Chương 106: Sát ý của Trác Thanh Đế
Trí Bạch
15/02/2016
Lân Ngũ nằm sát người xuống đất, chầm chậm đưa tay ra nắm lấy khẩu súng
bắn tỉa hướng nòng súng về phía hành lang. Tiếng bước chân càng ngày
càng rõ, Lân Ngũ nghiêng tai lắng nghe, anh ta muốn đoán xem có mấy
người đi đến.
Tiếng bước chân dừng lại ở đầu hàng lang, Lân Ngũ nắm chặt lấy khẩu súng bắn tỉa trong tay, chĩa nòng súng về phía đầu hàng lang. Một khi có người ló đầu ra anh ta nắm chắc một phát súng lấy mạng. Yên lặng chờ đợi được một lúc, dường như đối phương cũng đang cố gắng giữ yên lặng, cũng không hề nóng nảy xông lên, điều này khiến cho Lân Ngũ ít nhiều cảm thấy lo lắng.
Súng bắn tỉa của người Nhật Bản cũng không còn phát ra tiếng động, Lân Ngũ chợt phát hiện ra rằng bản thân mình đang rơi vào tình huống hai mặt đều có địch. Anh ta tự cười chế giễu bản thân, sớm biết thế này đã bảo Lân Tam cùng lên đây với anh ta, như vậy sẽ không đến mức bị động như thế này. Trong lúc anh ta đang tính toán xem thoát thân bằng cách nào, nhưng đôi mắt của anh ta vẫn cứ nhìn chăm chú về phía đầu hành lang không hề chớp mắt.
Lạch cạch một tiếng, có một món đồ ném từ phía đầu hàng lanh rớt xuống bên người Lân Ngũ. Theo phản xạ, Lân Ngũ quay người tránh đi lát sau mới phát hiện chỉ là một hộp thuốc lá. Điều này khiến cho Lân Ngũ sợ đến toát mồ hôi lạnh. May mà nó chỉ là một hộp thuốc, nếu như là một quả lựu đạn thì …
Lân ngũ quan sát hộp thuốc lá, là loại xịn, Đại Trung Hoa.
- Tiểu Ngũ Tử, nằm sấp đủ chưa, đủ rồi thì đứng dậy đi theo anh đánh chó!
Một cái giọng điệu bất cần đời vang lên ở phía đầu hàng lang, âm thanh không lớn nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại vang lên vô cùng rõ ràng. Nghe thấy giọng nói này, Lân Ngũ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đưa tay nhặt hộp thuốc lá bị vứt ở bên cạnh mình lên nhìn xem. Quả nhiên là có thuốc, anh ta liền rút ra một điếu đốt lên. Lân Ngũ dùng sức hít lấy một hơi.
- Nếu mà còn dám gọi ta là Tiểu Ngũ Tử một lần nữa thì ta sẽ cầm súng lên mà bắn nát con gà của ngươi, để cho ngươi cả đời này đều phải đi tiểu ngồi, vĩnh biệt khoảng thời gian đẹp đẽ đứng thẳng mà đi, thằng tạp chủng nhà ngươi.
Lân Ngũ tức giận mắng một câu.
- Cái thằng không ra gì này, anh đã có ý tốt đến cứu chú khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, chú đã không cảm ơn ân đức của ta, lấy thân báo đáp thì thôi, đằng này chú lại còn, mẹ kiếp chú lại còn không biết liêm sỉ dám lấy oán trả ân, sớm biết biết thế này thì ta sẽ không bao giờ giúp chú giải quyết cái tên tiểu tử đang vác súng trường và nhằm thẳng vào đầu của chú, để cho chú tiếp tục nằm sấp xuống đất làm một con rùa rụt cổ.
- Lão tử cần ngươi phải lo à? Đúng xem vào việc người khác!
- Vừa nãy ta ném cho chú hộp Đại Trung Hoa, chú có tin là ngay ta bây giờ có thể thưởng cho chú một quả lựu đạn không? Mới tịch thu được từ tên người tên tiểu quỷ kia, ta còn thật không ngại mượn hoa dâng phật đâu.
- Trác Thanh Đế, ta chửi cả tám đời tổ tông nhà ngươi!
Lân Ngũ nhảy phốc dậy, nâng khẩu súng rồi chạy về phía hành lang, vừa mới chạy được mấy bước đã nghe thấy tiếng lạch cạch ở đằng sau, quay người lại nhìn quả nhiên đó là một quả lựu đạn thật trăm phần trăm, nhưng vẫn còn may, chốt bảo hiểm chưa kéo ra.
Quay đầu lại nhặt lấy quả lựu đạn đó lên đeo vào thắt lưng, Lân Ngũ vừa đi vừa mắng:
- Trác Thanh Đế, ta đây chúc phúc ngươi từ hôm nay trở đi, cuộc đời cứ mỗi lần khi lên giường súng không thể giương đúng lúc, ngay cả khi giương được cũng không quá ba giây đã xụi.
- Em của chú mới biết ta có thể giương được hay không, cô ấy có kinh nghiệm thực tế rồi.
Trác Thanh Đế ngậm lấy điếu thuốc dựa vào hàng lang, ngẩng đầu nhìn Lân Ngũ đang hùng hùng hổ hổ bước xuống. Khẩu súng bắn tỉa mà y thường dùng được dựng ngay ở bên cạnh, giống như thanh bảo đao nửa bước không rời của đao khách.
- Ta không có em gái!
Lân Ngũ vác súng bước đến bên cạnh Trác Thanh Đế, ném quả lựu đạn cho Trác Thanh Đế. Kẻ kia đón lấy nhìn Lân Ngũ hỏi:
- Sợ chết không?
- Cái gì cũng sợ, nhưng không sợ chết.
Lân Ngũ nói.
- Ừ! Rất tốt.
Trác Thanh Đế phun điếu thuốc trong miệng ra, cạch một tiếng kéo chốt an toàn của quả lựu đạn ra. Lân Ngũ sợ tới mức theo phản xạ nằm sấp xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Phốc.
Quả lựu đạn bật lên một ngọn lửa, Trác Thanh Đế móc ra hộp thuốc ở trong túi châm thêm một điếu nữa, phun khói thuốc thành một vòng tròn nhấc khẩu súng bắn tỉa ở bên cạnh bước đi, không thèm nhìn Lân Ngũ.
- Sợ! Sợ cái con gà!
Trác Thanh Đế vừa đi vừa nói.
Lân Ngũ ngẩng đầu lên nhìn, mặt đỏ ửng lên.
- Không biết là thằng con cháu của loài rùa rụt cổ nào đã thiết kế như vậy, phải kéo ra ngoài bắn trong một giờ.
Lân Ngũ phủi bụi đất bám trên người, đi theo sau Trác Thanh Đế bước xuống lầu.
- Không biết ai đã thiết kế, dù sao là của Cường Tử tặng cho tôi. Nếu như muốn hận thì bây giờ tìm hắn tính sổ cắt toàn bộ con chim non chưa mọc đủ lông lớn vẫn chưa hết cỡ kia đi.
- Không đi! Ta chúc cho con chim của cậu ta sớm ngày vỗ cánh bay cao. Ta cũng không muốn nói câu nào với tên nhóc họ nhà rùa đó nữa. Mẹ kiếp, lần nào gặp hăn là y như rằng ta lại chuẩn bị phá sản! Hắn cho rằng lão tử đây là công tử con nhà giàu chắc.
Thấy Trác Thanh Đế không nói thêm gì, Lân Ngũ khèo anh ta hỏi:
- Đi đâu vậy?
- Không phải nói với chú rồi hay sao, đi đánh chó.
Bước xuống lầu, Trác Thanh Đế ngồi ngay vào trong chiếc Hummer của mình, đặt khẩu súng bắn tỉa vào chỗ ghế phụ lái Lân Ngũ đang chuẩn bị ngồi xuống, nhếch mép mà nói với anh ta:
- Cút ra ghế sau, bạn tri âm của lão tử ta mới có tư cách ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế!
- Xem như ngươi giỏi!
Lân Ngũ tức giận mắng một câu hậm hực ngồi vào ghế phía sau.
Xoẹt một tiếng, âm thanh bám đất của bánh xe chiếc Hummer vang lên, chiếc xe thật giống như một con sói hoang thoát khỏi cương nhảy chồm ra ngoài, khiến cho Lân Ngũ vẫn chưa ngồi vững vào ghế suýt nữa đụng cái ót vào cái túi lớn.
Tốc độ xe rất nhanh, hơn nữa chạy trên đường nhỏ, ngoặc trái quẹo phải hai ba vòng xuất hiện ở một cái ngã tư, Trác Thanh Đế dừng xe nói với Lân Ngũ:
- Xuống xe, tìm chỗ đánh chó!
Lân Ngũ hiểu được ý của anh ta, cũng không có nói nhiều ôm khẩu sung bắn tỉa của mình bước xuống xe. Trác Thanh Đế lại nhấn ga, phóng vút đi, rất nhanh sau đó đã biến mất khỏi tầm mắt của Lân Ngũ. Lân Ngũ tự hỏi mình một câu: Trong gia đình của Trác Thanh Đế sau ba trăm năm nữa, tất cả họ hàng người thân liệu có mấy người là nữ, sau đó giống như một đàn báo linh hoạt bò lên một góc cổ thụ xiêu vẹo trong công viên.
Vừa tìm được vị trí thích hợp đã nhìn thấy chiếc Land Rover của Chu Bách Tước xông tới từ phía đường lớn. Lân Ngũ ngạc nhiên tự hỏi sao giờ mới đến, nhìn tiếp về phía sau chiếc Land Rover quả nhiên có một đoàn xe hơi đuổi theo. Hai bên cách nahu mấy trăm mét, tốc độ rất nhanh.
Khóe miệng của Lân Ngũ nhếch lên, Lân Ngũ biết Cường Tử dự tính thế nào rồi.
Theo lý thuyết chiếc Land Rover không thể nào ở đằng sau mình, sở dĩ xảy ra chuyện này chỉ có thể là đám người Cường Tử cố ý thả chậm tốc độ đợi đám chó săn ở đằng sau đuổi kịp. Mà mình, chính là người phụ trách đánh chó.
Pằng! Một tiếng súng vang lên, Lân Ngũ bắn trúng bánh xe trước của chiếc xe đi đầu, chiếc Mitsubishi, sau khi bị bắn lộn ngược lại. Bởi vì chạy tốc độ quá nhanh phải lộn vài vòng trên mặt đường mới dừng lại được. Chiếc thứ hai ở đằng sau không kịp né tránh nên đã đụng vào chiếc xe ở đi đầu. Chiếc thứ hai tông một lực cực mạnh vào đuôi xe đi trước cũng lật ngửa lên, cả đầu xe đều bị đụng nát bấy.
Pằng!
Phát súng thứ hai, chiếc xe thứ ba lặp lại vết xe đổ của chiếc thứ nhất, sau khi lốp xe bị bắn vỡ lái xe đã ngay lập tức giảm tốc độ nhưng vẫn phải bị lật nhào theo quán tính. Lân Ngũ nhìn thấy đằng sau vẫn còn năm sáu chiếc xe nữa, anh ta tiện tay hạ gục một chiếc xe tiếp theo thì không nổ súng nữa, mà để cho mấy chiếc xe ở đằng sau phóng qua.
Những tên Nhật Bản ở trong hai con xe đã bị Lân Ngũ chặn lại không có tên nào bị thương cả, chúng chỉ đang kêu gào rốt rít và bò lổm ngổm chui ra ngoài. Mỗi một tên trong tay đều có vũ khí, thậm chí Lân Ngũ còn có thể nhìn thấy trên vai của một tên trong số đó đang vác một khẩu hỏa tiễn. Điều này khiến cho y bị xúc động và muốn chửi mắng: “ Mẹ kiếp, vũ khí của đối phương làm sao mà có thể mang vào được trong nước vậy, mấy anh em ở bộ hải phòng đều ngủ gật rồi hay sao?”
Pằng!
Đầu tiên, Lân Ngũ nổ sung bắn ngã tên Nhật Bản đang khiêng khẩu hỏa tiễn. Tên này chính là pháo đài di động, nếu như đầu tiên mà không trừ khử y thì nhất định sẽ khó mà biết trước được hậu quả sau này. Lân Ngũ không muốn để cho cái cây nghiêng ngả mà bản thân đangg ngồi vắt vẻo ở trên trở thành bia ngắm bắn của bọn chúng.
Bất luận đám người Trác Thanh đế và Cường Tử có kế hoạch gì đi chăng nữa thì bản thân anh ta vẫn phải hoàn thành tốt vai diễn của mình. Mặc dù có một vài chỗ y vẫn chưa hiểu rõ nhưng hiện tại thì anh ta không có thời gian để mà càu nhau. Từ trong xe lần lượt chui ra mười mấy tên Nhật Bản. những tên ngồi trong chiếc xe thứ nhất và chiếc xe thứ hai còn có thể cử động được thì đều lần lượt bò lôm ngôm ra ngoài. Bốn chiếc xe này tổng cộng có hơn hai mươi người, đủ để anh ta bận luôn chân luôn tay.
Bộ phim điện ảnh mà Lân Ngũ thích xem nhất chính là bộ phim “Giải cứu binh nhì Ryan”, trong phim có một cao thủ bắn tỉa của Mỹ, người này có kỹ thuật bắn thuộc loại siêu đẳng, khiến cho thần sầu quỷ khóc, và hắn cũng chính là mục tiêu hướng tới của anh ta. Nhưng anh ta lại không cho rằng cái tên người Mỹ mà lông tên người vẫn chưa tiến hóa hết kia có thể tài giỏi và có bản lĩnh hơn người Trung Quốc. Năm đó trong trận đánh ở Triều Tiên, các chiến sĩ quân tình nguyên cũng đã bắt không ít binh lính Ryan chơi đùa. Luận về thể lực thì đúng là có chút chênh lệch đáng kể nhưng nếu luận về chỉ số IQ thì chỉ có thể là chúng ta đã bắt nạt nhứng đứa trẻ.
Gần như mỗi người một khẩu súng, Lân Ngũ sẽ có một trận đánh cao hứng và thú vị đây.
Không giết người, những bộ phận mà y nhắm bắn chỉ là đùi, cánh tay hoặc là mông. Mấy người này đều là những tên tai sai, cứ cho bọn chúng chỉ là đám tiểu lâu la, nhưng nếu như bắt chúng về thì cũng có thể hỏi ra được không ít chuyện. Nếu như Trác Thanh Đế đã sắp xếp bản thân ở đây phụ trách đánh lén nửa đường, vậy thì nhất định là gã cũng đã sắp xếp xong xuôi viện binh. Cho nên Lân Ngũ không cần phải lo lắng chuyện một mình sẽ phải áp giải hơn 20 người này quay về. Anh ta không cho rằng Trác Thanh Đế có thể vô liêm sỉ để bản thân một mình ở đây và giải quyết sạch sẽ đám người này.
Không lo nghĩ mấy chuyện vớ vẩn nữa, Lân Ngũ tập trung bắn ngã tất cả những tên Nhật Bản có thể cầm súng được. Lúc này đây anh ta mới có thể xả được cục tức trước đó, khi mà anh ta bị khống chế ở trên sân thượng sau bức tường bao quanh. Bất luận nói như thế nào thì những chuện xảy ra trước đó đối với anh ta mà nói thì đều trở thành nỗi nhục nhã, vết nhơ trong cuộc đời của anh ta.
Trong khi Lân Ngũ nhẹ nhàng bắn ngã từng tên Nhật Bản thì Trác Thanh Đế cũng đã đến điểm ngắm bắn thứ hai. Gã dừng xe ở bên đường, không cần tìm công sự che chắn mà trực tiếng vác súng ra đứng ở giữa đường, oai nghiêm và khí phách giống như một vị môn thần.
Chiếc xe Land Rover từ phía đối diện phóng vèo một cái lướt qua người gã. Vai trò làm mồi nhử của Cường Tử và Chu Bách Tước đã hoàn thành một cách xuất sắc. bốn con xe Mitsubishi bám riết ở đằng sau cũng đang phóng như điên, lúc nào cũng chăm chăm cơ hội, chỉ trực đâm ầm vào đuôi xe của con Land Rover.
Đợi con Land Rover chạy qua, Trác Thanh Đế liền đứng ở một con đường nhỏ cách con đường quốc lộ mà đoàn xe Mitsubishi đang chạy khoảng 20-30m, vác lấy khẩu súng bắn tỉa trong tay lên.
Nhìn thẳng, người và súng hòa làm một khối vững chắc như bàn thạch. Khẩu súng bắn tỉa giống như một bộ phận quan trọng trên người của Trác Thanh Đế, phối hợp với gã vô cùng nhịp nhàng. Tuy rằng khẩu súng tùy thân của gã nặng mười mấy cân nhưng gã lại vác lên coi nó nhẹ như không.
Pằng!
Lái xe của con xe thứ nhất đã bị bắn nát đầu. Trên chiếc kính chắn gió bỗng nhiên xuất hiện một lỗ nhỏ, và trên đầu của tên lái xe kia cũng xuất một lỗ nhỏ tương tự. Đằng sau ót của y liền phun máu, bắn tung tóe lên mặt của mấy tên đồng bọn ở phía sau. Xe bỗng nghiêng ngả rồi chồm lên chạy chệch ra khỏi làn đường, đâm vào lan can bảo vệ, rồi dừng lại luôn.
Pằng!
Phát súng thứ hai, lái xe của chiếc xe ở đằng sau cũng bị gã bắn nát đầu.
Trác Thanh Đế vác khẩu súng trên vai, đứng thẳng người, giống như một bức tượng đài về ý chí chiến đấu sôi sục.
Khéo miệng khẽ nhếch lên, trong tầm mắt của gã, mục tiêu chính là lái xe của chiếc xe ở đằng sau, sát khí của gã đang bùng cháy giữ dội.
Tiếng bước chân dừng lại ở đầu hàng lang, Lân Ngũ nắm chặt lấy khẩu súng bắn tỉa trong tay, chĩa nòng súng về phía đầu hàng lang. Một khi có người ló đầu ra anh ta nắm chắc một phát súng lấy mạng. Yên lặng chờ đợi được một lúc, dường như đối phương cũng đang cố gắng giữ yên lặng, cũng không hề nóng nảy xông lên, điều này khiến cho Lân Ngũ ít nhiều cảm thấy lo lắng.
Súng bắn tỉa của người Nhật Bản cũng không còn phát ra tiếng động, Lân Ngũ chợt phát hiện ra rằng bản thân mình đang rơi vào tình huống hai mặt đều có địch. Anh ta tự cười chế giễu bản thân, sớm biết thế này đã bảo Lân Tam cùng lên đây với anh ta, như vậy sẽ không đến mức bị động như thế này. Trong lúc anh ta đang tính toán xem thoát thân bằng cách nào, nhưng đôi mắt của anh ta vẫn cứ nhìn chăm chú về phía đầu hành lang không hề chớp mắt.
Lạch cạch một tiếng, có một món đồ ném từ phía đầu hàng lanh rớt xuống bên người Lân Ngũ. Theo phản xạ, Lân Ngũ quay người tránh đi lát sau mới phát hiện chỉ là một hộp thuốc lá. Điều này khiến cho Lân Ngũ sợ đến toát mồ hôi lạnh. May mà nó chỉ là một hộp thuốc, nếu như là một quả lựu đạn thì …
Lân ngũ quan sát hộp thuốc lá, là loại xịn, Đại Trung Hoa.
- Tiểu Ngũ Tử, nằm sấp đủ chưa, đủ rồi thì đứng dậy đi theo anh đánh chó!
Một cái giọng điệu bất cần đời vang lên ở phía đầu hàng lang, âm thanh không lớn nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại vang lên vô cùng rõ ràng. Nghe thấy giọng nói này, Lân Ngũ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Anh ta đưa tay nhặt hộp thuốc lá bị vứt ở bên cạnh mình lên nhìn xem. Quả nhiên là có thuốc, anh ta liền rút ra một điếu đốt lên. Lân Ngũ dùng sức hít lấy một hơi.
- Nếu mà còn dám gọi ta là Tiểu Ngũ Tử một lần nữa thì ta sẽ cầm súng lên mà bắn nát con gà của ngươi, để cho ngươi cả đời này đều phải đi tiểu ngồi, vĩnh biệt khoảng thời gian đẹp đẽ đứng thẳng mà đi, thằng tạp chủng nhà ngươi.
Lân Ngũ tức giận mắng một câu.
- Cái thằng không ra gì này, anh đã có ý tốt đến cứu chú khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, chú đã không cảm ơn ân đức của ta, lấy thân báo đáp thì thôi, đằng này chú lại còn, mẹ kiếp chú lại còn không biết liêm sỉ dám lấy oán trả ân, sớm biết biết thế này thì ta sẽ không bao giờ giúp chú giải quyết cái tên tiểu tử đang vác súng trường và nhằm thẳng vào đầu của chú, để cho chú tiếp tục nằm sấp xuống đất làm một con rùa rụt cổ.
- Lão tử cần ngươi phải lo à? Đúng xem vào việc người khác!
- Vừa nãy ta ném cho chú hộp Đại Trung Hoa, chú có tin là ngay ta bây giờ có thể thưởng cho chú một quả lựu đạn không? Mới tịch thu được từ tên người tên tiểu quỷ kia, ta còn thật không ngại mượn hoa dâng phật đâu.
- Trác Thanh Đế, ta chửi cả tám đời tổ tông nhà ngươi!
Lân Ngũ nhảy phốc dậy, nâng khẩu súng rồi chạy về phía hành lang, vừa mới chạy được mấy bước đã nghe thấy tiếng lạch cạch ở đằng sau, quay người lại nhìn quả nhiên đó là một quả lựu đạn thật trăm phần trăm, nhưng vẫn còn may, chốt bảo hiểm chưa kéo ra.
Quay đầu lại nhặt lấy quả lựu đạn đó lên đeo vào thắt lưng, Lân Ngũ vừa đi vừa mắng:
- Trác Thanh Đế, ta đây chúc phúc ngươi từ hôm nay trở đi, cuộc đời cứ mỗi lần khi lên giường súng không thể giương đúng lúc, ngay cả khi giương được cũng không quá ba giây đã xụi.
- Em của chú mới biết ta có thể giương được hay không, cô ấy có kinh nghiệm thực tế rồi.
Trác Thanh Đế ngậm lấy điếu thuốc dựa vào hàng lang, ngẩng đầu nhìn Lân Ngũ đang hùng hùng hổ hổ bước xuống. Khẩu súng bắn tỉa mà y thường dùng được dựng ngay ở bên cạnh, giống như thanh bảo đao nửa bước không rời của đao khách.
- Ta không có em gái!
Lân Ngũ vác súng bước đến bên cạnh Trác Thanh Đế, ném quả lựu đạn cho Trác Thanh Đế. Kẻ kia đón lấy nhìn Lân Ngũ hỏi:
- Sợ chết không?
- Cái gì cũng sợ, nhưng không sợ chết.
Lân Ngũ nói.
- Ừ! Rất tốt.
Trác Thanh Đế phun điếu thuốc trong miệng ra, cạch một tiếng kéo chốt an toàn của quả lựu đạn ra. Lân Ngũ sợ tới mức theo phản xạ nằm sấp xuống đất, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Phốc.
Quả lựu đạn bật lên một ngọn lửa, Trác Thanh Đế móc ra hộp thuốc ở trong túi châm thêm một điếu nữa, phun khói thuốc thành một vòng tròn nhấc khẩu súng bắn tỉa ở bên cạnh bước đi, không thèm nhìn Lân Ngũ.
- Sợ! Sợ cái con gà!
Trác Thanh Đế vừa đi vừa nói.
Lân Ngũ ngẩng đầu lên nhìn, mặt đỏ ửng lên.
- Không biết là thằng con cháu của loài rùa rụt cổ nào đã thiết kế như vậy, phải kéo ra ngoài bắn trong một giờ.
Lân Ngũ phủi bụi đất bám trên người, đi theo sau Trác Thanh Đế bước xuống lầu.
- Không biết ai đã thiết kế, dù sao là của Cường Tử tặng cho tôi. Nếu như muốn hận thì bây giờ tìm hắn tính sổ cắt toàn bộ con chim non chưa mọc đủ lông lớn vẫn chưa hết cỡ kia đi.
- Không đi! Ta chúc cho con chim của cậu ta sớm ngày vỗ cánh bay cao. Ta cũng không muốn nói câu nào với tên nhóc họ nhà rùa đó nữa. Mẹ kiếp, lần nào gặp hăn là y như rằng ta lại chuẩn bị phá sản! Hắn cho rằng lão tử đây là công tử con nhà giàu chắc.
Thấy Trác Thanh Đế không nói thêm gì, Lân Ngũ khèo anh ta hỏi:
- Đi đâu vậy?
- Không phải nói với chú rồi hay sao, đi đánh chó.
Bước xuống lầu, Trác Thanh Đế ngồi ngay vào trong chiếc Hummer của mình, đặt khẩu súng bắn tỉa vào chỗ ghế phụ lái Lân Ngũ đang chuẩn bị ngồi xuống, nhếch mép mà nói với anh ta:
- Cút ra ghế sau, bạn tri âm của lão tử ta mới có tư cách ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế!
- Xem như ngươi giỏi!
Lân Ngũ tức giận mắng một câu hậm hực ngồi vào ghế phía sau.
Xoẹt một tiếng, âm thanh bám đất của bánh xe chiếc Hummer vang lên, chiếc xe thật giống như một con sói hoang thoát khỏi cương nhảy chồm ra ngoài, khiến cho Lân Ngũ vẫn chưa ngồi vững vào ghế suýt nữa đụng cái ót vào cái túi lớn.
Tốc độ xe rất nhanh, hơn nữa chạy trên đường nhỏ, ngoặc trái quẹo phải hai ba vòng xuất hiện ở một cái ngã tư, Trác Thanh Đế dừng xe nói với Lân Ngũ:
- Xuống xe, tìm chỗ đánh chó!
Lân Ngũ hiểu được ý của anh ta, cũng không có nói nhiều ôm khẩu sung bắn tỉa của mình bước xuống xe. Trác Thanh Đế lại nhấn ga, phóng vút đi, rất nhanh sau đó đã biến mất khỏi tầm mắt của Lân Ngũ. Lân Ngũ tự hỏi mình một câu: Trong gia đình của Trác Thanh Đế sau ba trăm năm nữa, tất cả họ hàng người thân liệu có mấy người là nữ, sau đó giống như một đàn báo linh hoạt bò lên một góc cổ thụ xiêu vẹo trong công viên.
