thái độ rõ ràng gì đối với lời đề nghị của Trần Tử Ngư, đây là một biện pháp rất lớn mật, lớn mật đến khiến cho Cường Tử người không có tim không có phổi này hết sức do dự không quyết định được. Nếu như là làm như thế kia, vậy sẽ nổi lên bao nhiêu cơn sóng lớn không thể biết được, liệu có phải dẫn đến một loạt phản ứng nối tiếp nhau cũng không biết được.
Hút một hơi thuốc lá, Cường Tử bỗng nhiên phát hiện cuộc sống bây giờ của mình rất mệt mỏi, rất nhiều người và việc hoàn toàn không có liên quan với Cường Tử khiến cho hắn cần phải nâng lên tinh thần để đối mặt, một chút không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục.
Sau khi mở ti vi Cường Tử chỉnh kênh không có mục đích gì, ánh mắt hắn nhìn chăm chú màn hình ti vi trong ti vi đang diễn cái gì một chút cũng không nhìn thấy, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn. Tuy rằng hắn cảm thấy đề nghị của Trần Tử Ngư rất hay nhưng nếu như thật sự áp dụng được, hắn phải bỏ qua một trận quyết đấu kịch tính mười năm mới có một lần kia.
Đang khi Cường Tử dừng màn hình ti vi lại ở một kênh, búp bê nhỏ xinh đẹp trong tiết mục kia rốt cuộc đã khiến cho hắn dâng trào cảm hứng. Thần sắc hắn bỗng nhiên cứng lại, sau khi con mắt híp lại khoé miệng giật giật.
Hắn chậm rãi đứng lên lột bỏ áo khoác ngoài, cầm lên thanh trường kiếm bình thường không có một chút sắc bén đáng nói nào kia lên, sau đó hít vào một hơi thật sâu sải bước đi ra khỏi phòng khách.
Đứng ở trong sân, Cường Tử ngẩng đầu nhìn ngoài cửa nhà.
- Ra đây đi.
Hắn khẽ quát một tiếng.
Một thoáng sột soạt, một đạo bóng đen xuất hiện đột ngột ở trong sân. Người tới sau khi đứng vững dùng ánh mắt âm lãnh nhìn thẳng Cường Tử, thật giống như một con dã thú khát máu thấy được con mồi của mình. Đây là một gã thanh niên trẻ tuổi, trên mặt của gã có một vết sẹp cực lớn xuyên dọc từ trên xuống, trong tay của gã nắm một thanh yêu đao sắc bắn hẹp dài.
Tiểu Dã Tam Mộc.
Một gã đàn ông trung niên mặc bộ Ki-mô-nô truyền thống của Nhật Bản bước chầm chậm từ ngoài cửa sân vào. Trên dây lưng giắt hai thanh trường đao Đông Doanh một tả một hữu. Mái tóc của gã cũng chải chuốt theo kiểu tóc cổ điển của đàn ông Đông Doanh, trên đỉnh đầu cuộn tròn một búi tóc. Gã đàn ông trung niên này dưới chân mang một đôi guốc gỗ, lúc bước đi truyền ra từng tiếng vang một rõ ràng.
Người này đã từng giao thủ qua với Cường Tử, lúc ấy Cường Tử dưới sự trợ giúp của Cừu Thiên mới có thể rút lui giữ mạng.
Đông Nguyệt Tu Nam (Shihanki Tonan) người đứng thứ sáu Kim Bảng Đông Doanh.
Một gã đàn ông mặc một bộ kình trang màu đen từ trên tường nhà nhảy xuống, hắn che mặt, bao phủ cả đầu, trên cả khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía. Bộ kình trang màu đen hắn mặc là quần áo chỉ dành riêng cho nhẫn giả Đông Doanh. Trên lưng vác một thanh trường đao khoảng chừng một mét năm trở lên.
Hắn thật giống như một con mèo ba tư, từ trên tường nhà cao chót vót nhảy xuống rớt xuống đất không một tiếng động. Mà tên này dù là đã đứng ở trước mặt anh, anh cũng sẽ có một loại cảm giác mông lung. Hắn thật giống như một đoàn sương mù màu đen hư vô mờ ảo làm cho người ta có một loại cảm giác sai lệch không rõ ràng, hắn thật giống như cái bóng khiến cho người ta dễ dàng không để ý tới.
Ba người sắp xếp theo hình tam giác vây Cường Tử ở chính giữa, trên mặt Tiểu Dã Tam Mộc mang một loại vẻ mặt âm độc mà lại đắc ý, khoé miệng của gã treo một nụ cười âm tàn. Dường như Cường Tử đứng ở giữa vòng vây của ba người này đã là một con dê béo đợi làm thịt.
- Lâm Cường, lại gặp nhau rồi.
Tiểu Dã Tam Mộc cười âm lạnh không thể đo lường, nét mặt của gã thật giống như một con cú mèo trong đêm tối khiến cho người ta nhìn rất khó chịu.
Cường Tử cười khẽ nói:
- Không giới thiệu một chút được sao?
Tiểu Dã Tam Mộc nhe răng cười:
- Có cần thiết không?
Cường Tử thần sắc thản nhiên nói:
- Dù sao ở trong mắt anh tôi hôm nay đã là người chết, nếu như tôi hôm nay đã không cách nào đều phải chết vậy anh cũng hào phóng một chút, để cho tôi biết mình chết ở trong tay người nào coi như không phải yêu cầu quá đáng gì?
Đông Nguyệt Tu Nam tiến lên phía trước hai bước, sắc mặt gã ung dung mỉm cười với Cường Tử nói:
- Lâm Cường quân, tôi là Đông Nguyệt Tu Nam . Chúng ta đã hơn một năm trước có duyên gặp qua một lần. Trí nhớ của anh thật không được tốt lắm đâu.
Cường Tử khoát tay áo nói:
- Anh thì tôi đã nhớ rõ rồi, ý của tôi là muốn biết rõ tôn tính đại danh vị nhân huynh này.
Hắn chỉ vào võ giả Đông Doanh mặc quần áo nhẫn giả màu đen nói.
Tiểu Dã Tam Mộc quay đầu nhìn về hướng Ninja kia, trong ánh mắt dường như có ý muốn xin ý kiến như thế nào, bởi vì che mặt cho nên nhìn không được biểu tình trên mặt nhẫn giả. Ánh mắt của hắn sáng rực một cách kỳ lạ, dường như là sau khi do dự một chút hắn gật đầu.
Tiểu Dã Tam Mộc lập tức nói một cách lạnh lùng:
- Vậy thì được, tôi sẽ nói cho anh biết. Anh ta là cao thủ đệ nhất trẻ tuổi đời này của Ninja dòng Y Hạ (Ikaru) tên gọi Kỳ Mộc Yên Đắc (Hataki Kemuri Soshite). Anh hẳn nên cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì có ba cao thủ cấp bậc Kim Bảng đến tiễn anh lên đường. Đây là một phần vinh quanh dường nào.
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Đúng, rất tốt, bây giờ toàn bộ biết rõ rồi, lát nữa khi dựng bài vị gỗ trên mộ phần cho các anh sẽ dùng đến tên của các anh, cám ơn.
Tiểu Dã Tam Mộc ánh mắt lạnh lùng, vết sẹo trên mặt gã dữ tợn một cách đáng sợ.
- Lâm Cường, khoe khoang sắc bén nơi đầu lưỡi hoàn toàn không có ý nghĩa, bây giờ, người chịu chết đi!
Tiểu Dã Tam Mộc nổi giận gầm lên một tiếng tấn công trước nhất, gã xông về phía Cường Tử một cách mãnh liệt. Khi cách xa Cường Tử còn khoảng mấy mét, loé lên một vòng loan đao quang hoa đột nhiên phát ra, đột nhiên xuất hiện ở chỗ cách chưa đến một mét trước người Cường Tử!
Vòng loan nguyệt này xoay tròn mang theo một luồng khí tức sắc bén cuộn tròn về phía cổ họng Cường Tử!
Cường Tử tiến về trước khẽ cong eo tránh qua khỏi vòng nguyệt hoa này, sau đó điểm một cái dưới chân hai chân bùng phát ra một luồng sức mạnh cực đại, tốc độ nhanh đến chóng mặt xông thẳng về phía Tiểu Dã Tam Mộc.
Hai người đối đầu gần nhau nhanh chóng, lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn xa hai mét, vòng nguyệt hoa thứ hai thoáng hiện ra, xuất hiện đột ngột giữa không trung chém xuống về phía đầu của Cường Tử!
Ánh mắt Cường Tử rung động, hắn trong khi chạy gấp thân thể nghiêng sang một bên sau đó lăng không nhảy lên, sau khi xoay tròn ba trăm sáu mươi độ rơi xuống nghiêng về một bên, trong lúc ở trên không đã đột nhiên đâm ra một kiếm vô cùng nhẹ nhàng.
Một kiếm này không có một chút uy thế nào cả, thậm chí ngay cả một chút gió phá không cũng không có. Kiếm này mềm mại như không có lực đâm ra, ngay lập tức đã tới gần trước mặt Tiểu Dã Tam Mộc!
Khoé miệng Tiểu Dã Tam Mộc ném ra một nét khinh thường, cổ tay gã khẽ đảo Thôn Chính yêu đao chém xéo vạch ra nghênh đón trường kiếm của Cường Tử. Mà tay trái của gã nhẹ nhàng run lên, hai vòng nguyệt hoa tản ra ánh sáng chói lọi thu hút hồn người khác chém thẳng đến sau lưng Cường Tử! Cường Tử quán chú nội kinh ở trên trường kiếm, sau đó nửa đường bỗng nhiên phát lực chuyển hướng cắt về phía cổ tay của Tiểu Dã Tam Mộc!
Tiểu Dã Tam Mộc biến chiêu, Thôn Chính yêu đao lần nữa muốn chém vào trường kiếm của Cường Tử!
Hai đao này của gã đều là đánh vào kiếm của Cường Tử, hiển nhiên là muốn trước hết đánh gãy binh khí trong tay Cường Tử. Một tiếng vang lên, Thôn Chính yêu đao và trường kiếm bình thường trong tay Cường Tử đụng vào nhau, một đoá hao lửa chói mắt loé lên hiện ra giữa bầu trời đêm, quang mang lóng lánh như chói loà rát cả mắt vậy!
Ánh mắt Tiểu Dã Tam Mộc rung động mạnh, gã thật sự không ngờ được thanh sắt trong tay Cường Tử không ngờ đối kháng cứng rắn chế trụ một kích toàn lực của yêu đao mà chưa hề bị chặt gãy! Gã trong thoáng chốc ngây người, bỗng cảm giác được trên trường kiếm trong tay Cường Tử bỗng nhiên sinh ra một luồng lực ẩn chứa cực đại, gã thoáng có chút bất ngờ không có rút yêu đao trở về!
Cường Tử một chiêu đắc thủ thân thể nhẹ nhàng nhấc lên không trung, hai vòng nguyệt hoa sau lưng hắn chém xuống ngay sát phía sau lưng hắn. Giờ đây chiêu thức Diệp Lạc một ngày trước dạy hắn xuất hiện rõ ràng ở trong đầu của hắn. Cường Tử để hết tinh thần dựa theo cách Diệp Lạc nói thi triển ra.
Hắn dùng nội kình theo cách quấn trói đính trường kiếm của mình lên yêu đao. Lúc Tiểu Dã Tam Mộc ngây người thoáng chốc yêu đao của gã bị quấn chặt chém về phía tay trái của gã!
Tiểu Dã Tam Mộc biến sắc, tay trái run mạnh lên vòng nguyệt hoa thứ ba trong nháy mắt xuất hiện ở phía trước yêu đao của chính gã. Một tiếng vang giòn tan, yêu đao và nguyệt hoa đụng vào nhau lần nữa đánh ra một đoá hoa lửa. Khoé miệng Tiểu Dã Tam Mộc co giật một hồi, lùi về phía sau thật nhanh đau lòng nhìn về hướng vũ khí của mình.
Cường Tử ngay khi chiếm thượng phong tự nhiên sẽ không dừng tay, cổ tay của hắn run lên đánh ra một vùng hoa kiếm, ở trong vùng hoa kiếm mịt mờ trường kiếm vẫn hướng về cánh tay trái của Tiểu Dã Tam Mộc như trước!
Đúng lúc này, sau lưng một tiếng gió khe khẽ khiến cho Cường Tử trong lòng khẩn trương. Ngay lúc hắn xê dịch bước chân trượt đi, thanh dao găm hắn thường dùng xuất hiện ở trong tay trái, cũng không quay đầu lại, cánh tay trái quơ ngược về phía sau.
Đinh!
Đông Nguyệt Tu Nam rút ra trường đao đeo ở hông bên trái chém về phía gáy của Cường Tử, một chiêu này thừa cơ hội ra tay nắm bắt vô cùng tốt, vừa đúng lúc Cường Tử thừa thắng truy kích Tiểu Dã Tam Mộc ra tay. Gã có hai thanh đao Nhật Nguyệt, đao tay trái tên là Nguyệt, đao tay phải tên là Nhật.
Cường Tử tay trái dùng dao găm chặn lại Nguyệt đao của Đông Nguyệt Tu Nam, trong khi hoa lửa loé lên cánh tay trái Cường Tử bị ép xuống, đủ biết Đông Nguyệt Tu Nam một đao này sức mạnh lớn đến cỡ nào.
Có sự giúp đỡ của Đông Nguyệt Tu Nam, sức ép trước người Tiểu Dã Tam Mộc chợt giảm bớt. Tay trái gã run lên, ba vòng quang hoa từ ba phía chém về phía đầu Cường Tử. Mà Thôn Chính yêu đao trên tay phải gã đang uốn lượn như một con độc xà đâm thẳng vào cổ họng của Cường Tử!
- Không cần phải lưu lại gì hết! Toàn lực đánh chết hắn!
Tiểu Dã Tam Mộc quát Đông Nguyệt Tu Nam.
Đông Nguyệt Tu Nam nhẹ gật đầu, Nhật đao trong tay phải trong nháy mắt xuất ra chém thẳng cực nhanh vào sau lưng Cường Tử!
Giờ đây hai người cùng nhau trước sau đánh tới, sáu lưỡi dao sắc bén đánh về phía Cường Tử!
Tay trái Cường Tử bị chấn đau, dao găm rời khỏi tay xoay tròn vạch một đường về phía cổ tay của Đông Nguyệt Tu Nam, dao găm vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, bức Đông Nguyệt Tu Nam rút Nguyệt đao của mình về.
Cường Tử chớp mắt thân hình biến mất, chốc lát trôi qua nháy mắt đã xuất hiện ở sau lưng Đông Nguyệt Tu Nam!
Ba vòng nguyệt hoa mất đi mục tiêu vẫn chém xuống phía dưới như trước, mà lúc này Cường Tử đến sau lưng Đông Nguyệt Tu Nam, ba vòng nguyệt hoa ngược lại chém xuống trước ngực Đông Nguyệt Tu Nam. Tiểu Dã Tam Mộc vội vàng co rút tay trái khống chế được ba vòng nguyệt hoa, yêu đao trong tay phải chuyển hướng đâm từ dưới nách Đông Nguyệt Tu Nam ngay lập tức nhắm thẳng vào trái tim Cường Tử!
Trường kiếm của Cường Tử ngăn ở trước ngực, một tiếng va chạm lần nữa đụng vào yêu đao. Hắn cảm giác cổ tay bị đè xuống trường kiếm không chịu nổi sức công phá vang lên một tiếng, gần như bị một đao kia chém gãy. Hắn giơ tay một chiêu vừa hay đón được dao găm bay trở lại, sau đó đâm mạnh vào sau lưng Đông Nguyệt Tu Nam!
Đột nhiên!
Cường Tử dưới chân chấn động!
Một tiếng nứt vỡ, mặt đất dưới chân hắn mở ra một đường khe nứt cực đại. Một bóng đen từ dưới đất thoát ra, tay phải bóng đen nắm thành quyền từ trong đất xông thẳng lên, một quyền đánh vào cằm của Cường Tử!
Thoáng chốc này biến cố quá đột ngột, ai cũng sẽ không ngờ được không ngờ có người có thể từ dưới đất chui ra. Hơn nữa vị trí từ dưới đất chui ra chính xác như thế, vừa vặn xuất hiện ở trước người Cường Tử khoảng cách chưa tới một thước. Bóng đen từ dưới đất chui ra, nắm đấm của gã mang theo một luồng sức mạnh cực lớn đánh thẳng vào cằm Cường Tử!
Cường Tử hoàn toàn dựa vào bản năng đưa ra phản ứng, hắn vứt mạnh dao găm trong tay trái ném thẳng vào sau lưng Đông Nguyệt Tu Nam, cổ tay trái lật lại, thân thể hướng về phía sau giữa lúc xê dịch bước chân vừa hay nắm được đầu quyền của bóng đen đánh ra!
Bóng đen quyền phải bị bắt được, gã cũng không hoảng loạn chút nào quyền trái đánh ra thẳng vào lồng ngực Cường Tử.
Tay phải Cường Tử còn nắm trường kiếm, đành phải nghiêng người dùng khuỷu tay kẹp lấy một quyền đánh ra từ tay trái của bóng đen.
Lúc này hai người đối mặt đứng sát nhau chỉ trong gang tấc, tay trái Cường Tử nắm chặt tay phải của bóng đen, cánh tay phải chống chọi quyền trái bóng đen. Bóng đen lúc này cũng rõ ràng hẳn lên, chính là cao thủ đệ nhất trẻ tuổi đời nay cửa phái Y Hạ kia, Kỳ Mộc Yên Đắc!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sát khí tràn ngập!
Chỉ một thời gian ngắn khi Cường Tử bắt đầu cuộc chiến này, lấy một chọi ba, còn chưa chút nào rơi vào thế hạ phong!
Hút một hơi thuốc lá, Cường Tử bỗng nhiên phát hiện cuộc sống bây giờ của mình rất mệt mỏi, rất nhiều người và việc hoàn toàn không có liên quan với Cường Tử khiến cho hắn cần phải nâng lên tinh thần để đối mặt, một chút không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục.
Sau khi mở ti vi Cường Tử chỉnh kênh không có mục đích gì, ánh mắt hắn nhìn chăm chú màn hình ti vi trong ti vi đang diễn cái gì một chút cũng không nhìn thấy, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn. Tuy rằng hắn cảm thấy đề nghị của Trần Tử Ngư rất hay nhưng nếu như thật sự áp dụng được, hắn phải bỏ qua một trận quyết đấu kịch tính mười năm mới có một lần kia.
Đang khi Cường Tử dừng màn hình ti vi lại ở một kênh, búp bê nhỏ xinh đẹp trong tiết mục kia rốt cuộc đã khiến cho hắn dâng trào cảm hứng. Thần sắc hắn bỗng nhiên cứng lại, sau khi con mắt híp lại khoé miệng giật giật.
Hắn chậm rãi đứng lên lột bỏ áo khoác ngoài, cầm lên thanh trường kiếm bình thường không có một chút sắc bén đáng nói nào kia lên, sau đó hít vào một hơi thật sâu sải bước đi ra khỏi phòng khách.
Đứng ở trong sân, Cường Tử ngẩng đầu nhìn ngoài cửa nhà.
- Ra đây đi.
Hắn khẽ quát một tiếng.
Một thoáng sột soạt, một đạo bóng đen xuất hiện đột ngột ở trong sân. Người tới sau khi đứng vững dùng ánh mắt âm lãnh nhìn thẳng Cường Tử, thật giống như một con dã thú khát máu thấy được con mồi của mình. Đây là một gã thanh niên trẻ tuổi, trên mặt của gã có một vết sẹp cực lớn xuyên dọc từ trên xuống, trong tay của gã nắm một thanh yêu đao sắc bắn hẹp dài.
Tiểu Dã Tam Mộc.
Một gã đàn ông trung niên mặc bộ Ki-mô-nô truyền thống của Nhật Bản bước chầm chậm từ ngoài cửa sân vào. Trên dây lưng giắt hai thanh trường đao Đông Doanh một tả một hữu. Mái tóc của gã cũng chải chuốt theo kiểu tóc cổ điển của đàn ông Đông Doanh, trên đỉnh đầu cuộn tròn một búi tóc. Gã đàn ông trung niên này dưới chân mang một đôi guốc gỗ, lúc bước đi truyền ra từng tiếng vang một rõ ràng.
Người này đã từng giao thủ qua với Cường Tử, lúc ấy Cường Tử dưới sự trợ giúp của Cừu Thiên mới có thể rút lui giữ mạng.
Đông Nguyệt Tu Nam (Shihanki Tonan) người đứng thứ sáu Kim Bảng Đông Doanh.
Một gã đàn ông mặc một bộ kình trang màu đen từ trên tường nhà nhảy xuống, hắn che mặt, bao phủ cả đầu, trên cả khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía. Bộ kình trang màu đen hắn mặc là quần áo chỉ dành riêng cho nhẫn giả Đông Doanh. Trên lưng vác một thanh trường đao khoảng chừng một mét năm trở lên.
Hắn thật giống như một con mèo ba tư, từ trên tường nhà cao chót vót nhảy xuống rớt xuống đất không một tiếng động. Mà tên này dù là đã đứng ở trước mặt anh, anh cũng sẽ có một loại cảm giác mông lung. Hắn thật giống như một đoàn sương mù màu đen hư vô mờ ảo làm cho người ta có một loại cảm giác sai lệch không rõ ràng, hắn thật giống như cái bóng khiến cho người ta dễ dàng không để ý tới.
Ba người sắp xếp theo hình tam giác vây Cường Tử ở chính giữa, trên mặt Tiểu Dã Tam Mộc mang một loại vẻ mặt âm độc mà lại đắc ý, khoé miệng của gã treo một nụ cười âm tàn. Dường như Cường Tử đứng ở giữa vòng vây của ba người này đã là một con dê béo đợi làm thịt.
- Lâm Cường, lại gặp nhau rồi.
Tiểu Dã Tam Mộc cười âm lạnh không thể đo lường, nét mặt của gã thật giống như một con cú mèo trong đêm tối khiến cho người ta nhìn rất khó chịu.
Cường Tử cười khẽ nói:
- Không giới thiệu một chút được sao?
Tiểu Dã Tam Mộc nhe răng cười:
- Có cần thiết không?
Cường Tử thần sắc thản nhiên nói:
- Dù sao ở trong mắt anh tôi hôm nay đã là người chết, nếu như tôi hôm nay đã không cách nào đều phải chết vậy anh cũng hào phóng một chút, để cho tôi biết mình chết ở trong tay người nào coi như không phải yêu cầu quá đáng gì?
Đông Nguyệt Tu Nam tiến lên phía trước hai bước, sắc mặt gã ung dung mỉm cười với Cường Tử nói:
- Lâm Cường quân, tôi là Đông Nguyệt Tu Nam . Chúng ta đã hơn một năm trước có duyên gặp qua một lần. Trí nhớ của anh thật không được tốt lắm đâu.
Cường Tử khoát tay áo nói:
- Anh thì tôi đã nhớ rõ rồi, ý của tôi là muốn biết rõ tôn tính đại danh vị nhân huynh này.
Hắn chỉ vào võ giả Đông Doanh mặc quần áo nhẫn giả màu đen nói.
Tiểu Dã Tam Mộc quay đầu nhìn về hướng Ninja kia, trong ánh mắt dường như có ý muốn xin ý kiến như thế nào, bởi vì che mặt cho nên nhìn không được biểu tình trên mặt nhẫn giả. Ánh mắt của hắn sáng rực một cách kỳ lạ, dường như là sau khi do dự một chút hắn gật đầu.
Tiểu Dã Tam Mộc lập tức nói một cách lạnh lùng:
- Vậy thì được, tôi sẽ nói cho anh biết. Anh ta là cao thủ đệ nhất trẻ tuổi đời này của Ninja dòng Y Hạ (Ikaru) tên gọi Kỳ Mộc Yên Đắc (Hataki Kemuri Soshite). Anh hẳn nên cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì có ba cao thủ cấp bậc Kim Bảng đến tiễn anh lên đường. Đây là một phần vinh quanh dường nào.
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Đúng, rất tốt, bây giờ toàn bộ biết rõ rồi, lát nữa khi dựng bài vị gỗ trên mộ phần cho các anh sẽ dùng đến tên của các anh, cám ơn.
Tiểu Dã Tam Mộc ánh mắt lạnh lùng, vết sẹo trên mặt gã dữ tợn một cách đáng sợ.
- Lâm Cường, khoe khoang sắc bén nơi đầu lưỡi hoàn toàn không có ý nghĩa, bây giờ, người chịu chết đi!
Tiểu Dã Tam Mộc nổi giận gầm lên một tiếng tấn công trước nhất, gã xông về phía Cường Tử một cách mãnh liệt. Khi cách xa Cường Tử còn khoảng mấy mét, loé lên một vòng loan đao quang hoa đột nhiên phát ra, đột nhiên xuất hiện ở chỗ cách chưa đến một mét trước người Cường Tử!
Vòng loan nguyệt này xoay tròn mang theo một luồng khí tức sắc bén cuộn tròn về phía cổ họng Cường Tử!
Cường Tử tiến về trước khẽ cong eo tránh qua khỏi vòng nguyệt hoa này, sau đó điểm một cái dưới chân hai chân bùng phát ra một luồng sức mạnh cực đại, tốc độ nhanh đến chóng mặt xông thẳng về phía Tiểu Dã Tam Mộc.
Hai người đối đầu gần nhau nhanh chóng, lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn xa hai mét, vòng nguyệt hoa thứ hai thoáng hiện ra, xuất hiện đột ngột giữa không trung chém xuống về phía đầu của Cường Tử!
Ánh mắt Cường Tử rung động, hắn trong khi chạy gấp thân thể nghiêng sang một bên sau đó lăng không nhảy lên, sau khi xoay tròn ba trăm sáu mươi độ rơi xuống nghiêng về một bên, trong lúc ở trên không đã đột nhiên đâm ra một kiếm vô cùng nhẹ nhàng.
Một kiếm này không có một chút uy thế nào cả, thậm chí ngay cả một chút gió phá không cũng không có. Kiếm này mềm mại như không có lực đâm ra, ngay lập tức đã tới gần trước mặt Tiểu Dã Tam Mộc!
Khoé miệng Tiểu Dã Tam Mộc ném ra một nét khinh thường, cổ tay gã khẽ đảo Thôn Chính yêu đao chém xéo vạch ra nghênh đón trường kiếm của Cường Tử. Mà tay trái của gã nhẹ nhàng run lên, hai vòng nguyệt hoa tản ra ánh sáng chói lọi thu hút hồn người khác chém thẳng đến sau lưng Cường Tử! Cường Tử quán chú nội kinh ở trên trường kiếm, sau đó nửa đường bỗng nhiên phát lực chuyển hướng cắt về phía cổ tay của Tiểu Dã Tam Mộc!
Tiểu Dã Tam Mộc biến chiêu, Thôn Chính yêu đao lần nữa muốn chém vào trường kiếm của Cường Tử!
Hai đao này của gã đều là đánh vào kiếm của Cường Tử, hiển nhiên là muốn trước hết đánh gãy binh khí trong tay Cường Tử. Một tiếng vang lên, Thôn Chính yêu đao và trường kiếm bình thường trong tay Cường Tử đụng vào nhau, một đoá hao lửa chói mắt loé lên hiện ra giữa bầu trời đêm, quang mang lóng lánh như chói loà rát cả mắt vậy!
Ánh mắt Tiểu Dã Tam Mộc rung động mạnh, gã thật sự không ngờ được thanh sắt trong tay Cường Tử không ngờ đối kháng cứng rắn chế trụ một kích toàn lực của yêu đao mà chưa hề bị chặt gãy! Gã trong thoáng chốc ngây người, bỗng cảm giác được trên trường kiếm trong tay Cường Tử bỗng nhiên sinh ra một luồng lực ẩn chứa cực đại, gã thoáng có chút bất ngờ không có rút yêu đao trở về!
Cường Tử một chiêu đắc thủ thân thể nhẹ nhàng nhấc lên không trung, hai vòng nguyệt hoa sau lưng hắn chém xuống ngay sát phía sau lưng hắn. Giờ đây chiêu thức Diệp Lạc một ngày trước dạy hắn xuất hiện rõ ràng ở trong đầu của hắn. Cường Tử để hết tinh thần dựa theo cách Diệp Lạc nói thi triển ra.
Hắn dùng nội kình theo cách quấn trói đính trường kiếm của mình lên yêu đao. Lúc Tiểu Dã Tam Mộc ngây người thoáng chốc yêu đao của gã bị quấn chặt chém về phía tay trái của gã!
Tiểu Dã Tam Mộc biến sắc, tay trái run mạnh lên vòng nguyệt hoa thứ ba trong nháy mắt xuất hiện ở phía trước yêu đao của chính gã. Một tiếng vang giòn tan, yêu đao và nguyệt hoa đụng vào nhau lần nữa đánh ra một đoá hoa lửa. Khoé miệng Tiểu Dã Tam Mộc co giật một hồi, lùi về phía sau thật nhanh đau lòng nhìn về hướng vũ khí của mình.
Cường Tử ngay khi chiếm thượng phong tự nhiên sẽ không dừng tay, cổ tay của hắn run lên đánh ra một vùng hoa kiếm, ở trong vùng hoa kiếm mịt mờ trường kiếm vẫn hướng về cánh tay trái của Tiểu Dã Tam Mộc như trước!
Đúng lúc này, sau lưng một tiếng gió khe khẽ khiến cho Cường Tử trong lòng khẩn trương. Ngay lúc hắn xê dịch bước chân trượt đi, thanh dao găm hắn thường dùng xuất hiện ở trong tay trái, cũng không quay đầu lại, cánh tay trái quơ ngược về phía sau.
Đinh!
Đông Nguyệt Tu Nam rút ra trường đao đeo ở hông bên trái chém về phía gáy của Cường Tử, một chiêu này thừa cơ hội ra tay nắm bắt vô cùng tốt, vừa đúng lúc Cường Tử thừa thắng truy kích Tiểu Dã Tam Mộc ra tay. Gã có hai thanh đao Nhật Nguyệt, đao tay trái tên là Nguyệt, đao tay phải tên là Nhật.
Cường Tử tay trái dùng dao găm chặn lại Nguyệt đao của Đông Nguyệt Tu Nam, trong khi hoa lửa loé lên cánh tay trái Cường Tử bị ép xuống, đủ biết Đông Nguyệt Tu Nam một đao này sức mạnh lớn đến cỡ nào.
Có sự giúp đỡ của Đông Nguyệt Tu Nam, sức ép trước người Tiểu Dã Tam Mộc chợt giảm bớt. Tay trái gã run lên, ba vòng quang hoa từ ba phía chém về phía đầu Cường Tử. Mà Thôn Chính yêu đao trên tay phải gã đang uốn lượn như một con độc xà đâm thẳng vào cổ họng của Cường Tử!
- Không cần phải lưu lại gì hết! Toàn lực đánh chết hắn!
Tiểu Dã Tam Mộc quát Đông Nguyệt Tu Nam.
Đông Nguyệt Tu Nam nhẹ gật đầu, Nhật đao trong tay phải trong nháy mắt xuất ra chém thẳng cực nhanh vào sau lưng Cường Tử!
Giờ đây hai người cùng nhau trước sau đánh tới, sáu lưỡi dao sắc bén đánh về phía Cường Tử!
Tay trái Cường Tử bị chấn đau, dao găm rời khỏi tay xoay tròn vạch một đường về phía cổ tay của Đông Nguyệt Tu Nam, dao găm vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, bức Đông Nguyệt Tu Nam rút Nguyệt đao của mình về.
Cường Tử chớp mắt thân hình biến mất, chốc lát trôi qua nháy mắt đã xuất hiện ở sau lưng Đông Nguyệt Tu Nam!
Ba vòng nguyệt hoa mất đi mục tiêu vẫn chém xuống phía dưới như trước, mà lúc này Cường Tử đến sau lưng Đông Nguyệt Tu Nam, ba vòng nguyệt hoa ngược lại chém xuống trước ngực Đông Nguyệt Tu Nam. Tiểu Dã Tam Mộc vội vàng co rút tay trái khống chế được ba vòng nguyệt hoa, yêu đao trong tay phải chuyển hướng đâm từ dưới nách Đông Nguyệt Tu Nam ngay lập tức nhắm thẳng vào trái tim Cường Tử!
Trường kiếm của Cường Tử ngăn ở trước ngực, một tiếng va chạm lần nữa đụng vào yêu đao. Hắn cảm giác cổ tay bị đè xuống trường kiếm không chịu nổi sức công phá vang lên một tiếng, gần như bị một đao kia chém gãy. Hắn giơ tay một chiêu vừa hay đón được dao găm bay trở lại, sau đó đâm mạnh vào sau lưng Đông Nguyệt Tu Nam!
Đột nhiên!
Cường Tử dưới chân chấn động!
Một tiếng nứt vỡ, mặt đất dưới chân hắn mở ra một đường khe nứt cực đại. Một bóng đen từ dưới đất thoát ra, tay phải bóng đen nắm thành quyền từ trong đất xông thẳng lên, một quyền đánh vào cằm của Cường Tử!
Thoáng chốc này biến cố quá đột ngột, ai cũng sẽ không ngờ được không ngờ có người có thể từ dưới đất chui ra. Hơn nữa vị trí từ dưới đất chui ra chính xác như thế, vừa vặn xuất hiện ở trước người Cường Tử khoảng cách chưa tới một thước. Bóng đen từ dưới đất chui ra, nắm đấm của gã mang theo một luồng sức mạnh cực lớn đánh thẳng vào cằm Cường Tử!
Cường Tử hoàn toàn dựa vào bản năng đưa ra phản ứng, hắn vứt mạnh dao găm trong tay trái ném thẳng vào sau lưng Đông Nguyệt Tu Nam, cổ tay trái lật lại, thân thể hướng về phía sau giữa lúc xê dịch bước chân vừa hay nắm được đầu quyền của bóng đen đánh ra!
Bóng đen quyền phải bị bắt được, gã cũng không hoảng loạn chút nào quyền trái đánh ra thẳng vào lồng ngực Cường Tử.
Tay phải Cường Tử còn nắm trường kiếm, đành phải nghiêng người dùng khuỷu tay kẹp lấy một quyền đánh ra từ tay trái của bóng đen.
Lúc này hai người đối mặt đứng sát nhau chỉ trong gang tấc, tay trái Cường Tử nắm chặt tay phải của bóng đen, cánh tay phải chống chọi quyền trái bóng đen. Bóng đen lúc này cũng rõ ràng hẳn lên, chính là cao thủ đệ nhất trẻ tuổi đời nay cửa phái Y Hạ kia, Kỳ Mộc Yên Đắc!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, sát khí tràn ngập!
Chỉ một thời gian ngắn khi Cường Tử bắt đầu cuộc chiến này, lấy một chọi ba, còn chưa chút nào rơi vào thế hạ phong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.