Chương 221: Tới lui như vào chỗ không người
Trí Bạch
25/02/2016
Cường Tử sải ra một bước, uy thế bức người!
Dư Nguyên Tú Phu chống tay đứng lên, vừa nãy gã bởi vì khinh địch bị Cường Tử một chưởng chấn bay, lui ngược về sau nện vào trong phòng ngủ thủ tướng. Bây giờ chân khí trong cơ thể gã hỗn loạn, dường như kinh mạch bị một loại ám kình tạm thời khoá lại, vận hành lên rất không thông thuận. Gã thật sự không thể tưởng được thanh niên trên mặt rõ ràng còn mang theo chút ít vẻ non nớt trước mặt này, tu vi trên con đường võ học thế nào cao sâu khôn lường như vậy.
Cuộc đại chiến mười năm trước ở ngay trên lãnh thổ Nhật Bản, lúc ấy gã bởi vì tu vi chưa đủ chẳng qua là một người đứng bên quan sát, cũng bởi vì gã không có thực lực tham gia lần đại chiến kia, gã mới có thể sống sót hơn nữa thu được lợi ích không nhỏ. Gã dùng thời gian mười năm lãnh ngộ từng chiêu từng thức của những cao thủ kia, dù rằng tuyệt học của rất nhiều người cũng chỉ nhớ lờ mờ, nhưng gã vẫn lĩnh ngộ ra một bộ công pháp rất đặc biệt.
Dựa theo một thân bản lãnh tá lực (mượn sức người đánh người) này, gã thành công lọt mình vào nhóm thượng nhẫn siêu cấp địa vị rất được tôn sùng ở Nhật Bản. Một bộ kỹ xảo này kỳ thật nói ra cũng đơn giản, gã căn cứ theo một bộ công phu của võ giả Trung Quốc lúc ấy suy rộng ra bộ kỹ xảo này, chính là tá lực. khéo léo mượn chuyển dời sức mạnh đối phương đánh ở trên người của mình, sau đó ra tay bất ngờ đánh bị thương kẻ địch. Đương nhiên, bản lãnh này của gã vẫn chưa thành thục. Mượn lực đả lực của thái cực còn phải cao thâm hơn nhiều so với gã.
Gã chẳng qua là hiểu được việc tá lực, sau đó thừa dịp đối phương bất ngờ chưa kịp nhận ra bỗng nhiên phát lực, tấn công kẻ địch không chuẩn bị sẵn. Nhưng vừa nãy khi mới giao thủ với Cường Tử, gã thật sự không có ngờ được nội kình đối phương không ngờ dồn vào trong chiêu thức kinh người như thế. Khi vận dụng chiêu thức chuẩn bị mượn lực chuyển dời sức mạnh trên nắm đấm của Cường Tử, gã mới phát hiện một quyền này của đối phương đã đến mức độ không thể đỡ nổi!
Cường Tử dựa theo ý nghĩa tinh tuý của Thái cực quyền đã tự nghiên cứu ra quyền thuật của bản thân, sức mạnh bùng phát càng thêm kinh người. Thế như sấm sét, khi Dư Nguyên Tú Phu còn chưa có hoàn toàn thi triển ra chiêu thức, nội kình của hắn đã đánh vào trong cơ thể của Dư Nguyên Tú Phu rồi!
Thực ra lợi hại nhất cũng không phải sức mạnh phát ra trong quyền pháp của Cường Tử, mà là ám kình ẩn giấu sau sức bùng phát. Luồng sức mạnh âm nhu này sau khi tiến vào bên trong cơ thể của Dư Nguyên Tú Phu, lập tức làm nghẽn kinh mạch trong thân thể của gã. Khi Dư Nguyên Tú Phu tuy rằng vẫn có thể đứng lên, hơn nữa vẫn còn có sức chiến đấu, nhưng đã không không lớn như trước nữa.
Dù sao thực lực bản thân gã cao cường, một luồng ám kình của Cường Tử cũng không có khả năng làm tắc nghẽn toàn bộ gân mạch của gã.
Dư Nguyên Tú Phu gượng gạo thở ra một hơi, giảm cảm giác đè nén ở trong lồng ngực xuống vài phần. Gã vừa xê dịch bước chân chậm chạp đi đến trước người thủ tướng, vừa vận khởi nội mình của bản thân xung phá chỗ tắc nghẽn do ám kình của Cường Tử.
- Thủ tướng đại nhân, xin ngài rời đi trước, chỗ này có tôi rồi.
Dư Nguyên Tú Phu hơi thở hết sức khó khăn, gã nói vội vàng nhẫn nhịn hết khả năng.
