Ác Bá

Chương 207: Nọc độc

Trí Bạch

24/02/2016

Kiếm Thập Nhất hành động nhanh như điện, giữa không trung, rút thanh trường kiếm sáng loáng đằng sau lưng ra. Dưới ánh trăng thanh trường kiếm này trông giống như một tia chớp màu trắng tuyết, nhanh chóng bổ về phía đầu của con mãng xà. Bầy mãng xà bị bảy người còn lại trong nhóm Yến Vân Thập Bát liên tục đánh lùi về phía đằng sau, lúc này đây chúng đã vô cùng tức giận, nhìn thấy có người tự chui đầu vào rọ nên đương nhiên là nó không chịu bỏ qua cơ hội tốt này. Nó há miệng ra, thở phì phì ra những luồng khí tanh tưởi, nồng nặc khiến cho người khác phải buồn nôn rồi phun ra một thứ dịch nhờn đặc sền sệt.

Kiếm Thập Nhất đem thanh trường kiếm chuyển động trước người, một luồng ánh sáng cong cong hình trăng khuyết sáng choang xuất hiện trước người y. Thanh kiếm này chuyển động nhanh đến mức như một vòng tròn đang chuyển động không ngừng, cho nên chất lỏng đặc sền sẹt tanh hôi kia đã bị thanh kiếm kia chặn đứng lại, không có một giọt nào bắn vào người y. Chất nhầy mà con mãng xà kia vừa phun ra, mặc dù vô cùng tanh tưởi nhưng lại không có độc, tuy nói là nói vậy nhưng mùi tanh tưởi của nó cũng đã khiến cho Kiếm Thập Nhất phải chau mày.

Thân hình của y đang lơ lửng ở trên không trung vì bị ngăn cản lại cho nên chỉ một lúc sau là y buộc phải hạ xuống mặt đất, nhưng chỉ vừa mới tiếp đất con mãng xà khổng lồ đó lập tức bổ nhào về phía y. Một cái đầu to tướng, cùng với một đôi mắt to đỏ ngầu một màu máu, dữ tợn, nhìn cái miệng lúc nó há rộng ra tưởng chừng như có thể nuốt gọn một cái đầu trâu. Dáng người có chút khôi ngô, vạm vỡ của Kiếm Thập Nhất khi đứng trước mặt con mãng xà này bỗng nhiên trở nên vô cùng nhỏ bé, không còn nghi ngờ gì nữa, nếu con mãng xà này mà há iệng nuốt y thì nhất định nó sẽ không tốn chút sức lực nào.

Kiếm Thập Nhất nhíu chặt mày, thanh trường kiếm trong tay nhanh chóng đâm thẳng vào mắt của con mãng xà, đồng thời y nhanh chóng né người, tránh lần tấn công hung tợn của con mãng xà này. Thanh trường kiếm chĩa thẳng vào mắt của con mãng xà. Không tưởng tượng được rằng, mặc dù con mãng xà này to lớn như vậy nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, trước đòn tấn công của Kiếm Thập Nhất, nó nghiêng đầu khiến cho thanh trường kiếm đâm chệch vào cơ thể tròn lẳn của nó.

Thanh kiếm cứ trượt theo chiều dài của con rắn nhưng vẫn thể nào đâm vào người nó, vảy của con mãng xà này rất dày, vượt qua tưởng tượng của mọi người.Thanh trường kiếm của Kiếm Thập Nhất cũng là một thanh bảo kiếm nhưng vẫn không thể nào đâm vào người nó được, đối mặt với hiện thực này, đến Kiếm Thập Nhất cũng phải cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.

Cường Tử đi theo sau lưng Kiếm Thập Nhất thấy vậy liền xông lên. Hắn nhìn thấy thanh trường kiếm của Kiếm Thập Nhất không thể làm gì được con mãng xà này, trong lòng không khỏi than thầm: “ Con xúc sinh này, thật không ngờ khả năng phòng ngự của nó lại có thể mạnh đến như vậy.”

Thanh trường kiếm của Kiếm Thập Nhất mặc dù vẫn chưa đâm vào trong người của con mãng xà này nhưng con mãng xà không phải là không có bất kỳ một cảm giác nào. Nó thực sự đã nổi điên bởi hành động này của Kếm Thập Nhất, nó dùng đuôi của mình quét ngang, đuôi hướng vào Kiếm Thập Nhất. Cơ thể to lớn của con mãng xà cùng với cơn điên đang bùng cháy dữ dỗi trong người nó không thể chống đỡ nổi. Người nó to như thùng nước, nếu như thực sự quật vào cơ thể của người thì nhất định sẽ khiến cho người đó gẫy xương đứt gân. Nếu như bị con mãng xà này quấn lấy thì nhất định chỉ có đường chết mà thôi.

