Chương 245: Tôi lớn hơn anh
Trí Bạch
01/03/2016
Ngay khi ánh mặt trời mới ló dạng từ bức màn cửa sổ chui vào trong phòng, Cường Tử mở choàng đôi mắt. Trên ngực còn hương thơm người ngọc lưu lại, bên gối còn có sợi tóc đen dài. Cường Tử từ trong chăn giơ tay ra nhặt sợi tóc lên xem thử, đặt ở trên mũi mình ngửi một hơi, trên mặt lộ ra một nét cười vui vẻ. Nhớ đến tối hôm qua Trần Tử Ngư bị mình trêu chọc bạo gan làm thật nhiệt tình, hắn không nhịn được muốn cười.
Ngày hôm qua khi Cường Tử và ôm Trần Tử Ngư từ trong phòng tắm đi ra, Tôn Văn Văn cũng đã không còn ở đấy. Đồ ăn làm xong đặt ở trên bàn, dưới một cái chén sứ còn đè một tờ giấy. Cường Tử cầm lên đọc qua một lượt, trên tờ giấy có một hàng chữ viết bằng bút máy ngay ngắn quen thuộc: Bà nội gọi điện thoại sang bảo chúng ta đến, em đi trước một bước, hai người ăn cơm xong cũng qua đó nha.
Trần Tử Ngư đứng dựa vào Cường Tử nhìn chữ trên tờ giấy sắc mặt càng đỏ dữ dội hơn, lúc này bộ dạng nàng như con én nhỏ nép trên bờ vai Cường Tử, chọc người ta yêu thế nào thì đúng như thế ấy. Cường Tử giơ tay xoa trên đầu nàng, làm cho mái tóc dài suông mượt có chút rối bời.
- Ăn cơm đi, lát nữa đi cùng tôi gặp mặt bà nội vẻ mặt sang trọng một bụng sát khí kia.
Cường Tử nói.
Trần Tử Ngư nhỏ giọng nói:
- Tôi không đi có được không?
Cường Tử vuốt tóc của nàng nói:
- Không được, sợ à?
Trần Tử Ngư nhẹ gật đầu, trên gương mặt đỏ bừng còn mang theo sắc màu vừa mới trải qua một màn kịch tính. Nàng lúc này đúng thật là đẹp, rung động lòng người như thế nào thì đúng như thế ấy. Cường Tử nâng khuôn mặt của nàng lên ra sức hôn một cái, Tự tay xới một chén cơm nói với Trần Tử Ngư:
- Ăn cho hết chén cơm này, đây là mệnh lệnh.
Trần Tử Ngư ra vẻ tủi thân nhìn hắn một chút, lập tức khẽ gật đầu.
Cường Tư châm một điếu thuốc, ngồi ở đối diện Trần Tử Ngư xem nàng ăn từng muỗng cơm nhỏ, nét cường trên mặt hắn khiến cho Tử Ngư rất không an tâm, hình như cảm thấy được tên này có âm mưu gì đó.
- Anh làm gì cứ nhìn tôi vậy?
Trần Tử Ngư nhịn không được hỏi.
Cường Tử cười nói:
- Dáng vẻ cô ăn cơm nhìn thật là đẹp, nếu như cô cả đời này ngồi ở trên bàn ăn cơm, có khó lắm không?
Trần Tử Ngư nghĩ ngợi, nhẹ gật đầu nói:
- Khó.
Cường Tử mềm giọng hỏi:
- Có lòng tin theo tôi ăn cơm cả đời không?
Trần Tử Ngư gật đầu thật nhanh:
- Có!
Cường Tử cười nói:
- Ai, láu cá, lát nữa ăn cơm xong khôi phục thể lực, chúng ta chơi tiếp một lát nữa nhe?
- Không nên... buổi tối tốt hơn sao?
Cường Tử cười lên ha hả, vẻ mặt đắc ý.
Hai người lái xe đến Sơn Trang đã là buổi chiều, thế cũng đủ biết hai người bọn họ tới lui trong bồn tắm bao lâu, thế cũng đủ biết tại sao Trần Tử Ngư nghe thấy Cường Tử nói chơi tiếp khó xử như thế nào, bởi thế cũng đủ biết Cường Tử khá là đàn ông. Chỉ có điều Lão Phật gia cũng không có trách bọn họ tới trễ, ngược lại không người khen ngợi Trần Tử Ngư nói nàng xinh đẹp, là tướng mắn đẻ. Ba chữ kia khiến cho Trần Tử Ngư xấu hổ vô cùng, còn mang theo chút đắc ý nhỏ nhoi.
Thực ra Lão Phật gia gọi bọn họ tới cũng không có chuyện gì, chỉ là hỏi thương thế của Cường Tử ra làm sao. Sau khi lưu lại cả ba ăn cơm tối, Tôn Văn Văn nói muốn cùng Lão Phật gia trò chuyện chưa muốn trở về Húc Nhật Nhất Phẩm, Cường Tử và Trần Tử Ngư cũng biết ý của nàng là gì, cả hai đều có tật giật mình cho nên cũng có chút xấu hổ không biết nói cái gì. Chỉ có điều Cường Tử vẫn là khó tránh khỏi có điều chưa thỏa trong lòng, tay ba trong truyền thuyết thế này ư thoảng qua như thế có chút không cam lòng.
Trở lại Húc Nhật Nhất Phẩm hai người lập tức quấn xiết vào nhau, đôi môi nóng như lửa dán chặt không rời.
Sau cái đêm điên cuồng, hai người ôm nhau thiếp đi trong ngọt ngào.
Cường Tử cầm cọng tóc nhìn tỉ mỉ, thực ra suy nghĩ cũng không nằm ở cọng tóc. Tối hôm qua hắn và Trần Tử Ngư bàn bạc một chút, chuyện của công ty sau này đều giao cho Trần Tử Ngư quản lý, hiện tại người dưới quyền Trần Tử Ngư đều là những người trẻ tuổi có nhiều thực lực đã có thể một mình trông coi một phương, Cường Tử càng tuyệt đối tin tưởng giao phó cho Trần Tử Ngư.
Nằm ở trên giường, Cường Tử châm một điếu thuốc. Hắn nhìn chăm chú trần nhà từ từ chìm vào trong lặng lẽ. Nói thật cái chức danh ông chủ này của hắn đúng là có chút kỳ cục, từ khi thành lập xây dựng công ty đến nay hắn chưa lần nào đến công ty qua. Hiện tại mọi người trong công ty vô cùng hứng thú với vị chủ tịch thần bí hắn đây, tất cả ngồi lê đôi mách từ đầu đến cuối công ty đoán tới đoán lui, mò tới mò lui xem ông chủ chưa bao giờ tới công ty rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Có người nói ông chủ là người Afghanistan, trong cuộc chiến chống lại chiến tranh xâm lược của đế quốc Mỹ vĩ đại đã hy sinh anh dũng. Có người nói ông chủ là người Á Rập, khi các chiến binh Hồi giáo Á Rập đánh nhau với quân đội của Hoa Kỳ đã bất hạnh gặp nạn. Còn có người nói ông chủ khi du lịch qua vùng biển Somalia bị hải tặc bắt cóc sau đó giết con tin vì không đòi được tiền chuộc. Còn có người nói ông chủ đi Li-Bi du lịch chẳng may đúng lúc tham quan thánh địa bị một quả bom rớt ngay căn phòng...
Tóm lại, bóng hình Cường Tử xuất hiện ở tất cả những nơi không ổn định trên thế giới. Những chỗ này đều để lại tin đồn về anh Cường Tử...
Chỉ mặc một cái quần lót, Cường Tử khỏa thân bước chân xuống cầu thang, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh truyền ra rất nhỏ trong nhà bếp, Cường Tử rón ra rón rén sờ soạng tới. Nhẹ nhàng kéo cửa phòng bếp ra, thấy ngay được Trần Tử Ngư tay chân luống cuống đang làm bữa sáng. Trần Tử Ngư là một phụ nữ mạnh mẽ, ở trên thương trường thoải mái tự nhiên, nhưng đến nhà bếp... nàng phát huy toàn bộ tri thức liên quan đến nấu ăn không thể chuyển sang một nồi cháo.
Từ mùi khét truyền ra ngoài Cường Tử đoán được điều này, chỉ số thông minh của cô gái này và khả năng làm việc tay chân hoàn toàn đối nghịch với nhau.
Bước đi không gây tiếng động nào, Cường Tử còn bước êm hơn cả một con mèo. Chỉ có điều mèo ngoại trừ mấy tháng sinh sản trong năm, lúc khác đều rất thuần khiết. Mà Cường Tử mỗi một ngày đều rất thuần... khiết bại hoại.
Hắn từ đằng sau đột nhiên nắm trên bờ eo mảnh mai của Trần Tử Ngư, ghé sát môi hôn một cái thật mạnh ở trên cổ xinh xắn của Trần Tử Ngư. Trần Tử Ngư bị hắn làm cho hoảng sợ nhảy dựng, sau một tiếng hô hoảng hốt muỗng trong tay bay đi, lập tức đập vỡ cánh cửa tủ bằng thủy tinh trên kệ đựng bát đĩa.
Cường Tử ghé sát ở bên lỗ tai Trần Tử Ngư nói:
- Tiểu ngốc à, em đập vỡ cánh cửa thủy tinh, phải bồi thường nha.
Trần Tử Ngư bị hắn bị hắn thổi hơi vào trong lỗ tai làm cho có chút suy nghĩ hỗn loạn, cảm xúc si mê, ánh mắt say đắm trở tay ôm eo Cường Tử.
- Tôi lớn hơn so với cậu...
Ngày hôm qua khi Cường Tử và ôm Trần Tử Ngư từ trong phòng tắm đi ra, Tôn Văn Văn cũng đã không còn ở đấy. Đồ ăn làm xong đặt ở trên bàn, dưới một cái chén sứ còn đè một tờ giấy. Cường Tử cầm lên đọc qua một lượt, trên tờ giấy có một hàng chữ viết bằng bút máy ngay ngắn quen thuộc: Bà nội gọi điện thoại sang bảo chúng ta đến, em đi trước một bước, hai người ăn cơm xong cũng qua đó nha.
Trần Tử Ngư đứng dựa vào Cường Tử nhìn chữ trên tờ giấy sắc mặt càng đỏ dữ dội hơn, lúc này bộ dạng nàng như con én nhỏ nép trên bờ vai Cường Tử, chọc người ta yêu thế nào thì đúng như thế ấy. Cường Tử giơ tay xoa trên đầu nàng, làm cho mái tóc dài suông mượt có chút rối bời.
- Ăn cơm đi, lát nữa đi cùng tôi gặp mặt bà nội vẻ mặt sang trọng một bụng sát khí kia.
Cường Tử nói.
Trần Tử Ngư nhỏ giọng nói:
- Tôi không đi có được không?
Cường Tử vuốt tóc của nàng nói:
- Không được, sợ à?
Trần Tử Ngư nhẹ gật đầu, trên gương mặt đỏ bừng còn mang theo sắc màu vừa mới trải qua một màn kịch tính. Nàng lúc này đúng thật là đẹp, rung động lòng người như thế nào thì đúng như thế ấy. Cường Tử nâng khuôn mặt của nàng lên ra sức hôn một cái, Tự tay xới một chén cơm nói với Trần Tử Ngư:
- Ăn cho hết chén cơm này, đây là mệnh lệnh.
Trần Tử Ngư ra vẻ tủi thân nhìn hắn một chút, lập tức khẽ gật đầu.
Cường Tư châm một điếu thuốc, ngồi ở đối diện Trần Tử Ngư xem nàng ăn từng muỗng cơm nhỏ, nét cường trên mặt hắn khiến cho Tử Ngư rất không an tâm, hình như cảm thấy được tên này có âm mưu gì đó.
- Anh làm gì cứ nhìn tôi vậy?
Trần Tử Ngư nhịn không được hỏi.
Cường Tử cười nói:
- Dáng vẻ cô ăn cơm nhìn thật là đẹp, nếu như cô cả đời này ngồi ở trên bàn ăn cơm, có khó lắm không?
Trần Tử Ngư nghĩ ngợi, nhẹ gật đầu nói:
- Khó.
Cường Tử mềm giọng hỏi:
- Có lòng tin theo tôi ăn cơm cả đời không?
Trần Tử Ngư gật đầu thật nhanh:
- Có!
Cường Tử cười nói:
- Ai, láu cá, lát nữa ăn cơm xong khôi phục thể lực, chúng ta chơi tiếp một lát nữa nhe?
- Không nên... buổi tối tốt hơn sao?
Cường Tử cười lên ha hả, vẻ mặt đắc ý.
Hai người lái xe đến Sơn Trang đã là buổi chiều, thế cũng đủ biết hai người bọn họ tới lui trong bồn tắm bao lâu, thế cũng đủ biết tại sao Trần Tử Ngư nghe thấy Cường Tử nói chơi tiếp khó xử như thế nào, bởi thế cũng đủ biết Cường Tử khá là đàn ông. Chỉ có điều Lão Phật gia cũng không có trách bọn họ tới trễ, ngược lại không người khen ngợi Trần Tử Ngư nói nàng xinh đẹp, là tướng mắn đẻ. Ba chữ kia khiến cho Trần Tử Ngư xấu hổ vô cùng, còn mang theo chút đắc ý nhỏ nhoi.
Thực ra Lão Phật gia gọi bọn họ tới cũng không có chuyện gì, chỉ là hỏi thương thế của Cường Tử ra làm sao. Sau khi lưu lại cả ba ăn cơm tối, Tôn Văn Văn nói muốn cùng Lão Phật gia trò chuyện chưa muốn trở về Húc Nhật Nhất Phẩm, Cường Tử và Trần Tử Ngư cũng biết ý của nàng là gì, cả hai đều có tật giật mình cho nên cũng có chút xấu hổ không biết nói cái gì. Chỉ có điều Cường Tử vẫn là khó tránh khỏi có điều chưa thỏa trong lòng, tay ba trong truyền thuyết thế này ư thoảng qua như thế có chút không cam lòng.
Trở lại Húc Nhật Nhất Phẩm hai người lập tức quấn xiết vào nhau, đôi môi nóng như lửa dán chặt không rời.
Sau cái đêm điên cuồng, hai người ôm nhau thiếp đi trong ngọt ngào.
Cường Tử cầm cọng tóc nhìn tỉ mỉ, thực ra suy nghĩ cũng không nằm ở cọng tóc. Tối hôm qua hắn và Trần Tử Ngư bàn bạc một chút, chuyện của công ty sau này đều giao cho Trần Tử Ngư quản lý, hiện tại người dưới quyền Trần Tử Ngư đều là những người trẻ tuổi có nhiều thực lực đã có thể một mình trông coi một phương, Cường Tử càng tuyệt đối tin tưởng giao phó cho Trần Tử Ngư.
Nằm ở trên giường, Cường Tử châm một điếu thuốc. Hắn nhìn chăm chú trần nhà từ từ chìm vào trong lặng lẽ. Nói thật cái chức danh ông chủ này của hắn đúng là có chút kỳ cục, từ khi thành lập xây dựng công ty đến nay hắn chưa lần nào đến công ty qua. Hiện tại mọi người trong công ty vô cùng hứng thú với vị chủ tịch thần bí hắn đây, tất cả ngồi lê đôi mách từ đầu đến cuối công ty đoán tới đoán lui, mò tới mò lui xem ông chủ chưa bao giờ tới công ty rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Có người nói ông chủ là người Afghanistan, trong cuộc chiến chống lại chiến tranh xâm lược của đế quốc Mỹ vĩ đại đã hy sinh anh dũng. Có người nói ông chủ là người Á Rập, khi các chiến binh Hồi giáo Á Rập đánh nhau với quân đội của Hoa Kỳ đã bất hạnh gặp nạn. Còn có người nói ông chủ khi du lịch qua vùng biển Somalia bị hải tặc bắt cóc sau đó giết con tin vì không đòi được tiền chuộc. Còn có người nói ông chủ đi Li-Bi du lịch chẳng may đúng lúc tham quan thánh địa bị một quả bom rớt ngay căn phòng...
Tóm lại, bóng hình Cường Tử xuất hiện ở tất cả những nơi không ổn định trên thế giới. Những chỗ này đều để lại tin đồn về anh Cường Tử...
Chỉ mặc một cái quần lót, Cường Tử khỏa thân bước chân xuống cầu thang, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh truyền ra rất nhỏ trong nhà bếp, Cường Tử rón ra rón rén sờ soạng tới. Nhẹ nhàng kéo cửa phòng bếp ra, thấy ngay được Trần Tử Ngư tay chân luống cuống đang làm bữa sáng. Trần Tử Ngư là một phụ nữ mạnh mẽ, ở trên thương trường thoải mái tự nhiên, nhưng đến nhà bếp... nàng phát huy toàn bộ tri thức liên quan đến nấu ăn không thể chuyển sang một nồi cháo.
Từ mùi khét truyền ra ngoài Cường Tử đoán được điều này, chỉ số thông minh của cô gái này và khả năng làm việc tay chân hoàn toàn đối nghịch với nhau.
Bước đi không gây tiếng động nào, Cường Tử còn bước êm hơn cả một con mèo. Chỉ có điều mèo ngoại trừ mấy tháng sinh sản trong năm, lúc khác đều rất thuần khiết. Mà Cường Tử mỗi một ngày đều rất thuần... khiết bại hoại.
Hắn từ đằng sau đột nhiên nắm trên bờ eo mảnh mai của Trần Tử Ngư, ghé sát môi hôn một cái thật mạnh ở trên cổ xinh xắn của Trần Tử Ngư. Trần Tử Ngư bị hắn làm cho hoảng sợ nhảy dựng, sau một tiếng hô hoảng hốt muỗng trong tay bay đi, lập tức đập vỡ cánh cửa tủ bằng thủy tinh trên kệ đựng bát đĩa.
Cường Tử ghé sát ở bên lỗ tai Trần Tử Ngư nói:
- Tiểu ngốc à, em đập vỡ cánh cửa thủy tinh, phải bồi thường nha.
Trần Tử Ngư bị hắn bị hắn thổi hơi vào trong lỗ tai làm cho có chút suy nghĩ hỗn loạn, cảm xúc si mê, ánh mắt say đắm trở tay ôm eo Cường Tử.
- Tôi lớn hơn so với cậu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.