Ác Bá

Chương 47: Một hổ nhân tốt

Trí Bạch

27/01/2016

Khi Tiêu Lôi đến quán ăn lớn Cật Hát Đổ, nghênh đón ông vẫn là một ổ khoá sắt rỉ sét loang lổ. Huynh của ông Mạc Địch như bốc hơi khỏi thế gian này, tan biến không còn hình dạng gì nữa. Điều này khiến cho trong lòng Tiêu Lôi khó chịu giống như bị một khối đá lớn khổng lồ đè lên, nói không nên lời.

Cường Tử gặp chuyện không may đã khiến ông rất tức giận, khi tức giận đến mức cực điểm bỗng dưng bình tĩnh trở lại. Làm ra một kế nhỏ, dụ rắn ra khỏi hang. Ông ngồi ở trên bậc thang trước cửa quán ăn lớn Cật Hát Đổ rút ra một điếu thuốc, cố gắng nhìn vào trong nhà, cả căn phòng đầy bụi đất.

Thở dài, Tiêu Lôi phủi bụi chỗ mông, chui vào chiếc Lamborghini Murcielago trị giá một ngàn bốn trăm vạn của mình. Sau khi vừa ngồi vào tiếng chuông điện thoại đã vang lên, Tiêu Lôi lấy ra nhìn, số điện thoại rất quen thuộc.

- Lại tìm tôi làm gì đấy?

- Báo cho anh biết kết quả trận lần này, anh tự mình hi sinh vẻ đẹp trai hào nhoáng làm mồi dụ. Có thành quả ra sao cũng nên chia xẻ cho anh một chút chứ.

Giọng nói đầu bên kia điện thoại không lớn, còn rất trẻ.

- Trác Thanh Đế! Nếu không có việc gì thì ngậm miệng của anh lại!

Tiêu Lôi quát lên một tiếng.

- Tiêu tổng vĩ đại vô tư của tôi ơi, đừng nóng giận không tốt đâu. Báo cáo cho ngài một tin tức cực tốt. Trong những tên vừa mới bắt được kia, không ngờ có con cá không phải là nhỏ. Moi ra chút tin tức hữu dụng. Ngài sang đây nói chuyện nha?

Tiêu Lôi:

- Anh ở chỗ nào?

- Người có phẩm hàm giống như tôi đây, tất nhiên ở chỗ cố phẩm hàm của mình. Tự ngài tìm đi nhé.

Tiêu Lôi:

- Tôi mài cái miệng của anh!

Phía bên kia cúp điện thoại, trước đó còn cười ha ha không kiêng nể gì cả.

Tiêu Lôi khởi động xe, giẫm chân ga một cái phóng đi, chiếc Lamborghini Murcielago sang trọng vẽ ra một đường màu sắc chói mắt, làm thu hút ánh mắt mọi người. Tốc độ xe tăng lên, trong vòng mười giây Tiêu Lôi đã tăng tốc độ xe lên trăm cây số giờ, nghĩ cũng biết cơn giận trong lòng ông lớn đến cỡ nào.

Trước cửa hồ bơi lớn nhất trung tâm thành phố, Tiêu Lôi dừng xe lại. Nhìn chiếc Hummer giấy phép thông thường đậu ở trước cửa ra vào, mắng thầm một câu chó con quả nhiên ở đây. Khoá cửa xe lại bước vào hồ bơi.

Thời tiết oi bức, người trong hồ bơi đen đặc, cho dù không đến bơi lội, nơi này cũng là nơi tốt nhất để hóng mát. Không xuống nước không tốn tiền, có rất nhiều ông già bà lão tự chuẩn bị bàn ghế tự cùng nhau tụ tập trong một góc không gây cản trở. Mỗi một đám người nói chuyện cười đùa với nhau, còn không ít người đang vui vẻ chơi bài đánh bài.

Đối với một số người già, người quản lý hồ bơi không dám nổi giận không dám nói đến. Vài năm trước kia anh ta nhìn thấy mấy người già ở trong hồ bơi nói dốc tán phét không kiêng nể gì cả, cái gì mà cảm thán nhớ lại các loại tranh giành đánh nhau cùng năm tháng trước kia hết người này đến người khác, dẫn tới một số người đẹp theo mốt không ngừng nhíu mày. Người quản lý này tức giận phái bảo vệ đuổi cổ mấy người già, dùng từ ngữ không cung kính còn giơ tay đánh một ông già. Kết quả một người giàu có không rõ từ mặt nước chui lên hay từ núi cao nào xuống vẫn luôn đóng vai trò hỗ trợ mấy lão già trong đó, móc điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Chưa đến hai mươi phút, năm chiếc xe quân đội kéo theo hơn một trăm chiến sĩ vũ trang đầy đủ xông vào. Đầu tiên là phong toả cả hồ bơi, sau đó nhốt tất cả các cấp quản lý hồ bơi vào trong phòng họp, họng súng đen ngòm chĩa vào bọn họ. Những bảo vệ quen thói chó cậy vào người thoáng chốc đều kinh sợ, chưa bao giờ cảm nhận qua khí tức nguy hiểm của súng thật đạn thật. Mặt đối mặt với quân đội chính quy đằng đằng sát khí, bọn họ cả rắm cũng không dám phóng, bị cưỡng chế ôm đầu ngồi xổm lạnh run ở góc tường.