Thủ tướng Nhật Bản nhíu lông mày, ông ta là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, tuy rằng chưa từng tiếp xúc đụng chạm qua nguy hiểm khoảng cách gần đến như thế này, nhưng cục diện tranh giành giữa các đảng phái ông ta có thể ngồi vững ở vị trí này, không có định lực và tính nhẫn nại lớn là không thể nào có được. Cục diện chính trị Nhật Bản không hề giống như biểu hiện bên ngoài trông có vẻ bình lặng như vậy, đây là một dân tộc rất mâu thuẫn. Cả ngày kêu gào dân tộc Nhật Bản là đoàn kết nhất, huyết thống cao quý nhất, tranh đấu lục đục nội bộ trong bóng tối xác thực là nơi ác liệt nhất trên thế giới.
Cuộc tranh đấu giữa tất cả đảng phái không chỉ riêng nhìn thấy như biểu hiện bên ngoài thế kia, không chỉ là phun nước miếng vào nhau, vung tay đánh nhau ở trên hội nghị, lột quần áo nữ nghị viên. Cuộc tranh đấu giữa các thế lực ngầm sau lưng các chính khách trong bóng tối, mới là chân chính vô cùng thảm thiết. Thế lực võ lâm Nhật Bản chính là một phần trong thế lực ngầm này, hơn nữa là một phần rất quan trọng, có thực lực xoay chuyển thời cuộc.
Ví dụ như sau lưng thủ tướng nhậm chức bây giờ, chính là Hắc Long Đạo Trường đứng phía sau chủ trì. Hắc Long Đạo Trường là một trong thế lực lớn nhất Nhật Bản, sở dĩ vị trí của ông ta yên ổn như vậy, có liên quan tới hàng loạt cuộc sát phạt dính dáng tới vô số người ở trong bóng tối của Hắc Long Đạo Trường
Trong hai hệ phái nhẫn giả Giáp Hạ và Y Hạ, thượng nhẫn siêu cấp chiếm mười người. Mà Hắc Long Đạo Trường là đại biểu nhẫn giả phái Giáp Hạ, vẫn luôn là hộ vệ kề cận chính khách Nhật Bản.
Thủ tướng Nhật Bản điểu chỉnh hô hấp một lúc, ông ta cố gắng để cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại. Ông ta biết rõ tình thế mình phải đối mặt bây giờ cục diện như thế nào, bây giờ quyền chủ động không ở trong tay mình. Dư Nguyên Tú Phu dù rằng đã bảo ông ta đi trước, nhưng bản thân có thể đi hay không, đây mới là mấu chốt của việc này.
- Anh là ai? Muốn làm cái gì?
Thủ tướng ngồi ở trên giường, để che giấu vẻ bối rối của mình, ông ta từ mép giường cầm lấy chén nước uống một ngụm, kết quả nhìn thấy trong chén đã rỗng không.
Động tác này rất vụng về, vốn che giấu động tác bối rối, bây giờ xem ra lại càng thêm bối rối rồi.
Cường Tử nhìn ông ta nói:
- Tôi là ai không quan trọng, tôi muốn làm cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là, ông không có đường nào để lựa chọn.
Dư Nguyên Tú Phu ngăn ở trước mặt hắn quát:
- Trứng thối! Anh xem tôi là vật trang trí phải không! Nơi này là chỗ ở của thủ tướng, không phải chỗ anh tuỳ tiện giương oai!
Cường Tử chậm rãi quay đầu liếc nhìn gã, nói hời hợt nhẹ nhàng:
- Anh quả thực chỉ là vật bài trí thôi, tôi cũng biết rõ nơi này là chỗ ở của thủ tướng, tôi cũng không phải đến giương oai, tôi chỉ có điều muốn ông ta…
Cường Tử giơ tay ra chỉ thẳng vào mũi thủ tướng Nhật Bản nói:
- Giết người phải thường mạng!
- Anh dám!
Dư Nguyên Tú Phu gầm lên một tiếng!
Xoạt!
Nhanh, tốc độ nhanh đến vượt quá tất cả những gì ngôn ngữ có thể miêu tả. Thậm chí không có tàn ảnh, không có kiếm quang, thậm chí không hề nhìn thấy một chút động tác nào của Cường Tử, Dư Nguyên Tú Phu bị nứt ra. Không sai, chính là nứt ra, bắt đầu từ đỉnh đầu đến tận giữa hai chân, nứt ra một khe hở đỏ hồng thẳng tắp, sau đó bổ thành hai nửa.
