Chương 239: Vay tiền chữa bệnh
Trí Bạch
29/02/2016
- Không phải là ngươi đã chết rồi hay sao?
Trong nháy mắt sắc mặt của Triệu Long Tượng chợt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu. Một chuyện quỷ dị như vậy đột nhiên lại xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật, bất kể là ai thì sau khi đối mặt với chuyện này cũng đều bị dọa mất hết lý trí cho nên biểu cảm lúc này của Triệu Long Tượng cũng vẫn được coi là tốt, nếu như mà đổi lại là một người gan nhỏ thì bây giờ nói không chừng đũng quần đã ướt.
Chim ưng vỗ cánh được xăm trên cái đầu trọc lóc kia chính là một biểu tượng, bất kỳ ai sau khi đã được nhìn qua thì sẽ không bao giờ quên. Triệu Long Tượng vẫn chưa nhìn qua nhưng y biết đến sự tồn tại của người này Tôn Diệu Dương, một trong hai hổ tướng thuộc hạ của Nội Mông Cổ Đại Kiêu Trác Thanh Chiến, đã từng là một người dưới một người trên vạn người của Nội Mông Cổ.
Một người vốn dĩ đã chết từ lâu trong một ngôi làng nhỏ ở Nội Mông Cổ nơi mà không một ai biết nhưng bây giờ lại xuất hiện một cách thần bí ở trên thế gian này. Ngày xưa khi ở Tân Cương, tên béo Mãi Mãi Đề đã cầm đao đâm từng nhát từng nhát vào người này, lẽ nào cơ thể đó là cơ thể của một con lợn hay sao? Sau từng nhát đao đó, dòng máu được phun ra lẽ nào lại chỉ là thuốc nhuộm? Tôn Diệu Dương giết người như ngóe, lẽ nào là Diêm La tái thế không thuộc vòng luân hồi.
Mặc dù Triệu Long Tượng chưa bao giờ nhìn thấy gã nhưng một người giống như gã lúc nào cũng thu hút được sự chú ý của một số người, hoặc là cho rằng y có thể uy hiếp tới bản thân hoặc nghĩ rằng gã có thể giúp ích cho bản bản thân. Tôn Diệu Dương là ai? Nếu là mấy năm trước ở Nội Mông Cổ thì gã chính là một nhân vật trâu bò, chỉ cần dậm chân một cái là có thể làm chấn động cả một vùng dân đen tóc húi cua, mặc dù không được coi là một người bản lĩnh thông thiên nhưng cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Những người như vậy đều là những kẻ ngụy kiêu hùng, không thể nào được coi là đại gian đại tà chính nghĩa, nhưng gã chính là một người tuy thuộc hạ không nhiều nhưng lại hùng mạnh hơn Lý Bát Nhất. Đó là vì ít nhất gã cũng biết rằng trong thời khắc quyết định thì phải liều mình một phen, thắng thì một bước lên trời, thua thì chưa chắc đã phải chết không có chỗ chôn thân. Có thể liều mạng thì cứ liều mạng hết mình, người có sự chuẩn bị chính là một người dù có phải lùi một vạn nước đến cuối cùng vẫn còn một bước nữa để lùi.
Tôn Diệu Dương cũng được coi là một người thông minh, cũng là một ác nhân.
So sánh với sự tồn tại gần như tàng hình của Thẩm Hổ Thiện thì Tôn Diệu Dương lại nỗ lực thể hiện cái ngông tự cao tự đại không ai bì được của mình. Bởi vì gã hiểu được rằng Trác Thanh Chiến cần một trợ thủ như vậy, một người đủ tàn nhẫn, đủ ác và đủ lợi hại khiến cho người khác phải kinh hãi, khiếp sợ.
Cho nên gã cũng sẽ trợ giúp cho mẫu người như vậy, đồng thời gã cũng triệt để lôi kéo hoặc kết giao với những người gã cho là có lợi đối với bản thân. Những người này đều không phải là những con đại ưng có thể xưng bá một phương nhưng tuyệt đối phải là một người có bản lĩnh đặc biệt và duy nhất, ví dụ như… Mãi Mãi Đề.
Vừa dứt lời thì Triệu Long Tượng phát hiện ra rằng câu hỏi này đúng là một câu thừa thãi khi Tôn Diệu Dương sống sờ sờ và đang ngồi trước mặt y như vậy. Triệu Long Tượng bất an vặn vẹo người một chút, sau đó đột nhiên phát hiện ra rằng bản thân mình đang đối mặt với một tình huống mà bản thân lại có một cảm giác bất lực. Y rất muốn làm một chuyện gì đó để chứng tỏ rằng bản thân không hề sợ hãi Tôn Diệu Dương nhưng y lại phát hiện ra rằng tất cả những hành động lúc này của bản thân trong mắt của đối phương đều là những hành động vô cùng ấu trĩ.