Vừa tìm được vị trí thích hợp đã nhìn thấy chiếc Land Rover của Chu Bách Tước xông tới từ phía đường lớn. Lân Ngũ ngạc nhiên tự hỏi sao giờ mới đến, nhìn tiếp về phía sau chiếc Land Rover quả nhiên có một đoàn xe hơi đuổi theo. Hai bên cách nahu mấy trăm mét, tốc độ rất nhanh.
Khóe miệng của Lân Ngũ nhếch lên, Lân Ngũ biết Cường Tử dự tính thế nào rồi.
Theo lý thuyết chiếc Land Rover không thể nào ở đằng sau mình, sở dĩ xảy ra chuyện này chỉ có thể là đám người Cường Tử cố ý thả chậm tốc độ đợi đám chó săn ở đằng sau đuổi kịp. Mà mình, chính là người phụ trách đánh chó.
Pằng! Một tiếng súng vang lên, Lân Ngũ bắn trúng bánh xe trước của chiếc xe đi đầu, chiếc Mitsubishi, sau khi bị bắn lộn ngược lại. Bởi vì chạy tốc độ quá nhanh phải lộn vài vòng trên mặt đường mới dừng lại được. Chiếc thứ hai ở đằng sau không kịp né tránh nên đã đụng vào chiếc xe ở đi đầu. Chiếc thứ hai tông một lực cực mạnh vào đuôi xe đi trước cũng lật ngửa lên, cả đầu xe đều bị đụng nát bấy.
Pằng!
Phát súng thứ hai, chiếc xe thứ ba lặp lại vết xe đổ của chiếc thứ nhất, sau khi lốp xe bị bắn vỡ lái xe đã ngay lập tức giảm tốc độ nhưng vẫn phải bị lật nhào theo quán tính. Lân Ngũ nhìn thấy đằng sau vẫn còn năm sáu chiếc xe nữa, anh ta tiện tay hạ gục một chiếc xe tiếp theo thì không nổ súng nữa, mà để cho mấy chiếc xe ở đằng sau phóng qua.
Những tên Nhật Bản ở trong hai con xe đã bị Lân Ngũ chặn lại không có tên nào bị thương cả, chúng chỉ đang kêu gào rốt rít và bò lổm ngổm chui ra ngoài. Mỗi một tên trong tay đều có vũ khí, thậm chí Lân Ngũ còn có thể nhìn thấy trên vai của một tên trong số đó đang vác một khẩu hỏa tiễn. Điều này khiến cho y bị xúc động và muốn chửi mắng: “ Mẹ kiếp, vũ khí của đối phương làm sao mà có thể mang vào được trong nước vậy, mấy anh em ở bộ hải phòng đều ngủ gật rồi hay sao?”
Pằng!
Đầu tiên, Lân Ngũ nổ sung bắn ngã tên Nhật Bản đang khiêng khẩu hỏa tiễn. Tên này chính là pháo đài di động, nếu như đầu tiên mà không trừ khử y thì nhất định sẽ khó mà biết trước được hậu quả sau này. Lân Ngũ không muốn để cho cái cây nghiêng ngả mà bản thân đangg ngồi vắt vẻo ở trên trở thành bia ngắm bắn của bọn chúng.
Bất luận đám người Trác Thanh đế và Cường Tử có kế hoạch gì đi chăng nữa thì bản thân anh ta vẫn phải hoàn thành tốt vai diễn của mình. Mặc dù có một vài chỗ y vẫn chưa hiểu rõ nhưng hiện tại thì anh ta không có thời gian để mà càu nhau. Từ trong xe lần lượt chui ra mười mấy tên Nhật Bản. những tên ngồi trong chiếc xe thứ nhất và chiếc xe thứ hai còn có thể cử động được thì đều lần lượt bò lôm ngôm ra ngoài. Bốn chiếc xe này tổng cộng có hơn hai mươi người, đủ để anh ta bận luôn chân luôn tay.
Bộ phim điện ảnh mà Lân Ngũ thích xem nhất chính là bộ phim “Giải cứu binh nhì Ryan”, trong phim có một cao thủ bắn tỉa của Mỹ, người này có kỹ thuật bắn thuộc loại siêu đẳng, khiến cho thần sầu quỷ khóc, và hắn cũng chính là mục tiêu hướng tới của anh ta. Nhưng anh ta lại không cho rằng cái tên người Mỹ mà lông tên người vẫn chưa tiến hóa hết kia có thể tài giỏi và có bản lĩnh hơn người Trung Quốc. Năm đó trong trận đánh ở Triều Tiên, các chiến sĩ quân tình nguyên cũng đã bắt không ít binh lính Ryan chơi đùa. Luận về thể lực thì đúng là có chút chênh lệch đáng kể nhưng nếu luận về chỉ số IQ thì chỉ có thể là chúng ta đã bắt nạt nhứng đứa trẻ.
Gần như mỗi người một khẩu súng, Lân Ngũ sẽ có một trận đánh cao hứng và thú vị đây.
Không giết người, những bộ phận mà y nhắm bắn chỉ là đùi, cánh tay hoặc là mông. Mấy người này đều là những tên tai sai, cứ cho bọn chúng chỉ là đám tiểu lâu la, nhưng nếu như bắt chúng về thì cũng có thể hỏi ra được không ít chuyện. Nếu như Trác Thanh Đế đã sắp xếp bản thân ở đây phụ trách đánh lén nửa đường, vậy thì nhất định là gã cũng đã sắp xếp xong xuôi viện binh. Cho nên Lân Ngũ không cần phải lo lắng chuyện một mình sẽ phải áp giải hơn 20 người này quay về. Anh ta không cho rằng Trác Thanh Đế có thể vô liêm sỉ để bản thân một mình ở đây và giải quyết sạch sẽ đám người này.
Không lo nghĩ mấy chuyện vớ vẩn nữa, Lân Ngũ tập trung bắn ngã tất cả những tên Nhật Bản có thể cầm súng được. Lúc này đây anh ta mới có thể xả được cục tức trước đó, khi mà anh ta bị khống chế ở trên sân thượng sau bức tường bao quanh. Bất luận nói như thế nào thì những chuện xảy ra trước đó đối với anh ta mà nói thì đều trở thành nỗi nhục nhã, vết nhơ trong cuộc đời của anh ta.
Trong khi Lân Ngũ nhẹ nhàng bắn ngã từng tên Nhật Bản thì Trác Thanh Đế cũng đã đến điểm ngắm bắn thứ hai. Gã dừng xe ở bên đường, không cần tìm công sự che chắn mà trực tiếng vác súng ra đứng ở giữa đường, oai nghiêm và khí phách giống như một vị môn thần.
Chiếc xe Land Rover từ phía đối diện phóng vèo một cái lướt qua người gã. Vai trò làm mồi nhử của Cường Tử và Chu Bách Tước đã hoàn thành một cách xuất sắc. bốn con xe Mitsubishi bám riết ở đằng sau cũng đang phóng như điên, lúc nào cũng chăm chăm cơ hội, chỉ trực đâm ầm vào đuôi xe của con Land Rover.
Đợi con Land Rover chạy qua, Trác Thanh Đế liền đứng ở một con đường nhỏ cách con đường quốc lộ mà đoàn xe Mitsubishi đang chạy khoảng 20-30m, vác lấy khẩu súng bắn tỉa trong tay lên.
Nhìn thẳng, người và súng hòa làm một khối vững chắc như bàn thạch. Khẩu súng bắn tỉa giống như một bộ phận quan trọng trên người của Trác Thanh Đế, phối hợp với gã vô cùng nhịp nhàng. Tuy rằng khẩu súng tùy thân của gã nặng mười mấy cân nhưng gã lại vác lên coi nó nhẹ như không.
Pằng!
Lái xe của con xe thứ nhất đã bị bắn nát đầu. Trên chiếc kính chắn gió bỗng nhiên xuất hiện một lỗ nhỏ, và trên đầu của tên lái xe kia cũng xuất một lỗ nhỏ tương tự. Đằng sau ót của y liền phun máu, bắn tung tóe lên mặt của mấy tên đồng bọn ở phía sau. Xe bỗng nghiêng ngả rồi chồm lên chạy chệch ra khỏi làn đường, đâm vào lan can bảo vệ, rồi dừng lại luôn.
Pằng!
Phát súng thứ hai, lái xe của chiếc xe ở đằng sau cũng bị gã bắn nát đầu.
Trác Thanh Đế vác khẩu súng trên vai, đứng thẳng người, giống như một bức tượng đài về ý chí chiến đấu sôi sục.
Khéo miệng khẽ nhếch lên, trong tầm mắt của gã, mục tiêu chính là lái xe của chiếc xe ở đằng sau, sát khí của gã đang bùng cháy giữ dội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.