Thân thể của gã không chịu sự chỉ huy của gã nữa, khúc thân bên trái và khúc thân bên phải xếp thành một dãy dài thẳng tắp. Lòng bàn chân hai chân của gã đối diện với nhau, mà khoảng cách giữa đôi mắt lại vượt quá ba mét.
Nội tạng vung vãi đầy đất, khắp nơi đều là thứ máu me tanh tưởi đen xì xì.
Cường Tử nhìn thi thể Dư Nguyên Tú Phu, không có một tí xíu biểu tình gì nói:
- Tôi dám.
Hắn chậm rãi đến bên cạnh giường, với tay nắm lấy vạt áo trước của thủ tướng Nhật Bản nhấc ông ta từ trên giường lên. Đôi mắt Cường Tử vẫn luôn nhìn thẳng dí sát vào con mắt của thủ tướng, kẻ kia bối rối né tránh tầm mắt.
- Người trẻ tuổi, không nên vọng động. Anh biết đấy, anh có thể tiến vào nơi này cũng không có nghĩa là anh cũng có thể an toàn đi ra. Anh bây giờ nghe tôi nói, anh đã xúc phạm đến pháp luật Nhật Bản, anh giết người, đây là tội trạng bị xét xử nghiêm khắc nhất.
Cường Tử vẫn nhìn vào đôi mắt của ông ta như thế, không nói lời nào.
- Anh nhìn thấy rồi đó, tôi mặc dù là thủ tướng một nước, nhưng tôi không cí chút sức lực gây tổn hại gì đối với anh. Tôi vẫn luôn nhấn mạnh rằng, giữa người với người phải chung sống chân thành và thân thiện, có gì khó khăn phải giúp đỡ nhau, sau dó cùng nhau đi đến thành công và hạnh phúc. Đây mới chính là tình cảm tốt đẹp nhất trên thế giới, không phải sao?
Thủ tướng liếc nhìn Cường Tử lập tức tránh né tầm mắt, Cường Tử không nói lời nào, hơn nữa trên mặt không có một chút biểu tình, ông ta suy đoán không được tâm tình của Cường Tử. Người trẻ tuổi có bản lãnh cao cường như thế này, rốt cuộc là cái gì chọc giận hắn?
- Như vậy đi, nếu như bởi vì anh phải gánh chịu sự đãi ngộ không công bằng, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện bàn luận thật tốt. Với thân phận của tôi, không cần quan tâm để ý anh có vấn đề khó khăn gì tôi cũng có thể giúp anh giải quyết. Tôi thậm chí có thể đặc xá hành vi phạm tội của anh, bảo đảm anh không cần đón nhận sự chế tài của pháp luật.
Ông ta nói:
- Tôi có quyền lực này!
Cường Tử liếc nhìn ông ta thản nhiên như khúc gỗ, ngữ khí lạnh như băng hỏi một câu:
- Tôi có vấn đề khó khăn gì ông cũng có thể giúp tôi giải quyết phải không?
Nghe được câu hỏi của Cường Tử, cho rằng đã tìm được điểm khởi đầu, tìm được một cơ hội thay đổi cục diện trong lòng thủ tướng không khỏi thoải mái một chút. Chỉ cần người này có yêu cầu, có mưu đồ, vậy thì có thể tìm được cách giải quyết.
- Đúng vậy! Chỉ cần là trong phạm vi chức vụ quyền hạn của tôi có thể giải quyết được, tôi đều có thể giúp anh.
Thủ tướng nghiêm túc nói.
Chỉ có điều bộ dạng bị Cường Tử một tay giơ lên, phối hợp với biểu tình trên khuôn mặt ông ta, thấy thế nào cũng có chút buồn cười.
- Bạn của tôi chết rồi, chết ở trong tay của ông. Tôi có thể bảo ông đi theo cùng xuống dưới đó xin lỗi anh ta hay không? Thủ tướng tiên sinh?
Cường Tử nói từng chữ từng câu.
Giờ khắc này, thủ tướng Nhật Bản mặt xám như tro.
- Không thể như thế được! Chắc chắn không thể được! Tôi là một người theo đạo Phật thành kính. Anh xem, anh xem trong căn phòng này còn thờ phụng tượng Phật. Tôi là người lương thiện, hơn nữa tôi là thủ tướng một nước, là nhân vật của công chúng, là một người làm gương cho cả nước, tôi giết người thế nào được? Anh nhất định là sai lầm rồi! Tôi dám khẳng định, anh nhất định là hiểu lầm rồi, trong chuyện này nhất định có âm mưu nào khác!