Cho nên y đã chọn lựa sự tỉnh táo, đúng vậy phải thật tỉnh táo.
- Tại sao anh lại tìm đến toii?
Tôn Diệu Dương đưa tay lên xoa cái đầu trọc lốc sáng bóng của mình, trong ánh mắt lộ ra một vẻ nghiền ngẫm. Gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Triệu Long Tượng rồi cười hì hì.
- Hai người chúng ta cùng là một loại người.
Gã nói.
Triệu Long Tượng lập tức sửng sốt, y ngẩng phắt đầu lên và nhìn thẳng vào Tôn Diệu Dương. Ánh mắt của Tôn Diệu Dương như đang nhìn thấu tâm gan của y khiến cho y một lần nữa cảm thấy lo sợ, một nỗi sợ hãi không thể phản kháng được. Nhưng y không cam tâm, y không cho rằng hiện tại bản thân còn thua kém cái tên đầu trọc trước mặt kia điều gì.
- Không phải!
Triệu Long Tượng kích động hét lên hai chữ này.
Tôn Diệu Dương kéo xoạt chiếc khóa trên chiếc áo đang mặc của mình, để lộ ra một thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng trên cơ thể cường tráng này lại có rất nhiều vết sẹo. Những vết sẹo dài loằng nhoằng giống như những con rắn độc, chằng chịt trên người gã, đăc biệt là có một vài vết thương mặc dù không thể nói là rất dài nhưng từ hình dáng của những vết thương thì có lẽ trước kia nó chính là những vết thương xuyên thấu.
Chỉ có những vết thương đủ độ sâu thì mới có thể để lại những vết sẹo khủng khiếp đến như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa tác giả của những vết sẹo này chính là Mãi Mãi Đề.
- Nhìn thấy chưa? Những vết sẹo này như thế nào?
Tôn Diệu Dương cười híp mắt rồi quay sang hỏi Triệu Long Tượng.
Gã nói:
- Anh xem, những vết sẹo này chính là từng nhát đao mà người khác từ đằng sau đâm xuyên ra đằng trước để lại cho tôi, nếu như anh không tin thì tôi có thể quay lưng lại cho anh xem những vết sẹo ở đằng sau? Những vết thương như thế này, anh có không? Chắc chắn là không có, người có được những vết sẹo như thế này mà không chết thì e rằng từ trước đến giờ chỉ có một mình ta.
Gã nhìn Triệu Long Tượng, gằn từng chữ lên:
- Tôi không chết, nhưng mỗi ngày đều bị những vết thương này giày vò, đặc biệt là khi về đêm, khi mà những vết thương này phát tác thì rõ ràng đây chính là sự hành hạ, đau không bằng chết.
Triệu Long Tượng mặt trắng thản nhiên đáp lại:
- Anh nói với tôi những chuyện này thì có nghĩa lý gì cơ chứ?
Tôn Diệu Dương cười cười hi hi và nói:
- Đương nhiên là có, nếu không thì tôi tìm anh làm gì? Thổ lộ với anh những vết sẹo đầy trên người, minh chứng cho lần trước tôi tạo phản nhưng không có thành công.
- Anh nói xem, có chuyện gì. Nếu như tôi có thể giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ.
Triệu Long Tượng giống như đã dần dần hiểu ra vấn đề.
Tôn Diệu Dương nói rằng:
- Rất tốt, anh là một người thức thời. Tôi tìm anh thực ra cũng chẳng có chuyện gì quan trọng lắm, chính là chỉ muốn mượn anh một chút tiền để đi khám bệnh, khám thân thể bệnh tật đầy mình này. Anh cũng có thể nhìn ra được, bây giờ tôi chẳng qua cũng chỉ là một phế nhân, cho tôi vài đồng tiền làm chi phí thuốc men, coi như là anh đang bố thí cho tôi, anh sẽ không có ý kiến gì chứ?
Biểu cảm của gã rất là quỷ dị, dường như muốn thổ lộ hết nỗi u oán của bản thân.
- Anh muốn bao nhiêu?
Triệu Long Tượng mặt lạnh hỏi.
Tiền, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện, trong lòng của y đã nắm chắc khả năng giải quyết. Hiện tại, Triệu Long Tượng đã không còn là một người nông dân có năm đồng tiền thôi nhưng cũng phải cất giấu kỹ trong người của mười mấy năm trước, bây giờ, y đã là một kẻ giàu có tài sản lên tới cả tỷ.
Tôn Diệu Dương cười hì hì đáp lại:
- Không nhiều lắm đâu, chỉ cần cho tôi mượn năm tỷ.
- Anh nói cái gì?
Triệu Long Tượng ngồi dựng thẳng người dậy, biểu cảm của y ngay lập tức trở nên dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn vào khuôn mặt đang cười cười của Tôn Diệu Dương.
Tôn Diệu Dương duỗi thẳng tay ra, ngón tay trỏ đặt trước miệng xuỵt dài một tiếng, sau đó thì lại duỗi thẳng tay chỉ về phía cửa xe. Triệu Long Tượng lạnh lùng nhìn theo hướng chỉ của y. Ở một ngôi làng nhỏ nơi mà con xe Mercedes vừa mới rời khỏi không xa, vài tên thuộc hạ thân tín của y đã bị mười mấy tên mặc áo đen khống chế. Triệu Long Tượng lạnh lùng nhìn một cái rồi quay ngoắt lại, y hít sâu một cái và hỏi:
- Rốt cuộc thì anh muốn làm gì đây?
Tôn Diệu Dương thở dài và nói:
- Anh đúng là một người chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, rất giống với tính cách của tôi đây, đủ để chứng minh hai người chúng ta là một kiểu người, nhưng… Anh vẫn là một người không thức thời.
Gã hạ cửa xe xuống, đưa tay ra ngoài và ra hiệu.
Mấy tên mặc áo đen đứng ở đầu thôn lập tức động thủ, trong tay của chúng trong nháy mắt xuất hiện một thanh đao dài khoảng một thước, sau đó từng tên một đứng ở đằng sau mấy tên thuộc hạ của Triệu Long Tượng, lưỡi dao sắc lạnh đặt trên cổ của những người kia khẽ lia một nhát, rồi sau những tiếng kêu thảm thiết từng tên thuộc hạ của Triệu Long Tượng đồng thời ngã rầm xuống đất, không ngừng giãy dụa.
- Mấy tên đao khách thuộc hạ của tôi làm sao vậy? Giết người mà cũng không làm dứt khoát được!
Đầu lông mày của Triệu Long Tượng khẽ nhíu lấy vài cái, nỗi sợ hãi và cơn tức giận trong lòng y không ngừng dâng trào, sự lạnh lùng tron con mắt càng ngày càng đông cứng lại, y không phải là một người nhát gan sợ phiền phức, bằng không thì cũng sẽ không bao giờ mưu đoạt tài sản của Cường Tử trong lúc hắn đang bận mải xử lý những chuyện khác. Rất lâu trước đó, thực ra Cường Tử đã từng đánh giá về con người của y và đem so sánh với Chu Bách Tước.
“Cho Chu Bách Tước một tỷ, mười năm sau có lẽ sẽ không biến thành mười tỷ được nhưng số tiền đó tuyệt đối sẽ không ít hơn ban đầu, còn nếu cũng cho Triệu Long Tượng số tiền này, sau hai năm nếu như số tiền này không được dùng hết vậy thì nó sẽ thành mười tỷ”
Đây chính là nguyên văn lời nói của Cường Tử.
Không thể phủ nhận, Chu Bách Tước có thừa sự cẩn thận nhưng lại thiếu sự quyết đoán, còn y Triệu Long Tượng lại có đủ sự quyết đoán cần thiết.
- Năm tỷ quá nhiều, đưa hết cho anh, tôi sẽ làm gì với đám thuộc hạ của mình? Anh không cho rằng tôi chỉ có vài tên thuộc hạ này thôi chứ? Thật lòng mà nói, tiền tôi đã chia thành bốn phần, mỗi một phần hơn hai tỷ, để cho anh phần của tôi, còn nhiều hơn thì không thể.
Tôn Diệu Dương gật đầu đáp lại:
- Ừ! Tôi biết anh không nói dối, nhưng hai tỷ là quá ít, không đáng để tôi thay anh gánh chịu mạo hiểm bị người khác diệt khẩu một lần nữa. Cái tên Cường Tử không còn là một thằng nhóc ranh mãnh với vài mánh khóe nhỏ ở một thành phố mà tôi từng nhìn thấy vài mấy năm trước. Bản lĩnh hiện tại của hắn rất lớn, nếu như hắn muốn báo thù thì sẽ nguy hiểm đến mức độ nào, điều này chắc anh còn biết rõ hơn cả tôi.
Dù hữu ý hay vô ý thì y cũng đã đưa mắt nhìn về phía căn nhà cũ nát mà Triệu Long Tượng vừa mới bước ra khỏi, khóe miện khẽ nhếch lên vẽ lên một nụ cười thâm hiểm.
- Như thế này đi, tôi giúp anh bớt đi một phần, tôi cầm lấy hai phần rời khỏi, anh sẽ không phải tức giận vì một người đã không thể đi được nữa.
- Anh dám!
Sắc mặt của Triệu Long Tượng đại biến, y dữ tợn quát ầm lên:
- Nếu như anh dám đụng vào Cáp Mô, thì tôi dù có phải liều cả tính mạng này cũng sẽ không bao giờ để yên cho anh được toại nguyên đâu.
Mặt của Tôn Diệu Dương thể hiện ra một biểu cảm khinh thường sâu sắc, y nói với Triệu Long Tượng bằng giọng miệt thị:
- Ây dô ây dô! Tình nghĩa quá, trượng nghĩa quá! Nhưng bây giờ anh cho rằng anh đứng ở đó cò kè mặc cả với tôi thì có tác dụng hay sao? Đừng nói là một tên đã tàn phế một nửa, chứ thậm chí đồ sát cả cái thôn này Tôn Diệu Dương tôi cũng không phải là không dám làm! Bớt nói với tôi những câu giả nhân giả nghĩa, hay nhân nghĩa đạo đức đó đi! Tôi đây chỉ nói lần này nữa thôi, anh cần tiền hay là cần mạng!
Triệu Long Tượng trong nháy mắt đã khôi phục lại được tinh thần một cách thần kỳ, y nhìn thẳng vào mắt của Tôn diệu Dương và nói:
- Tôi cho anh tiền, lẽ nào còn không chết nhanh hơn sao?
Tôn diệu Dương không kiên nhẫn giơ tay lên và nói:
- Được rồi, thì ra đến tận bây giờ trong đầu anh vẫn không thể nào đủ tỉnh táo để nhìn rõ thời cuộc. Một người như anh chỉ có thể cướp chứ không thể khuyên.
Gã đưa tay ra khỏi cửa sổ, chỉ vào căn phòng cũ nát đó.
Lập tức có năm sáu người mặc áo đen tay lăm lăm đao sắc bước nhanh vào trong căn phòng đó. Những người này giống y hệt như những thanh đao trong tay chúng, sắc nhọn và lạnh lùng. Trên mặt của mấy người này cũng không có chút biểu cảm gì, ngoài một sát khí đằng đằng khiến cho người khác không rét mà run. Họ đều là những kẻ không tiếc mạng sống của bản thân, là những tên tội phạm thích cắt đầu người khác.
- Nếu như anh dám động vào Cáp Mô, tôi dám đảm bảo rằng một đồng tiền cũng sẽ không đưa cho anh!
Ngữ khí trong lời nói vừa rồi của Triệu Long Tượng rất lạnh lùng và quyết đoán. Y nhìn theo bóng lưng mấy tên áo đen kia bước vào trong căn nhà mà trong lòng không ngừng xảy ra đấu tranh.
- Câu này nên nói như thế này mới phải, nếu như anh không giao tiền cho tôi thì tôi dám bảo đảm với anh rằng người của tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ một người nào.
Tôn Diệu Dương nói với khuôn mặt và giọng điệu vui vẻ.
Lúc này đao khách đi đầu tiên đã bước đến trước cửa căn phòng cũ nát đó. Gã cúi đầu xuống nhìn chiếc xích to được treo trên cửa, khóe miệng nhếch vài cái rồi mạnh mẽ giơ đao lên và chém phập một nhát xuống. Phập! Một tiếng giòn tan van lên, ánh lửa bắn tung tóe trong nháy mắt chiếc khóa to đã bị đao khách này chặt đứt bằng một đao.
- Tôi đếm từ ba đến một, cũng chỉ trong hai giây này, đủ cho ngươi có thời gian suy nghĩ chứ?
Tôn Diệu Dương nói với giọng như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Triệu Long Tượng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đó, không nói câu gì.
- Hừ!
Tôn Diệu Dương vung mạnh tay lên, tên áo đen đứng ở trước cửa mạnh mẽ giơ chân lên đạp mạnh lên cánh cửa rồi bước vào trong. Khi mà gã bước vào trong căn phòng, Triệu Long Tượng như nhìn thấy một luồng ánh sáng âm hàn được tỏa ra từ thanh đao dài hơn một thước trên tay gã.
Trong nháy mắt sắc mặt của Triệu Long Tượng chợt trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu. Một chuyện quỷ dị như vậy đột nhiên lại xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật, bất kể là ai thì sau khi đối mặt với chuyện này cũng đều bị dọa mất hết lý trí cho nên biểu cảm lúc này của Triệu Long Tượng cũng vẫn được coi là tốt, nếu như mà đổi lại là một người gan nhỏ thì bây giờ nói không chừng đũng quần đã ướt.
Chim ưng vỗ cánh được xăm trên cái đầu trọc lóc kia chính là một biểu tượng, bất kỳ ai sau khi đã được nhìn qua thì sẽ không bao giờ quên. Triệu Long Tượng vẫn chưa nhìn qua nhưng y biết đến sự tồn tại của người này Tôn Diệu Dương, một trong hai hổ tướng thuộc hạ của Nội Mông Cổ Đại Kiêu Trác Thanh Chiến, đã từng là một người dưới một người trên vạn người của Nội Mông Cổ.
Một người vốn dĩ đã chết từ lâu trong một ngôi làng nhỏ ở Nội Mông Cổ nơi mà không một ai biết nhưng bây giờ lại xuất hiện một cách thần bí ở trên thế gian này. Ngày xưa khi ở Tân Cương, tên béo Mãi Mãi Đề đã cầm đao đâm từng nhát từng nhát vào người này, lẽ nào cơ thể đó là cơ thể của một con lợn hay sao? Sau từng nhát đao đó, dòng máu được phun ra lẽ nào lại chỉ là thuốc nhuộm? Tôn Diệu Dương giết người như ngóe, lẽ nào là Diêm La tái thế không thuộc vòng luân hồi.
Mặc dù Triệu Long Tượng chưa bao giờ nhìn thấy gã nhưng một người giống như gã lúc nào cũng thu hút được sự chú ý của một số người, hoặc là cho rằng y có thể uy hiếp tới bản thân hoặc nghĩ rằng gã có thể giúp ích cho bản bản thân. Tôn Diệu Dương là ai? Nếu là mấy năm trước ở Nội Mông Cổ thì gã chính là một nhân vật trâu bò, chỉ cần dậm chân một cái là có thể làm chấn động cả một vùng dân đen tóc húi cua, mặc dù không được coi là một người bản lĩnh thông thiên nhưng cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Những người như vậy đều là những kẻ ngụy kiêu hùng, không thể nào được coi là đại gian đại tà chính nghĩa, nhưng gã chính là một người tuy thuộc hạ không nhiều nhưng lại hùng mạnh hơn Lý Bát Nhất. Đó là vì ít nhất gã cũng biết rằng trong thời khắc quyết định thì phải liều mình một phen, thắng thì một bước lên trời, thua thì chưa chắc đã phải chết không có chỗ chôn thân. Có thể liều mạng thì cứ liều mạng hết mình, người có sự chuẩn bị chính là một người dù có phải lùi một vạn nước đến cuối cùng vẫn còn một bước nữa để lùi.
Tôn Diệu Dương cũng được coi là một người thông minh, cũng là một ác nhân.
So sánh với sự tồn tại gần như tàng hình của Thẩm Hổ Thiện thì Tôn Diệu Dương lại nỗ lực thể hiện cái ngông tự cao tự đại không ai bì được của mình. Bởi vì gã hiểu được rằng Trác Thanh Chiến cần một trợ thủ như vậy, một người đủ tàn nhẫn, đủ ác và đủ lợi hại khiến cho người khác phải kinh hãi, khiếp sợ.
Cho nên gã cũng sẽ trợ giúp cho mẫu người như vậy, đồng thời gã cũng triệt để lôi kéo hoặc kết giao với những người gã cho là có lợi đối với bản thân. Những người này đều không phải là những con đại ưng có thể xưng bá một phương nhưng tuyệt đối phải là một người có bản lĩnh đặc biệt và duy nhất, ví dụ như… Mãi Mãi Đề.
Vừa dứt lời thì Triệu Long Tượng phát hiện ra rằng câu hỏi này đúng là một câu thừa thãi khi Tôn Diệu Dương sống sờ sờ và đang ngồi trước mặt y như vậy. Triệu Long Tượng bất an vặn vẹo người một chút, sau đó đột nhiên phát hiện ra rằng bản thân mình đang đối mặt với một tình huống mà bản thân lại có một cảm giác bất lực. Y rất muốn làm một chuyện gì đó để chứng tỏ rằng bản thân không hề sợ hãi Tôn Diệu Dương nhưng y lại phát hiện ra rằng tất cả những hành động lúc này của bản thân trong mắt của đối phương đều là những hành động vô cùng ấu trĩ.
Cho nên y đã chọn lựa sự tỉnh táo, đúng vậy phải thật tỉnh táo.
- Tại sao anh lại tìm đến toii?
Tôn Diệu Dương đưa tay lên xoa cái đầu trọc lốc sáng bóng của mình, trong ánh mắt lộ ra một vẻ nghiền ngẫm. Gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Triệu Long Tượng rồi cười hì hì.
- Hai người chúng ta cùng là một loại người.
Gã nói.
Triệu Long Tượng lập tức sửng sốt, y ngẩng phắt đầu lên và nhìn thẳng vào Tôn Diệu Dương. Ánh mắt của Tôn Diệu Dương như đang nhìn thấu tâm gan của y khiến cho y một lần nữa cảm thấy lo sợ, một nỗi sợ hãi không thể phản kháng được. Nhưng y không cam tâm, y không cho rằng hiện tại bản thân còn thua kém cái tên đầu trọc trước mặt kia điều gì.
- Không phải!
Triệu Long Tượng kích động hét lên hai chữ này.
Tôn Diệu Dương kéo xoạt chiếc khóa trên chiếc áo đang mặc của mình, để lộ ra một thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng trên cơ thể cường tráng này lại có rất nhiều vết sẹo. Những vết sẹo dài loằng nhoằng giống như những con rắn độc, chằng chịt trên người gã, đăc biệt là có một vài vết thương mặc dù không thể nói là rất dài nhưng từ hình dáng của những vết thương thì có lẽ trước kia nó chính là những vết thương xuyên thấu.
Chỉ có những vết thương đủ độ sâu thì mới có thể để lại những vết sẹo khủng khiếp đến như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa tác giả của những vết sẹo này chính là Mãi Mãi Đề.
- Nhìn thấy chưa? Những vết sẹo này như thế nào?
Tôn Diệu Dương cười híp mắt rồi quay sang hỏi Triệu Long Tượng.
Gã nói:
- Anh xem, những vết sẹo này chính là từng nhát đao mà người khác từ đằng sau đâm xuyên ra đằng trước để lại cho tôi, nếu như anh không tin thì tôi có thể quay lưng lại cho anh xem những vết sẹo ở đằng sau? Những vết thương như thế này, anh có không? Chắc chắn là không có, người có được những vết sẹo như thế này mà không chết thì e rằng từ trước đến giờ chỉ có một mình ta.
Gã nhìn Triệu Long Tượng, gằn từng chữ lên:
- Tôi không chết, nhưng mỗi ngày đều bị những vết thương này giày vò, đặc biệt là khi về đêm, khi mà những vết thương này phát tác thì rõ ràng đây chính là sự hành hạ, đau không bằng chết.
Triệu Long Tượng mặt trắng thản nhiên đáp lại:
- Anh nói với tôi những chuyện này thì có nghĩa lý gì cơ chứ?
Tôn Diệu Dương cười cười hi hi và nói:
- Đương nhiên là có, nếu không thì tôi tìm anh làm gì? Thổ lộ với anh những vết sẹo đầy trên người, minh chứng cho lần trước tôi tạo phản nhưng không có thành công.
- Anh nói xem, có chuyện gì. Nếu như tôi có thể giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ.
Triệu Long Tượng giống như đã dần dần hiểu ra vấn đề.
Tôn Diệu Dương nói rằng:
- Rất tốt, anh là một người thức thời. Tôi tìm anh thực ra cũng chẳng có chuyện gì quan trọng lắm, chính là chỉ muốn mượn anh một chút tiền để đi khám bệnh, khám thân thể bệnh tật đầy mình này. Anh cũng có thể nhìn ra được, bây giờ tôi chẳng qua cũng chỉ là một phế nhân, cho tôi vài đồng tiền làm chi phí thuốc men, coi như là anh đang bố thí cho tôi, anh sẽ không có ý kiến gì chứ?
Biểu cảm của gã rất là quỷ dị, dường như muốn thổ lộ hết nỗi u oán của bản thân.
- Anh muốn bao nhiêu?
Triệu Long Tượng mặt lạnh hỏi.
Tiền, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện, trong lòng của y đã nắm chắc khả năng giải quyết. Hiện tại, Triệu Long Tượng đã không còn là một người nông dân có năm đồng tiền thôi nhưng cũng phải cất giấu kỹ trong người của mười mấy năm trước, bây giờ, y đã là một kẻ giàu có tài sản lên tới cả tỷ.