Kiếm Thập Nhất mau lẹ lùi giật người về sau, nhưng y lại không biết rằng ở sau lưng mình cũng có một con mãng xà, với đường kính của thân là mười mấy tấc, cũng đang ngóc đầu lên chỉ nhăm nhe chực cơ hội là ngoặm cho y một miếng rõ đau và sâu. Những chiếc răng sắc nhọn của con mãng xà này, dưới ánh trăng sáng dường như còn phát quang, mặc dù răng của nó không có nọc độc nhưng nếu như bị nó ngoặm cho một nhát thì nhất định sẽ khó giữ được mạng sống. Con mãng xà này tấn công Kiếm Thập Nhị từ phía bên cạnh, nhưng vì lúc này đây Kiếm Thập Nhị đang dốc hết tinh thần và sức lực để ứng phó cới con mãng xà trước mặt nên về cơ bản là không nhận thức được nguy hiểm đang gần kề ở đằng sau lưng mình.

Đúng lúc miệng của con mãng xà định ngoạm đến phía sau gáy của Kiếm Thập Nhất thì một ánh sang chợt lóe lên…



Cường Tử quét kiếm ngang qua, một đường kiếm giống như nước chảy mây trôi được hình thành. Đường kiếm này giống như sự phóng to của thanh kiếm Trạm Lô, mặc dù hư hư ảo ảo nhưng lại vô cùng sắc bén.

Đường kiếm nhanh chóng quét qua, xoẹt một đường, Cường Tử đã chặt đứt con mãng xà đằng sau lưng Kiếm Thập Nhất con súc vật trong lúc hỗn loạn đã nhăm nhe, tranh thủ cơ hội cắn người.

Kiếm Trạm Lô này và cơ thể của con mãng xà đó về cơ bản là không có tiếp xúc trực tiếp với nhau, chỉ là đường kiếm được hình thành bên ngoài thanh kiếm chém rơi đầu con mãng xà kia. Nhưng chuyện thần dị nhất chính là, người con mãng xà bị Cường Tử dùng thanh kiếm Trạm Lô chặt đứt lại không hề chảy một giọt máu nào. Miệng vết thương trên người nó như có một thứ gì trong suốt mà mắt thường không nhìn thấy bọc lại, khiến cho máu ở bên trong cơ thể không thể nào chảy ra ngoài được.

Sau khi cứu được Kiếm Thập Nhất, Cường Tử không có dừng lại, hắn bật người lên, giẫm chân lên nửa người vẫn chưa rơi xuống đất của con mãng xà kia, cả người lơ lưng trên không trung, thoắt một cái hắn đã giẫm lên người của con mãng xà.

Kiếm Thập Nhất nhìn thấy một bóng đen lướt qua rồi đứng ở đằng sau lưng y giúp y ngăn chặn nguy hiểm thì lập tức y liền cảm thấy bớt áp lực. Đến khi y cẩn thận quan sát thì chính là Cừu Thiên tay đang cầm thanh kiếm Thừa Ảnh xông tới. Cừu Thiên quét ngang thanh kiếm, một luồng ánh sáng màu đỏ thẫm phát ra rồi ba bốn con mãng xà đã bị gã chém ngang người. Thanh kiếm Thừa Ảnh như được bao quanh bởi một luồng sáng màu đỏ, trông thanh kiếm lúc này chẳng khác gì một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, vô cùng chói mắt.

Cường Tử bật người lên cao rồi giẫm chân lên người con mãng xà, đôi chân của hắn như được dính thêm keo vậy, có thể dễ dàng đứng vững lên con mãng xà với thân hình tròn lẳn, mặc cho nó đang cố sức lắc lư. Con mãng xà đã cảm nhận được trên người mình đang có người, nó càng lắc lư mạnh hơn. Đầu nó to như một cái đấu, lắc qua lắc lại còn cái miệng thì lại há ra và phun ra một chất lỏng đặc sền sệt nặng mùi hôi tanh.

Cừu Thiên và Kiếm Thập Nhất cùng bật người lên né tránh, khiến cho thứ chất lỏng sền sệt kia rơi lộp độp trên mặt đất. Một vài con mãng xà bị trúng phải thứ chất lỏng này ngay lập tức bị đau đớn, chúng lăn qua lăn lại, văng vật trên mặt đất, không lâu sau tất cả những còn mãng xà có độc bị chất lỏng này phun lên người dần dần biến thành những vũng thịt bầy nhầy máu me be bét.

Chất nhờn sền sệt này có tính ăn mòn rất mạnh, thậm chí nó mạnh đến mức dị thường. Những con mãng xà, những con rắn độc bị chất này phun vào người rất nhanh sau đó, những chỗ bị dính chất nhờn này liền bị ăn mòn hết, cuối cùng thì để lộ ra từng đoạn từng khúc xương màu trắng! Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, Kiếm Thập Nhất không kìm được lòng mà thở dài một tiếng. Trước đó nếu như y mà bị chất lỏng này dính lên người thì không biết rằng hậu quả sẽ không lường đến mức độ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Bá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook