Chương 8
Bồng Vũ
26/06/2013
Mấy ngàn năm trước…
Nàng cũng mặc áo giáo bạc, đầu đội mũ, hông đeo trường kiếm, không để ý sự ngăn cản của thị vệ mà xông vào hoa viên hành cung của Lệ vương, phá rối hắn đang cùng vài nữ tử cuồng hoan…
Trước đó nàng cùng Lệ vương cũng chưa từng gặp mặt tiếp xúc, ngoài trừ vì khinh thường hành vi ngông cuồng, phóng đãng của hắn, quan trọng nhất là Tứ Thần quan lấy việc phò trợ Ngọc Hoàng làm trọng mà Lệ vương lại là nhân vật nguy hiểm nhất, vì vậy đối với hắn luôn đặc biệt cẩn thận đề phòng.
Nhưng hôm nay nàng vì thay Triệu Đồng đòi lại công đạo mà đến.
Bởi vì thân phận đặc thù của nàng, Lệ vương liền đuổi hết mọi người đi, một mình cùng nàng nói chuyện. Nhưng hai người lần đầu tiên gặp mặt, không khí đã như phát hỏa, Lệ vương mắng nàng vô lễ, nàng lại mắng hắn kiêu ngạo, hai bên lời qua tiếng lại liền lập tức đánh nhau. Nàng lúc này mới phát hiện pháp lực của hắn so với tưởng tượng của nàng còn lớn hơn rất nhiều, nàng vô ý bị hắn đánh rớt mũ giáp, làm bại lộ dung mạo trước mặt hắn.
“Ta không ngờ Võ Khúc đại nhân lại là một nữ nhân xinh đẹp như thế…”, Lệ vương kinh ngạc hô lên, pháp lực lập tức thu lại hơn một nửa.
“Hừ, bất quá cũng chỉ là gương mặt vô nghĩa, ngươi đừng vì thế mà phân tâm, để ta đánh bại”, nàng thừa cơ tấn công mãnh liệt, nhưng vì hắn là vương gia cao quý nên nàng không tiện rút kiếm, chỉ có thể quyết đấu bằng chưởng lực.
“Toàn bộ thiên giới, ngươi là nữ tử duy nhất có thể so sánh với Lệ phi…”, Lệ vương tả đánh phải né nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng.
“Đủ, không cần nói tới diện mạo nữa, ta là vì Triệu phi mà đến đây, ngươi đùa bỡn nàng thì phải chịu trách nhiệm, nàng bị Ngọc Hoàng biếm làm cung nô, ngươi nên thu nàng làm phi tần…”, nàng vừa nói, vừa đánh ra song chưởng.
“Không cần, trong cung của ta đã có nhiều nữ nhân lắm rồi”, hắn hừ một cái, xoay người nhảy đến sau lưng nàng.
“Ngươi nói cái gì?nhiều lắm mà ngươi còn đi trêu chọc nàng?”, nàng xoay người đá vào sườn hắn, hận không thể đá vào cái mặt đáng ghét của hắn.
“Là chính màng mê đắm ta, sao có thể trách ta? Hơn nữa nàng là rác mà hoàng huynh không cần tới, ta làm sao có thể nhận lấy?”, hắn dễ dàng thoát ra.
“Ngươi……” Nàng đã sớm nghe nói Lệ vương xấu xa, nhưng không nghĩ đến lại là người như thế.
“Nhưng nếu là ngươi…”, hắn xoay mình hướng nàng, ngả ngớn cười “ ta sẽ…”
“Thực càn rỡ, ngươi cho là ngươi xứng với ta sao?”, nàng lạnh lùng nhìn hắn.
“Thiên hạ không có nữ nhân nào mà Lệ vương ta không xứng”, hắn hăn mi, ngoại trừ sắc đẹp còn vì tính cách của nàng.
“Vậy khẳng định lần này sẽ là ngoại lệ”, nàng xoay mình bay lên không, toàn lực phản kích.
Lệ vương cũng không muốn cùng nàng đối mặt giao đấu cho nên không ngừng né tránh, giống như đang chơi trò đuổi bắt, trêu chọc nàng, thời gian cứ vậy trôi qua dần, không dứt.
“Ngươi thật là…”, nàng tức giận thu tay lại
“Ta là thật sự a!” Hắn cười khẽ, đôi mắt tràn đầy khí phách vẫn nhìn nàng, ánh mắt kia tựa như chỉ tập trung vào con mồi.
“Quên đi, tiếp tục đánh tiếp cũng vô dụng, ngươi căn bản một chút quý ý cũng không có, chuyện Triệu phi ta sẽ tự xử lý…”, nàng không kiên nhẫn nói, xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại, ngươi nghĩ rằng hành cung của Lệ vương ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?”, thân hình hắn chợt lóe lên đã chặn trước mặt nàng.
“Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn ngăn cản ta?”, nàng cười lạnh.
“Không phải ngăn cản ngươi mà muốn giữ ngươi lại, bởi vì ta thật sự luyến tiếc cứ như vậy thả ngươi đi”, khóe miệng hắn gợi lên nụ cười xấu xa.
“Người đừng có làm càn, vương gia, cho dù ngươi là hoàng tử thì Tứ Thần quan cũng không phải do ngươi quản”, nàng châm chọc.
“Đúng vậy, ta làm sao không biết Tứ Thần quan chỉ chịu sự quản lý trực tiếp của Ngọc Hoàng, chỉ có Ngọc Hoàng mới có thể ra lệnh cho các ngươi”
“Ngươi hiểu được là tốt rồi……”
“Cho nên, nói cách khác, muốn quản được Tứ Thần quan thì phương pháp duy nhất là trở thành Ngọc Hoàng phải không?”, hắn tà ác cười
Nàng biến sắc mặt, Lệ vương mơ ước vương vị đã không còn là bí mật, nhưng nàng không nghĩ tới hắn lại trực tiếp nói ra ý đồ của hắn như vậy.
“Sao lại giật mình như vậy? không phải các ngươi đều nhận định ta mưu đồ gây rối sao?”, hắn nhích sát gần nàng, đùa cợt nói.
“Ta chỉ ngạc nhiên là ngươi lại không che dấu dã tâm của mình”, nàng không tránh mà còn trừng thẳng vào mắt hắn.
“Cần gì phải che dấu, càng che dấu càng khiến người ta chú ý, hoàng huynh của ta không có gì đáng nói, chỉ là thần kinh là có vấn đề, nhất là đối với nhất cử nhất động của ta, hắn đề phòng giống như cướp giật…”
“Nếu ngươi an phận thủ thường, Ngọc Hoàng cần gì phải cảnh giác như thế, sở dĩ hắn bất an đều là do ngươi mà thôi”, nàng lập tức thay Ngọc Hoàng nói chuyện.
“Do ta mà ra? Thật sự là buồn cười a”, hắn khẽ cười một tiếng, đang tính nói gì nữa thì đột nhiên sát khí kéo đến, tiếp theo hắn liền nhảy lên để tránh một cú tập kích của hắc trùng.
Sắc mặt hắn khẽ biến, nhanh chóng đẩy nàng ra.
“Đây là……” Nàng hoảng sợ nhìn đám hắc trùng đông đến kinh người, phát hiện đây đều là độc ma bò cạp không nên xuất hiện trên thiên giới.
Lệ vương bình tĩnh phóng chưởng tới tấp vào độc ma bò cạp, làm cho thân thể của nó bị thương không ít nhưng cái đuôi vẫn kịp tấn công vào mặt Thủ Kiếm.
Nàng cả kinh, vội rút kiếm chém, cắt cái đuôi của nó thành hai đoạn
“Phản ứng rất nhanh”, hắn quay đầu cười khẽ.
“Ngươi còn cười được? đây là hạ tử, chuyện gì đã xảy ra? Vì sao trên thiên giới lại có loại độc trùng nàng?”, nàng trừng hắn, không ngừng huy kiếm ngăn cản độc hạt tấn công.
“Không nên ngạc nhiên, đã từ rất lâu chung quanh ta ở thường xuất hiện các loại độc vật, sát thủ…vô vàn chiêu số hiếm lạ…”, hắn nói như là đã quá quen với các trò ám toán này.
“Thường xuyên?” Nàng giật mình.
“Bởi vì có người hận không thể làm cho ta chết như vậy hắn có thể an tâm làm hoàng đế”, hắn cười lạnh.
“Cái gì…… Sao?” Nghe ra hắn trong lời nói có sự lên án, nàng không khỏi trừng lớn hai mắt, khó có thể tin.
Này đó độc ma bò cạp…… Chẳng lẽ là Ngọc hoàng……
Bởi vì quá mức khiếp sợ, nàng nhất thời xuất thần, không chú ý một cái độc hạt đã bám trên thân kiếm, chuẩn bị đánh lén nàng.
“Cẩn thận!” Hắn vội vàng cảnh cáo.
Nàng chấn động, lập tức đá kiếm, độc hạt bởi vì cú đá của nàng mà rơi vào trong giày, đâm vào chân nàng.
“A……” Nàng hô nhỏ một tiếng, đau đến ngồi xuống.
Hắn nhanh chóng chạy đến bên nàng, bàn tay cũng phóng hỏa thiêu rụi tàn dư của độc ma bò cạp thành tro tàn.
Tiếp theo, hắn vội ôm lấy nàng bay đến ghế nằm trên đình, cởi bỏ giày của nàng ra, bắt được độc hạt liền dùng hỏa diễm thiêu chết nó, đồng thời cũng nâng chân nàng lên, xé bỏ tất.
“Ngươi làm gì?” Nàng kinh ngạc muốn thu lại chân, ngăn cản tay hắn.
“Đừng lộn xộn, độc hạt này sẽ trong khoảng thời gian ngắn mà chạy vào tim, phải lập tức lấy máu độc ra”, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, tay vẫn nắm chặt bàn chân tuyết trắng của nàng.
Vết thương trên chân đã biến thành màu đen, tốc độ lan tràn của độc tính nhanh đến không ngờ, Thủ Kiếm chỉ có thể mở to hai mắt nhìn hắn thuần thục dùng dao nhỏ khoét bỏ chỗ thị bị thối, lại vận khí đem độc bức ra, vì thế máu đen cũng phun ra từ miệng vết thương mà hắn lại dùng pháp lực ngưng tụ máu độc trong không trung, sau lại lấy ra một cái bình nhỏ, thu toàn bộ độc huyết vào đó.
“Ngươi…thu thập độc huyết để là gì?” nàng buồn bực lại bất an hỏi.
“Chế tác thuốc giải độc.” Hắn đem bình nhỏ thu hảo, lại từ trên người lấy ra một viên thuốc màu đỏ đưa cho nàng “ ăn”
“Đây là cái gì?” Nàng đề phòng hỏi.
“Yên tâm, đây là giải độc do ta tinh luyện, có thể giải được bách độc, nếu không muốn chết thì nhanh ăn đi”, hắn cười lạnh.
Nàng bán tín bán nghi, nhưng vẫn đem viên thuốc nuốt vào.
“Để ta xem miệng vết thương của ngươi…”, tiếp theo hắn lại cúi đầu quan sát chân của nàng, tuy rằng độc đã được bức ra nhưng để lại vết thương do dao khoét.
“Không cần, đã tốt hơn nhiều……” Nàng có chút ngượng ngùng giãy dụa, ở trước mặt nam nhân mà lộ chân, thật không ra thể thống gì.
“Im lặng, nếu không muốn để lại vết sẹo thì đừng có cử động”, hắn cầm chặt cổ chân trắng nõn của nàng, đầu ngón tay vận khí, khẽ vuốt nhẹ nhàng lên miệng vết thương.
Một cảm giác hơi ngứa lan truyền trên chân, nàng cắn nhanh môi dưới, không dám lộn xộn, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn, tâm tư cũng bay bổng phiêu diêu.
Mái tóc đen dài, đôi lông mày sắc bén, Lệ vương cuồng ngạo tuấn suất, hành vi quái đản là chuyện mà mọi người đều sớm biết. Nàng biết hắn nhưng chưa từng tiếp xúc gần gũi như bây giờ, cũng chưa từng tìm hiểu bản tính của hắn, nàng từ những lời nhận xét của mọi người mà không muốn tìm hiểu thêm, tự nhiên xếp hắn vào loại kẻ địch.
Nhưng giờ phút này nàng lại phát hiện, hắn cũng không phải là người tàn bạo lãnh huyết, hiện tại bộ dáng hắn giúp nàng chữa thương rất ôn nhu, không ác độc như lời đồn.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Hắn ngẩng đầu, chống lại cái nhìn chăm chú của nàng.
“Không có gì.” Mặt nàng đỏ lên, dời ánh mắt.
“Cảm thấy có hứng thú với ta sao?”, hắn nhíu mày, không buông tha.
“Đừng nói giỡn……” Nàng trừng hắn liếc mắt một cái.
“Nhưng ta đối với ngươi thực cảm thấy hứng thú……” Hắn nói thẳng.
Nàng không muốn nghe hắn tiếp tục nói bậy bạ nên lập tức thay đổi đề tài.
“Ngươi vừa rồi nói, này đó độc hạt là có người cố ý công kích? Phải không?”
“Đúng”, hắn làm sao không nhìn ra được nàng bối rối, trong lòng âm thầm cười lạnh.
“Này quả thực rất hoang đường!” Nàng cảm thấy bất khả tư nghị.
“ngươi sao lại phản ứng như vậy? chẳng phải Tứ Thần quan các ngươi cũng là đồng mưu sao?” hắn châm chọc nhìn chằm chằm nàng.
“Chúng ta làm sao có thể làm chuyện này? Đây chính là trái với quy định của thiên đình”, nàng cực lực biện minh.
“Hừ, kỉ luật của thiên đình? Thiên giới đã sớm không còn pháp luật và kỷ luật, các điều luật chằng qua là để che lấp cho những âm mưu ghê tởm thôi”
“Tuyệt đối không thể có loại sự tình này.”
“Như thế nào không có khả năng? Có người ước gì ta chết nhanh hơn một chút, ở thiên giới, mỗi người đều đáng ghét như nhau, chỉ lo ta chết không được, có lẽ ngươi cũng vậy”
“Ta chưa từng nghĩ như vậy, tuy rằng ta không phủ nhận ta đối địch ngươi, nhưng ta chưa từng có ác ý muốn thương tổn ngươi.” Nàng nghiêm mặt nói.
“Nga?”
“Tứ thần quan lấy việc phụ tá cho Ngọc Hoàng là quan trọng hàng đầu, tiếp theo la trách nhiệm duy trì kỷ luật của thiên giới, chúng ta tuyệt không cho phép phát sinh những chuyện như thả độc vật hại người”
“Cho nên thế nào?”, hắn vẫn nhìn nàng chăm chú, thực thích bộ dáng xinh đẹp động lòng người nhưng cũng tràn đầy khí khái cương trực.
“Cho nên, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
“Vì tốt cho ngươi, ta khuyên ngươi vẫn là đừng tra quá rõ ràng.” Khóe miệng hắn gợi lên nụ cười.
“Có ý tứ gì……” Nàng nghi hoặc giương mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn làm trái tim chấn động mạnh, nhất thời kinh hoàng…
“Ta cũng không hi vọng ta thật vất vả mới thích nữ nhân, cũng bị theo dõi”, hắn cố ý nói ái muội.
“Ngươi…nói chuyện nên tôn trọng một chút, Lệ vương”, nàng không hiểu vì sao trong lòng lại run lên, có lẽ nàng nên xem lại nhận xét của mình, hắn không phải phá hư mà là háo sắc.
“Ta cho tới bây giờ sẽ không biết cái gì kêu tôn trọng.” Hắn nói xong lại âu yếm bàn chân xinh xắn của nàng.
“Đừng như vậy……” Nàng kinh hãi, vung chân muốn đá văng cái tay xấu xa của hắn, không ngờ lại làm cho mình mất cân bằng, nửa người trên liền ngã xuống ghế nằm “ a…”
Nhưng Lê vương rất nhanh đã kéo nàng, đồng thời cũng nhân dịp ôm nàng lấy thắt lưng của nàng, đặt nàng lên người hắn.
“Ta lại cứu ngươi một lần, ngươi muốn cảm tạ ta như thế nào?”, mặt hắn gần như dán sát vào nàng, môi cách chóp mũi của nàng không quá một tấc.
“Ngươi……” hơi thở của hắn làm tâm nàng xôn xao nhưng lại không có lực để đẩy hắn ra.
“Ta không ngại ngươi dùng hôn báo ân, bất quá, nếu lấy thân báo đáp ta sẽ càng vừa lòng……” Hắn cười khẽ.
“Buông tay……” Nàng phát hiện thanh âm của nàng không có một chút tác dụng gì.
“Hôm nay, trước hết thu một cái hôn, cái khác, chờ về sau chậm rãi hoàn lại.” môi hắn lại đưa sát vào nàng
“Không cần……” Nàng lớn tiếng kháng nghị, nhưng miệng vừa hé ra, đôi môi liền lập tức bị một trận lửa nóng ngăn chặn.
Hắn cứ như vậy mãnh liệt lại trực tiếp cướp đi nụ hôn của nàng, cuồng dã cắt mút làm cho nàng không có chút cơ hội phản kháng.
Nhưng mà, nàng căn bản không có phản kháng, cũng vô lực phản kháng, không biết là do độc tố lưu lại hay do viên thuốc hắn đưa có vấn đề, hay vì kinh sợ hơi thở mạnh mẽ của hắn, nàng cả người bị hôn đầu hoa mắt, tứ chi bải hoải, hoàn toàn không có chút lực nào, chỉ có trái tim kinh hoàng mãnh liệt như sinh bệnh.
Được một lúc, hắn mới buông nàng ra, dùng ánh mắt mê muội nhìn nàng “ ta nghĩ có lẽ nên tính một lần luôn, ta chờ không kịp…”
Nàng bị những lời này làm tỉnh lại, nhớ tới mục đích lần này đến hành cung của Lệ vương, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Ngươi đem ta trở thành cái gì? Ta là người đứng đầu Tứ Thần quan, ngươi tốt nhất đừng có làm càn…”, nàng tức giận đẩy hắn ra, nhanh chóng đứng lên, nhặt lấy giày mang vào, nhưng hô hấp vẫn còn nặng nề, mặt cũng đỏ hồng.
“nga, Tứ Thần quan thì sao?”, hắn chế nhạo
“Tóm lại, chuyện Triệu phi ngươi phải ra mặt giải quyết còn về chuyện hôm nay, ta nhất định sẽ tra ra manh mối”, nàng vội nói.
“Vậy làm phiền Võ Khúc đại nhân.” Hắn ngồi lên ghế, nhìn nàng mỉm cười.
Nàng lăng lăng nhìn hắn, ngực không tự chủ lại đập liên hồi, thiếu chút nữa đã quên những gì muốn nói, vội vàng há to miệng hít thở mới miễn cưỡng ổn định tinh thần.
“Ta thuận tiện khuyên Vương gia một câu, làm người nên biết khiêm tốn một chút mới có thể tránh được phiền toái”
“Ngươi là lo lắng cho ta sao?”, hắn nhíu mày.
“Không, ta chỉ là không muốn nhìn thấy thiên giới chìm trong hỗn loạn.” tim của nàng lại loạn nhịp.
“Người nào ở thiên giới cũng xem ta là ác nhân, nhưng có lẽ ngươi nhìn ra được người thuận theo cũng chưa chắc đã là lương thiện. Ta thừa nhận dã tâm của ta không nhỏ, nhưng phần lớn là vì bị kích thích mà thành, có lẽ ngươi sẽ rất nhanh phát hiện ra ranh giới giữa thiện và ác rất khó phân định rõ ràng, bởi vậy ta không quan tâm cái nhìn của người khác đối với ta, không quản hắn khen ngợi hay chê bai, ta chính là ta, ta chỉ là chính mình, duy ngã độc tôn, ai cũng không thể chi phối”. Hắn thu hồi mỉm cười, trên mặt hiện lên sự kiêu ngạo, còn có sự tự tin làm người ta bối rối.
Nàng yên lặng nhìn hắn, nhưng lại bị khí phách của hắn thuyết phục.
Nếu nói cái hôn kia là kích động lên lửa tình của nàng thì những lời này của hắn đã làm tăng thêm tốc độc thiêu đốt, nháy mắt làm cho nàng cuồng thiêu.
Không phải tất cả mọi người có tư cách cuồng vọng, đại bộ phận mọi người chính là phô trương thanh thế, chỉ có cường giả mới có đủ điều kiện kiêu ngạo.
Mà Lệ vương, đúng là người cườn giả mười phần, một cuồng đồ thiên địa đều không quản được.
“Ta nghĩ là làm mà nhất định là làm được, cho dù trời sụp đất nứt cũng muốn nắm được trong tay…”
“Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì? Trở thành Ngọc hoàng?” Nàng không có thu hồi ánh mắt, ngược lại càng làm càn theo dõi ánh mắt dã tính của hắn
“Không, hiện tại, ta chỉ muốn tâm của ngươi.” Hắn nói thẳng.
“Muốn tâm của ta cũng không dễ dàng đâu”, nàng khiêu khích.
“Ta cá rằng ta sẽ rất nhanh chiếm đươc tâm của ngươi, còn có thân thể của ngươi nữa”, hắn tự tin tràn đầy.
“Vậy ngươi liền thử xem.” Tựa như gặp được đối thủ ngang tài ngang sức, tay nàng vì phấn chấn mà mồ hôi chảy ra.
Trên mặt hắn có tán thưởng, mà nàng đã chờ không kịp nghênh chiến.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một ngọn lửa vô hình được nhen nhóm, không chỉ có nàng mà Lệ vương cũng cảm nhận được sự rung động không diễn tả được bằng lời.
Thủ Kiếm không nhớ mình bằng cách nào để đi ra khỏi hành cung của Lệ vương nhưng nàng lại hiểu rõ từ một khắc kia nàng đã rơi vào bể tình.
Nam tử có ý thức mãnh liệt lại kiêu ngạo liền như vậy xâm nhập vào lòng nàng, làm nàng mê đắm sự cuồng ngạo, khí phách cùng tính cách ác liệt của hắn…
Ba ngày sau, nàng phá giới, thành nữ nhân của hắn.
Ngày đó trùng hợp là thọ yến của Ngọc Hoàng, yến hội chưa chấm dứt nàng tình cờ gặp hắn trong chỗ cất rượu.
“Võ tướng không nên chạm vào rượu.” Hắn nhìn chằm chằm nàng, hai mắt như có lửa.
“Ta là đến kiểm tra rượu”, nàng cũng nhìn hắn, trên mặt không dấu được sự rung động.
“Nơi này mùi rượu nồng nặc, ngửi hồi lâu sẽ say…” hắn bước tới bên nàng.
“Ngươi say sao?” Nàng đứng yên, cũng không trốn.
“Vốn không có, nhưng nhìn thấy ngươi sau, liền say.” Hắn vươn tay, ôm lấy thắt lưng của nàng, chậm rãi cúi đầu.
“Phải không? Chú ý một chút, say dễ dàng hỏng việc……” Nàng ngẩng đầu lên, trong lòng rung động.
“Vì ngươi hỏng việc, đáng giá.” Hắn nói xong hôn thật mạnh đôi môi mềm mại của nàng, cuồng dã mút vào.
Nàng há miệng đón tiếp hắn, rung động của ngày đó qua ba ngày đã chuyến thành khao khát mãnh liệt.
Hắn đem nàng dựa vào bồn, hôn càng mãnh liệt, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi của nàng, cùng nàng lưu luyến.
Đôi môi ma sát, dẫn tớ lửa dục nổi lên, hắn thở phì phò, không kiên nhẫn tháo bỏ áo giáp của nàng, mãnh liệt vuốt ve thân hình trần trụi của nàng.
Nàng cũng cởi bỏ áo bào của hắn, dựa sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cả người cơ hồ như dính vào người hắn.
“Ngươi làm ta muốn điên rồi…”, hắn không chịu nổi khiêu khích của nàng, gầm nhẹ một tiếng, đem nàng đặt bên cạnh ao rượu, cúi đầu mút lấy nhũ tiêm hồng hồng trên bộ ngực sữa, bàn tay cũng không nhàn rỗi mà tìm tới, vuốt ve u huyệt mềm mại của nàng.
“A……” Nàng ngửa đầu rên rỉ, hai chân không ngừng run run.
Âu yếm của hắn giống như lửa, thiêu đốt mỗi tấc da thịt của nàng, làm cho nàng chìm đắm trong dục vọng.
“Thật lạ mềm mại, lại nóng quá, cho ta đi vào…”, hắn nói xong liền nâng mông của nàng lên, bắt đầu công thành chiếm đất.
Nàng từ trong đau dớn và khoái cảm mà mất đi tấm thân xử nữ nhưng nàng không hối hận, bởi vì nhiều năm qua nàng chưa từng gặp nam nhân mạnh mẽ hơn nàng, chỉ duy có Lệ vương là chinh phục được nàng, chỉ có hắn mới là nam tử hắn chân chính.
Sau lần hoan ái đó, thân thể cùng tâm của nàng đều không khống chế được mà hoàn toàn thuộc về Lệ vương.
Cũng từ đó trở đi, nàng không quan tâm đến thân phận cùng quy định của thiên định mà cùng Lệ vương yêu điên cuồng, yêu đến không thể chia lìa. Hàng đêm, nàng cùng Lệ vương hoan ái trong biệt viện bí mật, hai người cuồng dã, phóng túng lẫn nhau, nàng vì sự chiếm lĩnh của hắn mà yêu kiều, phóng đãng; hắn thì như dã thú xâm chiếm nàng, một lần lại một lần, hoan ái suốt đêm cho tới sáng.
Nhưng mối tình này lại không thể quang minh chính đại mà phải che giấu, cũng từ đó có rất nhiều ẩn tình được phát hiện. Lệ vương lại bị tập kích, tất cả các manh mối nàng tra ra được đều chỉ về hướng Ngọc Hoàng làm nàng không khỏi lo lắng sự tranh chấp giữa hai huynh đệ đến cuối cùng sẽ diễn biến như thế nào, sẽ có kết quả ra sao. Một bên là Ngọc Hoàng mà nàng đã thề sống chết trung thành, một bên là người nàng yêu nhất. Nàng thật lo lắng đến lúc đó không biết mình phải làm gì, phải lựa chọn ai.
Ngày ngày nàng sống trong lo lắng và đề phòng, lại giống như chim đà điểu giấu mình, cố tình xem nhẹ vấn đề này, mù quáng lao vào tình yêu với Lệ vương. Nhưng Lệ vương không cam lòng lại bị tập kích lần nữa nên đã sớm tiến hành binh biến, mưu đồ soán ngôi đoạt vị.
“Ngươi sẽ đứng bên cạnh ta phải không Thủ Kiếm?”, Lệ vương vừa hôn nàng vừa hỏi.
“Ngươi thật sự chuẩn bị hành động……” không nghĩ ngày này lại tới nhanh như vậy.
“Đúng vậy, ta cũng cần binh lực của ngươi làm hậu thuẫn, chỉ cần người giúp ta thì lần tranh đoạt này nhất định thành công”, hắn nhìn nàng chằm chằm.
Nàng giật mình, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ, lo âu. Hắn muốn là người nàng hay là binh quyền của nàng?
“Nếu…… Ta không sử dụng binh phù……” Nàng do dự nhìn hắn.
Chức trách của thiên binh thiên tướng không chỉ bảo vệ thiên giới khỏi bị yêu ma xâm nhập mà còn phải đảm bảo sự an nguy của quân chủ, nhưng nàng lập trường bất chính thì làm sao có thể hiệu lệnh mọi người đi theo nàng?
“ngươi chẳng lẽ không muốn ta trờ thành Ngọc Hoàng?”
“Trở thành Ngọc Hoàng thì có gì tốt, cả ngày lo lắng vương vị khó giữ, luôn hoảng sợ, lo lắng, một chút tự do cũng không có”, nàng thầm nghĩ nên khuyên hắn đừng quá để ý đến quyền vị.
“Ngươi biết cái gì?trở thành Ngọc Hoàng, ta mới có thể vĩnh viễn sống yên ổn ở thiên giới, từ khi ta được sinh ra, những lời phán đoán của Tòng Dung đã làm ảnh hưởng ta cả đời, ai cũng xem ta như là mãnh thú, nhận định ta chính là tai họa…Hừ, ta chẳng lẽ lại để cho cái gọi là thiên tượng chi phối vận mệnh của mình? Không phải quá buồn cười sao?”, hắn tức giận phản bác.
Nàng đương nhiên hiểu được bất mãn của hắn, đừng nói là hắn, ngay cả nàng cũng không đồng ý với quan niệm của Tòng Dung về số mệnh nhưng trong tình thế hiểm ác này, nàng thật sự không hi vọng vì sự tranh chấp của hai huynh đê mà tạo thành bi kịch cho thiên giới.
“Dù sao hoành huynh cũng đã là Ngọc Hoàng nhưng vẫn không ngừng tìm cách giết ta, giống như là ta còn sống ngày nào, hắn sẽ không yên tâm ngày đó, điều này không thể nhịn được nữa”, hắn lại tiếp.
“Có lẽ, là hắn tự biết không bằng ngươi, mới có thể sợ hãi như thế.” Nàng thở dài, đối với sự tiểu nhân của Ngọc Hoàng cũng sinh tâm chán ghét.
“Đúng, hắn thật sự không bằng ta, nếu đã biết được như vậy thì hắn nên lăn xuống vương vị đi. Một người yêu đuối, không có tư cách cũng không có năng lực quản lý thiên giới, chỉ thích hợp sống những ngày bình thường, thảnh thơi. Cho nên ta khởi binh tạo phản cũng là vì tốt cho hắn”. Hắn cười lạnh.
“Nhưng là……”
“Ngươi không cần lo lắng, tổng quản cấm vệ quân Cao Duệ, còn có La Ẩn đều rất bất mãn với Ngọc Hoàng, đều đã đáp ứng đứng về phía ta. Về phần đại thần trong triều, ta cũng đã có chuẩn bị, Lý Dung với đám người kia đều đã bị ta hạ sinh tử phù, ta sống, bọn họ sẽ không có việc gì, nếu ta có thế nào thì bọn họ cũng không sống nổi…ha ha”, hắc đắc ý cười.
Nàng biến sắc, vì đoạt vị, hắn ngay cả loại phù chú đáng sợ như sinh tử phù cũng dùng tới, điều này chứng tỏ tâm ý hắn đã quyết, có khuyên cũng không được.
“Cho nên, trong kế hoạch của ta chỉ còn thiếu một mình ngươi, Thủ Kiếm, chỉ cần ngươi nguyện ý giúp ta, nội ứng ngoại hợp, toàn bộ thiên giới sẽ thuộc về chúng ta”, hắn hăng hái nói.
“Nhưng là, chuyện này vẫn là quá mức mạo hiểm……” Nàng lo lắng vì ba người còn lại của Tứ Thần quan cũng không phải dễ đối phó.
“Ngươi vì sao luôn bàn ra? Ta nếu đoạt được vương vị thì ngươi chính là hoàng hậu, giang sơn mà sở hữu sẽ chia sẻ cùng ngươi…”, hắn nâng mặt nàng lên, vẽ ra viễn cảnh tốt đẹp.
“Ta không muốn quyền vị hay giang sơn, cũng không cần làm hoàng hậu, ta chỉ mong được dài lâu với ngươi là đủ rồi”. Nàng thật hi vọng hắn hiểu được, hai người nếu thật lòng yêu nhau, ở bên nhau dù là mặc áo vải thô cũng còn hơn vinh hoa phú quý.
“Đứa ngốc, có quyền thế củng cố, chúng ta mới có thể danh chính ngôn thuận, thật dài thật lâu, không phải sao?” Hắn ôm chặt nàng, ôn nhu nói.
“Thật là như thế sao?” Nàng dựa vào ngực hắn, bất an hỏi.
“Đúng vậy, ta cần ngươi cùng ta cùng nhau kề vai chiến đấu, vì tươn lai chúng ta, ngươi nhất định phải hỗ trợ ta”, hắn nói xong, ôm nàng đến bên giường, ôn nhu cởi bỏ quần áo của nàng.
Nàng cầm tay hắn, đột nhiên hỏi:“Nếu, ta không phải là Võ Khúc thống lĩnh thiên binh thiên tướng, ngươi có yêu ta không?”
“Nói ngốc cái gì? Mặc kệ ngươi là ai, ta muốn chính là ngươi, hơn nữa chỉ cần một mình ngươi”, hắn kiên định nhìn nàng rồi hôn nàng thật sâu.
“Đây là cái gì ngốc nói? Mặc kệ ngươi là ai, ta muốn chính là ngươi này nhân, hơn nữa, chỉ cần Nàng nhắm mắt lại, ngực nóng rực run rẩy.
Hắn sẽ không biết, bởi vì những lời này, nàng có thể vì hắn sinh, vì hắn tử.
Trận binh biến đoạt quyền này, nàng quyết định đứng cùng một trận tuyến với hắn, trợ giúp hắn một tay, vì hắn tạo nên một cục diện mới.
Nàng cũng mặc áo giáo bạc, đầu đội mũ, hông đeo trường kiếm, không để ý sự ngăn cản của thị vệ mà xông vào hoa viên hành cung của Lệ vương, phá rối hắn đang cùng vài nữ tử cuồng hoan…
Trước đó nàng cùng Lệ vương cũng chưa từng gặp mặt tiếp xúc, ngoài trừ vì khinh thường hành vi ngông cuồng, phóng đãng của hắn, quan trọng nhất là Tứ Thần quan lấy việc phò trợ Ngọc Hoàng làm trọng mà Lệ vương lại là nhân vật nguy hiểm nhất, vì vậy đối với hắn luôn đặc biệt cẩn thận đề phòng.
Nhưng hôm nay nàng vì thay Triệu Đồng đòi lại công đạo mà đến.
Bởi vì thân phận đặc thù của nàng, Lệ vương liền đuổi hết mọi người đi, một mình cùng nàng nói chuyện. Nhưng hai người lần đầu tiên gặp mặt, không khí đã như phát hỏa, Lệ vương mắng nàng vô lễ, nàng lại mắng hắn kiêu ngạo, hai bên lời qua tiếng lại liền lập tức đánh nhau. Nàng lúc này mới phát hiện pháp lực của hắn so với tưởng tượng của nàng còn lớn hơn rất nhiều, nàng vô ý bị hắn đánh rớt mũ giáp, làm bại lộ dung mạo trước mặt hắn.
“Ta không ngờ Võ Khúc đại nhân lại là một nữ nhân xinh đẹp như thế…”, Lệ vương kinh ngạc hô lên, pháp lực lập tức thu lại hơn một nửa.
“Hừ, bất quá cũng chỉ là gương mặt vô nghĩa, ngươi đừng vì thế mà phân tâm, để ta đánh bại”, nàng thừa cơ tấn công mãnh liệt, nhưng vì hắn là vương gia cao quý nên nàng không tiện rút kiếm, chỉ có thể quyết đấu bằng chưởng lực.
“Toàn bộ thiên giới, ngươi là nữ tử duy nhất có thể so sánh với Lệ phi…”, Lệ vương tả đánh phải né nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng.
“Đủ, không cần nói tới diện mạo nữa, ta là vì Triệu phi mà đến đây, ngươi đùa bỡn nàng thì phải chịu trách nhiệm, nàng bị Ngọc Hoàng biếm làm cung nô, ngươi nên thu nàng làm phi tần…”, nàng vừa nói, vừa đánh ra song chưởng.
“Không cần, trong cung của ta đã có nhiều nữ nhân lắm rồi”, hắn hừ một cái, xoay người nhảy đến sau lưng nàng.
“Ngươi nói cái gì?nhiều lắm mà ngươi còn đi trêu chọc nàng?”, nàng xoay người đá vào sườn hắn, hận không thể đá vào cái mặt đáng ghét của hắn.
“Là chính màng mê đắm ta, sao có thể trách ta? Hơn nữa nàng là rác mà hoàng huynh không cần tới, ta làm sao có thể nhận lấy?”, hắn dễ dàng thoát ra.
“Ngươi……” Nàng đã sớm nghe nói Lệ vương xấu xa, nhưng không nghĩ đến lại là người như thế.
“Nhưng nếu là ngươi…”, hắn xoay mình hướng nàng, ngả ngớn cười “ ta sẽ…”
“Thực càn rỡ, ngươi cho là ngươi xứng với ta sao?”, nàng lạnh lùng nhìn hắn.
“Thiên hạ không có nữ nhân nào mà Lệ vương ta không xứng”, hắn hăn mi, ngoại trừ sắc đẹp còn vì tính cách của nàng.
“Vậy khẳng định lần này sẽ là ngoại lệ”, nàng xoay mình bay lên không, toàn lực phản kích.
Lệ vương cũng không muốn cùng nàng đối mặt giao đấu cho nên không ngừng né tránh, giống như đang chơi trò đuổi bắt, trêu chọc nàng, thời gian cứ vậy trôi qua dần, không dứt.
“Ngươi thật là…”, nàng tức giận thu tay lại
“Ta là thật sự a!” Hắn cười khẽ, đôi mắt tràn đầy khí phách vẫn nhìn nàng, ánh mắt kia tựa như chỉ tập trung vào con mồi.
“Quên đi, tiếp tục đánh tiếp cũng vô dụng, ngươi căn bản một chút quý ý cũng không có, chuyện Triệu phi ta sẽ tự xử lý…”, nàng không kiên nhẫn nói, xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại, ngươi nghĩ rằng hành cung của Lệ vương ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?”, thân hình hắn chợt lóe lên đã chặn trước mặt nàng.
“Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn ngăn cản ta?”, nàng cười lạnh.
“Không phải ngăn cản ngươi mà muốn giữ ngươi lại, bởi vì ta thật sự luyến tiếc cứ như vậy thả ngươi đi”, khóe miệng hắn gợi lên nụ cười xấu xa.
“Người đừng có làm càn, vương gia, cho dù ngươi là hoàng tử thì Tứ Thần quan cũng không phải do ngươi quản”, nàng châm chọc.
“Đúng vậy, ta làm sao không biết Tứ Thần quan chỉ chịu sự quản lý trực tiếp của Ngọc Hoàng, chỉ có Ngọc Hoàng mới có thể ra lệnh cho các ngươi”
“Ngươi hiểu được là tốt rồi……”
“Cho nên, nói cách khác, muốn quản được Tứ Thần quan thì phương pháp duy nhất là trở thành Ngọc Hoàng phải không?”, hắn tà ác cười
Nàng biến sắc mặt, Lệ vương mơ ước vương vị đã không còn là bí mật, nhưng nàng không nghĩ tới hắn lại trực tiếp nói ra ý đồ của hắn như vậy.
“Sao lại giật mình như vậy? không phải các ngươi đều nhận định ta mưu đồ gây rối sao?”, hắn nhích sát gần nàng, đùa cợt nói.
“Ta chỉ ngạc nhiên là ngươi lại không che dấu dã tâm của mình”, nàng không tránh mà còn trừng thẳng vào mắt hắn.
“Cần gì phải che dấu, càng che dấu càng khiến người ta chú ý, hoàng huynh của ta không có gì đáng nói, chỉ là thần kinh là có vấn đề, nhất là đối với nhất cử nhất động của ta, hắn đề phòng giống như cướp giật…”
“Nếu ngươi an phận thủ thường, Ngọc Hoàng cần gì phải cảnh giác như thế, sở dĩ hắn bất an đều là do ngươi mà thôi”, nàng lập tức thay Ngọc Hoàng nói chuyện.
“Do ta mà ra? Thật sự là buồn cười a”, hắn khẽ cười một tiếng, đang tính nói gì nữa thì đột nhiên sát khí kéo đến, tiếp theo hắn liền nhảy lên để tránh một cú tập kích của hắc trùng.
Sắc mặt hắn khẽ biến, nhanh chóng đẩy nàng ra.
“Đây là……” Nàng hoảng sợ nhìn đám hắc trùng đông đến kinh người, phát hiện đây đều là độc ma bò cạp không nên xuất hiện trên thiên giới.
Lệ vương bình tĩnh phóng chưởng tới tấp vào độc ma bò cạp, làm cho thân thể của nó bị thương không ít nhưng cái đuôi vẫn kịp tấn công vào mặt Thủ Kiếm.
Nàng cả kinh, vội rút kiếm chém, cắt cái đuôi của nó thành hai đoạn
“Phản ứng rất nhanh”, hắn quay đầu cười khẽ.
“Ngươi còn cười được? đây là hạ tử, chuyện gì đã xảy ra? Vì sao trên thiên giới lại có loại độc trùng nàng?”, nàng trừng hắn, không ngừng huy kiếm ngăn cản độc hạt tấn công.
“Không nên ngạc nhiên, đã từ rất lâu chung quanh ta ở thường xuất hiện các loại độc vật, sát thủ…vô vàn chiêu số hiếm lạ…”, hắn nói như là đã quá quen với các trò ám toán này.
“Thường xuyên?” Nàng giật mình.
“Bởi vì có người hận không thể làm cho ta chết như vậy hắn có thể an tâm làm hoàng đế”, hắn cười lạnh.
“Cái gì…… Sao?” Nghe ra hắn trong lời nói có sự lên án, nàng không khỏi trừng lớn hai mắt, khó có thể tin.
Này đó độc ma bò cạp…… Chẳng lẽ là Ngọc hoàng……
Bởi vì quá mức khiếp sợ, nàng nhất thời xuất thần, không chú ý một cái độc hạt đã bám trên thân kiếm, chuẩn bị đánh lén nàng.
“Cẩn thận!” Hắn vội vàng cảnh cáo.
Nàng chấn động, lập tức đá kiếm, độc hạt bởi vì cú đá của nàng mà rơi vào trong giày, đâm vào chân nàng.
“A……” Nàng hô nhỏ một tiếng, đau đến ngồi xuống.
Hắn nhanh chóng chạy đến bên nàng, bàn tay cũng phóng hỏa thiêu rụi tàn dư của độc ma bò cạp thành tro tàn.
Tiếp theo, hắn vội ôm lấy nàng bay đến ghế nằm trên đình, cởi bỏ giày của nàng ra, bắt được độc hạt liền dùng hỏa diễm thiêu chết nó, đồng thời cũng nâng chân nàng lên, xé bỏ tất.
“Ngươi làm gì?” Nàng kinh ngạc muốn thu lại chân, ngăn cản tay hắn.
“Đừng lộn xộn, độc hạt này sẽ trong khoảng thời gian ngắn mà chạy vào tim, phải lập tức lấy máu độc ra”, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, tay vẫn nắm chặt bàn chân tuyết trắng của nàng.
Vết thương trên chân đã biến thành màu đen, tốc độ lan tràn của độc tính nhanh đến không ngờ, Thủ Kiếm chỉ có thể mở to hai mắt nhìn hắn thuần thục dùng dao nhỏ khoét bỏ chỗ thị bị thối, lại vận khí đem độc bức ra, vì thế máu đen cũng phun ra từ miệng vết thương mà hắn lại dùng pháp lực ngưng tụ máu độc trong không trung, sau lại lấy ra một cái bình nhỏ, thu toàn bộ độc huyết vào đó.
“Ngươi…thu thập độc huyết để là gì?” nàng buồn bực lại bất an hỏi.
“Chế tác thuốc giải độc.” Hắn đem bình nhỏ thu hảo, lại từ trên người lấy ra một viên thuốc màu đỏ đưa cho nàng “ ăn”
“Đây là cái gì?” Nàng đề phòng hỏi.
“Yên tâm, đây là giải độc do ta tinh luyện, có thể giải được bách độc, nếu không muốn chết thì nhanh ăn đi”, hắn cười lạnh.
Nàng bán tín bán nghi, nhưng vẫn đem viên thuốc nuốt vào.
“Để ta xem miệng vết thương của ngươi…”, tiếp theo hắn lại cúi đầu quan sát chân của nàng, tuy rằng độc đã được bức ra nhưng để lại vết thương do dao khoét.
“Không cần, đã tốt hơn nhiều……” Nàng có chút ngượng ngùng giãy dụa, ở trước mặt nam nhân mà lộ chân, thật không ra thể thống gì.
“Im lặng, nếu không muốn để lại vết sẹo thì đừng có cử động”, hắn cầm chặt cổ chân trắng nõn của nàng, đầu ngón tay vận khí, khẽ vuốt nhẹ nhàng lên miệng vết thương.
Một cảm giác hơi ngứa lan truyền trên chân, nàng cắn nhanh môi dưới, không dám lộn xộn, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn, tâm tư cũng bay bổng phiêu diêu.
Mái tóc đen dài, đôi lông mày sắc bén, Lệ vương cuồng ngạo tuấn suất, hành vi quái đản là chuyện mà mọi người đều sớm biết. Nàng biết hắn nhưng chưa từng tiếp xúc gần gũi như bây giờ, cũng chưa từng tìm hiểu bản tính của hắn, nàng từ những lời nhận xét của mọi người mà không muốn tìm hiểu thêm, tự nhiên xếp hắn vào loại kẻ địch.
Nhưng giờ phút này nàng lại phát hiện, hắn cũng không phải là người tàn bạo lãnh huyết, hiện tại bộ dáng hắn giúp nàng chữa thương rất ôn nhu, không ác độc như lời đồn.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Hắn ngẩng đầu, chống lại cái nhìn chăm chú của nàng.
“Không có gì.” Mặt nàng đỏ lên, dời ánh mắt.
“Cảm thấy có hứng thú với ta sao?”, hắn nhíu mày, không buông tha.
“Đừng nói giỡn……” Nàng trừng hắn liếc mắt một cái.
“Nhưng ta đối với ngươi thực cảm thấy hứng thú……” Hắn nói thẳng.
Nàng không muốn nghe hắn tiếp tục nói bậy bạ nên lập tức thay đổi đề tài.
“Ngươi vừa rồi nói, này đó độc hạt là có người cố ý công kích? Phải không?”
“Đúng”, hắn làm sao không nhìn ra được nàng bối rối, trong lòng âm thầm cười lạnh.
“Này quả thực rất hoang đường!” Nàng cảm thấy bất khả tư nghị.
“ngươi sao lại phản ứng như vậy? chẳng phải Tứ Thần quan các ngươi cũng là đồng mưu sao?” hắn châm chọc nhìn chằm chằm nàng.
“Chúng ta làm sao có thể làm chuyện này? Đây chính là trái với quy định của thiên đình”, nàng cực lực biện minh.
“Hừ, kỉ luật của thiên đình? Thiên giới đã sớm không còn pháp luật và kỷ luật, các điều luật chằng qua là để che lấp cho những âm mưu ghê tởm thôi”
“Tuyệt đối không thể có loại sự tình này.”
“Như thế nào không có khả năng? Có người ước gì ta chết nhanh hơn một chút, ở thiên giới, mỗi người đều đáng ghét như nhau, chỉ lo ta chết không được, có lẽ ngươi cũng vậy”
“Ta chưa từng nghĩ như vậy, tuy rằng ta không phủ nhận ta đối địch ngươi, nhưng ta chưa từng có ác ý muốn thương tổn ngươi.” Nàng nghiêm mặt nói.
“Nga?”
“Tứ thần quan lấy việc phụ tá cho Ngọc Hoàng là quan trọng hàng đầu, tiếp theo la trách nhiệm duy trì kỷ luật của thiên giới, chúng ta tuyệt không cho phép phát sinh những chuyện như thả độc vật hại người”
“Cho nên thế nào?”, hắn vẫn nhìn nàng chăm chú, thực thích bộ dáng xinh đẹp động lòng người nhưng cũng tràn đầy khí khái cương trực.
“Cho nên, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
“Vì tốt cho ngươi, ta khuyên ngươi vẫn là đừng tra quá rõ ràng.” Khóe miệng hắn gợi lên nụ cười.
“Có ý tứ gì……” Nàng nghi hoặc giương mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn làm trái tim chấn động mạnh, nhất thời kinh hoàng…
“Ta cũng không hi vọng ta thật vất vả mới thích nữ nhân, cũng bị theo dõi”, hắn cố ý nói ái muội.
“Ngươi…nói chuyện nên tôn trọng một chút, Lệ vương”, nàng không hiểu vì sao trong lòng lại run lên, có lẽ nàng nên xem lại nhận xét của mình, hắn không phải phá hư mà là háo sắc.
“Ta cho tới bây giờ sẽ không biết cái gì kêu tôn trọng.” Hắn nói xong lại âu yếm bàn chân xinh xắn của nàng.
“Đừng như vậy……” Nàng kinh hãi, vung chân muốn đá văng cái tay xấu xa của hắn, không ngờ lại làm cho mình mất cân bằng, nửa người trên liền ngã xuống ghế nằm “ a…”
Nhưng Lê vương rất nhanh đã kéo nàng, đồng thời cũng nhân dịp ôm nàng lấy thắt lưng của nàng, đặt nàng lên người hắn.
“Ta lại cứu ngươi một lần, ngươi muốn cảm tạ ta như thế nào?”, mặt hắn gần như dán sát vào nàng, môi cách chóp mũi của nàng không quá một tấc.
“Ngươi……” hơi thở của hắn làm tâm nàng xôn xao nhưng lại không có lực để đẩy hắn ra.
“Ta không ngại ngươi dùng hôn báo ân, bất quá, nếu lấy thân báo đáp ta sẽ càng vừa lòng……” Hắn cười khẽ.
“Buông tay……” Nàng phát hiện thanh âm của nàng không có một chút tác dụng gì.
“Hôm nay, trước hết thu một cái hôn, cái khác, chờ về sau chậm rãi hoàn lại.” môi hắn lại đưa sát vào nàng
“Không cần……” Nàng lớn tiếng kháng nghị, nhưng miệng vừa hé ra, đôi môi liền lập tức bị một trận lửa nóng ngăn chặn.
Hắn cứ như vậy mãnh liệt lại trực tiếp cướp đi nụ hôn của nàng, cuồng dã cắt mút làm cho nàng không có chút cơ hội phản kháng.
Nhưng mà, nàng căn bản không có phản kháng, cũng vô lực phản kháng, không biết là do độc tố lưu lại hay do viên thuốc hắn đưa có vấn đề, hay vì kinh sợ hơi thở mạnh mẽ của hắn, nàng cả người bị hôn đầu hoa mắt, tứ chi bải hoải, hoàn toàn không có chút lực nào, chỉ có trái tim kinh hoàng mãnh liệt như sinh bệnh.
Được một lúc, hắn mới buông nàng ra, dùng ánh mắt mê muội nhìn nàng “ ta nghĩ có lẽ nên tính một lần luôn, ta chờ không kịp…”
Nàng bị những lời này làm tỉnh lại, nhớ tới mục đích lần này đến hành cung của Lệ vương, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Ngươi đem ta trở thành cái gì? Ta là người đứng đầu Tứ Thần quan, ngươi tốt nhất đừng có làm càn…”, nàng tức giận đẩy hắn ra, nhanh chóng đứng lên, nhặt lấy giày mang vào, nhưng hô hấp vẫn còn nặng nề, mặt cũng đỏ hồng.
“nga, Tứ Thần quan thì sao?”, hắn chế nhạo
“Tóm lại, chuyện Triệu phi ngươi phải ra mặt giải quyết còn về chuyện hôm nay, ta nhất định sẽ tra ra manh mối”, nàng vội nói.
“Vậy làm phiền Võ Khúc đại nhân.” Hắn ngồi lên ghế, nhìn nàng mỉm cười.
Nàng lăng lăng nhìn hắn, ngực không tự chủ lại đập liên hồi, thiếu chút nữa đã quên những gì muốn nói, vội vàng há to miệng hít thở mới miễn cưỡng ổn định tinh thần.
“Ta thuận tiện khuyên Vương gia một câu, làm người nên biết khiêm tốn một chút mới có thể tránh được phiền toái”
“Ngươi là lo lắng cho ta sao?”, hắn nhíu mày.
“Không, ta chỉ là không muốn nhìn thấy thiên giới chìm trong hỗn loạn.” tim của nàng lại loạn nhịp.
“Người nào ở thiên giới cũng xem ta là ác nhân, nhưng có lẽ ngươi nhìn ra được người thuận theo cũng chưa chắc đã là lương thiện. Ta thừa nhận dã tâm của ta không nhỏ, nhưng phần lớn là vì bị kích thích mà thành, có lẽ ngươi sẽ rất nhanh phát hiện ra ranh giới giữa thiện và ác rất khó phân định rõ ràng, bởi vậy ta không quan tâm cái nhìn của người khác đối với ta, không quản hắn khen ngợi hay chê bai, ta chính là ta, ta chỉ là chính mình, duy ngã độc tôn, ai cũng không thể chi phối”. Hắn thu hồi mỉm cười, trên mặt hiện lên sự kiêu ngạo, còn có sự tự tin làm người ta bối rối.
Nàng yên lặng nhìn hắn, nhưng lại bị khí phách của hắn thuyết phục.
Nếu nói cái hôn kia là kích động lên lửa tình của nàng thì những lời này của hắn đã làm tăng thêm tốc độc thiêu đốt, nháy mắt làm cho nàng cuồng thiêu.
Không phải tất cả mọi người có tư cách cuồng vọng, đại bộ phận mọi người chính là phô trương thanh thế, chỉ có cường giả mới có đủ điều kiện kiêu ngạo.
Mà Lệ vương, đúng là người cườn giả mười phần, một cuồng đồ thiên địa đều không quản được.
“Ta nghĩ là làm mà nhất định là làm được, cho dù trời sụp đất nứt cũng muốn nắm được trong tay…”
“Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì? Trở thành Ngọc hoàng?” Nàng không có thu hồi ánh mắt, ngược lại càng làm càn theo dõi ánh mắt dã tính của hắn
“Không, hiện tại, ta chỉ muốn tâm của ngươi.” Hắn nói thẳng.
“Muốn tâm của ta cũng không dễ dàng đâu”, nàng khiêu khích.
“Ta cá rằng ta sẽ rất nhanh chiếm đươc tâm của ngươi, còn có thân thể của ngươi nữa”, hắn tự tin tràn đầy.
“Vậy ngươi liền thử xem.” Tựa như gặp được đối thủ ngang tài ngang sức, tay nàng vì phấn chấn mà mồ hôi chảy ra.
Trên mặt hắn có tán thưởng, mà nàng đã chờ không kịp nghênh chiến.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một ngọn lửa vô hình được nhen nhóm, không chỉ có nàng mà Lệ vương cũng cảm nhận được sự rung động không diễn tả được bằng lời.
Thủ Kiếm không nhớ mình bằng cách nào để đi ra khỏi hành cung của Lệ vương nhưng nàng lại hiểu rõ từ một khắc kia nàng đã rơi vào bể tình.
Nam tử có ý thức mãnh liệt lại kiêu ngạo liền như vậy xâm nhập vào lòng nàng, làm nàng mê đắm sự cuồng ngạo, khí phách cùng tính cách ác liệt của hắn…
Ba ngày sau, nàng phá giới, thành nữ nhân của hắn.
Ngày đó trùng hợp là thọ yến của Ngọc Hoàng, yến hội chưa chấm dứt nàng tình cờ gặp hắn trong chỗ cất rượu.
“Võ tướng không nên chạm vào rượu.” Hắn nhìn chằm chằm nàng, hai mắt như có lửa.
“Ta là đến kiểm tra rượu”, nàng cũng nhìn hắn, trên mặt không dấu được sự rung động.
“Nơi này mùi rượu nồng nặc, ngửi hồi lâu sẽ say…” hắn bước tới bên nàng.
“Ngươi say sao?” Nàng đứng yên, cũng không trốn.
“Vốn không có, nhưng nhìn thấy ngươi sau, liền say.” Hắn vươn tay, ôm lấy thắt lưng của nàng, chậm rãi cúi đầu.
“Phải không? Chú ý một chút, say dễ dàng hỏng việc……” Nàng ngẩng đầu lên, trong lòng rung động.
“Vì ngươi hỏng việc, đáng giá.” Hắn nói xong hôn thật mạnh đôi môi mềm mại của nàng, cuồng dã mút vào.
Nàng há miệng đón tiếp hắn, rung động của ngày đó qua ba ngày đã chuyến thành khao khát mãnh liệt.
Hắn đem nàng dựa vào bồn, hôn càng mãnh liệt, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi của nàng, cùng nàng lưu luyến.
Đôi môi ma sát, dẫn tớ lửa dục nổi lên, hắn thở phì phò, không kiên nhẫn tháo bỏ áo giáp của nàng, mãnh liệt vuốt ve thân hình trần trụi của nàng.
Nàng cũng cởi bỏ áo bào của hắn, dựa sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cả người cơ hồ như dính vào người hắn.
“Ngươi làm ta muốn điên rồi…”, hắn không chịu nổi khiêu khích của nàng, gầm nhẹ một tiếng, đem nàng đặt bên cạnh ao rượu, cúi đầu mút lấy nhũ tiêm hồng hồng trên bộ ngực sữa, bàn tay cũng không nhàn rỗi mà tìm tới, vuốt ve u huyệt mềm mại của nàng.
“A……” Nàng ngửa đầu rên rỉ, hai chân không ngừng run run.
Âu yếm của hắn giống như lửa, thiêu đốt mỗi tấc da thịt của nàng, làm cho nàng chìm đắm trong dục vọng.
“Thật lạ mềm mại, lại nóng quá, cho ta đi vào…”, hắn nói xong liền nâng mông của nàng lên, bắt đầu công thành chiếm đất.
Nàng từ trong đau dớn và khoái cảm mà mất đi tấm thân xử nữ nhưng nàng không hối hận, bởi vì nhiều năm qua nàng chưa từng gặp nam nhân mạnh mẽ hơn nàng, chỉ duy có Lệ vương là chinh phục được nàng, chỉ có hắn mới là nam tử hắn chân chính.
Sau lần hoan ái đó, thân thể cùng tâm của nàng đều không khống chế được mà hoàn toàn thuộc về Lệ vương.
Cũng từ đó trở đi, nàng không quan tâm đến thân phận cùng quy định của thiên định mà cùng Lệ vương yêu điên cuồng, yêu đến không thể chia lìa. Hàng đêm, nàng cùng Lệ vương hoan ái trong biệt viện bí mật, hai người cuồng dã, phóng túng lẫn nhau, nàng vì sự chiếm lĩnh của hắn mà yêu kiều, phóng đãng; hắn thì như dã thú xâm chiếm nàng, một lần lại một lần, hoan ái suốt đêm cho tới sáng.
Nhưng mối tình này lại không thể quang minh chính đại mà phải che giấu, cũng từ đó có rất nhiều ẩn tình được phát hiện. Lệ vương lại bị tập kích, tất cả các manh mối nàng tra ra được đều chỉ về hướng Ngọc Hoàng làm nàng không khỏi lo lắng sự tranh chấp giữa hai huynh đệ đến cuối cùng sẽ diễn biến như thế nào, sẽ có kết quả ra sao. Một bên là Ngọc Hoàng mà nàng đã thề sống chết trung thành, một bên là người nàng yêu nhất. Nàng thật lo lắng đến lúc đó không biết mình phải làm gì, phải lựa chọn ai.
Ngày ngày nàng sống trong lo lắng và đề phòng, lại giống như chim đà điểu giấu mình, cố tình xem nhẹ vấn đề này, mù quáng lao vào tình yêu với Lệ vương. Nhưng Lệ vương không cam lòng lại bị tập kích lần nữa nên đã sớm tiến hành binh biến, mưu đồ soán ngôi đoạt vị.
“Ngươi sẽ đứng bên cạnh ta phải không Thủ Kiếm?”, Lệ vương vừa hôn nàng vừa hỏi.
“Ngươi thật sự chuẩn bị hành động……” không nghĩ ngày này lại tới nhanh như vậy.
“Đúng vậy, ta cũng cần binh lực của ngươi làm hậu thuẫn, chỉ cần người giúp ta thì lần tranh đoạt này nhất định thành công”, hắn nhìn nàng chằm chằm.
Nàng giật mình, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ, lo âu. Hắn muốn là người nàng hay là binh quyền của nàng?
“Nếu…… Ta không sử dụng binh phù……” Nàng do dự nhìn hắn.
Chức trách của thiên binh thiên tướng không chỉ bảo vệ thiên giới khỏi bị yêu ma xâm nhập mà còn phải đảm bảo sự an nguy của quân chủ, nhưng nàng lập trường bất chính thì làm sao có thể hiệu lệnh mọi người đi theo nàng?
“ngươi chẳng lẽ không muốn ta trờ thành Ngọc Hoàng?”
“Trở thành Ngọc Hoàng thì có gì tốt, cả ngày lo lắng vương vị khó giữ, luôn hoảng sợ, lo lắng, một chút tự do cũng không có”, nàng thầm nghĩ nên khuyên hắn đừng quá để ý đến quyền vị.
“Ngươi biết cái gì?trở thành Ngọc Hoàng, ta mới có thể vĩnh viễn sống yên ổn ở thiên giới, từ khi ta được sinh ra, những lời phán đoán của Tòng Dung đã làm ảnh hưởng ta cả đời, ai cũng xem ta như là mãnh thú, nhận định ta chính là tai họa…Hừ, ta chẳng lẽ lại để cho cái gọi là thiên tượng chi phối vận mệnh của mình? Không phải quá buồn cười sao?”, hắn tức giận phản bác.
Nàng đương nhiên hiểu được bất mãn của hắn, đừng nói là hắn, ngay cả nàng cũng không đồng ý với quan niệm của Tòng Dung về số mệnh nhưng trong tình thế hiểm ác này, nàng thật sự không hi vọng vì sự tranh chấp của hai huynh đê mà tạo thành bi kịch cho thiên giới.
“Dù sao hoành huynh cũng đã là Ngọc Hoàng nhưng vẫn không ngừng tìm cách giết ta, giống như là ta còn sống ngày nào, hắn sẽ không yên tâm ngày đó, điều này không thể nhịn được nữa”, hắn lại tiếp.
“Có lẽ, là hắn tự biết không bằng ngươi, mới có thể sợ hãi như thế.” Nàng thở dài, đối với sự tiểu nhân của Ngọc Hoàng cũng sinh tâm chán ghét.
“Đúng, hắn thật sự không bằng ta, nếu đã biết được như vậy thì hắn nên lăn xuống vương vị đi. Một người yêu đuối, không có tư cách cũng không có năng lực quản lý thiên giới, chỉ thích hợp sống những ngày bình thường, thảnh thơi. Cho nên ta khởi binh tạo phản cũng là vì tốt cho hắn”. Hắn cười lạnh.
“Nhưng là……”
“Ngươi không cần lo lắng, tổng quản cấm vệ quân Cao Duệ, còn có La Ẩn đều rất bất mãn với Ngọc Hoàng, đều đã đáp ứng đứng về phía ta. Về phần đại thần trong triều, ta cũng đã có chuẩn bị, Lý Dung với đám người kia đều đã bị ta hạ sinh tử phù, ta sống, bọn họ sẽ không có việc gì, nếu ta có thế nào thì bọn họ cũng không sống nổi…ha ha”, hắc đắc ý cười.
Nàng biến sắc, vì đoạt vị, hắn ngay cả loại phù chú đáng sợ như sinh tử phù cũng dùng tới, điều này chứng tỏ tâm ý hắn đã quyết, có khuyên cũng không được.
“Cho nên, trong kế hoạch của ta chỉ còn thiếu một mình ngươi, Thủ Kiếm, chỉ cần ngươi nguyện ý giúp ta, nội ứng ngoại hợp, toàn bộ thiên giới sẽ thuộc về chúng ta”, hắn hăng hái nói.
“Nhưng là, chuyện này vẫn là quá mức mạo hiểm……” Nàng lo lắng vì ba người còn lại của Tứ Thần quan cũng không phải dễ đối phó.
“Ngươi vì sao luôn bàn ra? Ta nếu đoạt được vương vị thì ngươi chính là hoàng hậu, giang sơn mà sở hữu sẽ chia sẻ cùng ngươi…”, hắn nâng mặt nàng lên, vẽ ra viễn cảnh tốt đẹp.
“Ta không muốn quyền vị hay giang sơn, cũng không cần làm hoàng hậu, ta chỉ mong được dài lâu với ngươi là đủ rồi”. Nàng thật hi vọng hắn hiểu được, hai người nếu thật lòng yêu nhau, ở bên nhau dù là mặc áo vải thô cũng còn hơn vinh hoa phú quý.
“Đứa ngốc, có quyền thế củng cố, chúng ta mới có thể danh chính ngôn thuận, thật dài thật lâu, không phải sao?” Hắn ôm chặt nàng, ôn nhu nói.
“Thật là như thế sao?” Nàng dựa vào ngực hắn, bất an hỏi.
“Đúng vậy, ta cần ngươi cùng ta cùng nhau kề vai chiến đấu, vì tươn lai chúng ta, ngươi nhất định phải hỗ trợ ta”, hắn nói xong, ôm nàng đến bên giường, ôn nhu cởi bỏ quần áo của nàng.
Nàng cầm tay hắn, đột nhiên hỏi:“Nếu, ta không phải là Võ Khúc thống lĩnh thiên binh thiên tướng, ngươi có yêu ta không?”
“Nói ngốc cái gì? Mặc kệ ngươi là ai, ta muốn chính là ngươi, hơn nữa chỉ cần một mình ngươi”, hắn kiên định nhìn nàng rồi hôn nàng thật sâu.
“Đây là cái gì ngốc nói? Mặc kệ ngươi là ai, ta muốn chính là ngươi này nhân, hơn nữa, chỉ cần Nàng nhắm mắt lại, ngực nóng rực run rẩy.
Hắn sẽ không biết, bởi vì những lời này, nàng có thể vì hắn sinh, vì hắn tử.
Trận binh biến đoạt quyền này, nàng quyết định đứng cùng một trận tuyến với hắn, trợ giúp hắn một tay, vì hắn tạo nên một cục diện mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.