Tôn Diệu Dương cười hì hì đáp lại:
- Không nhiều lắm đâu, chỉ cần cho tôi mượn năm tỷ.
- Anh nói cái gì?
Triệu Long Tượng ngồi dựng thẳng người dậy, biểu cảm của y ngay lập tức trở nên dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn vào khuôn mặt đang cười cười của Tôn Diệu Dương.
Tôn Diệu Dương duỗi thẳng tay ra, ngón tay trỏ đặt trước miệng xuỵt dài một tiếng, sau đó thì lại duỗi thẳng tay chỉ về phía cửa xe. Triệu Long Tượng lạnh lùng nhìn theo hướng chỉ của y. Ở một ngôi làng nhỏ nơi mà con xe Mercedes vừa mới rời khỏi không xa, vài tên thuộc hạ thân tín của y đã bị mười mấy tên mặc áo đen khống chế. Triệu Long Tượng lạnh lùng nhìn một cái rồi quay ngoắt lại, y hít sâu một cái và hỏi:
- Rốt cuộc thì anh muốn làm gì đây?
Tôn Diệu Dương thở dài và nói:
- Anh đúng là một người chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, rất giống với tính cách của tôi đây, đủ để chứng minh hai người chúng ta là một kiểu người, nhưng… Anh vẫn là một người không thức thời.
Gã hạ cửa xe xuống, đưa tay ra ngoài và ra hiệu.
Mấy tên mặc áo đen đứng ở đầu thôn lập tức động thủ, trong tay của chúng trong nháy mắt xuất hiện một thanh đao dài khoảng một thước, sau đó từng tên một đứng ở đằng sau mấy tên thuộc hạ của Triệu Long Tượng, lưỡi dao sắc lạnh đặt trên cổ của những người kia khẽ lia một nhát, rồi sau những tiếng kêu thảm thiết từng tên thuộc hạ của Triệu Long Tượng đồng thời ngã rầm xuống đất, không ngừng giãy dụa.
- Mấy tên đao khách thuộc hạ của tôi làm sao vậy? Giết người mà cũng không làm dứt khoát được!
Đầu lông mày của Triệu Long Tượng khẽ nhíu lấy vài cái, nỗi sợ hãi và cơn tức giận trong lòng y không ngừng dâng trào, sự lạnh lùng tron con mắt càng ngày càng đông cứng lại, y không phải là một người nhát gan sợ phiền phức, bằng không thì cũng sẽ không bao giờ mưu đoạt tài sản của Cường Tử trong lúc hắn đang bận mải xử lý những chuyện khác. Rất lâu trước đó, thực ra Cường Tử đã từng đánh giá về con người của y và đem so sánh với Chu Bách Tước.
“Cho Chu Bách Tước một tỷ, mười năm sau có lẽ sẽ không biến thành mười tỷ được nhưng số tiền đó tuyệt đối sẽ không ít hơn ban đầu, còn nếu cũng cho Triệu Long Tượng số tiền này, sau hai năm nếu như số tiền này không được dùng hết vậy thì nó sẽ thành mười tỷ”
Đây chính là nguyên văn lời nói của Cường Tử.
Không thể phủ nhận, Chu Bách Tước có thừa sự cẩn thận nhưng lại thiếu sự quyết đoán, còn y Triệu Long Tượng lại có đủ sự quyết đoán cần thiết.
- Năm tỷ quá nhiều, đưa hết cho anh, tôi sẽ làm gì với đám thuộc hạ của mình? Anh không cho rằng tôi chỉ có vài tên thuộc hạ này thôi chứ? Thật lòng mà nói, tiền tôi đã chia thành bốn phần, mỗi một phần hơn hai tỷ, để cho anh phần của tôi, còn nhiều hơn thì không thể.
Tôn Diệu Dương gật đầu đáp lại:
- Ừ! Tôi biết anh không nói dối, nhưng hai tỷ là quá ít, không đáng để tôi thay anh gánh chịu mạo hiểm bị người khác diệt khẩu một lần nữa. Cái tên Cường Tử không còn là một thằng nhóc ranh mãnh với vài mánh khóe nhỏ ở một thành phố mà tôi từng nhìn thấy vài mấy năm trước. Bản lĩnh hiện tại của hắn rất lớn, nếu như hắn muốn báo thù thì sẽ nguy hiểm đến mức độ nào, điều này chắc anh còn biết rõ hơn cả tôi.
Dù hữu ý hay vô ý thì y cũng đã đưa mắt nhìn về phía căn nhà cũ nát mà Triệu Long Tượng vừa mới bước ra khỏi, khóe miện khẽ nhếch lên vẽ lên một nụ cười thâm hiểm.
- Như thế này đi, tôi giúp anh bớt đi một phần, tôi cầm lấy hai phần rời khỏi, anh sẽ không phải tức giận vì một người đã không thể đi được nữa.
- Anh dám!
Sắc mặt của Triệu Long Tượng đại biến, y dữ tợn quát ầm lên:
- Nếu như anh dám đụng vào Cáp Mô, thì tôi dù có phải liều cả tính mạng này cũng sẽ không bao giờ để yên cho anh được toại nguyên đâu.
Mặt của Tôn Diệu Dương thể hiện ra một biểu cảm khinh thường sâu sắc, y nói với Triệu Long Tượng bằng giọng miệt thị:
- Ây dô ây dô! Tình nghĩa quá, trượng nghĩa quá! Nhưng bây giờ anh cho rằng anh đứng ở đó cò kè mặc cả với tôi thì có tác dụng hay sao? Đừng nói là một tên đã tàn phế một nửa, chứ thậm chí đồ sát cả cái thôn này Tôn Diệu Dương tôi cũng không phải là không dám làm! Bớt nói với tôi những câu giả nhân giả nghĩa, hay nhân nghĩa đạo đức đó đi! Tôi đây chỉ nói lần này nữa thôi, anh cần tiền hay là cần mạng!
Triệu Long Tượng trong nháy mắt đã khôi phục lại được tinh thần một cách thần kỳ, y nhìn thẳng vào mắt của Tôn diệu Dương và nói:
- Tôi cho anh tiền, lẽ nào còn không chết nhanh hơn sao?
Tôn diệu Dương không kiên nhẫn giơ tay lên và nói:
- Được rồi, thì ra đến tận bây giờ trong đầu anh vẫn không thể nào đủ tỉnh táo để nhìn rõ thời cuộc. Một người như anh chỉ có thể cướp chứ không thể khuyên.
Gã đưa tay ra khỏi cửa sổ, chỉ vào căn phòng cũ nát đó.
Lập tức có năm sáu người mặc áo đen tay lăm lăm đao sắc bước nhanh vào trong căn phòng đó. Những người này giống y hệt như những thanh đao trong tay chúng, sắc nhọn và lạnh lùng. Trên mặt của mấy người này cũng không có chút biểu cảm gì, ngoài một sát khí đằng đằng khiến cho người khác không rét mà run. Họ đều là những kẻ không tiếc mạng sống của bản thân, là những tên tội phạm thích cắt đầu người khác.
- Nếu như anh dám động vào Cáp Mô, tôi dám đảm bảo rằng một đồng tiền cũng sẽ không đưa cho anh!
Ngữ khí trong lời nói vừa rồi của Triệu Long Tượng rất lạnh lùng và quyết đoán. Y nhìn theo bóng lưng mấy tên áo đen kia bước vào trong căn nhà mà trong lòng không ngừng xảy ra đấu tranh.
- Câu này nên nói như thế này mới phải, nếu như anh không giao tiền cho tôi thì tôi dám bảo đảm với anh rằng người của tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ một người nào.
Tôn Diệu Dương nói với khuôn mặt và giọng điệu vui vẻ.
Lúc này đao khách đi đầu tiên đã bước đến trước cửa căn phòng cũ nát đó. Gã cúi đầu xuống nhìn chiếc xích to được treo trên cửa, khóe miệng nhếch vài cái rồi mạnh mẽ giơ đao lên và chém phập một nhát xuống. Phập! Một tiếng giòn tan van lên, ánh lửa bắn tung tóe trong nháy mắt chiếc khóa to đã bị đao khách này chặt đứt bằng một đao.
- Tôi đếm từ ba đến một, cũng chỉ trong hai giây này, đủ cho ngươi có thời gian suy nghĩ chứ?
Tôn Diệu Dương nói với giọng như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Triệu Long Tượng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đó, không nói câu gì.
- Hừ!
Tôn Diệu Dương vung mạnh tay lên, tên áo đen đứng ở trước cửa mạnh mẽ giơ chân lên đạp mạnh lên cánh cửa rồi bước vào trong. Khi mà gã bước vào trong căn phòng, Triệu Long Tượng như nhìn thấy một luồng ánh sáng âm hàn được tỏa ra từ thanh đao dài hơn một thước trên tay gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.