Người quản lý hồ bơi vừa cúi đầu vừa thở dài, còn thiếu quỳ xuống dập đầu tạ tội. Trung uý trẻ tuổi dẫn quân đội tới căn bản cũng không áp bức anh ta, chỉ lạnh lùng nói đánh người thì phải trả giá. Không phải thích đánh người sao, tôi đánh với anh.

Trong đại sảnh rộng rãi, bảo vệ đánh người kia bị chiến sĩ đẩy mạnh vào giữa đại sảnh. Trung uý trẻ tuổi cởi áo quân trang ram giơ ngón tay ngoắc nói:

- Lại đây đánh với tôi, anh không đám động tay tôi cũng sẽ không nhẹ tay. Là đàn ông thì đến đây liều mạng một lần. Anh có thể làm tôi ngã xuống, tôi bảo đảm chuyện hôm nay dừng ở đây, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bảo vệ cúi đầu khom lưng nói:

- Anh trai tôi sai rồi, ngài tạm tha cho tôi một lần này nha.

Trung uý cười nói:

- Khó mà làm được, tôi tha cho anh, ai tha cho tôi. Việc hôm nay không giải quyết không được rồi, thượng cấp của tôi có huân chương chiến công do nhà nước trao tặng muốn cởi quân phục của tôi, bảo tôi cút về nhà làm ruộng. Anh nói tôi một người thành phô ngay cả một con gà ruộng vườn đều không có, tôi trồng xuống đất cọng lông à? Cho nên anh vẫn nên đối mặt thôi người anh em à, hoặc là làm tôi ngã, hoặc là để tôi làm hết sức thành thật!

Bảo vệ lo sợ, vừa xoay người muốn chạy đã nhìn thấy mười mấy cây súng bán tự động gần như cùng một lúc giơ lên, chốt bảo hiểm kéo ra. Bảo vệ này xem chừng là trời không có lối, đất không có đường, liều mạng thì liều mạng thôi. Rất đáng thất vọng trước đó đã tiểu luôn trong quần, sau đó cả mặt giận dỗi đau thương xông lên dùng một bộ quyền pháp con rùa đen.

Vừa mới bắt đầu đánh nhau, trưởng cục công an đã đích thân mang người chạy đến hiện trường, quản lý hồ bơi giống như cháu nội đi ra nghênh đón, vừa quẹt nước mũi, vừa quẹt nước mắt khóc lóc kể lể. Cục trưởng nhìn trung uý trẻ tuổi trong đại sảnh, lại nhìn sang bọn người già quay xung quanh một cái bàn nhỏ trên đặt một bình Đại Hồng Bào xem cuộc vui.

Thuận theo đó chậm thật chậm sang, chào hỏi với mấy lão già. Lão già gọi điện thoại mới vừa nãy khoát tay nói cút đi, đừng làm phiền ông đây xem đánh võ. Cục trưởng ngay cả nói cũng không dám nói, quay đầu lui về phía sau. Khi đi được một nửa một ông già vẫy tay nói với ông ta:

- Quay lại! Quay lại!

Cục trưởng đại nhân vội vã hấp tấp chạy trở lại, cúi người hỏi:

- Lão thủ trưởng ngài có điều gì dặn dò.

Lão già giơ hai ngón tay quơ quơ nói:

- Rút thuốc ra đây!

Đợi cục trưởng lần lượt kính dâng thuốc xong, đặt nửa gói Đại Trung Hoa ở bên cạnh lão già mới vừa gọi điện thoại kia, lão già vẫy tay nói đi đi! Yên tâm, sẽ không gây chuyện khó xử cho đại cục trưởng ông. Cục trưởng lúc này mới lau mồ hôi túa ra đầy cả trán lui ra ngoài, vẫy tay dẫn theo mười mấy chú cảnh sát lên xe cảnh sát rời khỏi nơi này, ném lại phía sau mấy người quản lý kêu cha gọi mẹ.

Không đến hai phút, bảo vệ kia đã bị đánh thành đầu heo đúng bản chất, bảo đảm mẹ heo cũng không nhận ra anh ta. Trung uý cả mồ hôi cũng chưa rơi ra một giọt, vừa ngoắc tay vừa nói với mười mấy bảo vệ ở đó, mấy người các anh cùng lên đi, đến làm chết tôi đi!

Mười mấy người bảo vệ bị họng súng của các chiến sĩ như lang như hổ ở đằng sau buộc phải tiến lên. Trung uý vặn cổ vang lên tiếng răng rắc, giống như con chó sói nhìn một đàn dê nhãi nhép, trong ánh mắt đều là đùi dê nướng, lòng dê nướng.

