Chương 30
Ngưng Huy Tuyết Đọng
18/02/2017
Bạch Triệt đem mọi chuyện xử lý sạch sẽ, lúc huynh muội hai người trở lại Bạch gia, trời đã sắp tối đen.
Xuống xe ngựa, hít một hơi thật sâu, tâm tình Bạch Thanh đang có vài phần tích tụ, cuối cùng cũng dễ chịu chút ít.
Bạch Triệt vuốt đầu muội muội, ôn nhu khuyên nhủ:
- Ca ca muốn đi ra ngoài một lát, muội mau trở về nghỉ ngơi đi.
- Đã trễ như vậy, ca ca còn muốn đi đâu?
Bạch Thanh nhu thuận gật đầu, mở miệng hỏi.
Biết muội muội đang lo lắng cho hắn, Bạch Triệt cũng không có trả lời qua loa, mà là giải thích rõ ràng việc mình đi ra ngoài:
- Sáng sớm ngày mai Tử Truyền sẽ lên đường đi Giang Nam, ca nhờ hắn thuận đường hỗ trợ điều tra thực hư giải quyết chuyện của Viên Mậu Lâm, còn có một số việc cần dặn dò hắn, rất mau sẽ trở về. Ngoan, nghe lời, ca ca không có việc gì, trở về đi!
- Tiếu Túc? Tiếu Tử Truyền?
Bạch Thanh nhíu mày, cả khuôn mặt đều xị xuống. Đối với truyền thuyết "Ma Vương" giết người, nàng quả thật là không có hảo cảm.
- Ngươi đây là biểu tình gì?
Bạch Triệt vừa bực mình vừa buồn cười vuốt mũi Bạch Thanh, tính vỗ nhẹ lên mặt nàng để trừng phạt, cuối cùng lại vuốt ve biểu cảm quái dị của nàng.
Tuy Tử Truyền ngấp nghé muội muội của hắn, hắn cũng không có cao hứng
Nhưng so với người bên ngoài, hắn ngược lại càng hy vọng nàng gả ra ngoài là hắn, ít nhất hắn biết rõ, tính tình của muội muội nhà mình, chỉ sợ nam nhân như Tử Truyền, mới có thể bảo trụ được nàng.
Trên đời này, chỉ sợ chỉ có hắn, mới có thể bao dung nàng.
Đáng tiếc, muội muội của hắn lại nghe danh môn khuê tú, kì thực tam cô lục bà (yul: là bờ tớm ý) đồn đãi nên đối với Tử Truyền chẳng những không có cảm tình, ngược lại còn cảm thấy sợ hãi.
Lúc nghe nàng nói nguyên nhân mà nàng muốn gả cho Viên Mậu Lâm, lại là vì Tử Truyền, hắn liền cảm thấy đau đầu.
- Ngươi đừng nghe những lời đồn đại, Tử Truyền không phải là cái gì mà giết người "ma vương", thiên sát cô tinh. Biên quan tác chiến, không phải ngươi chết, chính là ta sống, những người kia bị hắn giết, hầu hết đều là kẻ địch ngoại tặc xâm phạm quốc gia ta. Vào triều làm quan, đương nhiên là trung thành với hoàng thượng, hơn nữa, những người hắn ra tay đối phó, đều là kẻ đáng chết. Huống chi, ngày ấy ngươi bị kinh mã, nếu không có Tử Truyền ra tay cứu giúp, ngươi cũng không có ngã gãy tay đơn giản như vậy. Hắn có thể nói là ân nhân cứu mạng của ngươi, có biết không?
- Thật sao?
Bạch Thanh có phần kinh ngạc, nàng là lần đầu tiên nghe nói, ngày ấy đúng là Tiếu Túc cứu nàng cùng Thanh Ca. Nhưng mà, kiếp trước cũng không có bất kỳ ấn tượng nào đâu?
Là nàng sau khi trùng sinh mọi chuyện đều thay đổi, hay là kiếp trước không có bất luận kẻ nào nói với nàng?
Nàng không biết, kiếp trước kiếp này, đều là Tiếu Túc cứu các nàng, cũng bởi vì nguyên nhân giống nhau, nên hắn cũng không có tự mình đưa nàng hồi phủ, cũng không có chờ đợi nàng tỉnh lại, liền rời đi trước.
Hơn nữa, kiếp trước trong lòng nàng chỉ có Viên Mậu Lâm, trong xe ngựa bị đụng ngất đi, sau khi tỉnh lại, quan tâm ân cần thăm hỏi Thanh Ca, liền liên tục không ngừng thử giá y, trang dung, đồ trang sức, chuẩn bị hôn sự.
Bộ dáng chính là không thể chờ đợi được mà muốn gả đi ra ngoài đấy.
Phụ thân và huynh trưởng nhìn nàng đã thành cái dạng này, sao còn có thể ở trước mặt nàng đề cập nam nhân khác, đem đến nhiều phiền toái không cần thiết.
Đành phải âm thầm đi tạ ơn, cũng không thông báo cho nàng mà thôi.
Tiếu Túc cũng là người hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không dây dưa, hai người bọn họ đều là vãn bối mà hoàng thượng đau sủng nhất, lại chưa bao giờ cùng nhau xuất hiện.
- Đương nhiên là thật, ca ca như thế nào sẽ lừa ngươi? Ngươi phải nhớ kỹ, Tử Truyền, là đệ tử của thúc thúc, quan hệ giữa hắn cùng với nhà chúng ta, người ngoài không thể so sánh được, đừng suốt ngày theo đám tam cô lục bà nói lời thị phi, nói nhăn nói cuội, có biết không?
Lại dặn dò này nọ, Bạch Triệt lúc này mới chuẩn bị rời khỏi.
- Ah!
Bạch Thanh nhu thuận gật đầu, tay vẫn nắm lấy tay huynh trưởng, không chịu buông ra.
Nàng nhíu mày, do dự rất lâu, mới mở miệng thăm dò nói:
- Ca ca cùng hắn, quan hệ tốt lắm sao?
- Đương nhiên! Ta chỉ có một mình muội, không có huynh đệ, ca xem hắn giống như là đệ đệ, quan hệ tự nhiên tốt hơn rất nhiều!
Bởi vậy, cho dù muội thật sự không muốn gả cho hắn, về sau cũng đừng có làm bộ dạng sợ hãi như vừa rồi.
- Nếu, nếu như hắn xảy ra chuyện, ca có phải sẽ rất thương tâm?
- Xảy ra chuyện?
Bạch Triệt rốt cục hiểu được vì sao muội muội vẫn không để hắn rời đi, liên tục hỏi:
- Sẽ xảy ra chuyện gì? Muội mau nói cho ca biết.
- Chính là trong mộng.
Bạch Thanh có chút chột dạ, không dám nhìn huynh trưởng, đem trùng sinh nói thành mộng, cuối cùng vẫn là nói dối, không phù hợp với tính tình của nàng.
Bạch Triệt thấy muội muội nói là "Mộng" liền tin tưởng không nghi ngờ
Lúc này biết được hảo huynh đệ có thể sẽ gặp chuyện không may, đâu dám sơ sẩy, khẩn cấp hỏi:
- Muội mơ thấy cái gì?
- Ngày đó muội cập kê, lại truyền đến tin tức là hắn chết ở Nam Kinh, hoàng thượng rất thương tâm, bỏ lại mọi người trở về cung.
Từ ngày đó về sau, nàng rõ ràng cảm giác được, hoàng thượng đối với nàng sủng ái không bằng lúc trước.
Vì thế, nàng còn thương tâm khổ sở rất lâu, hoàn toàn không biết mình đã làm sai cái gì.
Bây giờ nghĩ lại, cũng đã dần hiểu rõ, bởi vì lúc ấy nàng vui mừng khẩn cấp muốn thành thân, hoàng thượng sủng ái điệt nhi, lại chết tha hương, nàng là bị giận chó đánh mèo a!
Bạch Triệt tay xiết chặt, sắc mặt có chút không đúng, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, mở miệng hỏi:
- Muội có biết hắn chết như thế nào không?
Muội muội xưa nay không quan tâm chuyện triều đình, khẳng định không biết được Tử Truyền vì chuyện gì mà đi Giang Nam, nhưng nàng lại có thể nói rõ, ngày đó lúc nàng cập kê, tin tức truyền về.
Nàng sinh là mùng năm tháng tám, năm nay vừa đúng tuổi cập kê, phụ thân nuông chiều nàng, dù nàng đã gả cho người, chỉ sợ cũng phải đem nàng về lại Bạch gia, tổ chức lễ cập kê, mở đại yến mời khách khứa.
Mà dựa theo hành trình của Tử Truyền, lúc đó, đại khái vừa vặn đã đến Nam Kinh một hai ngày, dùng Kiêu kỵ binh truyền tin tức khẩn cấp, nếu hắn gặp chuyện không may, chỉ sợ đúng là ngày tin tức kia truyền về.
Điều này làm cho hắn, không thể không thấy lạ.
- Hình như là thuộc hạ của hắn một cái họ Lai hoặc là họ Lại, cùng người giang hồ cấu kết, hạ độc trong nước trà của hắn, mưu sát. Những thứ khác, muội thật sự không biết.
Trong sách miêu tả hắn rất ít, bất quá là lúc Tô Mai cảm khái vài lần, có vài câu nhắc một chút về hắn, cũng không có viết gì nhiều khi hắn chết.
Lúc trước bởi vì nàng không cam lòng bị hoàng thượng giận chó đánh mèo, mới tìm hiểu một chút, được ít tin tức, cũng không xác nhận là thật hay giả.
- Bất quá, muội cũng không biết rốt cuộc có phải như vậy hay không. Nếu không, ca khuyên hắn chú ý phòng bị một chút, hoặc là, làm cho hắn đừng đi Giang Nam!
- Ca ca có chừng mực, muội trở về đi!
Hắn trấn an vỗ vai muội muội, Bạch Triệt cũng không có dừng lại, dắt ngựa, rất nhanh liền rời đi.
Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc phái hắn đến Giang Nam điều tra tình tiết vụ án, đuổi bắt nghi phạm hơn nữa còn trấn an lòng dân, sao có thể nói không đi liền không đi?
Muội muội rốt cuộc vẫn là nữ nhi gia, cho dù trong "Mộng" đã biết hết sự tình, cũng không đề xuất được phương pháp giải quyết, bọn hắn chỉ có thể dùng ý tưởng của mình mà giải quyết.
Gặp huynh trưởng lo lắng rời đi, Bạch Thanh có chút bận tâm, kiếp trước hình như không có nghe nói ca ca cùng cái kia "Ma vương" giết người, quan hệ có bao nhiêu thân cận ah?
Sao khi trùng sinh trở về, rất nhiều chuyện so với những chuyện trong trí nhớ đã không còn giống với lúc trước nữa?
Kỳ thật, chính nàng cũng không có tự ngẫm lại, kiếp trước nàng căn bản không quan tâm phụ thân và ca ca ở bên ngoài làm chuyện gì, cũng không hỏi bọn họ cùng người nào lui tới.
Hơn nữa, Bạch gia ngoại trừ nàng, thì chỉ còn Đồ thị là nữ quyến, lúc xuất môn giao tiếp, Đồ thị cũng có ý thức tránh nàng.
Hơn nữa Tiếu Túc còn chưa thành hôn cũng đã chết tha hương, nàng không biết hai nhà có lui tới, lúc đó chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Không nghĩ ra chuyện gì, trước hết cứ vứt qua một bên, đợi phụ thân và ca ca trở về nàng sẽ hỏi rõ.
Đây cũng chính là thói quen của Bạch Thanh.
Cho nên, nàng chỉ hơi hơi rối rắm một chút, liền vứt vấn đề này sang một bên, được nha hoàn nâng xuống, liền hướng về cửa phủ.
Tẩu tử Đồ thị không trở về nữa, nàng là duy nhất nữ quyến, chuyện ở hậu viện, nàng phải nhìn chằm chằm xử lý, đỡ cho huynh trưởng gặp phải phiền toái.
Đang lo lắng muốn xử trí tâm phúc của Đồ thị như thế nào, bên ngoài viện tổng quản từ hành lang gấp khúc vội vàng chạy ra đón, cung kính lại mang một ít nịnh nọt bẩm báo nói:
- Tiểu thư, cô gia đến đây, đang ở ngoài sảnh, đã đợi hơn một canh giờ rồi!
- Đuổi hắn đi!
Bạch Thanh nhíu mày, không kiên nhẫn khua tay nói:
- Ta không gặp!
Nếu đã hạ quyết tâm, cũng không cần dây dưa dài dòng, liên lụy không rõ.
Cả đời này, nàng không bao giờ muốn cùng người kia có bất kỳ quan hệ gì nữa, ngay cả gặp, nàng cũng không muốn gặp lại hắn.
Nàng sợ vừa nhìn thấy hắn, nàng sẽ nhịn không được, mà nói ra những lời nhục mạ hắn.
Quản gia có chút kinh ngạc, tuy nội viện đã truyền tin tức là "trong lúc tiểu thư đang dưỡng thương, không gặp bất luận kẻ nào".
Mà hôm nay, nàng vội vàng phân phó chuẩn bị xe lập tức đi ra ngoài, trong phủ tất cả đám hạ nhân, kể cả hắn, đều cho rằng, nàng là nhịn không được nỗi nhớ tương tư, cho nên đi gặp Viên thứ thường đi.
Dù sao trước kia, nàng cứ ba ngày hai lần, phải xuất môn đi gặp mới chịu được.
Nhưng mà, xe ngựa của nàng vừa mới ra cửa không bao lâu, Viên thứ thường lại chủ động đến cửa, bọn hắn còn hơi có chút kinh dị.
Trước kia, đều là tiểu thư đi tìm Viên thứ thường, nghe nói, hắn đối với tiểu thư còn không phải là ôn hoà.
Bất quá mấy ngày không gặp, hắn vậy mà cũng tìm tới cửa.
Xem ra, hắn không giống như lời đồn đại là không chịu nổi vị hôn thê, mà thật ra là lưỡng tình tương duyệt.
Cho nên, bọn hắn cung kính đem hắn mời đợi ngoài sảnh, hầu hạ chu đáo, lại khiến người chờ ngoài hậu viện, tiểu thư vừa trở về, liền báo cho hắn biết, hắn liền tự mình tới bẩm báo.
Ai ngờ, nàng lại thật sự không vui không muốn gặp hắn a!
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Đáng tiếc cho dù hiếu kỳ, nhưng ngại tính tình của Bạch Thanh, hắn cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ phải phúc thân đáp:
- Dạ!
Sau đó liền bước ra ngoài viện, vừa đi vừa suy nghĩ, nên lấy cớ gì để hắn rời đi mới tốt!
Dù sao tương lai tiểu thư là gả cho hắn, nếu là thật sự đắc tội cô gia, tương lai người chịu khổ, không phải là tiểu thư của mình sao?
Vừa đúng lúc này, Viên Mậu Lâm không còn bình tĩnh chờ đợi, mà theo đuôi quản gia đến hậu viện.
Đúng lúc ở hành lang gấp khúc, thấy được Bạch Thanh bước vào nội viện.
Thấy nàng muốn bước vào nhị môn ( yul: cửa thứ hai là nội viện ý, nam nhân xa lạ không được tự ý bước vào), liền ngạc nhiên, nhịn không được mở miệng cao giọng gọi:
- Bạch tiểu thư, xin dừng bước!
Xuống xe ngựa, hít một hơi thật sâu, tâm tình Bạch Thanh đang có vài phần tích tụ, cuối cùng cũng dễ chịu chút ít.
Bạch Triệt vuốt đầu muội muội, ôn nhu khuyên nhủ:
- Ca ca muốn đi ra ngoài một lát, muội mau trở về nghỉ ngơi đi.
- Đã trễ như vậy, ca ca còn muốn đi đâu?
Bạch Thanh nhu thuận gật đầu, mở miệng hỏi.
Biết muội muội đang lo lắng cho hắn, Bạch Triệt cũng không có trả lời qua loa, mà là giải thích rõ ràng việc mình đi ra ngoài:
- Sáng sớm ngày mai Tử Truyền sẽ lên đường đi Giang Nam, ca nhờ hắn thuận đường hỗ trợ điều tra thực hư giải quyết chuyện của Viên Mậu Lâm, còn có một số việc cần dặn dò hắn, rất mau sẽ trở về. Ngoan, nghe lời, ca ca không có việc gì, trở về đi!
- Tiếu Túc? Tiếu Tử Truyền?
Bạch Thanh nhíu mày, cả khuôn mặt đều xị xuống. Đối với truyền thuyết "Ma Vương" giết người, nàng quả thật là không có hảo cảm.
- Ngươi đây là biểu tình gì?
Bạch Triệt vừa bực mình vừa buồn cười vuốt mũi Bạch Thanh, tính vỗ nhẹ lên mặt nàng để trừng phạt, cuối cùng lại vuốt ve biểu cảm quái dị của nàng.
Tuy Tử Truyền ngấp nghé muội muội của hắn, hắn cũng không có cao hứng
Nhưng so với người bên ngoài, hắn ngược lại càng hy vọng nàng gả ra ngoài là hắn, ít nhất hắn biết rõ, tính tình của muội muội nhà mình, chỉ sợ nam nhân như Tử Truyền, mới có thể bảo trụ được nàng.
Trên đời này, chỉ sợ chỉ có hắn, mới có thể bao dung nàng.
Đáng tiếc, muội muội của hắn lại nghe danh môn khuê tú, kì thực tam cô lục bà (yul: là bờ tớm ý) đồn đãi nên đối với Tử Truyền chẳng những không có cảm tình, ngược lại còn cảm thấy sợ hãi.
Lúc nghe nàng nói nguyên nhân mà nàng muốn gả cho Viên Mậu Lâm, lại là vì Tử Truyền, hắn liền cảm thấy đau đầu.
- Ngươi đừng nghe những lời đồn đại, Tử Truyền không phải là cái gì mà giết người "ma vương", thiên sát cô tinh. Biên quan tác chiến, không phải ngươi chết, chính là ta sống, những người kia bị hắn giết, hầu hết đều là kẻ địch ngoại tặc xâm phạm quốc gia ta. Vào triều làm quan, đương nhiên là trung thành với hoàng thượng, hơn nữa, những người hắn ra tay đối phó, đều là kẻ đáng chết. Huống chi, ngày ấy ngươi bị kinh mã, nếu không có Tử Truyền ra tay cứu giúp, ngươi cũng không có ngã gãy tay đơn giản như vậy. Hắn có thể nói là ân nhân cứu mạng của ngươi, có biết không?
- Thật sao?
Bạch Thanh có phần kinh ngạc, nàng là lần đầu tiên nghe nói, ngày ấy đúng là Tiếu Túc cứu nàng cùng Thanh Ca. Nhưng mà, kiếp trước cũng không có bất kỳ ấn tượng nào đâu?
Là nàng sau khi trùng sinh mọi chuyện đều thay đổi, hay là kiếp trước không có bất luận kẻ nào nói với nàng?
Nàng không biết, kiếp trước kiếp này, đều là Tiếu Túc cứu các nàng, cũng bởi vì nguyên nhân giống nhau, nên hắn cũng không có tự mình đưa nàng hồi phủ, cũng không có chờ đợi nàng tỉnh lại, liền rời đi trước.
Hơn nữa, kiếp trước trong lòng nàng chỉ có Viên Mậu Lâm, trong xe ngựa bị đụng ngất đi, sau khi tỉnh lại, quan tâm ân cần thăm hỏi Thanh Ca, liền liên tục không ngừng thử giá y, trang dung, đồ trang sức, chuẩn bị hôn sự.
Bộ dáng chính là không thể chờ đợi được mà muốn gả đi ra ngoài đấy.
Phụ thân và huynh trưởng nhìn nàng đã thành cái dạng này, sao còn có thể ở trước mặt nàng đề cập nam nhân khác, đem đến nhiều phiền toái không cần thiết.
Đành phải âm thầm đi tạ ơn, cũng không thông báo cho nàng mà thôi.
Tiếu Túc cũng là người hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không dây dưa, hai người bọn họ đều là vãn bối mà hoàng thượng đau sủng nhất, lại chưa bao giờ cùng nhau xuất hiện.
- Đương nhiên là thật, ca ca như thế nào sẽ lừa ngươi? Ngươi phải nhớ kỹ, Tử Truyền, là đệ tử của thúc thúc, quan hệ giữa hắn cùng với nhà chúng ta, người ngoài không thể so sánh được, đừng suốt ngày theo đám tam cô lục bà nói lời thị phi, nói nhăn nói cuội, có biết không?
Lại dặn dò này nọ, Bạch Triệt lúc này mới chuẩn bị rời khỏi.
- Ah!
Bạch Thanh nhu thuận gật đầu, tay vẫn nắm lấy tay huynh trưởng, không chịu buông ra.
Nàng nhíu mày, do dự rất lâu, mới mở miệng thăm dò nói:
- Ca ca cùng hắn, quan hệ tốt lắm sao?
- Đương nhiên! Ta chỉ có một mình muội, không có huynh đệ, ca xem hắn giống như là đệ đệ, quan hệ tự nhiên tốt hơn rất nhiều!
Bởi vậy, cho dù muội thật sự không muốn gả cho hắn, về sau cũng đừng có làm bộ dạng sợ hãi như vừa rồi.
- Nếu, nếu như hắn xảy ra chuyện, ca có phải sẽ rất thương tâm?
- Xảy ra chuyện?
Bạch Triệt rốt cục hiểu được vì sao muội muội vẫn không để hắn rời đi, liên tục hỏi:
- Sẽ xảy ra chuyện gì? Muội mau nói cho ca biết.
- Chính là trong mộng.
Bạch Thanh có chút chột dạ, không dám nhìn huynh trưởng, đem trùng sinh nói thành mộng, cuối cùng vẫn là nói dối, không phù hợp với tính tình của nàng.
Bạch Triệt thấy muội muội nói là "Mộng" liền tin tưởng không nghi ngờ
Lúc này biết được hảo huynh đệ có thể sẽ gặp chuyện không may, đâu dám sơ sẩy, khẩn cấp hỏi:
- Muội mơ thấy cái gì?
- Ngày đó muội cập kê, lại truyền đến tin tức là hắn chết ở Nam Kinh, hoàng thượng rất thương tâm, bỏ lại mọi người trở về cung.
Từ ngày đó về sau, nàng rõ ràng cảm giác được, hoàng thượng đối với nàng sủng ái không bằng lúc trước.
Vì thế, nàng còn thương tâm khổ sở rất lâu, hoàn toàn không biết mình đã làm sai cái gì.
Bây giờ nghĩ lại, cũng đã dần hiểu rõ, bởi vì lúc ấy nàng vui mừng khẩn cấp muốn thành thân, hoàng thượng sủng ái điệt nhi, lại chết tha hương, nàng là bị giận chó đánh mèo a!
Bạch Triệt tay xiết chặt, sắc mặt có chút không đúng, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, mở miệng hỏi:
- Muội có biết hắn chết như thế nào không?
Muội muội xưa nay không quan tâm chuyện triều đình, khẳng định không biết được Tử Truyền vì chuyện gì mà đi Giang Nam, nhưng nàng lại có thể nói rõ, ngày đó lúc nàng cập kê, tin tức truyền về.
Nàng sinh là mùng năm tháng tám, năm nay vừa đúng tuổi cập kê, phụ thân nuông chiều nàng, dù nàng đã gả cho người, chỉ sợ cũng phải đem nàng về lại Bạch gia, tổ chức lễ cập kê, mở đại yến mời khách khứa.
Mà dựa theo hành trình của Tử Truyền, lúc đó, đại khái vừa vặn đã đến Nam Kinh một hai ngày, dùng Kiêu kỵ binh truyền tin tức khẩn cấp, nếu hắn gặp chuyện không may, chỉ sợ đúng là ngày tin tức kia truyền về.
Điều này làm cho hắn, không thể không thấy lạ.
- Hình như là thuộc hạ của hắn một cái họ Lai hoặc là họ Lại, cùng người giang hồ cấu kết, hạ độc trong nước trà của hắn, mưu sát. Những thứ khác, muội thật sự không biết.
Trong sách miêu tả hắn rất ít, bất quá là lúc Tô Mai cảm khái vài lần, có vài câu nhắc một chút về hắn, cũng không có viết gì nhiều khi hắn chết.
Lúc trước bởi vì nàng không cam lòng bị hoàng thượng giận chó đánh mèo, mới tìm hiểu một chút, được ít tin tức, cũng không xác nhận là thật hay giả.
- Bất quá, muội cũng không biết rốt cuộc có phải như vậy hay không. Nếu không, ca khuyên hắn chú ý phòng bị một chút, hoặc là, làm cho hắn đừng đi Giang Nam!
- Ca ca có chừng mực, muội trở về đi!
Hắn trấn an vỗ vai muội muội, Bạch Triệt cũng không có dừng lại, dắt ngựa, rất nhanh liền rời đi.
Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc phái hắn đến Giang Nam điều tra tình tiết vụ án, đuổi bắt nghi phạm hơn nữa còn trấn an lòng dân, sao có thể nói không đi liền không đi?
Muội muội rốt cuộc vẫn là nữ nhi gia, cho dù trong "Mộng" đã biết hết sự tình, cũng không đề xuất được phương pháp giải quyết, bọn hắn chỉ có thể dùng ý tưởng của mình mà giải quyết.
Gặp huynh trưởng lo lắng rời đi, Bạch Thanh có chút bận tâm, kiếp trước hình như không có nghe nói ca ca cùng cái kia "Ma vương" giết người, quan hệ có bao nhiêu thân cận ah?
Sao khi trùng sinh trở về, rất nhiều chuyện so với những chuyện trong trí nhớ đã không còn giống với lúc trước nữa?
Kỳ thật, chính nàng cũng không có tự ngẫm lại, kiếp trước nàng căn bản không quan tâm phụ thân và ca ca ở bên ngoài làm chuyện gì, cũng không hỏi bọn họ cùng người nào lui tới.
Hơn nữa, Bạch gia ngoại trừ nàng, thì chỉ còn Đồ thị là nữ quyến, lúc xuất môn giao tiếp, Đồ thị cũng có ý thức tránh nàng.
Hơn nữa Tiếu Túc còn chưa thành hôn cũng đã chết tha hương, nàng không biết hai nhà có lui tới, lúc đó chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Không nghĩ ra chuyện gì, trước hết cứ vứt qua một bên, đợi phụ thân và ca ca trở về nàng sẽ hỏi rõ.
Đây cũng chính là thói quen của Bạch Thanh.
Cho nên, nàng chỉ hơi hơi rối rắm một chút, liền vứt vấn đề này sang một bên, được nha hoàn nâng xuống, liền hướng về cửa phủ.
Tẩu tử Đồ thị không trở về nữa, nàng là duy nhất nữ quyến, chuyện ở hậu viện, nàng phải nhìn chằm chằm xử lý, đỡ cho huynh trưởng gặp phải phiền toái.
Đang lo lắng muốn xử trí tâm phúc của Đồ thị như thế nào, bên ngoài viện tổng quản từ hành lang gấp khúc vội vàng chạy ra đón, cung kính lại mang một ít nịnh nọt bẩm báo nói:
- Tiểu thư, cô gia đến đây, đang ở ngoài sảnh, đã đợi hơn một canh giờ rồi!
- Đuổi hắn đi!
Bạch Thanh nhíu mày, không kiên nhẫn khua tay nói:
- Ta không gặp!
Nếu đã hạ quyết tâm, cũng không cần dây dưa dài dòng, liên lụy không rõ.
Cả đời này, nàng không bao giờ muốn cùng người kia có bất kỳ quan hệ gì nữa, ngay cả gặp, nàng cũng không muốn gặp lại hắn.
Nàng sợ vừa nhìn thấy hắn, nàng sẽ nhịn không được, mà nói ra những lời nhục mạ hắn.
Quản gia có chút kinh ngạc, tuy nội viện đã truyền tin tức là "trong lúc tiểu thư đang dưỡng thương, không gặp bất luận kẻ nào".
Mà hôm nay, nàng vội vàng phân phó chuẩn bị xe lập tức đi ra ngoài, trong phủ tất cả đám hạ nhân, kể cả hắn, đều cho rằng, nàng là nhịn không được nỗi nhớ tương tư, cho nên đi gặp Viên thứ thường đi.
Dù sao trước kia, nàng cứ ba ngày hai lần, phải xuất môn đi gặp mới chịu được.
Nhưng mà, xe ngựa của nàng vừa mới ra cửa không bao lâu, Viên thứ thường lại chủ động đến cửa, bọn hắn còn hơi có chút kinh dị.
Trước kia, đều là tiểu thư đi tìm Viên thứ thường, nghe nói, hắn đối với tiểu thư còn không phải là ôn hoà.
Bất quá mấy ngày không gặp, hắn vậy mà cũng tìm tới cửa.
Xem ra, hắn không giống như lời đồn đại là không chịu nổi vị hôn thê, mà thật ra là lưỡng tình tương duyệt.
Cho nên, bọn hắn cung kính đem hắn mời đợi ngoài sảnh, hầu hạ chu đáo, lại khiến người chờ ngoài hậu viện, tiểu thư vừa trở về, liền báo cho hắn biết, hắn liền tự mình tới bẩm báo.
Ai ngờ, nàng lại thật sự không vui không muốn gặp hắn a!
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Đáng tiếc cho dù hiếu kỳ, nhưng ngại tính tình của Bạch Thanh, hắn cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ phải phúc thân đáp:
- Dạ!
Sau đó liền bước ra ngoài viện, vừa đi vừa suy nghĩ, nên lấy cớ gì để hắn rời đi mới tốt!
Dù sao tương lai tiểu thư là gả cho hắn, nếu là thật sự đắc tội cô gia, tương lai người chịu khổ, không phải là tiểu thư của mình sao?
Vừa đúng lúc này, Viên Mậu Lâm không còn bình tĩnh chờ đợi, mà theo đuôi quản gia đến hậu viện.
Đúng lúc ở hành lang gấp khúc, thấy được Bạch Thanh bước vào nội viện.
Thấy nàng muốn bước vào nhị môn ( yul: cửa thứ hai là nội viện ý, nam nhân xa lạ không được tự ý bước vào), liền ngạc nhiên, nhịn không được mở miệng cao giọng gọi:
- Bạch tiểu thư, xin dừng bước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.