Thủ tướng Nhật Bản ra sức giải thích.
- Đúng vậy!
Cường Tử quát ông ta.
- Là có âm mưu!
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt thủ tướng Nhật Bản nói:
- Một âm mưu dân tộc hèn mọn! Một âm mưu không còn một chút nhân tính nào! Một âm mưu không đếm xỉa tính mạng người khác!
Cường Tử nói:
- Không cần giải thích ngụy biện làm gì, bây giờ ông nói cái gì cũng muộn rồi, tôi mang ông đi xin lỗi bạn của tôi! Tôi muốn mang ông đi một nơi, ở đó hãy xám hối đối với dân tộc và bạn của tôi!
Cường Tử một tay xách bổng thủ tướng mặc đồ ngủ lên, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ. Thủ tướng Nhật Bản ra sức giãy dụa, muốn thoát thân khỏi tay Cường Tử. Nhưng cánh tay nắm lấy ông ta kia, ổn định và mạnh mẽ thế kia. Mặc cho ông ta đá đấm lung tung, căn bản không buông lỏng được mảy may nào.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Cường Tử đặt kiếm ở trong tay trước cổ họng thủ tướng. Hắn quét mắt một lượt bảo vệ và cảnh sát tập trung vây chặt xung quanh căn phòng trong ngôi nhà này, còn có súng bắn tỉa và nhẫn giả ở chỗ tối chuẩn bị một phát súng lấy mạng hắn. Cảnh sát và bảo vệ súng vác vai đạn lên nòng.
- Các anh có thể dùng hết tất cả sức ra tay, tôi đảm bảo ông ta chết trước tôi!
Cường Tử ngang nhiên nói.
Hắn nhấc lên thủ tướng đã ngây ra như phỗng, sải bước đi ra phía ngoài căn nhà. Những cảnh sát, bảo vệ và cận vệ kia dùng ánh mắt bối rối hoảng sợ và còn hết sức không thể tưởng tượng nổi hỏi han lẫn nhau, nhưng không ai dám ra tay đầu tiên. Súng bắn tỉa cũng không còn tỉnh táo như thường ngày, dù sao bây giờ con tin ở trong tay đối phương không phải một dân chúng bình thường, mà là một nguyên thủ quốc gia! Một người đứng đầu cả nước!
Đám người vây quanh nhà tự động tản ra một con đường trống, để cho Cường Tử đi ra khỏi khu vực trung tâm quyền lực của cả nước Nhật Bản này như thế đấy. Mà cá nhân đứng ở trên đỉnh cao nhất trong cơ cấu quyền lực kia, thời khắc này lại bị người ta xách đi ra ngoài giống như xách cổ một con gà chết.
Cường Tử sau khi ra khỏi cửa nhà ngẩng đầu lên trời thét dài một tiếng, âm thanh chấn đến chín tầng trời!
Hắn triển khải tốc độ cực hạn, hoá thành một đạo tàn ảnh chốc lát đã biến mất ở cuối ngã tư. Nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, nhanh đến vượt quá những dự tính của bọn cận vệ, bảo vệ kia. Khi bọn họ còn chưa có một chút đầu mối nào, Cường Tử đã từ trong mấy trăm người an nhiên rời đi!
Nhưng bảo vệ, cảnh sát cầm súng, nhẫn giả, võ sĩ cầm đao kia hai mắt nhìn nhau.
Mấy đạo bóng người màu đen từ đàng xa lướt tới, vừa vặn nhìn từ rất xa thấy Cường Tử an nhiên rời khỏi từ trong bao nhiêu người thế kia. Mấy người này dừng ngay lại ở trước cửa một thoáng, người người dẫn đầu mặc bộ Ki-mô-nô của Nhật Bản, đôi mắt lạnh như băng quét mắt nhìn hết từng người có mặt một lượt.
- Phế vật!
Ông ta hung hăng mắng một câu, sau đó vẫy tay, mang theo thuộc hạ của mình chạy về hướng Cường Tử vừa biến mất đuổi sát theo sau.
Đông Kinh Thiên Đại Điền Khu Cửu Đoạn Bắc*, một mảnh kiến trức đã có hơn một trăm bốn mươi năm lịch sử, Cường Tử xách theo thủ tướng Nhật Bản đứng ở trước cửa, biểu tình lạnh nhạt.
(Đền Yasukuni hay còn gọi là Đông Kinh Chiêu Hồn Xã nằm ở phía đông bắc Tokyo là nơi thờ các chiến sĩ đã hy sinh cho Nhật Hoàng, trong đó có rất nhiều người đã từng chết trong thế chiến thứ hai cho phe Phát Xít Nhật)
Cường Tử sải ra một bước, uy thế bức người!
Dư Nguyên Tú Phu chống tay đứng lên, vừa nãy gã bởi vì khinh địch bị Cường Tử một chưởng chấn bay, lui ngược về sau nện vào trong phòng ngủ thủ tướng. Bây giờ chân khí trong cơ thể gã hỗn loạn, dường như kinh mạch bị một loại ám kình tạm thời khoá lại, vận hành lên rất không thông thuận. Gã thật sự không thể tưởng được thanh niên trên mặt rõ ràng còn mang theo chút ít vẻ non nớt trước mặt này, tu vi trên con đường võ học thế nào cao sâu khôn lường như vậy.
Cuộc đại chiến mười năm trước ở ngay trên lãnh thổ Nhật Bản, lúc ấy gã bởi vì tu vi chưa đủ chẳng qua là một người đứng bên quan sát, cũng bởi vì gã không có thực lực tham gia lần đại chiến kia, gã mới có thể sống sót hơn nữa thu được lợi ích không nhỏ. Gã dùng thời gian mười năm lãnh ngộ từng chiêu từng thức của những cao thủ kia, dù rằng tuyệt học của rất nhiều người cũng chỉ nhớ lờ mờ, nhưng gã vẫn lĩnh ngộ ra một bộ công pháp rất đặc biệt.
Dựa theo một thân bản lãnh tá lực (mượn sức người đánh người) này, gã thành công lọt mình vào nhóm thượng nhẫn siêu cấp địa vị rất được tôn sùng ở Nhật Bản. Một bộ kỹ xảo này kỳ thật nói ra cũng đơn giản, gã căn cứ theo một bộ công phu của võ giả Trung Quốc lúc ấy suy rộng ra bộ kỹ xảo này, chính là tá lực. khéo léo mượn chuyển dời sức mạnh đối phương đánh ở trên người của mình, sau đó ra tay bất ngờ đánh bị thương kẻ địch. Đương nhiên, bản lãnh này của gã vẫn chưa thành thục. Mượn lực đả lực của thái cực còn phải cao thâm hơn nhiều so với gã.
Gã chẳng qua là hiểu được việc tá lực, sau đó thừa dịp đối phương bất ngờ chưa kịp nhận ra bỗng nhiên phát lực, tấn công kẻ địch không chuẩn bị sẵn. Nhưng vừa nãy khi mới giao thủ với Cường Tử, gã thật sự không có ngờ được nội kình đối phương không ngờ dồn vào trong chiêu thức kinh người như thế. Khi vận dụng chiêu thức chuẩn bị mượn lực chuyển dời sức mạnh trên nắm đấm của Cường Tử, gã mới phát hiện một quyền này của đối phương đã đến mức độ không thể đỡ nổi!
Cường Tử dựa theo ý nghĩa tinh tuý của Thái cực quyền đã tự nghiên cứu ra quyền thuật của bản thân, sức mạnh bùng phát càng thêm kinh người. Thế như sấm sét, khi Dư Nguyên Tú Phu còn chưa có hoàn toàn thi triển ra chiêu thức, nội kình của hắn đã đánh vào trong cơ thể của Dư Nguyên Tú Phu rồi!
Thực ra lợi hại nhất cũng không phải sức mạnh phát ra trong quyền pháp của Cường Tử, mà là ám kình ẩn giấu sau sức bùng phát. Luồng sức mạnh âm nhu này sau khi tiến vào bên trong cơ thể của Dư Nguyên Tú Phu, lập tức làm nghẽn kinh mạch trong thân thể của gã. Khi Dư Nguyên Tú Phu tuy rằng vẫn có thể đứng lên, hơn nữa vẫn còn có sức chiến đấu, nhưng đã không không lớn như trước nữa.
Dù sao thực lực bản thân gã cao cường, một luồng ám kình của Cường Tử cũng không có khả năng làm tắc nghẽn toàn bộ gân mạch của gã.
Dư Nguyên Tú Phu gượng gạo thở ra một hơi, giảm cảm giác đè nén ở trong lồng ngực xuống vài phần. Gã vừa xê dịch bước chân chậm chạp đi đến trước người thủ tướng, vừa vận khởi nội mình của bản thân xung phá chỗ tắc nghẽn do ám kình của Cường Tử.
- Thủ tướng đại nhân, xin ngài rời đi trước, chỗ này có tôi rồi.
Dư Nguyên Tú Phu hơi thở hết sức khó khăn, gã nói vội vàng nhẫn nhịn hết khả năng.
Thủ tướng Nhật Bản nhíu lông mày, ông ta là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, tuy rằng chưa từng tiếp xúc đụng chạm qua nguy hiểm khoảng cách gần đến như thế này, nhưng cục diện tranh giành giữa các đảng phái ông ta có thể ngồi vững ở vị trí này, không có định lực và tính nhẫn nại lớn là không thể nào có được. Cục diện chính trị Nhật Bản không hề giống như biểu hiện bên ngoài trông có vẻ bình lặng như vậy, đây là một dân tộc rất mâu thuẫn. Cả ngày kêu gào dân tộc Nhật Bản là đoàn kết nhất, huyết thống cao quý nhất, tranh đấu lục đục nội bộ trong bóng tối xác thực là nơi ác liệt nhất trên thế giới.
Cuộc tranh đấu giữa tất cả đảng phái không chỉ riêng nhìn thấy như biểu hiện bên ngoài thế kia, không chỉ là phun nước miếng vào nhau, vung tay đánh nhau ở trên hội nghị, lột quần áo nữ nghị viên. Cuộc tranh đấu giữa các thế lực ngầm sau lưng các chính khách trong bóng tối, mới là chân chính vô cùng thảm thiết. Thế lực võ lâm Nhật Bản chính là một phần trong thế lực ngầm này, hơn nữa là một phần rất quan trọng, có thực lực xoay chuyển thời cuộc.
Ví dụ như sau lưng thủ tướng nhậm chức bây giờ, chính là Hắc Long Đạo Trường đứng phía sau chủ trì. Hắc Long Đạo Trường là một trong thế lực lớn nhất Nhật Bản, sở dĩ vị trí của ông ta yên ổn như vậy, có liên quan tới hàng loạt cuộc sát phạt dính dáng tới vô số người ở trong bóng tối của Hắc Long Đạo Trường
Trong hai hệ phái nhẫn giả Giáp Hạ và Y Hạ, thượng nhẫn siêu cấp chiếm mười người. Mà Hắc Long Đạo Trường là đại biểu nhẫn giả phái Giáp Hạ, vẫn luôn là hộ vệ kề cận chính khách Nhật Bản.
Thủ tướng Nhật Bản điểu chỉnh hô hấp một lúc, ông ta cố gắng để cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại. Ông ta biết rõ tình thế mình phải đối mặt bây giờ cục diện như thế nào, bây giờ quyền chủ động không ở trong tay mình. Dư Nguyên Tú Phu dù rằng đã bảo ông ta đi trước, nhưng bản thân có thể đi hay không, đây mới là mấu chốt của việc này.
- Anh là ai? Muốn làm cái gì?
Thủ tướng ngồi ở trên giường, để che giấu vẻ bối rối của mình, ông ta từ mép giường cầm lấy chén nước uống một ngụm, kết quả nhìn thấy trong chén đã rỗng không.
Động tác này rất vụng về, vốn che giấu động tác bối rối, bây giờ xem ra lại càng thêm bối rối rồi.
Cường Tử nhìn ông ta nói:
- Tôi là ai không quan trọng, tôi muốn làm cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là, ông không có đường nào để lựa chọn.
Dư Nguyên Tú Phu ngăn ở trước mặt hắn quát:
- Trứng thối! Anh xem tôi là vật trang trí phải không! Nơi này là chỗ ở của thủ tướng, không phải chỗ anh tuỳ tiện giương oai!
Cường Tử chậm rãi quay đầu liếc nhìn gã, nói hời hợt nhẹ nhàng:
- Anh quả thực chỉ là vật bài trí thôi, tôi cũng biết rõ nơi này là chỗ ở của thủ tướng, tôi cũng không phải đến giương oai, tôi chỉ có điều muốn ông ta…
Cường Tử giơ tay ra chỉ thẳng vào mũi thủ tướng Nhật Bản nói:
- Giết người phải thường mạng!
- Anh dám!
Dư Nguyên Tú Phu gầm lên một tiếng!
Xoạt!
Nhanh, tốc độ nhanh đến vượt quá tất cả những gì ngôn ngữ có thể miêu tả. Thậm chí không có tàn ảnh, không có kiếm quang, thậm chí không hề nhìn thấy một chút động tác nào của Cường Tử, Dư Nguyên Tú Phu bị nứt ra. Không sai, chính là nứt ra, bắt đầu từ đỉnh đầu đến tận giữa hai chân, nứt ra một khe hở đỏ hồng thẳng tắp, sau đó bổ thành hai nửa.
Thân thể của gã không chịu sự chỉ huy của gã nữa, khúc thân bên trái và khúc thân bên phải xếp thành một dãy dài thẳng tắp. Lòng bàn chân hai chân của gã đối diện với nhau, mà khoảng cách giữa đôi mắt lại vượt quá ba mét.
Nội tạng vung vãi đầy đất, khắp nơi đều là thứ máu me tanh tưởi đen xì xì.
Cường Tử nhìn thi thể Dư Nguyên Tú Phu, không có một tí xíu biểu tình gì nói:
- Tôi dám.
Hắn chậm rãi đến bên cạnh giường, với tay nắm lấy vạt áo trước của thủ tướng Nhật Bản nhấc ông ta từ trên giường lên. Đôi mắt Cường Tử vẫn luôn nhìn thẳng dí sát vào con mắt của thủ tướng, kẻ kia bối rối né tránh tầm mắt.
- Người trẻ tuổi, không nên vọng động. Anh biết đấy, anh có thể tiến vào nơi này cũng không có nghĩa là anh cũng có thể an toàn đi ra. Anh bây giờ nghe tôi nói, anh đã xúc phạm đến pháp luật Nhật Bản, anh giết người, đây là tội trạng bị xét xử nghiêm khắc nhất.
Cường Tử vẫn nhìn vào đôi mắt của ông ta như thế, không nói lời nào.
- Anh nhìn thấy rồi đó, tôi mặc dù là thủ tướng một nước, nhưng tôi không cí chút sức lực gây tổn hại gì đối với anh. Tôi vẫn luôn nhấn mạnh rằng, giữa người với người phải chung sống chân thành và thân thiện, có gì khó khăn phải giúp đỡ nhau, sau dó cùng nhau đi đến thành công và hạnh phúc. Đây mới chính là tình cảm tốt đẹp nhất trên thế giới, không phải sao?
Thủ tướng liếc nhìn Cường Tử lập tức tránh né tầm mắt, Cường Tử không nói lời nào, hơn nữa trên mặt không có một chút biểu tình, ông ta suy đoán không được tâm tình của Cường Tử. Người trẻ tuổi có bản lãnh cao cường như thế này, rốt cuộc là cái gì chọc giận hắn?
- Như vậy đi, nếu như bởi vì anh phải gánh chịu sự đãi ngộ không công bằng, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện bàn luận thật tốt. Với thân phận của tôi, không cần quan tâm để ý anh có vấn đề khó khăn gì tôi cũng có thể giúp anh giải quyết. Tôi thậm chí có thể đặc xá hành vi phạm tội của anh, bảo đảm anh không cần đón nhận sự chế tài của pháp luật.
Ông ta nói:
- Tôi có quyền lực này!
Cường Tử liếc nhìn ông ta thản nhiên như khúc gỗ, ngữ khí lạnh như băng hỏi một câu:
- Tôi có vấn đề khó khăn gì ông cũng có thể giúp tôi giải quyết phải không?
Nghe được câu hỏi của Cường Tử, cho rằng đã tìm được điểm khởi đầu, tìm được một cơ hội thay đổi cục diện trong lòng thủ tướng không khỏi thoải mái một chút. Chỉ cần người này có yêu cầu, có mưu đồ, vậy thì có thể tìm được cách giải quyết.
- Đúng vậy! Chỉ cần là trong phạm vi chức vụ quyền hạn của tôi có thể giải quyết được, tôi đều có thể giúp anh.
Thủ tướng nghiêm túc nói.
Chỉ có điều bộ dạng bị Cường Tử một tay giơ lên, phối hợp với biểu tình trên khuôn mặt ông ta, thấy thế nào cũng có chút buồn cười.
- Bạn của tôi chết rồi, chết ở trong tay của ông. Tôi có thể bảo ông đi theo cùng xuống dưới đó xin lỗi anh ta hay không? Thủ tướng tiên sinh?
Cường Tử nói từng chữ từng câu.
Giờ khắc này, thủ tướng Nhật Bản mặt xám như tro.
- Không thể như thế được! Chắc chắn không thể được! Tôi là một người theo đạo Phật thành kính. Anh xem, anh xem trong căn phòng này còn thờ phụng tượng Phật. Tôi là người lương thiện, hơn nữa tôi là thủ tướng một nước, là nhân vật của công chúng, là một người làm gương cho cả nước, tôi giết người thế nào được? Anh nhất định là sai lầm rồi! Tôi dám khẳng định, anh nhất định là hiểu lầm rồi, trong chuyện này nhất định có âm mưu nào khác!
Thủ tướng Nhật Bản ra sức giải thích.
- Đúng vậy!
Cường Tử quát ông ta.
- Là có âm mưu!
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt thủ tướng Nhật Bản nói:
- Một âm mưu dân tộc hèn mọn! Một âm mưu không còn một chút nhân tính nào! Một âm mưu không đếm xỉa tính mạng người khác!
Cường Tử nói:
- Không cần giải thích ngụy biện làm gì, bây giờ ông nói cái gì cũng muộn rồi, tôi mang ông đi xin lỗi bạn của tôi! Tôi muốn mang ông đi một nơi, ở đó hãy xám hối đối với dân tộc và bạn của tôi!
Cường Tử một tay xách bổng thủ tướng mặc đồ ngủ lên, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ. Thủ tướng Nhật Bản ra sức giãy dụa, muốn thoát thân khỏi tay Cường Tử. Nhưng cánh tay nắm lấy ông ta kia, ổn định và mạnh mẽ thế kia. Mặc cho ông ta đá đấm lung tung, căn bản không buông lỏng được mảy may nào.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Cường Tử đặt kiếm ở trong tay trước cổ họng thủ tướng. Hắn quét mắt một lượt bảo vệ và cảnh sát tập trung vây chặt xung quanh căn phòng trong ngôi nhà này, còn có súng bắn tỉa và nhẫn giả ở chỗ tối chuẩn bị một phát súng lấy mạng hắn. Cảnh sát và bảo vệ súng vác vai đạn lên nòng.
- Các anh có thể dùng hết tất cả sức ra tay, tôi đảm bảo ông ta chết trước tôi!
Cường Tử ngang nhiên nói.
Hắn nhấc lên thủ tướng đã ngây ra như phỗng, sải bước đi ra phía ngoài căn nhà. Những cảnh sát, bảo vệ và cận vệ kia dùng ánh mắt bối rối hoảng sợ và còn hết sức không thể tưởng tượng nổi hỏi han lẫn nhau, nhưng không ai dám ra tay đầu tiên. Súng bắn tỉa cũng không còn tỉnh táo như thường ngày, dù sao bây giờ con tin ở trong tay đối phương không phải một dân chúng bình thường, mà là một nguyên thủ quốc gia! Một người đứng đầu cả nước!
Đám người vây quanh nhà tự động tản ra một con đường trống, để cho Cường Tử đi ra khỏi khu vực trung tâm quyền lực của cả nước Nhật Bản này như thế đấy. Mà cá nhân đứng ở trên đỉnh cao nhất trong cơ cấu quyền lực kia, thời khắc này lại bị người ta xách đi ra ngoài giống như xách cổ một con gà chết.
Cường Tử sau khi ra khỏi cửa nhà ngẩng đầu lên trời thét dài một tiếng, âm thanh chấn đến chín tầng trời!
Hắn triển khải tốc độ cực hạn, hoá thành một đạo tàn ảnh chốc lát đã biến mất ở cuối ngã tư. Nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, nhanh đến vượt quá những dự tính của bọn cận vệ, bảo vệ kia. Khi bọn họ còn chưa có một chút đầu mối nào, Cường Tử đã từ trong mấy trăm người an nhiên rời đi!
Nhưng bảo vệ, cảnh sát cầm súng, nhẫn giả, võ sĩ cầm đao kia hai mắt nhìn nhau.
Mấy đạo bóng người màu đen từ đàng xa lướt tới, vừa vặn nhìn từ rất xa thấy Cường Tử an nhiên rời khỏi từ trong bao nhiêu người thế kia. Mấy người này dừng ngay lại ở trước cửa một thoáng, người người dẫn đầu mặc bộ Ki-mô-nô của Nhật Bản, đôi mắt lạnh như băng quét mắt nhìn hết từng người có mặt một lượt.
- Phế vật!
Ông ta hung hăng mắng một câu, sau đó vẫy tay, mang theo thuộc hạ của mình chạy về hướng Cường Tử vừa biến mất đuổi sát theo sau.
Đông Kinh Thiên Đại Điền Khu Cửu Đoạn Bắc*, một mảnh kiến trức đã có hơn một trăm bốn mươi năm lịch sử, Cường Tử xách theo thủ tướng Nhật Bản đứng ở trước cửa, biểu tình lạnh nhạt.
(Đền Yasukuni hay còn gọi là Đông Kinh Chiêu Hồn Xã nằm ở phía đông bắc Tokyo là nơi thờ các chiến sĩ đã hy sinh cho Nhật Hoàng, trong đó có rất nhiều người đã từng chết trong thế chiến thứ hai cho phe Phát Xít Nhật)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.