Năm phút trôi qua, mười mấy bảo vệ toàn bị bị quật ngã ra đất, trung uý mặc lại chiếc áo chiến sĩ đưa sang nói:

- Ái chà! Các anh em lực lượng võ trang địa phương vẫn còn phải được nâng cao trình độ. Xem ra chúng ta cần phải phát triển truyền thống tốt đẹp hỗ trợ lẫn nhau. Định kỳ phái người chỉ đạo trình độ nghiệp vụ cho các anh em bảo vệ a, Giúp đỡ lẫn nhau cùng chung tiến bộ.



Trung uý đi ngang qua mấy lão già giậm chân một tiếng chào theo nghi thức nhà binh, đứng nghiêm ngẩng đầu hóp bụng ưỡn ngực. Một lão già cách ăn mặc giống người bán khoai lang nướng nói:

- Được rồi, có ý nghĩa được rồi. Bỏ qua cho người ta nói chúng ta một đám lão già tuổi đã cao mà còn chưa chết này phá hư sự đoàn kết yên ổn. Con thỏ nhãi nhép cút đi, quay đầu đến nhà của tôi đi, tôi cho anh xem thử tấm ảnh cũ của tôi năm đó.

Trung uý giơ tay lại chào theo nghi thức nhà binh, trong ánh mắt sáng rực, miệng không giữ nổi niềm vui, nhịn không được cười khúc khích.

Cuối cùng mọi việc được xem như, mười mấy bảo vệ vây đánh một người sĩ quan quân đội, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, ảnh hưởng đặc biệt ác liệt. Mười mấy bảo vệ này bị đuổi việc. Công ty bảo vệ có liên quan bị cưỡng chế ngừng kinh doanh sửa chữa sai sót, sau này không còn dám kinh doanh nữa.

Tiêu Lôi nhìn xung quanh đại sảnh không có thấy bóng người khiến cho mình chán ghét kia, cũng không gọi điện thoại, đi thẳng về phía bể bơi.

Bên cạnh rào chắn ở tầng hai, quả nhiên nhìn thấy một người mặc chiếc quần tác chiến đã phai màu, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cơ ngực căng phồng còn nở nang hơn cả một tiểu cô nương tròn mười lăm, mười sáu tuổi. Thằng nhãi này để tóc húi cua rất ngắn, đeo một cặp kính râm cỡ lớn, dáng vẻ phóng khoáng còn có chút mềm mại. Bởi vậy anh ta đang không kiêng nể gì cả giơ một ống nhòm quân đội nhìn chằm chằm về phía bể bơi, không ngừng chép miệng.

Tiêu Lôi cau mày đi sang, đến gần cái con gia súc dùng ốm nhòm quan sát mỹ nữ mặc đồ tắm tựa ở trên rào chắn, châm một điếu thuốc nói:

- Tên trứng thối nhà anh không thể kiềm chế chút sao?

Quân nhân trẻ tuổi để ống nhòm xuống, dùng một tay chùi nước miếng chảy ra, giơ tay đoạt lấy điếu thuốc lá ngậm trong mồm Tiêu Lôi, nhét vào trong miệng mình ra sức hít một hơi thật dài.

- Cả ngày ở trong doanh trại, chim bay trên trời đều là con trống. Có một ngày tôi ở trong nhà cầu nhìn thấy hai còn ruồi xanh đang làm tình. Cầm kính lúp nhìn kỹ một chút, rõ ràng hai con đều có thằng nhỏ. Anh nói có tủi nhục hay không?

Tiêu Lôi lại đốt một điếu thuốc, không để ý tới tên súc vật nói năng bậy bạ này.

- Anh bảo tôi đến không phải cho tôi xem các em gái mặc đồ tắm chứ.

Quân nhân trẻ tuổi cười khúc khích nói:

- Lần trước kéo các anh cả doanh trại đánh một trận ở đây, tôi nhận ra nơi này thật đúng là phong thuỷ tốt tươi à. Miễn phí xem bộ sưu tập ảnh di động, sướng méo cả miệng a.

Tiêu Lôi dõi theo anh ta nói:

- Thằng cháu Trác Thanh Đế có việc gì hay không. Không có việc gì tôi còn phải về công ty nữa. Ông đây bây giờ cũng là giai cấp tư sản một phút đồng hồ có thể để ra vài ngàn đồng đô la, không có thời gian hao phí với anh.

Quân nhân tên gọi Trác Thanh Đế tháo kính râm xuống, trên khuôn mặt phóng khoáng đến mức quái dị lộ ra nét cười xấu xa. Nhổ kẹo cao trong không còn mùi vị ở trong miệng ra, phun đúng vào trong miệng thùng rác cách đó không xa. Anh ta móc từ trong túi quần ra một xấp giấy đưa cho Tiêu Lôi.

- Nhìn xem cái này.

Tiêu Lôi nhận lấy đọc qua một lượt.

- Điều tra tư liệu Văn Phòng Trinh Thám Chung Cực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Bá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook